Luôn Có Người Cố Chấp Yêu Thầm Tôi

CHƯƠNG 33: TRƯỜNG HỌC

“Chú Trương, chú cho cháu xuống đây đi, cháu đi xe buýt.”

“Chú đưa… anh Hạ đến bệnh viện trước đi.”

Thiếu nữ nói một cách ấp ứng và khó khăn khi nhắc đến tên của anh.

Bởi vì thời gian cô và anh ở chung không nhiều, mà từ trước đến nay cô cũng không chủ động đi bắt chuyện nên đúng là Ôn Nhu gặp chút khó khăn trong việc nên xưng hô với Lý Hoài Niên như thế nào.

Lúc cô mới đến nhà họ Lý, bà nội của anh - bà nội Lý đã từng bảo cô rằng cô nên gọi là “anh Hoài Niên.”

Nhưng mà cô đã bao nhiêu tuổi rồi?

Mặc dù cơ thể hiện giờ của cô rất nhỏ, nhưng thực tế thì cô đã hai mươi lăm tuổi rồi, còn lớn tuổi hơn cậu thanh niên này nữa.

Vậy nên Ôn Nhu không thể gọi nổi tiếng "anh" này.

Lúng túng một lúc, cuối cùng cô vẫn chọn gọi là "anh Hạ".

Nghe thấy lời của thiếu nữ, Lý Hoài Niên nhíu mày.

Thấy thiếu nữ xưng hô thế với mình, khuôn mặt vốn đang lạnh lùng của anh lập tức sa sầm trong nháy mắt.

Anh quay đầu lại nhìn thiếu nữ đang đeo cặp sách ngay ngắn ngồi bên cạnh mình với vẻ mặt không thể tin được.

“Cô gọi tôi là gì cơ?”

Không cần nghe kỹ cũng có thể nhận ra được sự kinh ngạc trong giọng nói của anh.

Ôn Nhu không rõ tại sao đối phương phải phản ứng mạnh như vậy làm gì?

Cô cũng quay đầu lại, đáp trả ánh mắt của người thanh niên.

Mắt của thiếu nữ rất long lanh, nó cực kỳ trong trẻo.

Không có bất cứ cảm xúc dư thừa nào bên trong mà chỉ có một dòng nước trong vắt đến mức thấy được cả đáy, không có bất kỳ gợn sóng nào.

Mà ánh mắt của thanh niên lại phức tạp hơn nhiều, Ôn Nhu nhìn vào đôi mắt đen láy của đối phương, cô hơi không hiểu vì sao nhưng lại không thể phủ nhận được rằng cô cảm thấy hơi sợ hãi.

Cô nghĩ thầm trong lòng, người này sẽ không chấp nhặt như vậy chứ?

Chuyện tối qua cũng không phải là cô nhất quyết muốn xem, rõ ràng là anh tự chạy đến.

Cô không kiện anh ta tội quấy rối thì thôi mà giờ anh ta lại còn để bụng nữa, thật sự vô lý quá mà.

Mặt mày Lý Hoài Niên nặng nề làm cho khuôn mặt vốn điển trai sáng lạn trông hơi hung dữ, không dễ tiếp xúc vào khoảnh khắc này.

Ôn Nhu chớp chớp mắt, cố ý tách rời ánh mắt của hai người ra.

Hai người ngồi đằng sau tàn sát khốc liệt.

Chú Trương ngồi đằng trước giống như là người không có việc gì.

Ông tự nói: “Đừng cô Ôn, đường này còn xa lắm, cô xuống đây cũng chưa chắc sẽ lên được xe buýt đâu.”

“Hay là chúng ta đưa cậu chủ đến bệnh viện trước, tý nữa tôi sẽ đưa cô đến trường sau, đến lúc đó tôi sẽ giải thích với giáo viên được không?”

Chú Trương nói rất chân thành, đây cũng coi như một biện pháp khả thi.

Ôn Nhu thấy nó cũng hợp lý, cô đang chuẩn bị đồng ý.

Dù sao thì nếu như xuống xe ở chỗ này cũng rất khó có thể bắt được taxi chứ đừng nói đến xe buýt, đây là khu nhà giàu cho nên họ đều dùng xe riêng.

Xe buýt đi qua đây cũng không có ai ngồi, cho nên cũng không có nhiều xe qua lại mỗi ngày.

Xuống xe thật sự không phải là một lựa chọn sáng suốt cho nên Ôn Nhu chuẩn bị đồng ý.

Nhưng còn chưa đợi cô mở miệng thì thanh niên ngồi bên cạnh đã lạnh lùng nói: “Xuống xe đi!”

Giọng nói của anh lạnh lùng và xa cách, giống như đang nói chuyện với người không quen biết vậy.

Sau khi Ôn Nhu nghe được thì hơi ngơ ngác.

Cô còn chưa mở miệng, chú Trương ngồi đằng trước đã nói: “Đừng mà cậu hai, để Ôn Nhu đưa cậu đến bệnh viện đi. Như vậy thì hai người cũng sẽ hòa hợp hơn, về sau cũng bớt xích mích.”

“Im lặng!”

Tài xế Trương bị tiếng quát làm cho giật mình, ông không lên tiếng nữa, dù sao thì nhà ông vẫn còn một già và trẻ, ông còn cần phải ăn cơm.

“Dừng xe lại, cô xuống xe đi!”

Trong xe đột nhiên yên tĩnh lại nên câu "cô xuống xe đi" của anh trở nên cực kỳ to.

Ôn Nhu cúi thấp đầu, không biết người bên cạnh lại bị làm sao nữa?

Nhưng cô không muốn cãi nhau, cũng không muốn làm liên lụy tới chú Trương.

Chỉ đành bất đắc dĩ xuống xe, nhìn chiếc xe dần dần đi xa mà thầm thở dài trong lòng.

Lòng dạ đàn ông như là kim dưới đáy biển, lòng dạ của Lý Hoài Niên còn nhỏ hơn cả lỗ kim!

Sau khi thở dài, cô cũng chỉ có thể bó tay.

Bây giờ Ôn Nhu đang ở một con đường trải đầy cây ngô đồng, ở đây không quá hẻo lánh và cũng không quá náo nhiệt.

Lúc này trên cả con đường cũng chỉ có cô và một thiếu niên áo đen đi xe đạp cách đó không xa.

Bởi vì khoảng cách giữa Ôn Nhu và thiếu niên có hơi xa nên cô không nhìn thấy rõ được mặt của đối phương, đó là ai nhỉ?

Nhưng Ôn Nhu thấy rõ được đồng phục của đối phương là của trường nào, vậy mà lại cùng trường với cô, đúng là có duyên thật.

Mặc dù là cùng một trường nhưng hai người cũng không quen biết nhau.

Ôn Nhu thở dài xong thì thu tầm mắt lại.

Bởi vì hôm qua mưa nên trên mặt đất gồ ghề lồi lõm lúc này có rất nhiều vũng nước nhỏ, nhưng hình như nó khá nông nên cô chỉ cần chú ý một chút là được rồi.

Ôn Nhu không định đứng chờ xe buýt hay taxi ở đây bởi vì rất hiếm khi có xe đi qua đây.

Vậy nên không còn cách nào khác, cô chỉ đành đi bộ về phía trường học để bắt xe.

Hôm nay cũng không may mắn lắm, cô đã đi bộ một lúc lâu nhưng vẫn không thấy xe.

Đột nhiên có tiếng gọi nhỏ vang lên từ phía sau, Ôn Nhu không chắc chắn được là có phải đang gọi cô không nhưng cô vẫn quay đầu lại.

Bởi vì cô luôn sợ là có người đang gọi mình, hay nói chính xác hơn là cô sợ lương tâm Lý Hoài Niên sẽ đột nhiên trỗi dậy.

Không chấn chỉnh cô nữa mà trở lại đón và đưa cô đến trường nhưng chỉ vì cô nhất thời không chú ý, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để lên xe, cũng sợ lại chọc giận đối phương lần thứ hai sau đó anh sẽ giở thói khó ở rồi tự về như lần trước.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Ôn Nhu cũng không ôm hy vọng quá lớn.

Vốn dĩ Ôn Nhu cũng không ôm bất cứ hy vọng nào mà quay đầu, vậy mà lại thật sự có người đang gọi.

Chỉ là đối phương không phải người trong tưởng tượng của cô mà là người hàng xóm gặp mặt Lý Tố Ngộ vào tối qua, Úc Thời Thanh!- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Bởi vì không quen biết đối phương, Ôn Nhu còn không xác định được có phải người ta đang chào hỏi mình không.

Sợ đến lúc không phải chào cô mà là chào người khác đứng bên cạnh thì sẽ rất khó xử.

Cô vừa nhạy cảm vừa mỏng manh liếc nhìn xung quanh.

Sau khi thấy không có ai thì lúc này Ôn Nhu mới chú ý đến người đàn ông đã lái đến trước mặt cô, anh ngồi trên ghế sofa da đằng sau chiếc Maybach.

Sau đó Ôn Nhu dùng ngón trỏ chỉ vào mình rồi hỏi: “Anh đang gọi tôi sao?”

Giọng nói của thiếu nữ giống như trong giấc mộng vậy, vừa dịu dàng vừa quyến rũ.

Luôn có thể gợi lên ham muốn của đàn ông.

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, anh ta mặc một bộ đồ đơn giản màu xám đậm với tông lạnh.

Đeo gọng kính tròn màu bạc, mái tóc được vuốt lên hết cả.

Khóe mắt anh ta lộ ra nụ cười có vẻ ôn tồn lễ độ, chỉ là ánh mắt quá mức bình tĩnh, nhìn không giống như một người dịu dàng.

Vẻ ngoài tao nhã giống lớp mặt nạ của đối phương hơn, sau khi cởi mặt nạ ra thì còn giống như là cầm thú.

Ôn Nhu bị chính suy nghĩ của mình làm cho kinh hãi, cô hơi nhăn mặt.

Rõ ràng là cô thấy hơi khinh bỉ mình vì mặc dù không biết người ta, mới gặp một lần mà đã tự ý đoán mò người ta tốt hay xấu.

Thậm chí trong lòng còn dùng cả ngôn từ sỉ nhục đối phương, mình đúng thật là xấu xa mà! Ôn Nhu nghĩ.

Người đàn ông nhìn thân hình gầy yếu của thiếu nữ, gật đầu rồi mới nói: “Ừm, cần giúp đỡ không? Cô Ôn.”

Giọng nói của anh ta cũng rất hay, không giống như cảm giác mà đối phương mang đến vào lần đầu tiên Ôn Nhu gặp anh ta.

Lúc đó người đàn ông này và Lý Tố Ngộ cùng ngồi trên một chiếc sô pha, chỉ là một người ngồi bên trái một người ngồi bên phải mà thôi.

Trống hơn một nửa cái ghế, thậm chí còn đủ chỗ cho hai người ngồi vào.

Không biết có phải do lúc đó là lần đầu tiên gặp nhau cho nên mọi người đều yên lặng không, ít nhất là hôm qua Ôn Nhu cảm thấy có lẽ người đàn ông này sẽ giống như Lý Hoài Niên, là con cưng của trời, vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.

Dù sao cũng là thiên tài, lại còn là con cưng của trời từ nhỏ nên đương nhiên cũng sẽ kiêu ngạo, vì vậy Ôn Nhu mới cảm thấy có lẽ người đàn ông này sẽ không hòa đồng cho lắm.

Nhưng mà không ngờ được rằng đối phương lại là một người tốt thích giúp đỡ người khác như vậy!

Vốn dĩ tâm trạng Ôn như còn có chút chán nản, nhưng mà sau khi nghe lời nói của người đàn ông thì đã lập tức bay hết sạch.

Khóe môi cô nở nụ cười nhàn nhạt, trong mắt cũng mang theo sự biết ơn không thể tin nổi: “Cảm ơn! Đúng là tôi đang cần giúp đỡ.”

“Rất cảm ơn anh Úc.”

Trong lời nói của thiếu nữ tràn ngập sự biết ơn, trong mắt của cô cũng chỉ có bóng dáng của một mình người đàn ông này.

Việc đó khiến người đàn ông cảm thấy rất vui vẻ.

Khóe môi của anh ta cũng từ từ nâng lên, tạo thành một nụ cười nhẹ hoàn hảo đến mức có thể mang đi làm mẫu.

Nụ cười của anh không quá rõ mà chỉ nhè nhẹ, rất giống với kiểu cười của Ôn Nhu nhưng rõ ràng là cô không nhận ra điều này.

Cô chỉ cảm thấy người trước mắt đùng là một Lôi Phong* thích giúp đỡ người khác.

(*) Lôi Phong: Được mô tả ở Trung Quốc là một người vẫn lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui của mình và nói chung là đã làm rất nhiều việc tốt.

Đương nhiên trong lòng Ôn Nhu vẫn nghĩ đến việc xem ra anh ta vẫn chưa biết quá nhiều về quan hệ giữa cô với nhà họ Lý và Lý Tố Ngộ.

Suy cho cùng thì anh ta và Lý Tố Ngộ cũng là thanh mai trúc mã, không cần phải nghi ngờ về mối quan hệ của hai người đó nữa.

Sau này còn có thể sẽ trở thành vợ chồng.

Lúc mọi người ngồi trên bàn ăn vào hôm qua, bà nội Lý chỉ tùy ý giới thiệu cô vài câu, nói là con gái út của một người cháu gái ở xa, bà thấy thích nên mới đưa về bên này đi học.

Vậy nên hẳn là bây giờ người đàn ông này đang hiểu nhầm cô là em họ xa của Lý Tố Ngộ.

Vậy nên mới lịch sự hỏi xem cô có cần giúp đỡ không.

Nếu như đối phương biết được cô bị em vợ của anh ta đuổi xuống xe, vậy thì thật sự là xấu hổ vô cùng.

Nhưng nếu đối phương đã chủ động yêu cầu giúp đỡ thì Ôn Nhu cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, dù sao kết quả học tập của cô cũng không tốt lắm. Cô không phải là một thiên tài, cô chỉ là một người bình thường trong đám học sinh.

Cô cũng cần phải đọc rất nhiều sách, nghiêm túc lên lớp nghe giảng mỗi ngày.

Tan học thì đọc nhiều hơn, kiểm tra nhiều hơn mới có thể miễn cưỡng đạt được kết quả tốt.

Vậy nên Ôn Nhu không muốn bỏ lỡ bất cứ tiết học nào.

Ôn Như không biết mình còn có thể trở về hay không?

Nếu như không thể trở về, vậy thì cô cũng cần tính toán cho tương lai của mình, thế nên cô muốn học hành nghiêm túc rồi thi vào một trường đại học danh tiếng.

Đương nhiên nếu có thể trở về thì quá tốt.

Nhưng mà con người luôn phải chuẩn bị những phương án kép, huống chi bây giờ mọi thứ đều chưa rõ ràng.

Ôn Nhu ngồi lên xe, ngượng ngùng cười với người đàn ông.

Đây mới là lần thứ hai hai người gặp nhau.nên cũng không quen lắm, thế là Ôn Nhu lựa chọn im lặng.

Hình như người kia cũng không phải một người nói nhiều nên hai người cứ im lặng như thế suốt cả quãng đường.

Chẳng bao lâu, chiếc xe đi qua một khúc cua.

Ôn Nhu nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên có một thiếu niên mặc đồ đen đạp xe lọt vào tầm mắt của cô.

Cũng trong khoảnh khắc này, cô đã nhìn thấy mặt của đối phương.

Đó lại là Tống Lẫm!

Ôn Nhu hơi nghi ngờ, nhà của cậu cũng không ở bên này. Thậm chí có thể nói là ngược hoàn toàn với hướng đi đến đây, mới sáng sớm tinh mơ mà sao nam chính lại ở nơi này thế?

Chương kế tiếp