Lỡ Bước

Chương 3

Không khí im lặng ảm đạm bao trùm hai người, tựa như dây leo chằng chịt đan thành một tấm lưới vô hình.

Anh chỉ chăm chú nhìn, không nói gì. 

Bóng đêm che phủ Trần Phóng, không thấy rõ hết được khuôn mặt anh, nhưng Từ Ngộ có thể nghe thấy rõ nội tâm mình đang gõ vang từng đợt trống, khoang mũi tràn ngập mùi máu tươi khiến cho con người ta hưng phấn. Đó là gã đàn ông đang nằm trên mặt đất? Hay Trần Phóng?

Từ Ngộ càng hy vọng là cái sau.

Tất cả đều là kẻ đang khinh, đều là con mồi của cô.

Anh quay trở lại rồi? Thế thì không còn đường thoát đâu, Trần Phóng!

Cô lộ ra tất cả biểu cảm của nữ sinh khi gặp tình huống này, bối rối, sợ hãi, luống cuống, cặp mắt hồ ly ngấn nước, rơm rớm nước mắt nhìn anh.

"Mình không có lừa cậu....". Cô nghe thấy chính mình nói, giọng nói còn tiêu điềm thê lương hơn so với ánh trăng.

Trần Phóng không trả lời, chỉ đứng nguyên ở nơi đó, nhìn Từ Ngộ luống cuống tay chân lấy điện thoại ra, gọi điện báo cảnh sát, sau đó khó khăn nói ra vị trí của bọn họ.

Cô giống như một con nai bị hoảng sợ, mới vừa rồi kém chút nữa trở thành con mồi trên nanh vuốt của người khác.

Trước khi cảnh sát đến, hai người vẫn giữ nguyên một tư thế. Từ Ngộ sợ anh rời đi, kịch hay còn chưa có diễn xong. Cô một bên nhỏ giọng khóc nức nở một bến hướng anh xin lỗi: "Mình thật không cố ý đi theo cậu mà, nhà mình ở ngay đằng trước, mình cũng không có lừa cậu, cậu cũng nhìn thấy rồi....Chỉ là mình sợ..."

Mà từ đầu đến cuối hai người đều không quan tâm gã đàn ông đã bị đâm một nhát dao nằm trên đất còn sống hay đã chết. Mặc dù ông ta là một tên biến thái, ông ta đáng chết, nhưng là hai " đứa trẻ" lần đầu nhìn cảnh tượng đẫm máu này trong mắt lại không có một tia sợ hãi. Từ Ngộ cố gắng giải thích, Trần Phóng âm trầm không nói gì, bọn họ bỏ quên phản ứng của một người bình thường nên có.

Thẳng đến khi tiếng còi xe cảnh sát phá vỡ không gian yên tĩnh, ánh sáng đèn pha chiếu lên khuôn mặt họ, Từ Ngộ mượn ánh sáng xe cảnh sát thấy rõ sắc mặt Trần Phóng. Cô có hơi thất vọng. Dáng vẻ anh vẫn là hệt như trước đây, mặt không đổi sắc.

Nhưng trước đó trên mặt anh lóe lên một tia kinh ngạc Từ Ngộ sẽ không quên.

Hai người bọn họ đều được đưa tới đồn cảnh sát. Đó là một cái đồn cũ kỹ, dây thường xuân lá xanh chiếm cứ cả mặt tường bên ngoài,giống hệt như thị trấn này - không được tu sửa trong thời gian quá dài, đã phủ đầy rêu xanh theo thời gian.

Cả thị trấn đều tản ra mùi mục nát.

Từ Ngộ cùng Trần Phóng được dẫn tới hai phòng cách biệt, đoạn đường vừa rồi không có máy giám sát, Từ Ngộ chỉ có thể thuật lại toàn bộ quá trình trải qua, vừa nói vừa nức nở, khiến nữ cảnh sát thẩm vấn cô không khỏi sinh ra lòng thương tiếc, bưng một cốc nước ấm an ủi cô: "Cô bé đừng sợ, nơi này không có người xấu."

Mà bên trong gian phòng cách vách, bầu không khí có vẻ hơi ngột ngạt, vị cảnh sát trung niên lần đầu gặp phải một học sinh cấp ba lạnh nhạt kiệm lời như vậy, lãnh đạm đến có chút không được bình thường. Ông hỏi Trần Phóng: " Vừa rồi cháu thấy được những gì?"

"Cái gì cũng không thấy."

"Vậy vì sao cháu lại có mặt ở đấy?"

"Rơi mất đồ quay trở về nhặt."

"Sau đó thì sao?"

"Sự việc sau đó mọi người đều thấy được."

Trần Phóng thật sự nói thật, chí ít câu đầu tiên và câu cuối cùng là thật, chỉ là thái độ của anh khiến cho vị cảnh sát dày kinh nghiệm có chút khó chịu, giọng điệu cũng không khách khí như trước. Ông vẫn không ngừng thuyết phục bản thân người trước mặt mình là học sinh vẫn chưa đến tuổi thành niên, không nên chấp nhặt với cậu. Học sinh đến tuổi dậy thì tính tình luôn cổ quái như vậy. Vị cảnh sát trung niên nhớ đến con trai mình cùng Trần Phóng không chênh lệch bao nhiêu, khó chịu trong lòng dần tiêu tan.

Cánh cửa vang lên tiếng gõ, nữ cảnh sát mang theo Từ Ngộ tiến vào: "Chúng tôi bên này đã kết thúc điều tra, nghe nói hai em là bạn học? Vậy hai em ngồi ở đây trước chờ bố mẹ đến. Đúng rồi..."

Ánh mắt nữ cảnh sát nhìn Từ Ngộ, lại nhìn Trần Phóng: "Tên bố mẹ hai đứa là gì? Còn phương thức liên lạc, mau nói cho cô nghe."

Từ Ngộ đột nhiên căng thẳng, nhưng cô không biểu hiện ra ngoài, đôi mắt ẩm ướt nhìn về phía nữ cảnh sát: "Còn phải gọi bố mẹ nữa sao ạ?"

Nữ cảnh sát cho là cô sợ hãi, cười một cái: "Đừng sợ, chỉ là gọi bọn họ đến đưa cháu về nhà thôi, thuận tiện thông báo về chuyện đêm nay."

Từ Ngộ trầm mặc chớp mắt một cái, ngón tay đã rửa sạch máu chỉ về hướng Trần Phóng: "Vậy cậu ấy có thể trở về trước không? Trễ như vậy rồi, bố mẹ cậu ấy sẽ rất lo lắng. Chuyện đêm nay không có liên quan gì đến cậu ấy cả....." Thanh âm cô càng ngày càng nhỏ, chỉ có Trần Phóng có thể nghe được, cô còn đang giận anh vì không chịu giúp cô.

Nữ cảnh sát cùng vị cảnh sát trung niên liếc nhìn nhau, bọn họ còn muốn thương lượng một chút, lấy khẩu cung hai người đối chiếu với nhau.

Thế là trong phòng chỉ còn Trần Phóng cùng Từ Ngộ.

Từ Ngộ đi đến bên Trần Phóng, cầm cốc nước ấm trong tay đưa cho anh: "Thật xin lỗi, đã liên lụy cậu, mình làm mất thời gian của cậu rồi đúng không?"

Trần Phóng không nhận lấy ly nước, nhưng ánh mắt bớt chút lạnh lẽo, tìm tòi nghiên cứu. Anh muốn từ trên mặt cô nhìn ra thứ gì đó.

Từ Ngộ đem cốc nước nhét vào trong lòng bàn tay anh, cốc nước bằng giấy hơi bị biến dạng do lực độ mạnh tác động, một hai giọt văng lên mu bàn tay Từ Ngộ. Cũng may nước ấm được rót từ trước nên không có bị bỏng, chỉ để lại một vệt nước lành lạnh.

Từ Ngộ quay trở lại ghế sô pha một mình, cúi đầu nhìn sợi chỉ thừa ở váy đồng phục, không tiếp tục cùng anh nói chuyện.

Nhưng cô biết, Trần Phóng đang nhìn mình.

Từ Ngộ cúi đầu xuống nên không nhìn thấy biể cảm của cô, ánh mắt hồ ly lóe sáng.

Cậu đã chú ý tới tôi rồi à, Trần Phóng.

Nữ cảnh sát cùng vị cảnh sát trung niên đối chiếu khẩu cung của bọn họ, cũng không phát hiện ra điều gì khác lạ, bọn họ đều nhất trí cho rằng, Trần Phóng chỉ là trùng hợp đi qua, lại trùng hợp cùng Từ Ngộ là bạn học. Cho nên đáp ứng khẩn cầu của Từ Ngộ, để Trần Phóng về nhà trước.

"Đi về cẩn thận."

Trần Phóng ra đến cửa, Từ Ngộ nói với anh.

***

Vài ngày sau, chuyện cuối cũng cũng lộ ra trong trường, lớp trưởng lớp 5 trên đường về nhà bị biến thái theo dõi, may mắn lớp trưởng nhạy bén, thừa dịp biến thái không chú ý đâm ông ta một nhát, một dao kia cũng không đâm vào chỗ hiểm, chỉ làm cho đối phương lâm vào trạng thái hôn mê, cũng không dẫn đến tử vong, cho nên lớp trưởng lớp 5 chỉ là phòng vệ chính đáng.

Trường học thậm chí bắt đầu đề nghị phụ huynh đưa đón học sinh tan học, kỳ thi đại học sắp đến, tiết tự học buổi tối không thể hủy, chỉ có thể mong phụ huynh cùng nhà trường phối hợp.

Chuyện này ảnh hưởng quá lớn, liên tiếp vài ngày trong trường vẫn đang thảo luận, ngay cả Chu Tư Tư cùng anh trai mình Chu Tư Diễn cũng nói nhiều mấy câu, Chu Tư Diễn cùng Trần Phóng nói chuyện phiếm, lại kể cho anh nghe.

Không một ai biết, đêm đó Trần Phóng cũng có mặt.

"Nghe nói bạn nữ kia một tuần rồi chưa đến trường." Chu Tư Diễn lo lắng một chút, " A Phóng, chúng ta còn gặp qua cô ấy rồi, ngày thi đấu cô ấy còn giúp chúng ta mang trả bóng, làm sao lại gặp phải loại việc này?"

Trần Phóng không trả lời, nhưng lại nhớ tới cảnh tưởng ngày đó tại phòng dụng cụ, một chút trắng, lại một chút hồng. Mấy cô gái đều thích hoa tiết dâu tây sao? Đôi mắt anh lóe sáng.

"Không biết có ảnh hưởng đến  kỳ thi đại học không nhỉ? Trước mấy ngày khảo thi cô ấy cũng không tham gia, đột nhiên không có người cạnh tranh vị trí đứng đầu cùng mình có chút không quen." Chu Tư Diễn mặc dù chưa tiếp xúc với Từ Ngộ, nhưng cũng có chút đồng cảm với cô, cả hai đều đứng tên trong bảng vàng của trường học, lần này Từ Ngộ không tham gia khảo thi, Chu Tư Diễn thiếu đi đối thủ cạnh tranh, tên của anh treo lên vị trí thứ nhất của bảng vàng. Nhưng anh cũng không cảm thấy vui vẻ, ít nhất là thật sự quan tâm bạn học.

"Cô ấy tên là gì?" Trần Phóng đột nhiên hỏi.

Chu Tư Diễn chợt ngẩn người: " Từ Ngộ, làm sao vậy? A Phóng cậu muốn làm quen cô ấy sao?"

"Không muốn." Trần Phóng khôi phục lại giọng nói lạnh nhạt, " Đi chơi bóng?"

Chu Tư Diễn lắc đầu: "Không đi đâu mình vẫn còn tập đề chưa có làm xong."

Trần Phóng liếc qua tập giấy trên bàn học ghi một đống công thức, thật không muốn đụng vào. Anh thu hồi ánh mắt, cầm lấy bóng dưới gầm bàn đi ra.

Toàn bộ lớp 8, duy chỉ có anh nhàn nhã nhất, là đối tượng khiến thấy cô bất lực không biết làm sao.

Dù chỉ có mình anh trên sân tập, việc lên rổ vẫn chưa từng dừng lại. Mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt thiếu niên chạy xuống rồi bốc hơi trong cái nắng mùa hè. Mức dopamine trong não vượt quá mức  bình thường, làm anh hưng phấn, đồng thời cũng làm cho anh nghiện. Đó là một loại vui vẻ phấn khích, một loại an toàn khiến anh chìm đắm vào, chưa từng có điều gì khiến anh hạnh phúc hơn là vận động, giống như bãi nước đọng bị hòn sỏi ném vào, tạo nên những tia nước bắn tung té.

Lại một quả bóng nhảy vào rổ, trong nháy mắt anh xoay người, anh nhìn thấy thân ảnh ngồi xổm dưới gốc cây sau lưng.

Thân ảnh nhỏ nhắn, ngay cả cái bóng cũng nhỏ.

Quả bóng rổ màu cam theo quán tính phá vỡ không khí, bay vọt đến đường vạch màu đỏ, lăn xuống dưới gốc cây dừng trước chân Từ Ngộ.

Vẫn một thân đồng phục như cũ, làn váy sắc tím theo động tác nhấp nhô hiện lên một đường cong, nhưng rất nhanh lại hạ xuống, cái gì cũng không lộ ra.

Ánh nắng chiếu vào lóa mắt, Trần Phóng có hơi híp mắt lại nhìn cô.

Tóc cô rất dài, buộc cao kiểu đuôi ngựa sau ót, dây buộc tóc hình dâu tây, theo từng động tác bước đi, tóc ở sau lưng cô đung đưa.

Cô dần dần đi gần đến Trần Phóng, khẽ mỉm cười nhìn anh: "Bóng của cậu."

Trần Phóng hạ tầm mắt, bóng rổ khéo léo nằm trong lòng bàn tay trắng nõn của cô, cô rất trắng, ngay cả cánh tay cũng giống như một lớp ánh sáng dưới ánh mặt trời.

Trần Phóng lấy bóng trở về, quay người ném vào rổ, một cú đánh ba điểm.

Anh ở trên sân bóng rổ tập luyện nửa giờ, Từ Ngộ ở bên cạnh đứng xem nửa giờ, thẳng đến khi anh thu bóng lại, mồ hôi đã làm ướt đẫm cái áo đen ngắn tay, vận động quá sức khiến mặt anh có chút phiếm hồng.

Một bàn tay hiện ra trước mắt anh.

Đốt ngón tay tinh tế trắng nõn, trong tay cầm một chiếc khăn tay màu trắng.

"Cậu dùng cái này để lau mồ hôi đi." Từ Ngộ nói.

Trần Phóng nâng mắt nhìn cô.

Từ Ngộ có thể cảm nhận được hơi nóng bóc ra từ trên người Trần Phóng, dưới cái thời tiết 30 độ thiêu cháy làn da, nhưng cô không hề lùi bước, ngược lại đến càng gần, từng bước một, dần dần.

Trần Phóng nhận lấy chiếc khăn tay, khăn tay mềm mại cùng mùi hương khó mà nhận ra, cọ lên làn da anh, cùng mồ hôi quấn giao, bị mồ hôi hòa tan.

"Cậu không lên lớp sao?" Từ Ngộ hỏi anh.

Động tác Trần Phóng dừng lại, con mắt đen nhánh nhìn về phía cô, cũng không trả lời vấn đề của cô,mà hỏi lại: "Liên quan gì đến cậu?"

"Mình chỉ lo lắng cho cậu thôi." Cô nói.

"Có cái gì để lo lắng chứ." Trần Phóng nghiêng mắt nhìn hướng khung giỏ bóng rổ ở phía xa, tính toán khoảng cách từ chỗ đứng đến khung bóng, phải dùng tư thế cường độ nào mới có thể đem bóng ném trúng rổ.

"Trần Phóng!" Từ ngộ bày ra dáng vẻ xấu hổ quan tâm mà không được đáp lại, trong nháy mắt mặt đỏ lên, lớn giọng một chút, lại giống như đang hờn dỗi.

Tay ném bóng Trần Phóng dừng lại, thế nào cũng không tìm được cảm giác, dứt khoát không tập luyện nữa.

Có lẽ vừa rồi ma xui quỷ khiến mới khiến anh nhận lấy chiếc khăn tay kia, anh không giống như trước đây. Có lẽ là trước đó, cùng cô ở đầu ngõ chờ cảnh sát đến, điều này trái với phong cách làm việc thường ngày của anh.

Anh không nói gì thêm, khăn tay ném trở lại trong ngực cô, cô cũng không có tiếp được, khăn tay bay thành một vòng cung rơi xuống nền đất xi măng.

Anh ngay cả một ánh mắt cũng không cho, liền ôm bóng rời đi.

Sau lưng anh, Từ Ngộ thu hết lại biểu cảm e lệ, nhìn chằm chằm bóng lưng anh càng ngày càng xa.

Chương kế tiếp