Kết Hôn Thật Không Lừa Đâu

Chương 32: Tham gia với các cậu
Tố chất tâm lý Hướng Bách rất tốt, anh mỉm cười rồi nhận lấy món quà.

“Quà của Lục lão sư rất đặc biệt.”

Người đại diện của bọn họ làm như không có việc gì, cùng nhau vỗ tay.

Không khí còn khá hòa hợp.

Bọn họ cố gắng ném hình ảnh tóc giả ra khỏi não, nhưng ánh mắt lại không tự chủ mà nhìn về chân tóc của Hướng Bách.

Minh tinh đội tóc giả cũng bình thường, nhưng Hướng Bách…

Hướng Bách suýt chút nữa thì không giữ được nụ cười.

Anh có chút hoài nghi Lục Tẫn đang ra oai phủ đầu với mình.

Nhưng lại thấy bản thân đang nghĩ nhiều, dù sao trước đây anh với Lục Tẫn cũng chưa từng tiếp xúc.

Hướng Bách liếc mắt đánh giá Lục Tẫn.

Ánh mắt Lục Tẫn vô cùng thản nhiên, còn thì thầm với Lâm Yến: “Tôi nói rồi, không ai không thích quà kiểu này cả.”

Lâm Yến quay đầu đi chỗ khác.

Trong bầu không khí hòa hợp đến vi diệu này, mọi người theo chân dân làng, đi đến địa điểm nhiệm vụ.

Bọn họ ngơ ngác mà nhìn quang cảnh trước mắt, nghĩ thầm: Đúng là du lịch nhà nông.

Làm như họ chưa thấy cỏ cây chốn thôn quê bao giờ ấy.

Biết ngay tổ chưng trình không có tốt bụng như vậy.

Dân làng cũng vô cùng nhiệt tình, sôi nổi lấy ra lưỡi hái và cuốc tới để chào đón bọn họ.

Lục Tẫn nhìn mọi người tay cầm dụng cụ đứng thành một hàng, nhỏ giọng nói: “Giống tiệc buffet không?”

Lâm Yến: “Vậy anh nhớ lấy nhiều chút.”

Lục Tẫn: “Cậu muốn cái này hả? Thế để tôi đi cướp về.”

Lâm Yến: “…”

Đối thoại giữa hai người rất nhanh đã lọt vào tai những người khác đang đứng cách đó không xa.

Hoàng Dĩnh bật cười: “Lục lão sư, anh lấy hết thì chúng tôi làm sao bây giờ?”

Chu Huyền Âm cũng cười: “Em giúp chị cướp.”

Khương Địch Địch hừ một tiếng: “Tôi tự lấy.”

Tề Văn: “…”

Hướng Bách sửng sốt một chút, suýt nữa không đuổi kịp tư duy của bọn họ, anh tốt tính mà cười: “Thế tôi chọn lại đồ dư của mọi người vậy.”

Mọi người nhìn chằm chằm dân làng, ánh mắt sáng quắc.

Dân làng: “…”

Đạo diễn hắng giọng, ngăn cản nói: “Đừng nháo, cũng không phải là đang thi đấu, Lục Tẫn đừng tự mình chủ trương như thế.”

Lục Tẫn: “…”

Đạo diễn: “Hôm nay tôi muốn mọi người trải nghiệm hành trình cùng nhau nỗ lực, vui sướng phấn đấu một chút. Đường đời đằng đẵng, có thể trong giai đoạn nào đấy nâng đỡ lẫn nhau, cùng tiến bộ là chuyện vô cùng hiếm thấy, hy vọng ngày hôm nay sẽ trở thành ký ức tốt đẹp trong mọi người.”

Lâm Yến vỗ tay theo mọi người.

Khương Địch Địch lên tiếng: “Đạo diễn, ông nói xong chưa?”

Đạo diễn: “Nói xong rồi, sao…”

Lời còn chưa dứt, năm người cùng nhau nhằm về phía thôn dân.

Đạo diễn: “…”

Hướng Bách cười nhẹ với Tề Văn đang không muốn đi, chậm rì rì mà bước qua.

Anh ta cướp được một đôi đũa gỗ.

Hướng Bách mờ mịt hỏi: “Đũa gỗ thì có thể làm cái gì?”

Thôn dân nhếch miệng cười: “Không sao cả, tích đủ số lượng thì anh đi theo chúng tôi ăn cơm là được rồi.”

Ý tứ chính là cái gì cũng không cần làm.

Mọi người: “…”

“Lâm Yến.” Lục Tẫn không chú ý đến bên kia, vui vẻ giơ lên đôi ủng trong tay, “Chúng ta có ủng nè.”

Lâm Yến ừ một tiếng, mở bàn tay ra có một gốc mạ nằm bên trong.

Lục Tẫn hỏi: “Ủng này để làm gì?”

Một dân làng đang đi ủng nói: “Các cậu cùng nhau cấy mạ đi, một người làm không xong được đâu.”

Hoàng Dĩnh ngó qua nói: “Tốt ghê, hai người còn được ở cạnh nhau chứ chúng tôi đều phải tách ra.”

Cô đi hái trái cây, Chu Huyền Âm đi cắt rau dại, Khương Địch Địch thì đi hái rau.

Lục Tẫn giơ ngón cái lên: “May ghê.”

Lâm Yến bình tĩnh hỏi: “Từng làm qua chưa?”

Lục Tẫn: “Từng nhìn qua.”

Lâm Yến nhướng mày, “Đi đến vùng nông thôn nên nhìn thấy?”

Lục Tẫn: “Nhìn qua phim truyền hình 《 Ký sự làm ruộng của lão Vương》.”

Lâm Yến xoay người đi, nghĩ thầm, rốt cuộc cậu ôm hy vọng làm gì?

Lục Tẫn vội theo sau, tiếp tục giảng giải về bộ phim: “Cậu xem rồi hả? Nhiệt huyết lắm á, bởi vì cái này mà tôi suýt chút nữa lấy miếng đất rồi giải nghệ đi làm ruộng.”

Lâm Yến bị sặc nước miếng, bất ngờ ho khan.

Trong đầu cậu hiện lên cảnh tượng Lục Tẫn ngồi trên máy kéo, giơ ngón tay cái với cậu.

Dừng lại đi…

——

【Đậu má, mẹ nó không được!! Anh cắm rễ ở giới giải trí cho tui! Anh sinh là người của giới giải trí, chết cũng phải là người của giới giải trí, tôi không cho phép anh giải nghệ! 】

【 Khoan đã, cái phim kia không phải kịch bản cẩu huyết gia đình à? Lục Tẫn xem bộ nào cơ?? 】

【 Vợ anh còn đang ở trong giới giải trí, anh muốn bỏ em ấy lại một mình à?? 】

Lục Tẫn thấy cậu ho không ngừng , vỗ vỗ sau lưng, “Làm sao vậy?”

Lâm Yến dừng ho lại: “Rồi cái gì khiến anh từ bỏ ý định?”

Lục Tẫn tiếc nuối nói: “Hợp đồng chưa tới kỳ hạn.”

Lâm Yến: “…”

Rất ngắn gọn.

Đang nói chuyện thì bọn họ đã tới bên ruộng mạ.

Thôn dân cầm mạ, cuộn ống quần lên rồi đi xuống: “Để tôi làm mẫu cho các cậu.”

Ông khom lưng đem mạ cắm vào trong đất, “Như vậy là được.”

Lục Tẫn vỗ tay cổ vũ: “Quá đẹp! Mạ này thẳng tắp như lưng cậu vậy.”

Lâm Yến: “…”

Thôn dân cao hứng cắm thêm mấy cây.

Lâm Yến cởi giày, cuộn ống quần lên muốn đi xuống thì bị Lục Tẫn giữ cậu lại, “Ủng cho cậu.”

Hai người bọn họ chỉ có một đôi ủng.

Lâm Yến sửng sốt, “Anh mang đi.”

Lục Tẫn: “Nước lạnh.”

Anh cũng không đợi Lâm Yến từ chối, đem ủng nhét vào lòng cậu, cởi giày ra dẫm luôn xuống nước.

Lâm Yến ôm ủng, “Cảm ơn.”

Lục Tẫn lội trong ruộng, từ sọt tre lấy ra một bó mạ, “Khách khí với tôi làm gì.”

Anh học động tác của dân làng, bắt đầu cấy mạ, cắm đến ngã trái ngã phải.

Lục Tẫn nhíu mày, không ngừng điều chỉnh góc độ.

Đột nhiên một bóng đen phủ xuống đầu anh, cong lưng xuống nắm tay anh.

Lục Tẫn ngốc tại chỗ.

Lâm Yến nắm tay anh nói: “Buông ra.” Lục Tẫn theo bản năng buông ra, liền thấy mạ đã được vững vàng cắm xuống.”

Lâm Yến buông anh ra, đứng dậy nói: “Như vậy là được rồi.”

Lục Tẫn: “Hả? À…”

【 Đậu, nãy Lâm Yến cúi xuống tui còn tưởng rằng cậu ấy muốn thơm Lục Lục. 】

【 Đã cap màn hình, mọi người chờ tôi photoshop một chút! 】

【 Khoan đã, sao động tác Lâm Yến thuần thục vậy? 】

Người xem đang cắn đường hồi phục tinh thần, ngạc nhiên phát hiện Lâm Yến cắm mạ vừa nhanh vừa đẹp.

Lục Tẫn vừa quyết đấu với cây mạ thứ hai xong, nhấc mắt phát hiện Lâm Yến đã dựng xong một mảnh nhỏ xanh mượt bên kia.

Lục Tẫn ngẩn ngơ: “Cậu làm á?”

Lâm Yến nhàn nhạt ừ một tiếng: “Khi còn nhỏ giúp ông làm đồng áng.”

Lục Tẫn chớp chớp mắt, mới nhớ tới Lâm Yến từng sống ở nông thôn.

Anh đến bây giờ còn chưa gặp ông của Lâm Yến bao giờ, Lâm Yến sợ kích thích đến ông nên che giấu quan hệ hôn nhân, chỉ nói có người hảo tâm quyên góp phí chữa bệnh.

Cậu cơ bản không đề cập đến chuyện gia đình mình, Lục Tẫn cũng chỉ biết ông nội là người thân duy nhất của Lâm Yến.

Lục Tẫn bỗng nhiên nhớ đến ngày phẫu thuật thành công kia, Lâm Yến mang vẻ mặt mỏi mệt tìm đến anh.

Bởi vì trắng đêm chưa ngủ, thanh âm vốn trong trẻo của Lâm yến có chút khàn: “Cảm ơn anh đã cứu ông nội của tôi, về sau bất luận có yêu cầu gì cứ việc tìm tôi.”

Lục Tẫn cười nói: “Được, vậy cậu đến ăn cơm sáng với tôi đi.”

Lâm Yến một ngày một đêm không ăn cái gì nên không từ chối anh.

Cậu tưởng là xuống lầu tùy tiện ăn một chút.

Ai mà ngờ, Lục Tẫn trực tiếp đem cậu lên phi cơ, bay đến thảo nguyên ăn dê nướng nguyên con.

Lâm Yến nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía kẻ ngốc đối diện.

Têm ngốc kia còn đang vì tay nghề ngày càng thuần thục mà đắc chí, nếu không phải tay bẩn thì sợ rằng anh lấy điện thoại ra chụp ảnh luôn rồi.

Mặc kệ là làm cái gì, Lục Tẫn đều có thể tự mình vui thú.

Muốn dắt chó đi dạo liền dắt, không có chó thì dắt chó đồ chơi, còn dắt đến vui sướng hài lòng.

Đi giày patin hỏng mà còn có thể nói chuyện với nó một cách thích thú.

Quá là ngốc.

“Lâm Yến.” Phía sau vang lên một giọng nói.

Khi Lâm Yến quay đầu lại, ý cười trên khóe mắt đuôi mày còn chưa có tiêu tán, khiến Hướng Bách sững người trong chốc lát.

Ý cười nhàn nhạt này thời điểm cậu nhìn thấy Hướng Bách đã tự động biến mất.

Lâm Yến khách khí mà gật đầu với anh: “Hướng lão sư.”

Hướng Bách cười: “Tốt xấu chúng ta cũng hợp tác qua, cậu không cần khách khí như vậy.”

Lâm Yến vừa vào giới không bao lâu thì đến đoàn phim Hướng Bách diễn vai phụ.

Hướng Bách rất chiếu cố cậu, Lâm Yến nhớ tới phần tình cảm này, đáng tiếc là sau này vẫn chưa có cơ hội trả.

Hướng Bách lại cười nói: “Kỳ thật lần này đến đây, cũng là vì tôi muốn gặp cậu.”

Lâm Yến khó hiểu: “Anh có số điện thoại tôi mà.”

Hướng Bách: “…”

Hướng Bách im lặng trong chớp mắt, quyết định bỏ qua đề tài này, “Để tôi tới giúp cậu đi.”

Lâm Yến cự tuyệt nói: “Không cần, tôi có thể tự làm.”

Hướng Bách: “Các cậu đều làm việc, tôi không làm gì thì trong lòng vẫn thấy rất bất an.”

Lâm Yến trầm mặc trong chớp mắt, ăn ngay nói thật: “Anh sẽ làm loạn mạ tôi cắm mất.”

Hướng Bách: “…”

Lâm Yến nhìn về phía Lục Tẫn: “Anh đến giúp anh ấy đi, xem tiến độ này của anh ấy thì đến buổi tối cũng làm không xong.”

Trong mắt Hướng Bách xẹt qua một tia bất đắc dĩ, “Được.”

Hướng Bách vừa muốn đi qua, Lục Tẫn ngẩng đầu gọi cậu một tiếng: “Lâm Yến.”

Lâm Yến: “?”

“Tôi chuột rút rồi.”

“Chậc…” Lâm Yến nhíu mày, buông mạ trong tay đi qua.

“Chuột rút kêu tôi làm gì? Đứng một lát đi.”

Lục Tẫn: “Tôi yếu đuối lắm. ”

Lâm Yến: “…”

Lục Tẫn nói xong liền loạng choạng ngã xuống đất.

Lâm Yến vội vàng đỡ lấy anh, “Anh đây mà là chân bị chuột rút à? Tôi nghĩ là não bị chuột rút thì có.”

Lục Tẫn bắt đầu tưởng tượng não chuột rút là bệnh gì.

Anh kề sát vào Lâm Yến, nhỏ giọng hỏi: “Các cậu rất quen thuộc à?”

Lâm Yến mất hai giây mới phản ứng được anh đang nói tới ai: “Cũng kiểu vậy, từng diễn cùng, được anh ấy chiếu cố.”

Lục Tẫn: “Chậc.”

Lâm Yến nhìn anh: “Làm sao vậy?”

Lục Tẫn: “Chân kia cũng bị rồi.”

Lâm Yến buồn bực: “Đứng cũng sẽ bị?”

Lục Tẫn tay bắt đầu run, “Tay của tôi……”

Lâm Yến: “??”

【 Quỷ kế đa đoan 】

【 Không phải đâu, Lâm Yến sẽ không tin chứ? 】

【 Ảnh đế đúng là ảnh đế, diễn rất giống. 】

Lâm Yến cũng cảm thấy buồn cười.

Nhưng nhìn biểu tình nhẫn nhịn cơn đau của Lục Tẫn, Lâm Yến nhíu mi, quay đầu lại nói với Hướng Bách: “Hướng lão sư, anh có thể giúp tôi cấy mạ không? Tôi mang Lục Tẫn sang bên cạnh ngồi một lát.”

Hướng Bách: “Được.”

【 Thương mến Hướng Bách một giây. 】

【 Hướng Bách làm sai cái gì đâu, anh ấy chỉ là muốn gia nhập cùng bọn họ thôi 】;

Lục Tẫn với Lâm Yến không đi xa, nhìn Hướng Bách đang cố hết sức cấy mạ.

Lục Tẫn quay đầu, nhìn sườn mặt Lâm Yến.

“Ủa?”

Trên mặt Lâm Yến không biết khi nào bị bắn lên một chút nước bẩn.

Lục Tẫn vươn tay chạm vào mặt cậu.

Lông mi Lâm Yến run lên, “Làm gì đấy?”

Lục Tẫn thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”

Ngón tay anh nhẹ nhàng lau đi nước bẩn trên mặt Lâm yến.

Sau đó…

Để lại một vết bùn.

Lục Tẫn: “…”

Lâm Yến thấy không đúng, duỗi tay lau một phen, mặt càng thêm đen: “…”

Lâm Yến cứng đờ quay đầu sang, ánh mắt mang theo đao nhìn Lục Tẫn không nói chuyện.

Lục Tẫn không dám nhìn cậu, nhanh chóng giơ tay xoa mặt một phen, căng da đầu nói: “Bùn bùn thật là xấu.”

Tác giả có chuyện muốn nói:

Vô cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực!

Chương kế tiếp