Mẹ Kế Tiểu Thịt Tươi Không Biết Tốt Xấu

Chương 13: Cự tuyệt cỏ non
Rất nhanh, đoàn đội Ninh Điềm Điềm không để cho cô chờ lâu, liền đăng một bài xin lỗi dài trên weibo, kĩ thuật viết cũng tốt, cũng biểu thị được vẻ thành khẩn, ngay cả chó ven đường liếc mắt một cái nói không chừng cũng sẽ rơi lệ.

Cố Tư Ngữ bĩu môi, liếc mắt một cái mười hàng đảo qua, thấy bài weibo dài này không có gì âm dương phân trần, liền tiện tay vứt sang một bên.

Có lẽ là trận chiến trên mạng Cố Tư Ngữ giành phần thắng, hoặc có lẽ là hôm qua đã được giáo huấn, cho nên hôm nay đến kiểm tra hai tổ, cô chỉ đông không dám đi tây, hầu như tất cả học viên đều ngoan ngoãn đến mức không chịu nổi.

“Không tồi, tiếp tục cố gắng. Có điều ánh mắt Lâm và Giả Bảo Ngọc cần cố gắng hơn, vẫn có chút không đúng chỗ, hai người đối diện nhau thật sự không có cảm giác làm cho tôi vừa mắt. Giang Thịnh, điều tiết vẻ kiêu ngạo của cậu lại, không có anh Bảo nào mạnh đến như vậy. Ôn Lê, lá gan của em lớn hơn một chút, em Lâm không đến mức sợ hãi rụt rè như vậy.”

Đương nhiên vẫn có vài học viên vẫn duy trì tác phong cứng đầu như cũ, nhất định phải đối nghịch với cô.

“Cô Cố, cô muốn nói cô ấy bị tôi đè bẹp phải không? Vậy tôi cảm thấy vấn đề không phải là tôi, không nên để cho người ưu tú hơn nhân nhượng người khác, mà là để cho người không giỏi cố gắng hơn mới đúng.” Giang Thịnh rất nhanh tìm được cớ, lập tức phản kích.

Cố Tư Ngữ theo bản năng muốn trợn tròn mắt, rốt cuộc đây là loại người thối tha gì vậy, rõ ràng đều đã trưởng thành, còn giống như một đứa trẻ hư muốn đi theo con đường kiêu ngạo, bướng bỉnh, thật là khiến người ta đau đầu.

Cũng may cô kịp thời kiềm chế cảm xúc, cố gắng duy trì tính cách nho nhã, mặt mỉm cười.

“Ha ha, thật giống cách nói chuyện của con nít. Diễn viên chân chính nếu thật sự ưu tú sẽ tự động dẫn đối thủ vào diễn xuất, căn bản không có khả năng xuất hiện loại tình huống này, huống chi sau khi đoạn kịch này xảy ra vấn đề, còn tỏ ra mình không có gì mà đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người đối thủ. Đây không phải là lời nói của trẻ con thì là cái gì? Giang Thịnh, mặc dù cậu mới trưởng thành, nhưng cũng nên dùng góc độ người lớn để suy nghĩ vấn đề, chứ không phải vẫn như một đứa trẻ đi xem thế giới, vẫn là một đứa trẻ hư, đối xử với đối phương phải dịu dàng một chút!”

Cố Tư Ngữ hoàn toàn giống như người lớn tuổi, giọng điệu dịu dàng, mềm mại, lúc nhìn về phía cậu ấy, vẻ mặt còn từ ái.

Giang Thịnh đối mặt với đôi mắt biết cười của cô, nhất thời rùng mình một cái.

Lau, thật sự nổi hết cả da gà, thủ đoạn của người phụ nữ này quả thực cao minh.

Bởi vì tình tiết nhỏ này này mà chỉ đạo của tổ Hồng Lâu cũng không tính là vui vẻ. Lúc Cố Tư Ngữ từ trong phòng huấn luyện đi ra, vẻ mặt lạnh lùng hiếm khi thấy, Giang Thịnh lại bị cô gọi ra trách cứ.

Qủy nhỏ này một ngày không giáo huấn thì càng ngông cuồng. Có lẽ cậu còn đang ở giai đoạn thiếu niên, lại bởi vì có thiên phú diễn xuất nên tự cho mình là giỏi nhất mà luôn cư xử không đúng mực với cô.

Cô vẫn đuổi người quay phim đi như trước, khi mở miệng giọng điệu không khách khí như vậy.

“Lần trước bị cô Ninh cắt ngang đối thoại, bây giờ thì cậu có thể nói rõ ràng rồi. Kết quả cậu gây với tôi như thế nào, để cho tôi và một người mỗi ngày bày ra một khuôn mặt thối này, giống như tôi là mẹ kế xỏ giày cho cậu vậy. Cuối cùng thì cậu muốn gì?”

Giang Thịnh nhíu mày, bộ dáng bị mạo phạm.

“Lời này hẳn nên là tôi hỏi cô Cố. Lúc trước cô còn đặc biệt đối tốt với tôi, lại bảo trợ lý đưa thuốc dạ dày, lại nấu canh cho tôi. Sau khi bị tôi cự tuyệt vài lần liền tức giận nói những lời tàn nhẫn muốn tôi đẹp mặt. Hiện tại bày ra thái độ này, tôi không cảm thấy cô là một người công tư rõ ràng, cho nên tôi phán đoán cô Cố năm lần bảy lượt tìm tôi gây phiền toái, kỳ thật là có ý đồ khác.”

Tuy rằng cậu một mực từng chút nói về cô Cố, nhưng lại hoàn toàn không có tôn trọng.

Mà Cố Tư Ngữ nghe xong đoạn này, trực tiếp nổ tung não.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Vốn đây là coi trọng thanh niên trước mắt? Vừa đưa canh gà lại đưa thuốc chữa dạ dày, rõ ràng chính là kiểu đuổi theo người khác, thật là một cảnh tượng không ngờ đến.

Cô đã nghĩ về rất nhiều khả năng, duy nhất không mong đợi điều này.

Điều đó có thể xảy ra không? Nhìn có vẻ cậu đã 28 tuổi rồi, nhưng lại là cậu bé ở độ 18 tuổi, quả là sức trẻ chảy trong người cậu ấy thật mãnh liệt lại mang một chút tư vị ngông cuồng, cỏ non như vậy liệu dễ nhai không?

Cố Tư Ngữ hoàn toàn là kiểu biểu cảm khó có thể chấp nhận được, từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá cậu, một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu: “Cậu có ý gì vậy?”

Đối với ánh mắt khó có thể tin này của cô, lông mày Giang Thịnh giật giật, rõ ràng là cảm thấy bị xúc phạm.

Tâm tình không tốt, ngữ khí cũng trầm thấp theo: “Tôi đã nói rồi, lời này nên hỏi cô Cố. Ý cô là sao?”

“Nơi này chỉ có hai người chúng ta, cô Cố cũng không cần giả vờ vô tội như vậy chứ? Bảo trợ lý đưa đủ loại đồ cho tôi, chuyện này cô không thể phủ nhận, không tin chúng ta có thể đi hỏi cô ấy.”

Cố Tư Ngữ quay đầu nhìn qua, Lý Lỵ đứng cách đó vài mét, vừa ngăn cản phóng viên, vừa lo lắng nhìn qua.

Khi đối diện với ánh mắt với cô, vẫn lo lắng nháy mắt với cô, nhìn thế nào cũng lộ ra cảm giác không rõ ràng.

Cố Tư Ngữ mím môi, trong lòng thầm bực mình, mẹ nó, vốn dĩ sẽ không thật sự có khúc mắc tình cảm gì với cỏ non này chứ?

Cô thật sự muốn ngất đi, mớ hỗn độn như thế nào còn chưa giải quyết xong, hết người này rồi đến người khác.

Nhưng chuyện này không kéo dài được, tuy rằng cô không rõ đến cuối cùng là tình huống gì, nhưng cũng biết loại chuyện này chỉ có thể giết chết cũng không nhận, hơn nữa còn không dây dưa.

“Ồ, tôi hiểu rồi, ý cậu là tôi coi trọng cậu, đang tán tỉnh cậu, đúng không?” Cô nghiêng đầu, lúc này tỉnh táo lại, lộ ra một tia tươi cười rồi hỏi ngược lại cậu.

Giang Thịnh nhướng mày lên: “Nói chính xác là muốn chơi tôi, tác phong công ty giải trí Phong Đức, nổi tiếng gần xa, trong đó cô Cố cũng là người đắc lực, chắc hẳn rất quen thuộc với quy tắc ngầm.”

Cậu không che giấu cảm xúc mãnh liệt này, thẳng thắn đâm cô đau đớn.

Cố Tư Ngữ không hề tức giận, tựa như cười nói: “Tự tin như vậy, này, nhóc con, cậu đã dậy thì chưa?”

Sắc mặt Giang Thịnh thay đổi nhanh chóng, rõ ràng là muốn nổi giận.

“Cô nói gì?” Cậu tiến về phía trước một bước, khí thế tăng vọt.

Rõ ràng đứa nhỏ này vừa mới trưởng thành, nhưng cũng không biết là nhà ai nuôi ra, khí thế lại mạnh mẽ như vậy, khó trách Ôn Lê cùng cậu tập luyện, mỗi lần đều rụt đầu rụt cổ.

Giờ phút này quanh người Giang Thịnh một chút trẻ con cũng không có, ngược lại vóc dáng cao lớn, mặt mày sắc bén cùng với ánh mắt hung hãn, đem khí chất gai nhọn phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

“Làm cái gì đó, cậu còn dám đánh tôi?” Sau khi Cố Tư Ngữ phản ứng lại, lập tức bước về phía trước nửa bước, bộ dạng mũi dao lướt qua ngọn lúa.

Loại gai nhọn như cậu, mỗi một lần thử thách, cũng không thể lùi bước, nếu không cậu sẽ càng dắt mũi và ngông cuồng hơn, về sau càng không dễ quản giáo.

“Tôi không đánh phụ nữ. Có điều cô Cố, tôi cảnh cáo cô, cô bắt bẻ tôi ít thôi.” Cậu cơ hồ là cắn răng chịu đựng.

“Tôi nói với cậu một lần nữa, tôi không có ý định bắt bẻ cậu, cậu đang ở độ tuổi dậy thì, suy nghĩ có chút nhiều tôi có thể hiểu được, nhưng bây giờ tôi chỉ muốn cậu có thể phối hợp với Ôn Lê để diễn tốt vở kịch này. Lời thầy nói cậu nên nghe liền nghe, không cần tỏ bộ dáng ngang bướng của tuổi thiếu niên.” Cố Tư Ngữ kiên quyết không quen anh.

Đáng tiếc cô dùng hết tâm can nói nhiều như vậy, thanh niên trước mắt cũng không thấm nhuần được, thậm chí từ trong ánh mắt lộ ra hai chữ khinh miệt.

“Được, tôi nói nghiêm túc nhưng cậu không nghe đúng không?” Cô đưa ra cảnh báo cuối cùng.

“Tôi và cô không có gì để nói!”

Trong nháy mắt Giang Thịnh nói xong câu này, người phụ nữ trước mắt trong nháy mắt, hốc mắt liền đỏ, nước mắt từ từ rơi xuống, hoàn toàn chỉ một giây đã khóc.

Cô trực tiếp giơ tay che mặt, xoay người bỏ chạy.

“Haiz, Lý Lỵ, đừng ngăn cản nữa. Cô Cố khóc rồi!” Người quay phim phía sau đều gấp đến độ giậm chân, lập tức khiêng máy quay đẩy cô ra, cô liền đuổi theo.

Mẹ ơi, tại sao một cảnh quay tốt như vậy lại không ghi lại kịp!

Tổ làm chương trình bị biểu hiện của Cố Tư Ngữ làm cho cảm thấy được hời, chỉ hy vọng quay được một số cảnh xung đột tăng độ nóng, nhưng gần đây các tổ khác đều yên lặng, từng thành viên trong tổ ngoan ngoãn đến không chịu nổi.

Hai nhóm bày nát này của Cố Tư Ngữ, bây giờ cũng đã đi vào quỹ đạo, chính là lúc ưu sầu thiếu ý tưởng, liền gặp phải cảnh tượng này, huấn luyện viên bị học viên trực tiếp làm cho tức giận đến phát khóc, nhất định phải chụp được.

Đáng tiếc bọn họ cho dù phấn khởi đuổi theo thì hoàn toàn cũng không đuổi kịp Cố Tư Ngữ, cũng không biết cô trốn ở đâu.

Mà Giang Thịnh bên này cũng hoàn toàn không cách nào trốn thoát, cậu thật sự là một siêu chai lì, đem ba chữ “có cá tính” khắc vào trong tận xương tủy, cái gì cũng không chịu nói, hoàn toàn vô công mà trở về.

“Giang Thịnh, tại sao cô Cố lại bỏ đi?”

“Hình như cô Cố còn khóc nữa.”

Vừa trở về phòng huấn luyện, cậu liền được mấy cô gái trong tổ Hồng Lâu nghênh đón, liên tiếp tra hỏi. Hiển nhiên khi cậu và Cố Tư Ngữ trao đổi bên ngoài, những học viên bên trong đều nhìn qua cửa sổ, tuy rằng không nghe được bọn họ nói gì, nhưng cảnh Cố Tư Ngữ tức giận bỏ đi, mọi người đều thấy rõ ràng.

Giang Thịnh không hé răng, chỉ ngước mắt nhìn rồi lướt qua những người hỏi.

Trong nháy mắt bọn họ liền câm miệng, trực tiếp tránh đi ánh mắt của cậu, còn theo bản năng lui về phía sau hai bước, trốn sau lưng các học viên khác.

Mẹ ơi, thật đáng sợ, Giang Thịnh sẽ không thật sự muốn đánh người chứ? Sao lại có một người hung dữ như vậy!

Cả ngày khuôn mặt nghiêm nghị như thằng đểu, làm cho người ta phút chốc đều muốn báo cảnh sát, nơi này có ông trùm xã hội đen, còn không mau đến bắt!

Trong phòng huấn luyện luôn trong một trạng thái yên tĩnh quỷ dị, các học viên khác trao đổi với nhau bằng ánh mắt, cơ hồ đều tràn ngập vẻ lên án cậu.

Sao cậu có thể làm thế? Cô Cố thật đáng thương!

Có điều Giang Thịnh có thể làm như không thấy, đương nhiên sâu trong đáy lòng cậu thì rất rõ ràng, lúc uống nước khí lực vặn nắp chai đều lớn hơn bình thường vài phần.

Người phụ nữ kia, quả nhiên chính là biết giả vờ diễn, lần sau nhất định phải làm cho cô đẹp mặt.

  ***

“Chị, chị Cố, em vào được không?”

Lý Lỵ một đường đuổi theo bên ngoài phòng, nhân viên công tác còn muốn tiến vào, nhưng cũng đều bị cô từ chối.

Nếu như ban đầu thì cô ấy khẳng định không dám làm, nhưng từ khi nhìn thấy chị Cố giày vò Chung Thành như vậy, cô ấy bỗng nhiên cảm thấy tràn đầy sức lực, có loại phá vỡ giới hạn, cuối cùng mặc sức vui chơi hết mình.

“Vào đi.”

Cố Tư Ngữ đang ngồi trước gương, lớp trang điểm vốn tinh xảo đã bị tẩy sạch, sau khi chăm sóc da xong, chọn mặt nạ dưỡng ẩm đắp lên.

“Chị, hôm nay mới bắt đầu thu âm, tổ Tùy Đường em cũng chưa đi xem, đây là không chuẩn bị đi sao?” Lý Lỵ nhẹ nhàng hỏi.

Mỗi lần cô đều là trang điểm rất tỉ mỉ, nhưng không trang điểm thì không có khả năng sẽ đi, dù sao trong khoảng thời gian gần đây cô thường nổi giận nên trên mặt cũng xuất hiện mấy nốt mụn. Cô cũng không còn trang điểm thường xuyên như trước nữa.

“Không đi nữa. Chị đã tức giận đến mức phát khóc, cho nên có cái rắm mới đi!”

“Vậy nếu mọi người bàn tán, cảm thấy chị thiên vị tổ Hồng Lâu thì làm sao bây giờ?”

“Không ai nghĩ như vậy. Tôi bị tức giận đến khóc, đó là chuyện có thể nhìn thấy. Lần này người chịu trách nhiệm cũng chỉ là con nhím nhỏ kia.”

Cố Tư Ngữ khoát tay áo, trong khoảnh khắc giả vờ khóc lóc bỏ đi, cô cũng đã nghĩ ra tất cả những gì tiếp theo, kiên quyết không thể để bản thân giống như lúc trước, rơi vào tình cảnh xấu hổ.

“Đúng rồi, chị bảo em đưa canh với thuốc cho Giang Thịnh?" Cô nhớ tới chuyện chính sự, lập tức hỏi.

“Đúng vậy.”

“Chị trông giống như là muốn tán tỉnh cậu ta sao?”

Lý Lỵ bị hỏi đến sửng sốt, ngay sau đó cả người run lên, lập tức cúi đầu không dám đối diện với cô.

Nhìn thấy bộ dạng này của cô, trong lòng Cố Tư Ngữ gần như lạnh đi một nửa, không phải phải chứ?

Nguyên chủ, cô không phải là Marisu còn sống sao? Có phải nằm mơ giữa ban ngày đều là tất cả các cấp bậc khác của hoàng tử Anh? Một con nhím mới trưởng thành đã được hài lòng?

Cho dù Giang Thịnh thoạt nhìn vừa cao vừa cường tráng, khỏe mạnh không chịu nổi, nhưng nam sinh tuổi này nói không chừng còn chưa phát triển đầy đủ, có cái gì đáng nhớ chứ!

“Cô hiểu lầm rồi, tôi không thích non nớt như vậy.” Cố Tư Ngữ gần như ngậm một ngụm máu, vẻ mặt bất lực giải thích.

Gặm cỏ non, không được!

Lý Lỵ chỉ im lặng gật đầu, cũng không biết có tin hay không.

“Giúp tôi thu dọn vali một chút, tôi muốn ra ngoài ở một, hai ngày.”

“Hả? Còn bốn ngày nữa sẽ phát sóng trực tiếp, chính là lúc cần huấn luyện viên. Chị, chị đi như vậy, em sợ chị bị mắng!” Lý Lỵ bị sốc.

“Sợ cái gì, nữ minh tinh không bị mắng, chứng minh là còn chưa đủ nổi tiếng. Chị quá nổi tiếng, chính là lúc cần người ta mắng.”

Cố Tư Ngữ nói những lời xuyên tạc này.

“Hơn nữa chị đương nhiên không có khả năng trực tiếp đi, vậy tất nhiên là bị người ép đi.”

Lý Lỵ thăm dò nói: “Tiếp tục để Giang Thịnh chịu trách nhiệm sao?”

“Trách nhiệm lớn như vậy, một đứa trẻ mới trưởng thành không thể chịu được, chị cũng không phát điên như vậy. Chương trình này làm cho chị buồn quá nhiều, tùy tiện có thể tìm một nơi giải tỏa. Em giúp chị thu dọn một vài bộ quần áo là được rồi. Đúng rồi, muốn chọn kiểu lộ ra nhiều chút, vừa nhìn liền biết không phải phong cách hàng ngày, những bộ đồ ngủ hở bạo mà công ty mua online cũng đều mang theo.”

Cố Tư Ngữ dặn dò vài câu, liền hoàn toàn phớt lờ cô ấy, trực tiếp vào phòng tắm.

Sau khi ngăn cách tầm mắt của Lý Lỵ, cô đã gửi tin nhắn cho Giang Văn Diệp.

[Hành lý của tôi đã thu dọn xong, phiền anh Giang phái người đến đón tôi.]

Chương kế tiếp