Không Làm Thế Thân

Chương 12

Vừa nói xong Quách Kỳ như ngờ ngợ hiểu ra điều gì đó nở cười đầy ẩn ý: "Ồ, thuật toán đề xuất này đã giúp cậu nhận ra và hiểu rõ về chính bản thân mình hơn sao ? Để tôi xem nó đã đề xuất tin tức gì cho cậu nào."

“Xem cái mẹ mày kìa.” Thẩm Yến liền cọc cằn chửi thẳng. Anh vừa định tắt điện thoại cất đi thì Quách Kỳ đã rất nhanh tay giật lấy điện thoại của anh. Khi  nhìn thấy dòng tên của tin tức đó , Quách Kỳ sững sờ một hồi.

"Thật hả ? Hoá ra cậu còn thích Bạch Tề sao? Cậu nhớ không nhầm trước kia cô ta đối với cậu như thế nào sao?" Quách Kỳ thực sự quá bất ngờ không thể tiếp nhận được tin tức này.

“Tất nhiên làm sao có thể quên được.” Thẩm Yến dần trở nên lạnh lùng khi nhắc về vấn đề này.

"Đúng vậy đừng nên chìm đắm mình quá sâu trong đó, cậu luôn phải nhớ những gì Bạch Tề đã đối xử  tệ bạc với cậu như thế nào? Cô ta sau khi biết cậu là Nhị thiếu gia của họ Thẩm liền muốn giữ khoảng cách với cậu. Cô ta coi thường vị trí của nhị thiếu gia nhà họ Thẩm bởi vì cô ta cho rằng người thừa kế gia sản của Thẩm Thị mới xứng đến với cô ta. Cậu đã quên rồi sao? Khi đó cô ta đã không để ý đến cậu. Sau đó nhất định phải đi ra nước ngoài như thế nào sao.

Thẩm Yến cảm thấy rất bực bội khi nhắc lại chuyện này: "Đừng có nói nhảm nữa, trả điện thoại đây."

Thẩm Yến đã trở nên cáu kỉnh, khóe miệng thường ngày nhếch lên bây giờ đã mím thành một đường thẳng, vẻ mặt đã không còn sự kiên nhẫn nữa, đôi mắt hoa đào đa tình cũng bớt đi sự trêu chọc, trông anh ta lúc này đã trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.

Quách Kỳ thấy vậy không dám trêu anh nữa, liền nhanh chóng trả lại điện thoại di động cho Thẩm Yến, nhưng vẫn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Dù sao thì tớ cũng đã nhắc nhở cậu rồi đấy, bây giờ ông đây không quản nữa."

Thẩm Yến khi vừa cầm vào điện thoại thì việc đầu tiên anh làm là xoá ứng dụng Đằng Dực.

Nhưng dù đã làm như vậy thì những dòng suy nghĩ của anh tin tức ấy vẫn luôn luẩn quẩn, xuất hiện trong đầu anh.

Hướng Cẩm Thu đã đoán đúng những gì sẽ xảy ra sau sự việc của An Duyệt Nhiên, công ty quản lý của cô ta đã nhanh chóng đưa ra thông báo sa thải cô tiểu trợ lý, với cáo buộc rằng cô ấy có thái độ làm việc thiếu chuyên nghiệp, đăng những thông tin riêng tư, không những vậy lại còn hất nước bẩn lên người nghệ sĩ. Công ty cũng thông báo rằng sẽ thực hiện các biện pháp pháp lý để bảo vệ quyền lợi và lấy lại hình ảnh cho nghệ sĩ của mình.

Một số người qua đường cũng cảm thấy bất bình thay cho cô trợ lý nhỏ, nhưng người hâm mộ của An Duyệt Nhiên lại vẫn cố cãi và cho rằng trợ lý nhỏ đó có vấn đề... Hai bên đã xảy tranh cãi liên tục, khăng khăng giữ ý kiến ​​​​của riêng mình và không ai chịu nhượng bộ nhau.

Nhưng chỉ trong vài ngày sau hot search lại dần được chìm xuống, các cư dân mạng đã quên bẵng đi.

Hot search đã dần dần chìm xuống, scandal của An Duyệt Nhiên gần như đã không còn ai nhớ đến. Nhưng sau sự việc này không ai còn thấy cô trợ lý nhỏ hay xuất hiện trên phim trường nữa rồi. An Duyệt Nhiên bây giờ ngày ngày đều vội vã đi đến rồi lại vội vã rời đi. Cô ta luôn đeo một chiếc kính râm đen bản to và khẩu trang cố gắng làm sao để có thể che hết đi được khuôn mặt của mình. Cô ta cũng không còn ồn ào, diễu võ dương oai như trước nữa mà luôn mong có thể giảm bớt đi cảm giác tồn tại của mình với mọi người càng nhiều càng tốt.

Qua sự việc này người chịu nhiều thiệt hại lớn nhất cả về hình tượng,thể chất lẫn tinh thần chính là An Duyệt Nhiên và cô trợ lý nhỏ. Chỉ có Nguyễn Tri Vi tự dưng lại chỉ ngồi không mà lại được trở thành người được công chúng quan tâm và biết đến nhiều hơn.

Nguyễn Tri Vi được trở nên ngày càng nổi tiếng hơn, người đại diện của cô đã gọi điện cho và khen ngợi cô qua điện thoại. Cô trợ lý ấy còn bảo rằng cô hiện nay rất triển vọng, công ty bây giờ bởi vì còn quá nhỏ không có tiền để giúp tên cô lọt vào top hot search, nhưng cô lại có thể tự mình làm được điều đó nên chắc chắn tiền lương của cô sẽ được tăng lên, các nhân viên trong đoàn phim cũng bắt đầu khen ngợi cô "Cô ấy không chỉ đẹp người mà còn đẹp nết, bên trong rất tốt bụng", "nhân cách của cô ấy thực sự rất tốt"...

Nguyễn Tri Vi khi nghe thấy những lời khen đó cô không bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào, nhưng còn Hướng Cẩm Thu trông có vẻ còn vui hơn cả cô: "Vi Vi, cậu có biết điều đó là gì không? Đó chính là ‘Ở hiền rồi sẽ gặp lành đó’ . Tớ đã nói rồi mà cho dù là đàn ông hay sự nghiệp của cậu đều rất xứng đáng có được những điều tốt nhất ."

Lại nhắc đến đàn ông….

Nguyễn Tri Vi liền nhanh chóng nghĩ ngay đến Thẩm Yến, gần như bạn bè, cha mẹ và những người thân thiết của cô đều biết biết việc tên của cô được lên hot search, nhưng dường như chỉ mình anh là không biết gì về việc đó.

Nguyễn Tri Vi thậm chí còn nghi ngờ rằng lần trước việc mà anh ta không cho An Duyệt Nhiên tài nguyên nữa, thực sự chắc chỉ là do hình tượng cô ta không hợp, chứ cũng không phải vì anh nghe thấy cô nói vậy liền đổi ý.

Cô thực sự không muốn suy nghĩ đến vấn đề này nữa. Sắp đến thứ Năm rồi, vai diễn của cô trong phim "Khói Lửa" cũng sắp kết thúc. Quản lý của cô gần đây đang  bận rộn quảng bá cho một nữ nghệ sĩ khác, nữ nghệ sĩ đó hình như nổi tiếng hơn cô rất nhiều, nên chị quản lý không có thời gian đi qua đây cùng cô .

Nên cô chỉ muốn ăn mừng việc cô đóng máy cùng với một mình Thẩm Yến, riêng tư chỉ có hai người, chúc mừng cô đã hoàn thành một bộ phim khác.

Cô muốn coi đó như có một chút cảm giác nghi thức

Vèo một cái, hôm nay đã là thứ Năm.

Biết Nguyễn Tri Vi đã sắp hoàn thành bộ phim này, Hướng Cẩm Thu vẫn có chút tiếc nuối : "Quay xong cậu có ra ngoài ăn tối không? Tớ sẽ rất nhớ cậu đó, sau này chúng ta thường xuyên liên lạc nhé. Tớ thực sự rất vui khi được gặp và quen biết cậu trong đoàn làm phim này."

Nguyễn Tri Vi nghe thấy vậy liền cười đáp: "Có, tớ đã có hẹn rồi."

Tô Ngự chỉ nhìn hai người nói chuyện ở bên cạnh, không nói gì cả.

Cảnh kết thúc xuất diễn cuối cùng của Nguyễn Tri Vi là cảnh ở dưới nước.

Trong trận chiến bom đạn lớn nhất đã diễn ra, ở Thượng Hải, các quân tài phiệt chia bè chia phái mà chém giết lẫn nhau, Lư Lăng cũng bị áp đảo và trong hộp đêm  cũng trở nên rất hỗn loạn.

Khi đó Tử Diên bị một binh sĩ đuổi theo, cô hoảng sợ bỏ chạy, chạy được lúc nào đó cô chạy đến bên bờ hồ, trước mặt cô là một cái hồ không thể nhìn thấy rõ đáy, tên binh sĩ đó nhanh chóng đuổi kịp theo cô, trong lúc rối rắm và tuyệt vọng nhất, Tử Diên đành phải nhắm mắt lại và quyết định nhảy xuống đó.

Khi Lư Lăng đến thì đã quá muộn, Tử Diên đã nhảy xuống đó rồi.

Thấy vậy anh liền sai người xuống dưới đó nhanh chóng vớt cô lên. Bộ quần áo mỏng manh đã ướt sũng nước, tóc bết đính vào mặt, sắc mặt cô lúc ấy đã tái dần đi, môi tái nhợt, hai mắt nhắm chặt vào nhau.

Lư Lăng run rẩy đưa tay ra để gần lại với mũi kiểm tra hơi thở của cô, nhưng cô đã không còn thở nữa.

Dù đã chết nhưng trông Tử Diên vẫn còn rất đẹp, lông mi dài như cong vút, đen nhánh như lông quạ nét mặt bấy giờ lại trông rất dịu dàng và yên bình, như thể cô chỉ đang có một giấc ngủ say.

Nhưng Lư Lăng biết rằng sau giấc ngủ này của cô, cô sẽ không bao giờ có thể tỉnh lại được nữa.

Kể từ bây giờ cô sẽ không dùng ánh mắt đầy sợ hãi như nai con nhìn anh nữa rồi, cũng sẽ không còn phải mềm lòng cầu xin anh buông tha cho cô. Chính anh, chính anh là người đã đẩy cô rơi vào hoàn cảnh như vậy, nhưng anh lại không  thể nào có thể bảo vệ tốt cô.

Tất cả đều là lỗi của anh .

Tay anh vẫn đặt dưới mũi cô, không chịu bỏ ra, cơ thể anh không thể nào có thể ngừng run lên, đôi mắt của người đàn ông luôn kiêu ngạo, lạnh lùng bây giờ đã trở nên đỏ hoe, thấp giọng van xin. : "Không... Tử Diên, em hãy tỉnh lại đi, làm ơn đi, nhìn anh một lần nữa thôi, làm ơn chỉ một lần thôi, xin em đấy Tử Diên...."

Nước mắt anh tuôn rơi lã chã trên mu bàn tay, anh ôm chặt lấy cơ thể của cô không thể nào kìm được nước mắt của mình rơi xuống...

"Cắt, chúc mừng cho Vi Vi đã hoàn thành tốt tất cả các cảnh đã được duyệt, chúc mừng cô đóng máy nhé! Mối quan hệ của cô và Tô Ngự trông rất tốt đó." Giọng đạo diễn phát ra từ loa phóng thanh, mọi người xung quanh cũng vỗ tay để chúc mừng cho cô.

Nguyễn Tri Vi ngâm mình ở trong nước hồi lâu, toàn thân cô ướt sũng, cảm thấy có chút lạnh. Cô liền rùng mình một cái, mở mắt liền muốn ngồi dậy, nhưng lại phát hiện Tô Ngự bây giờ còn đang ôm chặt lấy mình.

Anh ôm cô chặt đến nỗi cô cảm tưởng như mình không thở nổi.

Tô Ngự tựa đầu vào cổ cô, Nguyễn Tri Vi không thể nhìn rõ nét mặt bây giờ của anh, nhưng cô có thể cảm nhận được nước mắt của anh đang rơi xuống sau gáy mình.

Tô Ngự vẫn đang khóc.

Tình huống như thế này vẫn thường xảy ra trong các đoàn phim, đặc biệt là ở những cảnh quay có những phân khúc tình cảm, với cảm xúc mãnh liệt như này, thường sẽ có một số diễn viên nhất thời chưa thể thoát ra ngay được cảm xúc của nhân vật.

Cô biết vậy rõ như vậy nên cũng không dám động đậy, nhóm đạo diễn cũng an ủi

"Một chút nữa thôi chắc cậu sẽ bình ổn lại thôi, không sao đâu."

"Đợi cậu ấy một chút."

...

Một lúc lâu sau, Tô Ngự  mới buông tay ra để cô đi, anh đã thoát ra được cảm xúc của nhân vật rồi, anh lại trở lại thành một chàng trai trầm lặng như trước đó rồi.

Gương mặt lạnh lùng của anh vẫn còn có một tia đau lòng, con ngươi màu nâu nhạt vẫn còn chứa nước mắt, hốc mắt anh đỏ lên, Tô Ngự đứng dậy trước: "Thực sự rất xin lỗi."

"Không sao."

Anh không muốn Nguyễn Tri Vi nhìn thấy bộ dạng của mình nên anh đã nhanh chóng quay mặt, sải rộng bước chân đi nhanh.

Hướng Cẩm Thu đã giúp Nguyễn Tri Vi nằm từ dưới đất đứng lên, cảm động nói: "Tớ vừa xem Tô Ngự diễn, tớ cũng dường như đã sắp khóc luôn rồi. Vừa rồi anh ấy khóc nhìn trông rất buồn ... Ấy? Vi Vi chắc bị ngâm nước lâu cậu lạnh lắm đúng không, người cậu đang run rẩy lắm đó.’

Thực sự rằng cô đang rất lạnh. Cảnh đóng của Nguyễn Tri Vi có quay cận cảnh khuôn mặt của cô , vì vậy cô đã không thể sử dụng người đóng thế, để tạo hiệu ứng hình ảnh giống như thật cô đã phải ngâm mình trong nước một lúc rất lâu , đến mức cô vì lạnh quá mà toàn thân run rẩy hết lên.

“Hắt xì—” Nguyễn Tri Vi hắt hơi, chóp mũi hơi ửng đỏ.

"Đi thôi, chúng ta nhanh vào phòng thay quần áo rồi sấy khô tóc đi, đừng để bản thân bị cảm lạnh."

"Được”

Khi hai người đến phòng thay đồ, phát hiện Tô Ngự cũng đang ở đó, ngồi lặng lẽ bên cạnh chiếc gương, không biết được anh ấy bấy giờ đang nghĩ gì.

Nghe thấy có tiếng động bước đến, anh liền ngước mắt lên nhìn về phía trước, khi nhìn thấy Nguyễn Tri Vi ánh mắt anh như chợt lóe lên, nhưng sau đó lại tự nhiên gật đầu với Nguyễn Tri Vi xem như chào hỏi.

Nguyễn Tri Vi cũng chào lại anh, cô muốn hỏi tâm trạng của anh hiện nay đã ổn hơn chưa,  thì đột nhiên cô nhớ tới vai diễn mà cô vừa hoàn thành mới chính là điều khiến cảm xúc của anh mất bình tĩnh, nên cuối cùng cô quyết định sẽ không hỏi nữa bởi cô sợ rằng nếu nhắc lại anh sẽ lại nhớ tới cảnh diễn đó.

Vì vậy, Nguyễn Tri Vi cố gắng nhất có thể để giảm đi cảm giác tồn tại của mình với anh, cô tìm thấy một chiếc máy sấy tóc trong phòng thay đồ, bật nấc gió nhỏ nhất để khô mái tóc ướt và quần áo của mình. Hôm nay chính là ngày quay cuối cùng của cô.

Anh giấu cảm xúc vào trong mắt, rời khỏi phòng hóa trang, trước khi ra ngoài, đi ngang qua Nguyễn Tri Vi, anh liền dừng lại, trầm giọng nói: “Chúc cô đóng máy vui vẻ, sau này chúng ta sẽ thường xuyên giữ liên lạc nhé! "

Tiếng của máy sấy tóc quá ồn, Nguyễn Tri Vi không nghe rõ nên cô đã tắt máy sấy tóc đi, hỏi lại: "Anh nói gì vậy?"

"...Đóng máy vui vẻ."

Lần này cô đã nghe rõ liền gật đầu: "Được, cảm ơn anh."

Hướng Cẩm Thu nhìn thấy hết mọi thứ nhưng không nói sự thật, Nguyễn Tri Vi đã có người mình thích, Hướng Cẩm Thu cảm thấy thương cho Tô Ngự bởi Tri Vi đã không thể hiểu được tâm tư của anh. Cô liền mỉm cười và vỗ vai Nguyễn Tri Vi và tìm một chủ đề khác để nói chuyện : "Hôm nay cậu đã quay xong rồi, lát nữa có đi đâu ăn gì không? Có ăn mừng không ? Nếu hôm nay tớ mà không có cảnh quay tớ sẽ mời cậu đi ăn mừng.”

Nhắc đến chuyện này, trong mắt Nguyễn Tri Vi lộ rõ vẻ chờ mong: "Tớ có. Đi ăn mừng với người mà mình thích ."

Nguyễn Tri Vi thời gian đã cùng Thẩm Yến chiến tranh lạnh, lâu lắm rồi cô mới cùng anh ăn bữa cơm đàng hoàng, hôm nay là ngày cô đóng máy bộ phim này rồi, cô coi đây như là một ngày tương đối quan trọng, cô rất mong chờ buổi hẹn này. 

"Chậc chậc," Hướng Cẩm Thu thở dài, "Nhìn ánh mắt của cậu kìa, y hệt như tiểu cô nương đang mới yêu. Nhìn vậy cũng làm tớ muốn được yêu."

Nói xong, Hướng Cẩm Thu vẫn là không khỏi tò mò liền hỏi: "Nói cho tớ biết đi, anh ấy là người như thế nào vậy?"

Nguyễn Tri Vi ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: "Lạnh lùng,ngạo mạn, chói chang như ánh sáng mặt trời."

Trong lòng cô, Thẩm Yến quả thực như mặt trời vậy, khoảng thời gian cô cảm thấy thật cuộc sống này thật đen tối và bất lực nhất, Thẩm Yến đã xuất hiện soi sáng cho cuộc đời cô,cho trai tim của cô, và từ đó đến nay anh cũng đã nắm giữ luôn trái tim của cô rồi.

Mặc dù đôi khi anh sự chói chang của anh khiến cô cảm thấy khó chịu, nhưng cô ấy vẫn chấp nhận chịu đầu hàng trước những tia nắng ấm áp và ánh sáng anh đem lại cho cô. Nên cô cũng cảm thấy rằng sự chói chang của anh chẳng thể cản được bước chân của cô.

"Thật tuyệt, tớ thực sự chúc phúc cho cậu, Vi Vi chúc cho tình yêu của cậu sẽ có một cái kết thật đẹp! Và,phải hạnh phúc mãi mãi nhé."

"Cám ơn." Nguyễn Tri Vi ôn nhu cười nói: "Cậu cũng vậy."

Thẩm Yến và Nguyễn Tri Vi có hẹn với nhau lúc 4 giờ chiều, trên con đường nhỏ ngay gần trường quay của cô, ở cột đèn đường đầu tiên.

Anh nói buổi chiều sẽ có cuộc họp, anh sẽ đến đó ngay khi họp xong, nên bảo cô đợi ở đó một lát.

Nguyễn Tri Vi cũng kiên nhẫn chờ đợi anh ở cạnh cột đèn đường, sau khi quay cảnh dưới nước, sắc mặt của cô ấy có chút tái nhợt trông có vẻ hơi ốm yếu. Nên  trước khi ra khỏi phim trường, cô còn trang điểm lại trong phòng hóa trang, son môi màu anh đào khiến cô trông rất ổn hơn trước rất nhiều. Cùng với một chút má hồng màu phấn đào càng khiến cô ấy trở nên xinh đẹp hơn, giống như một bông hoa mỏng manh đang nở rộ chờ người tới hái.

Nhìn đồng hồ 15 phút nữa thôi là đến 4h rồi, cô vẫn đứng dưới cột đèn đường, nhìn trái một tí, nhìn phải một tí, tìm kiếm bóng dáng người mà cô đang đợi.

Lúc này, Thẩm Yến đang ngồi trong xe, trên đường đến phim trường của Nguyễn Tri Vi thì đột nhiên lúc này màn hình điện thoại di động của anh sáng lên.

Anh nhận được một thông báo đề xuất một tin tức mới với tiêu đề # Đạo diễn Bạch Khởi đã trở về nước! Đông đảo người hâm mộ chờ đón tại sân bay Tiên Đông, vì sao nữ đạo diễn xinh đẹp này  lại thu hút nhiều sự chú ý đến vậy? #

Mẹ kiếp

Dù cho anh đã xoá app Đằng Dực đi rồi nhưng tại sao tin tức của Bạch Khởi vẫn nhảy lên đầu. Lần này là bên đẩy tin đấy là mục tin tức mạng xã hội trong máy anh.

Khi thấy tin tức đó đã khiến anh rất muộn phiền.

Dù gì đã lỡ thấy tin tức đó nên anh liền trực tiếp mở tin tức với tiêu đề đồ, mở bài báo ra xuất hiện một bức ảnh có vô số người hâm mộ đang háo hức chờ đợi.  Thẩm Yến thường di chuyển bằng máy bay trong mỗi chuyển công tác, vì vậy dù chỉ  nhìn thoáng qua anh đã nhận ra địa điểm trong bức ảnh, đó là khu vực T2 của Sân bay Tiên Đông, là một sân bay quốc tế.

Anh im lặng nhìn bức ảnh này hồi lâu rồi đột nhiên nói: "Lái xe tới khu T2 sân bay Tiên Đông."

Người trợ lý đang lái xe, nghe đến đây thì sửng sốt: "Nhưng cô Nguyễn Tri Vi đang đợi chúng ta ở quận Bắc Giang mà..."

Tới sân bay.” Thẩm Yến nói với giọng điệu không có bất kỳ cảm xúc nào.

Người trợ lý chỉ biết yên lặng chuyển hướng đến sân bay Tiên Đông, không dám nói thêm lời nào, lái xe về hướng sân bay.

Bầu không khí trong xe trầm mặc một hồi, điện thoại đột nhiên vang lên, Thẩm Yến tùy ý nhìn màn hình điện thoại một cái, là Nguyễn Tri Vi gọi tới.

Anh không muốn nhận cuộc điện thoại ấy.

Thẩm Yến cứ để điện thoại reo chứ không bắt máy. Trong không gian trên xe vô cùng yên tĩnh, bị tiếng của nhạc chuông làm cho cảm thấy ồn ào, Thẩm Yến liếc nhìn bảng điều khiển trên xe, hiện tại là bốn giờ, Thẩm Yến mơ hồ nhớ tới thời gian hẹn giữa anh và Nguyễn Tri Vi là bốn giờ.

Nhưng cũng không sao đâu.

Anh biết rằng dù có như nào thì Nguyễn Tri Vi sẽ luôn đợi anh ấy mỗi khi hai người hẹn hò, để cô chờ lâu hơn một chút cũng không thành vấn đề.

Anh nghĩ cho dù anh có đến muộn thế nào, Nguyễn Tri Vi cũng sẽ nhất định sẽ đợi anh ở đó.

Anh dường như khi nói rất chắc chắn về điều này.

Những con số trên màn hình điện thoại của Nguyễn Tri Vi  thay đổi liên tục đã cho cô biết rằng bây giờ đã gần năm giờ.

Trong khoảng thời gian chờ đợi đó, cô gọi điện cho Thẩm Yến mấy lần nhưng anh không bắt máy, Nguyễn Tri Vi thậm chí còn suy nghĩ lo lắng không biết trên đường Thẩm Yến tới đây có xảy ra chuyện gì không, nên cô liền tìm kiếm, tra tin tức gần đó, như không có vụ tai nạn xe cộ hay có va chạm nào.

Bây giờ đang là lúc mùa hè chuyển sang mùa thu, vào buổi tối, nhiệt độ đột ngột giảm xuống rất nhiều, gió lạnh chỉ cần thổi qua nhẹ một cái kết hợp với bộ quần áo còn chưa khô của cô, cái lạnh đó chạm vào da khiến cô cảm thấy rất lạnh.

Nguyễn Tri Vi hơi giậm chân, muốn hoạt động một chút để xua bớt đi cái lạnh ấy, làn da trắng nõn có chút ửng hồng, cô lại gửi tin nhắn cho Thẩm Yến, nhưng anh vẫn không trả lời.

Cô ấy không được khỏe ngay sau cảnh quay vừa rồi, nhưng bây giờ tay chân cô lại đang tê cóng đi vì lạnh. Lúc đó, cô dường như mất hết cảm giác ở các ngón tay.

Pin của điện thoại di động không được tốt lắm, nhiệt độ thấp đi làm cho điện thoại sẽ nhanh chóng bị sụt nguồn, Nguyễn Tri Vi xem qua và thấy pin của điện thoại di động gần hết, vì thế cô đã cố gọi lại cho Thẩm Yến.

Lần này, thay vì tín hiệu máy bận không ai nghe máy, đã trở thành "Đầu dây bên kia đang nghe máy, vui lòng gọi lại sau".

Thẩm Yến có đang nói chuyện điện thoại với người khác ?

Vậy tại sao anh không bắt máy của cô, hay bây giờ anh mới cầm vào điện thoại ?

Nguyễn Tri Vi khẽ cau mày, cô muốn đợi một lúc rồi mới gọi điện cho Thẩm Yến, nhưng đột nhiên, màn hình điện thoại di động của cô tối đen đi, dù có bấm thế nào cũng sáng lại.

——Thì ra điện thoại đã hết pin nên đã tự tắt.

Cùng lúc đó, sảnh sân bay nhộn nhịp với những người hâm mộ đang vẫy tay một cách liều mạng, hy vọng Bạch Tề sẽ chú ý đến mình: "Đạo diễn Bạch, hãy nhìn anh trai của tôi đi! Anh ấy rất thích phim khoa học viễn tưởng và cũng thường xuyên đăng chúng trên Weibo .!"

"Đạo diễn Bạch, một đạo diễn như chị có dám dùng người mới không!"

...

Bạch Tề dường như không để ý đến những người hâm mộ này, cô chậm rãi bước ra khỏi lối ra ở sân bay, khuôn mặt của Bạch Tề có điểm hao hao giống với Nguyễn Tri Vi , xinh đẹp và đường nét rõ ràng, điểm khác biệt nhất là khí chất toát lên từ người của cô, đó là sự ngạo mạn, tựa như một con công trắng luôn xòe đuôi kiêu hãnh khoe hết vẻ đẹp và tài năng vốn có của mình. (Ứng dụng T Y T)

Cô vừa đi vừa nghe điện thoại, và người ở đầu dây bên kia chính là Thẩm Yến.

Cô không nhìn thấy anh ở lối ra nên rất mong ngóng được nhìn hình bóng của anh sau nhiều năm, nhưng khi nói chuyện, giọng điệu rất kiên định: "Anh đến đây rồi à ?"

Ở xa xa, Thẩm Yến đang đứng ở một góc sân bay nhìn cô, nghe vậy nhếch khóe miệng: “ Ừm.”

Khuôn miệng của Bạch Tề bây giờ đang nở một nụ cười rất tươi, cô trả lời lại với một giọng điệu như thể điều ấy là một lẽ đương nhiên——

"Tôi biết anh sẽ đến mà." 

Chương kế tiếp