Linh Hồn Trắng

Chương 1: Bạch chỉ




Trời mới tờ mờ sáng, trong không khí đã vang lên những tiếng xe cộ, xe thồ hàng. Người người đã bắt đầu sửa soạn để mở chợ. Chợ nhỏ thôi, nên người ta hay gọi là chợ cóc. Cái chợ này mở ngay đầu cầu, thông ra đường lớn. Mà hôm nay trên cầu, không chỉ những bà, những ông bán hàng cá hàng rau. Hay cả những bà những ông xách giỏ đi chợ. Còn có cả những thanh niên đi làm xa quê hay những sinh viên mới năm nhất năm hai đi cùng người thân đang lũ lượt kéo nhau ra đường lớn.

- Đi đi đi đi, nhanh cái chân lên nào. Xe sắp tới rồi!!

- Thuốc đây, nước đây, uống đi rồi lên xe không lại say ói mửa giừ mà.

- Lên trển thì cố gắng lo mà học hành nghe chưa. Tao mà biết mày ăn chơi đàn đúm, là tao xách mày về làm ruộng đá*.

Vào cái thời điểm sau tết này, nơi đây lúc nào cũng rộn ràng hơn hết thảy. Các bà mẹ thúc dục con cái chuẩn bị đầy đủ để lên đường. Họ luôn lo xa cho con cái như vậy, dù sao họ cũng đã trải nửa đời người. Sợ con cái gặp khó khăn hay chẳng may sa ngã khi đi xa nhà âu cũng là thường tình.

- Thằng Tâm đã đi làm rồi a, hết tết rồi đã lừa được cô nào về làm vợ chưa.

- Haha hẹn bác hai năm nữa nhé

- Gớm! Tôi lại lạ cái hai năm của anh quá cơ?

Lạc Thành Tâm hôm nay cũng vậy, miệng chào hỏi bà con làng xóm, chân bước vội ra cầu. Lưng đeo ba lô bộ đội từ cái thời xuất ngũ. Lại đứng cùng những thanh niên sinh viên kia, gọi một cuộc gọi, bắt chuyến xe taxi đi thẳng lên ga tàu.

- ayyyzaa... Lại phải đi làm :)

Một lời than thở phát ra trong âm thầm. Thanh niên thanh ang ai lại thốt như vậy. Câu này mà để mấy bà phụ huynh kia nghe chắc cười thối mặt. Lại đến tai bác trai thì mệt. Hắn cũng không thích thế, nhưng đời mà, cái gì lặp đi lặp lại quá cũng chán. Cuộc sống quanh năm ngày qua ngày lặp đi lặp lại đối với một thanh niên năng động như hắn thì hẳn chán cũng là bình thường.
Hơn hết thảy, hắn nhìn cảnh con nhà người ta được đưa đi đón về với một chút đố kỵ trong mắt. Dù sao, hắn cũng mồ côi cha mẹ. Phải ở với bác trai cả, dù rằng ông bác cũng thương hắn như con đẻ vậy.


Sau hai ngày đi tàu từ Thanh Hóa vào Bình Dương. Về đến trọ, cơn mệt mỏi đường xá tàu xe dồn ập đến. Khiến Thành Tâm chỉ muốn chợp mắt. Nhưng hắn vẫn cố vứt ba lô lên giường. Bắt đầu sửa soạn tắm rửa. Nấu gói mì, ăn xong rồi lèo thẳng vào giường nằm.

- Ahhhhhh mệt muốn chớt.

Nói ra thì đây cũng là giây phút mà Thành Tâm muốn tận hưởng nhất. Nhất là sau khi đi đường dài và trước khi bắt đầu ngày mới đi làm. Mặc kệ trời đất có sập hay không, đối với hắn bây giờ ngủ là nhất.


Hôm sau, sau một chuyến nghỉ tết dài. Mọi người lại bắt đầu vào nếp. Ông sếp như mọi năm giờ này đang hí hửng cầm tiền thưởng nhân viên xuất sắc của năm, được phát thưởng từ năm ngoái. Giơ cao phất phới hắng giọng thông báo.

- Thông báo cả tổ là như mọi năm, vào chiều mai chúng ta tổ chức nhậu khai xuân. Sau làm về anh chị em ta tập chung tại quán cũ gần trọ thằng Tâm nhé.

- Ok sếp.


Cả tổ đồng thanh cười cười đáp. Đây cũng là cái lệ quen bao năm. Năm nào cũng vậy. Tâm là một 'cựu binh xuất ngũ' cũng không thể không từ chối được. Dù sao thì rượu, đối với hắn cũng là một loại thuốc giải sầu.


Nói ra thì Thành Tâm cũng là một đứa trẻ đáng thương. Cha mẹ mất khi nhỏ, nên sống cùng bác trai cả và hai ông anh họ. Vợ bác cả thì bỏ nhà theo trai. Chỉ còn lại ông bác với cảnh gà trống nuôi con.


Thành Tâm tính đến năm nay cũng đã 25 tuổi, vẫn chưa người yêu. Trước còn thời đi học, có yêu một cô gái đến tận lúc đi lính. Nhưng chẳng lâu sau đó cô ta cũng chọn một cậu ấm mà lấy làm chồng. Sau này ra quân, hắn muốn kiếm vợ. Nhưng trong tay lại không có sự nghiệp gì, lại thêm vết thương lòng từ trước nên cũng rén. Mà hắn học hành hay cái gì cũng không giỏi, chỉ giỏi đánh đấm, thích chơi trò sinh tồn. Ngay xưa kia còn nhỏ cũng được các thầy đánh giá là có thiên phú võ thuật nên cũng được bác cả cho theo học một thời gian. Cũng vì vậy mà khi lớn không biết làm gì chỉ đành theo bạn vào Bình Dương làm công nhân sống qua ngày.


Nói tới thì cái họ Lạc này của Thành Tâm cũng hơi hiếm. Nhưng từ thời tổ tiên hắn vẫn thường truyền lại, rằng cả cái dòng họ Lạc này đã tồn tại ở đất nước Việt từ thời Lạc Long Quân. Bác cả lúc nào cũng leo lẻo câu ấy trên mồm. Thành ra cả ba anh em nghe đến là phát chán. Đến cả truyền thuyết về Âu cơ đẻ trăm trứng hay kể cho con nít nghe, mà anh em nhà này nghe đến nằm mơ cũng nói mớ.


Truyền thuyết dù sao cũng chỉ là truyền thuyết. Nhưng truyện đời đời truyền lại ai lại biết đâu cái bất ngờ. Vậy nên Thành Tâm cũng hay nói đùa với mấy ông anh rằng - "theo truyền thuyết thì chúng ta là những bán long nhân đấy nhé. Đừng có đùa". Mà câu đùa ấy ngay cả khi nhậu nhẹt, hay bạn bè hắn cũng chẳng tha ai.


Nhậu được hồi tăng hai, Thành Tâm lúc này cũng đã thấy say. Hắn bắt đầu lên ly mời cả mâm xin rút. Nhỏ nhẹ, cười cười rồi loạng choạng đứng dậy.

- Thôi chào mọi người em xin phép về nhé!

- Ừ về đi em. Anh thấy mày say lắm rồi đấy, về cẩn thận nha!

-Yên tâm anh, trọ em gần mà.


Giờ cũng đã khuya. Cả bọn cũng đã ngà say. Chị em thì về trước, chỉ còn lại những bợm nhậu. Các anh khỏe khỏe thì tăng hai rồi tăng đêm mới về ngủ. Cũng vừa khéo mai chủ nhật. Nghỉ cả ngày, ngủ cả ngày chắc cũng chẳng có ai ngó cả. Còn mấy đứa em nhẹ dạ cả tin trong bữa nhậu, ly nào cũng đỡ thì về trước hết bởi trụ không nổi. Duy chỉ có Tâm trong lớp trẻ là còn trụ được đến tăng hai. Nhưng phần trăm để mà thỉnh tiên tiếp thì không khả thi nên cũng về nốt.


Cũng như bao lần say kia, cũng con đường về trong ngõ. Tâm đi bộ. Quán cách trọ cũng không xa, chỉ chừng 10p đi bộ là về tới. Như mọi khi say xỉn thì hắn còn có chút gọi là đủ tỉnh, đi qua lối tắt trong ngõ để về. Vì nhà gần nên đi một mình. Chẳng cần ai phải đón đưa. Nhưng!! lần đi này thì khác. Tâm đã quá say. Thậm chí đi có đúng đường về trong ngõ hẻm hay không? Hắn cũng chẳng biết. Trước mắt bây giờ thì chỉ thấy lờ mờ, trong đầu thì choáng váng, cảm giác phê pha dâng trào. Đi được một đoạn xa xa... Thì uỵch!! Hắn đã ngất.


Qua một lúc lâu sau, Tâm chợt tỉnh. Hắn chẳng còn nhớ gì về đoạn đi từ quán nhậu về cả. Chỉ thấy bản thân đang ngồi ôm một gốc cột điện. Đầu thì đau như búa bổ. Thân thể mệt mỏi. Liếc xung quanh thấy vừa lạ, lại vừa vắng. Bỏ mẹ, lạc rồi. Sương đêm bao quanh thổi nhè nhẹ, lạnh đến nổi da gà càng khiến hắn hoảng loạn. Cũng thật sự không rõ đây là đâu. Nhìn thoáng qua xung quanh một chút thì thấy ở đây giống một cái nghĩa địa âm u tịch mịch.


Quái lạ, khu mình ở vốn sầm uất đông người. Ở đây cũng được mấy năm, sao mình không nhớ có cái nghĩa địa này nhỉ. Tâm hoang mang nghĩ ngợi. Tuy nhiên vì cơn phê rượu đã ngăn cản mạch suy nghĩ cũng như làm tê liệt cái sợi thần kinh sợ hãi của hắn. Vì vậy hắn quyết định vận hết sức mình bắt đầu tìm đường về.


Âm u, quỷ dị dưới ánh đèn đường chập chờn gá tạm bên đường, kèm theo sương đêm lại càng khiến con người ta sởn gai ốc. Tâm đi loạng choạng được một hồi lâu, cố tìm đường ra. Nhưng càng đi, lại càng không thấy lối về. Đi mãi một hồi đến một cái rẽ kia, lại thấy một khoảng không tối lịm thì nghỉ lại chút. Hắn đã đi bộ cả đoạn đường rồi, mắt thì lờ đờ, mà vừa đi hắn vừa cảm tưởng bản thân như đang bay. Hơi men đã bào mòn thể lực của hắn, thành ra mệt quá Thành Tâm lại ngồi gục xuống, rồi nằm sát một ngôi mộ không rõ tên tuổi gần đấy.


Lúc nay thực sự đã quá mệt rồi. Thân thể không còn sức để dậy nữa. Cái lạnh từ sương đêm, thổi qua cái mặt nóng bừng của Thành Tâm, khiến bản thân hắn không ngừng run rẩy. Dù đã mặc một cái áo gió nhưng hắn vẫn phải nằm cuộn tròn lại cho ấm. Trong lòng đã cảm thấy có chút dễ chịu hơn. Thoáng thoáng có nghĩ đến chuyện bị lạc, nhưng thôi hắn cũng đành kệ. Trong lòng hiện giờ chỉ còn lại ý nghĩ: mai tỉnh rồi tính.


Ngủ được không quá lâu, cái lạnh đã khiến Tâm không tài nào mà chợp mắt nổi. Vì quá mệt mỏi, choáng váng, hắn vẫn cố nán nằm lại một lúc vừa run vừa cố ngủ. Cũng may mà có cái mộ kia chắn đi bớt chút gió lạnh. Chứ không cũng không cố nằm được đến giờ. Nếu như bây giờ đổi lại là người khác, trong môi trường dày đặc âm khí lạnh lẽo như vậy. Lại thêm men rượu làm tăng huyết áp lên cao, thì e là đã đột quỵ mà đi luôn trong giấc ngủ rồi. Nhưng bởi vì Thành Tâm mang trong mình dòng máu thượng cổ đặc biệt. Thân thể cũng khỏe mạnh hơn chút với người thường, nên đối với hắn cũng chỉ thấy có chút khó ngủ vì rét mà thôi.


Đây hẳn cũng là lần đầu tiên hắn phải nằm đất lạnh như vậy. Có lẽ trong cái xã hội hiện đại này chắc cũng chẳng có mấy ai lại phải nằm đất như thế cả. Có lẽ cùng lắm cũng chỉ là mấy người vô gia cư.


Lại nói đến cái mộ kia, cũng thật kỳ lạ. Trên bia không có ghi chú tên tuổi gì rõ ràng ngoài rong rêu cỏ dại mọc lấp lấy mặt bia. Tuy được xây trong rừng mộ xếp thành hàng nhưng nó lại nằm độc lập nằm dọc ngay theo lối rẽ. Có lẽ người chôn ở đây cũng lâu lắm rồi. Thời gian cũng đã làm mờ con chữ trên bia. Hoặc giả như đây là cái mộ hoang, có trước cả khi khu mộ này được xây dựng cũng nên.


Cái mộ đó từ lúc Tâm gục ngã nằm cạnh đến giờ vẫn luôn phát quang nhàn nhạt. Được khoảng 10p thì trong mộ phát ra những âm thanh thì thầm quái gở. Một sợi chỉ trắng sáng chầm chậm chui ra khỏi mộ. Loanh quanh bay lượn quanh chỗ Tâm nằm một hồi lâu. Cá là ai đó mà chứng kiến cảnh tượng này, không tim đập chân run thì cũng ngất luôn tại chỗ. Cũng may là Tâm đang nhắm mắt không thấy.


Lần tỉnh đợt hai. Lúc này Thành Tâm cũng tỉnh táo hơn chút. Ngay lúc bật dậy, ngó nghênh một hồi thì cũng thấy ngay cái mộ kỳ quái đang phát quang kia. Nếu là khi tỉnh hẳn thì chắc hắn ba chân bốn cẳng chạy thục mạng rồi. Nhưng trong cơn bay lắc của rượu thì không. Dù thấy hơi giật mình nhưng chả hiểu sao hắn lại thấy hay hay thú vị.

- Hơ hơ hay thạt, hóa ra trên đời này cũng thật sự có ma a.

Hắn lấy hết can đảm, hít lấy một hơi đứng dậy, Tâm cố với tay bắt lấy cái sợi chỉ ấy. Dù sao thì cũng lạc rồi, nghịch ngợm tý cũng chẳng chết ai. Mấy khi lại được gặp ma, tranh thủ ngâm cứu tý cũng thực là thú vị. Nhưng cuộc đời không như là mơ. Không cái ngu nào bằng cái dại này.


Ngay cái khoảnh khắc bàn tay kia chạm vào sợi chỉ ấy. Nó dần dần tan thành làn khói bọc lấy tay Thành Tâm giống như một cái kén. Ủa thí bà rồi. Sao nó bám chắc thế? Lòng thầm nghĩ trong cơn hoảng, hắn cố vẩy tay thật mạnh. Nhưng càng vung vẩy mạnh nó càng bám chặt. Cái kén bắt đầu nở rộ ra thành những sợi tơ mỏng bám khắp người khiến hắn giật bắn mình.

- Aaagghh

Tâm hét lên trong sợ hãi, càng lúc càng hoảng, hắn cố gắng hết sức giãy giụa nhưng vô dụng. Tất cả đã quá muộn. Hắn giãy hồi lâu, dần dà rồi kiệt sức, đôi mắt nhỏ lệ, nhắm nhẹ mắt lại và bắt đầu chấp nhận số phận đen đủi của mình. Trong lòng hắn tràn ngập sự hối hận. Nghịch ngu rồi.. Lòng thầm nghĩ. Bất quá hắn bây giờ lại muốn nói, muốn gào thét, một lần cuối cùng.

- Aaaaaaahhhhh giá như mà mình không nghịch ngu. Nghiên cứu cái khỉ gì chứ. Không! Giá như ta không uống rượu quá chén, để phải lâm vào tình cảnh như này... Giá như... Giá như? Haha... Đời làm gì có giá như chứ! Aizzaa ta còn chưa có vợ nữa...


Trong lòng hắn vốn hiểu bây giờ khi mà thốt lên từ giá như thì đã quá muộn.

Lời nói kia như lời trăng trối cuối cùng của Tâm. Mà tới tận lúc cái kén kia hoàn toàn bọc lấy thân thể thì hắn cũng chẳng còn nghĩ ngợi được gì nhiều nữa. Cảm giác cuối cùng hắn cảm nhận được trước khi mất ý thức, là sự ấm áp, êm ái, khoai khoái, dịu dàng đưa vào giấc ngủ. Một giấc ngủ cả vạn thu.





Chương kế tiếp