Mèo Bạc Hà Biến Hình

Chương 42

Tôn Lục vì mở mắt mạnh mà đã đau đến mức được đưa về bác sĩ kiểm tra lần nữa.

Sau khi nhiều lần xác nhận không có gì đáng ngại, Kinh Hà mới cẩn thận từng li từng tí đỡ anh về.

Trước khi rời khỏi văn phòng, một câu nói của bác sĩ khiến Kinh Hà đau xót trong lòng.

“Cơ thể con người đều có bản năng bảo vệ bản thân, khi gặp đau đớn sẽ né tránh, khi nhìn thấy nguy hiểm sẽ nhắm mắt lại... anh đã đau đến mức như vậy cũng không chịu nhắm mắt bảo vệ mình, rốt cuộc là cái gì hấp dẫn đã hấp dẫn anh vậy?”

Mặc dù bác sĩ dùng giọng điệu trêu chọc, nhưng trên mặt hai người vẫn thay đổi sắc mặt ở mức độ khác nhau.

Tôn Lục xấu hổ, Kinh Hà áy náy.

Trở lại phòng bệnh, Tôn Lục nghe theo yêu cầu của Kinh Hà mà ngoan ngoãn nằm xuống giường, không dám lộn xộn nữa.

Hai người nói chuyện phiếm với nhau, bỗng nhiên, Kinh Hà không hề báo trước mà hỏi một câu: “Anh Lộc Lộc nghĩ em là kiểu em gái như thế nào?” Trực tiếp hỏi như thế khiến Tôn Lục choáng váng.

Nếu như có thể xếp hạng xấu hổ mà nói, thì tình huống bị người thầm mến vạch trần tâm tư này đủ để lọt vào top 3 đấy!

“Anh...” Anh bị phát hiện khi nào vậy?

Tôn Lục nghẹn lời, trong nháy mắt trên mặt nóng như lửa đốt.

Vốn tưởng rằng mình đã che dấu đủ cẩn thận, nhưng không biết cho dù giấu sâu hơn nữa thì ánh mắt của anh cũng không lừa được người khác.

Khi anh háo hức mở mắt tìm kiếm Kinh Hà, khi anh đỏ mắt đối diện với tầm mắt Kinh Hà, bí mật của anh đã không còn là bí mật nữa...

Sự lo lắng trên mặt của người đàn ông như muốn phơi bày hết tất cả, anh đang muốn mở miệng thì trước tiên Kinh Hà đã lên tiếng cảnh cáo anh: “Tốt nhất là anh nên nói thật đi.”

Cô đánh giá vẻ mặt của Tôn Lục, không buông tha bất kỳ biểu cảm nào của anh.

Tuy nhiên, người đàn ông ấy lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười thoải mái với cô: “Em là em gái duy nhất của anh, vậy thì em còn là kiểu em gái thế nào nữa?”

Tôn Lục xấu hổ lựa chọn trốn tránh.

Trước khi anh khôi phục thân thế trong sạch thì anh không thể mang đến phiền toái cho cô gái quý giá của anh được: “Anh còn có thể đi nhận người em gái khác sao?

Kinh Hà cũng nở nụ cười, gật gật đầu, bàn tay nhỏ bé vuốt ve mu bàn tay người đàn ông: “Ừm, anh Lộc Lộc phải nhớ rõ những gì mình đã nói, không được nuốt lời nha!”

Thấy trong giọng nói của Kinh Hà lộ ra niềm vui ngây ngô như trước đây, Tôn Lục âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, không mở mắt ra, anh cũng không biết rằng sau khi Kinh Hà cười xong, khóe miệng anh xịu xuống thất vọng.

Nhát gan.

Cô ngửi mũi, trong lòng tỏ vẻ khó chịu với sự không thừa nhận của người đàn ông.

Thôi, nếu bản thân anh cũng không thừa nhận, sao cô lại phải vộ vàng đa cảm như thế?

Vậy thì nên tiếp tục làm như là không có chuyện gì xảy ra thôi!

**

Tôn Lục ở lại bệnh viện chờ quan sát năm ngày, và hầu như có thể miễn cưỡng mở mắt khi đeo kính râm.

Mọi thứ đều ổn và bác sĩ đã cho phép xuất viện.

Kinh Hà giúp Tôn Lục làm thủ tục xuất viện, nhìn thấy Thiên Ngọc Sâm đã đi họp từ tỉnh lân cận trở về.

Bác sĩ trẻ đẹp trai được một đám người chú ý, tình hình này cho dù Kinh Hà muốn không nhìn cũng khó.

Kinh Hà nhất thời nhớ tới mục đích thật sự lúc ban đầu mình tìm tới bệnh viện này.

Mấy ngày nay cô đã ở đây, hoàn toàn quên mất trong nhà còn có một người đàn ông “nguy hiểm” không biết lai lịch, có thể biến thành báo đen.

Đến sớm không bằng đến trùng hợp, vừa lúc đi tìm hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nói không chừng còn có thể giải thích rõ ràng việc Khỉ và Dứa của cô rốt cuộc đã đi đâu.

Kinh Hà làm xong thủ tục đã đi thẳng một đường đến phòng làm việc của Thiên Ngọc Sâm, vừa đến cửa, người đàn ông ngồi bên trong dùng giọng nói lãnh đạm mở miệng trước cô: “Văn kiện, danh sách đặt trên bàn là được, báo cáo tình trạng bệnh nhân vào ba giờ chiều, trong khoảng thời gian này do ai phụ trách thì đi tìm người đó, giường bệnh số 37——”

Thiên Ngọc Sâm vẫn nhìn chằm chằm văn kiện trong tay mình, lầm rầm nói một đống chuyện công tác.

Vừa nói được một nửa, dường như anh đột nhiên ý thức được cái gì đó, ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng của anh bắt gặp ánh mắt của Kinh Hà.

Người đàn ông cũng không tỏ ra ngạc nhiên lắm, anh ta biến khuôn mặt thần tiên của mình thành khuôn mặt của một cán bộ kỳ cựu và nghiêm túc nói với Kinh Hà: “Bây giờ tôi đang làm việc, cô Kinh có việc gì không?”

Mỗi lần gặp mặt người đàn ông này thì không khí đều không tốt lắm, Kinh Hà “chậc” một tiếng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn biết đã có chuyện gì với em trai của anh.”

Thiên Ngọc Sâm đoán được mục đích Kinh Hà tìm tới lần này.

Dù sao đêm đó anh ta nhìn em trai đi lên thang máy, trên đường lái xe về nhà cũng cảm nhận được thân thể khác thường.

Hô hấp dồn dập, tim đập nhanh hơn, ngay cả thứ kia cũng bắt đầu rục rịch.

Không thể nghi ngờ gì nữa, dấu hiệu Thiên Ngọc Cẩn phát tình đã ảnh hưởng đến anh ta.

Thằng nhóc kia, nhanh như vậy mà đã làm được sao?

Thiên Ngọc Sâm phiền não tặc lưỡi, trạng thái bị tình dục khống chế lý trí này làm cho anh ta khó chịu.

Đạp mạnh chân ga, anh ta tăng tốc độ xe, chỉ muốn đi nhanh hơn một chút để thoát khỏi phạm vi thần giao cách cảm với em trai.

Nhưng sau khi về đến nhà, đầu óc Thiên Ngọc Sâm vẫn không yên tĩnh được, ngồi trên sô pha phòng khách không ngừng đoán xem em trai và Kinh Hà lúc này đang làm cái gì.

Họ có giao phối không?

Thiên Ngọc Sâm không cách nào tưởng tượng được hình ảnh người em trai yếu đuối lại mạnh mẽ đè người phụ nữ kia ở dưới thân, điều này quá là mâu thuẫn.

Thay vào đó, anh ta tưởng tượng ra cảnh em trai mình bị người phụ nữ đánh gục, cũng có thể có khả năng đó...

Nhưng nghĩ đến việc người phụ nữ kia từ chối mình nhưng lại chấp nhận em trai mình lại khiến Thiên Ngọc Sâm càng thêm tức giận.

Đây là ý nói rằng anh ta không bằng em trai anh ta sao?

Càng nghĩ càng phiền não, càng nghĩ càng bối rối, khí huyết trong cơ thể không những dâng lên trên mà còn dâng xuống tận đáy.

Vật bên dưới càng lúc càng có tinh thần, dựng một chiếc lều cao với chiếc quần vest màu xám.

Trên khuôn mặt trắng nõn của Thiên Ngọc Sâm hiện lên màu đỏ bừng xấu hổ, anh mím chặt môi, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, chậm rãi đưa tay về phía thắt lưng.

Có một tiếng “lách cách” rõ ràng, là âm thanh của lưỡi khóa thắt lưng chạm vào khóa, dây kéo được mở ra bằng một tiếng “roẹt”, và thứ khổng lồ bị trói được thả ra.

Ngón tay dài có khớp xương rõ ràng của người đàn ông nhẹ nhàng cầm lấy cây thịt đứng thẳng kia, thân cây khổng lồ hơi sẫm màu tương phản rõ rệt với bàn tay trắng nõn kem của anh ta.

Đây chỉ là đang giải quyết dục vọng mà thôi —— Thiên Ngọc Sâm thuyết phục mình như thế.

Bàn tay phải cầm dao mổ cũng chưa từng run rẩy, lúc này lại khẽ run rẩy chậm rãi di chuyển từ trên xuống dưới.

Thiên Ngọc Sâm chưa từng thủ dâm.

Chính xác mà nói thì có lẽ là trước khi Kinh Hà xuất hiện anh ta cũng không có dục vọng tình dục.

Sau khi trở thành con người thì anh ta mới biết thế giới này rộng lớn như vậy, có tri thức vô cùng vô tận chờ anh ta đi tìm hiểu.

Hấp thu kiến thức, mở rộng tầm nhìn, anh ta không cần trở thành một con báo hoa bị nhốt trong phòng kín như cha mẹ, anh ta có thể tự do sống tự tại theo quy tắc mới.

Điều này không thú vị hơn nhiều so với làm một con thú suốt đời chỉ có ăn và giao phối thôi sao?

Nhưng mà tất cả đều bị sự xuất hiện của Kinh Hà phá vỡ, mùi hương trên người cô gợi lên bản năng sinh sản dã thú của anh ta, cũng lần lượt khiến cho lý trí của anh ta sụp đổ.

Thiên Ngọc Sâm nhẹ nhàng chơi đùa bộ phận sinh dục trong tay, cảm nhận được sự chán nản trong lòng đang đấu tranh chống lại khoái cảm trong cơ thể.

Anh ta dứt khoát nhắm mắt lại, nhưng trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một thân thể của một người phụ nữ uyển chuyển.

Cô nằm trên người anh ta, chiếc áo lộn xộn không che được vẻ đẹp của cô, thân dưới trần trụi không ngừng cọ xát đùi anh ta, dáng vẻ đói khát khó nhịn, cầu xin được giao phối một cách dâm đãng.

Thiên Ngọc Sâm dường như có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp và những tiếng rên rỉ quyến rũ của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn từng nhướng mày với anh giờ đây tràn ngập tình yêu thương vô bờ bến.

Anh ta vuốt ve gậy thịt tráng kiện kia, ngón tay nhỏ nhắn trắng nớt chơi đùa với đầu ngỗng đỏ tươi nhạy cảm, mỗi cái chạm vào có thể khuấy động hàng ngàn làm sóng trong biển dục vọng.

“Ưm...” Thiên Ngọc Sâm không kìm được kêu lên, đôi mắt phượng mở ra rõ ràng mang theo màu đỏ động tình, ánh mắt lại lạnh như băng.

Bởi vì anh ta thấy rõ ràng rằng thứ to lớn trong tay người phụ nữ cũng không phải của anh ta.

Cúi đầu nhìn gậy thịt mình thỏa mãn phun nước, nó trông hoàn toàn khác với cây gậy đen to lớn mà người phụ nữ đang cầm trong đầu anh ta, trong nháy mắt Thiên Ngọc Sâm hiểu được đó là tầm nhìn của em trai Thiên Ngọc Cẩn.

Em trai đang giao cạ với người phụ nữ kia, mà anh ta lại dựa vào hình ảnh bọn họ thủ dâm để tự an ủi mình.

Một sự tức giận cùng nghẹn ngào ở trong lồng ngực không cách nào phóng thích, nhưng tay phải của anh dường như có suy nghĩ riêng, không để ý đến sự bực bội của anh mà tăng tần suất ra tay.

Dịch trắng toát ra từ miệng chuông, Thiên Ngọc Sâm chà xát chỗ kia cho đến khi anh ta cắn răng lần nữa phát ra một tiếng kêu rên, chất lỏng màu trắng đục mang theo mùi nồng nặc phun ra, bắn tung tóe trên chiếc quần âu cao cấp của anh ta, để lại từng khối loang lổ.

Người đàn ông thở dốc một hơi, một lúc lâu sau mới tỉnh dậy sau khoái cảm xuất tinh.

Khuôn mặt đẹp kia còn ửng đỏ, nhưng lông mày lại nhíu thành ngọn núi nhỏ.

Quả thực anh ta không nghĩ tới việc đã tách ra với em trai xa như vậy mà còn có thể bị anh quấy nhiễu.

Thiên Ngọc Sâm vệ sinh thật kỹ, bày tỏ với lãnh đạo bệnh viện ý tưởng anh tình nguyện đi họp ở tỉnh lân cận.

Lãnh đạo bệnh viện ở đầu dây bên kia vô cùng vui vẻ, vì cuối cùng Thiên Ngọc Sâm cũng quyết định nghĩ thông suốt, ông ấy cảm thấy vui mừng.

Nhưng mà vốn dĩ Thiên Ngọc Sâm cũng không nghe lãnh đạo nói gì, trong đầu chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi Dung Thành.

Thời gian phát tình của báo đen phải kéo dài một tuần, anh ta cũng không muốn nhìn em trai quan hệ tình dục với người phụ nữ kia trong một tuần liên tiếp, mà mình thì chỉ có thể dùng tay giải quyết.

Anh ta cho rằng chỉ cần mình trốn đủ xa sẽ không bị em trai ảnh hưởng, vì thế ngày hôm sau trời còn chưa sáng, anh ta đã trực tiếp chạy tới tỉnh lân cận...

Nhưng mà Thiên Ngọc Sâm chạy trốn đến tỉnh lân cận cũng không cảm thấy An Dật bao nhiêu, lúc họp luôn hoảng hốt, tinh thần không tập trung.

Người đàn ông quanh năm tự kỷ luật tự giác đương nhiên sẽ không cảm thấy đây là vấn đề của mình, đoán đại khái là bên kia em trai đã xảy ra chuyện.

Quả nhiên, gọi điện thoại cho em trai mấy lần cũng không nghe máy, khiến anh ta bắt đầu lo lắng.

Chờ hội nghị kết thúc, anh ta vội vàng chạy về Dung Thành, trước tiên xác nhận tình huống của em trai một chút.

Cũng may, tên nhóc ngốc nghếch này không xảy ra nguy hiểm đến tính mạng gì, nhưng mà so với trước kia lại càng tự kỷ hơn.

Thiên Ngọc Cẩn nhốt mình trong phòng không chịu đi ra, mặc cho Thiên Ngọc Sâm gõ cửa thế nào cũng không đáp lại.

Nếu không phải có thần giao cách cảm biết được em trai còn đang thở dốc, chỉ sợ là anh ta đã phải phá cửa mà vào.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải đã giao phối thành công sao? Sao còn mặt mày ủ rũ như thế nữa?

Sau nhiều lần hỏi thăm, Thiên Ngọc Cẩn mới mở miệng nói ra sự thật.

Hóa ra việc giao phối của anh với Kinh Hà đã không đi đến bước cuối cùng và anh đã phạm sai lầm khi để người khác nhìn thấy hình dạng thật của mình.

“Cô ấy đã không trở lại trong năm ngày. Anh à, cô ấy có ghét em không? Em phải làm gì đây?”

Chuyện Thiên Ngọc Cẩn bại lộ thân phận đã sớm nằm trong dự liệu của Thiên Ngọc Sâm.

Dù sao thì tinh lực của em trai anh ta vốn không đủ, hưng phấn đến không thể tự kiềm chế thì biến trở về nguyên hình cũng là chuyện rất có khả năng.

“Vì em đã yêu cầu cô ấy đến gặp anh thì đừng lo lắng nữa, còn lại giao cho anh giải quyết đi.”

Ngoài cửa cách một bức tường, Thiên Ngọc Sâm dùng thần giao cách cảm khám xét được sự uể oải trong lòng em trai.

Sau khi trấn an Thiên Ngọc Cẩn, Thiên Ngọc Sâm bỗng nhiên nhắc tới: “Em thật sự thích cô ấy như vậy sao? Em không tiếp xúc nhiều với cô ấy, phải không?”

Cho dù có thần giao cách cảm thì Thiên Ngọc Sâm vẫn không thể lý giải được sự sùng bái của em trai đối với Kinh Hà bắt nguồn từ đâu.

Thiên Ngọc Cẩn trầm mặc một chút, cũng tò mò hỏi ngược lại: “Anh, anh không có cảm giác gì với cô ấy chứ?”

Thiên Ngọc Sâm lựa chọn việc im lặng.

Cặp song sinh sở hữu thần giao cách cảm đã bí mật che giấu suy nghĩ của mình về người phụ nữ này, không muốn bị đối phương phát hiện.

Đây là lần đầu tiên họ giữ bí mật với nhau kể từ khi họ được sinh ra.

Trao đổi dừng lại, Thiên Ngọc Cẩn tin tưởng anh trai có thể xử lý tốt hết thảy, dù sao so với phế vật như anh thì anh trai lại là người hoàn hảo và có năng lực vượt trội.

Thiên Ngọc Sâm trấn an em trai xong lập tức trở về bệnh viện, không nghĩ tới ở văn phòng không bao lâu thì Kinh Hà tìm tới.

Ngón tay anh ta nhẹ nhàng nhấn lên mặt bàn, nhìn người phụ nữ đứng ở cửa nhưng không dám tiến vào, nở nụ cười lãnh đạm.

“Nếu cô muốn biết thì vào đây, đóng cửa lại, chúng ta nói chuyện một chút.”

Không ngoài dự đoán của anh ta, vừa nói ra, Kinh Hà đã viết hai chữ chán ghét lên mặt rồi.

Không đợi cô mở miệng từ chối, Thiên Ngọc Sâm tranh thủ nói: “Việc này liên quan đến sự riêng tư của em trai tôi, tôi không thể công khai nói ra trong hoàn cảnh này. Nếu cô Kinh cảm thấy không thể chấp nhận được thì tôi cũng không miễn cưỡng, mời cô trở về, tôi còn phải làm việc.”

Nói xong, người đàn ông lại vùi đầu tiếp tục xem văn kiện, không chú ý đến Kinh Hà nữa.

Rõ ràng đây là một cái bẫy.

Người đàn ông ngồi ở bên trong không hề giấu diếm ý đồ của mình, công khai đặt bẫy trước mặt cô, dường như anh ta chắc chắn cô sẽ lựa chọn đồng ý.

Mười giây trôi qua, cửa văn phòng bị đóng lại, phát ra một tiếng “rầm” rõ ràng.

Thiên Ngọc Sâm ngẩng đầu lên, nhìn về phía Kinh Hà đang tựa lưng vào cửa mỉm cười thân thiện.

Đôi mắt phượng phía sau cặp kính viền vàng lộ ra độ cong đẹp mắt, anh ta cười rộ lên vẫn đẹp như thường.

Kinh Hà thừa nhận, nếu bỏ qua tính cách ác liệt của Thiên Ngọc Sâm, quả thật anh ta là một người đàn ông hoàn mỹ.

“Không ngồi xuống sao?” Người đàn ông dùng cằm chỉ chỉ ghế tiếp khách bên cạnh, chỉ được Kinh Hà khéo léo từ chối.

“Không được, nếu làm bẩn văn phòng của bác sĩ Thiên thì tôi cũng không dám tưởng tượng anh sẽ ‘trả thù’ tôi như thế nào.” Cô còn nhớ kỹ lần đó ở trong phòng khách nhà mình thiếu chút nữa đã bị anh ta đánh lén.

Cho dù bây giờ cô và người đàn ông này ở cùng nhau trong một không gian khép kín, tay phải của cô vẫn nắm trên tay nắm cửa, để bất cứ lúc nào cũng có thể thoát khỏi nơi này.

Thiên Ngọc Sâm nhún nhún vai, đưa đề tài vào quỹ đạo: “Vậy thì cô muốn biết cái gì?”

“Đừng giả ngu nữa, tôi đã tận mắt nhìn thấy em trai của anh biến thành một con báo đen, anh ấy bảo tôi tới hỏi anh chân tướng sự việc, tôi biết là anh biết mọi chuyện.”

Kinh Hà có chút tức giận, nhưng mà người đàn ông ngồi sau bàn làm việc lại lặp đi lặp lại những lời trước đó như máy đọc lại: “Vậy thì cô muốn biết cái gì?”

Không đợi Kinh Hà mở miệng, anh ta lại hỏi: “Cô muốn biết em trai tôi là loài gì sao? Vậy tôi chỉ có một câu có thể trả lời cô thôi, cậu ấy là con người.”

Kinh Hà cười lạnh một tiếng, quả nhiên kà không nên tin câu trả lời này: “Trên đời này có thể có loài người biến thành báo đen sao? Anh có nghĩ là tôi đang xem phim siêu anh hùng không?”

Đoán được việc cô sẽ không tin, Thiên Ngọc Sâm duỗi người, dựa vào lưng ghế đánh giá Kinh Hà: “Nếu không thì cô cảm thấy đó là cái gì? Một con quái vật? Một vị thần? Nếu đứa em trai ngốc của tôi có năng lực này thì nó sẽ rụt cổ ở nhà đáng thương chờ cô tận năm ngày, cũng không nghĩ đến việc cơm nước, lo lắng sợ hãi sao?”

Một câu trách cứ khiến trong đầu Kinh Hà trong nháy mắt hiện ra dáng vẻ đáng thương của Thiên Ngọc Cẩn sợ hãi rụt rè.

Mấy ngày nay cô đều ở trong bệnh viện, hoàn toàn bỏ lại người đàn ông hướng nội nhạy cảm kia.

Cô cũng đã quên, người đàn ông kia nhát gan lại tự ti, lúc này nói không chừng còn lui vào trong chăn vẫn lẩm bẩm “Xin lỗi”...

“Anh ấy... Anh ấy thế nào rồi?” Kinh Hà không khỏi có chút đau lòng.

Mặc dù có nghi ngờ về thân phận của hai anh em họ nhưng cô vẫn có ấn tượng tốt về Thiên Ngọc Cẩn.

Thiên Ngọc Sâm thấy thế, hừ cười một tiếng: “Cô lo lắng cho cậu ấy như vậy, thì cứ trở về xem một chút có phải là biết rồi không? Dù sao thì người làm anh như tôi cũng không cách nào kéo cậu ấy ra khỏi phòng.”

Người đàn ông nói chuyện rất nghiêm túc, Kinh Hà thiếu chút nữa đã bị anh ta dẫn dắt đề tài: “Tôi sẽ làm, nhưng điều kiện tiên quyết là tôi muốn biết rõ hai anh em các anh rốt cuộc là cái gì, có nguy hiểm hay không.”

Đề tài đã đi đến đây, Thiên Ngọc Sâm cười càng lớn tiếng: “Cô Kinh cảm thấy em trai của tôi sẽ gây nguy hiểm cho cô sao?”

“Tôi không nghi ngờ anh ấy, nhưng tôi nghi ngờ anh.”

Kinh Hà trả lời chặt chẽ, trong lời nói tràn ngập sự không tin tưởng Thiên Ngọc Sâm: “Tâm tư của anh ấy trong sáng, rất dễ bị người khác lợi dụng, hơn nữa người kia là anh trai thân thuộc nhất của anh ấy, càng phải lưu ý hơn.”

Thiên Ngọc Sâm nhíu mày, nén ý cười.

Hít sâu một hơi, dường như anh ta cũng muốn chấm dứt việc tranh đấu ngôn ngữ vô nghĩa này: “Tôi cũng muốn biết rõ nguyên nhân vì sao em trai tôi lại biến thân, thật đáng tiếc, tôi cũng không thể nào biết được. Cô có thể hiểu rằng cậu ấy đã bị một số kiểu nguyền rủa và sẽ trở thành một cái gì đó khi cơ thể yếu hoặc bị thương. Sau khi phục hồi, cậu ấy sẽ trở lại như con người.”

“Nguyền rủa?”

“Đúng vậy, trong truyện cổ tích không phải có mấy đoạn như vậy sao, vương tử điện hạ bị nguyền rủa mà biến thành dã thú.”

Thiên Ngọc Sâm dùng giọng điệu trêu chọc giải thích cho Kinh Hà nguyên nhân sự biến của Thiên Ngọc Cẩn.

“Vậy là bác sĩ Thiên đang coi tôi trẻ con sao?” Kinh Hà không chấp nhận câu trả lời như vậy, mà Thiên Ngọc Sâm cũng rất thành thật không phủ nhận.

“Nếu không thì sao? Cô Kinh vốn không tin tưởng tôi, bất kể là tôi nói gì thì cô cũng sẽ hoài nghi, tôi cần gì phải cố sức giải thích nhiều như vậy? Câu trả lời của tôi ngay từ đầu đã được đưa ra, em trai tôi là con người, biến thành dã thú không phải là mong muốn của cậu ấy, cậu ấy cũng mong muốn trở thành một người bình thường, nếu không cô nghĩ rằng tại sao tính cách của cậu ấy lại như thế?”

“Còn anh thì sao?”

Khi Kinh Hà hỏi vấn đề này, trên mặt Thiên Ngọc Sâm có chút sững sờ, anh ta đẩy gọng kính trên sống mũi, mắt phượng khẽ thu lại.

“Tôi?”

“Em trai của anh biến hóa, anh có như thế không?”

Kinh Hà tin tưởng Thiên Ngọc Cẩn sẽ không có ác tâm, cho dù biến thành dã thú cũng chỉ là mèo lớn ngoan ngoãn đáng yêu mà thôi, nhưng nếu là Thiên Ngọc Sâm...

Cô không dám đảm bảo rằng người đàn ông sẽ không tấn công cô sau khi trở thành một con thú hoang dã.

“Tôi không.” Người đàn ông trả lời không chút do dự, gương mặt tuấn tú của anh ta lại trở thành lão cán bộ.

Không biết vì sao Kinh Hà cảm giác được khi Thiên Ngọc Sâm nói ra những lời này, anh ta có vẻ chán ghét như thể anh ta bị xúc phạm.

Ý thức được lý trí của mình lại bắt đầu sụp đổ, người đàn ông thở dài một hơi, rũ mắt nhìn hai tay mình đang nắm chặt để che dấu cảm xúc trong mắt.

“Cô Kinh, mặc dù tôi không bị nguyền rủa giống như em trai, nhưng khi cậu ấy biến thành dã thú gặp phải sự hành hạ kép về tâm lý và sinh lý, tôi cũng phải trải qua năm phần mười đấy.”

“Xương cốt và cơ bắp nhanh chóng sinh trưởng, đứt gãy lại một lần nữa ghép lại với nhau đau đớn, bởi vì khác với người thường mà sinh ra sự xấu hổ và tự ti, không thể dùng lý trí khống chế sự phát tình khi là dã thú... Cho dù chỉ là thông qua thần giao cách cảm truyền đạt đến chỗ tôi thì cũng đủ để cho một người sụp đổ rồi.”

“Cô Kinh, em trai của tôi rất thích cô. Là một người anh, tôi không muốn can thiệp vào mối quan hệ của cô vì lý do của tôi. Nhưng mà, Tiểu Cẩn quá mức thiện lương, đối với tình cảm quá mức trong sáng. Nếu cô Kinh chỉ nhất thời hứng khởi thì xin cô mau chóng thu tay lại, không cần đùa giỡn với cậu ấy nữa.”

Kinh Hà đến đòi sự giải thích, không nghĩ tới việc bị Thiên Ngọc Sâm trách cứ.

Đùa cô à?

Người đàn ông này có phải là kẻ trộm đang kêu gọi “bắt kẻ trộm” không?

Ai đang đùa giỡn với ai vậy?

Kinh Hà trợn tròn hai mắt, viết lên mặt sự bất mãn.

Đang muốn mở miệng cãi lại thì người đàn ông trước mắt lại một lần nữa cướp lời cô nói: “Bên cạnh cô Kinh có nhiều mối tình lãng mạn như vậy, cũng không thiếu đàn ông theo đuổi. Em trai tôi trời sinh đơn thuần mà bướng bỉnh, chỉ cần cô không cứng rắn biểu hiện sự chán ghét với cậu ấy thì cậu ấy sẽ cam tâm tình nguyện làm lốp dự phòng của cô.”

“Làm anh trai, tất nhiên là tôi không muốn em trai bị người ta đùa bỡn như vậy. Nếu cô Kinh cũng không muốn đối xử tốt với cậu ấy, thì xin đừng làm những hành vi sẽ khiến cậu ấy hiểu lầm.”

“Tôi...”

Lời Kinh Hà muốn nói lập tức đều nhét vào trong cổ họng.

Không khó để nhận ra người đàn ông trước mắt này hiển nhiên đã biết chuyện đã xảy ra giữa cô và Thiên Ngọc Cẩn.

“Anh ấy không phải là người sẽ kể cho người khác nghe chuyện như vậy...” Kinh Hà đỏ mặt, không nghĩ tới chuyện riêng tư của mình sẽ bị người thứ ba biết.

“Vâng, tất nhiên, em trai tôi là người nhút nhát và đương nhiên sẽ không nói với bất cứ ai về những điều riêng tư. Nhưng đừng quên, giữa tôi và cậu ấy không cần giao tiếp cũng có thể biết rất nhiều điều.”

Thiên Ngọc Sâm thản nhiên cười, ngược lại khiến cho Kinh Hà đứng trước cửa càng thêm xấu hổ.

Cô không nghĩ tới thần giao cách cảm giữa hai cặp song sinh lại lợi hại đến mức này, ngay cả chuyện này cũng có thể chia sẻ sao?!

Vậy cô và Thiên Ngọc Cẩn tiếp xúc thân mật, chẳng phải là đồng thời cũng trêu chọc Thiên Ngọc Sâm sao?!

Vừa nghĩ đến mình đã gián tiếp khiêu khích vị bác sĩ biến thái này, nhất thời trong lòng Kinh Hà cảm thấy khó chịu.

Tại sao nửa thân dưới của cô lại suy nghĩ về ngày hôm đó? Đáng ghét...

Cô còn chưa hiểu rõ mối quan hệ giữa mình và Thiên Ngọc Cẩn mà lần này lại trêu chọc tên biến thái này!

Sự rối rắm và phiền muộn của Kinh Hà đều viết trên mặt cô, Thiên Ngọc Sâm ngồi đối diện thưởng thức hơn nửa ngày, đột nhiên lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của cô: “Vậy, nếu cô Kinh không thể chịu trách nhiệm với em trai của tôi thì xin cô hãy mạnh mẽ từ chối cậu ấy, đừng coi cậu ấy là cá trong biển của cô.”

Một tiếng nhắc nhở này khiến trong lòng Kinh Hà lập tức thông suốt, hóa ra người này coi cô là nữ hoàng biển cả sao?

Nhưng sau khi cẩn thận cân nhắc một phen, lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng...

Kinh Hà quản lý tốt biểu cảm, thăm dò hỏi: “Bác sĩ Thiên, chẳng lẽ anh... Ghen sao?”

“Cái gì?” Dường như người đàn ông không nghĩ rằng sẽ lại bị hỏi như vậy, nụ cười trên mặt có chút ngưng đọng.

Kinh Hà thấy thế lập tức truy kích: “Trong lời nói của anh đều khuyên tôi nên từ chối em trai của anh, thật sự là anh suy nghĩ cho anh ấy sao? Anh ấy là một người lớn và có phán đoán của riêng mình, anh có đang quá coi thường em rai mình không? Hay là... Ý định ban đầu của anh chỉ để tôi từ chối anh ấy?”

Nghe Kinh Hà giải thích xong, Thiên Ngọc Sâm mất tự nhiên cười cười, hai tay nắm chặt vào nhau: “Cô Kinh, có phải là cô tự đánh giá mình cao quá rồi không? Tại sao tôi phải ghen?”

Lần này đổi lại, Kinh Hà đã trở nên bình tĩnh, bất mãn lúc trước dần dần chuyển thành mừng thầm: “Dù sao thì tôi cũng từ chối anh nhưng lại chấp nhận em trai của anh, trong lòng ngươi mất cân bằng, cho nên anh mới ghen?”

Vvừa nói ra lời này đúng là đã khiến cho người đàn ông đối diện tỏ vẻ chán ghét.

Nhất thời trong lòng Kinh Hà âm thầm thấy sảng khoái.

Chỉ cần là lời nói có thể làm cho bác sĩ biến thái này không vui là đã có khiến cô cảm thấy sung sướng.

Dám nói cô là nữ hoàng biển cả sao, hứ!

Rõ ràng là cuộc trò chuyện không thể tiếp tục vào thời điểm này được nữa.

Kinh Hà vốn còn muốn hỏi một chút chuyện về Khỉ và Dứa, kết quả là cô cũng bỏ đi ý niệm trong đầu.

Không khí căng thẳng này, cho dù hỏi thì cũng không biết được thật giả, còn không bằng đến chỗ của Thiên Ngọc Cẩn.

Kinh Hà đang muốn chào tạm biệt thì phía sau cửa đột nhiên vang lên giọng nói của Tôn Lục: “Tiểu Hà Bao, em ở bên trong sao?”

Kinh ngạc vì sao Tôn Lục lại tìm tới đây, Kinh Hà quay đầu lại đang muốn lên tiếng xông ra ngoài cửa thì đột nhiên trước mắt có một bàn tay lớn vụt qua, trực tiếp phong tỏa hành động tại chỗ của cô.

Chương kế tiếp