Khi Ma Cà Rồng Xuyên Thành Vật Hy Sinh Phản Diện

Chương 8

Lâm Lạc Đinh đang mặc chính là áo ngủ tơ lụa do tự mình mang theo, màu đen, chất vải trơn bóng dán lên người.

Hắn nằm nhoài tại chỗ, bờ vai hơi thả lỏng, vòng eo hõm xuống, bờ mông vun lên, lại hướng xuống dưới một chút nữa là một đôi chân thẳng tắp, thon dài, áo ngủ chỉ che đến đầu gối, hơi hơi hướng xuống vị trí bên dưới, cẳng chân lộ ở bên ngoài trắng đến mức giống như có thể phát sáng.

Đen và trắng giao nhau, đen mun cùng trắng sáng đối lập rõ ràng, giống như một bức tranh thuỷ mặc tiện tay vẽ ra, đậm nhạt vừa phải.

Lục Thừa Tập chỉ thoáng liếc mắt nhìn một cái liền giống như bị phỏng mà dời tầm mắt đi, bản thân cũng không suy nghĩ tỉ mỉ nguyên nhân trong đó.

"Tôi không biết." Tầm mắt cậu nhìn sang một bên, mi mắt hơi hơi rũ xuống, sống mũi vừa cao vừa thẳng, để lại cho Lâm Lạc Đinh một sườn mặt gợi cảm.

Lâm Lạc Đinh: "Cậu có thể học."

Nằm sấp nói chuyện không thoải mái, hắn liền nhấc người dậy, cổ áo chịu tác động của trọng lực kéo xuống mở rộng ra một khoảng lớn, hắn tùy ý kéo lại một chút, giọng điệu có chút không kiên nhẫn, "Nhanh một chút."

Nói xong lại nằm sấp xuống.

Người đứng ở cửa đã đi tới, Lâm Lạc Đinh thả lỏng thân mình, không chút sức lực, chỉ huy, "Trước tiên ấn cổ."

Bàn tay có phần nóng hơn so với nhiệt độ thân thể đặt ở trên gáy, lòng bàn tay khô ráo, ngón cái dùng sức đè ấn huyệt vị. Hắn thoải mái rên khẽ một tiếng.

"... Tôi cảm thấy hôm nay ngủ ở trên xe hình như bị sái cổ rồi," Lâm Lạc Đinh oán thán, "Đúng ra nên để tài xế lái xe, như vậy tôi có thể dựa vào cậu ngủ."

Ngài có thể không ngủ. Những lời này, Lục Thừa Tập không có nói ra, trên tay máy móc lặp đi lặp lại động tác đè ấn, nắn bóp, giống như một cái máy mát xa không có cảm xúc.

Hắn đứng ở bên giường, phần giữa hai chân đối diện với mặt của Lâm Lạc Đinh, nhưng hai người đều không nhận ra vị trí đứng có hơi xấu hổ này. Lâm Lạc Đinh: "Nếu không tiện dùng sức thì có thể đi lên, ngồi trên người tôi."

Ánh mắt Lục Thừa Tập liếc xuống dưới, chỗ gồ lên có cảm giác vô cùng săn chắc, nương theo nệm giường nhấp nhô hơi hơi lắc lư.

Động tác lập tức dừng lại một chút.

Không đợi Lâm Lạc Đinh mở miệng đã lại lập tức tiếp tục đè ấn.

Lục Thừa Tập: "Không cần."

Lâm Lạc Đinh thấy cậu đã thay quần dùng để mặc khi đi ra ngoài, "Cậu một chút nữa muốn ra ngoài?"

Lục Thừa Tập: "Không, làm sao vậy?"

Lâm Lạc Đinh: "Cậu thay đồ mặc để đi ra ngoài."

Nhìn áo hoodie và quần bò trên người mình một chút, Lục Thừa Tập: "Để đề phòng lúc cần."

Lâm Lạc Đinh ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu rõ đối phương dường như là đang nói hắn.

"Cậu là đang nói tôi?" Chàng trai không trả lời, Lâm Lạc Đinh xem như cậu thừa nhận, cười một tiếng không rõ ý tứ, giọng nói thật sự hút người, "Tôi cũng không ngại cậu mặc áo ngủ qua đây."

Lục Thừa Tập thầm nghĩ, tôi ngại.

Hoạt động mát xa tiến hành hơn nửa tiếng, lúc kết thúc, làn da trên cổ Lâm Lạc Đinh đỏ ửng một mảng lớn, hắn ôm lấy sau gáy, xoay trái, xoay phải, quả thật so với trước khi xoa bóp đã thoải mái hơn rất nhiều.

Nhướng tầm mắt nhìn về phía người ở bên giường, "Còn nói không biết, thế này không phải là rất biết sao?"

Lục Thừa Tập cử động cổ tay, dùng lời hắn từng nói trả lại cho hắn, "Tôi có thể học."

Câu trả lời này... Cong một chân lên thay đổi sang tư thế ngồi, Lâm Lạc Đinh: "Lục Thừa Tập."

Chờ người kia nâng mắt nhìn hắn, hắn liền vươn tay nắm lấy cổ áo người kia, kéo đến trước mặt. Chóp mũi gần như chạm vào nhau, hơi thở phả ra mang theo hơi nóng ướt át, giao hòa lẫn nhau.

Lâm Lạc Đinh ngửi được một làn hương linh sam và tuyết tùng quen thuộc. Tầm mắt hai người dây dưa, "Lá gan lớn rồi, hửm?" Âm cuối khẽ nâng lên mang theo ý tứ trêu chọc.

Hắn làm như vậy cũng không cảm giác một chút phản kháng, Lục Thừa Tập ở trước mặt hắn quả thật là càng thả lỏng hơn rồi.

Vì sao?

Bởi vì cậu ta cũng thích hoa, hai người từng cùng nhau trồng hoa hồng? Hay là cùng cậu ta quay về trường làm thủ tục xin bảo lưu? Cũng có thể là, xác định hắn thật sự không có dự định phát triển quan hệ tính dục, đã bỏ đi uy hiếp của hắn?

Trên người hắn thoang thoảng mùi hương hoa hồng nhàn nhạt, xen lẫn một chút mát lạnh của tuyết tan.

Lục Thừa Tập nhìn vào đáy mắt hắn, hai tròng mắt sâu thẳm, khóe mắt còn có thể thoáng liếc thấy phần lớn chân dài trắng nõn lộ ra bên áo ngủ.

Nắm lấy bàn tay dưới cổ, không ngoài dự đoán nhìn thấy người kia khẽ thay đổi sắc mặt, cậu khẽ cười một tiếng, nửa như hung hăng, nửa như trêu chọc nhếch nhếch khóe môi, giọng nói khàn khàn, "Không thích?"

Hơi thở của Lâm Lạc Đinh hơi ngừng lại. Lục Thừa Tập thế này rất mê người, giống như hoa hồng phô ra gai nhọn của mình, lại giống như sói tuyết lộ ra răng nanh sắc nhọn.

Lâm Lạc Đinh tự nhiên có chút phấn khích, thân thể kề sát, chóp mũi lướt qua chóp mũi, đôi môi màu đỏ cọ qua sườn mặt, dừng lại bên tai chàng trai.

Mi mắt dày rậm rũ xuống, "Thích, sao lại không thích?"

Trong miệng phả ra hơi thở và âm thanh mờ ám, bàn tay bị nắm lấy đổi khách thành chủ, vạch vạch trong lòng bàn tay, "Mong chờ sau này cậu mang cho tôi càng nhiều bất ngờ hơn..."

Lục Thừa Tập đột nhiên nghiêm mặt lại, xoay người bước đi. Trong phòng truyền đến tiếng cười khúc khích của Lâm Lạc Đinh. Lòng bàn tay dường như còn lưu lại cảm giác tê dại, ngứa ngáy. Cậu phiền muộn vê vê ấn đường.

Vừa rồi... có chút mất khống chế rồi.

Sau đó hai người ở lại trong khách sạn, không ra ngoài nữa.

Mưa nhỏ rơi tí ta tí tách suốt một đêm, sáng sớm ngày hôm sau thì dừng.

Lâm Lạc Đinh hôm qua nói không muốn tới trường, Lục Thừa Tập hôm nay cố ý dậy sớm một chút, miễn cho thức dậy đụng mặt, đối phương đột nhiên lại đổi ý.

Cậu mặc áo hoodie và quần bò tối hôm qua thay sau khi tắm, đeo khẩu trang màu đen, không ăn điểm tâm đã ra ngoài.

Chiếc Maybach cậu để lại ở khách sạn không lái đi, tự mình đi đến trạm xe buýt.

Mới đầu thời gian còn quá sớm, trên đường còn chưa có ai, sau khi cậu lên xe, cả quãng đường không ngừng đổi xe. Đến lúc sau, người càng ngày càng đông, gần tám giờ mới đến nơi.

Nơi Lục Thừa Tập hướng đến là bệnh viện trung tâm, chỗ mẹ Lục nằm viện.

Vào tiệm bán đồ ăn sáng ở dưới lầu mua thức ăn dễ tiêu hóa xong, Lục Thừa Tập đi vào khu nhà dành cho bệnh nhân nằm lại viện. Phòng bệnh của mẹ Lục đã đổi chỗ, bắt đầu từ ngày cậu đồng ý với Lâm Lạc Đinh duy trì mối quan hệ không bình thường hiện giờ.

Thời gian còn sớm như vậy, bà ngoại lại đã làm xong cơm, mang từ trong nhà tới đây rồi, cách lớp kính quan sát trên cửa phòng, Lục Thừa Tập nhìn thấy bà cụ tóc hoa râm đang khom thắt lưng, lấy đồ ăn trong hộp giữ ấm ra bên ngoài.

Người phụ nữ trên giường bệnh dáng người gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, hai má gầy đến mức hõm xuống, mỉm cười vươn tay giúp đỡ.

Có thể nhìn ra lúc trẻ bà rất đẹp, cho dù dáng vẻ ốm yếu xanh xao cũng không che lấp được đường nét tươi đẹp.

Lục Thừa Tập trong lòng khẽ chua sót. Cậu nghĩ, cho dù chỉ là để cho bà ngoại và mẹ sống tốt hơn một chút, lựa chọn của cậu cũng không tính sai.

Cậu thở ra một hơi, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào, hai người phụ nữ trong phòng nhìn thấy cậu thì rất bất ngờ, mở miệng là "Thừa Tập" mà thân thiết gọi cậu.

Đặt đồ ăn mua tới xuống, Lục Thừa Tập nhìn trái nhìn phải một vòng, "Hộ lý đâu?"

Bà ngoại làm ra vẻ tức giận trừng mắt liếc cậu một cái, "Con bé đã trông mẹ con cả đêm, bà bảo cô ấy đi ăn sáng rồi." Nói xong lại hỏi: "Đã ăn sáng chưa?"

Lục Thừa Tập: "Đã ăn rồi."

Cậu không chịu ngồi yên, bận trong bận ngoài, nào là vứt rác, nào là đun nước, mẹ Lục và bà ngoại bảo cậu ngồi một lúc cậu cũng không nghe, chờ hai người cơm nước xong còn muốn đi rửa chén.

Bà ngoại khoát khoát tay đuổi cậu sang một bên, "Được rồi, ngồi nói chuyện với mẹ con một lát." Bưng bát ra khỏi phòng bệnh.

"Thừa Tập, lại đây ngồi." Sau khi bà ngoại rời đi, mẹ Lục thu lại nụ cười trên mặt, gọi cậu.

Lục Thừa Tập chuyển ghế sang ngồi ở trước giường, lấy từ trong túi nhựa một quả táo chậm rãi gọt vỏ.

Mẹ Lục nhìn cậu, đứa nhỏ mà bà sinh ra, bà sao có thể không hiểu rõ, đứa nhỏ này chuyện gì cũng giữ trong lòng.

Bà thở dài, "Con thành thật nói cho mẹ biết, tiền đổi phòng bệnh, mời hộ lý từ đâu ra?"

"Mẹ, mẹ yên tâm, con không có làm chuyện xấu," Lục Thừa Tập biết bà lo lắng việc gì, việc này vốn dĩ cậu cũng không dự định giấu diếm, "Con sắp đi đóng phim."

"Cái gì?" Mẹ Lục ngây ra, hỏi.

Vỏ quả táo hồng hồng rũ xuống, kéo dài một đường, giọng điệu Lục Thừa Tập bình tĩnh nói rõ những việc đã làm gần đây, "Khoảng thời gian trước có người đại diện của một công ty giải trí tìm được con, nói điều kiện của con rất tốt, thích hợp tiến vào giới giải trí, sau khi con hiểu rõ tình hình thì đã đồng ý."

Mẹ Lục vẫn đang ngây ngốc nhìn cậu, vẫn chưa phản ứng lại được.

Gọt táo xong, tiếp tục cắt thành khối nhỏ, Lục Thừa Tập: "Người đại diện tên là Chu Miểu, người rất tốt, mấy hôm trước mang con đi thử vai ở đoàn làm phim của một đạo diễn lớn, chính là đạo diễn của bộ phim <Thời Thanh Xuân>, ông ấy đã chọn con làm nam chính."

"Vậy, vậy phải cám ơn người ta a." Mẹ Lục vô thức nói một câu.

Lục Thừa Tập cười, đưa táo vào trong tay mẹ, "Dạ, đã cảm ơn rồi."

Mẹ Lục nhận lấy nhưng chưa ăn, không biết nên nói cái gì cho phải, đứa con này của bà từ nhỏ đã có chủ kiến, bà không thể thay đổi được suy nghĩ của cậu.

Cách một hồi lâu, mẹ Lục: "... Nghe nói giới giải trí rất loạn?"

Lục Thừa Tập kiên nhẫn trả lời, "Con là đàn ông, có thể chịu thiệt thòi gì chứ?"

Trong đầu không hẹn mà hiện lên mấy hình ảnh.

Lâm Lạc Đinh tựa lên vai cậu cười khẽ; nằm ở trên giường ung dung nhìn cậu cởi quần áo; ở trên ghế nằm lờ đờ, uể oải chui vào trong lòng cậu, bàn tay còn không an phận; hình ảnh cuối cùng lại là tối hôm qua, dáng vẻ đối phương ghé vào bên tai cậu nhỏ giọng nói thích...

Cậu thất thần rồi.

Mẹ Lục không phát hiện, lo lắng không thôi, hỏi: "Vậy việc học của con thì làm sao bây giờ?"

"Con xin bảo lưu rồi," Lục Thừa Tập hoàn hồn, sợ bà lo lắng, lập tức giải thích, "Không phải không học, là chờ thêm hai năm sẽ trở lại học, trường học cho phép trường hợp này."

Mẹ Lục cũng từng là sinh viên đại học, biết cậu không nói dối, nhưng trong lòng bà vẫn bứt rứt, khó chịu. Bà sợ bệnh này của mình trở thành gánh nặng, làm lỡ dở con của mình.

Suy nghĩ hồi lâu, mẹ Lục lo lắng lại khẩn cầu, nói: "Chúng ta không ở lại viện nữa, về nhà đi, không thuê hộ lý nữa, mẹ có thể chăm sóc tốt chính mình..."

"Bác sĩ nói mẹ cần nằm viện," Lục Thừa Tập ngắt lời bà, nhìn gương mặt tái nhợt của mẹ, hạ giọng, "Không cần lo lắng chuyện tiền bạc, con đã bàn bạc xong với công ty rồi, số tiền này công ty tạm ứng trước, chờ con nhận được tiền đóng phim sẽ trả lại, cho đến khi trả hết nợ mới thôi."

Mẹ Lục nửa tin nửa ngờ, "Vậy công ty có thể đồng ý?"

Lục Thừa Tập: "Đạo diễn phim <Thời Thanh Xuân> đã chọn con làm nam chính bộ phim kế tiếp, công ty đã đồng ý rồi."

Mẹ Lục vẫn không yên lòng, không phải không tin lời cậu nói, mà là sâu trong lòng áy náy, chỉ sợ cái gật đầu này của mình sẽ hại đến nửa đời sau của con trai.

"Hỏi nhiều như vậy làm gì, Thừa Tập có khi nào làm những việc không chắc chắn không?" Lúc này bà ngoại từ bên ngoài đi vào, nghiêm mặt lại, "Lẽ nào con bảo nó trơ mắt nhìn người làm mẹ nó như con bệnh thành như vậy?"

"Mẹ..." Mẹ Lục ở trên giường bệnh không biết làm sao.

Bà ngoại: "Không cần nói nữa, chuyện này để ta quyết định, nghe theo ta."

Đặt chén đã rửa sạch lên tủ, bà giục Lục Thừa Tập rời đi, "Đi đi, đi lo chuyện của con, mẹ con bên này có bà đây!" Giọng nói khàn không thể tưởng.

Trong lòng Lục Thừa Tập nặng nề, biết rằng bà ngoại đây là muốn gánh hết tất cả hậu quả của quyết định này lên người mình, cho dù sau này sự thật chứng minh cậu đã lựa chọn sai đường, cũng tiện cho cậu có một đối tượng để oán hận, oán trách.

Trước khi rời đi, cậu nói với bà lão đã làm lụng vất vả cả đời còn gắng gượng không dám thả lỏng: “Bà ngoại, đừng lo lắng cho con, con rất ổn.”

Chương kế tiếp