Kết Hôn Thật Không Lừa Đâu

Chương 34: Lời mời
Bốn chữ “Kế hoạch du xuân” vừa hiện lên, Lục Tẫn cũng ngơ luôn.

Anh không tin mình lại có thể ngốc đến vậy.

Nhưng câu được viết tên trên tiêu viết rõ ràng là “Kế hoạch du ngoạn ngày xuân”.

Lục Tẫn: “…”

Anh bình tĩnh tắt điện thoại, “Tôi đang cố gắng nhớ lại dáng vẻ đẹp đẽ nhất của nó.”

Lâm Yến thở hồng hộc, trào phúng nói: “Nên mới đặc biệt chọn chỗ này để hoài niệm?”

Lục Tẫn nhỏ giọng nói: “Thật ra xuân với thu cũng không khác nhau mấy đâu.”

“Vậy giống chỗ nào?”

“Nhiệt độ cũng tương đương mà.”

“Chậc…” Lâm Yến đang muốn nói cái gì thì bỗng nhiên bị Lục Tẫn kéo vào một góc.

Cậu bị Lục Tẫn kéo tay chạy thẳng đến trước một phiến đá.

Trên phiến đá kia hiển thị một phần bản đồ.

Phía trên có vẽ một chấm xanh và một chấm đỏ.

“Chấm xanh hẳn là chúng ta.” Lục Tẫn nhìn rồi lấy điện thoại ra chụp một tấm.

Chấm đỏ khả năng là cổng ra.

Lâm Yến: “Nơi này không nhỏ.”

Nhưng cũng may là điểm đánh dấu cổng ra cách chỗ bọn họ không quá xa.

“Mấy người dừng dừng dừng, đứng lại —— mẹ nó, tôi…tôi chạy, chạy hết nổi rồi…”

“Ngao ô - gâu gâu ——”

Đương lúc bọn họ đang xem bản đồ, người quản lý cùng con chó kia đã đuổi tới.

Con chó này cực kỳ hung hãn, sủa vang lên tận trời.

Hai người lại lần nữa nhấc châb chạy.

Người quản lý kia xem chừng ít tập luyện, rất nhanh đã chịu hết nổi, ngồi tại chỗ thở dốc: “Đại Hắc, nhanh lên đuổi theo bọn họ!”

Lục Tẫn: “Đậu má. Chạy ra khỏi đồng hoa rồi mà vẫn muốn đuổi?”

Lâm Yến: “Còn bao xa?”

Lục Tẫn đem khẩu trang kéo lên, mắt vội vàng nhìn di động: “Nhanh nhanh, quẹo nốt chỗ kia là đến.”

Lâm Yến liền làm theo lời anh.

Kế đó…

Hai người đồng thời sửng sốt.

Phía trước không có cửa ra.

Chỉ có một nhà vệ sinh công cộng đơn sơ.

Lục Tẫn không tin, anh lấy điện thoại ra nhìn kỹ, cuối cùng ở dưới góc bên phải tìm được một hàng chữ nhỏ: WC đi hướng này.

Lâm Yến: “…”

Lục Tẫn: “…”

Còn có thể xui xẻo hơn nữa không?

Lâm Yến nhìn tường vây, trên tường không cắm thủy tinh, cậu dứt khoát nói: “Trèo tường ra ngoài đi.”

Lục Tẫn đeo lại khẩu trang đàng hoàng, “Được.”

Hai người cùng nhau leo qua.

Thời điểm ngồi trên tường, bọn họ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn nhau một cái.

Cách lớp khẩu trang, hai bên đều không nhìn thấy biểu tình của nhau.

Nhưng từ cặp mắt kia cũng đủ thấy được ý vị một lời khó nói giống nhau.

Lúc này trong lòng bọn họ nảy ra một câu nghi vấn.

Còn có thể xui xẻo hơn sao?

Có thể.

Từ trên tường nhảy xuống là chỗ bán vé.

Phía dưới có một đám bảo vệ đang đứng quây thành nửa vòng tròn, ngẩng đầu xem bọn họ khi nào thì xuống dưới.

Lâm Yến nghĩ, may mà vẫn còn đeo khẩu trang.

Chó rất nhanh đã đuổi tới, ở phía dưới hướng lên chỗ bọn họ sủa lớn.

Lâm Yến nhàn nhạt nói: “Mua vé.”

Nhân viên an ninh đang xụ mặt lập tức nở nụ cười, nhường cho bọn họ một con đường xuống.

“Sớm mua vé không phải tốt rồi sao?”

“Trốn vé là không đúng.”

“Hai vé người lớn, trả bằng điện thoại hay là tiền mặt?”

Bọn họ từ trên tường nhảy xuống, đi đến chỗ bán vé.

Lâm Yến lấy vé bỏ vào túi, cầm điện thoại ra chuẩn bị dùng định vị, mới nhập địa chỉ biệt thự vào thì một bàn tay duỗi tới che đi màn hình điện thoại.

Lâm Yến nâng mắt nhìn: “Làm gì?”

Lục Tẫn lau đi mồ hồi bên thái dương, cười nói: “Dù sao cũng là tới chơi, không thể chưa chơi cái gì đã về đi?”

Lâm Yến định nói coi như vừa chơi trò chơi sinh tử xong đi, lời nói còn chưa ra khỏi miệng cổ tay đã bị Lục Tẫn nắm chặt, anh kéo cậu đi về phía trước.

Bọn họ mới vừa chạy xong, trên người rất nóng.

Cách một tầng vải, Lâm Yến vẫn có thể cảm nhận được độ ấm trên lòng bàn tay anh.

Có hơi nóng.

Nơi này cũng coi như là một điểm tham quan nhỏ nên có một ít hạng mục du ngoạn.

Lâm Yến chọn lấy một cái xe đi ngắm cảnh.

Đã gần đến thời gian đóng cửa khu thăm quan, nơi này vốn không nhiều người đến, bây giờ càng thưa thớt hơn.

Xe đi nguyên một đường Lâm Yến vẫn chưa bắt gặp ai khác ngoài bọn họ.

Chập tối gió rất lạnh, cơ thể Lâm Yến rất nhanh đã hạ nhiệt độ.

Cậu thoáng nhìn bên cạnh, thấy Lục Tẫn đang hứng thú bừng bừng chụp ảnh liên tục.

Lục Tẫn bắt gặp ánh mắt của cậu, quơ quơ điện thoại, “Cùng nhau chụp một tấm không?”

Lâm Yến từ chối: “Không.”

Lục Tẫn: “Mẹ tôi muốn nhìn.”

Cái này thì Lâm Yến từ chối không nổi.

Cậu không thích chụp ảnh chút nào, căng mặt ngó lại gần, tưởng là tùy tiện chụp một tấm xong việc.

Nhưng mỗi lúc như này, Lục Tẫn lại như muốn đối đầu với cậu, dạy cậu mười bảy, mười tám cách pose rồi vẫn cảm thấy chưa ổn.

Lâm Yến nhịn xuống xúc động muốn đạp anh xuống khỏi xe: “Anh có chụp hay không?”

Lục Tẫn vội nói: “Chụp chụp, cậu chờ tôi một chút.”

Anh quàng tay vào cổ Lâm Yến, đầu của anh nhẹ nhàng chống xuống đầu cậu, ấn nút chụp.

Ngón tay Lâm Yến không tự chủ mà cuộn tròn lại, chờ đến khi âm thanh chụp ảnh dừng lại, cậu liền đẩy anh ra.

Lục Tẫn cũng không thèm để ý đến chuyện bị dùng xong rồi vứt bỏ, trực tiếp đem ảnh gửi cho Thẩm Tinh Nguyệt.

Anh vừa nhấc mắt liền trông thấy bạn cũ.

Lục Tẫn kéo tay Lâm Yến: “Mau xem, nơi cơn mơ bắt đầu kìa.”

Lâm Yến đang trả lời tin nhắn Thẩm Tinh Nguyệt, nghe vậy liền nhìn theo hướng anh chỉ.

Thấy người quản lý cùng con chó lúc nãy đang ngơ ngác nhìn bọn họ.

Quản lý còn chưa định hình được, chó đã trực tiếp hứng khởi tiến lên.

Tài xế chửi thầm một tiếng, đẩy nhanh tốc độ.

Lục Tẫn lúc này không phải chạy, anh thản nhiên vẫy tay với nó.

“Không cần làm vậy, yêu tôi không có kết quả đâu.”

“Tách.”

Lâm Yến chụp một tấm.

Lục Tẫn: “?”

Lâm Yến: “Ghi nhớ màn cha từ con hiếu này một chút.”

Lục Tẫn: “…”



Lâm Yến về đến nhà thì trời cũng đã khuya.

Từ khu thăm quan đi ra, sắc trời đã tối sầm, Lục Tẫn còn kéo cậu đi ăn một bữa.

Trên đường có người nhận ra bọn họ, suýt nữa thì bị chặn lại.

Cuối cùng mỗi người một cái bánh rán, giò với cháo quẩy liền ngồi xổm ở ngõ nhỏ ăn, bên cạnh là người vô gia cư đang hát rong.

Lục Tẫn: “Có âm nhạc, có rượu, có thịt…”

Lâm Yến lạnh lùng ngắt lời anh: “Rượu với thịt đâu?”

Lục Tẫn: “Đừng nghĩ thịt thường không bằng thịt thăn.”

Lâm Yến: “…”

Lục Tẫn đá vại bia rỗng bên chân, “Cậu xem, rượu…”

Lâm Yến: “Uống đi, giờ uống thử một miếng tôi xem.”

Cơm nước xong, Lục Tẫn cho người vô gia cư một chút tiền rồi đưa cậu trở về, vẫn giống lần trước, chỉ đưa đến khu nhà bên cạnh, đoạn đường còn lại Lâm Yến tự mình đi.

Tắm rửa xong, lúc Lâm Yến nằm ở trên sô pha mới có thời gian để ý tới tình huống hai hôm nay.

Mấy ngày này, thứ mà ai ai cũng bàn tán là chuyện về cậu với Lục Tẫn.

Siêu thoại CP Hoàng Hôn Đỏ có thêm rất nhiều fans mới.

Lâm Yến cảm thấy có chút khó hiểu với phương thức đu idol kiểu edit lắp thêm một đống filter vào khiến cậu suýt chút nữa đã không còn nhận ra bản thân của các fans.

Mặt thì trắng bệch, môi đỏ như máu, buổi tối đem ra có khi còn dọa được người.

Cậu nhớ tới Kẻ Đánh Cắp Trái Tim.

Trình độ edit video của Kẻ Đánh Cắp Trái Tim tuy hơi kém một chút, nhưng ít ra cậu ta chưa bao giờ thêm filter vào.

Lâm Yến đột nhiên nhìn thấy trên biểu tượng tin nhắn đến có thêm một thông báo.

Lâm Yến: “…”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Cậu mở ra tin nhắn ra, quả nhiên tin nhắn của Kẻ Đánh Cắp Trái Tim.

【 Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: Anh bạn, tôi vừa mới làm một cái video ngập tràn ái tình, cậu chắc chắn sẽ có thể nhìn thấy sự tiến bộ của tôi. 】

【 Không có tên, đừng nhìn:…】

【 Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: cậu còn đấy không nha? 】

【 Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: Cậu đang đợi tôi à? 】

【 Không có tên, đừng nhìn: Cậu nói mớ đấy à? 】

【 Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: Hôm qua tôi có bảo là sẽ làm một cái video, nhưng mà tôi lỡ làm xong rồi thì lại học được kỹ thuật mới nên mới chỉnh sửa lại một chút, sửa mãi sửa mãi đến liền qua mất một hôm, quên nói với cậu một tiếng, thật sự xin lỗi nha. 】

【 Không có tên, đừng nhìn: Không cần, tôi quên rồi. 】

【 Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: Hiểu rồi. 】

Lâm Yến: “…”

Thứ cậu ta hiểu chắc chắn không phải ý cậu muốn nói.

Mà hiểu cái gì chứ?

Con người vốn đều sinh ra lòng hiếu kì với những sự vật kì quái.

Lâm Yến mở trang chủ của Kẻ Đánh Cắp Trái Tim xem video vừa mới được y đăng lên.

Lâm Yến vừa nhấn nút phát đã nghe thấy giai điệu của một bài hát ngọt ngào đang thịnh hành phát ra.

Cậu có chút kinh ngạc, bgm lần này lại rất bình thường.

Cậu mang theo một tia chờ mong xem tiếp.

Rồi sau đó, trên màn hình nhảy ra vô số gương mặt trắng bệch, môi xanh lè.

Lâm Yến khiếp sợ mà nhìn Trộm Tâm Tặc ghép ảnh vào khung, còn xếp kề nhau, x2 chấn động.

Cái mẹ gì thế này?

Đại chiến cương thi?

Xem thêm chút nữa là hình ảnh cậu và Lục Tẫn ghé lại gần nhau.

Hoặc là đối diện, hoặc là tiếp xúc tứ chi.

Kẻ Đánh Cắp Trái Tim đại khái cảm thấy khung cảnh ăn tiệc khá là ấm áp nên thêm vào một đoạn đặc biệt dài.

Dưới ánh đèn pha lê bảy màu rực rỡ, cái môi xanh lè càng làm khuôn mặt thêm nhợt nhạt.

Lâm Yến không biết bản thân làm thế nào mà xem được cái video này.

Lâm Yến cảm thấy, hóa ra mấy cái môi đỏ như máu trước kia cũng không đến nỗi.

【 Không có tên, đừng nhìn: Tôi có một vấn đề muốn hỏi, sao môi lại có màu xanh? 】

【 Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: Thoạt nhìn qua trông rất khỏe mạnh. 】

Mẹ nó chứ khỏe mạnh.

Lâm Yến mặt không cảm xúc mà tắt Weibo đi, huyết áp dường như đã tăng lên.

Cậu vừa mới đóng Weibo lại thì Dương Thụ gọi đến.

Lâm Yến tiếp điện thoại, “Alo.”

Giọng nói của Dương Thụ có phần kích động: “Có biên kịch muốn gặp cậu.”

Lâm Yến ngồi thẳng dậy, “Ai?”

Nếu chỉ là biên kịch bình thường, Dương Thụ chắc chắn sẽ không kích động như vậy.

Dương Thụ: “Bùi Duẫn.”

Đuôi mày Lâm Yến hơi nhấc lên, “Ông ấy gọi cho anh à?”

Dương Thụ: “Đúng vậy, ông ấy muốn mời cậu ăn một bữa cơm.”

Bùi Duẫn là biên kịch nổi tiếng hàng đầu hiện nay, ông từng nhận được sự dạy dỗ của một nhà biên kịch vĩ đại đã nghỉ hưu.

Kịch bản - mấy cái có phần lớn là song nam chủ, đã từng giúp vài người chạm tới thành công.

Sản phẩm của ông không nhiều nhưng đều rất có tiếng tăm.

Bùi Duẫn có rất nhiều quyền lợi trong việc chọn diễn viên, thường thì ông sẽ đích thân chọn ra người mà ông cho là phù hợp nhất với kịch bản của mình, cho dù là người mới ông ấy cũng dám dùng.

Trong giới vẫn luôn đồn rằng sau lưng ông có kim chủ thần bí, nên mới có thể giữ nguyên kịch bản, còn chưa bao giờ xảy ra chuyện bị thay đổi nội dung.

Có rất ít người dám nói không muốn diễn kịch bản của ông, Lâm Yến thuộc số đông.

Trước mắt có rất nhiều đoàn phim gửi kịch bản tới cho Lâm Yến nhưng cậu đều không vừa lòng, nếu có thể có cơ hội cùng Bùi Duẫn hợp tác thì là tốt nhất, nhưng mà…

Lâm Yến trả lời: “Trừ sáng ngày mai ra, thời gian còn lại tôi đều rảnh.”

Dương Thụ đồng ý ngay lập tức: “Được, không thành vấn đề, tôi bây giờ đi trả lời ông ấy ngay.”

Lâm Yến cong cong môi.

Tuy rằng chưa biết sau này ra sao nhưng ít nhất cậu cũng đã có một khởi đầu tốt.

Lâm Yến tính tra thử xem Bùi Duẫn thích cái gì.

Nhưng cậu quên mất còn có một người đang chờ cậu.

【 Kẻ Đánh Cắp Trái Tim:? 】

【 Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: Cậu đang xem đi xem lại à? 】

【 Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: Oa, có người đề cử video của tôi, có phải tôi sắp nổi tiếng rồi không? 】

Hô hấp Lâm Yến cứng lại, nhanh chóng mở Weibo hắn ra.

Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: # Những video bị lầm thành hàng của antifan # may mắn được đề xuất, cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi còn vừa mới sửa lại một cái video, cái cũ hơi thô quá, bản này nhìn tương đối mờ ảo nè -【 video 】

Lâm Yến không nhấn vào.

Cậu nhìn ảnh bìa rồi trầm mặc rất lâu.

Photoshop cho lũ cương thi thêm một ít cánh hoa thì sẽ thành thứ mờ ảo à??

Còn mẹ nó là hoa cúc!

Tác giả có muốn chuyện nói:

Vô cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực!

Chương kế tiếp