Mèo Bạc Hà Biến Hình

Chương 2
Thôi nào, Kinh Hà mất con mèo con quan trọng của mình trong khách sạn này, cuối cùng lại bị người ta nói là ăn vạ?

Cô vốn định đến phòng giám sát để tìm bằng chứng, cuối cùng lại trở thành bằng chứng buộc tội chính cô sao?

Cô là một tên hề sao?

"Chắc là có ai đó động tay vào camera giám sát rồi!" Suy nghĩ đầu tiên của cô chính là camera giám sát có vấn đề.

Bảo vệ ở phòng giám sát nổi giận ngay khi nghe những lời này của cô. Thế này không phải muốn nói nhân viên phòng bảo vệ làm việc không chuyên nghiệp sao?

“Cô gái này, nếu cô còn quấy rối nữa, đừng trách tôi gọi cảnh sát nhé!”

Camera giám sát đã ghi lại toàn bộ quá trình, cô gái này ăn vạ không được chuyển sang chơi xấu à???

“Quản lý Cao, tôi đảm bảo trong suốt thời gian làm việc, tôi luôn ở trong phòng giám sát, không ai động đến máy giám sát, cô gái này đang nói dối!”

Thái độ cứng rắn của nhân viên bảo vệ đã khiến Kinh Hà hoảng loạn, cô cầu cứu nhìn sang Cao Minh Ngạn: “Tôi không có... tôi, mèo của tôi mất rồi, tôi cũng sốt ruột lắm...”

Cao Minh Ngạn bị đôi mắt trong veo của Kinh Hà làm cho chấn động, anh ta lập tức nhớ lại những ký ức khi ở bên cô.

Nhưng ngay sau đó, anh ta nhớ lại rằng người phụ nữ là một con điếm luôn đùa giỡn lòng người nhưng vẫn mang một bộ mặt đơn thuần, thanh thoát, anh ta phải cố ép sự ghê tởm trong mắt mình xuống.

"Cô Kinh Hà, có khi nào cô không khoá chặt lồng mèo, nên mèo con đã tự chạy ra ngoài?"

Cao Minh Ngạn cũng nghiêng về phương án Kinh Hà đang ăn vạ, anh ta nói ra câu kia chỉ là cho đoạn tình cảm trong quá khứ một bậc thang thôi.

Nhớ lại hai năm trước khi hai người còn làm trong cùng một công ty, vì nghĩ rằng nếu không làm người yêu được thì vẫn có thể làm đồng nghiệp, nhưng người phụ nữ này nói gì cũng muốn từ chức và gây sự với cấp trên của công ty, khiến anh ta trở nên nổi tiếng toàn công ty, cuối cùng bị công ty chuyển xuống làm quản lý đại sảnh tại khách sạn thua lỗ này.

Cao Minh Ngạn dự định sẽ cho Kinh Hà một chút ân huệ, đợi sự việc giải quyết xong, sẽ âm thầm giải quyết cô sau.

Ai ngờ người phụ nữ này lại không hề biết tốt xấu, cố chấp muốn nói đến cùng.

"Không đâu! Tôi kiểm tra cửa lồng mèo rồi, không có vấn đề gì cả! Hơn nữa, chú mèo con của tôi bị mù, nó không chạy lung tung được!”

Chú mèo “Đinh tử hộ” này của Kinh Hà không được gửi cho người khác nuôi, lý do lớn là vì nó là một con mèo mù.

Bình thường những con mèo hoang tàn tật đã rất khó để tìm chủ nuôi, nói gì đến một con mèo mù không nhìn thấy đường.

Không nhìn thấy gì có nghĩa là người nhận nuôi luôn luôn phải chăm sóc cho nó từ ăn uống đến dọn dẹp vệ sinh.

Cho dù con mèo này đáng giá như thế nào đi nữa, hay là đã thuyết phục được người khác nhận nuôi nó, đến khi trung tâm cứu hộ giải thể rồi nó vẫn còn ở bên cạnh Kinh Hà.

“Những chú mèo bình thường vẫn có thể lang thang bên ngoài một thời gian và sống theo bản năng của nó, nhưng nó chẳng thấy gì cả, nếu không có ai chăm sóc nó sẽ chết mất!”

“Vì thế, tôi thực sự không phải đang ăn vạ đâu, con mèo này đã là người nhà của tôi rồi! Tôi thực sự hy vọng mình có thể tìm được nó!”

Kinh Hà nói với một ánh mắt ngấn nước.

Nhân viên bảo vệ là một người ngay thẳng, nhìn thấy vẻ mặt của Kinh Hà cũng không giống như đang nói dối, vẻ mặt già nua cũng toát lên vẻ phiền muộn.

Chỉ có Cao Minh Ngạn vẫn duy trì biểu cảm ban đầu, giọng điệu của anh ta có chút thờ ơ; "Tôi tin rằng nhân viên trong khách sạn của chúng tôi sẽ không nói dối. Vì camera giám sát không ghi lại được, cô Kinh vẫn nên nghĩ cách khác đi."

Kinh Hà choáng váng đến mức không nói lên lời, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra.

Sao đầu óc cô lại thế này, năm đó lúc chia tay, chẳng phải đã nhận rõ bộ mặt thận của tên đàn ông này rồi sao, bây giờ sao lại có thể tin rằng anh ta sẽ giúp đỡ cô chứ?

Cao Minh Ngạn thấy Kinh Hà không có ý định lên tiếng, mở cửa phòng giám sát chuẩn bị đưa cô ra ngoài.

Ai ngờ người phụ nữ mới giây trước còn yếu đuối nhu nhược, lại nhanh tay lau khô khóe mắt đang ươn ướt của mình, giống như một con nhím xù lông.

"Tôi cũng không nói dối, tôi thực sự đã đem theo mèo đi vào khách sạn mà. Tôi va vào một người khi bước vào sảnh của khách sạn, hơn nữa người đó tình cờ chạm vào hộp thú cưng của tôi, tôi cũng kiểm tra xem cửa lồng vào thời điểm đó cửa vẫn còn khóa mà.”

“Chỉ cần tìm ra người đàn ông đó và xác minh với anh ta, sẽ chứng minh được điều tôi nói là thật!”
Chương kế tiếp