Không Làm Thế Thân

Chương 14

Dưới bức ảnh này, người nhà báo ấy viết : [Người đàn ông này là Thẩm Yến là một trong những Tứ thiếu gia Bắc Thành! Nhị thiếu gia đẹp trai và giàu có của nhà họ Thẩm. Tôi có tin tức nữa, nghe nói Thẩm Yến và Bạch Tề trước đây từng học chung một trường trung học, Thẩm Yến đã từng theo đuổi Bạch Tề đến mức mọi người ai trong trường cũng đều biết đến  chuyện đó, anh ấy đã tặng đủ loại quà một cách công khai cho cô ấy. Sau đó, Bạch Tề đã ra nước ngoài để trốn tránh anh ta, Thẩm Yến khi biết tin đã rất buồn về điều này trong một thời gian dài, kết quả là khi Bạch Tề trở về, anh ta đã xuất hiện ngay tại sân bay. Ái chà chà, đây là tình yêu đích thực đó. ]

[Chuyện tình ngược luyến tàn tâm của giới thượng lưu à?? Không ngờ Nhị thiếu gia ăn chơi này có thể si tình đến thế. ]

Nguyễn Tri Vi nhìn chằm chằm vào những con chữ ấy.

Giống như có một luồng khí lạnh xông vào trái tim, ngưng tụ thành vô số kim băng, rồi tàn nhẫn cắm vào trái tim mong manh ấy của cô.

Trước khi máu chảy ra, nó đã bị đóng băng cùng với trái tim và ngừng đập rồi.

Cô trước giờ chỉ nghĩ rằng Thẩm Yến chỉ là không đủ quan tâm cô, không coi trọng cô, nhưng bây giờ xem ra, anh còn hơn thế nữa.

Anh đã chạm vào điểm giới hạn của cô rồi.

Thẩm Yến đã có một tình yêu sâu đậm như vậy, không phải với cô, mà là với Bạch Tề.

Thì ra ngay từ đầu cô đã không phải người mà anh yêu.

Tiếp tục phía dưới còn có bài viết:

[ Kỳ thực ta không thích tính cách của Bạch Tề, ngươi có thể nhìn thấy giọng điệu của nàng ta trên hot search, thực sự rất kiêu ngạo, nhưng có lẽ các công tử nhà giàu đều thích loại giọng điệu này. Thật thú vị. ]

[Ớ chỗ em bị mất mạng rồi, thành người rừng luôn rồi! Bạch Tề là ai thế? Cô này trông giông giống cô diễn viên họ Nguyễn lần trước lên hot search, không phải cùng một người hả ]

[Lầu trên, sao lại mang Vi Vi nữ diễn viên tuyến 18 ra so sánh cùng đạo diễn nổi tiếng so sánh chứ, cẩn thận không có người bảo em bú fame đó. ]

...

Trong bài đó có hơn 700 bình luận, Nguyễn Tri Vi đọc những dòng chữ đó, mỗi lần đọc cô lại có cảm giác như bị dao đâm vào tim, khoét từng nhát từng nhát một, khiến cô đau nhói.

Thẩm Yến anh yêu Bạch Tề sâu sắc, còn cô thì trông giống với Bạch Tề, có khi lần đầu tiên cô và Thẩm Yến gặp nhau, Thẩm Yến đã sẵn sàng giúp cô chi trả phí y tế, mặc dù sau đó cô phát hiện ra rằng anh không phải người thích làm việc tốt…

Cô chưa bao giờ nghi ngờ điều đó, nhưng giờ thì cô đã hiểu rằng Thẩm Yến giúp cô đơn giản chỉ vì cô ấy giống Bạch Tề.

Vậy mà cô đã lầm tưởng rằng sự xuất hiện của Thẩm Yến là một món quà từ thiên đường ban xuống cho cô.

Nguyễn Tri Vi tắt màn hình điện thoại, dùng hết sức lực, cô trượt dọc sống lưng theo bức tường từng chút một, ngồi xổm trên mặt đất, nhẹ nhàng vòng tay qua đầu gối rồi cúi đầu xuống.

Nước mắt lăn dài trên má cô, vị mặn chảy vào miệng khiến cô cảm thấy mặn chát.

Bài đăng chính là khoảng thời gian Bạch Tề trở về Trung Quốc, tình cờ hay đó cũng là ngày cô và anh hẹn nhau cùng ăn mừng cô đóng máy. Thì ra khi đó anh không đến cuộc hẹn đúng giờ là để ra sân bay đón Bạch Tề? Khi ấy cô gọi cho anh thì được thông báo máy đang bận anh đang có một cuộc điện thoại khác, thì ra khi ấy anh đang nói chuyện điện thoại với Bạch Tề ?

Cô vẫn cố gọi cho anh cuộc gọi cuối cùng trước khi điện thoại di động của cô hết pin, nhưng lúc đó anh đang nói chuyện điện thoại với Bạch Tề. Hóa ra sự tồn tại của cô trong anh giống như một trò đùa lố bịch.

Sau đó khi ở trong phòng bệnh, Thẩm Yến lại được một cuộc điện thoại  sau trả lời một cuộc điện thoại đó đã để cô một mình trong phòng bệnh, chẳng lẽ đó cũng là cuộc gọi của Bạch Tề?

Vậy cô là gì? Với anh cô là gì?......

Bạch Tề mới gọi một cuộc anh đã vội vàng chạy đi. Còn hàng trăm cuộc điện thoại của cô lại vô giá trị, dù có thấy anh cũng bảo quên không gọi lại. Ở bên Thẩm Yến hai năm không danh không phận, cô chấp nhận sự hèn mọn, chịu nhiều thiệt thòi sống một cách cẩn thận chỉ để đổi lại được cái danh thế thân ư?

Nguyễn Tri Vi không muốn mình chỉ một thế thân, nhưng dường như trong lòng Thẩm Yến cô chẳng là cái thá gì.

Nước mắt Nguyễn Tri Vi không kiềm được nữa tự nhiên tràn ra, cô cắn chặt môi cố để không bật ra tiếng khóc, nước mắt như những hạt châu rơi xuống, cô sức siết chặt lòng bàn tay, tự nói với mình, đừng khóc, đừng khóc.

Chẳng có gì khiến cô phải khóc cả, cô nên vui mừng khi nhận ra sự thật sớm.

Nhưng gần như vô dụng chóp mũi đau nhức gần như áp đảo cô, cổ họng như nghẹn lại, tim đập thình thịch, đau đến không thở nổi.

Nguyễn Tri Vi đột nhiên nhớ tới, lần đầu tiên gặp mặt, Thẩm Yến nhìn rõ mặt của cô, sửng sốt hồi lâu, lúc đó có phải, anh đang nhìn xuyên qua cô, tìm kiếm một hình bóng khác không?

Đúng thật trên đời này làm gì có chuyện yêu và ghét vô cớ ai đó chứ. Thì ra  tất cả những điều tốt đẹp anh làm với cô đều là vì khuôn mặt của cô giống với cô ta.

Nhưng cô lại yêu anh rất nhiều, cô vui vì anh, đau lòng vì anh, chịu thiệt thòi cũng vì anh.

Thật ra, bây giờ nghĩ lại, hai năm qua Thẩm Yến đối xử với cô không tốt chút nào, anh không trả lời điện thoại cũng như tin nhắn của cô, mỗi khi tâm trạng không tốt đều trút giận lên cô, cô giống như một con thú cưng của anh ấy. Anh ấy gần như chẳng bao giờ để cô trong lòng nhưng cô thì luôn cố gắng hết sức để làm hài lòng anh .

Cô cũng luôn tự an ủi mình rằng Thẩm Yến khi yêu cũng như vậy, tính tình cũng không chu đáo, còn cô thì luôn nỗ lực tìm kiếm những viên kẹo ngọt từ trong đống thủy tinh.

Đến bây giờ cô mới thấy được trái tim mình đã bị anh chọc thủng không biết đã bao nhiêu lỗ rồi. Và giờ cũng đã là lúc cô cũng nhận ra anh không hề vô tâm như cô nghĩ, chỉ là cô không phải là người mà anh cần quan tâm đến.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đọng, chắc là dì giúp việc đã đi chợ về, Nguyễn Tri Vi vội vàng lau nước mắt đứng dậy chạy vào toilet, khóa trái cửa lại.

Sau đó, cô vặn âm thanh của nước ở mức tối đa.

Lúc dì giúp việc đi vào, nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh, dì kinh ngạc, không phải Vi Vi mới tắm buổi sáng sao?

Dì vừa định vào bếp liền lùi lại mấy bước, nghi ngờ nhìn chằm chằm cửa nhà vệ sinh một hồi, cảm giác thế nào... Trong nhà vệ sinh có tiếng khóc?

Dì lắc đầu, nghĩ chắc mình suy nghĩ nhiều quá.

Sau khi khóc một trận, cô cũng đã rơi hết nước mắt vì tình yêu của cô dành cho Thẩm Yến.

Đúng thật sau khi thất vọng hết lần này đến lần khác, cô đã không còn thích Thẩm Yến nhiều như vậy. Thẩm Yến luôn không ngừng mài mòn tình yêu cô dành cho anh, chỉ là cô luôn nhớ tới giây phút khi gặp anh ở bệnh viện, nhớ tới Thẩm Yến bước tới bên cô như một vị thần nên  cô mới tự nhủ với bản thân rằng, cô vẫn còn yêu anh rất nhiều. Sau đấy, cô bám víu vào đó tiếp tục lao về phía anh như thiêu thân lao vào lửa, để bản thân đau đớn tới mất cảm giác,

Nhưng bây giờ xem ra, ngay cả lần gặp gỡ đầu tiên điều khiến trái tim cô rung động cũng là giả.

Cô cố gắng nhớ lại, nhưng rồi phát hiện ra rằng cô thậm chí không thể nhớ khuôn mặt của Thẩm Yến dưới ánh đèn cầu thang đã dần trở nên phai mờ khi lần đầu hai người gặp nhau. 

Trong kí ức của cô giờ chỉ còn xót lại một vệt sáng và bóng mờ, giống như anh chỉ xuất hiện trong giấc mơ của cô, mà giấc mơ chỉ là thoáng qua khi cô tỉnh dậy thì không còn gì cả.

Và bây giờ, đã đến lúc cô thoát khỏi giấc mơ ấy.

Nguyễn Tri Vi lặng lẽ nhìn mình trong gương, đôi mắt đỏ hoe và sưng lên vì khóc, khuôn mặt đẫm nước mắt đã khô, thực sự xấu xí.

Cô hít một hơi thật sâu, lấy túi trang điểm ra, trang điểm lại cho mình.

Thẩm Yến rất thích son môi màu trà sữa mà cô tô, nó nhẹ nhàng và dịu dàng, nhưng lần này cô đã chọn cho mình một màu đỏ đậm.

Anh thích trang điểm tông màu hồng, thích cô đánh má hồng và không thích cô ấy kẻ mắt, nhưng hiện tại, Nguyễn Tri Vi lại chọn phong cách trang điểm tông cam, và cô đã kẻ mắt để trông xinh đẹp hơn.

Cô ấy vẽ eyeliner không giỏi, đầu bút kẻ mắt hơi chạm đuôi mắt cô lại run một cái thế là đường kẻ mắt bị nhòe.

Cô lau đi đường kẻ mắt bị nhòe, tiếp tục tô đi vẽ lại, cô trong gương vẫn là khuôn mặt thanh tú như cũ, nhưng trước đó càng dịu dàng hơn, còn bây giờ lớp trang điểm đã thay đổi khiến cô càng có sức sống hài hòa, tươi sáng hơn.

Cô bướng bỉnh kẻ mắt đi kẻ mắt lại, như thể nếu vẽ không đẹp sẽ không ra ngoài.

Cuối cùng, sau khi trải qua vô số lần, cô ấy kẻ một đường eyeliner ưa nhìn, và cuối cùng, cô ấy tô son môi đỏ tươi, đây là tông trang điểm đậm nhất từ trước đến giờ của cô.

Vẫn gương mặt ấy nhưng khí chất lúc này đã khác hẳn trước kia, bây giờ cô đã là một con người hoàn toàn mới.

Cô gọi lại cho Hướng Cẩm Thu: "Alo, tớ không sao. Tớ có thể sẽ đến sống với cậu một thời gian. Tớ không muốn bố mẹ lo lắng. Sau khi tìm được nhà, tớ sẽ chuyển đi ra ngoài."

Hướng Cẩm Thu động viên: "Cánh cửa nhà tớ lúc nào cũng chào đón cậu, cậu có thể đến bất cứ lúc nào."

Sau khi nói xong, Hướng Cẩm Thu nhớ lại giọng nói của Nguyễn Tri Vi trong điện thoại, Nguyễn Tri Vi rõ ràng đã khóc, giọng vẫn còn khàn khàn, nhưng hình như cậu ấy đã không nức nở như lúc trước nữa.

Trông nghe có vẻ vô cùng tỉnh táo.

Hướng Cẩm Thu mỉm cười: "Vi Vi, cuối cùng thì cậu cũng đã trở lại. Cậu chính là nữ thần từ điển của trường đại học A của chúng ta, người có thể nhìn từ xa giống như bông hoa cao ngạo khó có thể chơi cùng. Tớ vẫn nhớ rằng khi ấy có rất nhiều nam sinh từ từ các khoa khác ở chúng tòa nhà ký túc xá của chúng ta, đã chặn lại cậu và dùng đủ mọi chiêu trò để tỏ tình nhưng cậu đều từ chối từng người một không thương tiếc. Cậu đã dùng những lời ngọt ngào nhất nói ra những lời độc ác nhất."

Nguyễn Tri Vi nhớ lại khoảng thời gian đó, khóe môi cô khẽ cong lên, khi ấy cô vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, khi cô còn học đại học, luôn có những nam sinh cho rằng cô là kẻ dễ bị bắt nạt và đã theo đuổi cô, nhưng họ không ngờ cô lại như vậy dễ dàng nói ra lời từ chối.

Sau này khi yêu Thẩm Yến, cô càng ngày càng không giống cô ngày trước, luôn tự nhận mình sai, nhìn trước ngó sau, thận trọng, không dám làm trái ý Thẩm Yến, thậm chí còn mất bình tĩnh,...Rốt cuộc là cô cũng không biết cô đã trở thanh một người như thế nào.

Nhưng bây giờ từ giây phút này, cô sẽ không bao giờ như vậy nữa.

"Vậy tớ gửi địa chỉ của nhà tớ cho cậu, để lát nữa cậu qua .Dù hôm nay tớ còn chưa viết thêm để cập nhật chương mới. Nhưng tối nay cậu tới, chúng ta sẽ ăn một bữa thật ngon để chúc mừng Vi Vi tránh xa tên cặn bã và trở lại là chính mình. Tớ chờ cậu đến."

Nguyễn Tri Vi trả lời: "Được, tối gặp lại."

Sau khi nói chuyện xong, Nguyễn Tri Vi bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn quanh phòng khách, liếc nhìn đã thấy chiếc vali đi công tác quen thuộc của mình.

Cô đến gần, mở chiếc vali và bắt đầu thu dọn từng thứ một.

Bắt đầu từ nhà vệ sinh, cô cất bàn chải đánh răng màu tím nhạt đi, ánh mắt rơi vào chiếc bàn chải đánh răng màu đen bên cạnh, cô nhớ ra đây là mẫu đồ đôi mà mình mua nhưng Thẩm Yến không thích lắm nên rất ít dùng. 

Cô khựng lại một chút, rồi ném cả hai bàn chải đánh răng vào thùng rác một cách gọn gàng.

Cô tiếp tục tìm quần áo trong tủ quần áo trong phòng ngủ, những bộ quần áo mà Thẩm Yến mua cho cô đều không chạm vào, cô gấp gọn gàng tất cả những bộ quần áo mà mình mua bằng tiền của mình rồi cho vào vali.

Cứ như vậy, cô thu dọn rất nhanh, vứt hết đồ dùng của hai người đi, lần lượt xếp quần áo, sách vở, laptop vào vali rồi thu dọn nhanh chóng.

Tất cả những chiếc túi hàng hiệu và đồ trang sức mà Thẩm Yến mua cho cô đều không hề cầm, thẻ ngân hàng anh đưa cho cô có hàng triệu đô la, nhưng cô chưa bao giờ tiêu một xu nào, cô để thẻ ngân hàng trên bàn cà phê trong phòng khách - Nơi dễ thấy nhất.

Cô kéo vali bước ra ngoài, vừa tới cửa, dì giúp việc đang bận rộn nhưng nghe thấy động tĩnh liền thò đầu ra, thắc mắc hỏi: "Vi Vi, lát nữa là đến giờ ăn cơm rồi, con đi đâu vậy? À, sữa đu đủ cho con ngày hôm nay."

Sữa đu đủ? Cô ấy không nhớ đã nói rằng cô ấy sẽ uống cái này.

Nhưng tất cả những điều đó không còn quan trọng nữa.

Nguyễn Tri Vi mỉm cười với dì: "Dì, dì không cần lấy phần của con."

"Sao vậy?" Dì có vẻ không nhận ra cô muốn đi liền hỏi: "Con không muốn ăn sao? Vi Vi, ngày mai con có muốn ăn món gì không? Dì làm cho con."

Cô ấy dừng lại và nói, "Từ giờ dì không cần phải nấu cơm cho con nữa."

Dì cảm thấy có gì đó không ổn nên liền vội vã ra khỏi bếp và nhìn thấy Nguyễn Tri Vi đang kéo vali, dì có một cảm giác khó hiểu trong lời nói của Nguyễn Tri Vi,cô ấy sẽ không bao giờ quay lại đây sao. (Ứng dụng T Y T)

Dì cẩn thận hỏi lại: "Sau này không cần nấu phần ăn của con, là sao ?"

Nguyễn Tri Vi đang xỏ giày ở cửa, cô hơi cụp mắt xuống, thậm chí còn mỉm cười: "Chắc sẽ có người phụ nữ khác sẽ sớm chuyển đến thôi."

Đó là việc của Thẩm Yến, Bạch Tề là tình yêu của anh, là người phụ nữ mà anh yêu sâu đậm cho dù cô ta đã từng làm anh tổn thương. Còn việc anh có thể mang Bạch Tề về nhà này hay không là tùy thuộc vào anh ấy.

Từ bây giờ nó không còn liên quan gì đến cô nữa.

Nguyễn Tri Vi phát hiện khi nghĩ đến điều này, trái tim cô dường như không đau như cô tưởng tượng, có lẽ khi cô nhận ra điều này thì cô cũng đã đau vì anh quá nhiều, so với cơn đau dữ dội vừa rồi, cơn đau âm ỉ bây giờ chẳng là gì cả, chỉ như một giọt nước nhỏ bé giữa đại dương bao la.

Nói xong, Nguyễn Tri Vi liền xỏ giày vào, tiếng bánh xe của vali cào xuống đất rất chói tai, dì giúp việc không biết chuyện gì xảy ra nhưng hơi do dự không biết có nên đến gần và muốn thuyết phục cô lần nữa. Nhưng nhìn vào bộ dạng của Nguyễn Tri Vi, dì nghĩ nên là thôi đi.

Trong quá khứ, Nguyễn Tri Vi rất dịu dàng, đức hạnh và ngoan ngoãn, giống như một ngôi sao, ngay cả khi cô ấy có ánh sáng, hầu hết đều xoay quanh Thẩm Yến và chỉ tỏa sáng cho anh ấy.

Nhưng bây giờ, cô ấy đã thay đổi lớp trang điểm, tông màu đỏ cam, quyến rũ và tươi sáng, cô ấy dường như đột nhiên biến thành một vầng trăng sáng, mang theo ánh bạc nhàn nhạt, có thể tỏa sáng rực rỡ.

Nguyễn Tri Vi cuối cùng cũng vẫy tay chào tạm biệt dì, cô ấy nở một nụ cười hiền lành và dịu dàng, dì thực sự rất tốt với cô ấy.

Mọi người đối xử với cô ấy tốt hơn Thẩm Yến.

Cô bước ra khỏi biệt thự mà mình đã ở hai năm, khi cánh cửa biệt thự từ từ đóng lại, cô lấy điện thoại di động ra, tìm Thẩm Yến trên WeChat, mở ghim ra thì phát hiện anh không nằm đầu trong danh sách tin nhắn của cô. Họ đã không nói chuyện nhắn tin với nhau trong một thời gian dài.

Sau đó, Nguyễn Tri Vi đã gửi cho anh ấy một tin nhắn——

"Thẩm Yến, chúng ta chia tay đi."

Chương kế tiếp