Mèo Bạc Hà Biến Hình

Chương 4
Kinh Hà kiên trì muốn ở trong đại sảnh, Cao Minh Ngạn không đuổi được, đành phải dặn dò lễ tân theo dõi cô, miễn cho cô lại nổi lên tâm tư gì đó.

Trong khách sạn còn có chuyện khác đang chờ anh ta xử lý, anh ta cũng không thể dành thời gian cho Kinh Hà.

Cao Minh Ngạn đi rồi, Kinh Hà giống như một pho tượng ngồi ở góc đại sảnh, hai mắt nhìn thẳng vào cửa lớn.

Cô không chắc người đàn ông kia có thể trở về hay không, cho dù có trở về, cũng không rõ khi nào anh trở về.

Nghĩ tới đây, nàng bắt đầu tính toán kế hoach B.

Trong điện thoại di động của cô có ảnh "Khỉ con", chờ sau khi ký hợp đồng nhà với chủ nhà, thì sẽ dán lên mấy ảnh tìm mèo, cũng đến nơi tập trung mèo hoang gần đó thử vận may đi.

"Khỉ con" là tên của con mèo con của hộ gia đình bị di dời.

Nhưng mà, cô vẫn không hiểu, vì sao camera giám sát lại không quay được gì...

Ngay khi cô đang tâm phiền ý loạn, người bị nhắc tới kia lại thật sự xuất hiện ở cửa lớn khách sạn.

Dáng người đàn ông cao ngất, hai chân thon dài, trên người mặc áo sơ mi trắng gọn gàng sạch sẽ, âu phục màu xám nhạt, áo khoác âu phục cùng bộ khoác lên khuỷu tay.

Mái tóc đen tỉ mỉ chải ra phía sau, mày kiếm tinh mục, sống mũi cao thẳng, ngũ quan thâm thúy sắc bén làm cho người ta ấn tượng đầu tiên là đẹp trai cùng khí phách cùng tồn tại, ngay sau đó cảm giác thứ hai chính là... Không dễ động vào.

Người đàn ông với gương mặt chính trực, mồ hôi chảy ra từ gò má thon dài, chiếc cà vạt màu đen giữa cổ áo hơi lỏng ra, có lẽ là do thời tiết nóng bức khiến anh ta có chút bức bối.

Khoảnh khắc Kinh Hà đối mắt với người đàn ông trước mặt, thậm chí có cảm giác muốn lùi lại.

Lúc đụng phải ở cửa lớn, cô chỉ quan tâm đến mèo con và không ngừng nói xin lỗi anh, cũng không kịp nhìn xem người này trông như thế nào.

Khi nhìn rõ dung mạo của anh trên video giám sát, bởi vì vấn đề góc độ, nên cũng không có cảm giác áp bách lớn như vậy.

Bây giờ mới nhìn thấy người thật, người này toàn thân trên dưới đều lộ ra một dáng vẻ nguy hiểm không gần người lạ!

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Kinh Hà quyết định liều chết thử một lần.

Dù sao đây cũng là cách trực tiếp hữu hiệu nhất để tìm lại Khỉ con rồi!

"Cái này, Thu tiên sinh..."

Trong khoảnh khắc lên tiếng gọi người đàn ông lại, Kinh Hà có cảm giác trái tim vọt lên cổ họng mất rồi.

Nếu ánh mắt có thể giết chết người, Kinh Hà nghĩ mình có thể đã bị cắt thành 8 mảnh rồi.

Hai chân cô run rẩy không ngừng theo bản năng, đến việc mình muốn nói cái gì tiếp theo cũng quên mất.

Đối phương thấy Kinh Hà đột nhiên im lặng, nghiêng mắt nhìn với vẻ mặt không kiên nhẫn, cũng không dừng lại tiếp tục đi về phía thang máy.

Thoát khỏi phạm vi tầm nhìn của người đàn ông, Kinh Hà lập tức thả lỏng, suýt nữa đứng không vững.

Hít thở sâu hai cái, cô cảm thấy bản thân mình sống trở lại rồi, lộ ra vẻ tức giận "Người đàn ông này dám không nhìn cô".

A, cũng không tính là không để ý, chẳng qua tầm mắt dừng lại trên người cô một giây rồi dời đi mà thôi.

Nhưng mà cũng không thể không để ai vào mắt như vậy! Tốt xấu gì cũng nên nghe một chút những điều cô muốn nói chứ!

Kinh Hà vội vàng xông lên, lá gân nổi lên đi chặn đường đi của người đàn ông, "Thu tiên sinh, tôi muốn anh cho tôi một chút thời gian thôi, tôi chỉ muốn hỏi anh..."

Nói đến một nửa, Kinh Hà lại một lần nữa ngậm miệng.

Lúc đứng xa không nhận ra, hiện tại đứng trước mặt mới phát hiện hóa ra người đàn ông này lại cao như thế!

Kinh Hà hoàn toàn bị dáng người của hắn bao trùm, rõ ràng là giữa ban ngày, nhưng có cảm giác bị anh ta chắn đến trời đất mịt mù.

"Có việc mau nói." Nam nhân tiếc chữ như vàng mở miệng, trong giọng nói trầm và êm dịu còn mang theo một chút lo lắng.

Trên gương mặt của anh ta tràn ngập sự khó chịu và chán ghét, còn bởi vì đứng ngược sáng, làm cho khuôn mặt vốn đã tức giận của anh ta càng thêm u ám.

Kinh Hà ngẩn người, vội vàng tìm lại trạng thái, "Lúc trước tôi ở cửa không cẩn thận đụng phải anh, anh chắc là vẫn còn nhớ chứ? Lúc đó tôi mang theo một chiếc lồng dành cho mèo, bên trong còn có một chú mèo con, anh có ấn tượng chút nào không? ”

Một bên Kinh Hà không ngừng lấy tay vẽ vẽ giải thích ý đồ của mình, một bên trong lòng cũng toát lên một vẻ cổ quái.

Vừa nãy trong lúc ngược sáng, cô nhìn thấy ánh mắt của vị Thu tiên sinh này... Không chỉ thay đổi màu sắc, mà còn phản quang?
Chương kế tiếp