Luôn Có Người Cố Chấp Yêu Thầm Tôi

CHƯƠNG 36: BÉ CÁ NHỎ

Điều mà cô phải chờ đợi tiếp theo mới chính là cơn bão thật sự.

Ôn Nhu ngồi ngay ngắn trước bàn, thầy giáo trẻ bước lên bục giảng, mở sách ra và bắt đầu nói về đề bài toán.

Ôn Nhu cũng mở sách ra và tìm được đề mục của bài giảng.

Cô lắng nghe một cách chăm chú nhưng dù có chăm chú đến đâu thì cô gái cũng không thể bỏ qua chuyện cô không nộp bài tập về nhà.

Thầy giáo trẻ là người cực kỳ nghiêm khắc, Ôn Nhu sợ rằng đến lúc đó đối phương sẽ không nể tình mà chỉ trích cô và lại càng sợ bị mất mặt trước đám đông hơn.

Dù sao thì cô cũng khá lớn rồi, tuy cơ thể hiện tại của cô không già lắm nhưng tuổi thật của cô đã là hai mươi mấy, cô còn là người có da mặt mỏng.

Lát nữa sẽ có rất nhiều người nhìn cô... Thôi quên đi, không nghĩ đến chuyện đó nữa, đến lúc đó rồi tính sau.

Thế nhưng thời gian không mãi như vậy, một buổi học đã kết thúc trong sự bất ngờ.

Thầy giáo trẻ cũng không hề nhắc đến chuyện nộp bài tập về nhà.

Ôn Nhu không biết cô nên cảm thấy may mắn hay khó hiểu, nhưng tâm lý may mắn thì luôn chiếm ưu thế hơn tò mò.

Thế nhưng cô cũng chẳng vui mừng được bao lâu, bởi vì anh ấy vẫn không rời đi.

Sau khi sắp xếp lại giáo án thì anh ấy đột nhiên nói: "Lần này trong lớp chúng ta có một học sinh chưa nộp bài tập về nhà. Bạn học Ôn, sau bữa trưa hãy đến văn phòng của tôi một chút."

Anh ấy nói xong thì rời đi không chút do dự.

Ôn Nhu vô cùng xấu hổ, vậy mà cô còn tưởng rằng mình đã có thể thoát được một kiếp.

Không ngờ cuối cùng nó vẫn xảy ra.

Nhưng dù sao thì chuyện này cũng dạy cho cô một bài học, sau này cô sẽ không bao giờ quên mang bài tập về nhà đi nữa.

Vì đây là trường giáo dục rất tốt và ai cũng học tập với tinh thần cao nhất nên bọn họ coi thường những học sinh không nghiêm túc trong lớp, không hoàn thành bài tập giáo viên giao sau giờ học như cô.

Lúc này phía trước có rất nhiều ánh mắt đánh giá.

Có ánh mắt tò mò và cũng có ánh mắt khinh bỉ, nhưng phần lớn chính là ánh mắt chế giễu.

Ôn Nhu có chút khó chịu nhưng lại thấy xấu hổ hơn.

Vẫn còn bảy phút giải lao, Ôn Nhu không muốn ở đây để bị mọi người chỉ trỏ.

Cô lấy cuốn khoa học viễn tưởng từ trong cặp ra và định đưa cho Hạ Kha, cô đi ra bằng cửa sau...

Tất cả mọi người đều là thiên chi kiêu tử, sinh ra trong gia đình quyền quý nên đương nhiên sẽ không sợ đứa con gái xấu xí của một nhà giàu mới nổi.

Vì vậy khi đối phương bị chỉ trích không nộp bài tập về nhà, bọn họ vẫn tỏ thái độ giễu cợt như thường lệ.

Bọn họ vừa xem một vở kịch vừa cười đùa lớn, nhưng phần lớn là sự khinh bỉ và coi thường.

Ví dụ như hai anh em sinh đôi Sở Thừa và Sở Nhượng.

Sở Thừa nổi tiếng là học sinh giỏi tự nhiên và là một người bạn cùng lớp rất chăm chỉ học tập, thứ cậu ta ghét nhất là loại người học yếu nhưng lại không chăm chỉ.

Mà cô vừa giẫm phải quả bom của cậu ấy, còn có một việc nữa là cô quá xấu, vừa xấu vừa ngu ngốc, nếu không lo học thì thật sự là một kẻ ngốc.

Sau khi làm xong mấy đề bài trong vở thì cậu ta đột nhiên xoay ngón tay đang cầm cây bút, đặt hai tay lên bàn của Tống Lẫm rồi bắt đầu xoay chiếc bút trong tay thật nhanh.

Động tác đột ngột của cậu ta không làm Tống Lẫm giật mình nhưng lại dọa đến bạn học Y Tô ngồi cùng bàn với cậu, hoa khôi Y.

Y Tô cau mày, có chút không vui nói: "Cậu làm gì vậy? Làm mình sợ chết khiếp."

"Xin lỗi." Sở Thừa mỉm cười và nói xin lỗi với cô ấy.

Cậu ta lập tức chuyển ánh mắt sang rồi nói với Tống Lẫm: "Sao cậu tốt bụng như vậy chứ? Cậu không thấy ghê tởm à? Lại còn đỡ cậu ta."

Chàng trai nhìn Tống Lẫm với ánh mắt giễu cợt.

Lời nói của cậu ta cực kỳ gay gắt, Tống Lẫm cau mày rồi lạnh lùng nói: "Cút!"

Giọng điệu của chàng trai rất lạnh lùng, ánh mắt cũng cực kỳ sắc bén, khiến người ta run rẩy.

Sau đó cậu cảnh cáo: "Giữ mồm miệng sạch sẽ một chút."

Sau đó cậu kéo áo khoác sang một bên, rời khỏi chỗ ngồi và ra khỏi lớp 11/1...

"Cậu ấy bị sao vậy?" Y Tô thấy Sở Thừa cũng có vẻ mặt u ám thì khó hiểu hỏi: "Cứ như ăn phải thuốc nổ."

Sở Thừa lắc đầu, giọng điệu cũng không tốt lắm: "Ai mà biết được?"

Nói xong, cậu ấy quay người lên rồi cầm lấy đề để giải.

Lớp 11/7 không ở cùng tòa nhà với lớp 11/1.

Ôn Nhu phải đi xuống tầng dưới, đi qua tòa có văn phòng giáo viên rồi mới có thể nhìn thấy tòa nhà giảng dạy của lớp 11/7.

Cũng bởi vì khoảng cách giữa hai tòa nhà hơi xa nên Ôn Nhu chỉ có thể chậm chạp chạy về phía trước.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, mặt trời chiếu sáng rực rỡ.

Ôn Nhu chạy được một lúc thì hai má cô đỏ bừng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Cô đứng cạnh một gốc cây rồi chống tay lên thân cây, hơi hé mở khẩu trang ra để không khí lưu thông thuận lợi hơn, cô hít thở một lúc, chờ để thể lực được khôi phục sau đó mới tiếp tục đi đến lớp 11/7.

Trường trung học Hoài Cao số một rất lớn, Ôn Nhu đi qua tòa văn phòng giáo viên sau đó thì đến phòng học của lớp 11/7 rất nhanh.

Cô leo lên cầu thang rồi nhanh chóng đến được tầng của lớp 11/7.

Bởi vì bây giờ là giờ ra chơi nên ở hành lang có rất nhiều bạn học nam nữ ra ngoài hóng gió, thế nên có vẻ rất đông, Ôn Nhu đi xuyên qua đám đông để đến cửa lớp 11/7. Tuy nhiên sau khi đến nơi, Ôn Nhu lại không biết mình có nên vào hay không, cô đứng ở cửa nhìn một lúc.

Dường như cô không nhìn thấy bóng dáng của Hạ Kha.

Ôn Nhu cảm thấy hơi gay go vì thời gian không còn nhiều lắm.

Cô không biết Hạ Kha đã đi đâu và khi nào mới quay về, nếu đợi đến lúc cậu ấy quay lại rồi mới đưa đồ cho cậu ấy thì liệu mình còn đủ thời gian để quay về không?

Sợ đến lúc đó lại muộn mất.

Đây lại là một vấn đề mới.

Lúc nào cũng xui xẻo như vậy, Ôn Nhu thật sự bái phục vận may của bản thân.

Mọi điều tốt đẹp đều lướt qua cô còn mọi điều bất hạnh thì lại gắn liền với cô hết.

Thôi bỏ đi, trực tiếp nhờ bạn cùng lớp của cậu ấy đưa cho là được.

Dù sao thì tốn thời gian ở đây cũng không phải là một giải pháp.

Ôn Nhu đứng ở cửa lớp 11/7, đây là một vị trí rất nổi bật nên đương nhiên có rất nhiều người nhìn thấy cô. Thế nhưng vì cô chỉ đứng đó và không có ý định nói chuyện với ai nên mọi người cũng không biết người này đến lớp 11/7 để làm gì.

Lý Đại Hải đã chú ý đến người đeo khẩu trang đứng ở cửa lớp từ lâu, đó là một cô gái có dáng người mảnh khảnh nhưng vì không quen biết đối phương nên cậu ta cũng không vội bắt chuyện.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Mà đã lâu như vậy rồi cũng không thấy cô gái tìm ai, Lý Đại Hải khó hiểu, cậu ta khoanh tay trước ngực rồi đột nhiên trong lòng lóe lên một tia sáng!

Có phải là đến đây để tỏ tình không?

Không biết là sẽ tỏ tình với ai nhỉ? Hạ Kha hay Mạnh Đan?

Woa, thật thú vị!

Đôi mắt cậu chàng sáng lên, cũng vì ánh mắt của cậu ta quá nóng nên Ôn Nhu nhanh chóng nhìn thấy cậu ta.

Cô đang tìm người thích hợp để đưa đồ, ánh mắt của Ôn Nhu lại vô tình va vào ánh mắt có chút kỳ lạ của đối phương.

Cô hơi khựng lại, không hiểu vì sao đối phương lại nhìn cô như thế?

Nhưng nghĩ lại thì một người lớp khác lại đứng trước cửa lớp người ta lâu như vậy thì quả thật rất gây chú ý.

Ánh mắt của đối phương nóng rực và bộc trực, cô thấy thế thì có hơi choáng váng nhưng cuối cùng Ôn Nhu vẫn quyết định đi đến chỗ bạn học có ánh mắt kỳ lạ này để nhờ cậu ta đưa sách giúp.

Lý Đại Hải giật mình trước sự tiếp xúc đột ngột của cô, cậu ta đang uể oải dựa vào lan can, lúc này cậu ta lại bật người đứng thẳng dậy!

Dù sao thì đang là giữa thanh thiên bạch nhật nên đối phương sẽ khó có thể đánh người, huống chi mình cũng là con trai nên dù có đánh một trận thì cũng sẽ không thua.

Tay chân đối phương gầy gò, chỉ cần một cú của mình là có thể hạ gục rồi!

Vì vậy Lý Đại Hải nhanh chóng bình tĩnh lại, cậu ta hắng giọng rồi lên tiếng trước: "Cậu tìm mình có việc gì không?"

Cậu ta nói thẳng và đặt câu hỏi cũng rất nhanh, lúc đầu Ôn Nhu còn hơi lúng túng.

Nghe được câu hỏi của đối phương thì cô nhanh chóng nói: "Xin chào bạn học, mình là Ôn Nhu lớp 11/1, mình có thể nhờ cậu một việc được không? Chỉ là một việc rất nhỏ thôi, chỉ cần giúp mình đưa cuốn sách này đến một bạn trong lớp của cậu là được."

“Sách gì? Đưa cho ai?” Lý Đại Hải hỏi.

"《120 triệu năm ánh sáng của tôi và bạn》, giúp mình đưa cho bạn cùng lớp tên Hạ Kha nhé! Chỉ cần nói là quà sinh nhật do Ôn Nhu lớp 11/1 tặng cho cậu ấy thôi."

"Ồ… được được, không thành vấn đề." Lý Đại Hải vui vẻ đồng ý, cậu ta nhìn bóng lưng đang xa dần của cô.

Trong lòng cậu ta thầm thở dài, lại là một bé cá nhỏ được vua biển nuôi dưỡng*!

(*) Ý nói Hạ Kha yêu đương nhiều người, bắt cá nhiều và Ôn Nhu là 1 trong những bé cá đó.

Thật đáng thương, thậm chí ngay cả tiệc sinh nhật của Hạ Kha cũng không được tham dự mà hôm nay lại còn háo hức đến đây để tặng quà sinh nhật.

Quà tặng còn là mấy chuyện tình yêu khoa học viễn tưởng cẩu huyết, tác phẩm《120 triệu năm ánh sáng của tôi và bạn》đúng thật là một lời tỏ tình, muốn dành cho người ta những lời tốt đẹp nhất nên mới mang cuốn sách này đến tặng người mình thích.

Thật sự hèn mọn đến đáng thương, một cô bé si tình tội nghiệp.

Thôi bỏ đi, giúp cô ấy một lần vậy.

Anh đây tốt bụng thế đấy!

Lý Đại Hải thở dài, cậu ta đang định quay lại lớp thì đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai cậu ta.

Lý Đại Hải cau mày rồi quay lại với vẻ nghi ngờ.

Chỉ nhìn thấy một thiếu niên trẻ cao gầy, đẹp trai và lạnh lùng đang đứng phía sau cậu ta.

Một tay của thiếu niên đặt lên vai cậu ta, tay còn lại thì đang kéo cuốn sách!

Tống Lẫm lạnh lùng nhìn Lý Đại Hải rồi khẽ mím đôi môi mỏng: "Buông tay ra."

Lý Đại Hải biết người đang đứng trước mặt, phải nói rằng không có ai ở trường trung học Hoài Cao số một là không biết Tống Lẫm.

Đừng thấy cậu lạnh lùng cao quý giống như thần tiên không nhuốm bụi trần gian, sự thật là Lý Đại Hải đã từng chứng kiến ​​đối phương đánh nhau, dáng vẻ hung hăng đó không phải là thứ mà người người bình thường có thể khiêu khích.

Ít nhất thì Lý Đại Hải đang khá nơm nớp lo sợ.

Cậu ta lùi lại một chút, trên môi nở nụ cười.

Vốn dĩ cậu ta định buông tay nhưng khi nghĩ lại thì thấy đây là sự chân thành của một cô gái trẻ trung xinh đẹp.

Thế là cậu ta lại không muốn buông tay.

Lý Đại Hải không biết vì sao đối phương lại muốn cuốn sách này nên chỉ biết kiên trì giải thích: “Cuốn sách này không phải của tôi, tôi chỉ chạy việc vặt thôi.”

"Tôi biết rồi, đưa nó cho tôi."

"Được rồi, anh trai." Cuối cùng Lý Đại Hải vẫn cúi cái đầu cao quý của mình xuống mà thực hiện.

Đưa cuốn sách bằng cả hai tay với nụ cười trên môi.

Hoàn toàn không giống dáng vẻ của người bị ép buộc.

Tống Lẫm cầm lấy cuốn sách rồi quay người rời đi, cậu không hề xấu hổ vì hành vi cướp đoạt của mình.

Cậu ta nhìn người vừa tới đã rời đi.

Lý Đại Hải muốn chửi thề, cậu ta đã làm cái gì vậy? Chết tiệt! Thật là không trung thành, người ta nói đưa thì đưa luôn. Chết tiệt!

Nhưng có điều là tại sao nam thần Tống Lẫm lại muốn lấy cuốn sách《120 triệu năm ánh sáng của tôi và bạn》?

Đối phương có vẻ không phải là người sẽ đọc những cuốn tiểu thuyết lãng mạn như vậy.

Đợi một chút! Vấn đề không phải là cuốn sách mà là người tặng nó!

Người luôn buôn đủ thứ chuyện với bạn học như Lý Đại Hải đột nhiên nhạy bén, cậu tư cảm thấy có gì đó không ổn.

Chương kế tiếp