Mông Cổ sau nhiều năm không ngừng đem quân đánh chiếm khắp nơi, cuối cùng cũng thò vuốt tới Đại Việt. Từ sau khi Đại Lý[1] bị hạ năm Quý Sửu[2], biên giới luôn ở trong tình trạng căng thẳng, đến năm nay đã căng như dây đàn. Ta nghe Quốc Khang nói, Mông Cổ đã nhiều lần cử sứ giả sang ép chúng ta nghị hòa, Thái sư đều thẳng tay tống chúng vào ngục. Ta cười khẩy, biết rằng đất nước này chẳng còn mấy ngày yên ổn nữa.

Ta hỏi Quốc Khang tình hình luyện võ của nó tới đâu rồi, năm ấy Quốc Khang hai mươi mốt tuổi lè lưỡi với ta nói một câu: “Cưỡi được ngựa, cầm được giáo, tuyệt đối không chết.” Ta véo má nó một cái: “Ngươi thử chết xem, bà cô ta sẽ mò tới tận chiến trường đào xác ngươi lên đánh cho một trận.”

Điều ta lo lắng cuối cùng cũng tới, Ngột Lương Hợp Thai[3] dẫn theo ba vạn quân, trưng dụng thêm hai vạn quân của Đại Lý, quyết một mẻ san bằng thành Thăng Long.

Bạch lộ[4], trời mát mẻ, thực sự không thích hợp để nói lời chia ly.

Gần đây ta không khỏe, chỉ có thể nằm trên giường nhìn ba thằng nhóc ranh xếp hàng tới từ biệt. Trận này Trần Bồ thân chinh ra trận, đám hoàng tử chúng nó cũng không tránh khỏi một trận gươm đao.

Trần Hoảng gỡ mũ trụ giáp xuống cầm trong tay, gương mặt nó ôn hòa thực sự không chút ăn nhập với đống khải giáp vừa nặng vừa cứng kia. Ánh mắt nó vẫn trong trẻo dịu dàng: “Cô cô, nhanh khỏi bệnh nhé, đợi bọn con thắng trận trở về, lại tới thăm cô cô.”

Ta đem tràng hạt sưa đỏ năm xưa Quốc Tuấn tặng ta tách ra, lấy ba hạt tròn nhất, mỗi hạt xâu vào một chiếc vòng. Ta buộc một chiếc lên cổ Trần Hoảng, mỉm cười chúc nó bình an.

Quốc Khang nhìn sợi dây, bộ dạng cực kỳ lưu manh nói với ta: “Con yếu nhất, chi bằng cho con thêm hạt nữa đi.” Ta phì cười, cốc đầu nó một cái.

Quang Khải nhận sợi dây, ngạc nhiên là nó không móc máy gì ta, chỉ đợi cho Quốc Khang và Trần Hoảng ra khỏi phòng, mới ngồi xuống bên cạnh giường. Dù trên người nó mặc giáp sắt, vẫn toát ra một vẻ hờ hững rất tự nhiên. Nó tựa lưng vào thành giường, ngẩng đầu nhìn trần nhà, trầm mặc một hồi. Ta cũng im lặng ngồi trên giường.

Sáu năm nay nó luôn ở bên cạnh ta, dùng một cách thức của riêng nó, chữa trị cho trái tim chằng chịt vết thương của ta. Ở bên nó, có một cảm giác rất an lành.

Sau cùng dường như đã hạ quyết tâm, nó hít một hơi rồi đứng bật dậy, ném vào trong lòng ta một quyển sách mỏng. Ta ngẩn người, thuận tay mở ra. Bìa sách đề hai chữ “Lạc Đạo” phóng khoáng, bên trong là rất nhiều bài thơ chép tay, phía dưới mỗi bài thơ đều có ghi một số kiến giải về sự vật sự việc, không quá uyên thâm nhưng rất triết lý.

Ta mỉm cười trêu chọc: “Gì đây, chẳng đáng mấy đồng.”

Quang Khải trừng mắt, bộ dạng như thể hận sắt không rèn thành thép: “Chỉ có một quyển thôi, giữ cho kỹ vào. Trong này là đúc kết cả một cuộc đời của một thi nhân vĩ đại đấy.”

Ta nhìn “thi nhân vĩ đại” chỉ mới mười bảy tuổi trước mặt, lắc đầu sửa lại: “Không phải cả cuộc đời. Cuộc đời ngươi còn rất dài.”

Nó ngẩn người, sau cùng khịt khịt mũi mấy cái, quay đầu bỏ đi: “Cô cô, hẹn gặp lại.”

Ta ôm chặt quyển sách trong lòng, hẹn gặp lại.

Đêm trước ngày khởi binh, Trần Bồ tới thăm ta.

Hôm ấy ta khoác một chiếc áo mỏng ngồi bên thềm nhà hóng gió. Hắn đứng dưới cổng nguyệt môn, không xa không gần, lẳng lặng nhìn ta.

Hai người bọn ta chỉ cách nhau vài trượng, lại như đã cách nhau cả mấy bận bãi bể nương dâu.

Dấu chân thời gian lưu lại trên gương mặt, tóc mai cũng đã phủ sương. Nhưng trong lòng ta, hắn vẫn mãi dừng lại ở một thời điểm nào đó trong quá khứ, vẫn là một thiếu niên chưa trải sự đời, dung mạo đẹp đến nao lòng.

Ta nhớ rất nhiều năm về trước, tình cảnh cũng giống như lúc này, ta khoác áo mỏng ngồi trước thềm bậc cấp, vẫy tay về phía hắn: “Trần Bồ, qua đây.”

Nhưng lần này ta không vẫy tay, cũng không gọi, chỉ yên lặng ngắm nhìn. Bọn ta cứ lẳng lặng nhìn nhau không nói tiếng nào như vậy cho tới sáng.

Kèn trống vang rền, hắn quay gót bước đi.

Nhiều năm về sau ta mới biết, nụ cười trước lúc quay lưng ấy lại là lần cuối cùng hắn cười với ta.

Nếu biết sớm một chút, ta nhất định sẽ gọi hắn lại, bảo hắn cười cho ta ngắm một lúc nữa.

Ta một mình ở trong lãnh cung, lòng nóng như lửa đốt. Không còn Quốc Khang, Quang Khải tới đưa tin, ta giống như một kẻ vừa câm vừa điếc, không rõ tình hình cụ thể ở chiến trường thế nào.

Ta chỉ biết quân ta thất thủ ở Bình Lệ Nguyên[5], sau đó liên tục rút lui về kinh thành. Ta rất muốn hỏi, Quốc Tuấn của ta sao rồi, có tham chiến không, có bị đẩy lên tuyến đầu không, liệu có bị thương không? Quốc Khang của ta, Quang Khải của ta, Trần Hoảng của ta có bình an không? Trần Bồ thì sao, không có tổn thất gì đâu phải không?

Ta muốn hỏi rất nhiều thứ, nhưng lại không biết phải hỏi ai.

Mấy ngày nay trong cung ồn ào, xem ra là đang tổ chức rút tiếp khỏi thành Thăng Long nữa. Đại quân nhanh chóng bảo toàn lực lượng rút đi trước, hoàng tộc và thân nhân của quan lại sẽ theo sự sắp xếp của Thiên Cực công chúa mà rút sau.

Ta co ro ngồi trong chăn, tay nắm rất chặt rồi mà toàn thân vẫn run rẩy. Ta từ nhỏ đã sợ rất nhiều thứ, sợ đau sợ chết. Nhưng sợ hơn tất cả là cô độc một mình. Người tổ chức đợt rút lui lần này lại là Thiên Cực công chúa, dù không biết lý do nhưng ta có thể cược cả mạng mình rằng, bà ấy tuyệt đối sẽ không dẫn ta đi theo, ta sẽ bị bỏ lại nơi này một mình.

Quả không ngoài dự liệu, sau nhiều ngày ồn ào, xung quanh dần trở nên yên tĩnh lại, nhưng thủy chung vẫn không có ai tới đưa ta đi.

Đông chí, lạnh đến không thở được.

Thiên Cực công chúa lần đầu tiên hạ mình tới lãnh cung của ta, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.

Vẫn giống như lần cuối ta nhìn thấy bà trong điện Thiên An của hoàng tỷ, vẫn lạnh lùng ngạo nghễ, cao quý từ trong cốt tủy. Bà từ trên cao nhìn xuống bộ dạng run rẩy yếu ớt của ta, trong ánh mắt ngập tràn khinh ghét và coi thường.

Ta hít một hơi, cố gắng mỉm cười: “Người sẽ không đưa con đi theo đâu phải không?”

Bà không trả lời, nói sang chuyện khác: “Chôn sống mấy trăm người ở Hoa Lâm, là trò của ngươi phải không?”

Chôn sống mấy trăm người? Ác độc nhỉ. Ta cười khẽ: “Đào hố cũng là Thái sư đào, lấp hố cũng là Thái sư lấp, liên quan gì đến con.”

Ta thấy bàn tay bà nắm lại rất chặt, tựa như hận không thể bóp chết ta ngay lập tức. Ta ngước mắt mỉm cười, thua gì thì thua chứ tuyệt đối không thể thua về khí thế. Hồi lâu, khuôn ngực phập phồng của bà cuối cùng cũng bình ổn trở lại, tựa như thương xót nói với ta: “Ngươi sinh ra đã là tạo nghiệp. Nếu như ngươi ngoan ngoãn một chút, hoặc ngu ngốc một chút… thì có lẽ chuyện đã khác rồi.”

Sau đó bà phất áo định rời đi, ta níu lấy tay áo trắng như bông ấy, nắm rất chặt: “Mẫu hậu, con chỉ muốn biết vài điều thôi. Xem như là mẫu hậu nể tình con dù sao cũng là nữ nhi người đích thân sinh ra, trả lời con mấy câu thôi.”

Bà dừng bước, không nói đồng ý nhưng cũng không từ chối. Ta tổng cộng đã hỏi năm câu, mỗi câu đều hỏi về an nguy của những người ta trân trọng. Đáp án nhận được là Trần Bồ bình an, Quốc Khang, Trần Hoảng và Quang Khải đều bình an, còn Quốc Tuấn thì là… không rõ.

Ta mệt mỏi buông tay áo bà, nằm trên giường chăm chú nhìn bóng lưng vừa cao vừa thẳng ấy từng bước đi ra khỏi phòng. Lúc đi ra bà cũng không tiện tay đóng cửa lại, gió đông lùa vào phòng mang theo hơi sương, lạnh buốt.

Quân Mông Cổ chỉ sau hai trận đánh đã chiếm được kinh thành. Nhưng quốc khố trống rỗng, không lương thực, không vũ khí, đến người sống còn không có nữa là.

Bọn chúng cho quân đi lục lọi từng ngóc ngách trong cung, ta nghĩ lúc này mà bị tóm được liệu có bị đem đi nhúng nước sôi xẻo thịt khao quân không đây. Rất nhanh, lãnh cung của ta cũng đã bị lục lọi tới.

Ta nghe tiếng bước chân và tiếng nói ồn ào ở gian ngoài, chui dưới gầm giường run cầm cập, trong tay nắm chặt thanh đoản đao Quốc Tuấn từng tặng ta làm quà sinh thần, không ngờ lại có ngày phải dùng tới vật này thật.

Thần kinh ta căng như dây đàn, nín thở chờ đợi. May sao tiếng ồn ào lắng dần, ta đoán có lẽ không tìm thấy gì khiến bọn chúng bỏ cuộc mà rời đi rồi chăng. Nhưng ta chưa kịp thở phào thì sàn gỗ lại một lần nữa vang lên tiếng kẽo kẹt, người đang tới bước chân hùng dũng, tỉ mỉ kiểm tra từng góc một.

Xác định chỉ có một người, ta hít một hơi, dốc hết sức bình sinh dùng một chiêu tấn công duy nhất Quốc Tuấn từng dạy ta, lao ra khỏi gầm giường, đột kích phần chân của đối phương.

Dù sao cũng chết, bản công chúa không muốn làm ăn lỗ vốn, một mạng đổi một mạng mới tính là công bằng.

Nhưng cũng không biết là do ta may mắn hay thế nào, một đao đắc thủ, đối phương to hơn rất nhiều lại bị ta quật ngã. Ta không kịp lấy hơi, lật ngược đoản đao kề vào cổ họng đối phương, tìm đúng động mạch, soạt một tiếng, kẻ kia không kịp giãy giụa đã tắc thở.

Ta nhìn vẻ mặt kinh ngạc tột cùng đang dần tím tái lại của gã, chính mình cũng thấy khó tin. Ta cười khẽ, đưa tay vuốt mắt cho gã, lôi xềnh xệch gã vào trong gầm giường, lại lấy khăn lau sạch máu trên mặt đất. Xong xuôi cũng bò lại vào trong gầm giường.

Làm liên tục nhiều động tác như vậy, sức khỏe ta cũng chịu không nổi, bắt đầu thở dốc.

Năm xưa lúc Quốc Tuấn tặng đoản đao cho ta, đã tiện thể dạy ta một chiêu thức phòng thân. Những lúc ta nhớ nó sẽ đem chiêu thức này luyện lại một lần, luyện nhiều năm một chiêu thức, đến đồ ngốc cũng phải trở nên lão luyện. Để tăng thêm tính hiệu quả, ta còn bôi thêm kịch độc vào lưỡi đao, chọn loại độc đến ta cũng không thể nào giải được.

Dốc hết tính mạng đánh cược một lần như thế, cũng chỉ là để hoàn thành ước hẹn với bọn nhóc kia thôi.

Ta phải sống, sống để chờ chúng trở về.

Ta không nhớ nổi mình đã nằm trong gầm giường cùng với một cái xác đang thối rữa bao nhiêu lâu, chỉ nhớ lúc ta mở mắt ra, đã nhìn thấy dương quang sáng lạn, ta đang nằm trong vòng tay một người.

Trên người y đầy mùi máu tanh, trái tim đập hỗn loạn, ta nghe thấy y đang nức nở, nhưng không nghe rõ y nói gì. Ta ho khẽ một tiếng, lúc ấy trong phút chốc tưởng chừng cả thế gian dừng lại, người y cứng đờ rồi chầm chậm cúi đầu nhìn ta.

Vì ngược sáng nên ta không nhìn rõ gương mặt y, ta chỉ biết trên mình y mặc giáp sắt lạnh lẽo, vậy mà bàn tay đặt lên mặt ta lại ấm nóng như nắng mùa hạ.

Cổ tay đeo một chuỗi vòng bạch ngọc, ta nghĩ lần này ta không nhận lầm người.

Ta run rẩy đưa tay gạt nước mắt trên mặt y, hỏi một câu không đầu không cuối: “Chúng ta có thắng không?”

Ta nghe tiếng y nghẹn ngào: “Thắng. Đại thắng.”

Ta mỉm cười hài lòng, nhắm mắt thiếp đi trong nắng xuân rực rỡ.

[1] Một vương quốc của người Bạch (937-1253), bao gồm tỉnh Vân Nam, Quý Châu, tây nam tỉnh Tứ Xuyên của Trung Quốc và một phần Bắc Bộ Việt Nam ngày nay,

[2] Tức năm 1253.

[3] Một tướng của Mông Cổ.

[4] Một trong hai mươi tư tiết khí, nghĩa là nắng nhạt.

[5] Nay thuộc tỉnh Vĩnh Phúc.