Mèo Bạc Hà Biến Hình

Chương 49

Kinh Hà nhìn thấy Hình Chính, phát hiện so với lần trước gặp mặt cậu đã gầy đi không ít.

Cậu đang ngồi trên giường bệnh nói chuyện với Mao Phong, sau khi phát hiện phía cửa có người đi vào, cuộc nói chuyện của hai người đột nhiên dừng lại.

Hình Chính nhìn Kinh Hà một chút, lại nhìn về phía Mao Phong, sau khi nhận được cái gật đầu từ Mao Phong, cậu nhìn Kinh Hà cười nhạt: “Xin chào.”

Xin chào?

Tuyên bố mở đầu lạnh lùng này có nghĩa là gì?

Kinh Hà hồ nghi nhìn người đàn ông, dự cảm không tốt khiến chậm chạp không dám di chuyển một bước.

Mao Phong nhìn ra sợ nghi ngờ của cô, trước tiên mời cô vào phòng ngồi xuống.

“Cô Kinh, ngày đó sau khi tôi rời đi, cô và A Chính có xảy ra chuyện gì không?”

Rõ ràng là Kinh Hà có một bụng nghi vấn lại bị bọn họ chất vấn, khiến Kinh Hà càng lúc càng bối rối.

Hơn nữa, chuyện liên quan đến sự riêng tư của Hình Chính, cô cũng không thể nói, Hình Chính ngày đó đã biến thành hổ mà?

Kinh Hà nhìn Hình Chính trên giường bệnh, chỉ thấy vẻ mặt cậu lạnh nhạt, biểu cảm không hề dao động, ngay cả ánh mắt cũng có chút trống rỗng...

“Ngày đó tôi ở lại với cậu ấy đến rạng sáng, sau khi cậu ấy ngủ thì tôi rời đi.”

Thấy ánh mắt Kinh Hà vẫn luôn ở trên người Hình Chính, Mao Phong bất đắc dĩ đành phải nói thật.

“Ngày hôm đó, tôi từng liên lạc với A Chính, nhưng điện thoại của cậu ấy vẫn không có ai nghe máy, đến chỗ ở của cậu ấy tìm cũng không có ai trả lời, sau khi tìm cách mở cửa phòng cậu ấy thì lại phát hiện trong phòng không có người.”

“Hả? Vậy cậu ấy đã ở đâu?”

Kinh Hà ra vẻ kinh ngạc hỏi một tiếng, nhưng trên thực tế trong lòng cô biết rõ.

Hôm đó Hình Chính biến thành mèo vàng béo sau đó được cô đưa về nhà, buổi tối còn ngủ cùng cô.

Chẳng qua sau khi cô tỉnh lại đã không thấy bóng dáng mèo vàng béo đâu.

Lúc ấy cô cho rằng Hình Chính đã lén lút trốn đi, hơn nữa hai người đàn ông trong nhà kia cũng đủ để cô quan tâm, cô cũng không muốn gây thêm phiền toái cho mình nữa, vì thế nên không chủ động tìm Hình Chính nữa.

Nhưng cô ngờ lại gặp lại Hình Chính lại là ở trong bệnh viện.

“Lúc đó là bệnh viện chủ động liên lạc với chúng tôi, tôi mới biết tin A Chính nhập viện.”

“Cậu ấy bị làm sao vậy?”

Theo quan điểm của Kinh Hà, Hình Chính trông không có vẻ ốm yếu ngoại trừ tâm trạng không vui.

“Cậu ấy được phát hiện ở hiện trường vụ cháy, tuy rằng không có thương tích bên ngoài gì, nhưng mà...”

Mao Phong muốn nói lại thôi, khiến Kinh Hà nhận thấy không ổn.

“Nhưng cái gì?’’

“A Chính, cậu ấy...”

“Thật ngại quá, có lẽ bởi vì hỏa hoạn mà trí nhớ của tôi có hơi sai lệch.”

Thay thế Mao Phong đang ấp úng, Hình Chính vẫn trầm mặc cuối cùng cũng mở miệng.

“Trí nhớ xuất hiện sai lệch? Có nghĩa là...?”

“Vâng, trong ký ức của tôi, không có chút ký ức nào về anh Mao và... cô Kinh.”

Hình Chính nở nụ cười xin lỗi, trên khuôn mặt sáng sủa từ trước đến nay mang theo một tia xấu hổ.

Kinh Hà thoáng chốc mở to hai mắt, nhìn về phía Mao Phong như muốn hỏi, chỉ thấy anh gật đầu đáp lại.

Mới đầu Kinh Hà cho rằng đây lại là một buổi kịch mà Hình Chính và Mao Phong kết hợp diễn cho cô xem, nhưng sau mấy lần hỏi thăm cô mới không thể không tin tưởng.

Hình Chính đã mất trí nhớ.

Ký ức của chính cậu dường như dừng lại trước khi trở về nhà, và cha mẹ của cậu đã đi ra nước ngoài để tìm cách chữa bệnh cho cậu.

Mà về những gì đã xảy ra sau khi cậu về nước, đương nhiên cậu cũng không nhớ rõ.

Không nhớ Mao Phong, không nhớ Kinh Hà, càng không nhớ bất cứ ai trong ban nhạc C.A.T, thậm chí còn không nhớ mình đã trở thành ca sĩ nhạc rock.

“Tôi đã liên lạc với cha mẹ cậu ấy ở nước ngoài, nhưng vì dịch bệnh ở nước ngoài, họ không thể về nước, và tôi vì có ban nhạc, cũng không thể thường xuyên đến chăm sóc được.”

Nghe đến đây, Kinh Hà phát giác được có gì đó không đúng: “Cậu chỉ bị mất trí nhớ, cũng không phải bị liệt đâu...”

Sao còn cần người chăm sóc nữa?

Kinh Hà hỏi đến chỗ mấu chốt, Mao Phong cũng không cố ý giấu diếm, nói thẳng ra.

“Lúc trước chúng tôi cũng không biết A Chính bị rối loạn căng thẳng sau chấn thương, bác sĩ phỏng đoán là ảnh hưởng của hỏa hoạn, làm cho triệu chứng của cậu ấy đột nhiên tái phát và nặng thêm.”

“Trong khoảng thời gian nhập viện, cậu ấy đã mấy lần suy sụp cảm xúc, trạng thái tinh thần vô cùng tồi tệ, thậm chí còn có hiện tượng tự làm mình bị thương...”

“Tình hình hiện tại của cậu ấy đừng nói là trở lại ban nhạc, ngay cả việc sinh hoạt bình thường được hay không cũng là một vấn đề.”

Nghe được mấy chữ “rối loạn căng thẳng sau chấn thương”, Kinh Hà trước tiên nghĩ đến giấc mộng đêm đó.

Vốn tưởng rằng chỉ là một giấc mộng hoang đường mà thôi, cô cũng không ngờ rằng nó lại trùng lặp với hiện thực.

Chàng trai trong mộng tên là A Chính kia, chẳng lẽ thật sự chính là Hình Chính sao?

Kinh Hà đã nhiều lần đánh giá người đàn ông trên giường bệnh, trong ánh mắt có sự thăm dò.

Có lẽ là tầm mắt của cô quá lộ liễu, Hình Chính không thích ứng được mà quay đầu đi.

Mao Phong thấy mặt mày hai người nhìn nhau, lập tức lấy cớ ban nhạc còn có việc tự mình chuồn đi trước, để lại hai người ở chỗ này xấu hổ đến nỗi không biết nên nói cái gì với nhau.

Kinh Hà do dự một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể nặn ra một câu: “Mấy ngày nay... cậu có ổn không?”

Vừa nói ra, Kinh Hà liền ý thức được mình hỏi sai.

Mao Phong đã nói cậu có khuynh hướng tự làm mình bị thương, có thể tốt được sao?

Ảo não vì mình không biết xem xét tình hình, Kinh Hà xấu hổ đến mức đứng ngồi không yên.

Cũng may cô cũng từng có kinh nghiệm nằm viện, cũng từng chăm sóc Tôn Lục lúc nằm viện, bệnh nhân cần cái gì trong lòng cô ít nhiều hiểu rõ, vội vàng chuyển đề tài.

“Bây giờ tôi đang mở một cửa hàng ăn sáng, mặc dù có chút bận rộn, nhưng sau khi đóng cửa vào buổi trưa, tôi sẽ dành thời gian đến thăm cậu. Cậu muốn ăn gì tôi cũng có thể tiện mang theo, trước kia có thể cậu sẽ thích ăn những gì tôi làm.”

Hình Chính quay đầu lại nhìn Kinh Hà, trong ánh mắt mang theo nghi hoặc.

Kinh Hà cười cười, tự mình nói: “Bữa ăn trong bệnh viện không cùng khẩu vị của cậu đúng không? Nhìn này, cậu gầy đi rồi.”

Cô vươn tay muốn nhéo mặt Hình Chính, lại bị người đàn ông vô thức né tránh.

Cũng đúng, hôm nay cậu đã không nhớ rõ những hồi ức bọn họ ở chung, theo cậu thấy, cô chính là một người xa lạ.

Hình Chính nhìn Kinh Hà trả lời bằng một nụ cười áy náy, chỉ là trong ánh mắt có sự xa cách và lãnh đạm không khỏi khiến trong lòng cô thấy đau đớn.

“Cũng đúng, cậu bị chứng mất vị, vốn dĩ là không có chuyện có hợp khẩu vị hay không...”

Thở sâu một hơi, Kinh Hà ngậm ngùi thu tay lại, lùi lại một chút.

Nhưng Hình Chính lại ngẩn ra, trong mắt là mắt thường có thể thấy được sự kinh ngạc.

Cậu kìm nén cảm xúc, cười nhạt, ngược lại lại thoải mái hơn trước rất nhiều: “Xem ra lúc trước tôi thật sự rất thích cô nhỉ, ngay cả cái này cũng nói cho cô biết.”

Kinh Hà không tin mà nhướng mày.

Cô còn biết nhiều hơn thế.

Giống như đọc ra biểu cảm của cô, Hình Chính lập tức hỏi: “Tôi có nói cho cô biết bí mật khác chưa?”

Kinh Hà không suy nghĩ nhiều, trực tiếp gật đầu: “Đương nhiên, cậu còn có thể biến thân.”

“Phụt...”

Nghe đến đây, Hình Chính trực tiếp bật cười: “Không nghĩ tới bản thân tôi còn thú vị như vậy... Vậy tôi có thể trở thành Ultraman hay Superman luôn sao?”

Người đàn ông dùng giọng điệu đùa giỡn tiếp lời Kinh Hà, lại khiến Kinh Hà nắm bắt được manh mối.

“Cậu... cậu không nhớ sao?”

“Cái gì?”

Người đàn ông nháy mắt, vẻ mặt khó hiểu.

Kinh Hà vội vàng lấy ra một hộp bánh bao thăm bệnh ra: “Cậu nếm thử cái này đi?”

Nhìn hộp thức ăn đưa tới trước mặt, Hình Chính tràn đầy nghi hoặc, bị ánh mắt cầu xin của Kinh Hà ép buộc, cậu vẫn miễn cưỡng ăn một cái.

“Hương vị thế nào?”

Kinh Hà rất muốn có được đáp án, nhưng Hình Chính dường như có chút tức giận: “Không phải cô Kinh biết rõ tôi có chứng mất vị giác sao? Tại sao lại hỏi hoài thế?”

“... cậu không nếm được mùi gì sao?”

“Nếu không thì sao?”

Nhìn thấy Hình Chính nhíu chặt mày, Kinh Hà nhất thời bối rối liền buột miệng hỏi ra: “Cậu còn nhớ mình là hổ không?”

“Hổ? Tôi sinh năm 98, thực sự là sinh năm con hổ.”

Biểu cảm Hình Chính nhàn nhạt và những gì cậu đang nói đến hoàn toàn khác với Kinh Hà.

Cho rằng cậu đang giả ngu, Kinh Hà chưa từ bỏ ý định, cố ý tiến lên phía trước, mặt như muốn dán lên mặt cậu.

Hình Chính sợ tới mức vội vàng dời mặt ra, trên gương mặt đã ửng đỏ nhàn nhạt, không biết là xấu hổ hay là tức giận.

“Tuy anh Mao đã nói trước rồi. Tôi và cô từng là người yêu của nhau, nhưng tôi thật sự không có chút ấn tượng nào, kiểu hành động thân mật này... xin cô Kinh tự trọng.”

Cảm giác xa lạ của người đàn ông trước mắt, khiến Kinh Hà một lần cảm thấy cậu không phải Hình Chính.

Ít nhất, tuyệt đối không phải Hình Chính mà cô quen biết.

Cậu không nhớ cô.

Cậu thậm chí còn không nhớ mình là ai?

Người này, không nhớ được mình từng là hổ, không nếm được mùi thức ăn của tay cô, càng không ngửi được mùi hương trên người cô...

Cậu thật sự là Hình Chính sao?

Hoặc là người cô gặp lúc trước mới là giả?

Đầu óc Kinh Hà hỗn loạn, nhận thấy mình không thích hợp ở lại, cô để quà thăm bệnh xuống, để lại một câu “hôm khác tôi lại đến” rồi chuẩn bị rời đi.

Đang muốn đứng dậy thì Hình Chính đột nhiên lên tiếng hỏi: “Có thể hỏi một chút, vì cái gì mà chúng ta chia tay không?”

Trong con ngươi trong suốt của người đàn ông mang theo một sự phức tạp, có chút trùng hợp với Hình Chính trong ấn tượng của Kinh Hà.

“Thật ra cũng không tính là chia tay, bởi vì chúng ta chính thức ở cùng bên nhau cũng chỉ có ba ngày mà thôi.”

Kinh Hà cười thản nhiên, cố gắng không trói buộc quá nhiều đạo đức và tình cảm cho Hình Chính xa lạ này.

“Tại sao?” Hình Chính ngẩn người há miệng: “Sao chỉ có ba ngày?”

Đối với câu hỏi của cậu, Kinh Hà cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhún nhún vai.

Cô cũng muốn biết tại sao.

Chiến tranh lạnh của bọn họ đến đột ngột lại không giải thích được, ai cũng không chịu nhượng bộ trước, làm loạn đến cuối cùng cũng không ai thắng ai.

Cả hai bên đều đau khổ.

Kinh Hà rời đi, ngược lại Hình Chính dường như còn yên lặng trong kinh ngạc, chậm chạp không thể bình phục.

Đợi cậu ý thức được thì trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình cậu, đột nhiên sự trống rỗng dâng lên làm cho trong lòng cậu thấy đau đớn.

Mơ hồ phát hiện, giống như có thứ gì đó đặc biệt quan trọng mà cậu đã đánh mất, nhưng chính cậu cũng không biết là gì, một mình mờ mịt.

**

Kinh Hà đi ra từ bệnh viện nhìn điện thoại di động, có lẽ là nhận ra cô ra ngoài làm gì, hai người đàn ông trong nhà vẫn không ngừng hỏi cô đã đi đâu.

Vì thúc đẩy sự hài hòa của gia đình, Kinh Hà xây dựng một nhóm wechat, kéo Tôn Lục và Thiên Ngọc Cẩn vào cùng, có chuyện gì cần thông báo cho hai người sẽ trực tiếp nói trong nhóm.

Nhưng mà đám này ngoại trừ Kinh Hà, dường như không có ai nói gì, toàn bộ câu chuyện giống như là một mình Kinh Hà thống trị.

Nhưng hôm nay lại không như thế, Kinh Hà ra cửa, hai người đàn ông líu ríu hát hò trong nhóm, hoàn toàn khác bình thường.

[Tiểu Cẩn: Cô Kinh chưa trở về sao?]

[ Anh Lộc Lộc: Tiểu Hà Bao, buổi tối em muốn ăn cái gì? Mấy giờ về? Đừng quên hôm nay là ngày đầu năm mới đấy.]

[Tiểu Cẩn: 0_0 Tết nguyên đán thì sao? Có sự kiện đặc biệt nào không?]

[Lộc Lộc ca ca: [quỷ quyệt] đương nhiên có, chẳng qua chỉ có tôi và Tiểu Hà Bao thôi...]

[Tiểu Cẩn: ...]

Nhìn đến đây, trong lòng Kinh Hà bối rối.

Tôn Lục suýt nói ra “hôm nay là số lẻ, tối nay em phải đi cùng anh”.

Bất đắc dĩ cười cười, Kinh Hà vừa đi vừa cúi đầu nhìn wechat.

Bệnh viện Cửu Nghiên Nghiên nằm ở vùng hẻo lánh, từ bệnh viện đi ra đến trạm xe buýt đi đường lớn thì phải đi một đoạn dài.

Vì đỡ rắc rối mà, Kinh Hà lựa chọn đi đường nhỏ.

Hai bên đường nhỏ đều là tường vây cao cao, đường hai làn cũng chật chội, có nhiều ô tô riêng đậu hai bên trái phải.

Liếc mắt nhìn một chiếc xe từ từ đi đến trước mặt, Kinh Hà vô thức dựa vào một bên tránh né.

Ai ngờ chiếc xe màu đen này chạy đến bên cạnh cô thì cửa xe phía sau đột nhiên mở ra, Kinh Hà không chú ý đã bị người trong xe kéo vào!

“Rầm...” Tiếng cửa xe đóng lại che giấu tiếng va chạm của Kinh Hà ngã vào trong xe.

Kinh Hà vừa muốn lớn tiếng kêu cứu, một bàn tay đã che miệng mũi cô, theo sát phía sau bay lọt tai chính là giọng nói trầm thấp mà cô đã vô số lần muốn quên đi.

“Không biết vừa đi vừa chơi điện thoại di động rất nguy hiểm sao?... em yêu?”

Kinh Hà bị đè lên ghế sau xe, nhất thời quên mất việc thở.

Gương mặt gần trong gang tấc này khiến cô lập tức nhớ lại những ngày u ám kia.

Đôi mắt mở to của cô phản chiếu khuôn mặt của người đàn ông, đôi mắt co lại thể hiện nỗi sợ hãi trong lòng cô.

Thân thể không ngừng run rẩy, Kinh Hà giống như con mồi bất lực bị kẻ săn mồi bắt được, đáng thương giãy dụa một cách vô dụng.

Thu Diệp Đình?

Anh không mất tích sao?

Tại sao lại xuất hiện ở đây?

Anh đang làm gì vậy?

......

Một loạt câu hỏi bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi hiện lên trong đầu Kinh Hà, mãi đến khi người đàn ông đột nhiên ôm cô vào lòng, cô mới lấy lại được chút ý thức.

“Em yêu, đừng sợ, không sao đâu...”

Thu Diệp Đình khàn giọng trấn an, bàn tay vụng về nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Kinh Hà, ý muốn cô bình tĩnh một chút.

Kinh Hà tìm lại lý trí vội vàng muốn đẩy anh ra, nhưng cô không thể chống cự được sức mạnh từ cánh tay của người đàn ông, đành phải cắn mạnh vào vai anh.

“Hừ...”

Thu Diệp Đình đau đến nỗi hít sâu một hơi, nhưng cánh tay lại giống như khóa ở trên người Kinh Hà, nói gì cũng không chịu buông ra.

Kinh Hà thấy nói gì cũng không được, tức giận hét lớn một tiếng: “Buông tôi ra!”

Thu Diệp Đình chần chờ một giây vẫn không quan tâm.

Anh lấy lòng lấy hai má cọ vào cổ Kinh Hà, đôi môi hơi lạnh dán lên da thịt yếu ớt trên cổ cô, sợ tới mức cô không dám nhúc nhích.

Nhận thấy Kinh Hà kháng cự việc mình đụng chạm như thế, Thu Diệp Đình lại thở dài một trận, hồi lâu sau chậm rãi phun ra một câu “xin lỗi...”

Anh ngửi được mùi đàn ông nồng đậm trên người Kinh Hà, hơn nữa còn không chỉ có một mùi, có thể thấy được cô mới bị hai con đực khác nhau đánh dấu qua.

Trong lòng Thu Diệp Đình đương nhiên thấy không vui.

Cho dù biết rõ hảo cảm của mình đối với Kinh Hà chỉ có sự tiêu cực, nhưng lòng ghen tị vẫn thiêu đốt trong đầu anh.

Trước khi quyết định tới tìm Kinh Hà, một loạt công trình xây dựng tâm lý mà Thu Diệp Đình làm cho bản thân đều đã bị lãng quên.

Anh đã sớm đoán rằng con mèo cái của mình có thể có một người phối ngẫu mới, và anh luôn luôn nhắc nhở bản thân không làm phiền cuộc sống của cô.

Sau khi chia tay ở khách sạn, anh chỉ nhìn cô từ xa, nhìn cô dậy sớm làm việc ở sạp hàng, rõ ràng mệt nhọc vất vả, trên mặt lại tràn đầy nụ cười thỏa mãn.

Đó là Kinh Hà và anh khi ở cùng nhau chưa từng có cảm xúc gì.

Vì không muốn phá vỡ phần tốt đẹp kia, Thu Diệp Đình luôn bảo tài xế đỗ xe ở lối ra của gara ngầm của quảng trường Hoa Chinh, từ xa qua cửa kính xe, anh nhìn thấy Kinh Hà đang dừng xe phía đối diện.

Ngày hè nóng nực, cô nóng đến nỗi đầu đầy mồ hôi, lại cực lực hét lớn bán hàng, nụ cười của cô còn chói hơn cả nắng thiêu đốt.

Có một lần buổi tối anh đi qua nơi này, đã gần mười giờ, lại nhìn thấy Kinh Hà vẫn đang cố gắng hét lên vì thạch lạnh chưa bán hết.

Anh vội vàng bảo tài xế dừng xe, lại gọi trợ lý đi theo để đóng gói nửa thùng thạch lạnh còn lại của cô.

Anh ngồi ở trong xe, thấy Kinh Hà giống như gặp được lính cứu hộ liên tục hướng về phía trợ lý của anh mà liên tục cảm ơn, khuôn mặt nhỏ nhắn kia cười như hoa nở.

Người phụ nữ ngốc nghếch, rõ ràng sống khổ sở như vậy, tại sao vẫn có thể cười ngọt ngào như vậy?

Cũng là ở lúc đó, Thu Diệp Đình mới khắc sâu ý thức được rằng anh mới là nguyên nhân khiến Kinh Hà đau khổ.

Hôm nay anh vốn chỉ muốn nhìn cô từ xa là tốt rồi, đã lâu không thấy mặt cô, lòng tham từ nỗi nhớ sinh ra khiến anh can đảm quyết định tới gần một chút, lại nhìn cô thêm vài lần.

Nhưng khi nhìn thấy cô cầm điện thoại di động vừa đi vừa cười, không chú ý tới tình huống xung quanh, trong lòng Thu Diệp Đình lại một lần nữa đảo lộn.

Rốt cuộc là đang xem cái gì mà cười vui vẻ như vậy?

Cũng không nhìn đường... Nếu ngã thì sao?

Còn có xe ở một bên chạy ra chạy vào, không sợ bị va chạm sao?!

Nhìn thấy hành động liều lĩnh của Kinh Hà, Thu Diệp Đình vừa tức vừa gấp, kết quả khi xe sắp chạy qua Kinh Hà thì anh nhất thời nóng não liền đẩy cửa xe kéo cô vào trong xe.

Đã lâu không gặp lại, ngửi được mùi hương trên người cô, Thu Diệp Đình vừa hoài niệm vừa buồn bã.

Bé ngoan... sự ngoan ngoãn nhỏ bé của anh...

Anh cũng không muốn chỉ nhìn cô từ xa.

Nhưng rốt cuộc anh nên làm như thế nào mới có thể có được sự tha thứ của cô?

Kinh Hà vẫn bất động giống như chết, thu Diệp Đình sợ tới mức vội vàng lui ra xem xét.

Mà nghênh đón vẻ mặt lo lắng của anh là khuôn mặt lạnh lùng của Kinh Hà.

“Sếp Thu bắt tôi vào trong xe, cần gì phải làm bộ làm tịch? Sau tất cả, đây không phải là lần đầu tiên anh làm điều này mà, phải không?”

Kinh Hà lạnh nhạt một tiếng, rõ ràng cả người còn đang vì sợ hãi mà không ngừng run rẩy, cái giá uy hiếp ngược lại bày ra mười phần.

Cô giống như một con mèo con bị buộc dồn góc tường, xù lông kêu lên, cảnh báo bất cứ ai cố gắng đến gần cô.

Thu Diệp Đình mím môi, buông Kinh Hà ra, ngồi thẳng dậy.

Kinh Hà nhân cơ hội lập tức kéo cửa xe gần đó, đã bị người đàn ông nhắc nhở: “Cửa bên kia bị khóa rồi.”

Quả nhiên, kéo hai cửa xe không có bất kỳ phản ứng gì, Kinh Hà quay đầu lại trừng mắt nhìn cầm thú đang ngồi ngay ngắn.

Thu Diệp Đình để ý vạt áo nhăn nheo, liếc nhìn Kinh Hà, lại lúng túng điều chỉnh cà vạt.

Vốn dĩ anh cũng không có ý định đối mặt với Kinh Hà, nhưng vừa rồi đầu óc nóng lên, xúc động lại kéo cô vào.

Lúc này nhìn mèo cái ngồi ở một bên, cố gắng dán mình lên cửa xe, Thu Diệp Đình nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Anh... thật ra anh còn chưa chuẩn bị tốt để đối mặt với Kinh Hà.

Vào cuối mùa hè, Thu Diệp Đình đi Nghi Thành một chuyến, không chỉ vì nói về một hạng mục mà anh đã chú ý rất nhiều năm, còn điều tra một ít chuyện mà anh để ý hồi lâu nhưng vẫn không dám đi hỏi.

Mà Kinh Hà lại xuất hiện trong kết quả điều tra của anh.

Nếu như trước đó Kinh Hà chỉ là một con chuột chũi chu sa, chạm vào thì ngứa ngáy, thì bây giờ Kinh Hà không còn là một con chuột chũi trắng nõn không nhịn được mà chỉ có thể đuổi theo, nếu không đuổi kịp thì chỉ có thể hy vọng. Đó là ánh trăng.

Hơn nữa khi anh gặp phải thay đổi đột ngột ở Nghi Thànhvaf những chuyện xảy ra khi anh trở lại Dung thành... khiến anh càng cảm thấy, thời gian chẳng đợi ai.

Anh nợ Kinh Hà quá nhiều, anh không hy vọng Kinh Hà có thể nhìn thẳng anh, nhưng ít nhất có thể cho anh một cơ hội bù đắp sai lầm...

Thu Diệp Đình thở dài một hơi: “Em yêu, anh xin lỗi vì tất cả những hành động gây tổn thương mà anh đã làm cho em từ trước đến nay, anh nguyện ý trả giá hết thảy để bù đắp cho lỗi lầm của mình. Chỉ hy vọng em...”

“Vậy hãy đến đồn cảnh sát đầu thú đi!”

Kinh Hà cắt lời người đàn ông, trong đôi mắt trừng lớn là sự phẫn hận cùng sợ hãi.

Cô biết Thu Diệp Đình có thể nói gì, nhưng cô kiên quyết không cho anh cơ hội này.

“Đi tự thú, thừa nhận tất cả hành vi xấu xa của anh đối với tôi lúc ấy, không được dùng quyền lực của anh mà cho mình giảm án dù chỉ một chút, anh có chịu không?”

Kinh Hà cắn chặt răng hàm sau mới miễn cưỡng ngăn chặn hàm răng run rẩy.

Khi đối mặt với người đàn ông này, nỗi sợ hãi của cô dường như khắc sâu vào gen, cho dù xây dựng tâm lý cho mình nhiều hơn nữa cũng không thể hoàn toàn vượt qua.

Nhìn vẻ mặt hận thấu xương của người phụ nữ nhỏ bé đối với mình, Thu Diệp Đình nhắm mắt lại, không chút do dự đáp lại “được”.

Người đàn ông trả lời sảng khoái như vậy ngược lại làm cho Kinh Hà cảm thấy kỳ lạ, cô viết sự nghi ngờ lên mặt, ngược lại còn đâm vào lòng tự trọng của Thu Diệp Đình.

“Anh nói là sẽ làm được.”

Ai có thể nghĩ đến người đàn ông thống trị cộng đồng trong giới kinh doanh Dung Thành này, lần đầu tiên gặp phải “khủng hoảng danh tiếng”, vậy mà còn cần cúi đầu chứng minh cho chính mình.

Phải biết rằng, chỉ cần đặt tên anh ở bất cứ đâu, số lượng người đổ xô đến làm ăn với anh có thể coi là cướp người.

Nhưng những thứ này không có chút tác dụng nào với Kinh Hà.

Theo quan điểm của cô, danh tiếng của anh, tiền bạc của anh, địa vị của anh... Không đáng nhắc tới.

Anh chỉ là kẻ gây hại, là tội phạm, là kẻ thù không thể tha thứ.

“Còn sững sờ làm cái gì? Nhanh chóng đến đồn cảnh sát đầu thú đi!”

Nếu có thể, Kinh Hà thậm chí còn muốn người đàn ông này vĩnh viễn biến mất.

Nhưng cô không cần bởi vì một tên cặn bã mà mạo hiểm tương lai của mình, nên cô cố gắng hết sức để đè nén sự hận thù của mình bằng lý trí: “Sao thế, hay là anh chỉ là thuận miệng đồng ý thôi?”

Thu Diệp Đình nhíu mày do dự hai giây, tay trái chạm vào lòng bàn tay phải, hai tay nắm chặt vào nhau: “Anh... cần một chút thời gian, đợi anh xử lý xong một số việc rồi sẽ đi đầu thú.”

Nghe người đàn ông giải thích xong, Kinh Hà chỉ còn biết cười lạnh: “Nói cho cùng thì anh vẫn là muốn giải thích cho mình, đúng không?”

Thu Diệp Đình lắc đầu: “Công ty chúng anh có liên quan đến rất nhiều doanh nghiệp ở Dung Thành, liên quan đến đông đảo nhân viên và dân chúng mọi phương diện, anh luôn phải cho bọn họ một lời giải thích, không thể lập tức buông tay mặc kệ, đúng không?”

Kinh Hà cắn răng trầm mặc.

Thu Diệp Đình xuất ra một chiêu này, quả thật là cô tìm không được lời nào để phản bác.

Chỉ trong khoảng thời gian anh mất tích, mâu thuẫn do tranh chấp nội bộ tập đoàn Hoa Chinh gây ra đã thực sự ảnh hưởng đến cuộc sống của dân chúng Dung Thành, mấy ngày nay có chuyển biến tốt đẹp, xem ra cũng là vì nguyên nhân anh đã trở về.

Tuy nhiên...

“Sao, sếp Thu còn muốn trì hoãn thêm ba đến năm năm nữa chăng?”

Kinh Hà cố gắng hết sức để châm chọc, giống như muốn muốn trút bỏ mọi tủi nhục mà cô phải chịu đựng vài tháng trước.

Thu Diệp Đình cụp mắt nhìn mu bàn tay mình nắm chặt đến nỗi nổi lên gân xanh, không dám xác nhận biểu cảm của Kinh Hà.

Bây giờ nhất định cô đã hăng hái muốn giẫm anh vào trong đất, dáng vẻ kia tuyệt đối không được xem là thân thiện bao nhiêu.

“Không cần ba năm, ba ngày là được.”

“Được rồi, cho anh ba ngày, nhưng anh phải đưa tôi một hợp đồng bảo hiểm.”

Kinh Hà nói xong, nhặt chiếc điện thoại di động đã rơi xuống lúc lên xe, cô mở máy ghi âm: “Tôi cần anh ghi âm làm chứng, ba ngày sau nếu anh không chủ động đầu thú, tôi sẽ cầm bản ghi âm của anh đi báo cảnh sát.”

Nhìn thấy Kinh Hà làm mọi việc đều đúng, Thu Diệp Đình trợn tròn mắt kinh ngạc.

Cô thật sự tuyệt tình làm đến cực hạn, nhưng điều đó cũng cho thấy lòng căm thù của cô đối với anh sâu sắc đến mức nào.

“Thế nào? Lại muốn đổi ý à?”

Kinh Hà lạnh nhạt một tiếng và tiếp tục chế nhạo đến cùng.

Sau khi hiểu rõ địa vị của mình trong lòng Kinh Hà, Thu Diệp Đình lại lắc đầu, cười nhạt với cô: “Anh biết rồi, anh đồng ý ghi âm, anh cần nói gì đây?”

“Đầu tiên, là giới thiệu bản thân.”

“Tôi là Thu Diệp Đình, Chủ tịch Tập đoàn Hoa Chinh.”

“Anh đã làm gì tại khách sạn Hạc Loan vào ngày 7 tháng 8 năm 2020?”

“Tôi đã cưỡng hiếp một người phụ nữ đi theo tôi vào nhà và bị mắc kẹt trong khách sạn trong bảy ngày, cho đến khi cô ấy báo cảnh sát mới có thể được thả ra.”

“Chi tiết cụ thể.”

Đối thoại đến nơi này, Thu Diệp Đình nghi hoặc nhìn Kinh Hà, lại bị cô trừng mắt nhắc nhở: “Anh đánh ngất cô ấy như thế nào, rồi thực hiện cưỡng hiếp như thế, giam giữ cô ấy ra sao?”

“... trong lúc tranh cãi với cô ấy, tôi đã vô tình ném cô ấy về phía vách tường, sau khi cô ấy đâm vào tường rồi rơi vào hôn mê, tôi bế cô ấy lên giường, dùng cà vạt trói hai tay cô ấy, thực hiện hành vi hiếp dâm... từ phía sau...”

Chính miệng khai nhận hành vi phạm tội của mình, đây chắc chắn là một đòn đánh nát lòng tự trọng của một người đàn ông quanh năm luôn ở vị trí cao.

Vốn kiêu ngạo, anh có thể không để ý tới yêu cầu của Kinh Hà, cho dù không sử dụng sức mạnh, anh cũng có thể dùng chút thủ đoạn nhỏ để giành lại cô.

Nhưng anh biết rõ, những thứ này cũng không thể triệt để tiêu trừ hận thù của Kinh Hà đối với anh.

Nếu như không thể hoàn toàn lật lại, tương lai khi nhắc lại chuyện cũ, chỉ có thể vạch trần vết thương của nhau lần nữa mà thôi.

Anh cần phải chấm dứt những ký ức không thể chịu nổi giữa mình và Kinh Hà.

Thu Diệp Đình miêu tả quá trình phạm tội của mình, đột nhiên nhìn Kinh Hà ở một bên không biết từ lúc nào lại tràn đầy nước mắt.

Anh sợ hãi, vội vàng dừng lại: “Bé yêu...”

“Tiếp tục đi!” Tay trái Kinh Hà lau nước mắt, tay phải cầm điện thoại di động nhẹ run rẩy.

“Tại sao anh không đauw cô ấy đi khi cô ấy hôn mê? Có phải ngay từ đầu anh đã động lòng ác ý rồi không?!”

Chương kế tiếp