Mẹ Kế Uy Vũ

NGOẠI TRUYỆN HỨA NGHỊ (6)

[ZHIHU] MẸ KẾ UY VŨ - NGOẠI TRUYỆN HỨA NGHỊ

Chuyển ngữ: Tangyeyou

Tôi vốn không muốn xen vào, nhưng lúc này đã ngủ với người ta rồi, tôi có thể không phụ trách sao?

Lẽ ra tôi nên chùi đuýt cho Hứa Mộc Thần nhưng nhiều hơn thế là tư lợi muốn lại gần cô ấy hơn.

Khó mà gặp được một người khiến tôi động lòng nên tôi cũng không muốn bỏ lỡ.

Người thì đã đến tuổi trung niên rồi, những gì mong muốn đều muốn nắm trong lòng bàn tay mình.

Nhưng lại không có ai nói với tôi rằng con gái mà làm nũng thì có thể khiến người ta không chịu nổi như vậy.

Cô ấy vừa mới làm nũng tôi đã quên hết tất cả chỉ muốn giấu cô ấy vào trong chăn.

Thời gian trôi qua quá nhanh, lúc ăn cơm, đôi mắt khiến người ta kinh diễm kia của cô ấy, hung hăng nắm chặt trái tim tôi.

Nhưng cô ấy quá thông minh, không chịu chấp nhận đề nghị của tôi, khiến trong lòng tôi như bị mèo cào vậy.

Ngay lúc tôi muốn nghiêm túc thảo luận mối quan hệ của chúng tôi thì Hứa Mộc Thần quay về.

Nó mắng tôi rất hăng, tôi cũng không muốn nuông chiều nó nữa, nhưng thái độ lập lờ nước đôi của Trình Giai vừa nãy khiến tôi có suy nghĩ muốn trêu cô ấy một phen, thế là tôi nói: “Nam chưa cưới, nữ chưa gả, sao có thể nói là già mà không nên nết? Huống chi, Trình Giai chỉ là thư kí của ba mà thôi.”

Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ được rằng Hứa Mộc Thần lại kéo Trình Giai ra vườn hoa.

Trái tim của tôi cũng thắt chặt theo, tôi vội vàng đứng dậy muốn đi ngăn cản nó, bởi vì nó mà phát điên thì người bình thường cũng không chịu nổi, tôi còn từng đưa nó đi khám bác sĩ tâm lý, sau khi trưởng thành nó nói muốn có không gian riêng nên không ở cùng tôi nữa.

Không biết sao mà lúc tôi đứng lên nhanh quá, mắt cá chân va phải chân bàn ăn khiến tôi đau điếng, chậm thêm vài giây nữa là tôi có thể ngăn cản Hứa Mộc Thần đánh Trình Giai rồi.

Nhưng muộn cũng muộn rồi, không ngăn kịp nên tôi chỉ đành đè nén lửa giận xuống rồi ngồi lại xuống.

Khi Hứa Mộc Thần quay lại tôi bảo nó đứng lại, nó không thèm nghe mà chạy đi luôn, con bé này làm phản rồi.

Sở dĩ tôi không ra tay trước là bởi vì tôi biết Hứa Mộc Thần điên thì điên thật nhưng con bé hiểu được cảm giác có chừng mực.

Nhưng nó làm Trình Giai bị thương tôi khá đau lòng.

Nhưng lúc xử lý vết thương cho cô ấy, lửa giận trong mắt cô ấy dần biến mất rồi thay vào đó là sự tỉnh táo.

Khoảnh khắc đó thậm chí tôi còn nghĩ còn chẳng thà để cô ấy lợi dụng tôi.