Lén Nếm Thử Quả Vải
CHƯƠNG 13: MUỐN NẾM THỬ (13)
“Bị chủ nhà đuổi ra ngoài rồi.” Thích
Nguyệt nhắc tới chuyện này liền muốn nổ tung: “Ai ngờ người ký hợp đồng với tớ
lại là chủ nhà thứ hai, mà chủ nhà thực sự cũng không biết chuyện này." Sau khi Thích Nguyệt bình tĩnh lại tâm
trạng cáu kỉnh, tiếp tục nói: "Tối nay tớ đột nhiên nhận được cuộc gọi và
thông báo ngôi nhà không thể ở được nữa. Tớ chưa làm được cái gì hết liền cấp
tốc chạy về muốn thảo luận với chủ nhà xem có thể tiếp tục cho chúng ta thuê
hay không, nhưng bên kia nói rằng họ sẽ bán nó." (T Y T) Đây là lần đầu tiên Lật Chi gặp phải
chuyện như vậy, cô đã phải tức giận khi nghe tin này, mặc dù cô có tính khí ôn
hòa, rất hiếm khi tức giận. Nhưng cô cũng chỉ có thể đỏ mặt vì tức
giận. “Vậy thì… tiền thuê nhà và tiền đặt cọc
thì sao?” Lật Chi hỏi Thích Nguyệt một cách hợp lý, cô nhớ rằng Thích Nguyệt đã
trả tiền thuê nhà cho ba tháng tới theo quý vào tháng trước. Thích Nguyệt hít một hơi thật sâu mà
trả lời: "Thật may mắn khi chủ nhà thứ hai không biến mất. Tớ đã gọi điện
và chất vấn bà ta, bà ta ngay lập tức hoàn trả tiền đặt cọc và tiền thuê cho
tớ... kế tiếp, chúng ta phải tìm một nơi khác để thuê thôi." Thích Nguyệt
thở dài. Lật Chi đứng nguyên tại chỗ, nắm tay
Thích Nguyệt, có chút bất đắc dĩ. Nếu là mấy năm trước, bà ngoại còn
sống, cô chỉ cần đưa Thích Nguyệt về ở với bà ngoại, ở lại bao lâu cũng không
sao. Tuy nhiên, bây giờ cô thậm chí không có
chỗ ở, vẫn phải dựa dẫm vào Thích Nguyệt. Vốn dĩ, cô còn định chia tiền thuê
nhà với Thích Nguyệt khi cô nhận được tiền lương, nhưng bây giờ cả hai bất ngờ
phải lưu lạc trên đường phố. Lật Chi cúi đầu, từ khi bà ngoại qua
đời, cô đã không còn người thân nào ở thủ đô này. Giờ không biết phải nhờ ai giúp đỡ. Tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là
tối nay đến khách sạn, nếu mọi việc suôn sẻ, cô có thể tìm một căn nhà tương tự
vào ngày mai và thuê nó để chuyển ngay, sau đó sẽ từ từ tìm một căn nhà ưng ý
hơn cùng với Thích Nguyệt. Lật Chi bình tĩnh nói với Thích Nguyệt
những gì cô đang nghĩ, bình tĩnh an ủi Thích Nguyệt: "Tối nay chúng ta ở
khách sạn đi, cố gắng tìm một ngôi nhà tốt vào ngày mai xem sao. Ổn định rồi
thì lại tìm một ngôi nhà đáng sống hơn để chuyển đi trong tương lai." Chỉ có thể như vậy. Thích Nguyệt gật đầu, Lật Chi đang định
đặt xe qua điện thoại, thì Dương Phong, người vẫn chưa bỏ lại họ, đã cúp điện
thoại và đi tới. "Một người bạn của tôi có một căn
nhà đang trống, tôi vừa gọi điện cho cậu ấy, cậu ấy bằng lòng cho cô ở nhờ cho
đến khi tìm được căn nhà thích hợp." Lật Chi ngừng ngón tay gõ màn hình,
ngẩng đầu lên mà ngạc nhiên nhìn Dương Phong. Sau khi từ bên cạnh xe chạy tới, Lật
Chi vẫn quay lưng về phía đó, hiển nhiên cô không hy vọng Dương Phong sẽ ở lại. Sự việc được giải quyết đột ngột đến
nỗi Lật Chi và Thích Nguyệt chưa kịp lấy lại tinh thần, cả hai cô gái đều không
nói gì. Dương Phong cười khổ hỏi: "Nói cho
tôi biết, hai người có muốn đến không đi?" Dương Phong quay đầu nhìn về phía Lật
Chi. Đây là bạn của Lật Chi giúp một tay, vì
vậy quyết định nghe theo Lật Chi. Việc có chấp nhận lòng tốt của đối phương
hay không là do Lật Chi quyết định. Lật Chi vẫn còn hơi choáng váng, hỏi
một cách buồn tẻ: "Thật vậy sao?" Dương Phong gật đầu: "Thật." Đối với Lật Chi, Dương Phong và những
người bạn mà anh ta nói đến đều là những người đã kịp thời giúp đỡ họ. “Vậy thì… được thôi!" Cô nói với
Dương Phong một cách rất chân thành: "Cảm ơn, trợ lý Dương. " Dương Phong thầm nghĩ cô không nên thật
sự cảm ơn mình, liền cười dịu dàng nói với cô: "Chúng ta đều là đồng nghiệp,
không nên khách sáo như vậy. Để tôi trực tiếp đưa mấy cô qua đó." Lật Chi nhanh chóng nhỏ giọng bổ sung,
như là hứa hẹn: “Chúng tôi cũng không ở lâu lắm, có lẽ... chỉ một hai ngày
thôi, tôi và Thích Nguyệt sẽ tìm một căn nhà dọn ra ngoài ngay khi có
thể." Thích Nguyệt cũng liên tục gật đầu đồng
ý. Dương Phong cười và nói: "Yên tâm,
cô cũng không thể cẩu thả trong việc tìm nhà, cứ từ từ. Bạn tôi ở nước ngoài,
ngôi nhà này quanh năm đều để trống." Nói xong, anh ta chủ động giúp Lật Chi
và Thích Nguyệt xách vali và túi hành lý, quay người đi về phía bãi đỗ xe,
nhưng Lật Chi đột nhiên ngăn anh lại, hốt hoảng nói: "Trợ lý Dương! Chúng
tôi... Chúng tôi sẽ gọi xe đem hành lý đi..." Đây là xe của ông chủ, sao cô dám dùng
vào việc riêng! Dương Phong dường như nhìn thấu lo lắng
của cô, cười nói: "Tôi đã xin phép với Lionel, anh ấy cũng đồng ý luôn
rồi." Lật Chi đột nhiên cảm thấy ngột ngạt,
cô chớp mắt thật nhanh, xách hành lý đi theo Dương Phong, lo lắng hỏi:
"Ông chủ đã biết rồi sao." Dương Phong trả lời: "Tôi không
biết, tôi chỉ nói tôi cần sử dụng xe để giúp một người bạn, nhưng tôi không nói
rõ đó là ai." Lật Chi thở phào nhẹ nhõm khi biết Cố
Cảnh Sâm không biết hoàn cảnh hiện tại của mình. Thích Nguyệt lắng nghe cuộc trò chuyện
của họ trong im lặng, trầm ngâm. Ba người họ lần lượt đặt hành lý của
mình vào khoang dự phòng. Sau đó Thích Nguyệt được sắp xếp ngồi ở vị trí phụ,
còn Lật Chi vẫn ngồi ở ghế sau của ghế lái, ghế đặc biệt của Cố Cảnh Sâm bị bỏ
trống. Dương Phong chở bọn họ đi qua con đường
rộng và dài quanh co trong đêm dày đặc, họ đi đến địa chỉ mà Cố Cảnh Sâm đã
cung cấp. Khi bọn họ đến đó, ngay khi vừa xuống
xe, Thích Nguyệt đã chạy đến bên cạnh Lật Chi, bình tĩnh kéo những ngón tay của
Lật Chi. Khi Lật Chi quay mặt sang nhìn Thích Nguyệt,
Thích Nguyệt khẽ nói với Lật Chi: "Ở khu này, giá thuê rẻ nhất là mười
nghìn đến hai mươi nghìn tệ, căn nào trang trí đẹp hơn thì đắt hơn." "Dương Phong có người bạn sở hữu
bất động sản như này, chắc chắn là rất giàu." Lật Chi không thể không đồng ý. Hai cô gái đi đến cốp xe, lấy hành lý,
đi theo Dương Phong vào tòa nhà. Trong thang máy, Thích Nguyệt tò mò hỏi
Dương Phong: "Dương tiên sinh, người bạn của anh tên là gì?" Dương Phong suy nghĩ một chút, dựa theo
chỉ thị chăm sóc của Cố Cảnh Sâm, chỉ nói: "Tạ Cảnh Thần." Lật Chi chỉ biết rằng Cố Cảnh Sâm có
một người anh trai, nhưng không biết tên. Cho nên khi Dương Phong nói ra ba chữ
"Tạ Cảnh Thần", cô chỉ là hơi kinh ngạc, ngoại trừ họ ra, cái tên này
có chút giống với Cố Cảnh Sâm. Nhưng đối với Thích Nguyệt thì hoàn
toàn hoài nghi, cô ấy phủ nhận những phỏng đoán táo bạo nảy ra trong đầu. Không phải Cố Cảnh Sâm. Có vẻ như cô ấy thực sự đã nghĩ quá
nhiều rồi. Đến cửa nhà, Dương Phong nhập mật khẩu,
sau khi mở cửa, ba người đem hành lý thu vào, cất vào trong góc. Thích Nguyệt và Lật Chi nắm tay nhau đi
dạo xung quanh, hai cô gái thực sự bị sốc bởi thiết kế và trang trí nội thất. Chỉ riêng một món đồ trang trí nhỏ bằng
lòng bàn tay được đặt trên bàn cũng đã có giá hàng chục nghìn tệ, chưa kể đồ
nội thất lựa chọn đều là những thương hiệu nổi tiếng. Tuy đoán được đối phương khá giàu có,
nhưng không ngờ lại là đại gia như vậy. Hơn nữa, không ai sống mà lại sạch sẽ
như vậy, có phải vì những người làm việc theo giờ thường được thuê đến để dọn
dẹp không? Thích Nguyệt ngồi trên vali, ngẩng đầu
lên hỏi Dương Phong: "Dương tiên sinh, tôi có thể đoán bạn của anh ... anh
Tạ rất giàu, ngôi nhà ở khu vực này, được trang trí xa hoa như vậy...không biết
giá trị ra sao." Dương Phong cười cười, bình tĩnh nói:
"Hàng ngàn vạn thôi." Thích Nguyệt: "..." "Đây chỉ là một gian nhà nhỏ, anh
ấy ở Trung Quốc căn bản không cần." Thích Nguyệt: “…” Anh ta căn bản không
cần……Nhà nhỏ. Hóa ra căn phòng rộng rãi hai phòng
ngủ, một phòng khách với một phòng làm việc nhỏ này chỉ là một ngôi nhà nhỏ
không có người khác sử dụng... Thực sự đã học được rất nhiều điều. Trước khi Dương Phong đi, Lật Chi và
Thích Nguyệt liên tục cảm ơn, nói đi nói lại với anh ta: “Khi nào thì mời anh
ăn cơm được?” Dương Phong chỉ cười nói: “Không cần phải khách sáo vậy
đâu." Khi Dương Phong rời đi, Lật Chi và
Thích Nguyệt chỉ đơn giản là bắt đầu lấy ra từ trong hành lý những gì cần
sử dụng trong một hoặc hai ngày. Những kiện hành lý lớn khác vẫn được
xếp trong góc và không di chuyển. Dù sao cũng chỉ ở nhờ một hai ngày, tìm
được nhà liền dọn ra ngoài. Hai cô gái ở chung nhà với nhau, tuy có
phòng ngủ chính và phòng ngủ thứ hai nhưng chênh lệch về không gian không quá
lớn. Thích Nguyệt chủ động đẩy Lật Chi vào
phòng ngủ chính. Rốt cuộc, cuộc khủng hoảng tối nay bất
ngờ được giải quyết, tất cả là nhờ sự giúp đỡ của các đồng nghiệp Lật Chi. Khi bọn họ thu dọn xong xuôi, ngồi
xuống ghế sô pha trong phòng khách nghỉ ngơi, Thích Nguyệt giơ tay xoa nhẹ đầu
Lật Chi, cười nhạt nói: “Lần này, đều nhờ có cậu, Lật Lật, nếu không phải có
cậu, cũng sẽ không có Dương Phong giúp đỡ, có lẽ giờ phút này tớ đã sống ở trên
đường rồi." Lật Chi quay mặt, nhìn Thích Nguyệt
nghiêm túc nói: "Vậy tớ về nước trong mấy tháng qua, đều phải dựa dẫm vào
cậu. Nếu không, tớ không biết phải sống như thế nào rồi." Hai người nhìn nhau một lúc, sau đó
đồng thời bật cười. Dương Phong dựa theo những gì Cố Cảnh
Sâm đã nói mà sắp xếp hợp lý cho Lật Chi, sau đó mua một thứ gì đó mà gửi nó
đến nhà Cố Cảnh Sâm. Cố Cảnh Sâm tiếp nhận chiếc điện thoại
di động mới cùng với sim mới từ anh ta, đăng ký WeChat, thêm bạn bè với Dương
Phong, sau đó nói với Dương Phong: "Đưa WeChat của cô ấy cho tôi." Sau khi Dương Phong rút lui thành công
và rời đi, Cố Cảnh Sâm đã gửi yêu cầu kết bạn cho Lật Chi bằng tài khoản WeChat
mới, ngồi lại trên ghế sô pha trong phòng khách mà thở ra một hơi dài. Thiếu chút nữa đã lưu lạc đầu đường. Cố Cảnh Sâm nhớ lại khi anh nhận được
một cuộc gọi từ Dương Phong vào tối nay, anh có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói
của Lật Chi qua điện thoại. Có vẻ như đang nói với bạn bè của cô
những gì mà họ nên làm. Anh nghe cô nói một cách bình tĩnh mà
ấm áp: “Thích Nguyệt, chúng ta tìm khách sạn ở lại một đêm trước đi, rồi ngày
mai thử đi tìm nhà xem, nếu có chỗ nào tương tự thì thuê rồi chuyển đi. ..” Không còn mong manh như ngày xưa. Bây giờ cô có thể nhanh chóng bình tĩnh
mà tìm ra giải pháp sau khi gặp sự cố. Mặc dù trông cô vẫn còn rất ngây thơ và
không biết gì về thế giới này, nhưng cô đã không còn là Lật Chi được gia đình
bảo vệ tốt mà không biết đau khổ là gì. Vậy cô đã phải trải qua những gì để đi
đến được ngày hôm nay. Ngay cả cây violin mà cô coi như sự
sống cũng có thể buông xuống được. Đôi mắt sâu của Cố Cảnh Sâm nheo lại,
đường viền môi của anh đều đặn. Bàn tay cầm chiếc điện thoại di động
mới cứ sau vài giây lại vuốt màn hình để xem cô đã chấp nhận lời mời kết bạn
của anh chưa. Đã hơn nửa giờ rồi, sao lại vẫn chưa có
động tĩnh gì?