Không Làm Thế Thân

Chương 10

Sự việc diễn ra buổi chiều hôm qua vì Tiêu Mông Mông không có cảnh quay, cũng không đến phim trường nên ngày hôm sau mới biết tin.

Trên cánh tay Nguyễn Tri Vi vẫn còn băng bó, nhưng cô vẫn lặng lẽ đọc kịch bản, cô cũng tự mình trang điểm, sắc mặt có chút tái nhợt, Tiêu Mông Mông nhìn thấy vậy liền cảm thấy rất đau lòng.

Trợ lý của An Duyệt Nhiên tình cờ đi ngang qua họ, Tiêu Mông Mông vừa nhìn thấy trợ lý nhỏ, giọng lập tức lớn hơn: “Vi Vi, để mình nói cho cậu biết, tối hôm qua mình đã xem “Thế giới động vật”. Sau đó mình đã tìm đọc định nghĩa trên Baidu về sói mắt trắng. Sói mắt trắng có nghĩa là không có nhãn cầu, mù quáng và vô nhân đạo. Sói mắt trắng còn là mô tả của những người không biết trả ơn, vong ơn bội nghĩa. Nó loài sói tệ nhất trong các loài sói luôn đấy.”

Giọng điệu của Tiêu Mông Mông chỉ là nói bóng gió, nhưng không ai là hiểu không được nội hàm.

Trợ lý nhỏ không dám quay đầu lại nhìn hai người bọn họ, rụt rè chạy đi.

Thật ra, trợ lý nhỏ cũng có chút hối hận, chiều hôm qua cô đã xem hết toàn bộ cảnh tượng, không ngờ An Duyệt Nhiên lại nhẫn tâm như vậy, Nguyễn Tri Vi ngày hôm qua ngã xuống liên tục, cuối cùng cô không thể chịu đựng được nữa.

Khi đó trợ lý nhỏ chỉ trách Nguyễn Tri Vi không lấy đồ chuyển phát nhanh cho cô ta, khiến cô ta bị mắng, cô ta trong lúc tức giận đã nói ra những lời như vậy, nhưng bây giờ lại khó có thể dừng lại việc này.

“Sói mắt trắng cũng chạy rất nhanh, chắc cũng biết cắn rứt lương tâm rồi.” Tiêu Mông Mông nhìn bóng lưng của trợ lý nhỏ, châm chọc nói.

Nguyễn Tri Vi liếc nhìn trợ lý nhỏ, quay đi và bình tĩnh nói: "Đừng giận cô ấy."

“Cậu không tức giận sao?” Tiêu Mông Mông thì càng nghĩ càng tức giận: “Cậu cứ đối tốt với cô ấy như vậy, trong đoàn phim không ai nguyện ý giúp cô ấy, chỉ có cậu giúp cô ấy, vậy mà cô ấy gần như coi cậu là chân sai vặt luôn rồi?

"Không đáng để cậu phải tức giận về cô ấy." Nguyễn Tri Vi bình tĩnh nói.

Nói xong những lời này, Tiêu Mông Mông cũng tỉnh táo lại, đúng thật với loại người này không cần phải tức giận, cô ta không đáng để cô tức giận.

Nói cách khác, Tiêu Mông Mông ngày càng nhận thấy sự tương phản trong Nguyễn Tri Vi, mới đầu nhìn có vẻ thanh tú và dịu dàng, nhưng thực chất cô rất bướng bỉnh, trong cô có một sự ngoan cường khó có thể diễn tả được.

Bình thường Nguyễn Tri Vi sẽ bao dung thế giới này với lòng tốt nhất có thể, khoan dung và dịu dàng, và không bao giờ mất bình tĩnh, nhưng một khi đã làm điều gì đó thật  sự tổn thương đến cô, cô sẽ nhanh chóng dứt ra và xa lánh.

Một người vừa mềm mại, dịu dàng nhưng cũng rất cứng rắn như vậy là hiếm của hiếm.

Tô Ngự lúc này mới thay quần áo, cảnh quay hôm nay của anh đều là cảnh đánh nhau, anh mặc quân phục màu xanh đậm, đi đôi giày đen trong quân trang chuyên dụng, dưới chiếc mũ là khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, bước tới đứng lên bên cạnh Tiêu Mông Mông và Nguyễn Tri Vi.

Tiêu Mông Mông gần đây cũng đã quen với Tự Ngự, vì vậy cô liền nói đùa: "Thật đẹp trai, Lư chỉ huy."

Tô Ngự không trả lời, anh mò mẫm lục tìm một lúc dưới áo choàng, lấy ra một tuýp thuốc mỡ, đặt trước mặt Nguyễn Tri Vi : “Tôi có một người bạn là bác sĩ, loại thuốc mỡ này bạn tôi giới thiệu là có thể dùng được trên cánh tay."

Khi nói chuyện, anh ấy hơi hướng ánh mắt đi chỗ khác và không nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Tri Vi.

Nguyễn Tri Vi hơi sửng sốt.

Có lẽ là sợ cô từ chối, Tô Ngự đẩy thuốc mỡ về phía cô, chỉ để lại một câu "Là nữ diễn viên nên chú ý hơn đến làn da, nếu không sẽ để lại sẹo" rồi mới xoay người rời đi.

Tiêu Mông Mông nhìn thấy rõ ràng vành tai của Tô Ngự đỏ lên một cách bất thường.

"Vi Vi, tớ nói cho cậu biết một chuyện, tớ cảm thấy Tô Ngự trong lòng đã bị cậu quyến rũ rồi."

Tiêu Mông Mông chống cằm nhìn bóng lưng Tô Ngự, nghiêm túc nói.

"Nó chỉ nên là một sự quan tâm giữa những người bạn."

Tiêu Mông Mông chọc trán Nguyễn Tri Vi: "Cậu không nghĩ anh ấy sẽ bôi thuốc mỡ cho tớ nếu tớ ngã sao, sẽ không bao giờ, à mà quên đi, tớ sẽ không nhiều lời nữa, cậu cứ chờ mà xem."

Nguyễn Tri Vi nhìn thuốc tuýp mỡ trên bàn, một lúc lâu không nói gì.

Những cảnh đánh nhau của Tô Ngự rất đẹp trai, sạch sẽ và gọn gàng, mọi động tác đều rất điêu luyện và dứt khoát, khi anh ấy hòa vào khung cảnh, có vẻ như anh ấy chính là Lư Lăng kiêu ngạo và đẹp trai.

Khi Nguyễn Tri Vi và Tiêu Mông Mông đang quan sát bên cạnh, họ vẫn có thể nghe thấy đạo diễn đang khen ngợi Tô Ngự: "Ngày nay, các ngôi sao trẻ khi diễn mọi thứ đều cần phải sử dụng đến diễn viên đóng thế, nếu khán giả không biết, sẽ nghĩ rằng cậu ấy phải dùng đến diễn viên đóng thế. Nhưng kỹ năng của Tô Ngự thực sự tốt, anh ấy không cần diễn viên đóng thế, anh ấy đều có thể tự mình hoàn thành hết."

Nhà sản xuất gật đầu: "Đúng vậy, Tô Ngự có thể chịu khổ."

Tiêu Mông Mông kéo Nguyễn Tri Vi ra khỏi đó và thở dài: "Vì vậy, tớ thực sự thấy An Duyệt Nhiên chẳng xứng với Tô Ngự chút nào cả. Tớ sẽ cầu nguyện, mong sao cậu và Tô Ngự nhanh chóng phất lên rồi đẩy An Duyệt Nhiên xuống đi. Cậu có thường vào vòng bạn bè của An Duyệt Nhiên  xem ảnh cô ta đăng lên mỗi ngày không, không đi ăn tối với người đàn ông này thì cũng là người đàn ông kia, cô ta thật sự không hề để tâm đến việc diễn xuất chút nào cả, đúng không?"

Vừa nói, Tiêu Mông Mông vừa mở vòng bạn bè của An Duyệt Nhiên ra: “Ồ, cô ta vừa mới đăng một cái khác, đó là tay của người đàn ông nào vậy chứ, cô ta đang lén lút khoe nó à, không, chiếc đồng hồ này hình như là phiên bản giới hạn của SADEQ …… "

Nguyễn Tri Vi ban đầu không chú ý đến vòng bạn bè của An Duyệt Nhiên, nhưng khi nhìn thấy chiếc đồng hồ đó, cô liền sững người, như thể rơi vào trạng thái đóng băng.

Một luồng khí lạnh như xâm nhập vào tay chân, xương cốt và thậm chí là máu của cô như thể muốn đóng băng tất cả.

Cô cầm di động của Tiêu Mông Mông: "Cho tớ xem một chút."

Khi nói, giọng Nguyễn Tri Vi run run.

"...Vi Vi cậu không sao chứ?" Tiêu Mông Mông cảm thấy có gì đó không ổn nên thận trọng hỏi.

Ánh mắt của Nguyễn Tri Vi vẫn dán vào tấm ảnh đấy của An Duyệt Nhiên vừa mới đăng nửa giờ trước, An Duyệt Nhiên đăng với nội dung.

[Tôi quên đăng ảnh tiệc tối ngày hôm kia, hôm nay tôi sẽ đăng lại. Ăn tối với ông chủ, chúng ta sẽ có thể quay phim tiếp theo]

Những bức ảnh trong vòng bạn bè của An Duyệt Nhiên là hải sản, cua bánh mì và các món ngon khác, rượu sâm panh và rượu vang, và một bức ảnh của cô ấy và đạo diễn, trên mép bức ảnh đồ ăn, một bàn tay của một người đàn ông lộ ra.

Rõ ràng, người đàn ông này là ông lớn đã nâng đỡ và giới thiệu tài nguyên cho An Duyệt Nhiên.

Hai bàn tay có khớp xương rõ ràng, cơ và xương hơi nhô ra, các đốt ngón tay thon gọn sạch sẽ, trên cổ tay là một chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn của SADEQ, các kim trên mặt đồng hồ màu vàng sẫm chậm rãi xoay tròn, cực kỳ sang trọng.

Chỉ với bàn tay này, Nguyễn Tri Vi đã nhận ra - người đàn ông này là Thẩm Yến.

Ngày hôm kia... là ngày mấy nhỉ?

Đó là ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ của đoàn làm phim trở lại Bắc Thành, Thẩm Yến nói rằng anh ấy sẽ quay lại sớm để ăn tối cũng cô, nhưng sau đó anh ấy cũng nói rằng có một buổi hẹn xã giao đột xuất.

Hôm đó cô cẩn thận chuẩn bị những món ăn mà Thẩm Yến thích ở nhà chờ đene khi những món ăn nguội đi, cô không còn đợi anh nữa.

Nửa đêm cô định ngủ thiếp đi, anh liền đánh thức cô dậy, lúc đó mùi rượu trên người anh hòa lẫn với mùi nước hoa ngọt ngào.

An Duyệt Nhiên cũng thích sử dụng loại nước hoa này nhất, khi đó cô chỉ  cho rằng đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Vì vậy, trong khi cô đang đợi anh ở nhà thì anh lại đi ăn cơm với An Duyệt Nhiên? Anh còn là người lấy tài nguyên cho An Duyệt Nhiên?

Cô đi theo Thẩm Yến hai năm, Thẩm Yến chưa từng lấy giúp cô một vai diễn.

"Vi Vi, sắc mặt của cậu không được tốt lắm..."

 Tiêu Mông Mông sợ hãi, vội vàng thu điện thoại lại: "Không phải An Duyệt Nhiên luôn có kim chủ sao? Không sao, không sao, cô ta sẵn lòng nhận một đường tắt để đi. Nhưng chúng ta sẽ có bước đi vững vàng hơn cô ấy mà."

Mỗi khi Tiêu Mông Mông nói thêm điều gì đó, đôi môi của Nguyễn Tri Vi lại trở nên nhợt nhạt hơn.

Nguyễn Tri Vi không muốn làm Tiêu Mông Mông lo lắng, vì vậy cô ấy cố gắng cười: "Tớ không sao, một lúc nữa tớ sẽ ổn thôi."

Đôi môi tái nhợt gần như không còn chút máu nào của cô, lông mi dài cụp xuống che khuất tầm mắt, Tiêu Mông Mông nhìn không rõ biểu cảm của cô: “Cậu thật sự không sao chứ?”

“Thật mà, tớ cần ở một mình một chút.”

Nói là vậy nhưng cho đến khi kết thúc công việc, Nguyễn Tri Vi đều có tâm trạng thấp thỏm, như những cánh hoa bị mưa bão tàn phá đều tàn tạ và khô héo.

Buổi tối công việc kết thúc sớm, trong biệt thự Kim Đan, Nguyễn Tri Vi bật máy tính, bên cạnh bàn máy tính có một cốc sữa, cô đang xem lớp biểu diễn quần chúng của Học viện Sân khấu Thượng Hải trong khi đợi Thẩm Yến Trở lại.

Thẩm Yến vẫn không nghe điện thoại, cô chỉ có thể đợi anh trở về, sau đó hỏi anh nguyên nhân.

Cô không muốn dồn hết tâm trí vào việc chờ đợi anh, vô số đêm, cô luôn phải chờ đợi khoảnh khắc màn hình điện thoại sáng lên, chỉ để đọc tin nhắn gửi đến của anh.

Cô nhún nhường quá lâu rồi, cũng không muốn chịu thiệt như vậy nữa, bởi vì hôm nay cô đột nhiên không biết những cái giá cô phải trả trước giờ liệu có đáng hay không.

Cô buộc mình phải tập trung vào lớp học, mở vở và ghi chép, lần cuối cùng An Duyệt Nhiên ở đoàn phim giẫm lên tay cô đã dạy cho Nguyễn Tri Vi một bài học để Nguyễn Tri Vi hiểu được cách để tồn tại trong ngành giải trí thực sự là như thế nào.

Khác với giới giải trí của cô, giới học thuật là chỉ cần tập trung vào nghiên cứu khoa học và nghiên cứu lịch sử, thì người đó có thể vững vàng vươn lên, mà giới giải trí là hội chợ phù hoa, chỉ có kẻ mạnh mới có thể tồn tại, kẻ yếu dù có ý chí, nghị lực đến đâu cũng sẽ sớm lụi tàn. Nhưng kiến thức, may mắn và cơ hội đều không thể thiếu.

Không có gì sai khi cô sống thực tế, nhưng cô ấy phải làm việc chăm chỉ hơn và cố gắng tìm kiếm cơ hội để cải thiện. Cô ấy không thể lúc nào cũng nhẫn nhịn và không tranh đoạt như trước. Có quá nhiều người trong giới này muốn vượt lên, và những người đó có thể không hơn cô là bao.

Cô không còn có thể ngây thơ nghĩ rằng mình không khiêu khích người khác thì người khác cũng sẽ không khiêu khích mình, trong vòng này tài nguyên chỉ có bấy nhiêu, vì muốn đoạt tài nguyên mà có rất nhiều người giẫm lên người khác để leo lên, giới giải trí cũng vậy.

 Thực tế, Nguyễn Tri Vi không có gì đặc biệt.

Cô có tham vọng lớn, nhưng ít nhất cô ấy muốn bảo vệ chính mình, để không phải nghiến răng chịu đựng khi biết người khác đang nhắm đến mình.

Cô không muốn mình chỉ là một chiếc bánh bao, để bất cứ ai cũng bắt nạt.

Cứ như vậy, cô chìm đắm trong tiết học mở rộng, thời gian vô thức trôi qua nhanh chóng, khi nghe thấy giọng nói bên cửa, cô mới biết Thẩm Yến đã về.

Lần này, cô không chạy lại anh ôm như mọi lần nữa.

Sau khi Thẩm Yến vào cửa, anh nhìn thấy Nguyễn Tri Vi đang nhấn nút tạm dừng video trên màn hình, anh còn tưởng rằng Nguyễn Tri Vi sẽ cười như cũ bay vào lòng anh, vui vẻ như một chú chim đang đợi chủ nhân.

Nhưng cô lại không làm vậy, cô đóng laptop lại nhưng vẫn quay lưng về phía anh không nhúc nhích.

Thẩm Yến tùy ý cởi áo ngoài, dựa vào tường, khoanh chân dài gọi cô: “Vi Vi?”

Nguyễn Tri Vi hít một hơi, trước đây cô ấy rất ít khi mất bình tĩnh trước mặt Thẩm yến, bởi vì cô ấy sợ Thẩm Yến không thích điều đó, nên cô ấy luôn nhu mì và dịu dàng và tự mình tiêu hóa, điều chỉnh lại mọi cảm xúc.

Nhưng lần này, cô thực sự không thể che giấu và kiềm chế lại cảm xúc của mình.

Cô quay đầu nhìn thẳng vào Thẩm Yến, khi Thẩm Yến nhìn rõ dáng vẻ của cô, khóe môi anh hơi nhếch lên.

Cô ấy hôm nay có vẻ khác, ngày thường vẫn trông duyên dáng, dễ mến nhưng khuôn mặt tái nhợt, môi dưới đã bị cắn đến mất dấu môi, có vẻ như cô ấy đã chịu đựng rất lâu rồi, nhưng đôi mắt thì có chút khác với thường ngày, có một chút bướng bỉnh.

Cô đi thẳng vào vấn đề: "Tối hôm kia, anh có đi ăn tối với An Duyệt Nhiên phải không?"

Thẩm Yến hoàn hồn, không kiêng nể đùa cợt cười nói: "Có thế thôi sao? Sao em lại nghiêm túc như vậy ? Tổ sản xuất của em trở về Bắc Thành, đạo diễn tìm anh có chuyện, cho nên anh mới đến cuộc hẹn, đến nơi thì phát hiện ra rằng An Duyệt Nhiên từ tổ sản xuất của em cũng ở đó."

Đúng là như vậy anh giải thích như mọi khi đều rất qua loa.

Sự mập mờ của anh ấy với tất cả những người phụ nữ trong giới giải trí chỉ là xã giao.

Nhưng Nguyễn Tri Vi vẫn cảm thấy không thoải mái, trước đây cô ấy không biết những người phụ nữ đó, vì vậy cô ấy chỉ nghĩ anh giao du một chút, nhưng An Duyệt Nhiên đã nhắm vào cô ấy trên phim trường ngày hôm qua, vậy mà với Thẩm Yến, anh đã để cô phải chờ đợi và sau đó lại đi gặp An Duyệt Nhiên.

Nguyễn Tri Vi tiếp tục hỏi: "Sau đó, anh đã giới thiệu tài nguyên cho cô ấy?"

"Giới thiệu một số vai diễn trong vài bộ phim rất thích hợp với cô ấy ."

Nhưng anh chưa giới thiệu tài nguyên cho cô.

Khi Thẩm Yến và Nguyễn Tri Vi ở bên nhau, Nguyễn Tri Vi đã ký hợp đồng với một công ty quản lý, cho dù Thẩm Yến không thích cô ấy cũng đã bước vào làng giải trí như thế này, và kể cả sau khi cô đã bước vào làng giải trí, Thẩm Yến cũng chưa bao giờ để ý đến sự nghiệp của cô, cũng không có một chút giúp đỡ nào.

Các ngành công nghiệp của Tập đoàn Thẩm Thị bao gồm nhiều ngành, bao gồm bất động sản, khách sạn, du lịch văn hóa, công nghệ mới nổi, giải trí điện ảnh và truyền hình... Thẩm Yến cũng thường giao lưu với những người trong ngành giải trí. Thẩm Thị cũng đầu tư vào rất nhiều bộ phim bom tấn hay những bộ phim truyền hình nổi tiếng,.. Trong tay anh có rất nhiều tài nguyên nhưng chưa bao giờ anh nghĩ đến việc giúp đỡ hay giới thiệu cho cô.

Nguyễn Tri Vi cũng bướng bỉnh, khi cô gia nhập làng giải trí, cô ấy nghĩ, cho dù không có Thẩm Yến giúp đỡ, cô ấy vẫn có thể làm được.

 Cô ấy không yêu cầu tài nguyên từ Thẩm Yến, nhưng điều đó không có nghĩa là Thẩm Yến có thể cung cấp tài nguyên cho An Duyệt Nhiên.

Đây có lẽ là trong lòng của phụ nữ, họ cảm thấy người đàn ông của mình phải hướng về mình, có thể anh ấy không ủng hộ cô nhưng cũng không muốn anh ấy lại đi ủng hộ, cung cấp tài nguyên đối thủ của cô.

Thẩm Yến cẩn thận để ý cô một lúc, và đoán được điều gì đó, nhướng mày: "Tại sao, em không thích An Duyệt Nhiên à? Em không muốn anh cung cấp tài nguyên cho cô ấy?"

Nguyễn Tri Vi trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Cô ta không phải là người tốt."

Cô không muốn nói mình bị An Duyệt Nhiên ở trong đoàn phim bắt nạt, trước đây cô là người muốn tiến vào giới giải trí, nếu nói đến hoàn cảnh của mình bây giờ, cô sẽ cảm thấy mình quá kém cỏi, giống như một trò đùa.

Thẩm Yến gật đầu, biểu thị đã biết: “Sau này anh sẽ đánh giá cô ấy mọi mặt, từ kỹ năng diễn xuất, số liệu thống kê, độ nổi tiếng, nếu cô ấy thực sự không thích hợp với vai diễn, anh sẽ không sử dụng cô ấy.”

Ngay cả khi cô đã nói đến mức này, Thẩm Yến cũng không biểu thị cảm xúc, thái độ rõ ràng.

Anh là người kinh doanh, anh sẽ chỉ cân nhắc lãi lỗ, sẽ không vì sở thích của cô mà ảnh hưởng đến quyết định của mình.

Nguyễn Tri Vi  hơi cụp mắt xuống, đột nhiên không muốn hỏi thêm câu nào nữa.

Cô nhẹ nhàng lấy tay chạm vào vị trí trái tim, cảm thấy nơi đó hơi đau, không nó không phải chỉ là một cơn đau bình thường mà đau đến tê dại , như âm thầm nhắc nhở cô …

Nãy giờ từ đầu đến cuối, cô chưa từng cảm thấy có bất kỳ thiên vị nào của anh dành cho cô.

Chương kế tiếp