Ma Tôn Cùng Thần Tôn Vợ Chồng Diễn Kịch Hằng Ngày

Chương 19

Lúc này, người nào đó ở căn nhà bên cạnh vẫn không nắm được tình hình sự việc, còn đang ngồi chờ tướng công nhà mình trở về.

Đèn trong phòng vẫn sáng liên tục, Lăng Yên luôn ra trước cửa ngóng trông với ngọn đèn lồng trên tay, nhưng ngoài trời chỉ mỗi có màn đêm sâu thẳm, bóng dáng Trầm Ngọc thì lại chẳng thấy đâu.

Tuy rằng lời nói ban ngày của Bộ Duyên Khê cũng khiến Lăng Yên an tâm một chút, nhưng một người sẽ không vô duyên vô cớ tự dưng biến mất. Nếu không có chuyện gì thật thì lý nào đến giờ chàng vẫn chưa chịu về?

Càng nghĩ tiếp nàng càng thêm lo lắng, vẫn là ra ngoài xem một chút thì tốt hơn.

Đề phòng sau khi mình rời đi thì Đường Lam trở về, Lăng Yên đặc biệt để lại một tờ giấy nhỏ trên bàn. Lúc đặt tờ giấy xuống, ánh mắt Lăng Yên lơ đễnh lướt qua một vật nằm trên bàn, trông vô cùng sáng ngời. Nàng hơi ngẩn ra, cầm cây trâm phượng hoàng ở trên bàn lên, quan sát một lúc rồi bật cười thành tiếng.

“Xấu quá đi mất!” Lăng Yên nhỏ giọng cười chê một câu rồi dùng khăn gấm bọc lại cẩn thận, sau khi nhét vào ngăn tủ ở mép giường liền vội vã bước ra ngoài.

An Nhạc trấn khi vào đêm vô cùng yên ắng, sau một vòng tìm kiếm không có kết quả, cuối cùng Lăng Yên mới tìm đến trạch viện cũ nát mà Bộ Duyên Khê đã nhắc đến lúc sáng, nơi đám tà khí ào ạt lúc nhúc bay ra.

Những tán lá bị gió đêm lạnh lẽo thổi rụng đầy đất, khi Lăng Yên đến nơi thì cửa trạch viện đã hơi hé mở, bên trong là một mảng tối om, hệt như ngăn cách với toàn bộ ánh sáng bên ngoài. Nếu đem so với khí thế ban ngày, không khí ban đêm ở nơi đây có vẻ càng thêm âm u lạnh lẽo, cũng khó trách những thứ dơ bẩn đó phục kích nơi này, nhoi nhúc chui ra từ dưới đất.

Có điều Lăng Yên chỉ nán lại trong chốc lát, khi thấy trên cửa có dấu vết của lá bùa từng được dán lên, nàng liền đẩy cửa bước vào trong.

Cửa trạch viện nặng nề mở ra, sau khi Lăng Yên bước vào liền xoay người đóng cánh cửa lại. Nhờ như vậy, nàng mới nhận ra phía sau cánh cửa thế mà lại có rất nhiều vết trầy xước, vết xước dài và sâu trông giống hệt như vết cào của một loài mãnh thú nào đó. Lăng Yên chìm trong suy nghĩ trong phút chốc thì hồi tỉnh, quay đầu quan sát bốn phía của căn nhà.

Trạch viện này dù nhìn từ kiểu nào cũng giống như một ngôi nhà bị ma ám. Thân là Ma tôn, có là tà ma phương nào nàng cũng nhìn ra được, nếu trong đây thật sự có cô hồn dã quỷ đang ẩn náu, dĩ nhiên chỉ cần một cái liếc mắt là nàng phát hiện được ngay. Nhưng nơi này ngoại trừ bầu không khí vô cùng kì lạ ra, còn lại cái gì cũng đều không có.

Ban ngày bọn u hồn đã sớm bị phượng hoàng nhỏ trấn ép chui xuống lòng đất, bây giờ ở đây bốn bề vắng ngắt, ngay cả một nửa hồn phách cũng không trông thấy, nhưng nàng vẫn cảm nhận được sự âm u lạnh lẽo tỏa ra ở nơi đây, thậm chí Lăng Yên cũng không biết được cảm giác này rốt cuộc từ đâu mà có.

Trạch viện này đúng là có vấn đề, trong lòng Lăng Yên dấy lên sự cảnh giác, tiếp tục bước chân vào bên trong.

Không lâu sau khi tìm kiếm quanh đình viện cũng vẫn không thấy người nào khác, cuối cùng nàng mới dừng lại ở một căn phòng nhỏ nằm ở sân phía sau. Thứ làm Lăng Yên chú ý, chính là toàn bộ căn phòng trong trạch viện này đều được đóng chặt cửa, duy nhất chỉ có phòng trước mặt lại đang mở toang hoác, giống như để chào đón người nào đó bước vào trong vậy.

Lăng Yên cảm giác được sự khác thường, nhưng thực hư có thế nào nàng cũng mặc, ngay tức khắc liền tiến vào bên trong.

Trong phòng tối om còn hơn cả bóng đêm ở bên ngoài. Lăng Yên giơ cây đèn về phía trước, nhờ ánh lửa tỏa ra mới nhìn rõ được mọi thứ chung quanh.

Trái ngược với bên ngoài, gian phòng bên trong lại vô cùng sạch sẽ. Sự sạch sẽ này không phải vì không có nổi một hạt bụi, mà là cách bày biện của nơi đây vô cùng gọn gàng sạch sẽ. Phòng trống trơn, gió lạnh từ ngoài lùa vào làm tấm mành che màu trắng được treo một bên bị thổi lên, tung bay phất phới. Mà nhờ có gió thổi qua, nàng mới thấp thoáng thấy được cảnh vật phía sau tấm màn che, sát tường đều được bày biện những thứ đồ vật nào đó.

Lăng Yên rọi đèn bước tới gần, nhờ ánh đèn le lói mới xác nhận đúng là có tới chừng mười mấy bài vị đang bày ra trước mắt.

Thì ra gian phòng này là nơi đặt đền thờ tổ tiên, Lăng Yên xem từng bài vị một mới biết, hóa ra nơi đây vốn dĩ là biệt viện của Thi gia, xem xét ngày sinh tháng đẻ được khắc trên bài vị thì người qua đời lâu nhất cũng khoảng chừng sáu trăm năm, còn người mới mất gần đây thì cũng phải hơn một trăm năm trước.

Mặc dù ngôi nhà này tràn đầy âm khí tà ma nhưng cũng
không có điểm quái lạ nào khác. Lăng Yên nhìn một lát đã mất hứng, trong lòng lại nhớ Đường Lam, nếu không tìm được tung tích của chàng ở nơi này vậy thì nàng cũng
không cần nán lại quá lâu, liền xoay người bước ra khỏi
phòng.

Có điều chân vừa mới bước tới cửa liền ngừng lại, đưa mắt nhìn về góc tường hướng ngược lại bên kia, ánh mắt liền bắt kịp một vệt bóng trắng vừa xẹt qua.

Không phải hơi thở của con người.

Lăng Yên liền nhận định ngay chỉ với một lần liếc mắt, đáy mắt lộ ra nghi hoặc, rất nhanh đuổi theo bóng trắng ở góc tường.

Bóng đêm dày đặc, những tầng mây dần che khuất bóng
trăng khiến bầu trời đêm càng thêm ảm đạm. Cảnh vật
xung quanh bị bóng tối bao trùm, cặp đèn trên tay Lăng
Yên cũng lắc lư theo bước chân nàng khiến ánh nến lập lòe chớp tắt. Thấy bóng trắng trước mắt vụt qua, nàng liền đuổi theo sát nút, cuối cùng đem cả thân mình chặn bên phía ngoài của gian phòng.

Cuối cùng sau đó, nàng cũng thấy rõ được bóng trắng ở trước mặt mình.

Đó là một chú hồ ly toàn thân trắng muốt, cả người run
rẩy cuộn tròn ở trong góc, dường như đang rất kinh hãi vì
Lăng Yên bất chợt đuổi theo.

Vẻ mặt Lăng Yên có chút kinh ngạc, nhỏ giọng nói: “Hồ ly?”

Ở một nơi như thôn này sao lại có hồ ly, lại còn xuất hiện vào thời điểm này nữa?

Nghe được tiếng của Lăng Yên, rốt cuộc con hồ ly cũng
ngẩng đầu lên, ngước cái đầu nhỏ bé của mình để nhìn
nàng, chẳng hiểu thế nào mà lại tỏ vẻ như mình là một chú hồ ly yếu ớt đáng thương.

Lăng Yên nhoẻn miệng cười, thấp giọng nói: “Giả vờ yếu ớt với ta cũng vô dụng.” Nàng cất lời, nhanh chóng bước tới gần tiểu hồ ly.

Vốn đã sớm ngụy trang thành một người phàm, dĩ nhiên
ma khí trên người tất nhiên cũng đều bị nàng phong bế.
Những sinh linh đạo hạnh thấp kém sẽ không thể nhận ra
được gì, nhưng nàng cứ tiến sát về phía tiểu hồ ly như vậy khiến nó không thể kìm nén nỗi sợ hãi, rên lên một tiếng bi thương, toàn thân càng thêm co rút cuộn tròn ở một chỗ.

Lúc nãy Lăng Yên nhìn ra được đạo hạnh của tiểu hồ ly này thấp kém, có lẽ đã tu hành được một thời gian, nhưng vẫn chưa đủ năng lực để biến thành người được. Tuy tiểu tử này không có yêu lực gì nhưng chí ít, hắn cũng có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của loài người. Vì thế nàng lập tức hỏi: “Tại sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này?”

Lỗ tai tiểu tử kia khẽ giật một cái, có vẻ như hiểu được câu nàng hỏi, ánh mắt lại lộ vẻ kinh hoảng, cả người không ngừng co rúm lại.

Lăng Yên nhìn dáng vẻ sợ hãi của tiểu hồ ly, không nhịn được lại hỏi: “Ban ngày ngươi cũng ở đây à?”

“Vậy ngươi có từng thấy nam tử nào cao chừng này
không?” Lăng Yên diễn tả chiều cao của phu quân nhà
mình với đối phương, “Chàng tên Đường Lam, dáng người thư sinh hơi gầy một chút, nhưng rất ưa nhìn.”

“...”

Không biết vì sao mà vào lúc nghe được câu nói này; tiểu hồ ly vốn đang không ngừng co rúm một chỗ bỗng nhiên khựng lại, ngẩng đầu nhìn chòng chọc vào Lăng Yên.

Lăng Yên ngừng nói, biến sắc: “Ngươi biết chàng sao?”

Lông trên người tiểu hồ ly vì hứng chịu gió lạnh bên ngoài mà run lẩy bẩy, bắt gặp phía bên kia có đường trốn liền co cẳng bỏ chạy. Nhưng Lăng Yên phản xạ cực nhanh, trực tiếp xách nó lên dễ như trở bàn tay. Tiểu hồ ly hoảng loạn vung đuôi hai vòng trên không trung, bốn chân quẫy đạp loạn xạ muốn trốn thoát, nhưng Lăng Yên sao có thể thả tên tiểu tử này một cách dễ dàng được, liền thấp giọng tuyên bố: “Không nói rõ ràng thì đừng mong ta thả ngươi đi!”

Nàng tìm ở An Nhạc trấn cả một ngày trời vẫn không có
tung tích của Trầm Ngọc, vất vả lắm mới có chút manh mối thì sao có thể buông tha nhanh như vậy. Thế là nàng
nhanh chóng xách tên tiểu hồ ly này về tới tận nhà.

Nhưng mọi chuyện đâu dễ dàng như Lăng Yên nghĩ. Sau
khi tiểu hồ ly bị bắt đem về, bất kể Lăng Yên tra khảo cả
đêm, cái gì có thể hỏi nàng đều lôi ra hết nhưng rốt cuộc từ đầu tới cuối, việc duy nhất tên tiểu hồ ly có thể làm chính là mở to cặp mắt nhỏ bé hoảng sợ của mình mà nhìn nàng.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt trời đã sáng, đáng thương cho Lăng Yên tất bật cả đêm mà vẫn không có kết quả gì. Vào thời khắc bầu trời bừng sáng, cửa chính bỗng có người gõ cửa. Lăng Yên cho rằng Đường Lam đã trở về liền vứt tiểu hồ ly sang bên, khẩn trương chạy ra mở cửa.

Nhưng nàng đã thất vọng, người đứng ngoài cửa không phải Đường Lam mà là Bộ Duyên Khê xuất hiện với vẻ mặt chán chường uể oải.

“Thế nào rồi?” Lăng Yên ngập ngừng hỏi đối phương.

Bộ Duyên Khê ngáp một cái, ló đầu vào trong sân quan sát một hồi mới lên tiếng hỏi: “Đường Lam trở về chưa? Ta không yên lòng nên mới đến xem thử!”

Nghe đến đây, vẻ mặt Lăng Yên dần trở nên ảm đạm, lắc đầu nói: “Vẫn chưa, muội còn đang tìm chàng!”

“Muội lo lắng cho Đường Lam chắc là vẫn chưa ăn gì phải không, đây là do ta làm lúc sớm, xem như... mượn đồ của muội nên ta trả lễ vậy đi.” Chính xác là mới sớm tinh mơ hắn đã bị vị phượng hoàng tổ tông ở trong phòng kia cưỡng ép làm ra mới đúng.

Nói xong lời này, vẻ như Bộ Duyên Khê có hơi ngượng ngùng gãi đầu, một chốc lại bổ sung: “Một lát nữa ta cùng tìm với muội, rồi sẽ tìm được hắn thôi, muội đừng quá lo!”

Đáy mắt Lăng Yên khẽ động, lắc đầu: “Không cần...” Lời còn chưa dứt đã thấy một bóng trắng từ trong gian phòng bất chợt phóng ra, lúc này mới dừng câu chuyện, động tác nhanh nhẹn túm được con vật trắng muốt xách lên trước mặt.

Tất nhiên thứ vừa vụt ra chính là tiểu hồ ly, biết nó muốn
chạy nên nàng mới xách nó trở về, thấp giọng nói bên tai
tiểu tử kia: “Đừng chạy nhanh thế chứ!”

Tiểu hồ ly giãy dụa một hồi không có kết quả, liền mềm nhũn co thành một khối tròn vo trong lòng Lăng Yên.

Bộ Duyên Khê trông thấy liền ngẩn người, chỉ vào đồ chơi trên tay nàng, ngơ ngác hỏi: “Đây là...”

“Vật nuôi, đem về chơi cho vui.” Tất nhiên Lăng Yên sẽ không nói mình nhặt được con hồ ly ở trong trạch viện đêm qua, chỉ là thuận miệng nói như vậy thôi.

Bộ Duyên Khê đáp “Ồ!” một tiếng, lại nhớ tới lời của mình vừa rồi, vội vội vàng vàng nhét rổ vào tay Lăng Yên, chém đinh chặt sắt nói: “Ở đây chờ ta, ta quay về chuẩn bị một số thứ rồi sẽ cùng muội đi tìm hắn. Một cô nương như muội chạy loanh quanh cũng không quá thuận  tiện, nhưng người tu đạo như ta thì khác, chuyện tìm người mất tích thì ta chắc chắn lợi hại hơn muội.” Dứt lời hắn liền trở về căn nhà của mình ở sát bên. Lăng Yên ôm tiểu hồ ly, trong lòng do dự một chốc lát nhưng vẫn không nói thêm gì nữa.

Từ nhà Lăng Yên trở về, Bộ Duyên Khê vừa đẩy cửa bước vào liền bắt gặp vị phượng hoàng tổ tông đang ngồi ngay ngắn ở trong ngăn tủ, dõi cặp mắt bình tĩnh đầy thâm thúy nhìn chòng chọc vào hắn.

Bị nhìn đắm đuối như vậy; Bộ Duyên Khê cảm thấy sợ hãi trong lòng, không kìm nén được mà bật thốt lên: “Làm sao vậy?”

“Vì sao đi lâu vậy?” Trầm Ngọc thấp giọng hỏi.

Bộ Duyên Khê thở phào nhẹ nhõm, khép cửa lại bước nhanh vào phòng, lập tức mò từ trong tủ ra một đống chất đầy bùa chú kiếm gỗ phất trần... đủ thứ loại, vừa thu gom vừa nói: “Ta đây vì quan tâm đến hàng xóm láng giềng nên mới hỏi nhiều vài câu thôi.”

Trầm Ngọc im lặng trong chốc lát, tầm mắt sâu kín lại một lần nữa dán trên người Bộ Duyên Khê, giọng ngập ngừng: “Nàng... thế nào rồi?”

“Nàng? Ngài đang hỏi A Tinh sao?” Bộ Duyên Khê gom một đống lá bùa nhét vào trong ngực, cau mày nói, “Ta vừa gõ cửa thì muội ấy liền chạy ra ngay, xem ra là lo lắng cho tướng công mình cả đêm đến nỗi chưa hề chợp mắt rồi, ta dự định cùng muội ấy đi tìm hắn đây. Phượng hoàng tiên nhân, ngài có muốn đi cùng không? Ngài thần thông quảng đại, khẳng định có không ít biện pháp chứ nhỉ?”

Trầm Ngọc im lặng một lúc, lắc đầu: “Ta tìm không được.” Trong đầu hắn chỉ nhớ mỗi vấn đề Bộ Duyên Khê nói ban nãy, hoàn toàn không có tâm tình đáp lời. Huống chi lúc này hắn đang trong thân phượng hoàng, nếu xuất hiện trước mặt A Tinh, chắc chắn hắn sẽ bị nàng ghét bỏ.

Bộ Duyên Khê nghe hắn nói vậy cũng không miễn cưỡng, ngẫm nghĩ rồi lại thở dài: “A Tinh cũng đáng thương lắm, vừa mới thành thân đã gặp phải chuyện này, nhưng có tiểu hồ ly ở cùng muội ấy cũng tốt, nếu không muội ấy chắc chắn sẽ nghĩ ngợi lung tung.”

Nghe đến đây, Trầm Ngọc bỗng dưng ngẩn người, hỏi ngược lại: “Hồ ly?”

“Đúng vậy, cũng không biết muội ấy nuôi từ hồi nào.” Bộ Duyên Khê nói đến đây lại nghĩ tới dáng vẻ Lăng Yên ôm tiểu hồ ly trong ngực ban nãy, nên thuận miệng nói tiếp, “Ngài cũng biết người tu đạo bọn ta không thể nào thích nổi loại hồ ly này, cơ mà A Tinh trông có vẻ thích lắm, còn ôm nó vào trong ngực nữa đấy.

Trầm Ngọc: “…” Đã hai ngày trôi qua, giờ đây mới chính là lúc tâm tình hắn rơi thẳng một đường xuống đáy vực.

Nhưng bởi vì cảm xúc không hề biểu lộ được trên cơ mặt của loài chim phượng hoàng, vì thế Bộ Duyên Khê cũng không thấy được tâm trạng của hắn không tốt, sau khi gom đồ một cách nhanh chóng liền bước ra khỏi phòng, lúc quay đầu vẫn không quên nhắn nhủ: “Ta sẽ nhanh trở về. Phượng hoàng đại tiên, ngài...”

“Ngươi đi nhanh đi!” Âm thanh của Trầm Ngọc trong trẻo vang lên.

Vì thế rất nhanh Bộ Duyên Khê đã ra sân nhà, cửa viện khép lại. Trầm Ngọc ở bên trong có thể nghe được tiếng đối thoại của hắn và Lăng Yên ở ngoài, lại nghe được tiếng bước chân xa dần của hai người, lúc này đáy mắt mới toát lên vẻ nặng nề u ám, ở trong phòng lui về sau hai bước, giương cánh vỗ phành phạch mấy cái rồi sải cánh nhảy lên đậu trên bức tường cao ngăn giữa hai căn nhà. 

Trầm Ngọc quét cặp mắt về phía bên kia tường, rất nhanh đã xác định được nơi sát vách vốn dĩ thuộc về hắn, bỗng dưng lại xuất hiện một tiểu hồ ly lông trắng như tuyết đang cuộn tròn ở trên giường trong phòng của hắn!

Thì ra A Tinh không thích phượng hoàng, mà thích hồ ly.

Trầm Ngọc đứng ở đầu tường với tư thế cao quý của loài chim phượng hoàng, từ trên cao dõi mắt theo từng động tác cử chỉ của tiểu hồ ly kia mà trong lòng cảm thấy bức bối vô cùng.

Chương kế tiếp