Kết Hôn Thật Không Lừa Đâu

CHƯƠNG 83: Hoàn chính văn.
“Kẹt kẹt”

Lâm Yến hơi nghiêng đầu, kẹp điện thoại bên tai, mở cửa nhà ra.

Cậu vừa nói chuyện, vừa đứng ở huyền quan đảo mắt nhìn xung quanh.

Trống không.

Lục Tẫn không ở nhà.

Cậu nói chuyện điện thoại xong thì đẩy vali hành lí vào cửa.

Hôm nay là ngày đóng máy bộ phim mới của cậu, hôm qua cậu đã gọi điện hỏi anh, hôm nay anh có ở nhà không, người kia đáp có.

Lâm Yến cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống.

Bỏ đi, trước tiên cậu vẫn nên sắp xếp hành lí đi đã, chờ Lục Tẫn về lại không kịp làm.

Bộ phim này quay mất bốn tháng, từ đầu xuân qua đến hè, lúc đi ra khỏi nhà cậu còn phải mặc áo bông, đến khi trở về thời tiết đã có chút nóng.

Lục Tẫn cũng phải quay phim, hai đoàn làm phim lại ở rất xa nhau, tuy hai người có thể chạy qua chạy lại, nhưng rất khó xin nghỉ, bởi vậy số lần gặp nhau cũng không nhiều.

Lần cuối cùng hai người gặp nhau đã là một tháng trước.

Lâm Yến tưởng rằng Lục Tẫn sẽ về nhanh thôi, nhưng cậu dọn hành lí xong rồi, vẫn không thấy tin gì từ Lục Tẫn.

Cậu nhìn đồng hồ treo tường trước mắt, đã là năm giờ chiều rồi.

Lâm Yến mở Wechat, tính nhắn hỏi Lục Tẫn, khi cậu còn chưa kịp gõ xong đã thấy Lục Tẫn gửi tin.

[Lục Đại Lang: Em về đến nhà chưa?]

[Lâm Yến: Em về rồi.]

[Lục Đại Lang: Anh đặt chỗ trước ở nhà hàng rồi, đã gửi định vị cho em, anh không kịp quay về đón em, em tự đi nhé, bọn mình gặp nhau ở đó.]

[ Lâm Yến: Hiểu rồi.]

[ Lục Đại Lang: Em không cần nói chuyện với anh như người xa lạ zay đâu.]

[ Lâm Yến: Anh đang dạy trẻ con đấy à?]

Nhắn tin được mấy câu, Lục Tẫn đang lái xe, anh dứt khoát gọi điện cho cậu.

Nhưng Lâm Yến lại từ chối cuộc gọi của anh, nhắn lại: [Lãng phí lưu lượng.]

Lục Tẫn: “...”

Lâm Yến biết địa chỉ rồi thì cậu đi tắm qua, sau đó thay quần áo rồi lái xe ra ngoài.

Địa chỉ Lục Tẫn gửi là một nhà hàng mới mở, rất nổi tiếng nhờ cách bài trí như vương quốc thực vật.

Nơi này mới mở được nửa năm, không biết Lục Tẫn đã đặt chỗ từ khi nào.

Lâm Yến đến nhà hàng, đỗ xe xong thì đeo khẩu trang đi vào.

Nhà hàng này thật sự rất giống những nhà hàng trong truyện cổ tích, khắp nơi đều là những đóa hoa xinh đẹp và những loài cây xanh mướt, phiến lá rủ xuống tựa như đèn lồng, khung cảnh rất đỗi nên thơ.

Lâm Yến bị phong cảnh hai bên thu hút, đến chỗ rẽ đột nhiên bị một người chặn lại.

Suýt chút nữa Lâm Yến đã đâm sầm vào người nọ.

“Em nhớ anh như vậy hả?” Giọng nói quen thuộc vang lên, lông mày Lâm Yến bất giác giãn ra.

Lục Tẫn mặc một bộ quần áo màu trắng ở trong, áo mũ che cả người kín mít, anh đứng yên nhìn cậu, trên môi nở một nụ cười tươi rói.

Lâm Yến: “Anh đứng ở đây làm gì?”

Lục Tẫn trả lời rất thành thật: “Anh vừa đi ra ngoài rửa tay.”

Lâm Yến: “...”

Lục Tẫn còn cố tình thêm dầu vào lửa: “Sao? Em tưởng anh đi đón em à?”

Lâm Yến xụ mặt không thèm để ý đến anh.

Lục Tẫn liền đưa hai tay đang giấu sau lưng ra, vậy mà anh đang ôm một bó hoa: “Đoán đúng rồi, anh ra đây đón em này.”

Lâm Yến nhận lấy bó hoa, vẻ mặt có có chút vi diệu: “Hoa cẩm chướng? Anh tặng quà nhân Ngày của Mẹ đấy à?”

Lục Tẫn hơi xấu hổ nói: “Anh không phân biệt được ý nghĩa các loại hoa tươi đâu.”

Lâm Yến: “...”

Lục Tẫn: “Thật ra cũng tại nhân viên cửa hàng kia nói hay quá, hoa nào cũng là món quà Thượng đế ban tặng mà.”

Vẻ mặt Lâm Yến không chút thay đổi: “Vậy anh có biết hoa cẩm chướng tượng trưng cho điều gì không?”

Lục Tẫn: “Nhân viên kia nói là sự tôn trọng trong tình yêu, hổng phải hả?”

Lâm Yến: “...”

Cảm ơn anh, lần sau nhớ né cửa hàng này ra.

chú thích: Hoa cẩm chướng thường được dùng để tặng mẹ, bà hoặc bạn bè, rất ít người dùng nó để tặng cho người yêu.

Nhân viên phục vụ ra tiếp đón, Lục Tẫn nói số phòng, hai người được dẫn đến vườn hoa phía sau.

Phong cảnh ở vườn hoa phía sau rất thơ mộng, số lượng bàn lại ít, khoảng cách giữa các bàn tương đối xa.

Mỗi bàn ăn đều được ngăn cách bằng đồ trang trí và cửa gỗ nhỏ nhằm đảm bảo sự riêng tư.

Ban đầu Lâm Yến cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, ngay cả khẩu trang cũng không dám cởi.

Nhưng tiếng nhạc nhẹ khiến tâm trạng cậu thả lỏng không ít.

Lục Tẫn: “Em đừng lo, không sợ bị chụp ảnh đâu.”

Thức ăn được đưa đến, Lâm Yến chờ nhân viên phục vụ đi rồi mới bình tĩnh tháo khẩu trang xuống.

Cậu dùng dĩa quấn mì, còn chưa kịp ăn đã nghe thấy tiếng hét của một cô gái.

“Oa! Nhẫn! Anh yêu, em yêu anh.”

“Bảo bối, em đồng ý gả cho anh chứ?”

“Em đồng ý!”

Rất nhiều người tò mò nhìn về phía kia.

Lâm Yến cũng không nhịn được mà quay đầu lại, hơi liếc mắt nhìn.

Trong tiếng hò reo hoan hô của mọi người, một cặp tình nhân đang vô cùng xúc động ôm lấy nhau.

Lâm Yến liền quay đầu lại, nhìn phần đáy của bát mì trước mặt.

Lục Tẫn: “Em yên tâm ăn đi, không có nhẫn đâu.”

Lâm Yến nghĩ cũng phải, tên ngốc này chẳng có chút tế bào lãng mạn nào.

Hai người kết hôn nhiều năm như vậy, nhẫn cũng đã đeo cho nhau rồi, nhưng còn để ở trong tủ khóa lại, sau đám cưới, Lâm Yến cũng chưa đeo lại thêm lần nào.

Bọn họ đã lâu không gặp nhau, tuy rằng mỗi ngày đều gọi video, nhưng cảm giác người thật ở trước mắt mình vẫn khác biệt rất nhiều.

Lục Tẫn nhìn Lâm Yến im lặng ăn cơm, đột nhiên cảm thấy hơi hối hận, đáng ra vẫn nên ăn cơm ở nhà.

Lâm Yến nghe thấy tiếng thở dài của anh, liền đặt dĩa xuống, bình tĩnh dùng khăn tay lau khóe miệng: “Bọn mình về nhà nhé?”

Lục Tẫn lập tức hoàn hồn: “Em ăn đi đã.”

Lâm Yến nhướng mày, nói: “Em cảm thấy hình như anh không có tâm trạng ăn cơm.”

Lục Tẫn ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Dù sao cũng không thể để em bị đói được.”

Lâm Yến thực ra không đói lắm, nhưng cậu vẫn ăn xong món kia rất nhanh.

“Hôm nay ăn trước rồi mới đến à?”

Lục Tẫn: “Ừm, nên giờ anh muốn đi bộ tiêu cơm chút.”

Lâm Yến không có ý kiến gì.

Nhưng đoạn đường này hình như dài một cách bất thường thì phải?

Lâm Yến khó hiểu kéo kéo vạt áo Lục Tẫn: “Bọn mình đã đi nửa tiếng rồi, anh rốt cuộc muốn đi đâu?”

Trên trán Lục Tẫn đã sớm chảy mồ hôi: “Đi thêm một lúc nữa là đến rồi.”

Lâm Yến: “??”

Lục Tẫn vốn muốn nói dối cậu, nhưng hiện tại anh không tìm được nơi anh muốn tới, anh cũng không dám giấu thêm: “Đợi anh tìm một chút.”

Lâm Yến: “Hả?”

Lục Tẫn rủ Lâm Yến ra ngoài thế này vì có chuyện cần nói thật, anh còn cố tình chọn một nơi phong cảnh xinh đẹp mà lại không có người.

Nhưng không biết có phải vì chỗ đó ở một nơi quá mức hẻo lánh hay không, hay là do khả năng mò đường của Lục Tẫn quá kém cỏi, anh tìm nửa ngày cũng không thấy.

Lục Tẫn chỉ có thể nhắn tin cho Lương Thanh Hà xin trợ giúp.

[ Lục Tẫn: Tôi đã chọn chỗ nào vậy?]

[ Lương Thanh Hà: ?? Cậu đang ở đâu?]

[ Lục Tẫn: Bây giờ tôi đang ở trên cầu lớn rồi.]

Mất một lúc Lương Thanh Hà mới trả lời anh.

[ Lương Thanh Hà: Đại ca, cậu đi ngược đường rồi.]

[ Lục Tẫn: !!]

[ Lục Tẫn: Tôi đã đi bộ hơn một tiếng rồi đấy.]

[ Lương Thanh Hà: Cậu mau lên, đội quản lí đô thị đã ghé qua hai lần, suýt chút nữa bốc hết đồ của cậu đi đấy.]

Lục Tẫn cất điện thoại đi, vươn tay về phía Lâm Yến: “Lâm Yến, em có muốn thử cảm giác sung sướng khi bỏ trốn không?”

Lâm Yến ngẩn người chớp chớp mắt: “Gì cơ?”

Lục Tẫn không kịp giải thích, anh vội vàng nắm lấy tay cậu, kéo cậu đứng dậy.

Lâm Yến im lặng chạy theo anh một lúc, sau đó nhận ra bọn họ đã trở về điểm xuất phát: “Lục Tẫn, không lẽ anh vừa đi nhầm đường à?”

Lục Tẫn đưa mắt nhìn trời, thờ ơ huýt sáo như muốn nói anh không liên quan.

Lâm Yến: “...”

Cậu biết chắc anh lạc đường thật rồi.

Nhưng cậu vẫn vờ như chưa từng hỏi gì, chỉ một mạch chạy theo Lục Tẫn, chạy đến một nơi đông đúc, lại gọi taxi.

***

Ở một góc nào đó của thành phố A.

Tiểu Tình là phóng viên của đài truyền hình địa phương, tối nay cô sẽ làm một chương trình đặc biệt, đó là đi vào thành phố, tự mình trải nghiệm đời sống về đêm sôi động của thành phố A.

Chương trình này được phát sóng trực tiếp, chờ được biên tập lại xong, sau đó sẽ được phát lên TV.

Nói là phát sóng trực tiếp nhưng thật ra cũng chỉ có vỏn vẹn mấy chục người xem.

Tiểu Tình vô tình đi đến một nơi, cô bắt gặp một người đàn ông ăn mặc bảnh bao đang cùng ban quản lí đô thị “cãi nhau”.

Quản lí đô thị: “Tôi đã đến đây mấy lần rồi, tại sao anh vẫn còn ở đây? Ở đây cấm bán hàng.”

Lương Thanh Hà đau đầu: “Không phải bán hàng, thật sự không phải, chỉ tốn một chút thời gian là sẽ ổn thôi.”

Quản lí đô thị liền chỉ tay vào cái máy tạo bong bóng hình con bạch tuộc trên mặt đất: “Cậu chắc chắn không phải bán hàng chứ?”

Lương Thanh Hà: “Cái này chỉ để tạo bầu không khí lãng mạn thôi.”

Quản lí đô thị: “...”

Mi bị úng não hả?

Tiểu Tình lại gần, lúc này mới phát hiện ra ở đó bài trí thật sự rất xinh đẹp.

Mặc dù hình trái tim to đùng dưới mặt đất có phần hơi đơn giản.

Cô là con gái, những chuyện này cũng nhanh chóng hiểu ra, cô cầm microphone lên, nói: “Tiên sinh, hôm nay anh định cầu hôn người yêu sao?”

Lương Thanh Hà: “Có thể nói như vậy.”

Anh ấy đột nhiên trở nên căng thẳng, anh lịch sự đáp lời: “Xin lỗi, chúng tôi không nhận phỏng vấn.”

Quản lí đô thị nghe thấy có người định cầu hôn liền không tiếp tục đuổi nữa, nhưng vẫn không nóng không lạnh cố nói tiếp: “Chúng tôi vẫn không cho phép bán hàng ở đây đâu.”

Lương Thanh Hà: “...”

Tiểu Tình nhìn máy quay phim, vui vẻ nói: “Không ngờ lại tình cờ tìm tới một địa điểm cầu hôn, chúng ta ở lại xem một chút nhé.”

Lương Thanh Hà càng thêm đau đầu, vốn anh đang đinh mở miệng từ chối, đột nhiên thấy một chiếc taxi xuất hiện ở ven đường rồi dừng lại, một bóng dáng quen thuộc xuống xe, sau đó vội vàng kéo một người khác từ trong xe ra, cùng nhau chạy như bay về hướng này.

Lương Thanh Hà: “...”

Anh muốn chết lắm rồi.

Cùng lúc đó, tại khu bình luận.

[ Tui thấy người này có chút quen mắt.]

[ Mẹ nó, đây chẳng phải là người đại diện của Lục Tẫn – Lương Thanh Hà hay sao?]

[ Không phải anh ấy bị người ta từ chối những hai mươi lần à? Bây giờ muốn đi cầu hôn luôn sao?]

Khi hai bóng dáng khác xuất hiện trong máy quay, khu ném đạn lập tức tràn ngập dấu chấm hỏi.

[ Không phải tui nhìn nhầm đấy chứ?]

[ Ai đánh tui một cái đi.]

Lục Tẫn thở hổn hển mấy cái, nhìn thấy vẻ mặt trợn mắt há mồm của Tiểu Tình, anh buồn bực hỏi Lương Thanh Hà: “Gì đây? Anh còn mời cả phóng viên à?”

Tiểu Tình lắp bắp nói: “Tôi, tôi chỉ là đi ngang qua...”

Lục Tẫn “à” một tiếng, sau đó cười nói: “Khụ, anh quản lí đô thị, xin lỗi đã gây ra phiền phức cho anh, chúng tôi nhất định sẽ thu dọn sạch sẽ sau khi xong việc.”

Quản lí đô thị lúc này cũng lờ mờ đoán ra, người này xuất hiện thường xuyên trên màn ảnh, còn xuất hiện ở nhiều biển quảng cáo trên đường, là một ngôi sao lớn, anh ta đương nhiên nhận ra được.

Lục Tẫn lại nói với Tiểu Tình: “Xin chào, khi đăng bài cô viết hay một chút nhé, hôm nay cho cô một đãi ngộ đặc biệt, ngồi ở hàng ghế VIP.”

Tiểu Tình quá mức khiếp sợ không thể nói thành lời, khi cô muốn lên tiếng giải thích, Lục Tẫn đã định đưa Lâm Yến đi rồi.

Chương trình trực tiếp của Tiểu Tình vốn vô cùng yên tĩnh, lượng người xem nhanh chóng tăng vọt như tên bắn, máy chủ lập tức đơ luôn.

Khu bình luận không nhìn rõ bọn họ đang nói gì, mà Tiểu Tình thì sợ hãi không dám đi theo.

Nhưng nơi này cũng không quá rộng, hai người đi cũng không xa, sớm dừng lại.

Lâm Yến dẫm dẫm vào giữa trái tim trên mặt đất, cười nói: “Sao anh lại làm sơ sài thế này?”

Máy phun bong bóng con bạch tuộc còn liên tục phun ra bong bóng.

Giống hệt trong mấy bộ phim thần tượng.

Lục Tẫn thành thật cười: “Sao lại sơ sài chứ, không phải nhìn một cái liền đoán được ý đồ thật sự rồi sao?”

Trên đường đi, Lâm Yến cũng đoán được Lục Tẫn có việc, nhưng còn tưởng là công việc bên ngoài của anh.

Là cậu chưa đủ tinh tế, thật xin lỗi.

Lục Tẫn đứng trước mặt cậu, quỳ một gối xuống.

“Tuy bọn mình đã kết hôn nhiều năm, nhưng anh vẫn nợ em một lời cầu hôn.”

“Anh không biết nói những lời hoa mĩ, anh chỉ có thể hứa với em trái tim chân thành của anh.”

Lâm Yến im lặng nhìn anh, cậu khó khăn nuốt nước bọt.

Tim cậu đang đập rất nhanh, từng đường nét đẹp đẽ trên gương mặt Lục Tẫn hiện lên dưới ánh đèn lại thêm mấy phần dịu dàng, làm cho cậu càng thêm động lòng.

Bong bóng xà phòng mờ ảo bay xung quanh họ.

Ba người đứng xem vậy mà rất tinh tế, không quấy rầy hai người.

Vì để chuẩn bị cho lễ cầu hôn hôm nay, Lục Tẫn thật ra đã viết rất nhiều bản nháp.

Đầu tiên là kể chuyện năm xưa, rồi đến nói đến những điều tốt đẹp trong tương lai, cuối cùng là trọng tâm cầu hôn.

Nhưng anh viết rồi lại viết, vẫn cảm thấy làm thế rất khô khan, cứ giống mô típ mấy bộ phim truyền hình nhàm chán.

Cho đến tận lúc này, Lục Tẫn mới phát hiện ra, điều anh muốn làm nhất là dịu dàng ôm người kia vào lòng, chứ không phải thao thao bất tuyệt những lời vô nghĩa kia.

Khóe mắt Lục Tẫn cong lên: “Cảm ơn em đã thích anh, làm anh hạnh phúc, anh cũng hi vọng có thể làm em hạnh phúc. Em ở bên anh lâu như vậy có cảm thấy vui vẻ không?”

Lâm Yến nhẹ giọng đáp lại: “Vui, rất vui vẻ.”

Lục Tẫn kéo tay cậu đặt vào lòng bàn tay mình: “Thế là được rồi. Anh sẽ luôn yêu em, sẽ luôn làm em vui vẻ, Lâm Yến, em đồng ý kết hôn cùng anh nhé?”

Khóe môi Lâm Yến hiện lên nụ cười: “Em đồng ý.”

Lục Tẫn cười tươi rói, búng tay một cái.

Lương Thanh Hà hiểu ý, liền khởi động máy móc.

Chỉ thấy một chùm bóng bay từ từ bay lên khỏi bụi cây, phía dưới chùm bóng là một chiếc hộp nhẫn nhỏ.

Lục Tẫn đứng dậy: “Nhẫn này hôm nay anh mới đi lấy, nhẫn kết hôn vẫn còn ở nhà, nhưng dù là cái nào, anh vẫn hi vọng chúng ta có thể luôn cùng đeo.”

Lâm Yến: “Được, anh đeo giúp em đi.”

Lục Tẫn cười nói được, vươn tay ra lấy nhẫn.

Tay chạm vào khoảng không.

Bóng bay không bị buộc chặt đã sớm bị gió thổi đi, lảo đảo bay sang hướng khác.

Lương Thanh Hà cuống quít kiểm tra dây thừng buộc bóng bay, sau đó ngẩng đầu nói: “Hình như bị chó cắn đứt rồi.”

Lâm Yến: “...”

Lục Tẫn: “...”

Lâm Yến đẩy Lục Tẫn: “Nhìn cái gì mà nhìn? Anh còn không mau đuổi theo!”

Lục Tẫn như người trong mộng vừa tỉnh dậy, anh thấp giọng chửi một tiếng rồi nhanh chóng đưa Lâm Yến đuổi theo.

Trên mạng đã muốn nổ tung.Vì máy chủ phát sóng trực tiếp bị tê liệt, cư dân mạng trong phòng phát sóng đau khổ chịu đựng, lại càng điên cuồng mà bình luận.

[ Cứu tui với? Gì mà đã kết hôn nhiều năm? Cứu mạng, vậy ra bọn họ đã sớm kết hôn?]

[ Mẹ nó, đây chính là cưới trước yêu sau ư?? Cắn chết tui đi.]

[ Vậy mà tui vẫn luôn cho rằng bọn họ chỉ là CP thương mại!]

[ Tui điên rồi, trong ánh mắt bọn họ nhìn nhau đều tràn ngập tình yêu, tui đang khóc tu tu nè, ai giúp tui cười lên để góp vui cùng họ với.]

[ Phải hạnh phúc đấy!]

Nhóm fan vừa rơi lệ xem xong, nhưng đến diễn biến này, toàn thể đều trầm mặc.

Giỏi thật đấy.

Còn màn cầu hôn thì sao?

Không hổ là hai người.

Hai người nhìn thấy Tiểu Tình đang đuổi theo sau, liên tục quay lại dáng vẻ chật vật đuổi bóng bay của bọn họ, trong lòng vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.

[ Lâm Yến, cũng chỉ có cậu mới có thể chịu đựng được Lục Tẫn.]

[ Tui vốn thích xem người ta nuôi Husky, có điều giờ xem cái này thấy cũng vui lắm.]

Lục Tẫn cùng Lâm Yến càng chạy, cảm giác người phía sau càng nhiều.

Rất nhanh chóng, phía sau bọn họ đã có một nhóm người chậm rãi đuổi theo.

Lục Tẫn: “Sao lại thế này?”

Lâm Yến: “Không sao, trước hết vẫn là phải lấy nhẫn đã.”

“Lục Tẫn! Em lấy xe đến cho các anh đây!” Một cô gái xe đạp đến cạnh bọn họ, mang xe và cung tên giao lại cho họ, “Hai người phải cố lên!”

Cố gắng đuổi theo chùm bóng bay đi!

Đồng thời cố gắng sống hạnh phúc về sau nữa!

Lục Tẫn mỉm cười nói cảm ơn, sau khi hỏi địa chỉ của cô gái, liền kéo Lâm Yến lên xe.

Lâm Yến: “...”

Chiếc xe này vậy mà lại là xe đạp đôi.

Giọng của Lâm Yến trôi theo gió, vụn vỡ chui vào tai anh: “Lục Tẫn, em rút lại một câu.”

Lục Tẫn: “?”

Lâm Yến nghiến răng nghiến lợi nói: “Em không thấy vui chút nào hết!”

Lục Tẫn bật cười thành tiếng, tốc độ đạp cũng nhanh hơn, lớn tiếng nói: “Muộn rồi!”

Hai người điên cuồng cong chân đạp, theo hướng bóng bay mà đuổi theo.

Cũng giống như đang đuổi theo tương lai của mình.

Tác giả có lời muốn nói:

Kết thúc rồi, tôi thật ra đã muốn viết chi tiết đuổi theo bóng bay này từ lâu 23333.

Từ trước đến nay tôi chưa từng tạo ra hình tượng công nào hoàn chỉnh như Lục Tẫn, có những khi tôi cảm thấy emo, tôi nghĩ anh ấy cũng sẽ rất vui vẻ, cảm ơn các bạn đã đi cùng tôi đến tận đây, nếu mọi người bình luận những lời tốt đẹp, tôi sẽ cũng sẽ rất vui vẻ.

Phiên ngoại? Gì mà phiên ngoại, không có đâu, tôi từ trước đến nay không viết phiên ngoại 2333.

Sau này có duyên gặp lại.