La Ronde

Chương 4: Vẽ tranh
Anh muốn vẽ lên người tôi sao?

——————————————————————————————————

Kurt đã không trở về, và không một ai biết rằng liệu gã có thể trở về hay không. Barbara dắt đứa trẻ về nhà, cô đã cắt cụt ngủn mái tóc của mình.

Conrad không còn đứng ngoài cuộc cách mạng nữa, cậu muốn làm gì đó cho Kurt. Nhưng cậu còn có thể làm gì khác ngoài việc xuống đường? Cậu thậm chí còn thấy chán ghét mình khi đứng trong hàng ngũ công nhân, còn công đoàn và Đảng Cộng sản Pháp chỉ xem họ như công cụ!

Nhìn những sinh viên phản kháng rống giận, cậu không khỏi nghĩ: Họ mới là những người thực sự sống. Mặc dù hung hãn và điên rồ, nhưng cuộc sống của họ không hão huyền. Sắc màu của cuộc sống không phải là một buổi cầu nguyện trong nhà thờ yên bình mà nhàm chán. Người đi trong hàng ngũ mà lại lơ đãng, thật đáng buồn làm sao! Cậu muốn sát cánh cùng các sinh viên, giống như những sinh viên ngày đó đã đưa đá lát đường cho Barbara.

Nghĩ đến đây, cậu quyết định đến thăm phần tử trí thức duy nhất mà mình biết.

***

Khoảnh khắc Valentino nhìn thấy Conrad, anh ta đã nhận thấy một số thay đổi ở cậu trong những ngày này. Conrad bước vào phòng khách sạn, không nhìn bức tranh mình thích, cũng không tò mò nhìn xung quanh, chỉ nhìn chằm chằm vào đối phương.

Valentino bị cậu nhìn chằm chằm, cổ họng có chút nghẹn, hỏi: "Hôm nay cậu đột nhiên tới đây, tôi còn chưa kịp kêu rượu nữa."

"Không, không cần rượu."- Conrad đè bàn tay sắp chạm vào chuông gọi phục vụ, đôi mắt sáng như ngọn lửa xanh, "Tôi... tôi muốn nhờ anh một việc."

"Cậu nói đi."

Tay Conrad vẫn đè lên tay anh ta: "Bạn của tôi, Kurt đã bị cảnh sát bắt đi, anh có thể viết cho cậu ấy một tấm biển được không? Thêm nữa... lần biểu tình tiếp theo, tôi có thể đi cùng anh không?"

Valentino suy nghĩ một lúc, rồi nhìn cậu và nói: "Tất nhiên là được. Tôi sẽ vẽ tranh, có lẽ có thể vẽ một bức chân dung đơn giản của cậu ta."- Anh ta vốn muốn hỏi Conrad xem ai đã bắt bạn của cậu đi, nhưng cuối cùng lại không hỏi.

Conrad như trút được gánh nặng, lộ ra nụ cười rạng ngời, lúc này cậu giống như Valentino mấy ngày trước khi nhìn thấy mình: "Cám ơn anh! Valentino... Chúng ta là bạn bè đúng không?"

Valentino nhếch nhẹ khóe miệng, nét mặt nghiêm nghị cũng dịu đi: "Đương nhiên, chúng ta đã sớm là bạn bè."

Dưới sự mô tả của Conrad, Valentino đã thực hiện một số thay đổi nhỏ, và một tấm áp phích đẹp đẽ đã ra đời—— một công nhân trông rất giống Kurt giơ nắm tay lên, và bên cạnh nắm tay của nó có dòng chữ to in đậm: "Cuộc đấu tranh vẫn còn tiếp tục!" (1) Mực của dấu chấm than dày đến nỗi tưởng chừng như sắp chảy ra khỏi bức tranh.

Ngày hôm sau, họ giơ tấm áp phích này và xuống đường tham gia biểu tình. Valentino dường như càng thêm nhiệt huyết. Conrad và Valentino đều có dáng người cao gầy, ngoại hình ấn tượng, đường nét kia rất rõ ràng không phải là kiểu Pháp, cộng với thiết kế của tấm áp phích, họ nhanh chóng trở nên nổi tiếng. Nhiều nhóm nhỏ người trí thức và công nhân bắt đầu chú ý đến họ, thậm chí một số tờ báo còn đăng ảnh của họ với bình luận như sau:

Mặc dù mọi người nói rằng trong tháng 5 này là lần đầu tiên sinh viên và công nhân đoàn kết, nhưng sự đoàn kết này vẫn còn trừu tượng và mơ hồ, và ít có những cuộc đối thoại thực sự giữa cá nhân sinh viên và công nhân. Nhưng bây giờ đã có hai nhân vật như vậy xuất hiện—— một phần tử trí thức và một công nhân nhà máy ô tô. Họ đã trở thành những người bạn thực sự, và họ cùng nhau giương cao những tấm biểu ngữ và xuống đường phản đối cái xã hội tha hoá này. Họ thậm chí không phải là người Pháp, nhưng họ đã tham gia vào cuộc cách mạng Paris, đánh thức những giấc mơ cổ xưa về xã hội không tưởng* của mọi người... Vượt qua giai cấp và phá vỡ ranh giới quốc gia, tháng 5 này không chỉ là cuộc chiến tàn khốc, mà còn là ngày hội của cánh tả!

Sau khi đọc xong, De Ville nhướng mày, cẩn thận cắt tấm ảnh và dòng chữ nhỏ ra, kẹp vào sổ tay. Ngay khi chuẩn bị lật qua mặt mới để xem còn có nhân vật mới nào nổi bật như vậy không, thì có ai đó gõ cửa nhà gã.

De Ville cau mày, cất tờ báo đi và ra mở cửa. Khi mở cửa ra, gã đã nở một nụ cười quyến rũ và tùy ý dựa vào cửa: "Ôi, Natalie, cô nàng đáng yêu, sao em lại ở đây? Không lẽ cuộc biểu tình bắt đầu rồi sao?"

Khi Natalie nhìn thấy nụ cười của De Ville, nhịp tim của cô bỗng trở nên loạn nhịp. Phải thừa nhận rằng, tuy rằng cô, giống như phần lớn các cô nàng khác ở Sorbonne, cực ghét những phần tử cực hữu* phản đối quyền phụ nữ về việc đi làm và bầu cử, nhưng không người cô gái nào có thể cưỡng lại nụ cười đẹp trai duyên dáng của De Ville của khoa Luật. Gã đẹp trai cao to, mái tóc đen gọn gàng cùng với khuôn mặt chuẩn Pháp, mày rậm mắt xanh, chiếc mũi khoằm không quá rõ tương xứng với xương gò má thanh thoát.

Tuy nhiên, gần đây, De Ville cũng bắt đầu tham gia cuộc biểu tình, có lẽ vì sự nhiệt huyết của hầu hết sinh viên ở Sorbonne đã lây nhiễm cho gã. Nghĩ đến đây, Natalie bớt tiếc nuối hơn hẳn. Tất cả các sinh viên nữ đều sẽ mê muội De Ville nếu gã không chấp nhất các vấn đề về quyền của phụ nữ. Hiển nhiên, cái này phải cần thời gian thay đổi.

Natalie không dám nhìn thẳng vào mắt gã, cô chỉ nhìn bàn tay gã đặt ở cửa: "Đúng vậy, cuộc biểu tình hôm nay sắp bắt đầu. Nghe nói gần đây anh cũng bắt đầu tham gia, nên em thay mặt mọi người đến thông báo cho anh."

De Ville dường như cảm thấy khá thú vị, gã cười nhẹ, hàng mi mảnh mai trùng xuống: "Tất nhiên. Chúng ta không chỉ lên tiếng cho mình mà còn lên tiếng cho người lao động. Họ không có khả năng bày tỏ và chăm sóc xã hội* như chúng ta đúng chứ?" Nói đến đây, gã dừng một chút, ghé sát vào tai Natalie, mặt gần như dán vào tóc cô: "Cảm ơn em đã chạy đến đây một chuyến, Natalie."

***

*xã hội không tưởng (gọi tắt là Utopia) là xã hội gần lý tưởng hoặc hoàn hảo trên mọi mặt. Mình sẽ dùng thuật ngữ "utopia" để gọi về xã hội này ở những chương sau.

*cực hữu: hình thức cực đoan của chính trị cánh hữu, tức là chuyên chế và dân tộc chủ nghĩa cực đoan, nói ngắn gọn là những người phân biệt chủng tộc và phát xít.

*chăm sóc xã hội: kiên trì hướng đến con người, con người ở đây là nói đến tổng thể xã hội, nhưng để thể hiện sự quan tâm nhân văn, chúng ta nên ưu tiên cho những nhóm người yếu thế và nhóm người dễ bị tổn thương.

***

Tối nay, Valentino đang vẽ một số cảnh vật, cùng với Conrad đang tò mò ngồi bên cạnh quan sát. Kể từ khi cùng nhau xuống đường, mối quan hệ của họ trở nên thân thiết hơn rất nhiều, Conrad cũng thường xuyên đến khách sạn du Cap thăm anh. Đôi khi họ sẽ nói chuyện phiếm, về sơ đồ xã hội lý tưởng của Valentino, hoặc là về món lạp xưởng trắng ở quê nhà của Conrad. Đôi khi, giống như bây giờ, họ không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh nhau.

Conrad thấy Valentino đã vẽ gần xong, liền lên tiếng, chân thành khen ngợi: "Anh vẽ đẹp thật! Ước gì tôi cũng biết vẽ, để có thể vẽ mẹ và chị gái tôi... còn có Kurt, Barbara và hai đứa con của họ."- Nói xong, cảm xúc của cậu lại trùng xuống.

Valentino vội vàng đáp: "Vẽ không khó, nhưng cần phải kiên trì luyện tập, nếu cậu muốn học, tôi có thể dạy cho cậu."

Conrad mừng rỡ nhận thầy: "Vậy thì tôi sẽ gọi anh là thầy Valentino, nhưng tôi không có bút lông hay bảng vẽ."

Nói đến đây, cậu dường như nghĩ đến điều gì đó khác thường, sắc mặt trở nên hơi kỳ lạ, nhưng lại lộ ra một chút hưng phấn: "Tôi nghe Ursula nói—— à, cô ấy là bạn nữ của tôi—— cô ấy nói hiện nay có một phương pháp vẽ tranh đang phổ biến ở Hoa Kỳ, đó là sử dụng cơ thể con người làm vải vẽ, nhưng có vẻ không được rẻ cho lắm."

"Cậu đang nói về body painting ở New York ấy hả, và đúng là nó thực sự không hề rẻ. Hơn nữa sau khi vẽ xong, những người mẫu đó sẽ phải đi tắm ngay lập tức. Nếu muốn chụp ảnh lưu niệm thì cần phải trả thêm tiền."- Valentino nói tiếp.

Conrad tưởng tượng một hồi, không khỏi cảm thấy tiếc thay cho những hoạ sĩ kia: "Vẽ xong phải rửa sạch sao? Tiếc thế! Nếu như hoạ sĩ bằng lòng vẽ lên người tôi, cho dù không thu tiền tôi, thì tôi sẽ không nỡ rửa nó đi."

Valentino nhìn khuôn mặt của cậu đang tỏa sáng nhè nhẹ dưới ánh đèn, ma xui quỷ khiến thế nào mà đề nghị: "Nếu cậu muốn, tôi có thể vẽ một bức cho cậu."

Conrad không rõ ý của anh ta, chống tay nhìn đối phương: "Ý của anh là, anh muốn vẽ lên người tôi?"

Valentino gật đầu, nhìn làn da trắng mỹ miều của Conrad, có cảm giác như thạch cao, anh ta nghĩ thầm, trên thế giới này e rằng không có cái bảng vẽ nào tốt hơn cái này.

Conrad trở nên kích động: "Được chứ! Tôi cam đoan tối nay sẽ không tắm. Anh muốn vẽ cái gì? Tôi thích hổ, à không, vẽ các công nhân tay trong tay cũng không tệ..."

"Về việc vẽ cái gì thì cậu phải nghe tôi. Nếu cậu thích hổ với nắm tay, tôi sẽ vẽ trên giấy rồi đưa cho cậu."- Valentino bắt đầu pha trộn màu vẽ.

Conrad nghĩ một lúc, sau đó liền thoải mái cởi quần áo ra: "Vậy cũng được, ngày mai nhớ vẽ cho tôi một con hổ, tôi thích hổ Siberia."

Valentino nhìn cậu lõa thể, tay đang làm việc cũng dừng lại. Anh ta làm như lơ đãng mà nhìn qua cơ thể của người thanh niên, trái tim đập mạnh không thôi. Anh chợt hiểu ra các vị thần trên đỉnh Olympus được chạm khắc như thế nào. Conrad dường như đang ngẩn người, trên mặt vô cùng thả lỏng, không có bất kỳ biểu cảm nào. Nhưng việc vô tình thả lỏng như này lại ấn tượng hơn gấp trăm lần so với biểu cảm mà người bình thường cố gắng làm ra. Đôi lông mày xinh đẹp cân xứng kia cùng với đôi gò má thấp làm say đắm lòng người. Nếu Achilles có một khắc ngây người, âu cũng sẽ là dáng vẻ như này.

Conrad thấy anh ta không nhúc nhích, vuốt tóc vàng bên tai, thúc giục: "Nếu không làm nhanh thì màu sẽ khô đó."

Hơi thở trong trẻo mà gợi tình trên người cậu phả vào Valentino khiến anh ta giật mình, anh ta biết vẽ cái gì đây. Anh ta vội vàng pha trộn màu rồi bắt đầu vẽ từ bụng của Conrad. Conrad không kịp thích ứng trước cái chạm mát lạnh của cây cọ vẽ, xoay người một chút. Vòng eo của cậu ấy hơi giống của phụ nữ, Valentino nghĩ lung tung.

Một lúc sau, Conrad mới nhìn rõ Valentino vẽ cái gì, chính là những cành hoa và dây leo làm nền cho bức tranh theo trường phái Tân nghệ thuật ở trong phòng. Một đoá hồng nở trên bụng cậu.

"Hoa năng lượng."- Valentino đặt cọ xuống nói. (2)

Conrad bật cười khúc khích trước lối chơi chữ này khiến đoá hoa rung lên: "Vậy bây giờ chúng ta là hippy* à?" Cậu thấy Valentino đặt cọ sang một bên, rồi tựa đầu lên bụng cậu, dường như đang dùng mắt lần theo những đường nét của cánh hoa. Cậu hỏi: "Không vẽ nữa à?"

*Hippy, hay còn gọi là Hippie, là một thuật ngữ dùng để chỉ những thanh niên lập dị chống lại những quy ước của xã hội, xuất hiện ở Mỹ vào những năm 60s.

Valentino không trả lời mà chỉ dùng ngón tay xóa đi một chi tiết vẽ không đẹp. Những ngón tay thô ráp và ấm áp mạnh mẽ lướt qua vùng bụng dưới của Conrad, khơi dậy một cảm giác kỳ lạ.

Valentino đứng thẳng dậy, nhìn xuống đôi mắt trong veo của Conrad, rồi dùng lòng bàn tay sạch sẽ chạm vào mặt Conrad: "Không, để trở thành một hippie, cậu phải hiểu biết thêm một thứ nữa."

Conrad nhìn vào đống lông tơ dưới ánh đèn đang tỏa sáng vàng óng quanh người Valentino, rồi lại nhìn vào đôi mắt nâu đang chăm chú của anh ta. Trực giác mách bảo cậu rằng đôi mắt này không giống ngày thường, nhưng cậu không thể phân biệt được sự khác biệt đó là gì. Cậu như bị ma ám, nhỏ giọng hỏi: "Là gì?"

"Đó là lý tưởng của họ."- Giọng nói của Valentino dần dần trầm xuống, hai người càng lúc càng sát lại, Conrad nghe thấy anh ta nói điều gì đó mơ hồ bằng tiếng Anh, "Hãy làm tình, đừng gây chiến"(3). Sau đó, anh ta tuy dịu dàng nhưng vẫn mạnh mẽ ôm lấy Conrad như ôm chặt đứa bé sơ sinh, không màng đến việc lớp màu vẫn chưa khô kia sẽ làm bẩn áo sơ mi của mình, cúi đầu hôn lên chiếc cổ xinh đẹp của cậu một cách say mê.

——————————————————————————————————

Tác giả chú thích:

(1) "Cuộc đấu tranh vẫn còn tiếp tục!" là một trong những khẩu hiệu của Cơn bão tháng 5, nguyên văn: La lutte continu.

(2) Một trong những tư tưởng chống chiến tranh Việt Nam (Vietnam War) của giới hippie Mỹ trong thập niên 60, hoa năng lượng (power of flower), đề cập đến việc hạ vũ khí và sử dụng hoa để đánh thức lòng tốt và tình yêu trong trái tim con người.

(3) Một trong những khẩu hiệu của dân hippie Mỹ thập niên 60, nguyên văn: Make love, not war.

Editor: Chòi oi quắn quéo quó huhu
Chương kế tiếp