Luôn Có Người Cố Chấp Yêu Thầm Tôi

Chương 69

Lần này anh hỏi rất trực tiếp.

Anh cũng không để lại đường lui cho cho chính mình, thậm chí còn không giữ lại cái gọi là danh dự cho bản thân.

Lý Hoài Niên vẫn luôn biết rõ mình thích cô gái trước mắt, chẳng qua lúc đầu anh không thể chấp nhận được việc bản thân vậy mà lại thích một người có lòng dạ xấu xa bởi vì vẻ ngoài.

Anh không thể chấp nhận được việc bản thân giống với những kẻ ăn chơi trác táng đó, càng không thể chấp nhận được việc người anh thích không thích anh.

Đúng vậy, anh biết, anh cũng vô cùng rõ ràng rằng Ôn Nhu không thích anh cho nên anh mới chán ghét như thế, chán ghét việc bản thân thích cô, có đôi khi anh cũng nghĩ tại sao bản thân anh thích cô mà cô lại không thích anh.

Điều này quá không công bằng! Thật sự làm cho người ta khó có thể chấp nhận được..

Huống chi là cô quyến rũ anh… trước, tại sao cuối cùng anh lại là người đau khổ, lại là người phải suy nghĩ!

Cảm xúc tàn bạo xuất hiện vào lúc này, sức phá hoại còn mạnh hơn lúc trước, anh không thể kiểm soát bản thân không làm người khác bị thương, càng không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân...

Lần đầu tiên Ôn Nhu nghe được rõ ràng những lời này của anh, cũng là lần đầu tiên hiểu được tình cảm của đối phương với mình.

Cô thậm chí còn sốc hơn cả khi mẹ của nguyên chủ nói với cô, cô không thể nhìn thẳng vào mắt của đối phương, bởi vì chuyện này làm cho người ta khó có thể tin được, Ôn Nhu biết cuối cùng sự tồn tại của cô là như thế nào ở nhà họ Lý, cô cũng biết rằng chắc chắn anh hiểu điều đó cho nên đối phương sẽ không thích mình. Ngoại trừ khuôn mặt ra, hình như cũng không còn có nguyên nhân nào khác nữa, có chút đáng buồn mà cũng hơi buồn cười.

Từ bé đến lớn, Ôn Nhu biết bản thân có một gương mặt xinh đẹp, khiến người ta rất thích nhưng cũng luôn có thể dẫn chuyện rắc rối tới.

Cũng giống như người trước mắt lại là một người thích khuôn mặt của cô, thật đúng là nông cạn, làm cho người ta không biết phải làm thế nào, cũng không thể từ chối.

Đúng thế, không thể từ chối.

Ôn Nhu còn vẫn còn nhớ trong hiện thực thì những người đó cứ quấn quýt lấy cô giống như bị điên, cho dù cô trốn như thế nào họ cũng có thể tìm thấy cô, người vốn ngay thẳng tốt bụng cũng sẽ trở nên nên rất kỳ quái.

Nói đến cũng thật đáng cười, cái gọi là cuộc sống một mình sau khi tốt nghiệp đại học của cô cũng chỉ là từ căn nhà mình dọn đến căn phòng cách vách mẹ mới mua, ở cùng một tầng, cùng một cái tầng trệt và lại còn là hàng xóm. Thậm chí còn đập tường làm một cánh cửa, chỉ là bình thường cánh cửa này cũng không hay mở ra, nếu như có tình huống khẩn cấp gì, Ôn Nhu ở sau tường gọi một tiếng là cha mẹ của cô có thể nhanh chóng đi qua cánh cửa này để vào trong nhà của cô.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Cô được bảo vệ rất tốt, có một phần lý do là vì sức khỏe cũng có một phần lý do là bởi vì những người tự nhận là rất yêu thương cô.

"Tôi không ghét anh, Lý Hoài Niên." Ôn Nhu đã suy nghĩ rất nhiều, cô không muốn lừa người trước mắt và cũng không muốn nghe theo lời của mẹ nguyên chủ, cô không có tình cảm với người đối diện, cũng không chán ghét anh, thậm chí là không có cảm giác gì.

Nhưng cô sợ từ chối quá dứt khoát thì sẽ hoàn toàn ngược lại, chỉ có thể nghĩ một ra một cách nói tương đối ổn.

Giọng điệu của cô rất nghiêm túc, cô rất ít khi gọi tên đầy đủ của anh, đây là lần đầu tiên ở trong trí nhớ của Lý Hoài Niên.

Không biết tại sao, có lẽ là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, cũng có thể là do giọng nói của thiếu nữ quá mức dễ nghe, dù Lý Hoài Niên không thấy tên của mình hay thì từ miệng cô nói ra lại giống như đã thay đổi.

Nghe xong còn làm cho đầu và trái tim của anh nóng lên, khiến cho người ta trong lòng hơn cả khi gọi anh là anh Hoài Niên.

Cô không chán ghét anh, vậy cô cũng thích anh sao?

Cũng không biết câu nói nào làm cho trái tim của anh nóng lên.

Giờ phút này, đôi mắt anh trong trẻo, trong mắt tràn đầy sự vui vẻ, là kiểu muốn giấu cũng không giấu được.

"Vậy cô... Có thích tôi không?" Lý Hoài Niên đã suy nghĩ những lời này rất lâu, cuối cùng cũng bỏ qua hết thảy mà nói ra khỏi miệng.

Anh muốn đánh cuộc một lần, chỉ một lần.

Thua thì cùng lắm là lại lặp lại lần nữa.

Dù sao anh và cô cũng là phu thê, có khi thời gian lâu dần sẽ nảy sinh tình cảm, chẳng qua là bây giờ phải ổn định tình cảm một chút thôi.

Nếu cô cũng thích anh thì quá tốt, không thích thì cũng không sao, chẳng qua là trong lòng anh sẽ không thoải mái lắm mà thôi.

Có lẽ đây là lần đầu tiên thẳng thắn thổ lộ tình cảm của anh, như người ta thường nói, mọi chuyện lúc mở đầu đều khó nhưng khi đã có lần đầu rồi thì sẽ dễ làm hơn.

Tình hình hiện tại của Lý Hoài Niên chính là như vậy.

Người thanh niên trước kia kiêu ngạo vô cùng, muốn nói một câu đều phải nghĩ đi nghĩ lại ba lần, đến cuối cùng còn không nói ra mà bây giờ đã lợn chết không sợ nước sôi luôn rồi.

Anh cũng không suy nghĩ được nhiều như vậy, dù sao anh và cô cũng là phu thê, cô là của anh thì chính là của anh, không phải là của anh thì cũng phải trở thành của anh.

Đôi mắt của anh cực kỳ sáng, Ôn Nhu đã từng nhìn thấy loại ánh sáng này ở trong mắt của nhiều người khác.

"Xin lỗi, tôi bây giờ vẫn đang ở trong độ tuổi đi học trung học, yêu sớm là không đúng."

Ôn Nhu trả lời rất uyển chuyển và cũng chỉ cho có lệ.

Cô biết trả lời như vậy sẽ tạo ra một gợi ý rất sai lầm cho người khác nhưng cô cũng không còn cách nào cả.

Mấy người lúc trước hỏi cô câu này đều đã ở trong tù rồi.

Cô không phải là một người hiền lành tốt bụng gì, nói ra lý do như vậy cũng chỉ muốn để bản thân mình chịu ít tổn thương đi một chút mà thôi.

Đúng như dự đoán, Lý Hoài Niên đã hiểu lầm.

Anh cười vô cùng ngọt ngào, hoàn toàn khác so với trước đây làm cho Ôn Nhu có một cảm giác khác.

Anh chuyển một cái bàn nhỏ sạch sẽ lên trên giường bệnh rồi đặt từng món ăn và bánh ngọt mà lúc trước đã mua lên mặt bàn, Ôn Nhu thực sự rất khó chịu khi dùng tay phải để ăn cái gì đó, nhưng cô vẫn nhịn xuống, cô thực sự không thích đụng chạm với người khác, dù rằng họ có ý tốt.

Sau khi ăn xong cũng không biết có phải là căng da bụng trùng da mắt hay không mà Ôn Nhu hơi buồn ngủ, cho nên rất nhanh cô đã đi ngủ rồi.

Khi cô tỉnh lại thì đã là khoảng mười một giờ đêm.

Lúc này cả thế giới đều đã trở nên yên tĩnh, Ôn Nhu mở mắt ra thấy vẫn là tấm trần nhà trắng xóa kia.

Phòng bên trong đã trống rỗng, không có bất kỳ ai nhưng cô vẫn có thể nghe thấy một vài tiếng vang nhỏ ở phòng tiếp khách bên ngoài phòng bệnh trong mơ hồ, hình như là âm thanh của một bản tin truyền hình nào đó.

Ôn Nhu nghe không quá rõ nhưng dường như là những âm thanh đó.

Ôn Nhu xuống giường rồi đi đến cửa phòng, bởi vì tay bị thương nên động tác mở cửa của cô không suôn sẻ cho lắm.

Nhưng cũng bởi vì tay cô bị thương nên hành động mở cửa của cô rất nhẹ nhàng, tiếng động cũng cực bé nên không làm phiền đến người bên ngoài.

Nếu không lắng nghe kỹ thì sẽ không cảm nhận được.

Cô mở cửa phòng ra, đập vào mắt chính là người con trai đang nằm vật trên sô pha, anh mặc một cái áo lót màu trắng và quần đen đơn giản, đi một đôi giày da đen đắt đỏ, anh luôn luôn như thế, đơn giản, sạch sẽ nhưng lại không tầm thường.

Anh đã ngủ nhưng mà máy tính bên cạnh vẫn còn đang phát video.

Chẳng qua là video này khác với những gì mà Ôn Nhu đã tưởng tượng, không phải là tin tức gì mà là lớp học trực tuyến.

Đúng vậy, anh cũng là học sinh giống cô, chỉ là một người học đang học đại học, còn một người thì học trung học mà thôi.

Cho nên trong khoảng thời gian này hẳn là đối phương nên đi học ở trường, nhưng mà anh lại xuất hiện ở chỗ này, có lẽ là muốn chăm sóc cô.

Đương nhiên Ôn Nhu cũng ác ý phỏng đoán rằng có lẽ vì đối phương không muốn đi học nên lấy cô để làm lý do mà thôi.

Tuy rằng suy nghĩ này rất tệ nhưng không thể phủ nhận trong đầu Ôn Nhu vẫn nảy sinh ra suy nghĩ như vậy, dù sao thì thanh niên rất ham chơi, không phải sao?

Tuy rằng Ôn Nhu suy nghĩ rất nhiều nhưng cô vẫn đắp một cái áo khoác cho anh, mặc kệ xuất phát từ lý do gì, anh cũng đã giúp đỡ cô mà không phải sao?

Huống chi đêm nay trời còn mưa rất to, sức khỏe anh lại kém hơn cả cô, nếu không có cái này, sáng mai thức dậy là anh có thể ở cạnh giường với cô luôn rồi.

Ôn Nhu tắt máy tính xong thì mở cửa phòng bên ngoài ra một cách vô cùng cẩn thận, sau đó bước ra.

Bây giờ đã là khoảng mười một giờ đêm, toàn bộ khu vực phòng VIP ở tầng cao nhất lộ ra sự yên lặng vô cùng.

Cô mặc áo một cái khoác dài, bước đi giữa hành lang dài quá mức trống trải, cô muốn đi xem người kia, người đã cứu cô.

Cậu nằm trong cửa sổ thủy tinh, vẫn luôn nằm ở đó như vậy, trên người cắm đầy máy móc giống như một người sắp chết, đang cố gắng giãy dụa để sống sót.

Những vết thương lớn nhỏ trên người cậu đã được băng bó lại bằng băng gạc, tuy rằng đã không còn nhìn thấy máu nhưng vẫn có thể nhìn ra được tình hình lúc đó bi thảm đến mức nào.

Đối phương đã cứu cô, giống như Hạ Kha.

Không, thậm chí còn nặng hơn Hạ Kha.

Cậu đã cứu mạng cô và cứu được cả đời cô, nếu cậu không đi ngang qua và xả thân cứu cô, như vậy cả cuộc đời này của cô sẽ vĩnh viễn sống trong bóng tối.

Ôn Nhu không biết bản thân nên làm gì để báo đáp công ơn này của đối phương, cô nghĩ rốt cuộc bản thân có gì mà đối phương có thể dùng tới và không ghét bỏ nó.

Nhưng Ôn Nhu suy nghĩ thật lâu cũng chỉ có thể cười tự giễu.

Với gia cảnh và thân phận của cậu, cậu sẽ thiếu cái gì chứ? Tất nhiên là cậu chẳng thiếu thứ gì rồi.

Ôn Nhu suy nghĩ một lúc lâu cũng đành phải rút ra một kết luận đó là cô ở đây tiếp tục nghĩ nhiều cũng vô ích, chỉ có thể chờ cậu tỉnh lại thì cô mới biết được đối phương cần gì.

Vậy lúc nào đối phương mới tỉnh lại? Đây là một vấn đề khó nói.

...

Gió thổi xuyên qua ngọn cây, mặt trời và mặt trăng thay nhau luân chuyển.

Chỉ vỏn vẹn hai ngày trôi qua, bàn tay của Ôn Nhu đã sắp đóng vảy.

Mà sáng hôm nay Tống Lẫm cũng đã tỉnh lại, người nhà của cậu lần lượt từng người một đến, phần lớn đều là những nhân vật mà Ôn Nhu chỉ có thể nhìn thấy trên tivi.

Thậm chí trong thời gian này, người nhà của thiếu niên còn đến thăm cả cô, chỉ là thái độ của bọn họ có phần niềm nở quá mức, nó có hơi kỳ lạ, không giống ngày xưa.

Bình thường sẽ là người được cứu sẽ bị người nhà của người cứu giúp ghét bỏ, dù sao ở trong mắt một số người thì người được cứu chính là kẻ đầu sỏ!

Nếu không có nạn nhân, như vậy người cứu giúp cũng sẽ không xen vào chuyện của người khác mà làm cho bản thân người trong nhà của bọn họ bị thương nặng như vậy.

Thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng.

Ôn Nhu rất áy náy, trong lòng của cô cũng lo lắng không yên, cho nên lúc mẹ của thiếu niên tỏ vẻ quan tâm với cô, cô cũng chỉ biết tỏ ra vừa mừng vừa sợ như vậy.

Nhưng không biết tại sao, Ôn Nhu cảm thấy rất kỳ lạ, mẹ của cậu cư xử rất kỳ lạ.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không mà thậm chí Ôn Nhu cảm thấy đối phương còn hồi hộp hơn cả cô, đồng thời trong đó còn có cả một chút cảm xúc áy náy.

Đương nhiên về chuyện này, Ôn Nhu cảm thấy là do cô hoa mắt thì mới có thể nhìn thấy cảnh tượng vô lý này, có lẽ trong lòng cô vẫn còn sợ hãi cho nên mới ảo tưởng ra một cảnh tượng như vậy.

Cuối cùng thì cũng không phải sự thật.

Bởi vì không phải sự thật nên Ôn Nhu cũng không quan tâm cho lắm.

Cậu chờ tất cả mọi người rời đi mới chìm vào trong giấc ngủ, bởi vì vết thương trên cơ thể thực sự rất nghiêm trọng nên cơ thể của cậu cũng rất mệt mỏi, vừa mới tỉnh lại được một lúc đã ngủ thiếp đi.

Cho nên Ôn Nhu bỏ lỡ lần này nhưng cô cũng không cảm thấy đáng tiếc, bởi vì cô cảm thấy chỉ cần sức khỏe của đối phương có thể tốt lên là mọi thứ đều chẳng hề quan trọng...

Trời tối rất nhanh, Ôn Nhu nằm trên giường nhìn trần nhà một cách buồn chán.

Đột nhiên điện thoại di động vang lên tiếng nhắc nhở của phần mềm trò chuyện, tiếng nhắc nhở của một phần mềm trò chuyện rất phổ biến ở thế giới này.

Đây là một cái điện thoại di động mới mua, bởi vì cái điện thoại trước kia của cô đã bị rơi vỡ vào ngày hôm đó.

Cái này là do mẹ của nguyên chủ mới đưa tới hai ngày trước, số điện thoại trong đó vẫn giống như trước, chỉ cần tải lại phần mềm và đăng nhập là được.

Ôn Nhu không lạ gì với âm thanh này.

Bởi vì tay bị thương nên động tác của cô hơi chậm chạp và vụng về, nhưng may mắn thay cuối cùng cô vẫn cầm lấy được điện thoại di động và mở phần mềm trò chuyện ra.

Chỉ thấy là người có avatar là thiếu nữ mặt mèo, có tên liên lạc là Dương Tinh Tinh gửi đến một đoạn thoại.

Đoạn thoại đó rất khó hiểu, Ôn Nhu hơi không hiểu lắm.

Chỉ thấy trên đoạn thoại đó viết.

[Bức ảnh trên diễn đàn là cậu có phải không?]

Chương kế tiếp