Mẹ Kế Uy Vũ

5/5

[ZHIHU] MẸ KẾ UY VŨ (5/5)

Chuyển ngữ: Tangyeyou

(Tiếp)

“Cô ấy bị trầm cảm sau sinh, sống rất đau khổ, anh trai anh gần như yêu cô ấy đến thảm thương, kéo cô ấy cùng đi tutu, chỉ để lại Hứa Mộc Thần mới mấy tháng tuổi, lúc đó anh khá hận anh trai anh, kéo theo một cô gái tốt đẹp đến với cái chet, nhưng anh không thể không nuôi Hứa Mộc Thần. Bởi vì ba anh nói muốn kế thừa sự nghiệp phải coi Hứa Mộc Thần như con ruột, nhà họ Hứa không cho phép có scandal.”

Lác đác vài câu, lòng tôi lại hơi chua xót, sống ở nhà giàu, có quá nhiều điều thân bất do kỷ.

Tôi không nhịn được vuốt tóc anh: “Không sao, đều đã qua rồi.”

"Nếu biết là tỏ vẻ thảm thương dùng tốt thì anh đã nói cho em lâu rồi." Anh ra vẻ thoải mái, nhún vai.

Tôi lại nghĩ, nhiều năm như vậy Hứa Nghị sống như nào? Rốt cuộc Hứa Mộc Thần biết từ lúc nào? Cô ấy thiếu cảm giác an toàn như vậy, có phải có liên quan đến thân thế của mình không?

Đột nhiên lại không hận nữa.

Tối hôm đó, tôi nhìn thấy một Hứa Nghị khác.

Biết được những sự tích "huy hoàng" trước kia của anh, hoàn hoàn không thể liên hệ với anh trầm ổn của hiện tại.

Đến cuối cùng, khuôn mặt của anh thấp thoáng có ánh sao vụn vặt, dường như ánh trăng cũng chạm vào lòng anh khiến trái tim của tôi đập nhanh hơn.

Lúc môi anh chạm lên môi tôi, tôi nghĩ dường như bản thân đã đặt mình vào trong mơ.

Có lẽ đúng là đang nằm mơ.

18.

Hứa Mộc Thần về rồi.

Lúc tôi ở vừa mới đi đến dưới lầu công ty đã thấy vẻ mặt tiều tụy của cô ta.

“Trình Giai, tôi mặc kệ cô dùng cách gì để quyến rũ ba tôi, bây giờ xin cô hãy dừng hành vi của cô lại ngay lập tức, nếu không tôi sẽ khiến cô chet rất thảm.”

Lại tới nữa, chỉ biết mỗi câu này, đau cả đầu.

“Cô nghĩ Hứa Nghị giống tên ngốc sao? Tôi có tâm cơ anh ấy có thể không nhìn ra sao?”

Cô ta sững sờ tại chỗ, một bụng lửa giận chưa kịp phát tiết đã ỉu xìu.

Có thể thấy cô ta hiểu Hứa Nghị hơn tôi.

Hơn nữa cô ta cũng hiểu tôi rất rõ.

Tôi hít sâu một hơi, vỗ đầu cô ta: “Thần Thần, mấy năm nay vất vả rồi, sau này tôi sẽ lại chăm sóc cô thật tốt.”

Tôi nhìn cô ấy mắt mũi đỏ bừng, nước mắt chuyển động trong hốc mắt, muốn khóc mà không khóc, lại vịt chet già miệng vẫn muốn giả vờ đ:ánh tôi

Lúc tôi đang muốn né tránh, một cái tát vang dội rơi trên mặt Hứa Mộc Thần.

“Con lại nổi điên cái gì? Ta nuôi con 22 năm cũng nên có cuộc sống của bản thân, nếu như con còn đối xử như vậy với Trình Giai, sau này đừng về nữa.”

Tôi bị dọa một phen, chưa từng nhìn thấy Hứa Nghị hung dữ như vậy, lần này còn là ở dưới lầu công ty.

Tôi vội vàng kéo Hứa Nghị: “Hứa Mộc Thần, cô đi trước đi.”

“Đúng, đi rồi thì đừng về nữa!”

Hứa Mộc Thần ôm lấy khuôn mặt bỏng rát, nước mắt trong mắt cuối cùng cũng rơi xuống: “Con biết, con vẫn luôn là người thừa thãi trong nhà, không có ai thích con, cũng chẳng có ai chào mừng khi con đến.”

Tôi đẩy Hứa Nghị qua một bên, vội vàng nói: “Anh làm gì đấy! Anh không có việc gì sao lại đ:ánh con bé?”

“Con bé? Con bé 22 tuổi? Em còn nhỏ hơn nó 1 tuổi, em xem em là cái dạng gì, nó là cái dạng gì?”

"Trải nghiệm trưởng thành của em và cô ấy không giống nhau, hoàn toàn không thể so sánh." Tôi trầm giọng nói, thực sự hơi tức giận.

Hứa Nghị giật giật cúc áo sơ mi: “Trình Giai, anh ra mặt giúp em, bây giờ em còn trách anh? Bây giờ không giúp em tạo dựng uy tín, sau này gả vào nhà rồi thì phải làm sao?”

"Gả cái gì? AI muốn gả cho anh!" Tôi cuống lên.

“Sếp, hôm nay xin nghỉ một ngày, có việc.”

Ánh mắt vừa rồi của Hứa Mộc Thần rất không thích hợp, trong lòng rất sợ, sợ cô ấy sẽ làm ra chuyện gì đó khiến bản thân hối hận.

Hứa Nghị nhíu mày, cũng không nói gì, suy nghĩ của tôi bây giờ không ở trên người anh ấy, trực tiếp chạy đuổi theo Hứa Mộc Thần.

19.

Thật ra Hứa Mộc Thần chưa từng thể hiện hùng hùng hổ hổ như vậy, dù sao cũng làm bạn thân 3 năm, tôi vẫn hiểu một chút về tính tình của cô ấy.

Chỉ là cô ấy giấu quá kỹ, chỉ thể hiện ra một mặt đanh đ:á của bản thân, cứ như thể như vậy mới có thể bảo vệ bản thân.

Bây giờ nhớ lại một vài chi tiết nhỏ, suy nghĩ của cô ấy thật sự nhạy cảm quá rồi.

Tôi cố gắng đuổi theo, khó khăn lắm mới đuổi kịp cô ấy.

“ Hứa Mộc Thần, đợi đã, bà đây đi giày cao gót! Cô muốn chân tôi chạy gãy luôn sao?”

Một người bị lệch múi giờ còn có thể chạy nhanh như gió.

Lúc tôi dừng lại thở hồng hộc, cô ấy quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi một cái: “Đuổi theo cái gì đuổi theo, không phải nghỉ chơi rồi sao?”

“ Hứa Mộc Thần, dù nghỉ chơi rồi nhưng đâu có nói không thể làm hòa, ly hôn cũng có thể tái hôn lại, chúng ta không thể làm hòa sao? Cho một cơ hội đi.”

Trong mắt cô ấy chứa đựng nước mắt nhưng lại phì cười: “Tớ đã chia tay với Trần Thành lâu rồi, sau khi gặp cậu ngày hôm đó đã chia tay.”

“Không quan trọng nữa.”

“Tớ nợ cậu một câu xin lỗi.”

“Tớ cũng có chỗ sai.”

Nếu tôi có thể sớm cảm nhận được tâm trạng của cậu, nói không chừng cũng sẽ không làm tổn thương cậu 2 lần.

“ Trình Giai, cậu thật sự rất tốt, tỏa sáng muôn phương, những tên đàn ông kia đều không xứng với cậu, tớ ngoắc một ngón tay bọn họ đã có thể mắc câu, vốn dĩ không xứng với cậu.”

“Tớ biết, tớ đều biết.”

Tôi không cầm được nước mắt, bởi vì ngay vừa nãy, tôi nhớ ra tên thuốc mà Hứa Mộc Thần vẫn luôn uống.

Tôi đã nói sao mà quen thế.

Mấy năm trước tôi từng thấy ở trên bàn của mẹ tôi, là thuốc chuyên trị bệnh trầm cảm.

“Thần Thần, tớ sẽ chia tay với Hứa Nghị, tớ và anh ấy là giả đó, chúng tớ vốn dĩ không xứng, chỉ vì giá cổ phiếu của công ty mà diễn trò mà thôi.”

“ Trình Giai, trong lòng em chỉ là diễn trò với anh?”

Giọng nói của Hứa Nghị vang lên sau lưng tôi, tôi không quay đầu lại, chỉ gật đầu: “Ừm, đúng vậy, đều là hiểu lầm, Tổng giám đốc Hứa nghiêm túc sẽ không hay.”

Nói xong câu đó, nước mắt của tôi lại không cầm nổi, không động lòng là giả, nhưng không phù hợp là thật.

“Được, em nói đó, sau này sẽ không quấn một chỗ với em nữa.”

Hứa Mộc Thần nhìn thấy biểu cảm của tôi, vốn dĩ cô ấy còn mang theo chút tức giận, hét toáng lên một câu: “Hứa Nghị, ông là đồ tồi! Người con gái mình thích tại sao không cố gắng hơn? Nếu như năm đó ông cố gắng, mẹ tôi sẽ không phải chet. Bây giờ ông bỏ cuộc, đời này ông sẽ không thể động lòng với ai nữa!”

Tôi chậc lưỡi, không ngờ Hứa Mộc Thần vừa ăn một bạt tai còn có thể dũng cảm như vậy.

Không cần quay đầu lại tôi cũng có thể tưởng tượng ra sắc mặt của Hứa Nghị, chắc chắn là u ám đến mức có thể véo ra nước.

Cũng may ở điểm, chỗ này không có mấy ai, nếu không thì dáng vẻ kỳ lạ của chúng tôi không biết sẽ bị bao nhiêu người chụp.

"Thần Thần, cậu lại đây, tớ có chuyện muốn nói với cậu." Tôi vẫy vẫy tay với Hứa Mộc Thần.

"Không qua, tớ chẳng có gì để nói với cậu hết, muốn tâm sự với tớ à, được, trừ khi cậu có thể thật sự trở thành mẹ kế của tớ thì may ra có cửa." Hứa Mộc Thần ở đối diện làm ra mặt quỷ mang tính biểu trưng của cô ấy.

Tôi mím môi, đá văng giày cao gót, chạy qua chỗ cô ấy.

Tôi không tin, đường đường là cao thủ đai đen như tôi còn có thể chạy không lại một cô nhóc nghịch ngợm như cô ấy.

Sự thật chứng minh, tôi tính sai rồi.

Hứa Nghị ở sau lưng tôi hét lên một câu: “Trình Giai, con bé là quán quân chạy cự ly ngắn, em chân trần không đuổi kịp đâu.”

Mẹ nó, sao không nói sớm!

Chân tôi dẫm phải thủy tinh rồi!

20.

Lúc Hứa Nghị cõng tôi đến bệnh viện, bị mẹ tôi nhìn thấy.

“ Trình Giai! Con bị sao vậy? Mẹ cho con đến công ty cậu ta để học tr:ộm, không phải bảo con đến tr:ộm người!”

"Mẹ! Lời mẹ nói sao mà khó nghe thế! Con thì thôi đi, Tổng giám đốc Hứa còn đang ở đây đó!" Tôi hơi cạn lời, cho dù thế nào cũng không thể nói như vậy trước mặt người khác chứ.

Tính cách mẹ tôi còn đanh đ:á hơn cả Hứa Mộc Thần, trực tiếp ra tay búng một cái lên cái trán tôi.

Khiến tôi đau đến nhe răng trợn mắt, không thục nữ chút nào.

“Mẹ! Con đã bị thương rồi, mẹ còn như thế!”

"Bà Từ, tôi nghĩ tôi nên nói chuyện với bà." Hứa Nghị ở bên cạnh nhịn cười, trầm giọng nói.

Có cái gì mà tôi không thể nghe sao?

Hứa Nghị dẫn mẹ tôi ra ngoài, tôi chờ đến độ sắp ngủ quên rồi thì mẹ tôi mới vui mừng ra mặt quay lại.

“Hứa Nghị không tệ, ngoại trừ tuổi tác hơi lớn nhưng không có gì đáng ngại, lớn tuổi thì hiểu được cách yêu thương người khác.”

Tôi: ???

“Mẹ, nếu mẹ bị uy hiếp thì chớp mắt.”

"Khụ khụ, Hứa Nghị nói, nếu con đồng ý gả cho nó, sính lễ sẽ là một căn biệt thự lớn, ngoài ra còn đầu tư vào công ty của mẹ, sếp hào phóng như vậy, sao có thể lừa người khác chứ?

“Không được, hay cứ giấy trắng mực đen viết ra, nghe nói nhà giàu có nhiều chuyện. Không viết giấy làm bằng chứng mẹ không yên tâm, con gái, con chờ đó, mẹ đi lấy giấy bút.”

Tôi: ???

Hứa Nghị, rốt cuộc anh đã nói gì với mẹ em?

21.

Tôi, Trình Giai, 24 cái nồi bánh chưng, từ bỏ cuộc chơi sớm.

Gả cho Hứa Nghị - người giàu nhất thành phố.

Chỗ tốt lớn nhất chính là bây giờ anh ấy làm cái gì cũng không có để ý, bên trên không có cha mẹ.

Nhưng dưới lại có một cô con gái, cô con gái này còn là bạn thân tôi, có hơi ngượng ngùng.

Ngày tổ chức hôn lễ.

Hứa Mộc Thần vội vã chạy đến, mặt tối sầm nhìn tôi: “Trình Giai, lúc đó tớ chẳng qua là muốn khích ba tớ, tớ vẫn luôn cho rằng sự tồn tài của mẹ tớ trong lòng ông ấy là ánh trăng sáng, nhưng tớ giúp cậu thăm dò rồi, tớ nhìn ra được ông ấy thật lòng thích cậu, nhiều năm như vậy rồi, lần đâu tiên ông ấy như vậy. Nhưng cậu cũng chơi xấu, tại sao tớ không thể làm phù dâu!”

Tôi cười khổ: “Con gái, con cảm thấy hôm nay con thích hợp làm phù dâu sao?”

Cô ấy liếc mắt: “Sao tớ không thể làm, sao lại không thích hợp? Cho dù ông ấy không phải ba ruột của tớ cũng là chú hai của tớ.”

Tôi, suy nghĩ một lúc, hình như không có vấn đề gì.

Thế là, thủ lĩnh phù sâu tạm thời đổi thành Hứa Mộc Thần.

Cô ấy ôm lấy tôi bước vào hội trường chính cùng với khúc nhạc dạo.

Nhưng tôi đã bỏ quên trạng thái tinh thần của Hứa Mộc Thần đi du học một năm.

Ngay lúc người chủ trì bắt đầu buổi lễ, bỗng nhiên cô ấy giành lấy microphone, lớn tiếng hét lên một câu: “Số trời đã định! Mẹ phải đi lấy chồng! Mẹ à! Sau khi mẹ gả đi, đừng quên con nhé!”

Mẹ ruột của tôi vẫn còn đang ngồi ở phía dưới đó! Người con gái này muốn làm gì?

Xuyên qua khăn voan, tôi nhìn thấy Hứa Nghị đang tối sầm mặt.

Sau một màn náo loạn của Hứa Mộc Thần, hiện trường hơi hỗn loạn.

Người chủ trì muốn cứu vớt cũng không biết nên nói xen vào kiểu gì.

Hứa Mộc Thần hát một bài hát.

Một bài hát thuộc về chúng tôi.

Bài hát kết thúc, cô ấy nước mắt vui mừng: “Trình Giai, bạn thân nhất của tớ! Hôm nay sắp gả cho ba tôi rồi! Tôi rất vui mừng. Cuối cùng ba tôi cũng thông suốt rồi, tôi cũng rất vui. Bạn của tôi cuối cùng cũng không còn là thể chất thu hút tra nam nữa rồi! Người ba này của tôi, tôi biết, rất đáng tin, tôi hi vọng bọn họ sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, sớm sinh quý tử! Sinh cho tôi một em trai!”

Sau đó, trên màn hình lớn chiếu những bức ảnh thời chúng tôi học đại học.

Cô ấy thật là, tôi khóc chếch mất!

Ai mà biết tôi sẽ rơi lệ tại hiện trường hôn lễ, càng là bởi vì con gái kể của mình, người đã từng là bạn thân tốt nhất.

Lúc tôi khóc đến nỗi không thể kiềm chế được, Hứa Nghị nhận lấy microphone: “Quá trình phía sau thì bỏ đi, mọi người ăn ngon uống ngon.”

Sau đó tôi nghe được anh nhỏ giọng nói một câu: “Cắt một tháng sinh hoạt phí của con!”

Hứa Mộc Thần cười toe toét: “Ba, nếu không có con, sao ba có thể ôm người đẹp về? Phải nói vẫn là mẹ kế của chúng ta uy vũ! Có thể bắt được người ế từ trong trứng như ba!”

Ồ, cái này sợ là tôi phải tiến hành nói chuyện chút.

Nhưng Hứa Nghị, anh ấy không cho tôi cơ hội này đã trực tiếp bắt người chủ trì tuyên bố chú rể có thể hôn cô dâu.

Miệng của tôi bị chặn lại không thể nói được gì.

Ưm... Người đàn ông già, đúng là đừng nên chọc anh, lòng dạ hẹp hòi, nóng tính nhưng mà thực sự giống mẹ tôi nói, biết yêu thương người khác.

Ngoại trừ đôi lúc, ước gì em kêu đau.

[HOÀN]

Chương kế tiếp