Luôn Có Người Cố Chấp Yêu Thầm Tôi

Chương 62

Hạ Kha rất đặc biệt…

Trái tim cậu ấy đặc biệt dịu dàng, hơn bất cứ ai trên thế gian này.

Cô nhớ cậu ấy rất thích ăn nấm hương, vừa hay chỗ này có một món là rau xanh xào nấm hương, tuy đa phần là rau xanh nhưng cũng không ít nấm hương.

Ôn Nhu rất tự nhiên dời món sang chỗ cậu thiếu niên, hiển nhiên quên mất bữa ăn này không phải do cô mời khách, hơn nữa món ăn cũng không phải cô gọi.

Có điều cô ý thức được chuyện này rất nhanh, vội vàng nói với Sở Thừa đang hơi im lặng: “Xin lỗi, tôi quên mất.”

“Nếu không ngại, hôm nay cứ để tôi đãi được không?”

Hạ Kha nghe thiếu nữ nói thì gật đầu nói với Sở Thừa: “Để Ôn Nhu mời đi, cậu đâu có ý kiến gì đúng không? Sở Thừa.”

Cậu ấy tự hỏi, rồi tự hạ quyết định.

Những người nghe cậu ấy nói đều không khỏi nhíu mày, bởi vì nếu có người muốn mời khách ở tầng năm thì nhất định phải cầm thẻ mới được!

Mà trong mắt bọn họ, cô chắc chắn không có thẻ.

Cho nên đây là Hạ Kha muốn trả thay cho Ôn Nhu?

Cậu ấy muốn dùng thân phận gì để trả cho người ta?

Cậu xứng chắc? Sở Thừa nghĩ.

“A phải rồi, bạn Dư Vãn của chị Tô Liệt cũng ở đây, vừa rồi không chú ý tới, thật xin lỗi.”

“Nhu Nhu đã muốn mời khách, vậy mời hết được không?” Cậu ấy cười rạng rỡ như ánh dương, dịu dàng đến mức không thể chối bỏ.

Cô cảm thấy không phải chuyện gì lớn, nên tức khắc gật đầu.

Hạ Kha vừa dứt lời, về cơ bản đã định xong cục diện.

Đương nhiên cậu ấy cũng không quan tâm đến ý kiến của chủ nhân bàn ăn này, bạn học Sở Thừa.

“Được, vậy cảm ơn em gái Ôn, bạn học Hạ rất thân với em gái Ôn nhỉ?” Người lên tiếng là Tô Liệt, cô ta nhướng mày nhìn mấy người quanh đây.

Đương nhiên là đang xem kịch hay.

Đương nhiên Tô Liệt đã xem qua bài post sáng nay.

Ban đầu cô ta không tin, dù sao cô ta cũng biết, con trai cả nhà họ Tống đã có một tình yêu cuồng nhiệt với mối tình đầu.

Dạng tin tức này không mấy ai biết là chuyện bình thường, cô ta cũng ngẫu nhiên mới biết được, lúc nhấp vào bài post cô ta vốn chỉ mang tâm tình muốn xem chuyện vui thôi.

Nhưng càng về sau, các chi tiết trên ngày càng trở nên dày đặc, còn có thời gian mốc chính xác đã là một năm về trước.

Đó chẳng phải là khoảng thời gian Tống Lẫm phát điên sao?

Và với những bức ảnh quá mức thân mật kia cũng đủ thấy rõ có lẽ Ôn Nhu chính là mối tình đầu ngày đó.

Sau khi xác nhận xong những điều này, Tô Liệt nhìn cách Ôn Nhu chuẩn bị thức ăn cho Hạ Kha, lại liên tưởng đến Tống Lẫm - lý tưởng nhân gian của toàn bộ thiếu nữ Bắc Thành, thời khắc này như một đứa ngốc, cứ cách một khoảng thời gian ngắn lại lượn qua qua lại bàn của cô gái ít nhất ba lần, còn không chiếm nỗi một ánh nhìn của người ta!

Khoé miệng cô ta chỉ có thể giật giật.

Tất nhiên anh Tống nổi tiếng chưa từng qua nổi vua biển Hạ, xem ra cô ta nhất định phải đi tìm Hạ Kha học nghề mới được! Thực sự là không thể nhìn người bằng vẻ bề ngoài, không thể đo nước biển chỉ bằng chiếc cốc.

Chàng thiếu niên cố tình phớt lờ và xa lánh khiến Dư Vãn hơi xấu hổ, nhưng chị ta cũng không thân với Hạ Kha lắm nên có chút tức giận khi đối phương là Ôn Nhu.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Có điều nếu muốn chị ta nhịn xuống khẩu khí này thì tuyệt đối không được: “Vậy cảm ơn bạn học Hạ đã chiêu đãi.”

“Cậu nên đi kiểm tra lại tai đi bạn học Dư, tôi nói là Ôn Nhu mời khách, không phải tôi.”

Giọng nói của thiếu niên rất trong trẻo, cả nụ cười trên khuôn mặt cậu ấy cũng là chân thành nhưng lời nói ra khỏi miệng lại vô cùng nhẫn tâm.

Làm cho người khác khó có thể tiếp nhận.

Dư Vãn tức muốn chết! Rõ ràng là đối phương đang cố ý trả thù chuyện trước đó chị ta lớn tiếng gắt gỏng với người con gái ấy.

Sao chị ta lại không nghĩ tới? Dư Vãn chị ta ngàn phòng vạn phòng, đề phòng Tô Y, đề phòng mọi quý tiểu thư thiên kim danh môn dám nghĩ đến Tống Lẫm nhưng lại không đề phòng ả mỹ nhân vô dụng đến từ một thành phố nhỏ phía Nam, không chỉ quyến rũ Tống Lẫm mà còn quyến rũ cả Sở Thừa lẫn Hạ Kha.

Càng tức giận Dư Vãn càng trở nên lạnh lùng hơn.

Chị ta chỉ cười lạnh không nói một câu xem như bỏ qua chủ đề này, không ai biết trong lòng chị ta đang nghĩ gì.

Trong lòng Dư Vãn thì ngược lại, chị ta muốn nhìn xem Hạ Kha sẽ làm mọi việc vì bạn gái của người khác như thế nào.

Chị ta cũng muốn nhìn xem, Ôn Nhu quyến rũ người con trai khác trước mặt Tống Lẫm sẽ có kết cục tốt đẹp gì!

Bởi vì đã xác định sẽ mời khách, thành ra những món ăn trước kia Sở Thừa gọi hoàn toàn không đủ, cho nên Ôn Nhu bàn bạc lại với Hạ Kha, gọi thêm một số món ăn và đồ ăn.

Chờ đến khi từng món được bưng lên, mọi người cũng bắt đầu dùng cơm, chỉ là không bao gồm Ôn Nhu. Trước đó cô không hề nói dối, cô thật sự là có chút ăn không vô, cũng không thích ăn uống ở nơi xa lạ.

Thấy cô không ăn, Sở Thừa cau mày nói: “Sao không ăn?”

Ôn Nhu vốn định trả lời thì lại bị cậu thiếu niên cướp lời trước: “Sở Thừa, cậu quản nhiều thật, Nhu Nhu muốn ăn hay không hình như cũng đâu có liên quan đến cậu?”

Người nói là Hạ Kha, ngữ khí khi nói chuyện của cậu ấy vẫn như thường ngày, trên môi mang theo nụ cười, giọng điệu dễ nghe.

Một chàng trai có ánh dương sáng lạn.

Dù những lời này của cậu ấy nghe có vẻ không mấy hay ho, thậm chí có chút gay gắt nhưng không hiểu tại sao, nếu từ trong miệng người khác nói ra thì chính là gay gắt, còn từ trong miệng Hạ Kha nói ra lại là thiếu niên ngây thơ ngang ngạnh.

Chàng trai này chính là như vậy, không quanh co nhiều, muốn nói gì nói nấy.

Đôi khi rõ ràng là một câu nói hay, lại bị cậu ấy nói như thể đang mắng người.

Những thứ này về thiếu niên bình thường để Ôn Nhu nghe được có lẽ hơi tệ, nhưng vì ấn tượng đầu tiên quá sâu và đẹp đẽ nên cô nghe cũng có chọn lọc, chàng trai còn rất trẻ, nên khá phóng túng và không bị gò bó.

Cũng sẽ không chú ý tới những chuyện khúc mắc này!

Tất nhiên đó chỉ là suy nghĩ xem nhẹ.

Nếu nhìn từ độ của Sở Thừa đang bị nghẹn, mấy hành vi này của Hạ Kha quả thực vô cùng thiếu tôn trọng và hoàn toàn thiếu dạy dỗ.

Cách cư xử tệ đến mức nên về nhà nghiền ngẫm định hình lại cách nhìn về cuộc sống.

Thời khắc này, cả ba người đều không hiểu nổi mạch não của Hạ Kha.

Càng không hiểu hơn chính là bọn họ không biết cuôi cùng việc Hạ Kha đứng về phe thiếu nữ là thật hay giả?

Bởi vì nhìn vẻ ngoài của cô đã gần như tái nhợt, cơ thể thoạt trông cũng rất suy yếu, hơn nữa đối phương thường xuyên xin nghỉ bệnh, bọn họ có thể chắc chắn cơ thể cô rất ốm yếu.

Tuy rằng bọn họ không phải bác sĩ, không biết làm thế nào để điều trị sức khỏe cho bệnh nhân nhưng ít nhất, chuyện bình thường như ba bữa ăn bọn họ vẫn biết.

Cho nên bây giờ, Dư Vãn chưa thể xác định xem rốt cuộc người trước mắt là địch hay bạn.

Tô Liệt cảm thán trong lòng, không hổ là vua biển, thật cặn bã!

Chẳng lẽ Sở Thừa muốn hại Ôn Nhu chắc?

Còn nữa, cậu ta và Ôn Nhu có quan hệ gì, vì sao không gọi là Ôn Nhu? Mà lại gọi là Nhu Nhu tỏ vẻ thân mật.

Hơn nữa còn Ôn Nhu, vì sao lại tốt với Hạ Kha vậy chứ?

Hai người họ quen nhau từ khi nào?

Giống như chỉ có mình cậu ta mới là người thật sự quen biết cô.

Kết thúc bữa ăn, mọi người đều mang theo tâm sự nặng nề. Đương nhiên tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ bản thân cô ra thì đều không hiểu được hành động của cô gái.

Do bài post và hình ảnh sáng nay, cùng với một ít chi tiết nhỏ rải rác đã khiến rất nhiều người bán tín bán nghi, sinh ra hứng thú cực lớn về tình yêu thầm kín của Ôn Nhu với hot boy cùng trường.

Bây giờ lại vừa vặn bắt gặp hai người cùng đứng dưới một mái hiên. Sao có thể náo nhiệt không xì xào, không xem kịch hay?

Nhưng bữa cơm này cũng đã xong, ngay cả một câu hai người cũng chưa ai nói, thậm chí một ánh mắt cũng chưa từng trao nhau.

Điều này khó tránh khỏi việc làm người khác nghi ngờ tính chính xác của tấm hình dán trong sân trường.

Có người tin thật, đương nhiên cũng có người nghi ngờ.

Nhưng nghi ngờ chỉ là con số nhỏ, bài post kia thật sự quá đầy đủ, về cơ bản đã bao gồm tất cả cả các điểm giống nhau và tần suất xuất hiện cùng nhau trong hai học kỳ này của Tống Lẫm và Ôn Nhu.

Chỉ có thể nói rằng điểm giống nhau của hai người quá nhiều, tần suất xuất hiện cùng nhau cũng quá cao, vốn dĩ không thể nói rõ.

Hầu hết mọi người đều tin vào lời giải thích này, mà Ôn Nhu cũng trở thành bạn gái chính thức của Tống Lẫm!

Bữa cơm này làm người ta khó chịu, rõ ràng cố ý tạo cơ hội cho hai người ở riêng mà lại bị ba người đột nhiên xuất hiện cắt đứt, thậm chí còn bị cưỡng ép đút một chậu dấm chua, quả thực vô cùng tệ hại!

Tô Liệt thì tạm được, ăn cũng ngon, xem kịch đủ nhiều, không có gì đáng nói còn tâm trạng của Dư Vãn thì giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, lúc tốt lúc xấu.

Những lời vừa rồi của Hạ Kha khiến Dư Vãn nghĩ đến một ít chuyện khác lần nữa, chính là có lẽ Hạ Kha không thích Ôn Nhu, hoặc có thể nói là có hơi ghét bỏ, hành động hiện tại của cậu ta có lẽ là đang đùa cợt với cô.

Cô gái mời khách, vậy mà chính cô lại không ăn!

Thậm chí đối phương còn cố ý nhấn mạnh câu “Ôn Nhu mời khách” khiến Dư Vãn không thể không hoài nghi, đối phương đang gài bẫy Ôn Nhu.

Mục đích cuối cùng chính là bỡn cợt, dù sao là vua biển cũng có thể có lòng tốt gì chứ, tự cho là đã nhận ra chân tướng, Dư Vãn bất chợt thấy hơi hưng phấn.

Chị ta nhìn trái nhìn phải, thấy mọi người dùng cơm trưa xong rồi thì Ôn Nhu cũng nên đi trả tiền.

Nhân viên phục vụ được gọi tới, Ôn Nhu chuẩn bị tính tiền thì lại nhận được thông báo phải cầm thẻ, mà trên tay cô cũng không có thẻ.

Quả nhiên là muốn làm mất mặt.

Biết cô sắp gặp rắc rối, cuối cùng Sở Thừa không thể nhịn nữa mà mở miệng nói.

Nhưng chưa đợi cậu ta cất lời, một giọng nữ khác còn nhanh hơn: “Sao vậy? Bạn học Ôn khong mang thẻ sao?”

Dư Vãn vẫn giống như lần đầu gặp gỡ, dáng dấp xinh đẹp, tính tình như cũ, giọng điệu như trước kia khiến người khác cảm thấy căm ghét.

Vì dùng bữa ở chỗ này nhất định phải cầm thẻ, mà có vẻ Ôn Nhu lại không không có thẻ, khiến mọi người cho rằng sẽ có chút mất mặt.

Có người lo lắng, có người hả hê khi ai đó gặp họa, cũng có số ít người rất bình tĩnh, không lo lắng cho cô.

Trong đó chỉ có ba người, Tống Lẫm, Hạ Kha và chính Ôn Nhu cô.

Ôn Nhu cả gan không mang thẻ đã đồng ý mời khách, đương nhiên cô đã suy nghĩ xong hết thảy, cô nhớ rất rõ cha mẹ nguyên chủ mới vừa nhận được thẻ từ bà nội Lý.

Họ đã nói với cô rằng nhất định không được làm rơi thẻ, nhất định phải bảo quản thật kỹ.

Đương nhiên lúc ấy cha mẹ Ôn còn nói với cô một chuyện khác, chính là để ngăn chặn tất cả tình huống có thể cô sẽ làm mất thẻ cho nên bố mẹ Ôn đã thẳng tay lấy thẻ đi.

Cô muốn lên tầng năm dùng bữa, có thể trực tiếp thông qua kênh thanh toán mật mã điện tử, hoàn toàn không có trở ngại gì.

Cho nên lúc này Ôn Nhu cũng không hoảng, cô thư thả tiếp nhận máy tính bảng trong tay nhân viên phục vụ.

Nhập vào từng con số, hoàn thành thanh toán, đồng thời âm thanh nhắc nhở tiền chuyển đến cũng vang lên ngay sau đó.

[Thân mến chào cô Ôn, khách hàng số 5377.]

[Đã hoàn tất thanh toán, cảm ơn quý khách đã sử dụng dịch vụ.]

Chương kế tiếp