Lâu Rồi Không Gặp

chương 1
Trở lại sân trường, bầu không khí đông cứng lại.

Không ai nghĩ là tôi sẽ đến.

Cũng không ai hoan nghênh tôi đến.

Tôi đứng ở cửa lớp, những lời chế giễu bên tai không ngớt.

"Cô ấy vẫn dám xuất hiện, làm cho Dư Tư Lễ khốn khổ như vậy."

"Tôi đoán là vì thấy Dư Tư Lễ nổi tiếng, cô ta hối hận rồi."

"Trước kia là một kẻ nói dối, bây giờ da mặt lại càng dày hơn."

Tôi thẳng sống lưng, như thể chẳng nghe thấy gì.

Hôm nay là một buổi họp lớp đặc biệt.

Cả lớp chúng tôi được mời quay một video quảng cáo cho trường cũ của chúng tôi.

Bởi vì có một nhân vật nổi tiếng trong lớp chúng tôi, Dư Tư Lễ.

Hắn ra mắt ngay sau khi tốt nghiệp trung học, hành trình trở thành ngôi sao rất suôn sẻ, chỉ trong vòng 5 năm đã trở thành một đỉnh lưu.
Video quảng cáo này, hắn là nhân vật chính.

Vì để cho Tư Lễ lấy lại cảm giác thời trung học, lớp trưởng đặc biệt mời cả lớp đến.

Ngoại trừ tôi.

“Lý Lễ.” lớp trưởng đi tới bên cạnh tôi : “Lát nữa Dư Tư Lễ sẽ tới, cô có thể về trước tránh một chút được không?”

Tôi im lặng.

Lớp trưởng nghĩ tôi không muốn rời đi: “Không phải tôi muốn đuổi cô đi, chỉ là… nói thật với cô, danh sách mời là do Dư Tư Lễ gửi cho tôi.”
Tôi lúc này mới từ từ nhìn anh ta.

"Cô không có tên trong danh sách."

Giọng nói của lớp trưởng rất nhẹ nhàng cũng rất thẳng thắn.

"Dư Tư Lễ không muốn gặp cô."

Khi còn đi học, không ai không biết Dư Tư Lễ.
Hắn tỏa sáng rực rỡ, trăng sao vây quanh.

Còn thích tôi như điên.

Hắn như vậy mà khi chia tay lại bị tôi bẻ gãy hết sự cứng cỏi.

Thiếu chút nữa còn mất cả mạng.

Hắn không muốn gặp tôi, đó cũng là chuyện bình thường.

Tôi rút lui đến ra bên ngoài phòng học chờ.

Một lúc sau, Dư Tư Lễ đến.

Hắn bị bao vây bởi đội quay phim, không nhìn thấy tôi.

Đã nhiều năm không gặp, hắn so với hồi còn đi học còn xuất chúng hơn, ngũ quan vốn là kinh thiên động địa, lại được đội ngũ chuyên nghiệp chăm sóc, sinh ra một loại kinh diễm khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.

Vừa bước vào, cả lớp im phăng phắc.

Dư Tư Lễ đi thẳng đến chỗ ngồi của mình.
Khi đi ngang qua bàn phía trước, bước chân hắn hơi khựng lại.

Đó là chỗ ngồi của tôi, bây giờ chỗ đó bị bỏ trống.

“Chuyển bộ bàn ghế này ra ngoài.” Hắn nói.
Trợ lý sửng sốt: "Sao lại đem ra ngoài?"

"Bỏ trống như vậy, thật khó coi."

"Ồ được rồi."

Bàn ghế tôi ngồi ngay lập tức được mang đi, tuỳ ý đặt trong hành lang.

Không ai quan tâm.

Trước khi bắt đầu quay, có một buổi phỏng vấn.

Một phóng viên nhỏ đứng trong sân trường hỏi: "Nghe nói thành tích của Dư tiền bối rất tốt, nhưng lại có một học kỳ bị xếp hạng chót, anh có thể nói cho chúng tôi biết vì sao không?"

"Có à?"

"Vâng, là học kỳ hai của năm lớp mười một."
“Cũng không nhớ rõ.” Dư Tư Lễ cười nhạt.

Hắn dường như không nhớ thật.

Nhưng tôi lại nhớ rất rõ ràng.

Năm đó Dư Tư Lễ đột nhiên học hành sa sút, trong kỳ thi hàng tháng nằm trong top 10 từ dưới lên của lớp. Giáo viên chủ nhiệm gọi hắn lên văn phòng nói chuyện.

Tôi đi ôm bài tập trên tay đi ngang qua cửa sổ.
Hắn đột nhiên quay lại nhìn tôi.

Từ văn phòng trở về, Tư Lễ chọc vào lưng tôi.
"Bạn học Lễ Lễ, giáo viên mắng tôi, bạn có nghe thấy không?"

"Ừm."

"Tôi rất mất mặt. để đền bù, sao không giảng cho tôi một bài đi?"

Nói rồi hắn cười với tôi.

Nụ cười thiếu niên thật chói sáng.

Đốt cháy cả tuổi thanh xuân của tôi.

Về sau, Dư Tư Lễ nói với tôi lần đó là hắn cố tình thi rớt.

Hắn đã sớm có âm mưu với tôi.

Nhưng hiện tại, Dư Tư Lễ nói hắn không nhớ rõ.

Tôi nhìn bộ bàn ghế bị bỏ đi, chìm trong suy nghĩ.

Trong lớp, không khí vẫn sôi nổi.

"Một điều cuối cùng, có thể hơi tầm phào... Dư tiền bối, khi còn là học sinh, anh đã từng yêu một người nào đến đau lòng chưa?"

Lớp học yên tĩnh trở lại.

Không biết đã yên lặng bao lâu.

Dư Tư Lễ giật giật khóe miệng một cách chế giễu.

"Chưa bao giờ."

Dư Tư Lễ gia cảnh tốt, dáng dấp đẹp trai.
Chiếc bánh ngọt trong lòng thầy, nhân vật làm mưa làm gió trong lòng bạn học.

Kiêu ngạo như hắn, ngay cả lời thổ lộ cũng oanh oanh liệt liệt.

Tháng sáu năm đó, tại buổi lễ tốt nghiệp.
Dư Tư Lễ thay mặt cho tất cả học sinh phát biểu.

Hắn đột nhiên vứt bỏ bài phát biểu nói:
"Bạn học Lý Lễ, kỳ thi đại học kết thúc, hãy làm bạn gái của tôi đi."

Tiếng la hét vang lên trong sân chơi.
Học sinh lớp mười hai bị kìm hãm quá lâu.
Màn tỏ tình này như một khoảng trống để mọi người phát tiết cảm xúc cùng nhau.

Trong làn sóng cổ vũ.

Dư Tư Lễ nhảy khỏi sân khấu chạy về phía tôi.

Ngay cả trong năm năm qua.

Tôi vẫn không thể quên được hình ảnh rực rỡ của Dư Tư Lễ ngày hôm đó.

Về sau có người hỏi Dư Tư Lễ tại sao lại là tôi. Rõ ràng, hầu hết các cô gái trong trường đều phải lòng hắn, bao gồm cả hoa khôi của trường.

Tôi không nổi tiếng, lúc nào cũng chỉ đi một mình.

Tại sao hắn thích tôi?

Dư Tư Lễ cho biết: "Tôi từng tình cờ nhìn thấy Lý Lễ đang tập piano, chơi bài Long Time No See của Eason Chan, cũng đã ba năm rồi."

Hoa khôi phản bác: "Nhưng cô ấy đã một năm không đụng tới đàn piano."

"Chỉ là cô ấy không muốn đàn thôi. Lý Lễ của tôi muốn đàn thì đàn, không muốn đàn thì thôi."

"Không phải không muốn đàn." Hoa khôi trường học ngữ khí kỳ quái nói: “Trước kia đàn tốt như vậy, nhưng mà ngay cả vòng thi âm nhạc đầu tiên cũng không vượt qua. . . "

Ngày hôm đó Dư Tư Lễ đã rất mất bình tĩnh.
Sau đó, không ai dám nói xấu tôi trước mặt hắn nữa.

Tuy nhiên, Dư Tư Lễ không biết.

Tôi không đụng đến đàn, không phải vì tôi không muốn.

Mà là không thể.

Tôi học đàn từ lúc năm tuổi, chín tuổi đã thành thạo.

Sau khi biểu diễn ở tuổi mười sáu, một nghệ sĩ dương cầm đã đích thân tìm gặp tôi.

Thầy động viên tôi thi vào Học viện Âm nhạc Trung ương, sau này sẽ trở thành học trò cưng của thầy.

Tôi đã nghĩ tương lai của mình thật tươi sáng
Cho đến khi trước ngày thi, tôi bị tai nạn xe.
Tay trái bị thương nặng.

Bác sĩ đã cố gắng hết sức để khắc phục nhưng vẫn để lại di chứng.

Tôi không thể chơi piano.

Chỉ nỗ lực một chút, tay trái đã không ngừng run rẩy.

Mẹ tôi khuyên tôi nên học lại một năm nữa rồi đi thi.

Nhưng tôi không nghe.

Khi còn trẻ, ai chẳng có tham vọng trên mây trên gió, không chịu cúi đầu trước số phận.
Tôi nhất quyết đến phòng thi.

Nhưng tôi đàn quá kém.

Giáo viên cau mày cắt ngang bài thi của tôi, nói: “Mời người tiếp theo."

Tôi còn nghe thấy những lời xì xào bàn tán.
"Đây chính là cô gái thiên tài piano? Còn tưởng lợi hại thế nào."

Sau đó vòng thi đầu công bố kết quả, tôi không có tên trong danh sách.

Tôi giống như bị giội một gáo nước lạnh, cả người ướt sũng.

Kể từ đó, tôi trở nên hướng nội, không thích nói chuyện.

Một người bạn cùng lớp hỏi tôi: “Lý Lễ, tại sao bạn không chơi piano nữa?”

Tôi hời hợt: “Không thích chơi nữa”.

Đây là sự quật cường cuối cùng của tôi.

Vì tôi không muốn bị họ coi như một tên phế nhân.

Càng không muốn bị bọn họ thương hại.

Thương hại là một loại cảm xúc ngạo mạn.

Tuy nhiên, việc tôi trượt trong vòng thi tuyển đầu tiên đã nhanh chóng lan truyền khắp trường.

Bạn học nói: "Nói dối, thi âm nhạc vòng thứ nhất còn không qua được, còn nói không thích chơi, khôi hài quá."

Vì lời nói dối này, tôi đã trở thành trò cười của mọi người.

Nhưng tôi thà rằng bị chê cười và ghét bỏ.

Chứ không muốn trở thành đề tài của những câu thương hại.

Vì vậy, tôi từ đầu đến cuối đều không hề giải thích.

Nhưng mà, bi kịch vẫn chưa kết thúc.
Chương kế tiếp