Kết Hôn Thật Không Lừa Đâu

Chương 74: Khóa cậu lại
Sau khi đóng máy, tổ chương trình lái xe đưa khách mời về nhà.

Xe chạy được nửa đường thì Lâm Yến nhận được tin nhắn của Thẩm Tinh Nguyệt.

【 Thẩm Tinh Nguyệt: Yến Yến à, buổi tối các con không có việc gì thì qua đây ăn một bữa cơm đi? 】

Lâm Yến đem điện thoại cho Lục Tẫn xem, Lục Tẫn vừa ngáp vừa liếc qua: “Đi.”

Vì thế hai người xuống xe giữa đường, chờ tài xế Lục gia tới đón.

Đèn đường có hơi tối, lâu lâu trên đường lại có người tản bộ qua. Hai người lại đều quá chói mắt, người đi ngang qua đều theo bản năng nhìn bọn họ.

Lâm Yến kéo khẩu trang lên, nói với tên ngốc đang ngồi trên vali chơi game: “Anh quay vào trong chút đi, không sợ bị người ta nhận ra à?”

Lục Tẫn dùng chân làm bánh xe, trượt đến bên cạnh Lâm Yến, “Nhận ra cũng không sao, vẫn có thể dắt tay nhau.”

Lâm Yến: “Triển lãm bao tay của anh một chút à?”

Lục Tẫn: “……”. Quên mất vụ này

Lục Tẫn win game, từ chối lời mời nhập đội, thoát khỏi game.

Lâm Yến đứng cạnh anh, tay rũ bên người. Lục Tẫn nhìn một lát rồi vươn ngón út móc lấy cậu.

Lông mi Lâm Yến run lên, kẹp lấy ngón tay anh. Lục Tẫn nhìn ngón út của bọn họ quấn lấy nhau, nói: “Chương trình kết thúc rồi, anh cảm thấy hơi trống vắng.”

Lâm Yến: “Vẫn muốn tham gia à?”

Trông đầu Lục Tẫn hiện ra một số chương trình tạp kĩ dành cho các cặp đôi đã kết hôn, “Cũng không phải không được.”

Khoé môi Lâm Yến nâng lên, “Để em báo danh cho anh.”

Cậu nói xong liền cầm lấy điện thoại lên tra. Lục Tẫn qua một lát mới tỉnh lại: “Chờ đã, em báo danh cho anh cái gì?”

Lâm Yến cũng không ngẩng đầu lên: “《 Xông lênn! Nam sinh nữ sinh 》.” Lục Tẫn: “??”

Lâm Yến: “Em xem qua rồi, phần thưởng của bọn họ là một cái tủ lạnh.” Lục Tẫn duỗi tay ra bắt lấy điện thoại cậu, “Em thiếu cái tủ lạnh này hả?”

Lâm Yến tuỳ ý để anh cướp điện thoại mình đi, đóng giao diện báo danh lại, nói: “Không phải em thiếu tủ lạnh.”

Lục Tẫn: “Vậy em…”

Lâm Yến ác liệt mà cười với anh: “Em là thiếu trò vui.”

Lục Tẫn: “…”

Xem chừng đã doạ được Lục Tẫn rồi Lâm Yến mới thu lại độ cong bên môi: “Lừa anh thôi.”

“Bíp bíp ——”

Một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi dừng lại rồi ấn hai lần còi. Lâm Yến kéo vali cùng Lục Tẫn lên trên xe.

Sau khi cất xong hành lý, cậu nhìn vào trong xe thấy tài xế có chút quen mắt.

Ý nghĩ này vừa mới hiện lên thì Thẩm Tinh Nguyệt đã hạ cửa sổ xe xuống chào bọn họ: “Mẹ tới đón mấy đứa nè, mau lên xe đi, chỗ này không cho đậu.”

Lâm Yến kéo cửa ra, ngồi vào trong xe: “Tại sao mẹ lại tự lái xe đến ạ?”

Thẩm Tinh Nguyệt quay đầu lại, chớp chớp mắt với cậut: “Bởi vì mẹ muốn gặp con chứ sao.”

Lục Tẫn cũng ngồi trên xe, tùy tay đóng cửa lại, “Còn con thì sao?” Thẩm Tinh Nguyệt: “Nhân tiện đón.”

Lục Tẫn: “…”

Lâm Yến quay đầu đi. Lục Tẫn cù eo cậu: “Em cười trộm đấy à?” Lâm Yến sợ buồn nên rụt lại một chút, “Không có.”

Lục Tẫn còn muốn nói gì thì thấy Thẩm Tinh Nguyệt đang không chớp mắt mà nhìn bọn họ, bên môi còn mang theo nụ cười quỷ dị.

Anh thu tay lại: “Mẹ, chỗ này không cho đậu xe.”

Thẩm Tinh Nguyệt thấy bọn họ không náo loạn nữa, tiếc nuối mà thở dài. Bà nhạy bén mà nhận thấy lần này gặp lại, bọn họ hình như có chỗ nào không giống lắm.

Thẩm Tinh Nguyệt dẫn hai người đi ăn cơm ngoài xong mới cùng nhau trở lại Lục gia.

Lâm Yến vào cửa trước, mắt nhìn qua chỗ để giày mới nhẹ nhàng thở ra. Bảy bác tám dì hình như là không ở đây.

Sau khi cậu vào cửa mới phát hiện trong nhà thực sự rất trống vắng. Lục Nhiên không ở đây, cha Lục Tẫn cũng không ở đây, chỉ có một mình Thẩm Tinh Nguyệt.

Thẩm Tinh Nguyệt nói: “Nhiên Nhiên về thành phố B rồi, mẹ thấy chương trình của các con kết thúc rồi nên muốn gặp mấy đứa, không làm phiền đến hai đứa đi?”

Lâm Yến lắc đầu nói: “Không có ạ, vốn dĩ buổi tối bọn con cũng không có làm gì.”

Thẩm Tinh Nguyệt: “Sao lại không làm gì, người trẻ tuổi nên ra ngoài chơi nhiều chút.”

Lâm Yến không thực sự thích đi ra ngoài nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.

Thẩm Tinh Nguyệt nhớ tới cái gì đó, bà nói: “Mẹ có một người bạn làm thiết kế thời trang gửi cho một ít quần áo. Mẹ thấy có vẻ hợp với mấy đứa đấy, đến lúc đó lấy về nhà mà mặc.”

Lâm Yến gật đầu nói dạ.

Lục Tẫn nghe điện thoại xong quay vào nhà liền nghe thấy đoạn đối thoại này, mẫn cảm hỏi: “Quần áo gì? Bạn nào cơ?”

Lâm Yến không hiểu vì sao anh phản ứng mạnh như vậy: “Làm sao vậy?” Lục Tẫn cúi người thì thầm bên tai cậu vài câu, lỗ tai Lâm Yến dần dần đỏ lên. Lâm Yến ho khan vài tiếng: “Mẹ, không cần đâu ạ.”

Thẩm Tinh Nguyệt chu miệng lên: “Lục Tẫn con phiền quá đấy, chỉ là một ít quần áo bình thường thôi.”

Lục Tẫn: “Vâng vâng, mấy bộ bác sĩ, hộ sĩ cũng là quần áo bình thường.” Lâm Yến nghe không nổi nên quay mặt đi.

Thẩm Tinh Nguyệt: “Khụ, thì sao đâu, thích hợp với yêu cầu đóng vai nhân vật còn gì, còn trợ giúp hai đứa luyện diễn xuất…” Thanh âm của bà dưới cái nhìn chăm chú của hai người càng ngày càng nhỏ.

Lỗ tai Lâm Yến đã đỏ lên, cậu quay người ra ban công: “Con đi ra ngoài hít thở không khí chút.”

Thẩm Tinh Nguyệt không cản cậu, kéo lại Lục Tẫn đang tính đi theo. Lục Tẫn: “?”

Thẩm Tinh Nguyệt chờ Lâm Yến đi xa mới mở miệng: “Xem ra hôn phòng không rảnh hả?”

Lục Tẫn ngẩn ra: “Có ý gì ạ?”

Thẩm Tinh Nguyệt lại cười nói: “Con thực sự nghĩ mẹ nhìn không ra hả?”

Lục Tẫn không biết Thẩm Tinh Nguyệt biết được bao nhiêu, trầm mặc không nói chuyện.

Tâm tư Thẩm Tinh Nguyệt mẫn cảm tinh tế hơn nhiều, lần đầu tiên Lục Tẫn mang Lâm Yến đến cửa bà đã biết bọn họ không thân. Nhưng bà cũng không có biểu hiện ra ngoài, giống như cái gì cũng chưa nhìn ra, vui vẻ mà tiếp đãi Lâm Yến.

Tuy Lâm Yến nhìn lãnh cảm, cũng không nói nhiều nhưng Thẩm Tinh Nguyệt vẫn rất thích cậu.

Đơn giản sạch sẽ, lại rất ngoan.

Lần đó bà cũng đã nghĩ hai đứa này yêu nhau chắc sẽ rất dễ thương. Hơn nữa, bà cũng hiểu rõ con mình. Lục Tẫn thực ra rất bắt bẻ, thực sự mang về thì tuyệt đối chắc chắn là bản thân nó thích.

Chỉ sợ là nó không nhận ra mà thôi.

Thẩm Tinh Nguyệt không nói ra, cũng không can thiệp vào. Nhưng cái làm bà không ngờ tới là tận ba năm thì bọn họ mới bắt đầu quen thân.

Bà gả cho Lục Khiếu ba năm thì đã sinh ra Lục Nhiên rồi.

Thẩm Tinh Nguyệt từng hoài nghi bản thân có phải là nhìn nhầm hay không, nhưng cũng may là bà đã thấy được kết cục xứng đáng của hai đứa.

Lục Tẫn nghe xong, ánh mắt hướng về phía Lâm Yến. Cậu dựa vào lan can, đưa lưng về phía anh không biết đang nhìn cái gì.

Lục Tẫn cong môi: “Hiện tại cũng rất tốt.”

Thẩm Tinh Nguyệt chớp thời cơ rèn sắt khi còn nóng: “Thế quần áo kia con còn cần hong?”

Lục Tẫn: “…”



Lâm Yến phát hiện ra mấy bộ quần áo lạ lùng kia đã là chuyện của ba ngày sau.

Ngày thường quần áo đều là do Lục Tẫn sắp xếp, Lâm Yến chỉ cần lấy ra mặc thôi. Nhưng khi cậu đang tìm đồ thì bỗng cảm thấy tủ quần áo nhiều thêm vài món.

Lâm Yến không nhớ rõ hai ngày nay bọn họ có mua quần áo nên tính xem thử. Không tốn sức lắm cậu đã lấy ra được mấy bộ quần áo.

Đồng phục cấp 3, áo blouse trắng, đồ bệnh nhân…

Lâm Yến: “…”

Cậu có phải nên cảm thấy may mắn vì đây đều là quần áo bình thường không?

Sau đó Lâm Yến lại phát hiện ra một ít đạo cụ nhỏ. Thước dạy học, còng tay, dây mắt kính các loại. Đều là đồ vật vốn dĩ rất bình thường nhưng liên tưởng một chút lại khiến tim Lâm Yến đập nhanh thêm vài nhịp/

Lục Tẫn vì sao không nói cho cậu biết? Lặng lẽ giấu ở chỗ này là muốn làm gì?

Lâm Yến tính đem đồ thả về thì tay bị người nhẹ nhàng đè lại. Hơi thở ấm áp lướt qua bên tai, người phía sau mỉm cười hỏi: “Bác sĩ Lâm, anh làm gì ở chỗ này vậy?”

Lục Tẫn vừa mới tắm rửa xong, trên người vẫn mang theo hơi nước ẩm ướt. Giọt nước đọng lại trên tóc chảy xuống tiến vào trong cổ áo Lâm Yến.

Lâm Yến: “Anh…” Cứ thế mà nhập vai luôn hả?

Lời nói mới nổi lên trong đầu thì Lục Tẫn đã không để cậu nói tiếp: “Tôi có chút không thoải mái, anh có thể xem giúp tôi không?”

Lâm Yến quay đầu lại liền chìm vào một sóng mắt đào hoa.

Cậu ngây người.

Bản tính của Lục Tẫn cơ hồ làm cậu quên mất người này một khi diễn lên thật sự giống một nam hồ ly tinh.

Lục Tẫn cầm lấy mắt kính gọng vàng, chậm rãi đeo lên cho Lâm Yến: “Tôi chờ anh bên ngoài nhé.”

Mắt kính là kính phẳng, Lâm Yến chỉ cảm thấy trên mũi nặng hơn một chút, đối với đường nhìn không bị ảnh hưởng quá nhiều.

Lục Tẫn đeo kính cho cậu xong thì đi khỏi phòng để quần áo. Anh chưa về phòng mà ngồi ở trên sô pha, chậm rãi thở ra một hơi.

Lúc ấy cả một cái thùng đầy quần áo thất loạn bát tao của Thẩm Tinh Nguyệt anh chỉ chọn vài bộ bình thường nhất.

Da mặt Lâm Yến mỏng, có vài cái có khả năng sẽ khiến cậu tức giận. Tiếng bước chân từ phía sau vang lên.

Lục Tẫn nhắm hai mắt, hầu kết lăn lộn một chút. Tiếng bước chân dừng ở trước mặt anh, giọng nói thanh lãnh rơi xuống: “Nơi nào không thoải mái?”

Lục Tẫn mở bừng mắt.

Thanh niên trước mắt dáng người thon dài, ngũ quan như là khắc ra từ băng tuyết, một thân áo blouse trắng càng thêm vài phần hương vị cấm dục. Mặt mày cậu cực lạnh, trong mắt không có ôn nhu của ngày xưa mà dường như chỉ đang nhìn một người xa lạ.

Hầu kết Lục Tẫn chuyển động một chút, trái tim đột nhiên nhảy lên.

Lâm Yến thấy anh không nói lời nào, lạnh như băng mà nói: “Tôi rất bận, còn rất nhiều người bệnh, hy vọng anh phối hợp làm việc cùng tôi.”

Lục Tẫn cười nói: “Không thể chỉ phục vụ một mình tôi à?”

Lâm Yến: “Không thể.”

Lục Tẫn: “Vô tình như vậy?”

Mắt Lâm Yến nhìn đồng hồ: “Nếu anh không có việc gì thì tôi đi đây.” Lục Tẫn làm sao mà cho cậu đi, cười nói: “Bác sĩ, ngực tôi đau.”

Một đôi tay hơi lạnh ấn vào trên cổ áo tắm nửa mở nửa đóng của anh, Lâm Yến: “Chỗ nào?”

Lục Tẫn nuốt nước bọt một chút, thanh âm hơi hơi phiếm khàn: “Đi xuống một chút.”

Lâm Yến cởi áo tắm của anh ra một chút, dùng tay ấn lên.

Lục Tẫn nhẹ nhàng thở hổn hển: “Bác sĩ, nhịp tim tôi hơi rối loạn chút, có thể sẽ chết không?”

Lâm Yến lãnh đạm nói: “Không cần nói chuyện.”

Lâm Yến duy trì biểu tình lạnh băng, nghiêm túc mà “Kiểm tra” cơ thể anh.

Lục Tẫn như là con cá mặc người xâu xé, cho cậu tuỳ ý sờ, anh vẫn như cũ cười ngâm ngâm mà nhìn cậu, lâu lâu lại mở miệng đùa giỡn.

Lâm Yến mắt điếc tai ngơ, sau một lúc lâu ngẩng đầu lên: “Anh rất khỏe mạnh.” Mắt Lục Tẫn nhìn xuống: “Chính là bác sĩ, anh hình như bệnh rồi.”

Lâm Yến cắn môi dưới, trên mặt phiêu lên một rặng mây đỏ, sắc mặt càng thêm lạnh băng: “Anh không có việc gì thì tôi nên đi rồi.”

Lục Tẫn nhìn mặt cậu đỏ bừng, như là đẽo mở một khối băng, bên trong có một nụ hoa.

“Keng ——”

Âm thanh rất vang lên, trên tay Lâm Yến bị treo lên cái gì.

Cậu ngơ người, thế mà lại là còng tay.

Lục Tẫn đem cái còn lại khoá trên tay mình, chớp mắt với cậu: “Bác sĩ Lâm, anh lừa gạt tài vụ của người khác, bây giờ tôi sẽ bắt cậu.”

Như thế nào lại còn tự tiện sửa kịch bản?

Lâm Yến buột miệng thốt ra: “Lừa cái gì?”

Lục Tẫn: “Thân thể tôi.”

Lâm Yến: “…”

Mặt Lâm Yến vô biểu tình: “Anh không phải cảnh sát, cảnh sát không đến nỗi không biết xấu hổ như anh.”

Lục Tẫn cười rộ lên, “Đương nhiên, tôi chỉ là một bệnh nhân.” Chắc là bệnh nhân tâm thần.

Lâm Yến vừa định nói chuyện, Lục Tẫn liền đè lại bờ môi của cậu: “Suỵt, hiện tại tôi muốn trừng phạt anh.”

Tác giả có chuyện nói: _ (:з” ∠ ) _ không lừa các bạn, tôi sẽ bật đèn. Vô cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực!

Chương kế tiếp