Lấy Chồng Giả Ngốc

Chương 15: Anh Là Tên Vô Sỉ
"Aaaa..."
"Tên biến thái này...Anh...Anh đang làm cái gì vậy?"
Hàn Ân Di lắp bắp đỏ mặt hét to lên.
Người bên cạnh vẫn không nhúc nhích, thực sự giống như vẫn còn chưa tỉnh.
Cánh tay to lớn lại lập tức kéo cô lại gần phía mình, ôm chặt.
Cô ngẩn người, ngay sau đó lập tức giằng co, muốn đẩy người đàn ông đè ở trên người mình ra.
Nhưng Lục Từ Thiên thật giống như là quyết tâm muốn ôm cô cùng nhau ngủ, hai cánh tay hữu lực ôm lấy cô, chân cũng bị hắn liều chết đè ở dưới đầu gối, thật như một nhà lao kiên cố vững chắc đem cô nhốt ở bên trong.
Hàn Ân Di hơi hơi thở gấp nhỏ giọng cảnh cáo: "Lục Từ Thiên, anh buông ra không? Lục Từ Thiên —"
Đúng là người ta căn bản không có ý định quan tâm cô, ngược lại tăng thêm lực đạo trong tay, dường như ghét bỏ cô quá ồn ào, nhíu nhíu mày rậm, lấy đầu dụi dụi vào gáy cô.
"Lục Từ Thiên, anh..."
Hàn Ân Di còn chưa nói hết lại bị tiếng đập cửa bên ngoài cắt đứt: "Ân Di, hai đứa vẫn còn chưa dậy à"
Là Lâm Vệ Như, mẹ chồng của cô, bà ấy sao lại đến đây...
Hơn nữa, còn đúng vào lúc này...Hàn Ân Di liền lúng túng không biết trả lời ra sao, lại nghe thấy tiếng bà vọng vào: "Âyy... không còn sớm nữa hai đứa mau dậy đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng đi, mẹ đã cho người làm nấu xong hết rồi, giờ mẹ xuống dưới trước cùng cha con đợi hai đứa".
"Vâng, thưa mẹ"
Bên ngoài, Lâm Vệ Như giả vờ nói chuyện bình tĩnh thế thôi, chứ thật ra trong lòng bà một bụng sục sôi...
Bà không ngừng áp tai lên cánh cửa nghe lén, rồi bụm miệng cười hài lòng...
Hahaha quả không hổ danh là đứa con trai vô sỉ của bà, cứ cái đà này chắc bà và chồng sẽ được bồng cháu sớm thôi...
"Bà cứ cười gì vậy?" Lục Vân Long thấy vợ mình vừa xuống lầu vừa tủm tỉm cười, có chút tò mò khẽ hỏi.
"A...Để tôi nói ông nghe này" nghe thấy chồng hỏi, bà liền ngồi xuống bên cạnh ông, thái độ đang vui vẻ bỗng phút chốc lập tức thay đổi 360 độ, bà xúc động nói: "Hức...Ông biết không, ngày trước tôi luôn chửi con trai mình là thằng vô dụng, chẳng có điểm gì giống ông, thậm chí tôi còn nghi ngờ nó có phải là con của ông hay không? Nhưng hôm nay khi tôi đi gọi hai đứa nó ăn cơm...Tôi...Tôi mới biết được thực ra nó cũng có điểm giống ông, đó chính là độ mặt dày vô sỉ...hức, cứ theo cái tình hình này chắc chúng ta sẽ được bồng cháu sớm thôi...Hức...Cuối cùng con trai của chúng ta cũng không vô dụng như tôi nghĩ, ông nói xem, người làm mẹ như tôi sao không cảm thấy xúc động được, hức..."
Lục Vân Long ở một bên nghe vợ khóc lóc kể lể, mà không khỏi lấy tay ra xoa xoa trán thở dài...Không biết bà đang khen ông hay là đang nói xấu ông nữa...
Đối với tính cách nắng mưa thất thường của vợ ông đã quen như cơn bữa, nên cũng chẳng thấy gì là lạ...
------
Mà ở bên trong phòng ngủ lúc này.
Đợi đến khi mẹ Lục Từ Thiên đi xuống, không có động tĩnh gì nữa, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng do bị Lục Từ Thiên ôm lấy nên hô hấp đều có chút trì hoãn không thông.
Còn chưa kịp định thần lại, cô đột nhiên cảm giác được có một bàn tay từ đường cong thắt lưng của mình thẳng một đường vuốt ve nhè nhẹ đến mông, sau đó đặt ở chỗ đó không chịu dời đi.
Con ngươi Hàn Ân Di bỗng nhiên co rụt lại, tức giận vùng vẫy: "Lục Từ Thiên, anh sờ ở đâu vậy"
Bàn tay Lục Từ Thiên đặt ở chỗ đó, không đếm xỉa đến phản kháng của cô, không nặng không nhẹ nhéo một cái.
Hai gò má của Hàn Ân Di trắng nõn lập tức nóng hổi như bị lửa thiêu: "Lục Từ Thiên, anh đừng ở đây giả bộ ngủ, anh đứng lên cho em!"
Nhưng mà đổi lấy đáp án cho chất vấn của cô là trên vai cô có thêm một cái đầu.
Lục Từ Thiên mơ màng gối đầu lên vai của cô, hơi thở nóng rực hừng hực quanh quẩn trên cổ của cô.
Cảm giác xa lạ tựa như một luồng điện di chuyển lướt qua tứ chi của cô, đánh thẳng đến chỗ sâu trong linh hồn cô.
Bàn tay hắn đặt trên mông của cô bỗng nhiên gia tăng sức lực, như muốn ngăn cản cô giãy dụa, lại đem cô dựa vào mình, dán sát vô cùng chặt chẽ vô cùng nóng bỏng làm cho giữa hai người không dư ra được một chút khe hở.
Thân thể của cô sau khi liên tiếp vùng vẫy kịch liệt đã xuất hiện tình trạng kiệt sức.
Hàn Ân Di thực sự đã tức giận đến nỗi muốn hộc máu, cô chẳng quan tâm hắn đang giả vờ hay đang ngủ thiệt, liền quyết tâm ác độc dùng hết sức lực đá thẳng một cước vào người hắn.
"A"
Lục Từ Thiên chưa kịp chuẩn bị đã trúng ngay một cước của Hàn Ân Di, thân hình to lớn liền trực tiếp từ trên giường ngã xuống một cách không thương tiếc.
"Ây...Uii"
"Vợ..."
"Lục Từ Thiên...Anh...Anh...là tên vô sỉ"
Chương kế tiếp