Kết Hôn Thật Không Lừa Đâu

Chương 72: Chiếc màn tình yêu
Sau một hồi vật lộn để giải cứu mái tóc của chính mình khỏi khóa áo, Lục Tẫn cuối cùng cũng thành công, anh ôm áo của Lâm Yến vào ngực, quay đầu lại nhìn cậu.

Anh lúc này đang ngồi xổm trước máy quay, người xem còn có thể thấy được một cục đen thui tròn vo.

Lâm Yến còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy vẻ mặt Lâm Yến có chút đăm chiêu nhìn đĩa thịt thăn chua ngọt, cậu ăn một miếng, rồi vẫy vẫy cái đĩa nhỏ trong tay: “Em ném cái này đi, anh lấy về cho em nha.”

Lục Tẫn thảng thốt: “Em coi anh là chó đó à !?”

Lâm Yến hơi mất tự nhiên liếc mắt đi chỗ khác: “Không phải mà.”

Lục Tẫn buồn bã nói: “Em đang chột dạ.”

Lâm Yến dứt khoát nói: “Không hề.”

Lục Tẫn: “Thế tại sao em lại muốn chơi ném đĩa với anh?”

Lâm Yến đuối lí, chỉ đành ho khan một tiếng: “Xin lỗi, tại tư thế này của anh đáng yêu quá.”

Khiến người ta không thể kìm lòng mà muốn trêu chọc.

Lúc này Lục Tẫn đột nhiênim lặng.

Lục Tẫn khó khăn lắm mới kéo được khóe môi lên, ngẩng đầu vô cùng tự tin: “Em thích thì ném đi, chẳng lẽ anh lại không bắt được.”

[ Chơi thật đó à.]

[ Haha mẹ nó Lục Tẫn thế mà hóa ra lại là bạn trai hệ cẩu.]

[ Ảnh cưng chiều bé iu quá zay.]

Lâm Yến thật ra cũng không tính ném thật.

Cái đĩa này nhỏ như vậy, nếu ném đi không biết sẽ rơi ở chỗ nào mà tìm.

Mà ở đằng kia Lục Tẫn vẫn đang ngồi xổm chờ đợi, anh thậm chí còn cùng nhân viên quay phim tán gẫu.

Lâm Yến đành bước đến xách anh về: “Anh đừng làm phiền người khác làm việc.”

Lục Tẫn cũng ngoan ngoãn để cậu tùy ý kéo đi, lê từng bước lười nhác bám sát lấy cậu.

Khung xương Lâm Yến không lớn, lưng cậu thẳng tắp, cơ thể thoạt nhìn xinh đẹp mảnh mai, nhưng đâu đó vẫn ẩn chứa cảm giác không dễ trêu chọ.

Đột nhiên Lục Tẫn nhớ lại lần cậu dùng chai rượu đánh người.

Thật ra nếu lúc đó nhân lúuc quen cậu khi ấy, rất có thể anh cũng đã bị gọi là thằng khốn mà bị đánh cho một trận rồi.

Lâm Yến buông tay anh ra, hỏi: “Sao anh không nói gì?”

Lục Tẫn lúc này mới hoàn hồn: “A? Em nói gì cơ?”

Lâm Yến: “Em hỏi anh có mang hương muỗi không.”

Lục Tẫn vẫn còn chưa hoàn toàn dứt khỏi suy nghĩ kia, buột miệng nói: “Em cảm thấy anh giống hương muỗi lắm à?”

Lâm Yến ngừng lại: “Vậy giao cho anh nhiệm vụ bắt muỗi.”

Lục Tẫn: “...”

Rõ ràng là tự đào hố chôn mình.

Lục Tẫn nghĩ lại xem mình rốt cuộc đã nhét những gì vào vali, hình như anh có mang theo hương muỗi thật.

“Em chờ chút, anh đi tìm thử xem.”

Lâm Yến ôm cánh tay, bình tĩnh đứng nhìn anh hết sức thành thạo lục lọi đồ trong vali.

Anh cứ như vậy lục tới lục lui hồi lâu.

Lâm Yến cảm giác như mình đã đứng chờ cả nửa ngày trời, cậu hết sức mất kiên nhẫn ngồi xổm xuống: “Chưa thấy nữa hả, rốt cuộc anh mang theo những gì vậy?”

Trong vali của Lục Tẫn thứ linh tinh gì cũng có.

Mấy cái đồ chơi nhỏ, thực phẩm chức năng, khung tranh trống, thậm chí còn có cả ấm đun nước...

Lâm Yến cầm một cái túi nhỏ lên xem, bên trong dường như có một ít cỏ.

Cỏ trông không tươi, dường như đã để vài ngày rồi.

“Đây là gì?”

Lục Tẫn liếc mắt sang, thuận miệng nói: “Túi đựng cỏ vụn của thỏ con.”

Lâm Yến: “...”

Ai mẹ nó ra ngoài lại mang theo thức ăn cho thỏ?

Lâm Yến: “Anh mang cái này đi để làm gì?”

Lục Tẫn: “Anh chỉ đơn giản nghĩ anh sẽ nhớ nó, vốn muốn nhổ cả rễ lên, nhưng như thế thì tội cỏ quá.”

Lâm Yến: “...”

Lâm Yến lại vươn một ngón tay, tiếp tục đào xới vali của Lục Tẫn lên.

Cậu thậm chí còn nhìn thấy cả tảng đá trong bể rùa, gai của cây xương rồng, rồi cả lông từ hai con chó đồ chơi.

Lật rồi lại lật, cậu có chút sửng sốt, cậu nhìn chằm chằm thứ ở trong tay, gương mặt từ từ đỏ lên.

Đây là thứ cậu để ở nhà Lục Tẫn.

Một chiếc áo phông.

Lâm Yến không giũ áo ra, chỉ lặng lẽ đặt lại chỗ cũ.

Cái áo này vốn dĩ là thuần một màu trắng, nhưng hôm ấy bọn họ đùa nhau trên ghế sofa, Lục Tẫn dùng răng mở nắp bút nhớ, viết vài cái lên trên áo.

Lâm Yến vẫn còn nhớ rõ cảm giác ngứa ngáy khi đó.

Về việc rốt cuộc anh đã viết chữ gì...

Không nói đến cũng được.

Nhưng càng làm cho Lâm Yến ngạc nhiên hơn, chính là người đàn ông này dù phải bận rộn ghi hình, cũng sẽ không quên mang gì đó cho cậu.

Anh chỉ đơn giản nghĩ anh sẽ nhớ cậu.

Ý anh là như thế sao?

Lục Tẫn thoáng nhìn thấy cái áo phông, anh liền cầm lên, giũ ra.

Một vòng tròn gì đó đột nhiên lăn xuống đất, phát ra tiếng lộc cộc.

Lục Tẫn nhẹ nhàng thở ra: “Anh bảo rồi mà, để ở đây chắc chắn sẽ tìm thấy.”

Lâm Yến thò đầu ra nhìn, đột nhiên cạn lời: “...”

Hương muỗi điện.

Hương muỗi chạy bằng điện?!

Bây giờ hương muỗi chạy bằng điện có tác dụng gì?

Lục Tẫn đương nhiên cũng đã nhận ra, anh im lặng nhìn về phía Lâm Yến.

[ Cười chết tui, tìm nửa ngày cuối cùng lại tìm ra hương muỗi điện.]

[ Mọi người không nhận ra sao, tui cảm thấy Lục Tẫn đối xử với Lâm Yến tốt lắm luôn, Tiểu Bụi này lại là cái gì? Thú cưng sao?]

[ Báo cáo! Tui vừa mới phát hiện ra áo phông này hơi nhỏ so với cỡ người của Lục Lục.]

[ Xin cả gan suy đoán! Lục Tẫn đã lấy nhầm quần áo của Lâm Yến!]

[ Trên áo phông còn có viết chữ nữa, nhưng hơi mờ.]

Khán giả dí sát mặt vào màn hình, cố gắng xem xem rốt cuộc trên áo phông viết chữ gì.

Nhưng áo phông bị nhăn, rất khó để nhìn rõ ràng.

Giữa lúc họ đang hết sức sốt ruột, Lục Tẫn giũ áo phông ra, dường như muốn gập áo lại.

Ngay sau đó.

Bọn họ nhìn thấy trên áo chi chít chữ.

Người đàn ông này hình như viết cả một bài văn lên áo rồi.

[ Đây là cái gì? Kinh Kim Cang?]

[ Chữ rất mờ, á á anh không cần đứng lên đâu.]

Lâm Yến nhìn thấy bài văn trên áo, khóe mắt lập tức co rút.

Cậu chợt nhớ đến một vài kí ức không mấy vui vẻ.

Viết một, hai câu để bày tỏ tình cảm nghe thật lãng mạn.

Nhưng nếu đánh một phát rắm bảy màu dài đến thế lên áo, như vậy nghe cứ bị điên điên.

Cậu còn nhớ rõ khi Lục Tẫn hí hoáy viết, còn cẩn thận cầm tấm bìa các tông đặt lên người cậu, nói là để tránh mực dây vào người cậu.

Lâm Yến cố gắng kiềm chế cảm giác muốn đá anh một phát, cậu lạnh lùng nói: “Vậy em vẫn là nên cảm ơn anh sao?”

Lục Tẫn: “Hẳn là nên như vậy.”

Lâm Yến nhanh chóng chán nản, mọi dục vọng đều sớm biến mất, cậu còn chán đến mức lôi cả điện thoại ra bấm.

Lục Tẫn rất hài lòng với thành quả của mình, anh thậm chí còn không từ chối Lâm Yến, vô cùng chân thành mà đem nguyên bài văn đọc lại một lần cho Lâm Yến.

Lâm Yến cũng rất muốn hỏi anh, rốt cuộc anh cảm thấy thế nào khi đọc thành tiếng đám chữ vớ vẩn đó vậy?

Nghĩ đến những lời vô cùng xấu hổ kia, cảm giác hít thở không xong kia đột nhiên lại xuất hiện.

Cậu đắm chìm trong suy nghĩ, không phát hiện ra Lục Tẫn vừa lôi thêm ra hai thứ gì đó từ vali.

Cho đến khi Lục Tẫn gọi tên cậu, cậu mới hoàn hồn: “Được rồi?”

Lục Tẫn: “Được thôi, bọn mình thử nghiệm một chút.”

Thử nghiệm?

Nhân lúc Lâm Yến còn chưa kịp phản ứng, một đồ vật kì dị nào đó lập tức hạ cánh trên đỉnh đầu cậu.

Lâm Yến: “??”

“Đây là cái gì? Lưới?”

Lục Tẫn cũng tự đội lên một cái, bình tĩnh giải thích: “Màn che mặt, như vậy muỗi sẽ không đốt được.”

Lâm Yến: “...”

Lí thuyết này cậu đương nhiên hiểu rõ.

Nhưng có nhất thiết phải bó sát người như thế không?

Bây giờ bọn họ trông như chuẩn bị diễn xiếc, mặt dính chặt vào tấm màn, thoạt nhìn trông rất buồn cười.

Lục Tẫn cố gắng hít thở: “Chưa hết, còn rất thoáng khí.”

Lâm Yến tỏ vẻ không muốn nói chuyện.

Lục Tẫn vậy mà lại xoay mặt vào máy quay, nói: “Dùng cái này cảm giác rất ổn, tôi không phải đang quảng cáo gì đâu nhé.”

Chỉ thấy huyệt thái dương Lâm Yến giật giật, tay giơ lên, ý muốn tháo xuống.

Lục Tẫn: “Anh chỉnh giúp em.”

Lâm Yến: “Em không muốn đội thứ này.”

Lục Tẫn sửng sốt: “Tại sao?”

Lâm Yến nhịn rồi lại nhịn, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh hỏi lại: “Anh không cảm thấy dáng vẻ của mình hiện tại nhìn rất ngốc sao?”

Lục Tẫn chỉ tay lên bầu trời đầy muỗi đang thoải mái bay múa, im lặng chờ cậu tự lựa chọn.

Mười phút sau.

Lâm Yến trên đầu đội màn, nằm song song cạnh Lục Tẫn.

Từ cổ đến chân của hai người đều nằm trong chăn, từ xa nhìn lại thoạt nhìn rất giống hai thây ma an tĩnh.

Lâm Yến mắt không thấy tâm sẽ không phiền, cậu đành nhắm mắt lại.

Mà bên kia màn hình, khán giả cười đến muốn điên rồi.

[ Tại sao lại có cả loại đồ vật này cơ chứ, Lục Tẫn có thể tìm được ra bao nhiêu thứ quái gở vậy?]

[ Chao ôi còn nằm ngủ chung giường, tui cảm thấy dưới ánh trăng chuyện này sẽ vô cùng ngọt ngào, cuối cùng lại thành ra như này.]

[ Tui muốn ăn đường cơ, hai người làm ơn cử động đi mà, nói chuyện đi, đừng cứ như vậy mà ngủ chứ!]

Kì thực ở nơi không ai nhìn thấy, bàn tay của hai người đang đan chặt vào nhau.

Lục Tẫn mất ngủ.

Anh đã quen với việc ôm Lâm Yến vào lòng khi đi ngủ, bây giờ chỉ được nắm tay không đủ để thỏa mãn anh.

Lục Tẫn mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn Lâm Yến.

Lâm Yến cau mày, môi mím lại, vẻ mặt bốc khói như thể vừa mới đánh nhau một trận.

Lục Tẫn: “Em đừng tức giận, tức giận sẽ không đẹp trai nữa.”

Lâm Yến phun ra một chữ: “Cút.”

Lục Tẫn: “Em có cách nào có thể khiến anh cút à?”

Lâm Yến lập tức nghẹn họng.

Quả thực cậu không có, tuy cả hai không hoàn toàn chỉ đơn giản vùi đầu vào chăn, nhưng thật sự rất chán.

Muỗi thật sự không đốt được bọn họ, thế nhưng âm thanh vo ve bên tai cực kì ồn ào.

Lâm Yến chợt nghĩ, bọn họ dù sao thì cũng đang tham gia chương trình yêu đương, làm gì mà chẳng được.

Cậu hơi nghiêng người, dựa đầu vào vai anh: “Thật ồn ào.”

Lục Tẫn giật mình, nhưng cơ thể cũng nhanh chóng phản ứng lại.

Anh cũng xoay người, đối mặt với Lâm Yến, đưa tay lên che đi tai của cậu.

Khán giả vốn đang cười hi hi ha ha, giờ bị cảnh tượng trước mặt dọa cho mất khả năng ngôn ngữ.

Thật giống một cặp người yêu thật sự.

[ Mẹ nó... thật mãn nguyện. Huhuhu cảm ơn tổ chương trình.]

[ Tổ chương trình liên quan gì ở đây chứ? Phải cảm ơn hai người bọn họ mới đúng.]

[ Tin vỉa hè, đây là vì đạo diễn muốn bọn họ diễn như đang yêu nhau ở tập cuối thôi, nhưng mà mẹ nó có thế thì tui cũng vẫn đu.]

[ T-T cho dù không có cơm chó tui cũng hiểu được mà, cho tới giờ tui chưa từng đu CP nhiệt tình như vậy lần nào đâu.]

[ Trước đây tui từng nghĩ tổ chương trình xếp bọn họ thành một đôi không sớm thì muộn cũng BE, nhìn qua cứ nghĩ sẽ không có tương lai, nhưng hiện tại không ngờ lại ngọt đến vậy! Có lẽ ngoài họ tui sẽ chẳng bao giờ đu được một vừa CP hài hước vừa dễ thương như vậy nữa! Mong hai người trăm năm hạnh phúc!]

Lâm Yến cảm thấy ổn hơn rất nhiều.

Mọi tiếng ồn đều được tay Lục Tẫn ngăn lại bên ngoài, cậu còn cảm nhận được mùi hương nhàn nhạt dễ chịu của sữa tắm trên người anh, cảm giác thiếu kiên nhẫn khi bị muỗi quấy rầy cũng được xoa dịu không ít.

Cơn buồn ngủ dần bao trùm lí trí cậu, cậu mơ màng hỏi anh: “Anh bị ồn như vậy có sao không?”

Lục Tẫn nhẹ nhàng kéo bàn tay vừa thò ra ngoài của Lâm Yến vào trong chăn, giọng điệu hết sức dịu dàng: “Không sao, em cứ yên tâm ngủ đi.”

Khu bình luận lại lần nữa đông cứng lại.

Rồi tiếp theo đó là một tràng gào thét chói tai.

Toàn thể fan CP đêm nay đều mất ngủ, nốc đường ngọt đến chết đi sống lại.

Đây thực sự là thứ mà bọn họ không cần bỏ tiền vẫn xem được ư?

CP của bọn họ có thêm một đống fans lọt hố chỉ trong vài phút đêm nay, mà số lượng topic về họ cũng tăng lên vùn vụt.

#LâmYếnLụcTẫnngủchung# ngồi tên lửa leo lên hot search.

Người qua đường sau khi ấn vào xem đều cảm thấy hết sức vô cùng phi thường khiếp sợ.

Đầu tiên là vì trên đầu hai người có đội một thứ hết sức kì quái.

Mà lại càng thêm khiếp sợ hơn vì bầu không khí ngọt ngào giữa bọn họ.

Thậm chí các thương hiệu lớn cũng nhanh chóng cọ nhiệt, họ đồng loạt đổi tên loại màn mình đang bán thành màn tình yêu ngọt ngào được “Lâm Yến và Lục Tẫn cùng tin tưởng”, sau khi đội chuyện tình yêu nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió, ngọt ngào giống như hai người bọn họ.

Fan và người qua đường không ngừng cãi nhau, một phe chê cái màn đội xấu như cái máng cho gia súc ăn, một phe lại không nhịn được liên tục đặt hàng.

Doanh số bán hàng nhanh chóng tăng gấp đôi.

Đạo diễn nhìn thấy độ nổi tiếng của chương trình và của đề tài không ngừng tăng lên, ông cảm thán với trợ lí: “Hai vị này thật sự quá chuyên nghiệp, nếu không phải vẫn còn video trước đây phỏng vấn, tôi đã tin bọn họ là thật rồi.”

Trợ lí nghe vậy liền hỏi lại: “Tại sao bọn họ không thể là thật?”

Đạo diễn: “...”

Hóa ra trợ lí nhỏ cũng đu CP này à.

Trên mạng ầm ĩ một phen, Lâm Yến và Lục Tẫn lại không hay biết chút gì.

Lâm Yến đã sớm ngủ say.

Còn tay Lục Tẫn đã bị muỗi đốt cho bảy, tám phát.

Tay ngứa khiến anh không tài nào ngủ nổi, anh vẫy vẫy với đám muỗi, hạ giọng thấp nhất có thể nói: “Đến đây đi, chúng ta quyết đấu công bằng, nếu đã là muỗi đực chân chính, không việc gì phải sợ.”

Vậy mà muỗi dường như nghe hiểu lời anh nói, chúng dừng ở giữa không trung một chút, sau đó nhanh chóng bay vòng quanh tạo thành một tiểu đội, lao nhanh về phía Lục Tẫn.

Lục Tẫn thấy thế liền nhanh chóng tạo thế phòng thủ: “Mịa! Biubiubiu cút zdaa!!”

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Tẫn, anh cảm thấy đòn đánh bằng niềm tin của anh có thể có chút lực công kích nào à...

Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người dành cho tôi, tôi nhất định sẽ tiếp tục cố gắng!

Chương kế tiếp