Không Thể Buông Tay
Chương 6: Mèo mù gặp chuột chết
Học bá cũng có nhiều kiểu. Có rụt rè, có kiêu ngạo, đương nhiên cũng có kiểu đặc biệt bình thường. Trong nhóm bạn của Trần Hân có hai nam sinh, hai người này tâm tư đặc biệt đơn giản, nếu đã giải một câu thì nên giải thêm vài câu nữa, nhân tiện hỏi xem Cố gia có thể giúp họ giải thích chút hay không.
Dù sao đây cũng là chuyện lạ, truyền ra chưa chắc có người tin.
Đương nhiên bọn họ cũng có ý muốn biết Cố gia làm được câu đó có phải mèo mù gặp chuột chết hay không..
Vì thế hai bọn họ đánh bạo cầm đề khác đi tới bàn Cố Diệc Cư, nụ cười lấy lòng có chút đáng kinh: "Cố gia, nhân tiện giúp bọn tôi làm nữa?"
Cố Diệc Cư quẳng bút xuống, ngả người ra sau nhìn hai người tới tìm chết.
Những người còn lại đồng loạt nhìn phía này xem anh có đồng ý không.
Hai nam sinh bị anh nhìn có chút kinh sợ, hai mắt nhìn nhau rồi lại liếc Triệu Nghĩa mang theo vẻ "Huynh đệ, cứu."
Triệu Nghĩa ghé vào trên bàn xua tay cười cười: "Cố gia giải đề xem tâm trạng."
Trần Hân im lặng quan sát nãy giờ đột nhiên lên tiếng: "Có lẽ anh ta cũng chỉ có vậy."
Cô ta nói rất nhẹ nhàng, giọng nói đã sẵn mềm mại, lúc này càng thêm dịu dàng, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người có mặt.
Trần Hân, dù là ở đâu, đều là tiêu điểm, bất kể ngoại hình hay thành
tích đều tốt, chỉ cần cô ta mở miệng sẽ trở thành tâm điểm.
Câu nói này đầy khiêu khích, có vẻ như là cố ý không che đậy sự coi thường.
Miễn là không điếc đều có thể nghe hiểu.
Hô hấp của mọi người như ngừng lại.
Trần Diệu thiếu chút nữa nhảy dựng lên chỉ vào lỗ mũi Trần Hân nói "chắc cô làm được."
Cố Diệc Cư liếc Trần Hân một cái, nhướng mày.
Thời điểm mọi người nín thở chờ đợi, Cố Diệc Cư thu hồi tầm mắt, đầu ngón tay đè lên con chuột, ngữ điệu nhẹ nhàng: "Ừ, đúng thế, đừng làm phiền tôi."
Mọi người không rõ ý tứ câu này, anh lại có vẻ không muốn tiếp tục, thái độ kiểu chuyện này chẳng có gì thú vị.
Trần Hân mím môi, sắc mặt trắng bệch hồng nhuận lên.
Trần Diệu híp mắt xem Trần Hân liền biết trong lòng cô ta suy nghĩ gì. Trần Hân lúc này không chừng cho rằng cô ta đúng, Cố Diệc Cư chỉ có thể đánh bậy đánh bạ thôi.
Triệu Nghĩa hướng Cố Diệc Cư nói: "Có thể co được dãn được ha."
Cố Diệc Cư cười, không đáp.
Trần Diệu nhìn tóc đuôi ngựa của Trần Hân đung đưa, bĩu môi. Một giây sau, cô cầm đề của mình và Liễu Anh đặt trên bàn Cố Diệc Cư.
Cố Diệc Cư dời mắt khỏi màn hình ngẩng đầu bắt gặp khuôn mặt ai oán của cô, anh mỉm cười: "Làm sao?"
Trần Diệu hơi khó xử, cô đang chiến tranh lạnh với anh, trước đấy còn không thèm chào, nhưng cô vẫn bướng bỉnh nói: "Làm đề."
Liễu Anh thấy Trần Diệu to gan như vậy, cũng đi theo ấp úng nói: "Làm.. đề."
Cố Diệc Cư không đáp, cười như không nhìn cô một hồi lâu.
Bị nhìn đến khi dũng khí sắp cạn, bên kia Triệu Nghĩa khoanh tay nhìn cảnh này, Cố Diệc Cư mới hỏi: "Không giận nữa?"
Trần Diệu: "..."
Triệu Nghĩa: "Có vẻ như hết giận rồi."
Cố Diệc Cư cũng không chờ Trần Diệu trả lời, với lấy đề lật xem rồi nói: "Ngồi xuống đối diện."
Trần Diệu nghe hiểu anh nói, từ trán tới tai đều hồng, không nói đến tim gia tốc đập không ngừng, thân thể cũng cứng ngắc theo nhịp tim.
Cô nghĩ cô cũng không giận lắm.
Sự bực dọc trước đó biến mất trong gang tấc vì câu nói của anh.
Liễu Anh lôi kéo Trần Diệu đang cứng đờ ngồi vào đối diện, Triễu Nghĩa thò tới, nói: "Tớ cũng muốn nghe."
Cố Diệc Cư hỏi Trần Diệu: "Chỗ nào không hiểu?"
Trần Diệu: "Toàn bộ."
Tiếng nói vừa dứt, có thể nghe được tiếng cười của bàn học bá sát bên, Trần Diệu đã sớm thành thói quen, sắc mặt không đổi. Cố Diệc Cư híp mắt quét bàn bên một cái, quay đầu lại đem trái cây đẩy cho Trần Diệu, nói: "Chưa ai ăn đâu."
Trần Diệu lấy cái muỗng múc một ngụm, cắn một miếng.
Liễu Anh nói thầm: "Diệu Diệu kỳ thật toán và vật lý không tốt nhưng ngữ văn cùng tiếng Anh đều tốt."
Đúng vậy, chỉ riêng môn ngữ văn của Trần Diệu đã xếp đầu lớp, môn tiếng Anh cũng có thể lọt vào top hai mươi, đáng thương nhất là ba môn toán học, hóa học, vật lý, đặc biệt là toán học, Trần Diệu đọc đề xong có thể lăn ra chết. Đôi khi chính là như vậy, càng không thích học càng học không vào.
Triệu Nghĩa cười nói: "Vậy học với Cố gia đi, Cố gia giỏi nhất là toán, hóa học, vật lí, đương nhiên tiếng Anh cũng tốt, duy nhất môn ngữ văn lại giống cứt chó."
Liễu Anh mở to hai mắt: "Thật sự?"
Triệu Nghĩa cười: "Đương nhiên."
Trần Diệu chống cằm, hứng thú hỏi: "Có đúng vậy không?"
Cố Diệc Cư không trả lời cô, cầm lấy bút, nói: "Làm từ câu này. Câu này đơn giản nhất, lấy bút ghi lại."
Trần Diệu: "Vâng."
Anh nghiêm túc, Trần Diệu cũng chỉ có thể làm theo. Vì vậy mọi người trên bàn bắt đầu nghiêm túc nghe giảng, tiếng nói của Cố Diệc Cư có thể nói là nhân trung chi long*, rất trầm, có từ tính, gợi cảm, khiến người khác nghe thấy mặt đỏ tim đập, thanh khống chắc chắn không thể chịu nổi. Cách anh giảng bài rất rõ ràng, đối với anh đề thi lớp mười một có thể hạ bút thành văn.
*rồng giữa loài người, ý nói những bậc kiệt xuất, phi thường giữa những người tầm thường.
Mắt rũ xuống, thỉnh thoảng ngước lên xem Trần Diệu có kịp ghi lại hay không, vô cùng đẹp trai.
Nam sinh gợi cảm nhất là khi nghiêm túc.
Bàn học bá sát bên có chút không yên, đặc biệt là nữ sinh, sôi nổi cắn bút nhìn bên này.
Những gương mặt ngày thường cao ngạo thận trọng cũng khác, học bá cũng là người, cũng có thất tình lục dục.
Trong đó có một nữ sinh khá thân với Trần Hân không chịu nổi nói: "Tớ thấy anh ấy quá đẹp trai."
Trước kia bắt gặp thời điểm Cố Diệc Cư nóng giận, lúc ấy không có cảm giác gì ngoài lo sợ. Lúc này nhìn kĩ phát hiện diện mạo của anh so với giáo thảo của Nhất trung còn đẹp hơn.
Trần Hân dời đề thi ngẩng đầu, liếc qua.
Đúng lúc Cố Diệc Cư dùng bút gõ cho Trần Diệu hạ thấp đầu xuống, Trần Diệu nóng nảy ngồi thẳng người, đôi mắt Cố Diệc Cư mang theo tia nghiền ngẫm nhìn Trần Diệu.
Trần Hân: "..."
Giây tiếp theo, Cố Diệc Cư nghiêng đầu lấy đề thi, cô ta thấy Trần Diệu ngẩng đầu nhìn trộm, một cái nhìn kia khiến tim Trần Hân thót lên.
Đó là ánh mắt nhìn người mình thích.
Ngồi giải đề mà lòng không yên.
Lúc sau có hai nam sinh học bá cũng nhân cơ hội chạy sang, tranh thủ nhờ Cố Diệc Cư giảng đề lớp mười hai. Vì thế bàn của Cố Diệc Cư mở rộng gấp đôi, thật ra Cố Diệc Cư cũng không kiên nhẫn, nhưng anh giảng hai ba câu hỏi tương đối khó kia. Chờ nói xong, anh vò tờ đề thành một cục rồi ném cho hai người đó: "Cút."
Hai nam sinh kia cười rộ lên, chạy nhanh nhặt lên, gật gật đầu: "Cảm ơn Cố gia."
Lúc này, ai cũng không dám nói Cố Diệc Cư chỉ biết đánh nhau. Anh còn biết giải đề, hơn nữa còn giỏi hơn bọn họ, mấy học bá đã phải nhìn Cố Diệc Cư với con mắt khác, lúc đi còn có chút lưu luyến. Trần Hân khoác tay khuê mật, trầm mặc rời đi