Lời Kịch Của Ta, Không Ai Có Thể Đánh Bại

Chương 19
Thời điểm Lăng Cầm tìm được Lăng Sơ, cô đang bắt đầu bữa tráng miệng thứ hai, trong đĩa sứ có một chồng điểm tâm nhỏ, đối phương từng miếng từng miếng ăn vô cùng thoải mái, Lăng Cầm nhìn đến đau mắt.

Không nhịn được đi lên, cướp đi cái đĩa rỗng trong tay cô: "Buổi tối đừng ăn nhiều đồ ngọt như vậy." 

Lăng Sơ sờ sờ bụng, không thèm để ý khoát tay áo: "Không có việc gì, con không sợ mập." 

"..." 

Lăng Cầm nhìn con gái ăn nửa ngày mà bụng vẫn phẳng như cũ, mặt không chút thay đổi "A" một tiếng: "Mẹ thấy con rất nhàn rỗi, hôm nay cùng mẹ đi gặp một người." 

Lăng Sơ: "..." 

Thành thật mà nói đi, mẹ, mẹ ghen tị với con đúng không. 

Lăng Sơ bất đắc dĩ buông đĩa xuống đi theo phía sau Lăng Cầm, thuận miệng đáp lời: "Lăng Đồ đi đâu rồi." 

"Có lẽ là cùng bạn bè mới quen biết đi chơi rồi.”

Lăng Sơ tò mò hỏi: "Mẹ muốn dẫn con đi gặp ai? Không cần mang theo Lăng Đồ sao?" 

Vốn chỉ là hỏi một chút, lại tinh mắt chú ý tới cả người Lăng Cầm dừng một chút. 

Buổi tiệc từ thiện hôm nay là một chi tiết quan trong trong cốt truyện, Lăng Sơ suy nghĩ một chút, bừng tỉnh đại ngộ: "Mẹ muốn dẫn con đi gặp Ấn Phi Vũ?"

Lăng Cầm thở dài xoay người, nhìn vẻ mặt con gái bình tĩnh không kháng cự như con trai, trong lòng buông lỏng, mang theo vài phần ý cười không rõ ràng: "Ừm, quan hệ của chúng ta con cũng biết, không phải con thích nghe bài hát của cậu ta sao, vừa vặn hôm nay gặp một lần." 

Lăng Sơ: "..." 

Rốt cuộc là người tình trong mắt hóa Tây Thi, hay là thẩm mỹ ở phương diện âm nhạc độc đáo hơn so với người thường? 

Hai mẹ con một đường đi tới phòng nghỉ tầng hai, sau khi đẩy cửa ra cũng không nhìn thấy người đáng lẽ phải ngồi bên trong, trợ lý trẻ tuổi Tiểu Lưu nhìn thấy Lăng Cầm, câu nệ cười cười: "Tổng giám đốc Lăng, Vũ ca vẫn chưa thấy cô tới, cho rằng..." 

Anh ta thoáng nhìn Lăng Sơ bên cạnh, yên lặng nuốt trở về nguyên câu mà Ấn Phi Vũ nói ‘Nhất định là *hùng hài tử ở thời kỳ phản nghịch không chịu tới’, mỉm cười nói: "Cho rằng ngài gặp phải phiền toái gì, liền đi xuống dưới tìm ngài.”

*Hùng hài tử (熊孩子): thuật ngữ internet, dùng để chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, không hiểu chuyện (có thể hiểu như nít ranh, ranh con, trẻ trâu các thứ).

Phía dưới?

Lăng Cầm biến sắc: "Cậu ấy đi xuống tầng một?" 

Trợ lý mờ mịt gãi gãi đầu: "Chắc vậy, có lẽ là vậy đi, nghe nói rất nhiều thiếu gia, tiểu thư nhỏ tuổi một chút đều đang chơi đùa ở tầng một.”

Ôi, ôi! 

Lăng Sơ ở phía sau nhịn không được huýt sáo một cái. 

Tiểu bạch kiểm VS con trai táo bạo ngu xuẩn.

Xem ra tối nay Lăng Cầm nữ sĩ có chút bận rộn nha. 

Lúc này Lăng Cầm căn bản không để ý đến huýt sáo trêu chọc của con gái, chào hỏi xong, vội mang theo tiểu trợ lý vội vàng chạy xuống tầng một.

Lăng Sơ không có việc gì làm, theo sát phía sau, đi theo xem nhiệt... 

Đi theo để điều tiết mâu thuẫn gia đình. 

☆ 

Khi còn bé Lăng Đồ đã tham gia rất nhiều bữa tiệc tương tự, từ sau khi thành niên liền biến thân thành thiếu niên nóng nảy, đối với loại tình huống ngươi tới ta lui như vậy, một chút cũng không có hứng thú, vô cùng khinh thường, nếu có thể tránh thì tránh.

Nếu không phải Lăng Cầm ân cần dạy bảo, nói lần này chị gái đến cậu lại không đến, người ngoài sẽ đối với quan hệ chị em của bọn họ phỏng đoán lung tung, nếu không thì đánh chết Lăng Đồ cũng sẽ không tới. 

Mặc dù vậy, sau khi đến bữa tiệc, Lăng Đồ vẫn thừa dịp Lăng Cầm không chú ý, dạo xuống tầng một tìm người quen chơi. 

Lăng gia phát đạt có chút muộn, hơn nữa nhiều năm qua chỉ kinh doanh trong lĩnh vực đồ dùng nhà bếp, hạng mục kinh doanh chỉ có một, tiêu thụ thị trường mặc dù lớn, cho nên tuy rằng có tiền, nhưng đối với những thế gia khác vẫn có một khoảng cách. 

Bất quá Tụng Thái là một thương hiệu nổi tiếng nhà nhà đều biết, vẫn luôn là nhãn hiệu đứng đầu, nhiều năm qua vẫn sừng sững ở đỉnh cao của ngành công nghiệp, trong mắt người bên ngoài vẫn có phân lượng tương đối, hơn nữa gần đây bác cả dẫn dắt đội ngũ nghiên cứu phát triển dự án mới có thành quả không tệ, một khi thử nghiệm thông qua sẽ đưa vào thị trường, triển vọng của Lăng gia có thể dự đoán được. 

Ở dưới tầng một có mấy phòng giải trí rất đa dạng, phi tiêu, bowling, bi-a, khu vực trò chơi điện tử nhỏ, cái gì có đều có,

Lăng Đồ đi xuống tìm thấy mấy người bạn.

Một đống thiếu niên nghiện internet ngồi ở sô pha, hướng về phía TV chơi trò chơi. 

Đang chơi đùa, một đám người lại đây, một giọng nói ngả ngớn vang lên: "Yo, đang chơi sao."

Mấy người Lăng Đồ nâng mí mắt lên liếc đối phương một cái, cùng nhau trợn trắng mắt. 

Người nọ cũng không tức giận, giật giật khóe miệng cười: "Có chút nhãn lực thì dịch ra chỗ khác, nhường đường." 

"Dịch Đạc mày có bệnh thì liền đi trị." Một nam sinh bên cạnh Lăng Đồ hùng hùng hổ hổ, động tác ấn tay cầm không ngừng.“ 

“Doãn Hải Bình, mày nói cái gì?" Bạn bè bên cạnh Dịch Đạc đứng ra mắng một câu, bản thân cậu ta cũng không nói gì, chỉ từ trong khoang mũi hừ nhẹ một tiếng, âm cuối hơi kéo dài một chút, một đôi mắt hoa đào nhẹ nhàng nhếch lên, đối với tiểu nữ sinh tò mò vây xem bên này nhếch khóe miệng nháy mắt, nhìn thấy bộ dáng kinh hoảng thất thố của đối phương, nhịn không được cười càng mê người. 

Khiến cho mấy người Lăng Đồ thiếu chút nữa nôn ra. 

Chơi không nổi nữa, Doãn Hải Bình đặt tay cầm trong tay lên, ôm ngực lấy điện thoại di động ra: "*Yêu linh quét hoàng đánh phi sao?”

*Quét hoàng đánh phi: "Quét hoàng” là chỉ quét dọn có màu vàng nội dung sách báo, ghi âm và ghi hình chế phẩm, điện tử ấn phẩm cập trên mạng dâm uế sắc tình tin tức chờ nguy hại mọi người thể xác và tinh thần khỏe mạnh, ô nhiễm xã hội văn hóa hoàn cảnh văn hóa rác rưởi.

“Đánh phi” là chỉ đả kích phi pháp ấn phẩm, tức đả kích trái với 《 Trung Hoa nhân dân nước cộng hoà hiến pháp 》 quy định phá hư xã hội yên ổn, nguy hại quốc gia an toàn, kích động dân tộc phân liệt ấn phẩm, xâm quyền bản lậu ấn phẩm cùng với mặt khác phi pháp ấn phẩm

Mấy thiếu niên bên cạnh hi hi ha ha cướp di động của cậu ta, phối hợp cùng nhau hồ nháo, đều bị bộ dạng này của Dịch Đạc ghê tởm rồi.

Dịch Đạc tự xưng là người có phong độ lãng tử, không cùng một đám tiểu tử đầu lông chưa từng mở qua kiến thức chấp nhặt, không thấy người khác đến gần, đá đá Lăng Đồ: "Nghe nói Lăng tổng ở trên kia giới thiệu chị của cậu với đối tác làm ăn, như thế nào? Tiểu đáng thương không ai quản chỉ có thể chạy đến đây chơi game sao?" 

Bạn bè bên cạnh Lăng Đồ im lặng lại, ánh mắt không tốt nhìn vị khách không mời mà đến đang châm ngòi ly gián này, (TYT app)

Lăng Đồ ở nhà bị hai vị Lăng nữ sĩ trấn áp, ở bên ngoài cũng không phải là người chịu thiệt. 

Cậu ta liếc mắt nhìn Dịch Đạc một cái, giật giật khóe miệng trào phúng: "Ôi, nghe nói Dịch tổng ở phía trên cùng đối tác làm ăn kết giao, như thế nào? Có người nhàn rỗi không có việc gì, lại mặc *quần áo phẩm như đi ra?" 

*Quần áo phẩm như (品如的衣服): Đây là một từ ngữ thông dụng trên mạng, từ này xuất phát từ câu thoại của Hồng Thế Hiền trong bộ phim “Sự quyến rũ của người vợ”, nghĩa gốc để chỉ người cợt nhã, lẳng lơ, nhưng sử dụng trong bình thường lại có nghĩa là ‘Sao bạn lại xinh đẹp như vậy.’

Ánh mắt Dịch Đạc khẽ híp lại, lập tức cười cười, gọi đồng bạn ngồi ở bên kia ghế sô pha dài, bày ra một bộ tư thái tán gẫu: "Đừng tức giận lớn như vậy nha, làm cựu sinh viên tiểu học, tôi cố ý đến đưa tin tức mới." Lăng Đồ trợn trắng mắt, lười phản ứng với khối kẹo cao su này. Đối phương ý vị thâm trường nở nụ cười, quay đầu nói với người bên cạnh: "Nghe nói tiệc tối nay có tới không ít minh tinh? Có một người đàn ông đặc biệt tốt, được gọi là ... Gọi là gì?" 

"Ấn Phi Vũ." Người bên cạnh cậu ta cũng cười xấu xa một tiếng, nhìn Lăng Đồ bên này một cái, hỏi: "Ai, Lăng Đồ, có tin tức nói Ấn Phi Vũ này là do Lăng tổng bao dưỡng, thật hay giả? Chúng ta đều quen thuộc như vậy, cậu không ngại giải thích nghi hoặc cho mọi người biết đi.”

Ngữ khí đối phương ngả ngớn, trong lời nói không nghe được nửa phần tôn trọng vị trưởng bối Lăng Cầm này, gân xanh trên trán Lăng Đồ nổi lên, nhịn không được nắm chặt nắm đấm vọt tới: "Để tao giải thích thật tốt cho mày nghe.”

Cậu vừa động thủ, làm bạn tốt tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, người bên cạnh Dịch Đạc cũng đứng lên, mắt thấy xung đột lời nói sắp biến thành xung đột chân tay, mấy nhân viên phục vụ đứng ở một bên đi lên can ngăn, lại sợ đắc tội đám đại thiếu gia này nên không dám dùng sức quá mạnh, bước chân gấp gáp hỗn loạn, không biết như thế nào cho phải. 

"Lão tử được ai bao dưỡng liên quan cái rắm gì đến mày." Một giọng nói vang lên, hai bên đang giằng co đều cùng nhau nhìn qua. 

Người vừa nói chính là một người đàn ông cực kỳ tuấn mỹ, đến mức gần như diễm lệ, một nửa tóc dài dùng keo xịt tóc cố định ở sau tai, một nửa xõa ra che khuất nửa con mắt, lông mày sắc bén nhíu lại, đôi mắt kiệt ngạo sáng ngời, quật cường phảng phất như chưa bao giờ trải qua khổ cực mài giũa.

Anh ta đi tới, không khách khí túm cổ áo Lăng Đồ kéo người ra, tự mình đứng trước mặt đối phương, giật khóe miệng cười lạnh: "Có bản lĩnh thì cậu giữ lại lời vừa rồi, tự mình đến trước mặt Lăng tổng nói." 

Ánh mắt thiếu niên chợt lóe, sắc mặt cứng đờ. 

"A." Người đàn ông cười lạnh: "Cũng chỉ có vậy.”

Thanh niên giận tím mặt, cậu ta không dám đối mặt với Lăng Cầm âm dương quái khí, nhưng cũng không tới phiên một tiểu minh tinh được bao dưỡng cũng có thể trào phúng mình. 

Cậu ta vươn tay đẩy mạnh, người đàn ông lùi về phía sau hai bước, không biết bị chân ai vấp phải, ngã xuống đất. 

Thanh niên đẩy người cười khinh miệt: "Mày….." 

"Mấy người đang làm cái gì?" Còn chưa kịp quay đầu lại nhìn xem là ai, chỉ thấy người đàn ông vừa mới mắng chửi đang ngồi trên mặt đất, lông mày nhíu lại, ngẩng mặt lên một góc 45 độ, làm ra bộ dạng lã chã chực khóc: "A Cầm?" 

Ngắn ngủi kêu một tiếng, lại hoảng loạn mà lau mặt: "Không có gì... Tôi, tôi là tự mình ngã.”

Quần chúng vây xem: "..."

Nói thật, nếu anh sớm có kỹ năng diễn xuất này, cũng không đến mức trở thành ảnh đế ba lần đạt được giải cây chổi vàng. 

Lăng Sơ duỗi chân, ôm ngực, đứng ở phía sau, nhìn người mẹ già nghiêm khắc của cô đi lên trước, kéo vị mỹ nam "nhu nhược" kia lên, trấn an vỗ nhẹ lưng đối phương, trên mặt một lời khó nói hết. 

Lăng Đồ cũng chú ý tới vẻ mặt dịu dàng này của mẹ mình hoàn toàn khác với vẻ không kiên nhẫn khi đối mặt với cậu ta, nhất thời giống như uống cả thùng giấm, chua đến mức sủi bọt.

Lúc này cần có một phương tiện hòa giải gia đình đi lên sân khấu, Lăng Sơ đi qua ấn đầu em trai, không chút ngại ngùng cho một cái ôm, giả dối mà khoa trương nói: "Trời ơi, Đồ Đồ em không sao chứ, mau để chị xem một chút."

Lăng Đồ: "..." 

Ọe~ tuy rằng là chị ruột, nhưng phía sau lưng trống rỗng, làm cho tay Lăng Đồ cũng không có chỗ đặt, bất đắc dĩ, chỉ có thể nhẫn nhịn buồn nôn, đỏ mặt dùng đầu dập cô một cái, ý bảo không sai biệt lắm là được rồi. Lăng Sơ đúng lúc thu lực, thuận tiện nắm lấy một nắm keo xịt tóc, cọ cọ trên âu phục của em trai. 

Lăng Đồ: "..." Phàm là chị bớt động tác một chút, em đều phải tin tưởng tình chị em giả dối của chúng ta. 

Lăng Cầm không phải là người thấy sắc quên con, trấn an Ấn Phi Vũ ‘không cẩn thận ngã xuống’ xong, ngược lại cẩn thận đánh giá vẻ mặt không được tự nhiên của Lăng Đồ. 

Xác nhận không bị thương, vẻ mặt lãnh đạm nhìn về phía vị thanh niên vừa rồi: "Vị thiếu gia này là con nhà nào?" Ngay cả tên cũng không hỏi, chỉ hỏi xuất phát từ nhà nào, trần trụi coi khinh như vậy, làm cho trên mặt thanh niên càng thêm lúng túng. 

Dịch Đạc nở nụ cười, đứng ra giải vây: "Xin chào Lăng tổng, tôi là Dịch Đạc." 

Tám chữ ngắn ngủi, ẩn ý kiêu căng ngạo mạn, phảng phất như tất cả mọi người đều nên biết cậu ta. 

Sự thật cũng không sai biệt lắm, Dịch gia là gia tộc lâu đời của Cảnh Thành, lâu thịnh không suy, ở trong cái vòng tròn kinh doanh ở Cảnh thành, nhắc tới cái họ "Dịch" này tuyệt đối có thể khiến cho mọi người hiểu rõ.

Nhưng Mà Dịch Đạc còn chưa tiến vào công ty, cũng không có thành tích cá nhân gì, thái độ như vậy, bất quá là ỷ vào gia thế, có chút tự cao tự đại. 

Chuyện của tiểu bối nên để tiểu bối giải quyết, Lăng Sơ cười cười, đi tới gật gật đầu với đối phương: "Xin chào, tôi là Lăng Sơ." 

Đôi mắt hoa đào của Dịch Đạc cong lên, ánh mắt lấp lánh, nghiêng đầu nở nụ cười, giống như một nam yêu nghịch ngợm, ra vẻ áy náy nói: "Ách... Lăng Sơ là ai? Xin lỗi, trước đây tôi chưa từng nghe qua.”

"Ồ." Lăng Sơ cũng cười, trong mắt tràn đầy bao dung thương tiếc, tựa như nhìn một người thiểu năng trí tuệ: "Chưa từng nghe qua cũng bình thường. Lịch sử trung học mới nói đến Trấn Quốc công chúa Lăng Sơ, chỉ số thông minh của ngài, có thể học xong trung học cơ sở của chín năm giáo dục bắt buộc đã là cố gắng hết sức, cũng không cần quá nghiêm khắc với chính mình.”

*Chín năm giáo dục bắt buộc: Năm 1986, Trung Quốc ban hành “Luật giáo dục bắt buộc chín năm” bao gồm giáo dục Tiểu học và giáo dục Trung học.

App TYT & Cá Voi team
Chương kế tiếp