Lén Nếm Thử Quả Vải
CHƯƠNG 17: MUỐN NẾM THỬ (17)
Cố Cảnh Sâm gặp
tai nạn khi đi xe máy. Cũng là vào ba
ngày trước khi hát bài hát tốt nghiệp. Sao lại có thể
trùng hợp như vậy được? Bộ não của Lật
Chi bắt đầu ngừng hoạt động, thông tin bị loạn hết lên. Trong một đống
ký ức hỗn loạn, cô dựa vào sự trùng hợp của thời gian mà chắp ghép lại, mờ hồ
đoán ra được một điều gì đó. Nhưng cô không
thể không nghi ngờ, làm sao có thể như thế được? Lật Chi ngơ
ngác nhìn Tô Đường, giống như muốn khẳng định, nhẹ giọng nói: “Anh ấy đi xe máy
rất tốt, sao lại có thể xảy ra chuyện được?” Nói đến chuyện
này, Tô Đường khẽ nhíu mày lại, thở dài một hơi rồi nói: “Tai nạn giao thông
luôn là tai nạn xảy ra bất ngờ như vậy đấy. Có chạy xe tốt đến đâu cũng không
liên quan gì.” Tô Đường còn
chưa kịp nói ra điều mà Lật Chi muốn nghe, cô đã vội vàng hỏi: “Có phải…ở khu
vực hay xảy ra tai nạn không?” Tô Đường cẩn
thận suy nghĩ một chút sau đó lắc đầu nói: “Không phải đâu. Lúc đó bọn tớ đã đi
tới hiện trường xảy ra tai nạn. Đấy là trên đường đến trường đua mô tô, là một
giao lộ rất bình thường.” Trên đường đến
trường đua. Nghe được những
lời này, Lật Chi không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sau đó cô chợt
nhận ra mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Làm sao cô có
thể nghĩ rằng anh xảy ra tai nạn là vì đang vội vã đến bệnh viện với bà ngoại? Bà ngoại qua
đời đột ngột như thế, anh không thể nào biết chuyện nhanh như vậy được. Lúc này Lật Chi
mới nhận ra suy nghĩ vừa rồi của mình phi thực tế đến mức nào. Cô thật sự đã
suy nghĩ quá nhiều rồi. “Vậy cậu đã
hiểu chưa?” Tô Đường đột nhiên sát lại gần Lật Chi, thấp giọng hỏi cô. Lật Chi cau mày
khó hiểu, giống như trái tim của cô đang một dòng nước ngầm xâm chiếm từng chút
một. Cảm giác này
giống như hồi nhỏ mẹ đi làm về, mẹ đưa tay nắm chặt thành một nắm đấm, cười nhẹ
rồi hỏi: “Chi Chi, đoán xem mẹ đang cầm gì trong tay?” Điều đầu tiên
cô nghĩ đến luôn là kẹo bơ cứng thỏ trắng yêu thích của mình. Mà vào lúc này
đây, làn sóng ngầm đó cũng giống như một viên kẹo bơ cứng lớn màu trắng. Đó là câu trả
lời mà cô mong chờ nhất từ tận đáy lòng mình. Nhưng nó cũng
là một câu trả lời đáng sợ nhất. Tuy nhiên Lật
Chi cũng không hiểu được ý tứ thật sự trong lời nói của Tô Đường là gì, chỉ có
thể thắc mắc hỏi: “Hiểu cái gì?” Tô Đường bất
lực giơ ngón tay gõ lên cái đầu nhỏ của cô, thở dài nói: “Tớ nói cho cậu biết,
năm đó cậu ta gặp tai nạn xe cộ.” Lật Chi chớp
chớp mắt nhưng vẫn không biết phải làm sao, mở miệng đáp lại một tiếng: “Ồ.” Cô ngước đôi
mắt đầy vẻ trông mong về phía của Tô Đường, ánh mắt giống như đang muốn hỏi:
“Sau đó thì sao?” “Hát bài hát
tốt nghiệp!” Tô Đường cuối cùng đành phải bất lực trước tư duy chậm chạp của
Lật Chi. “Cậu ta đã
không tham dự buổi hòa nhạc. Cậu ta cũng không cố ý làm hỏng cuộc hẹn với cậu.
Cậu ta gặp tai nạn giao thông, gãy một chân và một tay, não bị chấn động nên
chỉ có thể nằm trên giường bệnh.” “Lúc cậu ta
tỉnh lại trên giường bệnh thì đã là đêm trước buổi hòa nhạc rồi. Tớ nghe nói
cậu ta đã tỉnh lại vào buổi tối hôm đó, nên một nhóm người bọn tớ đã đến bệnh
viện hỏi thăm. Tớ nghe mọi người nói rằng bà ngoại của cậu ta đã qua đời.” “Mọi người đều
cho rằng cậu sẽ không tham gia buổi hòa nhạc.” Tô Đường trầm giọng nói. Ai mà biết được
rằng vào ngày hát tốt nghiệp, Lật Chi, người vừa lo cho tang lễ của bà ngoại
ngày hôm qua, lại thật sự đứng trên sân khấu trong bộ váy đỏ tươi. Lật Chi nhẹ
nhàng cong môi dưới lên. Sau khi Tô
Đường nói xong, cô ấy lại giải thích với Lật Chi: “Vào thời điểm Cố Cảnh Sâm
gặp tai nạn, Phát Tiểu cũng có mặt ở đó. Trước khi hôn mê, cậu ta đã bảo Phát
Tiểu đi trước, sau đó dặn mỗi người bọn tớ không được nói cho cậu biết về
chuyện cậu ta gặp tai nạn.” “Vậy cho nên…tớ
mới không nói ra.” Đôi lông mày
xinh đẹp của Lật Chi cau lại: “Tại sao lại muốn giấu chuyện này với tớ?” Một chuỗi dấu
ba chấm giống như xuất hiện ở trên đầu của Tô Đường. Cô ấy không nói nên lời,
nhìn Lật Chi giống như một giáo viên tốt tính và kiên nhẫn, cô ấy nhắc nhở Lật
Chi: “Tiểu Lật Chi, cậu hãy nhớ kỹ những lời tớ vừa nói.” “Còn có lời nào
khó hiểu sao, tớ đã nói rồi mà, vì Cố Cảnh Sâm thích cậu nên Thẩm Thiển mới
ghét cậu đấy.” “Cậu thử nói
xem, tại sao Cố Cảnh Sâm lại muốn giấu cậu?” Tô Đường hỏi xong thì dùng bàn tay
chạm vào gò má đang dần ửng hồng của Lật Chi, nhẹ giọng nói: “Hả?” Lật Chi: “...” Lông mi cô khẽ
động đậy, chớp mắt vài cái rồi thốt lên một tiếng: “... Ừm.” “Cậu không tin
sao?” Tô Đường mở to hai mắt nhìn Lật Chi, dùng giọng điệu nghiêm túc nói: “Tớ
chính là nhìn tận mắt nghe tận tai đấy!” “Ngay sau khi
cậu âm thầm ra nước ngoài, chúng tớ lại hẹn nhau cùng đến bệnh viện thăm Cố
Cảnh Sâm. Lúc bọn tớ đến, trong phòng bệnh còn có một người nữa là Thẩm Thiển.” “Thẩm Thiển đã
hỏi Cố Cảnh Sâm rằng cậu ta thích cậu ở điểm nào?” Tô Đường bật
cười sau đó tiếp tục nói: “Cậu có biết Cố Cảnh Sâm đã trả lời như thế nào
không? Cậu ta ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên một chút, thậm chí còn không
thèm liếc nhìn Thẩm Thiển, chỉ ném cho cô ta hai chữ - toàn bộ.” Trong lòng của
Lật Chi giống như có một trận cuồng phong đột nhiên thổi tới, muốn đem đi một
ít nặng nề trong trái tim cô. Nhưng cuối cùng
vẫn không thể nhổ tận gốc được. Trong đầu Lật
Chi hiện lên những mảnh vụn mà cô không muốn nhớ lại, đôi môi đỏ mọng khẽ mím
chặt. Sau đó cô nhẹ
nhàng lên tiếng, trong giọng nói có chút bình tĩnh và lý trí: “Tất cả cũng chỉ
là quá khứ rồi.” Tô Đường nhìn
Lật Chi, chỉ cười nhẹ sau đó đưa tay sờ lên mái tóc mềm mại của cô, im lặng
không nói gì cả. Tiếp đó Tô Đường
gọi một chút đồ tráng miệng, kéo Lật Chi từ trong phòng ngủ ra phòng khách, tìm
chỗ trống bên cạnh hai người đàn ông kia rồi ngồi xuống ăn một lát. Kim giờ của
đồng hồ chỉ vào số 11, thời gian đã không còn sớm nữa rồi. Lật Chi đứng
dậy và nói lời tạm biệt với Tô Đường và Hà Chi Ngôn, nói đã đến lúc mình cần
phải đi về rồi. Cố Cảnh Sâm
cũng đứng dậy đi theo sau cô. Tô Đường cười rồi nói: “Đã muộn thế này rồi, Tiểu
Lật Chi đi về một mình sẽ không an toàn đâu. Anh Sâm có thể đưa Tiểu Lật Chi
của chúng ta về cùng được không?” Cố Cảnh Sâm còn
chưa kịp mở miệng nói gì, Lật Chi đã lịch sự từ chối với vẻ bối rối hiện rõ
trên khuôn mặt: “Không cần phiền phức vậy đâu. Tớ sẽ đi tàu điện ngầm rất gần ở
đây, nhanh chóng thì còn có thể bắt kịp chuyến tàu cuối cùng.” Tô Đường nghiêm
túc nói: “Còn phải đi bộ một đoạn khá lâu nữa mới đến tàu điện ngầm được. Để tớ
đi cùng cậu, buổi tối cậu đi một mình tớ không yên tâm.” Lật Chi càng
cảm thấy bối rối hơn, vội vàng từ chối: “Không cần đâu…” Cố Cảnh Sâm
nhìn biểu hiện lo lắng trên gương mặt của Tô Đường, khẽ nhướng mày rồi đồng ý:
“Tớ sẽ đưa cô ấy đi.” Lật Chi vẫn còn
đang đứng đó bối rối: “Hả?” Tô Đường ngay
lập tức vui vẻ ra mặt, nói với Cố Cảnh Sâm: “Nhất định phải đưa cậu ấy về nhà
an toàn nhé, anh Sâm!” Cố Cảnh Sâm
dùng giọng điệu trêu chọc nói: “Tớ có nên chụp lại một bức ảnh và gửi nó cho
cậu để làm bằng chứng không?” Tô Đường cười
hì hì rồi gật đầu: “Được đó được đó!” Cố Cảnh Sâm khẽ
hừ lên một tiếng, xoay người đi ra ngoài: “Đi thôi.” Lật Chi chỉ có
thể chấp nhận số phận của mình mà hèn nhát đi đằng sau anh. Sau khi ngồi
lên ghế phụ và thắt dây an toàn, Lật Chi ngồi yên trên ghế một cách nghiêm túc. Yêu cầu sếp đưa
thư ký về nhà… Suy nghĩ kỹ về
điều này, Lật Chi cảm thấy rằng cô lại bị anh nắm thóp một lần nữa rồi. Cố Cảnh Sâm im
lặng không nói lời nào, trực tiếp khởi động xe rời khỏi bãi đỗ xe của khách
sạn. Bầu không khí
trong xe im lặng một cách nặng nề. Lật Chi theo bản năng hô hấp rất nhẹ, trong
lòng cô có chút lo lắng bất an, ngồi thẳng lưng. Tối nay đã có
quá nhiều chuyện xảy ra cùng một lúc. Lật Chi lúc này vô cùng bối rối, cô thậm
chí còn không nhận ra rằng mình còn chưa nói cho Cố Cảnh Sâm biết nơi ở của
mình. Cô đang loay
hoay sắp xếp lại suy nghĩ của mình thì giọng nói lạnh lùng như sắt đá của Cố
Cảnh Sâm vang lên trong không gian nhỏ hẹp yên tĩnh. “Chụp một bức
ảnh đi.” Lật Chi ngay
lập tức bị lời nói của anh làm cho tỉnh táo lại, nhất thời không phản ứng kịp,
sửng sốt nhỏ giọng hỏi: “Cái gì?” Cố Cảnh Sâm hít
sâu một hơi, kiên nhẫn nhắc nhở cô: “Chụp một bức ảnh gửi cho Tô Đường.” “Quên rồi sao,
cậu ấy đã nói với tôi như thế.” Mặc dù Lật Chi
cảm thấy rằng…loại hành động này thật sự không cần thiết, nhưng cô vẫn không
nói gì. Cô ngoan ngoãn lấy điện thoại di động ra, quay về phía Cố Cảnh Sâm đang
lái xe và chụp một bức ảnh hoàn hảo cho anh. Sau đó cô nhanh
chóng gửi bức ảnh này cho Tô Đường qua Wechat. Tô Đường ngay
lập tức trả lời lại chỉ trong một giây: [Tại sao chỉ có một mình cậu ta? Còn cậu
thì sao?] Lật Chi: [Tiểu
Tô Đường, cậu đừng làm loạn nữa. Đương nhiên người chụp ảnh cho anh ấy là tớ
rồi!] Vừa mới trả lời
xong, Cố Cảnh Sâm đã quay sang hỏi cô: “Cô chỉ chụp mỗi tôi thôi sao?” Lật Chi còn
chưa kịp mở miệng ra nói, anh đã cảm thấy không hài lòng mà hừ một tiếng: “Thật
sự muốn tôi bị Tô Đường nói cho một trận đến vậy sao?” “Không phải
vậy…” Lật Chi cố gắng giải thích: “Tôi, chụp, anh.” Để Cố Cảnh Sâm
có thể hiểu lời cô đang muốn nói là gì, Lật Chi vừa nói vừa dùng tay thể hiện.
Cô chỉ vào bản thân khi nói “tôi” và chỉ vào Cố Cảnh Sâm khi nói “anh.” Cô muốn nói với
anh rằng, tôi chụp ảnh anh, tôi là người chụp ảnh cho anh. Cố Cảnh Sâm bắt
chước cách nói của Lật Chi với một nụ cười trên khuôn mặt: “Tôi, không muốn bị,
Tô Đường nói đâu.” Lật Chi im lặng
không thể nói được gì. Cô chỉ có thể
ngoan ngoãn chuyển sang camera trước, duỗi thẳng tay ra, tìm một góc mà cả cô
và anh đang lái xe đều ở trong khung hình, sau đó nhấn chụp. Cô lại một lần
nữa gửi bức ảnh qua cho Tô Đường. Tô Đường vốn
không yêu cầu hai người bọn họ phải chụp chung một bức ảnh. Khi nhận được bức
ảnh này, cô ấy đã rất sửng sốt. “Chuyện này là
sao đây, quả vải nhỏ? Tại sao đột nhiên lại chủ động như vậy?” Hà Chi Ngôn
nghe thấy những lời đó thì quay mặt lại và hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Tô Đường nói
một cách kỳ quái: “Em không yêu cầu hai người bọn họ phải chụp chung với nhau
một bức ảnh. Lật Chi vậy mà lại chủ động gửi nó cho em!” Hà Chi Ngôn sau
khi nghe cô ấy nói thì đã mỉm cười: “Có lẽ là do cậu ta yêu cầu.” Tô Đường ngay
lập tức hiểu ra vấn đề, gật đầu nói: “Nói đúng, nói rất đúng.” Cô ấy tiến lại
gần Hà Chi Ngôn, dựa sát vào người anh ấy và tò mò hỏi: “Anh có cảm thấy Cố
Cảnh Sâm vẫn còn thích Tiểu Lật Chi không?” Hà Chi Ngôn mỉm
cười nhưng không trả lời, hỏi ngược lại cô ấy: “Em nghĩ thế nào?” … Sau khi Lật Chi
gửi bức ảnh đó cho Tô Đường, cô cũng thành thật báo cáo với Cố Cảnh Sâm: “Ảnh
đã được gửi đi rồi.” Cố Cảnh Sâm im
lặng không nói gì cả. Chiếc xe từ từ
rẽ vào khu vực nơi Lật Chi sống. Lật Chi nhìn
xuống điện thoại của mình và mở album ảnh ra. Hai bức ảnh mới
nhất được chụp vào lúc nãy. Ngón tay Lật
Chi bấm chọn ảnh, lướt qua hai bức ảnh này, sau đó dùng đầu ngón tay chạm vào
biểu tượng thùng rác ở góc dưới bên phải. Ngay lập tức,
có hai dòng chữ hiện lên ở cuối màn hình. Dòng đầu tiên
là “Xóa 2 ảnh” được in chữ màu đỏ. Dòng thứ hai là
chữ “Hủy” màu xanh lam. Ngay khi cô cụp
mắt xuống và có chút không tập trung, chiếc xe đã dừng lại. Lật Chi không
còn cách nào khác, trực tiếp thoát album ảnh, giao diện trở về màn hình chính. Cô ngẩng mặt
nhìn lên và thấy mình đã đến tầng dưới của ngôi nhà. Còn Cố Cảnh Sâm
thì đang nghiêng đầu, cười nửa miệng rồi nhìn cô chằm chằm. Một tay anh vẫn
đặt trên vô lăng, đầu ngón tay gõ rất nhịp nhàng. Giống như anh
đang muốn đếm xem khi nào cô sẽ bước xuống xe. Lật Chi cảm
thấy giống như cô bị sếp của mình bắt gặp khi cô có việc riêng. Bị anh nhìn
chăm chú như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngay lập tức đỏ bừng lên. Cô vội vàng nói
“Cảm ơn” sau đó quay người định mở cửa bước xuống xe. Tuy nhiên… Tại sao cửa xe
lại không mở ra được? Lật Chi vội
vàng chớp mắt, vặn cổ xoay đầu lại, nhỏ giọng nói với anh: “Khóa cửa…” Cố Cảnh Sâm lên
tiếng: “Ừm, là tôi cố tình đấy.” Giọng điệu rất
thẳng thắn. Lật Chi yếu ớt
hỏi: “Tại sao…” “Tôi vẫn còn
chưa kiểm tra xem vừa rồi cô có thật sự hoàn thành nhiệm vụ hay không.” Cố Cảnh
Sâm nói một cách đàng hoàng sau đó đưa tay về phía của Lật Chi. Lật Chi phản
ứng lại trong vài giây trước khi cô kịp hiểu ý tứ trong câu nói của anh.