Kết Hôn Thật Không Lừa Đâu

Chương 77: Không cần ghen
Tí nữa thì hai người mất cơ hội tốt để vận động nên Lục Tẫn có vẻ phá lệ quý trọng. Toàn bộ quá trình Lâm Yến chưa từng phát ra âm thanh nào, môi cậu bị cắn đến đỏ bừng.

Thật sự nhịn không được thì cậu mới tràn ra tiếng nức nở vỡ vụn.

Thời điểm kết thúc, Lâm Yến ra một thân mồ hôi, nằm sấp trên gối thật lâu không nhúc nhích. Lục Tẫn ngồi ở bên cạnh vuốt ve lưng cậu, hơi thở còn có chút gấp gáp: “Ngày mai còn phải đóng phim nên hôm nay anh làm ít đi hai lần đó.”

Ít đi hai lần thì mẹ nó bây giờ cũng hai giờ rồi.

Trong mắt Lâm Yến còn mang theo hơi nước, trừng người chẳng những không có độ uy hiếp mà nhìn xong còn hơi muốn bắt nạt.

Yết hầu Lục Tẫn lên xuống, anh duỗi tay sửa lại tóc của cậu: “Đừng trừng mắt nữa, không tính ngủ à?”

Bọn họ đối với sự tình này một khi bắt đầu rồi liền không tiết chế nổi. Tầm mắt chỉ cần ngẫu nhiên đan xen thì ái muội lại lập tức trào dâng. Vừa mới nói không nên làm nữa, phục hồi tinh thần lại đã thấy Lâm Yến câu lấy cổ Lục Tẫn.

Giọng nói Lâm Yến có chút khàn: “Đi mở nước tắm đi.”

Lục Tẫn đang muốn đồng ý thì Lâm Yến lại nói: “Thôi, tùy tiện xối một chút là được.”

Tắm bồn mà đòi đi ngủ á, đừng mơ.

Lục Tẫn thế nào cũng được, anh nhảy xuống giường, khom lưng đem Lâm Yến khiêng lên, hướng WC mà chạy, “Đi thôi.”

Lâm Yến: “…”

Cậu chụp lấy bả vai Lục Tẫn, mơ hồ như có chút hỏng mất: “Anh chạy cái gì? Đừng nhảy nữa, anh là trẻ con à?”

Lục Tẫn: “Khiêng bảo bối bỏ trốn.”

Lâm Yến kéo tóc của anh: “Bỏ trốn thì bỏ trốn, cứ đi bình thường là được… Anh mẹ nó lại còn nhảy nữa?”

Lần tắm này rửa hành hạ Lâm Yến đến lao tâm khổ tứ. Cậu được đặt trong bồn tắm, Lục Tẫn cứ như là tắm cho heo, khoái hoạt vui sướng mà hắt nước lên người cậu rồi xoa xoa.

Lâm Yến vốn dễ bị nhột, giờ bị anh sờ đến muốn quạu, “Anh làm gì đấy?”

Lục Tẫn: “Xem Bội Kỳ* lăn lộn.”

*Bội Kỳ: tên heo Peppa trong phim Peppa Pig trong tiếng Trung

Lâm Yến: “…”

Bạn trai này vẫn là nên ném đi.

Lâm Yến múc một vốc nước tưới lên đầu Lục Tẫn.

Láo nháo xong cũng đã hai giờ rưỡi.

Lâm Yến nằm mơ cũng không thể tưởng được sẽ có một ngày cậu hơn nửa đêm cùng một người đánh thuỷ trận trong WC. Chính xác là ý trên mặt chữ ‘đánh thủy trận’.

Lục Tẫn bị hất cho một hai vốc nước.

Thật sự rất ngốc.

WC bị làm cho ướt dầm dề, khăn tắm cũng bị làm cho ướt dầm dề.

Lục Tẫn cống hiến quần áo của mình, đem Lâm Yến lau khô rồi lại ôm trở về trên giường.

Mặc dù điều hòa mở rất lớn nhưng Lâm Yến vẫn sợ cảm mạo, cậu pha nước gừng đường đỏ bắt Lục Tẫn cùng uống một ly.

Thời điểm nằm trên giường một lần nữa, Lâm Yến thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác mỏi mệt dần dần dâng lên. Đôi mắt cậu có chua xót, ngáp một cái rồi nhắm mắt lại: “Lục Tẫn, tắt đèn.”

Lục Tẫn hôn cậu một chút rồi tắt đèn đầu giường đi.

Năm phút sau, Lâm Yến nắm đầu Lục Tẫn, ẩn nhẫn nói: “Không ngủ thì anh biến về mà ngủ.”

Lục Tẫn: “Chúng ta tách ra lâu như vậy, em không nhớ anh à?” Lâm Yến: “Đừng buồn nôn, có mỗi buổi tối không ngủ cùng nhau.”

Lục Tẫn: “Buổi tối thì mới nhiều thời gian tự do, ban ngày muốn tìm em đều bị một đống người nhìn chằm chằm.”

Lâm Yến không lên tiếng.

Xác thật là buổi tối thì mới được tự do một chút, nhưng bọn họ cũng không thường kết thúc công việc sớm như vậy, hai ngày trước quay xong thì cũng đã 10 giờ, thời gian để nói chuyện cũng chỉ còn lại có chút ít.

Phải sau một lúc lâu, trong bóng tối mới vang lên tiếng nói lãnh đạm. “Không thì em giữ anh lại làm gì?”

Lục Tẫn không tiếng động mà cười một cái, đem người ôm chặt vào trong lòng. “Không nghịch em nữa, ngủ đi.”

Lâm Yến mơ mơ màng màng nói: “Anh lại phiền em thì đừng nghĩ đến chuyện ngủ lại ở đây nữa.”

Đại khái là uy hiếp của cậu nổi lên tác dụng, Lâm Yến một giấc này ngủ rất khá. Chăn ở khách sạn mỏng, Lâm Yến hai ngày này ngủ cũng thấy hơi lạnh.

Nhưng hôm nay thì không, Lục Tẫn giống như cái lò sưởi mà cuồn cuộn cung cấp nhiệt lượng cho cậu.

Lục Tẫn rời giường lúc nào, Lâm Yến cũng không biết.

Cậu ngủ một giấc đến hơn chín giờ. Khi tỉnh lại, trên tủ đầu giường có một phần cơm sáng, cùng với một tờ ghi chú.

Lâm Yến cầm lấy ghi chú nhìn.

【 Tỉnh dậy thì tới xem anh đóng phim nha. 】

Còn “nha”.

Lâm Yến nghĩ, bán manh cái gì hả, không đi. Cũng không phải học sinh tiểu học, đi đóng phim còn muốn kéo cả đoàn theo đi.

Cậu gấp giấy ghi chú rồi cất vào, rửa mặt ăn cơm sáng.



“Được rồi, cắt ——”

Đạo diễn vỗ tay: “Qua rồi, mọi người vất vả, chúng ta nghỉ ngơi mười phút trước.”

Lục Tẫn thoát vai biểu tình liền khôi phục như thường rồi bước ra ngoài.

“Lục lão sư.” Phía sau truyền đến một giọng nam mềm mại, giống như là sợ quấy rầy anh nên thanh âm rất nhẹ.

Lục Tẫn quay lại, là diễn viên đối diễn vừa nãy. Gọi là gì thì anh không nhớ lắm, trong phim đóng vai cấp dưới của anh.

Lục Tẫn nhàn nhạt nói: “Chuyện gì?”

Thanh niên ngưng lại. Bộ dáng lãnh đạm của Lục Tẫn với hình tượng trong chương trình khác nhau một trời một vực, cậu nhất thời có chút trở tay không kịp, một đống lời đã chuẩn bị tốt cũng không thể nào ra khỏi miệng.

Thanh niên: “Em là La Bố, vẫn luôn vô cùng thích diễn xuất của ngài. Có thể hợp tác như này em thật sự rất vui mừng.”

Lục Tẫn kiên nhẫn mà cảm ơn, hỏi lại lần nữa: “Có chuyện gì nữa không?” Cậu ta nói tiếp: “Diễn xuất của em còn chưa ổn lắm…”

Lục Tẫn: “Ừ.”

La Bố: “…”

Lục Tẫn: “Cho nên là?”

Bày ra: “A… À, có thể cùng em đối diễn được không, một lần là đủ rồi, em rất muốn được tiếp thu chỉ dạy của anh.”

Lục Tẫn nghe xong lại không có động tĩnh gì.

La Bố có chút mê mang, đây là đáp ứng hay là không đáp ứng?

Cậu lấy hết can đảm ngẩng đầu, phát hiện Lục Tẫn đang nhìn một chỗ, trong mắt còn mang theo vài phần ý cười.

La Bố theo mắt anh nhìn qua liền thấy thanh niên đồ đen ngồi bên cạnh, người đó đeo màu đen khẩu trang, ý vị thâm trường mà nhìn sang bên này.

Lục Tẫn cuối cùng cũng có phản ứng.

Anh vừa lịch sự lại vừa xa cách mà nói: “Ngại quá, tôi còn có việc rất quan trọng. Nếu cậu không hiểu chỗ nào trong kịch bản thì có thể hỏi Bùi Duẫn một chút, hỏi đạo diễn cũng được, bọn họ sẽ giải đáp cho cậu.”

La Bố: “…”

La Bố trơ mắt nhìn Lục Tẫn thay đổi cả bộ biểu tình, vui vẻ mà đi tới bên cạnh thanh niên đồ đen, khom lưng nói chuyện. Người đó lại lạnh nhạt mà quay đầu đi.

La Bố ngơ ngác mà.

Cậu nhận ra thanh niên đồ đen kia là ai.

Là Lâm Yến.

“Cậu đứng ngốc đấy làm gì? Bảo cậu đi dụ dỗ Lục Tẫn thế nào rồi?” Người đại diện từ sau lưng vỗ cậu một cái, thấp giọng hỏi.

La Bố hồi thần lại: “Không quá thuận lợi.”

Người đại diện cả giận: “Vậy cậu tự nghĩ cách đi.”

La Bố ý bảo hắn nhìn đối diện, chậm rì rì nói: “Anh xem bọn họ giống người yêu không, quá xứng rồi. Tôi còn đi dụ dỗ cái gì, tôi xứng hả?”

Người đại diện: “…”

Bên kia.

Lục Tẫn nhìn thấy Lâm Yến, nói ngoài ý muốn là giả, lấy hiểu biết của anh về Lâm Yến, nếu cậu thấy được tờ giấy thì nhất định sẽ đến.

Anh đi qua rồi khom lưng cười nói: “Tới thật hả?”

Mắt Lâm Yến nhìn sang bên khác: “Không tính đến, không phải là tới xem anh.”

Lục Tẫn: “Vậy em tới tìm ai?”

Lâm Yến: “Tìm Bùi Duẫn.”

Lục Tẫn kéo ghế dựa ra ngồi xuống: “Em tự lấy cái cớ này để thuyết phục bản thân hả? Tìm Bùi Duẫn để thuật lại kịch bản à?”

Lâm Yến hơi bực: “Kêu ai lấy cớ?”

Lục Tẫn bị ăn một đập, xoa chỗ bị đánh nói: “Aizz được rồi, anh nói cho em biết, người đầu tư tới thăm ban nên Bùi Duẫn đi chiêu đãi hắn rồi, phỏng chừng một chốc nữa cũng chưa về.”

Lâm Yến ngạc nhiên rồi mới nhớ ra bên đầu tư lớn nhất là tập đoàn Sơn Duyệt.

“Đúng vậy, chồng anh ta tới.” Lục Tẫn nói xong, phân biệt kĩ một chút rồi thò lại gần nhẹ nhàng hỏi: “Em lúc nào cũng kêu anh một tiếng như vậy đi?”

Lâm Yến: “…”

Lục Tẫn: “Chúng ta kết hôn đã lâu như vậy rồi.”

Mặt Lâm Yến bốc khói, cậu đem mặt Lục Tẫn đẩy ra, “Đây là ở bên ngoài, chú ý chút đi.”

Trong đầu Lục Tẫn hiện lên cảnh tượng Lâm Yến nhẫn nhịn thẹn thùng mà kêu mình là chồng, bỗng nhiên miệng có chút khô.

Lục Tẫn không dám nghĩ nhiều, gọi trợ lý bảo cô đem bình giữ ấm tới. Trợ lý ở bên cạnh nhìn nửa ngày, vẫn ngại mặt mũi nên không đến quấy rầy bọn họ, thấy Lục Tẫn vẫy tay mới đi qua.

Trợ lý cười hì hì nói: “Anh Lục, đây. Chào anh Lâm, gọi tôi Tiểu Chu là được, anh có việc thì cũng có thể bảo tôi đi làm.”

Lục Tẫn không giấu giếm quan hệ của mình và Lâm Yến với bọn họ. Lương Thanh Hà đã bùng nổ một trận nhưng trợ lý thì lại tiếp thu ổn thoả.

Lâm Yến gật đầu với cô: “Xin chào.”

Tiểu Chu nói: “Nếu anh muốn biết anh Lục làm gì ở phim trường hằng ngày cũng có thể tới hỏi tôi.”

Lâm Yến cười nhẹ: “Không cần hỏi, tôi biết mà.”

Lục Tẫn: “Em biết hả?”

Lâm Yến nhàn nhạt nói: “Cùng hậu bối tâm sự, đối chiếu kịch bản.” Lục Tẫn: “…”

Tiểu Chu: “…”

Lục Tẫn vốn không để tâm đến La Bố, lúc này nghe Lâm Yến âm dương quái khí mà để lại một câu, sửng sốt một lát mới nhớ ra khúc nhạc đệm ngắn lúc nãy.

Anh lấy điện thoại ra, mở lịch rồi ghi chú.

Lâm Yến: “Anh viết cái gì đấy? Ngày kỷ niệm ghen?! Ai ghen?”

Lục Tẫn kích động mà nói: “Anh vậy mà còn có thể nhìn đến ngày này? Tiểu Chu, đi mua chút rượu… Thôi không cần rượu, mua chút nước trái cây rồi mua ít đậu phộng.”

Tiểu Chu lanh lẹ chạy đi.

Lâm Yến: “…”

Cậu nhịn lại xúc động muốn đem Lục Tẫn hành hung một trận, cắn răng nói: “Cần em biểu diễn thêm cho anh mừng một thể luôn không?”

Lục Tẫn không biết lui mà còn nói: “Này không cần, em vất vả rồi.” Mặt Lâm Yến không biểu tình mà nhìn anh.

Lục Tẫn ho khan nói: “Dù sao cũng có thể làm anh cao hứng một chút.”

Lâm Yến muốn đá anh nhưng nhìn nguyên bộ đồ trắng như tuyết trên người anh thì nhịn lại, “Cao hứng cái rắm.”

Lục Tẫn cười xong rồi giải thích: “Không có chuyện gì đâu, chỉ là cậu ta tới hỏi anh có thể giúp cậu ta đối diễn không thôi, anh bảo cậu ta đi tìm Bùi Duẫn hoặc là đạo diễn rồi.”

Lâm Yến chớp chớp mắt, “Ồ, rất thuần thục.”

Lục Tẫn: “…”

Lâm Yến: “Chắc cũng gặp không ít đi.”

Lục Tẫn ngắc ngứ: “Cũng không hẳn là thường xuyên gặp.”

Anh dừng một chút, “Em có biết em như thế này rất đáng yêu hay không?” Lâm Yến: “Biến.”

Lâm Yến cũng không muốn giận dai, cậu đâm chọc thêm vài câu rồi quyết định buông tha cho anh.

Mười phút qua trôi đi rất nhanh, Lục Tẫn nhéo nhéo ngón tay cậu: “Em ngồi đây một lát, anh đi đây, nếu nhàm chán thì tìm gì chơi nhá.”

Lâm Yến lười nhác mà lên tiếng: “Biết rồi, anh đi đi.”

Cậu tựa lưng vào ghế ngồi, lẳng lặng nhìn Lục Tẫn đóng phim. Người đấy nãy vừa mới cười cợt nhả, ở trước màn ảnh lại là một bộ dáng khác.

Lục Tẫn đứng ở kia cũng là chỗ Lê Hướng Thanh đứng. Mấy ngày nay bọn họ có vai diễn phối hợp, mới chỉ quay cho thuộc cốt truyện của nhau chứ còn chưa diễn được cảnh thân mật.

Cơ bản một lần là qua.

Cùng Lục Tẫn đóng phim thật sự thực sảng khoái rất vui sướng.

Lâm Yến chưa từng hỏi qua cái nhìn của Lục Tẫn đối với cậu. Nhưng vẫn từ trong ánh mắt kinh hỉ của anh mà nhìn ra anh cũng rất cao hứng khi có thể cùng diễn với mình.

Lâm Yến cảm thấy, không có gì vui hơn khi làm việc lại gặp được cộng sự vừa ăn ý vừa hợp phách. Mà người này còn là người yêu của mình.

Lại thêm một lần quay xong.

Diễn viên gọi là La Bố sơ suất một lần thì Lục Tẫn lại diễn lại thêm lần.

Thời điểm điều chỉnh vị trí, Lục Tẫn nhìn về phía cậu, dùng khẩu hình miệng nói với cậu hai từ: Đừng ghen.

Lâm Yến: “…”

Người này sao lại phiền như vậy.

“Tôi về rồi đây, anh Lâm, nước trái cây của anh này.” Tiểu Chu đem nước trái cây đặt vào tay cậu, “Ấm đó ạ, chắc là sẽ có chút chua.”

Lâm Yến nói cảm ơn, nhìn về phía đồ vật trên lưng cô: “Đây là cái gì?”

Tiểu Chu đem đồ vật trên lưng chuyển qua tới, bày ra cho cậu xem, “Tôi mang cho Lục Tẫn đó, nhìn thấy có vẻ hợp nên mua tới.”

Đây là một tấm bài gỗ, mặt trên dùng sơn đỏ viết mấy chữ to. —— Người bị bệnh chó dại, xin đừng tới gần!!

Tác giả có chuyện muốn nói:

Vô cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực!

Chương kế tiếp