Kim Ti Ngọc

Chương 40: Giao đồ ăn không còn như xưa
Lục Đình Trấn nhìn Chương Chi Vi ở dưới ánh mặt trời đang giơ ngón giữa.

Cô mặc một chiếc áo khoác lông vũ dày, đội mũ, một vài sợi tóc vàng rơi ra, đứng dưới ánh mặt trời, cô giơ ngón tay của mình ra, cuối cùng thu hồi lại trong tầm nhìn của Lục Đình Trấn, cô quay người, tiếp tục đi về phía trước.

Lục Đình Trấn lần đầu tiên thấy cô đối với mình như vậy.

Tính cách của cô mạnh mẽ, yêu ghét rõ ràng, khi thích thì oanh oanh liệt liệt nói, khi ghét cũng biểu tình thẳng thắn. Cũng giống như cô vừa học và tranh cãi với một người Anh Quốc, cô đã chửi mắng đối phương bằng tiếng Anh.

Lục Đình Trấn thay cô giải quyết không ít tàn cục, cũng khen ngợi sự phân biệt trắng đen rõ ràng này của cô, chỉ là hiện tại lại bị cô "phân biệt trắng đen", anh còn có chút bất ngờ, không kịp đề phòng.

Lục Đình Trấn yêu cầu tài xế dừng xe lại, anh ngồi trong xe nhìn ra ngoài. Ánh mặt trời chiếu xuống, thời tiết đẹp hiếm có, Chương Chi Vi thu tay lại, cô và tên ngốc mắt xanh bên cạnh đi về phía trước. Cách đó không xa, xe xúc tuyết còn đang chậm rãi làm việc, cùng với hai ba nam nữ, phần lớn đều là sinh viên.

Cuối cùng anh không xuống xe.

Lục Đình Trấn vốn sống ở London, vì có thể thuận tiện nhìn cô hơn mới tìm nhà ở gần đó. Sinh viên đại học sống gần đây không ít, các quốc gia khác nhau, các chủng tộc khác nhau, cũng không thiếu sự nhiệt tình và nóng bỏng, ngôi nhà bên cạnh hầu như mỗi ngày đều dùng để tổ chức các bữa tiệc, đêm nay cũng vậy.

Tiếng nhạc lớn đến mức khiến người ta đau tai, ngược đãi hai tai Lục Đình Trấn, anh đứng ở trên ban công nhìn thấy cửa phòng đang mở rộng, trời rét đậm, nam nữ mặc áo đôi không coi ai ra gì ôm hôn nhau giữa ban ngày ban mặt. Lục Đình Trấn nhìn không nổi, anh dời tầm mắt đi chỗ khác.

Gà Đen và Lão Tứ bên cạnh cũng đang nhìn, hai người còn đang cảm thán: "Tuổi trẻ thật là tốt."

Lục Đình Trấn rút ra một điếu thuốc, gió lạnh thổi qua, anh ngậm trong miệng, Lão Tứ vội vàng đi tới, một tay giúp anh che gió, tay kia lấy bật lửa, cúi đầu châm lửa cho anh.

Gà Đen không chú ý tới bên này: "Vẫn là tuổi trẻ thật tốt, sức khỏe lại dồi dào. Chưa kể người nước ngoài bộ dạng thật đúng là không tệ, em mà trẻ hơn mười tuổi thì em cũng muốn cùng họ ——"

Lục Đình Trấn gọi anh ấy: "Gà Đen."

Gà Đen đứng thẳng tắp ngay ngắn: "Anh Trấn, em ở đây!"

Lục Đình Trấn nói: "Không cần trẻ hơn mười tuổi, cậu bây giờ xuống đi. Tôi nhìn bên trong có mấy nam nhân đang ôm ấp nhau, nói không chừng bọn họ có thể thỏa mãn tâm nguyện của cậu đó."

Gà Đen kinh hãi thất sắc, vừa gãi đầu vừa cười: "Anh Trấn, anh thật sự biết đùa. Sau khi trở về em sẽ kết hôn với Hoa Ngọc Quỳnh..."

Anh ấy cười ngại.

Lục Đình Trấn cầm điếu thuốc, chậm rãi hút, hơi thuốc lá theo gió tản ra, anh nói: "Thì ra là tôi hiểu lầm, vừa rồi còn tưởng rằng cậu vừa ý với những người trẻ tuổi kia."

Gà Đen không nói lời nào, chỉ cười.

Lão Tứ đưa ánh mắt ý bảo Gà Đen nhanh chóng rời đi, Gà Đen nói lung tung một cái cớ, cắm cổ mà đi, chỉ còn lại Lão Tứ ở trên sân thượng cùng Lục Đình Trấn.

Lục Đình Trấn ngồi trên ghế, dập tắt điếu thuốc trên gạt tàn sứ rồi dùng khăn trắng như tuyết lau sạch hai tay. Trên chiếc bàn tròn nhỏ còn bày một chai rượu với hai cái ly, anh rót đầy hai ly, ý bảo Lão Tứ ngồi xuống.

Lão Tứ vội vàng từ chối.

"Ngồi xuống." Lục Đình Trấn nói: "Lúc trước cậu có thể cùng ngồi ăn cơm với Vi Vi, sao lại không thể ngồi với tôi?"

Lão Tứ lúc này mới thuận theo, ngồi ở bên cạnh.

Anh ấy vẫn không dám cầm ly rượu đầy mà Lục Đình Trấn vừa rót, có chút câu nệ, cực kỳ giống con rể lần đầu tiên gặp bố vợ.

Vẫn là Lục Đình Trấn đẩy cái ly về phía anh ấy.

"Lúc trước, cậu, Gà Đen và Vi Vi cùng nhau ăn uống vui vẻ." Lục Đình Trấn nói: "Sao giờ không chịu uống rượu với tôi?"

"...... Không giống nhau." Lão Tứ nói: "Anh và chúng em không giống nhau, anh Trấn."

Bọn họ là ai? Là người lăn lộn trong bùn ra, chịu khổ được, cũng chịu được bẩn. Có người mệnh tốt, từ người ven đường liều mạng chém giết ra một con đường máu, dựa vào gió đông thẳng tiến lên, cũng muốn sớm ngày tiền tài như nước, bảo vệ người nhà. Có người mệnh không tốt, lăn lộn đến một nửa ngồi tù, càng thảm hơn là bị chém chết nơi đầu đường xó chợ, bị dìm xuống nước, ném vào lửa thiêu, trở thành bàn đạp cho các ông trùm quật khởi, dưới âm ti địa phủ cũng không có người đốt tiền giấy. Khi còn sống lăn lộn trong bùn đất, sau khi chết cũng làm con ma nghèo đói.

Lục Đình Trấn thì khác, anh mệnh tốt, sinh ra trong gia đình giàu có, tổ tiên đã bắt đầu phát tài, không cần liều mạng, đi đến đâu cũng thuận buồm xuôi gió, tung hoành khắp thế gian.

Lão Tứ không biết nói với anh như thế nào, anh ấy không được học hành nhiều, chữ trong bụng cũng ít, đang suy nghĩ nên giải thích thế nào cho văn vẻ thì Lục Đình Trấn giơ ly rượu lên, uống một ngụm.

"Ngay cả cậu cũng cho rằng như vậy sao?" Lục Đình Trấn ngồi xuống, anh nói: "Tôi vốn tưởng rằng tôi đã đối xử với Vi Vi đủ tốt rồi."

Nhưng ngay cả người bên cạnh cũng theo bản năng chia anh và Vi Vi làm hai phe.

Lão Tứ không hiểu, anh ấy cũng không dám hỏi lại. Về chuyện của Chương Chi Vi, Lão Tứ và Gà Đen càng ngày càng cẩn thận.

Anh ấy chỉ cân nhắc nói: "Anh Trấn, anh đối với tiểu thư Vi Vi đã rất tốt rồi. Anh đã sửa lại nhà cho cô ấy, mua quần áo cho cô ấy, mua đồ trang sức, chăm lo cho cô ấy được học hành… Cô ấy là phụ nữ, anh đã làm điều đó rất tốt rồi."

Huống chi đã hai năm rồi, anh vẫn không ngừng tìm kiếm cô. Vượt ngàn trùng xa cách, Malaysia, Anh, Lục Đình Trấn tìm cô đến sắp điên dại, những điều này Lão Tứ đều nhìn thấy.

Anh rốt cục lý giải, Chương Chi Vi cùng Gà Đen lần đầu tiên chạy trốn, Lục Đình Trấn trừng trị hai người như vậy đã coi như hạ thủ lưu tình, nương tay hết mực.

Nhà bên vẫn như cũ cười đùa ầm ĩ, anh ngẩng đầu nhìn mặt trăng, trên mặt cũng không có gì vui mừng.

Lục Đình Trấn uống cạn ly rượu: "Trước đây tôi cũng nghĩ như vậy."

Nhìn ly rượu trống rỗng, Lão Tứ đứng dậy, cung kính rót đầy cho anh, Lục Đình Trấn hỏi: "Cậu nghĩ hiện tại cô ấy có vui vẻ hay không?"

Lão Tứ không trả lời ngay, anh ấy nói: "Anh muốn nghe câu trả lời là gì?"

"Muốn nghe những gì cậu nhìn thấy."

Lão Tứ nói thật: "Em thấy tiểu thư Vi Vi đang sống rất vui vẻ."

Lục Đình Trấn cười: "Lúc trước tôi nghĩ, một mình cô ấy cho dù mang theo mấy thỏi vàng đi chăng nữa thì cuộc sống cũng sẽ khó khăn. Cô ấy còn làm thêm ở nhà hàng Trung Quốc, tới siêu thị kiểm tra hàng hóa... Trước đây, cô ấy chưa từng làm những điều này, đến cái đĩa cô ấy còn không rửa bao giờ."

Lão Tứ nhẹ nhàng buông chai rượu xuống, anh ấy không dám uống cùng Lục Đình Trấn, trong ly rượu đã trống rỗng, anh ấy cũng không rót tiếp, chỉ yên lặng nghe Lục Đình Trấn.

"Ngôi nhà cô ấy sống không có đủ hệ thống sưởi, lò sưởi không hề ấm. Một tháng thợ sửa chữa đến nhà tận bốn lần để sửa chữa đường ống nước nóng cho cô ấy." Lục Đình Trấn nói: "Muốn ăn cái gì cũng phải tự mình làm, cả mùa đông chỉ có một bộ áo lông vũ mặc mãi đến bây giờ, tôi thấy thương cô ấy, cảm thấy cô ấy khổ, vậy mà cô ấy lại vui vẻ như thế."

Lão Tứ khen ngợi: "Bởi vì trời sinh tiểu thư Vi Vi có thể chịu khổ."

"Không đúng." Lục Đình Trấn nói: "Không phải trời sinh có thể chịu khổ, mà vì cô ấy cảm thấy mấy thứ này không có gì phải bận tâm cả."

"Cậu thấy đấy." Anh nói: "Tôi cứ nghĩ rằng tôi đã cho cô ấy những điều tốt đẹp, nhưng cô ấy thật sự không cần nó."

Mặt trăng sáng chiếu vào những bông tuyết.

Lục Đình Trấn uống hết ly rượu, anh đứng dậy trở lại phòng, soi gương một cái.

Những người trẻ tuổi nhà bên đang hát và cười.

Lục Đình Trấn đến gần gương, anh giơ tay chạm vào mái tóc xoăn, nhìn kỹ, lại mọc ra tóc bạc.

Anh nhổ nó ra.

Dường như làm như vậy có thể che lấp đi khoảng cách tuổi tác.

Gà Đen thẳng người đứng ở một bên, sợ mình thật sự sẽ bị Lục Đình Trấn đưa đến phòng bên cạnh, anh ấy bịt miệng, một chữ cũng không nói.

Lục Đình Trấn nói: "Cậu là người nhìn Vi Vi lớn lên, cũng biết khẩu vị của cô ấy là gì. Lát nữa cậu lái xe đến Coventry, tìm ông chủ am hiểu thức ăn Quảng Đông lần trước, hỏi ông ấy hôm nay làm món gì rồi đưa qua cho Vi Vi."

Gà Đen thẳng người: "Em hiểu rồi, anh Trấn!"

Chương Chi Vi hoàn toàn không biết chuyện này.

Cô đã dành hơn mười phút kiểm tra cửa phòng ngủ trong sợ hãi và cầu nguyện rằng cánh cửa sẽ không có vấn đề gì, nếu không cô sẽ phải bồi thường cho chủ nhà một khoản tiền lớn.

May mắn là cửa phòng chất lượng tốt, sau khi cảnh sát xông vào tối hôm qua vẫn còn nguyên vẹn, không có tổn thất gì khiến ví tiền của cô "đau đớn".

Hôm nay trong nhà chỉ còn lại một người, những người khác đi ra ngoài tham dự "bữa tiệc năm mới hạnh phúc". Lúc mới chuyển về, Chương Chi Vi đã ước định với bạn cùng phòng khác nhau về cả chủng tộc lẫn quốc gia này, cô không phản đối việc tổ chức tiệc tùng trong nhà, nhưng chỉ có một điều, không thể vào tổ chức ngày có lớp học.

Cuối tuần hoặc ngày lễ được mở tiệc thoải mái.

Mọi người đều tuân thủ quy luật này.

Trong nhà chỉ có một mình cô học chuyên ngành toán học, môn này tốn rất nhiều công sức, thi cử cũng rất khó. Chương Chi Vi nghiện đọc sách, thẳng đến khi bụng đói mới ngẩng đầu, nhìn thấy màn đêm bên ngoài đã buông xuống.

Cô đặt bút xuống rồi đi vào nhà bếp để xem có thể nấu món gì cho tối nay. Gần đây cô đã học được một cách nấu bữa tối đơn giản từ bạn cùng phòng người Pháp, hai lát bánh mì với một lát phô mai, salad trái cây và rau củ đông lạnh.

Được rồi, nghe có chút đơn sơ, nhưng ở Anh, Chương Chi Vi lại một mình, đích xác rất ít khi dành thời gian cùng tâm tư tỉ mỉ làm một món ăn cầu kì. Cô không biết nhiều món ăn Quảng Đông, nhiều nhất chỉ biết một số món xào đơn giản.

Chương Chi Vi cắt bánh mì ra, bánh hơi lạnh nhưng không sao, có thể dùng lò nướng làm nóng ——

Tiếng chuông cửa làm gián đoạn việc chuẩn bị bữa tối của cô, Chương Chi Vi cho bánh mì vào lò nướng trước khi đi ra mở cửa. Cô có chút lo lắng là Lục Đình Trấn không thực hiện lời hứa, thuận tay cầm theo một cây gậy bóng chày.

Đó là Gà Đen.

Khi nhìn thấy đối phương, Chương Chi Vi vứt gậy bóng chày đi, mừng rỡ: "Anh Gà Đen!"

Gà Đen một tay xách theo túi đựng hộp cơm, giơ lên: "Không từ chối để anh vào nhà chứ?"

Chương Chi Vi vui vẻ mời anh ấy ngồi xuống, cô nhanh chóng đi lấy cốc, ngữ điệu hào hứng: "À, sao anh cũng tới đây? Em tưởng anh vẫn còn ở Macau... Em sẽ pha cà phê, anh có muốn cho thêm đường không?"

Gà Đen vội vàng nói: "Không cần, cho anh nước lọc là được rồi, anh không uống cà phê."

Chương Chi Vi bưng hai ly nước tới, là nước lạnh, cô đã có thói quen uống nước đá.

Gà Đen nói: "Sau khi em đi, anh lại đi theo anh Trấn."

Chương Chi Vi hai tay để lên mặt bàn, cô hỏi: "Chị Ngọc Quỳnh đâu?"

Cô lo lắng chuyện lúc trước của mình liệu có liên lụy đến người vô tội hay không.

"Ngọc Quỳnh không sao." Gà Đen nói: "Em yên tâm, cô ấy rất ổn. Bà Trần cũng vẫn ổn, chỉ là mắt không được tốt lắm. Tháng trước bà ấy vô tình trượt ngã, bị thương ở cánh tay, hiện tại đang tĩnh dưỡng."

Chương Chi Vi áy náy: "Em không biết khi nào mới có thể về thăm bà ấy."

Gà Đen nói: "Em có muốn trở lại thành phố Cảng không? Nếu muốn hãy nói với anh Trấn một tiếng, chúng ta ——"

Chương Chi Vi ngắt lời anh ấy: "Em sẽ không về đó nữa."

Gà Đen nhìn vẻ mặt kiên định của cô, lập tức chuyển đề tài, vừa cười vừa mở túi nilon đầy ắp nặng trịch: "Nhìn đây, xem hôm nay anh mang gì cho em?"

Chương Chi Vi hai tay chống bàn đứng dậy, cô hơi hơi nhón chân, nhìn Gà Đen nhất nhất mở túi ra, kinh hỉ kêu lên: "A, là cà ri cá viên!"

Không chỉ riêng cà ri cá viên, mà còn có cháo lòng gà, gan gà kim tiền, rau cải xanh...

Đều là những thứ Chương Chi Vi đã lâu rồi không được ăn.

Chương Chi Vi hưng phấn rời khỏi bàn, ngẩng mặt nhìn Gà Đen: "Anh Gà Đen, anh đối với em thật tốt."

"Là anh Trấn đối tốt với em." Gà Đen cười hì hì, thừa dịp nói luôn: "Đều là anh Trấn bảo anh mang tới cho em."



Ánh đèn sáng trưng.

Lục Đình Trấn ngồi trên ghế, nhìn Gà Đen mang theo hai túi cơm còn nguyên đi về: "Cậu nói xong câu đó thì sao?"

"Sau đó…" Gà Đen với đôi đũa còn cắm ở trên tóc ủy khuất thuật lại: "Tiểu thư Vi Vi nói cho dù cô ấy chết đói cũng sẽ không ăn của một hạt cơm nào của anh."
Chương kế tiếp