Luôn Có Người Cố Chấp Yêu Thầm Tôi

CHƯƠNG 30: SAY RƯỢU

Tuy rằng Ôn Nhu rất đơn thuần, chưa từng trải qua chuyện như vậy bao giờ nhưng cô cũng không phải là đứa ngốc. Cô đã từng xem không ít tin tức về những tên đàn ông bỉ ổi quấy rối phụ nữ trên thời sự, cũng như trên những phim truyền hình được chiếu trên TV.

Cho nên Ôn Nhu đã nhận ra có thứ gì đó cấn lên ở eo mình rất nhanh, thứ đó khiến cô không dám cựa quậy dù chỉ một chút.

Cô chỉ có thể ngẩn người đứng đó và từ bỏ việc giãy giụa.

Rõ ràng là cô sợ hãi vì không ngờ chuyện này lại đột ngột xảy ra với mình như vậy.

Thấy cô gái trong lòng mình bỗng nhiên đứng ngây người, im lặng không đông đậy gì thì người thanh niên tóc đen khẽ cúi đầu xuống.

Anh chậm chạp buông lỏng vòng tay đang lấy ôm eo cô gái ra, sau đó lại di chuyển lên phía trên rồi nâng cái đầu nhỏ nhắn của cô.

Chàng trai từ từ dời đầu của mình ra khỏi gáy cô gái sau đó áp trán mình vào trán cô.

Khóe môi anh sượt qua gò má cô, nói với giọng điệu xen chút oan ức: “Đã bảo cô đừng nhúc nhích rồi mà, sao lại không nghe lời vậy?”

“Giờ thì tốt rồi, mau hôn tôi đi.”

Lúc này, người thanh niên cứ ngọt ngào làm nũng với cô cứ như đứa trẻ con.

Không hề giống dáng vẻ một người đàn ông trưởng thành nên có chút nào.

Hoàn toàn mất đi phong thái ưu tú lạnh lùng thường ngày!

Một lòng chỉ muốn đòi hỏi cảm giác an toàn từ người mình thương, mong được đối phương trân trọng, được đối xử như những người khác.

Nhưng trong mắt Ôn Nhu bây giờ, chuyện này không hề chấn động bằng tình cảnh hiện tại.

Đôi mắt mở to của cô bắt gặp ánh mắt ngọt ngào xen lẫn chút tủi thân của người trước mắt, thế nhưng cô chỉ cảm thấy hoảng sợ không thôi.

Cả người cô gái lạnh toát, có lẽ lúc này không ai có thể sợ hãi hơn cô.

Mặc dù thường ngày anh là một người luôn giữ vững bình tĩnh nhưng bây giờ anh lại là một kẻ say.

Một người say thì còn nói gì đến lý trí nữa, nếu cô thật sự không có hành động gì đó thì rất có khả năng đối phương sẽ làm ra những hành động không thể chấp nhận được đối với cô.

Cũng bởi vì quá hiểu rõ tính xấu của đàn ông nên cả người Ôn Nhu lạnh toát như rơi vào hầm băng, phía sau lưng cũng đổ mồ hôi lạnh không ngừng.

Sức mạnh của nam và nữ chênh lệch quá lớn, nếu đối phương thật sự muốn làm gì đó thì e rằng cô hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

Mưa vẫn đang rơi tầm tã ngoài cửa sổ, lúc này đôi mắt cô gái bỗng rưng rưng rơi xuống từng giọt nước long lanh. ​​Lý Hoài Niên đứng ở phía đối diện nhìn cô, anh còn phát hiện ra cô khóc nhanh hơn chính người đang rơi nước mắt.

Bầu không khí mờ ám ban đầu lập tức sụp đổ trong nháy mắt.

Hai hàng nước tuôn trào từ đôi mắt của Ôn Nhu đan vào nhau rồi rơi vào mu bàn tay của anh, vốn dĩ chỉ là giọt nước mắt tầm thường không có chút độ ấm nào, vậy mà sao giây phút nó rơi vào tay, anh lại cảm thấy nó nóng đến thế!

Nó cũng khiến anh cảm nhận được rõ ràng sự ác cảm của cô gái trước những hành động thân mật quá mức như vậy.

Thân hình anh chợt khựng lại rồi đờ ra.

Vốn dĩ đầu óc anh còn đang hỗn loạn và hưng phấn vì rượu, bây giờ đã bị nước mắt của cô gái dập tắt chỉ trong nháy mắt.

Tiếng hít thở của anh cũng lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn, thậm chí dường như không nghe thấy.

Ôn Nhu đứng ở nơi đó, bàn tay của người thanh niên vẫn đang nâng gương mặt cô lên còn cô chỉ có thể lặng yên nhìn đối phương với cặp mắt đỏ hoe.

Trong đôi mắt ấy chỉ có sợ hãi và sợ hãi.

Đây là lần đầu tiên Lý Hoài Niên cảm nhận được cảm xúc của cô một cách trực tiếp và rõ ràng đến thế.

Bởi bình thường bọn họ không có nhiều thời gian ở gần nhau mà cô gái cũng thường tỏ ra lạnh lùng ít nói.

Vậy nên cô sẽ không bộc lộ cảm xúc hay chia sẻ cảm xúc của mình với người khác.

Vì thế nên anh chỉ có thể nhìn ra cảm xúc thật sự của cô vào giờ khắc này.

Cô gái ấy đã thực sự rất sợ, sợ đến mức không màng đến hình tượng của bản thân mà mặc cho nước mắt tuôn rơi.

Bầu không khí dây dưa mập mờ giữa hai người đã biến mất từ ​​lâu.

Cả người Lý Hoài Niên cứng đờ, buông hai tay ra khỏi gương mặt cô gái rồi để nó thả lỏng ở bên người, sau đó anh lại lùi về phía sau một bước lớn, chừa cho Ôn Nhu một khoảng cách có thể nói là tương đối an toàn.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Anh nói với một giọng điệu lạnh lùng, như thể vừa mới tỉnh táo lại.

“Xin lỗi.”

Tuy rằng nghe lạnh lùng nhưng đương nhiên nếu Ôn Nhu lắng nghe kỹ thì chắc chắn sẽ phát hiện trong đó xen lẫn một chút oan ức.

Tiếc là cô đã hề không nhận ra.

Hiển nhiên Ôn Nhu chỉ để ý đến một điều rằng anh chỉ nói lời xin lỗi mà không hề nói đến nguyên nhân vì sao anh như thế.

Cô chỉ có thể tự hiểu rằng nhất định anh đã nhận ra bản thân nhầm người nên mới xin lỗi mình.

Cô bèn khẽ lắc đầu, tỏ ý mình có thể hiểu.

Người thanh niên đứng ở phía đối diện, cách cô gái không xa.

Anh cúi đầu, tựa như đang trầm tư về điều gì đó. Ôn Nhu cẩn thận ngước mắt lên quan sát người thanh niên vài lần, bỗng nhiên ánh mắt vô tình liếc qua một vị trí hơi lồi ra trên người anh.

Cô gái mạnh mẽ nhắm chặt mắt lại như bị cay mắt, nhưng sau đó có lẽ cảm thấy phản ứng của mình hơi thái quá nên cô quay đầu lại.

Ôn Nhu tự an ủi, trấn an bản thân trong lòng.

Điều càng xấu hổ hơn đó là khi cô từ từ mở mắt ra.

Lại trùng hợp đối diện với ánh mắt của người thanh niên.

Hiển nhiên đối phương đã biết cô vừa không cẩn thận nhìn thấy vị trí nào đó của mình.

Đầu óc vừa lấy lại sự tỉnh táo lại như bị rót đầy rượu một lần nữa ngay sau đó.

Ôn Nhu có thể thấy được cái loại ham muốn đó lại cuồn cuộn kéo đến được thể hiện rõ ràng trong ánh mắt kia.

Tin dữ ập đến, cô thở hổn hển không nói lời nào, vội vàng mở cửa chạy ra ngoài.

Ngoài trời đêm có mưa gió ầm ầm lạnh lẽo.

Cô không quan tâm mà vớ lấy một cái ô rồi đẩy cổng lớn ra.

Sau đó cô lập tức đi thẳng ra ngoài, không để lại cơ hội nào cho người phía sau...

Lý Hoài Niên nhìn theo bóng người rời đi, không biết sao lại có chút buồn cười. Anh cụp mắt nhìn vị trí nào đó hơi phình ra dưới thân mình, một lúc sau lại cảm thấy muốn khóc.

Đúng là dục vọng sinh ra cũng vì cô, tâm tư cũng chỉ có bóng hình cô.

Anh ngồi ở trước cửa nhìn về phía cô gái đã mất hút trong đêm mưa.

Anh chống khuỷu tay lên đầu gối rồi ôm đầu, không quan tâm mà chậm rãi suy nghĩ điều gì đó...

Người thanh niên không vội bởi vì anh biết sớm muộn gì đối phương cũng sẽ quay lại.

Suy cho cùng thì món quà vẫn đang nằm trong tay anh.

Bàn tay thon dài vươn ra cầm hộp quà màu trắng lên.

Như không có việc gì để làm, anh chậm rãi kéo dây ruy băng thắt nơ cánh bướm, mở nắp hộp thì nhìn thấy bên trong có những viên kẹo sữa nho nhỏ được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề.

Anh ngẫu nhiên lấy một viên cho vào miệng.

Không ngờ mùi vị cũng rất ngon, cũng không biết mua ở đâu nhưng sau đó anh nhớ lại.

Hình như cô rất thích tự tay làm những viên kẹo sữa nho nhỏ ở nhà nên có thể những viên kẹo này cũng là do cô làm.

Nghĩ đến đây, đôi lông mày vốn đang giãn ra của thanh niên nhăn lại.

Xem ra anh phải cho người đi điều tra một phen xem rốt cuộc người cô thường xuyên qua lại gần đây là ai?

Anh nhớ rõ ở trong lớp của cô thì cô không được chào đón cho lắm, hơn nữa cô lại là một người lạnh lùng và thờ ơ với người khác nên sẽ không có mối quan hệ quá thân thiết với người nào đó.

Vì vậy chắc chắn không phải là bạn bè bình thường.

Đã qua nửa đêm rồi còn ra ngoài đưa kẹo tự làm cho người ta.

Lý Hoài Niên không tin giữa bọn họ không có quan hệ đặc biệt gì.

Anh ngồi ở trên bậc thềm trước cửa chính, nhìn khung cảnh đêm tối mưa rơi không dứt bên ngoài, mặc cho từng đợt gió lạnh thổi mạnh vào cái đầu mơ hồ và cơ thể vẫn đang không ngừng nóng lên.

Đột nhiên có một ánh đèn chiếu vào.

Thì ra có người đã trở lại, chiếc Bentley màu đen chậm rãi di chuyển vào trong sân, Lý Tố Ngộ mặc một bộ vest nam màu đen được cắt may khéo léo bước từ trong xe ra.

Có một người cầm ô đi theo phía sau để che mưa cho cô ta.

Lý Tố Ngộ vén tóc, khẽ nhướng mày nhìn chàng trai tóc đen đang ngồi ở bậc thang.

“Sao bọn họ lại chọc đến cậu rồi?”

Cô mở bao thuốc lá, tùy tiện rút một điếu thuốc ra rồi châm lửa.

Cô ta hỏi một câu cho có lệ.

“Không có gì, chỉ là em không muốn nhìn thấy mặt bọn họ nữa thôi.”

Lý Tố Ngộ gật đầu: “Cũng được đấy.”

Sau đó cô ta trực tiếp bỏ đi rồi tiến vào trong biệt thự.

Một lúc sau, bên trong biệt thự phát ra một tiếng nói.

“Mang một cái chăn dày ra cho cậu hai, kẻo lại bị ốm.”

Người thanh niên ngồi ở cầu thang nghe vậy thì không bày ra biểu cảm gì, anh cũng không từ chối mà để người ta đến đắp chăn cho mình, chỉ là đợi đến khi người ta đi rồi thì anh lại tự mình hất chăn ra, thản nhiên ném nó xuống đất, mặc cho mưa xối ướt nhẹp.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Ôn Nhu bung dù, gian nan cất từng bước đi trong cơn mưa.

Chẳng bao lâu sau, cô đã đến được bờ hồ đã hẹn với Hạ Kha, nhưng khi cô định đi tiếp thì cô chợt phát hiện ra có vẻ như cô đã quên không mang theo món quà nhỏ mà cô tự tay chuẩn bị mất rồi.

Khi biết được tình hình, tâm trạng Ôn Nhu khó chịu đến cực điểm.

Những chuyện tồi tệ xảy ra ngày hôm nay là những chuyện đáng xấu hổ nhất mà cô phải trải qua từ khi xuyên không đến nay.

Nhìn thấy chàng trai đang đợi mình ở dưới mái đình phía trước, Ôn Nhu không biết phải làm sao bởi vì cô hoàn toàn không có quà để tặng cậu ấy.

Với tình hình hiện tại, có vẻ nếu cô quay lại lấy thì cũng không an toàn.

Hình như người đó vẫn đang đợi cô, không biết tình hình bây giờ ra sao rồi nhỉ?

Mà nếu quay lại một lần nữa thì quãng đường lại càng dài hơn.

Thậm chí quãng thời gian đi đi về về cũng phải mất hơn mười phút.

Đến lúc đó, chưa nói đến việc có lấy được quà không mà có khi còn không ra được nữa.

Như thế lại khiến cho người ở đây chờ cô một cách vô ích.

Nhưng nếu cứ trực tiếp đi tới như vậy thì phải nói thế nào đây?

Chẳng phải sẽ càng xấu hổ hơn nếu không mang theo quà sao? Thậm chí có thể người ta sẽ nghĩ cô là một đứa ngông cuồng, thô lỗ và thiếu tôn trọng.

Vì vậy sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Ôn Nhu vẫn quyết định đành phải lỡ hẹn.

Đây là giải pháp tốt nhất rồi.

Dù sao thì ngày mai cũng phải đi học, nên đến trường rồi tặng cũng được mà phải không?

Ôn Nhu nghĩ vậy và cuối cùng cũng hành động như thế.

Cô ngồi xổm trên bãi cỏ, giơ cao cái ô lên che đầu.

Cô bật điện thoại lên và nhập một dòng tin nhắn.

[Xin lỗi cậu nhiều nhé Hạ Kha.]

[Đã lãng phí thời gian tối nay của cậu rồi.]

[Bởi vì đã xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn nên mình không thể đến được, cho nên ngày mai đến trường mình gửi quà sinh nhật cho cậu sau có được không?]

[Thật sự xin lỗi rất nhiều, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.]

[Và chúc cậu sẽ có một giấc mơ đẹp vào đêm nay nhé.]

Sau khi gửi đi từng tin nhắn, cô thấy điện thoại của chàng trai mặc áo trắng đang ngồi dưới mái đình sáng lên.

Bởi vì khoảng cách khá xa nên Ôn Nhu cũng không thấy rõ biểu cảm của đối phương nhưng cô có thể cảm nhận được rằng cậu ấy không vui cho lắm.

Cũng đúng thôi, bị người ta cho leo cây thì sao mà vui cho nổi nên Ôn Nhu không có cảm xúc khó chịu hay tức giận nào.

Dù sao thì người cho người ta leo cây cũng là cô.

Đợi mọi việc xong xuôi, đến lúc Ôn Nhu chuẩn bị rời đi thì đúng lúc này, điện thoại cô đột nhiên sáng lên.

[Tinh tinh, bạn có tin nhắn mới.]

Giọng nói của trợ lý nhân tạo rất nhỏ nhưng màn hình lại sáng vô cùng.

Điều này cũng chính là sự bất cẩn của cô.

Làm cho người vốn đang ngồi ở dưới mái đình nhìn thấy có một tia sáng chợt loé lên trong màn đêm.

“Ai? Ai đang ở đó?”

Hạ Kha cau mày, đứng dậy mở ô ra rồi đi về nơi ánh sáng phát ra, cậu ấy vừa đi vừa hỏi: “Ai đang ở bên kia thế? Mau lên tiếng đi!”

Giọng điệu của cậu ấy không nhã nhặn, thậm chí có chút gay gắt.

Nhưng lúc này cô gái vẫn còn cảm thấy rất áy náy nên không hề nhận ra điều đó.

Thay vào đó, cô lại chột dạ mà vội vàng tắt điện thoại đi, nhưng điều đó đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Bởi vì chàng trai đã phát hiện ra cô.

Ôn Nhu muốn chạy đi nhưng Hạ Kha lại đến quá nhanh.

Chỉ một lát sau cậu ấy đã bước đến trước mặt cô.