Mèo Bạc Hà Biến Hình

Chương 18
Thu Diệp Đình quay lại, nghiêng đầu chờ Kinh Hà nói.

Tuy nhiên, sau khi người phụ nữ nhỏ giọng kêu "đợi đã", khuôn mặt cô đỏ bừng, không nói một lời, cô mím chặt môi đến tái đi.

Rõ ràng biết rằng phía trước có bẫy mà vẫn muốn nhảy vào, cô phải ngốc đến mức nào mới làm ra chuyện như thế này?

Nhưng mà cô không cam tâm bỏ phí người đàn ông này như vậy, chỉ có thể lên tiếng trước để ngăn anh ta lại.

Còn về sau phải nói cái gì thì cô vẫn chưa nghĩ ra.

Từ trong đôi mắt lanh lợi của Kinh Hà, Thu Diệp Đình thấy được sự bối rối của cô.

Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ giấu được suy nghĩ của mình.

Trong lòng người đàn ông đang mỉm cười, còn đang muốn sắp đặt mồi nhử con mèo này.

“Em đang tìm gì, có phải là một con gấu trúc không có mắt?”

Vừa nói xong, Kinh Hà lập tức ngạc nhiên trợn tròn mắt.

Quả nhiên! Người đàn ông này nhìn thấy khỉ con!

“Anh nhìn thấy khỉ con! Tại sao anh lại nói dối???” Kinh Hà nghĩ đến chuyện không biết tại sao cô lại bị người đàn ông này cưỡng hiếp, oan ức cùng tức giận lập tức bùng phát.

Thu Diệp Đình không trả lời câu hỏi của cô, mà lại hỏi cô , "Em có muốn biết nó ở đâu không?"

Câu trả lời đương nhiên là muốn, tuy nhiên đây chắc chắn lại là một cái bẫy.

Kinh Hà đang suy xét khả năng người đàn ông này lừa cô là bao nhiêu.

“Lúc khỉ con biến mất anh hoàn toàn không có ở khách sạn, anh làm sao biết được nó đang ở đâu chứ?”

Trong mắt cô đều là nghi ngờ, rõ ràng là không tin lời của người đàn ông.

Thu Diệp Đình đã đoán được cô sẽ nói như vậy, ậm ừ cười rồi hỏi lại, “Vậy nó biến mất một cách bình thường sao?”

Cái câu hỏi này trực tiếp làm cho Kinh Hà choáng váng.

Lúc con khỉ biến mất camera giám sát cũng không có ghi lại được gì, quả thực đã khiến Kinh Hà không thể hiểu nổi, nhưng người đàn ông này như thế nào lại biết được tình huống lúc đó?

Người bình thường sẽ không hỏi câu hỏi như vậy, trừ khi anh ta thực sự biết tại sao khỉ con biến mất

Ánh mắt của Kinh Hà thay đổi: “Khỉ con ở đâu?”

Đôi mắt Thu Diệp Đình trống rỗng, lông mày hơi nhíu lại, trong lòng có cảm giác khó chịu.

Vẻ mặt lo lắng và thân thiết trên mặt Kinh Hà khi nói về con mèo, vẻ mặt này từ trước đến nay anh chưa từng thấy.

Điều này khiến Thu Diệp Đình lập tức hiểu được rằng, trong lòng Kinh Hà, anh còn không quan trọng bằng một con mèo.

Phát hiện bản thân còn không bằng một con mèo làm cho trong lòng Thu Diệp Đình không hề thoải mái.

Anh quay người, đối mặt với bồn tắm, ngồi xuống thành bồn.

Hai chân hơi dạng ra, rộng bằng vai để lộ ra côn thịt to lớn dựng đứng giữa hai chân.

Thu Diệp Đình mím môi, giọng nói trầm ấm vang lên trong không gian chật hẹp của phòng tắm.

“Muốn biết thì phải khiến tôi hài lòng trước đã.”

Kinh Hà đang ngồi trong bồn tắm, dù có nhìn đi đâu đi chăng nữa thì cô cũng không thể bỏ qua được sự bối rối khi trực tiếp đối mặt với côn thịt to lớn.

Còn Thu Diệp Đình có thể nhìn thấy toàn bộ, anh từ trên cao nhìn xuống, nhìn rõ ràng mọi biểu cảm của người phụ nữ này.

Nhất là khi cô muốn nhìn, nhưng lại giả bộ nhìn lệch đi, đều bị anh nhìn thấy rõ ràng.

Ồ, một con mèo nhỏ nhìn chằm chằm vào đũng quần.

Thu Diệp Đình vô cùng kiên nhẫn ngồi chờ câu trả lời của Kinh Hà, anh ta là một kẻ săn mồi rất kiên nhẫn, chờ đợi con mồi tự đi vào phạm vi săn mồi của mình.

Bỗng nhiên, chỉ nghe thấy cô hít một hơi thật sâu, như là quyết tâm làm gì đó, can đảm quỳ thẳng xuống, từ từ đi về phía người đàn ông.

Cô đến bên chân người đàn ông, khuôn mặt ứng hồng xoay về một bên, run rẩy vươn bàn tay ra, dùng tầm nhìn ở khóe mắt và cảm giác để xác định phương hướng.

Khi bàn tay nhỏ bé chạm đến côn thịt, cô bị nhiệt độ nóng bỏng của nó dọa đến hơi lùi lại, sau một hồi thăm dò cuối cùng cũng đã nắm được nó.

Thu Diệp Đình rất kiên nhẫn chờ đợi cuối cùng cũng được bao lấy, thoải mái hít một hơi dài, nhận được ánh mắt như muốn hỏi “Tiếp theo tôi phải làm gì”, anh khẽ cười.

“Là em phải làm tôi thoải mái, bé ngoan.”

Làm hài lòng là một bên phải chủ động lấy lòng, không phải là nghe theo mệnh lệnh của người còn lại.

Cho nên, anh ta sẽ không cho cô bất kỳ gợi ý nào.
Chương kế tiếp