Kết Hôn Thật Không Lừa Đâu

Chương 25: Đường cao tốc trên không.
Không mua được giá cắm nến và hoa tươi, Lục Tẫn vẫn thấy hơi tiếc.

Ra khỏi nhà hàng anh còn tự hỏi xem có chỗ nào khác có thể mua không.

Bọn họ mới vừa ra đến cửa thì một bóng người màu xanh hấp tấp phi tới.

Bóng người màu xanh chạy đến chỗ họ liền khẩn cấp phanh lại.

Bụi đất mù mịt.

May là Lục Tẫn nhanh tay lẹ mắt kéo Lâm Yến ra sau mới tránh khỏi việc bị bụi đất bám đầy người.

“Ngại quá.”Người áo xanh đưa cái túi trong tay cho bọn họ, “Chuyển phát nhanh đây, đồ của anh.”

Lục Tẫn buông Lâm Yến ra, vươn tay lấy, “Cảm ơn, kỹ thuật lái xe không tồi.”

Người nọ xấu hổ gãi đầu, vì còn phải đi giao hàng nên người nọ nhanh chóng đi xa..

Bọn họ đứng ở cửa quá mức gây chú ý, đã có mấy người chậm rãi tụ lại gần.

Lâm Yến liếc mắt nhìn quần chúng vây xem, “Đi thôi.”

Lục Tẫn đang kiểm tra đồ được giao tới, “Ừ ừ, đi thôi.”

Lâm Yến: “Anh lại mua cái gì?”

Lục Tẫn: “Là đồ tốt, khiến cho chỉ số hạnh phúc của chúng ta nháy mắt tăng lên.”

Lâm Yến thò mặt lại gần, cậu xem liền lâm vào trầm mặc.

Cái này là nồi cơm điện mà.

Lục Tẫn vui vẻ: “Chúng ta có thể dùng cái nồi này để nấu cơm chiều nha.”

Lâm Yến hít sâu một hơi, “Chúng ta đang ở bên ngoài thì điện đâu để cắm?”

Người đối diện trầm mặc 3 giây.

Lục Tẫn làm như không có việc gì: “Đem nồi đi rửa trước đã.”

Lâm Yến: “Anh không được bỏ qua vấn đề này.”

Lục Tẫn ngẫm nghĩ, lấy điện thoại ra tra.

Lâm Yến tưởng là anh muốn tìm cách tạo ra điện, cậu trộm nhìn sang, hả?

Lâm Yến không thể tin được hỏi: “Anh tìm kiếm Pikachu làm gì?”

Lục Tẫn dừng lại, cất điện thoại vào, áy náy nói: “Không nên hả.”

Lâm Yến nghĩ thầm, may ghê, vẫn chưa ngốc đến mức đó.

Lục Tẫn nói tiếp: “Chỗ này có máy gắp thú”

Lâm Yến: “…”

Khu bình luận: “…”

Lục Tẫn đang nghĩ thầm có nên biểu diễn cho Lâm Yến coi kỹ năng “Thần gắp thú” hay không thì đã bị Lâm Yến kéo đi rồi.

Lâm Yến rất muốn thở dài: “Đừng, chúng ta còn có nhiệm vụ.”

Lục Tẫn quên béng luôn chuyện đó..

Thời gian cấp bách, nhớ tới hai người còn có nơi khác phải đi, Lục Tẫn mới lưu luyến không rời mà từ bỏ máy gắp thú.

Nhiệm vụ cuối cùng là Đường cao tốc trên không.

Lâm Yến đi theo bảng chỉ dẫn tìm đến địa điểm diễn ra nhiệm vụ.

So với nhà ma, tàu lượn siêu tốc có vẻ dễ chơi hơn.

Anh đứng ở lối vào, nghe người trên tàu thét chói tai vang tận mây xanh, chọc tay Lâm Yến một cái: “Sớm biết thế thì đã chơi cái này trước, vừa nhanh vừa kích thích.”

Lâm Yến nhàn nhạt liếc nhìn anh, không lên tiếng.

Lục Tẫn mới đầu chỉ cho rằng cậu lười phản ứng lại mình, nhưng khi một nhóm người đi xuống để bọn họ ngồi lên trên tàu, anh mới phát hiện biểu tình Lâm Yến có chút cứng đờ.

Lục Tẫn nhớ lại khi nãy: “Cậu sợ à?”

Lâm Yến cau mày: “Không phải.”

Chỉ là không thích.

Không thích cái loại cảm giác không trọng lực không thể khống chế bản thân.

Lúc xuống cũng sẽ váng đầu rất lâu.

Lục Tẫn đưa tay ra: “Cho cậu nắm này.”

Lâm Yến đem tay anh đẩy về, “Không cần.”

Lục Tẫn khoe khoang: “Cậu không biết trên mạng có vụ bầu phiếu “Sao nam mang lại cảm giác an toàn nhất” à? Quán quân không khéo lại là tôi, nắm tay tôi thì cậu sẽ cảm nhận được cảm giác an toàn đó nha.”

Nói đến cái này, Lâm Yến nhớ lại: “Cái mà anh chia sẻ lên Weibo đấy hả.”

Lục Tẫn: “Ngoài ý muốn thôi, ai biết được là khi bình chọn thì nó sẽ tự động chia sẻ chứ.”

Chuyện này còn lên cả hot search.

Lâm Yến vô tình thấy lúc đang lướt Weibo.

Fan Lục Tẫn rất nhiều, lúc đầu bọn họ cũng chỉ là bình chọn chơi chơi, sau khi Lục Tẫn chia sẻ lên, fan đều điên cuồng lao vào vote.

Việc đó làm cho fans của mấy nghệ sĩ khác cũng bối rối, tưởng bình chọn quan trọng gì nên nhao nhao hết cả lên.

Sau này, Lục Tẫn có giải thích ở một phỏng vấn nọ, nhưng fans cơ bản rất bình tĩnh mà nói: “Muốn đứng đầu không có gì là mất mặt, anh không cần tự áp lực lên bản thân.”

Lâm Yến hỏi: “Vậy lúc đó điều anh muốn là gì?”

Lục Tẫn: “Tôi muốn đứng đầu, mẹ nó cậu đừng cười.”

Lâm Yến rầu rĩ cười một tiếng.

Cảm giác khẩn trương sau khi nói chuyện với cùng Lục Tẫn đã giảm không ít, thân thể cũng theo đấy mà thả lỏng.

Tàu lượn siêu tốc chậm rãi khởi động.

Lục Tẫn thò mặt lại gần, nghiêm túc nhìn cậu: “Nếu cậu sợ hãi thì liền……”

Lâm Yến im lặng nghe.

Lục Tẫn: “Liền hô to ba tiếng “Gâu gâu” ——”

Tàu lượn siêu tốc phóng đi như bay.

Lâm Yến bị này tiếng “Gâu gâu” sang chấn rồi nên chưa kịp lo lắng khẩn trương.

Mãi đến khi tàu lượn siêu tốc ở không trung quay cuồng, Lâm Yến mới hồi thần lại.

Thần kinh hả!

Gâu cái gì mà gâu!

Khung cảnh trong mắt Lâm Yến quay vèo vèo, cậu quay đầu nhìn sang người bên cạnh.

Lục Tẫn chơi cái này rất yên lặng, trên mặt mang theo ý cười như đang rất hưởng thụ.

“Anh…” Lâm Yến vừa mới nói một chữ thì bị ăn một miệng gió, đem lời nói nhét lại vào miệng.

Lục Tẫn nghiêng đầu cười với cậu.

Lúc tàu lượn lên cao nhất rồi lao xuống như bay, một bàn tay duỗi qua ấn vào môi Lâm Yến.

Một viên tròn tròn bị nhét vào.

Lâm Yến theo bản năng liếm liếm, là kẹo.

Có một tầng bột mỏng, bên trong là nhân trái cây ngọt.

Cảm giác khó chịu của Lâm Yến nháy mắt bị đè xuống.

Lâm Yến ngậm kẹo, ngơ ngác quay đầu sang.

Lục Tẫn nóit: “Đừng sợ.”

Thanh âm của anh không lớn, rất nhanh đã bị dung hòa bởi tiếng hét xung quanh.

Nhưng Lâm Yến lại nghe rất rõ ràng.

Tàu lượn siêu tốc chậm rãi dừng lại.

Lâm Yến thở ra một hơi, bình phục trái tim vì bị kích thích mà kịch liệt nhảy loạn.

Cậu nhìn về phía Lục Tẫn, tính nói một tiếng cảm ơn với anh.

Cậu vừa mới mở miệng liền thấy mặt Lục Tẫn lộ vẻ khó xử.

Lâm Yến dâng lên một dự cảm không tốt.

Lục Tẫn hắng giọng, mở miệng nói: “Viên kẹo này tôi lấy từ nhà đi.”

Lâm Yến: “Ừ.”

Lục Tẫn nửa là xin lỗi nửa là nghi hoặc: “Tôi quên mất là đã mua từ lúc nào rồi, nãy cũng không thấy ngày sản xuất… Aish, cậu chờ tôi một chút.”

Lâm Yến mặt không cảm xúc mà bước nhanh hơn.

Lời cảm ơn đã chuẩn bị tốt bị cậu nuốt ngược vào.

Lâm Yến đi cũng không nhanh.

Cậu vừa mới từ trên tàu lượn siêu tốc xuống, có hơi đầu nặng chân nhẹ, rất nhanh Lục Tẫn đã đuổi kịp.

Anh ngồi tàu lượn siêu tốc xong mà như không có chuyện gì, tâm tình rất tốt nói: “Có một tin tốt.”

Lâm Yến liếc anh một cái.

Lục Tẫn: “Tôi vừa mới xem lại, kẹo chưa quá hạn sử dụng.”

Không đề cập tới kẹo còn tốt, chứ vừa nhắc đến kẹo thì Lâm Yến lại có chút ngứa tay.

Cậu cười lạnh nói: “Cảm ơn?”

Lục Tẫn: “Đừng khách khí, còn có tin xấu nữa.”

Lâm Yến: “…”

Lục Tẫn: “Viên kẹo nãy là hàng giả.”

Lâm Yến: “…”

Lục Tẫn: “Tôi nhớ rõ trước kia nó không dài như vậy…”

Lâm Yến không thể nhịn được nữa: “Lục lão sư, có thể là đổi cách đóng gói thì sao?”

Lục Tẫn bừng tỉnh, cười nói: “Vậy thì chúc mừng cậu có hai tin tốt lận, hôm nay cậu rất may mắn nha.”

Lâm Yến một lúc lâu sau vẫn không nói gì.

Cậu nghe người bên cạnh khoe khoang sự may mắn của bản thân, vừa cạn lời vừa buồn cười

Làm thế nào mà lại có người như này tồn tại trên đời chứ?

Ở cạnh anh chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Nhưng thật ra lại không khiến người ta cảm thấy chán ghét.

Lâm Yến gọi anh một tiếng: “Lục Tẫn.”

Lục Tẫn: “Ừ?”

Lâm Yến hoang mang nói: “Vừa rồi tại sao lại bắt tôi kêu tiếng chó?”

Lục Tẫn: “Bởi vì rất giống bị thần kinh, khi cậu muốn hét mà lại thành muốn cười thì sẽ không còn khẩn trương nữa.”

【Tôi đang muốn tìm ra dấu vết nói giỡn trên mặt Lục lão sư. 】

【 Tôi tưởng ổng đang nói đùa, kết quả là ổng nghĩ như vậy thật! 】

【 Tin tức tốt, chính ổng cũng biết thần kinh của ổng không ổn định…】

Lâm Yến có chung suy nghĩ với fans.

Cậu vốn dĩ cho rằng Lục Tẫn đang nói giỡn, kết quả…

Lâm Yến không nhịn được nói: “Giỏi ghê nhỉ…”

Lục Tẫn không biết cậu khen cái gì nhưng vẫn đáp: “Chắc chắn rồi.”

Từ cửa ra đi ra ngoài, Lâm Yến thấy nhân viên công tác cầm theo túi lớn túi nhỏ chờ bọn họ.

Nhân viên công tác: “Chúc mừng hai vị hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ, xin hãy đưa thẻ tích điểm cho tôi.”

Hai người lấy thẻ tích điểm ra, nhân viên công tác đóng dấu lên trên, tri kỷ mà nói: “Tiếp theo hai người có thể đi đến quầy trà sữa hoàng kim vừa ngon vừa tốt cho sức khỏe, tìm chủ tiệm để đổi lấy thẻ tích điểm cùng với manh mối về nơi cần tới tiếp theo.”

Còn có nơi khác à?

Mắt Lâm Yến nhìn điện thoại, “Vậy thì chúng ta phải nhanh một chút.”

Lục Tẫn: “Còn kịp.”

Tiệm trà sữa hoàng kim cách cổng ra không xa.

Hai người ra đến nơi, ngoài ý muốn nhìn thấy Hoàng Dĩnh cùng Chu Huyền Âm.

Hoàng Dĩnh nhìn Lục Tẫn xách theo bao lớn bao nhỏ, lại thấy chân anh đi ủng cá mập nhỏ đi mưa, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: “Bí quyết vượt ải à?”

Lục Tẫn: “…”

Lâm Yến: “…”

Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.

Hoàng Dĩnh nhìn ủng đi mưa thêm vài lần, hỏi: “Giày này đáng yêu quá, cậu mua ở chỗ nào đấy?”

Lục Tẫn trầm mặc hai giây, đáp: “Bán hết rồi, đây là đôi cuối cùng.”

Hoàng Dĩnh tiếc nuối mà “À” một tiếng.

Cô không làm chậm trễ thời gian của bọn Lâm Yến nữa, cười tủm tỉm tạm biệt hai người, cùng Chu Huyền Âm đi nhận thẻ tích điểm rồi đi làm nhiệm vụ.

Chủ tiệm trà sữa vốn đang rất bận rộn, nhưng thấy bọn họ trở lại vẫn điềm đạm nở nụ cười: “Chào hai vị lão sư, đây là thẻ tích điểm của hai người.”

Thẻ tích điểm được làm vô cùng qua loa, chỉ là một tờ giấy mỏng.

Lâm Yến nhận lấy rồi gập lại, nhét vào trong túi.

Chủ tiệm trà sữa hoàng kim mạnh mẽ hắng giọng, nói: “Manh mối cho địa điểm tiếp theo là, “Thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên”.”

Lâm Yến chờ mãi mới phát hiện chỉ có một câu này, “Hết rồi?”

Đại diện trà sữa hoàng kim: “Hết rồi.”

Lâm Yến nhíu mày suy tư, cậu nhớ lại mấy địa điểm ở thành phố A, cố gắng ghép câu thơ trên với mấy địa điểm đấy .

Cậu vừa nghĩ ra hai chỗ đã nghe thấy Lục Tẫn tự tin mà nói: “Đi theo tôi.”

Lâm Yến dừng lại, “Anh biết à?”

Lục Tẫn: “Có lẽ là tôi biết.”

Lâm Yến: “…”

Vậy thì chính là không biết.

Nhưng mà chỗ này vốn dĩ là do Lục Tẫn tìm ra, Lâm Yến không ngại tin tưởng anh thêm một lần nữa.

Bọn họ trao đổi với nhau về địa điểm tiếp theo ngay khi vừa ra khỏi cổng.

Lục Tẫn ra hiệu với cậu, ý bảo cậu thử tìm trước đi.

Lâm Yến lấy điện thoại ra, mở phần mềm tìm kiếm, “Tra cái gì đây?”

Lục Tẫn: “À thì cứ tra mấy chỗ miễn phí, tiết kiệm, hẻo lánh, tìm từng cái một nhé.”

Lâm Yến: “…”

Lục Tẫn thúc giục: “Cậu nhanh đi nha.”

Lâm Yến nhịn xuống ý định muốn chửi thề, tìm thử một loạt các địa điểm.

Ai mà ngờ được cái từ “hẻo lánh” kia thực sự cho ra kết quả chính xác.

Là miếu Nguyệt.

Về miếu Nguyệt thì Lâm Yến đã từng nghe nói qua, đây là nơi mọi người thường đến để cầu duyên.

Nghe nói miếu Nguyệt cầu duyên vô cùng linh nghiệm, còn được gọi là miếu Nguyệt Lão.

Thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên.

Có lẽ chính là nói đến chỗ này.

Lâm Yến: “…”

Thế mà cũng đúng cho được? Đạo diễn thiếu tiền hay gì?

Lục Tẫn thò qua nhìn thấy cũng kinh ngạc trong chớp mắt, “Nơi này tôi biết.”

Không ngoài ý nghĩ của Lâm Yến: “Ừ.”

Lục Tẫn có chút ngại ngùng, hơi hơi cúi đầu, hạ giọng nói: “Anh họ tôi từng đến miếu Nguyệt cầu duyên để chuẩn bị kết hôn…”

“Rồi sau đó cùng chị dâu họ của anh hạnh phúc bên nhau mãi mãi về sau?” Lâm Yến hỏi.

“K-không đâu, ngày tổ chức hôn lễ, bọn họ ngay tại hội trường cùng nhau đánh một trận rồi đưa ra lời thề cả đời sẽ không thèm qua lại với nhau nữa.”

Lâm Yến: “…”

Tác giả có muốn chuyện nói:

Vô cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực!
Chương kế tiếp