Mèo Bạc Hà Biến Hình

Chương 52

Đổi lại như mọi lần thì chắc chắn Thiên Ngọc Cẩn sẽ dùng chút thủ đoạn, cố ý phạm chút sai lầm để Kinh Hà đến “trừng phạt” anh.

Đối với anh mà nói, đây không chỉ là tình thú, mà còn là sợi dây dùng để duy trì tình cảm của mình và Kinh Hà.

Anh khao khát được Kinh Hà dạy dỗ, đây là niềm vui riêng của anh và cô.

Nhưng mà lúc này Kinh Hà đang tức giận, anh nào dám đâm đầu tìm casi chết cơ chứ?

Anh tuy rằng ngây thơ nhưng không ngốc, hậu quả của việc này nặng nhẹ thế nào anh vẫn có thể hiểu rõ.

Thiên Ngọc Cẩn ngoan ngoãn đứng tại chỗ, dáng vẻ chịu đựng mặc cho Kinh Hà trút giận.

Chỉ cần cô có thể nguôi giận thì giày vò anh như thế nào cũng không sao.

Dáng vẻ ngẩng đầu ưỡn ngực của người đàn ông này làm cho Kinh Hà có ảo giác bản thân đang bị đối phương gài bẫy.

Chẳng lẽ đối phương đang cố ý chọc cô tức để cho cô trừng phạt anh?

Vừa nghĩ đến thuộc tính M của Thiên Ngọc Cẩn, Kinh Hà lại càng cảm thấy có khả năng này...

Anh muốn bị dạy dỗ? Cô sẽ không cho phép anh đạt được ý nguyện!

Kinh Hà nhẹ nhàng dùng lực, chuyển động chậm rãi theo gậy thịt thô thẳng đứng.

Dương vật mẫn cảm, chỉ cần nhẹ nhàng khiêu khích vài cái đã nhịn không được mà chảy dịch ra từ lỗ niệu đạo, uất ức giống như chủ nhân của nó vậy.

Trong gian phòng vệ sinh chật hẹp quanh quẩn tiếng “nhóp nhép” xoa nắn gậy thịt, cả khoang mũi đều tràn ngập mùi tanh dâm đãng.

“Chủ nhân...”

Thiên Ngọc Cẩn nói bằng giọng mũi, giọng nói mang đậm ý cầu xin tha thứ, hai chân anh run rẩy, trong con ngươi đen nhánh tràn ngập xuân tình ướt át.

Kinh Hòa khinh thường liếc anh một cái, tay vẫn không dừng lại việc đang làm.

“Không được bắn! Sao nào, không có anh trai thì phế tới mức chỉ như này đã không nhịn nổi?”

Cô đột nhiên nắm chặt quy đầu đỏ tươi, mạnh mẽ vuốt từ đầu đến gốc, siết chặt gốc dương vật, không cho phép anh tự tiện bắn ra.

Thiên Ngọc Cẩn bị ép khó chịu tới đỏ bừng mặt nhưng Kinh Hà vẫn giữ nguyên như cũ, dùng lời nói chế nhạo đối phương.

“Không có anh trai song sinh thì cái gì cũng không làm được, đồ phế vật! Lần này ngay cả anh trai cũng không cần anh, có thể vứt bỏ thứ bị ghẻ lạnh như anh, chắc hẳn anh ta rất thoải mái!”

Ở chung với Thiên Ngọc Cẩn đã lâu, Kinh Hà bất giác đưa thói quen bọn họ học được khi “chơi trò tình thú” ra ngoài.

Anh càng buồn bã uất ức, cô càng muốn khinh thường nhục mạ.

Cái gì càng chói tai, nghe càng đau lòng thì cô càng thích dùng nó để mắng chửi đối phương.

Thiên Ngọc Cẩn bị nhục mạ xấu hổ chỉ biết lấy tay che mặt nhưng lại bị Kinh Hà bắt được cổ tay. Cô nói: “Che cái gì mà che, có bản lĩnh thì anh hãy dùng thần giao cách cảm bảo anh trai tới cứu mình đi!”

Đột nhiên nhắc tới Thiên Ngọc Sâm, ngay cả anh ta, Kinh Hà cũng lôi vào mà mắng cả thể.

“Này, Thiên Ngọc Sâm, hiện tại tôi đang ở trong WC mà bắt nạt em trai anh đó, anh có bản lĩnh thì mau tới cứu em trai anh đi!”

“Anh dựa vào cái gì mà nghĩ cứu được tôi là có thể yên tâm thoải mái nằm ở đó không nhúc nhích? Anh nghĩ tôi sẽ cảm ơn anh sao? Không bao giờ!”

Tên biến thái chết tiệt! Đừng nghĩ đến chuyện giao em trai anh cho tôi, bà đây còn lâu mới thèm hầu hạ người này! Tôi sẽ chỉ ngủ với anh ta, sẽ không chăm sóc anh ta! Đã là em trai của mình thì tự chăm sóc đi!”

Kinh Hà nói một lèo không ngừng, nghĩ đến cái gì thì mắng cái đó, ngay cả “giao phó trước khi qua đời” cũng trở mặt không nhận khi Thiên Ngọc Sâm mất đi ý thức. Cô mắng đến nỗi kích động, không cẩn thận đụng phải túi máy tính dưới chân.

Dây kéo trên túi cọ xát với nền gạch phát ra tiếng leng keng, Kinh Hà nhất thời bị nó hấp dẫn sự chú ý, rũ mắt xuống xem xét tình huống dưới chân.

Vừa mới cúi đầu xuống, sau gáy đột nhiên bị người giữ chặt, Kinh Hà chưa kịp giữ thăng bằng, cứ như vậy mà bị ấn đầu quỳ xuống.

Cô từng chơi trò này với Thiên Ngọc Cẩn mấy lần rồi, biết rõ anh chưa bao giờ phản kháng giữa chừng, nhưng lúc này đối phương lại đột nhiên ra tay, quả thực khiến Kinh Hà có hơi hoang mang.

Anh muốn tạo phản sao?

Kinh Hà còn chưa kịp quát lớn, đầu cô đã bị người đàn ông dùng sức ấn vào bụng dưới, hai má trực tiếp chạm vào cơ bụng bằng phẳng đẹp đẽ kia.

Mèo con từ trước đến nay rất ngoan ngoãn, bây giờ lại vươn nanh vuốt ra với chủ nhân, lúc này mà không dạy dỗ lại nó, tương lai ai biết được còn mèo này có làm loạn lên hay không!

“Thiên Ngọc Cẩn! Anh đang làm gì vậy?”

Kinh Hà cau mày lớn tiếng quát lớn, dùng hai tay đánh loạn vào người đối phương, mong rằng có thể thoát khỏi anh.

Nhưng mà người đàn ông này chẳng những không thu tay lại, bàn tay nắm lấy gáy cô vẫn tiếp tục ép xuống, ép đầu cô một trượt vào cái chỗ ngạo nghễ đang dựng đứng kia.

Kinh Hà cảm giác được cái vật thô trơn nhẵn kia cọ qua cằm mình, xẹt qua cánh môi cô rồi phất qua chóp mũi, cuối cùng đứng thẳng ở trước mắt.

Nhẹ nhàng di chuyển tròng mắt, đập vào mắt chỉ có thể nhìn thấy dương vật đen nhánh, mùi hương nam tính nồng đậm rót vào khoang mũi.

Lông đen rối loạn cọ ngứa má Kinh Hà, đây là lần đầu tiên cô “tiếp xúc thân mật” với dương vật của đàn ông ở cự ly gần như vậy.

Sự việc hoàn toàn phát triển theo hướng không thể khống chế. Kinh Hà còn chưa hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy đối phương dùng giọng nói khàn khàn quen thuộc nhưng câu từ lại lạnh như băng: “Liếm.”

Liếm?

Anh muốn cô liếm?

Nếu không phải chính tai nghe được chữ này, Kinh Hà thậm chí cũng không thể tin được đây là lời Thiên Ngọc Cẩn có thể nói ra.

Hôm nay cô muốn nhìn xem tên này ăn gan hùm mật gấu hay gì mà lại can đảm, dám ra lệnh cho cô như vậy.

Kinh Hà cố sức ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn vào mắt với người kia.

Thiên Ngọc Cẩn cúi đầu, đôi mắt từ trước đến nay luôn lộ ra sự yếu đuối và khiêm nhường bây giờ lại vô cùng lạnh lẽo, khí chất cả người đột nhiên trở nên rất khác.

Thấy Kinh Hà ngơ ngác không hành động, người đàn ông nhẹ nhàng vặn vẹo bụng dưới, lần nữa đặt dương vật bên cạnh má cô.

“Liếm. Không biết làm à?”

Anh hời hợt hỏi, trong ánh mắt toát ra sự hiên ngang, khiến Kinh Hà đột nhiên như nhìn thấy một người khác từ khuôn mặt anh.

“Thiên Ngọc Sâm?”

Kinh Hà hoang mang mà thốt ra cái tên này.

Mà người kia sau khi phát hiện mình bị nhận ra, đồng tử hơi đảo quanh, lập tức giương lên một nụ cười nhạt.

“Nói đúng rồi, đáng tiếc là không có phần thưởng đâu.”

Hành vi ác liệt như vậy, quả nhiên chỉ có tên biến thái kia mới có thể làm được!

Kinh Hà giống như phản xạ có điều kiện mà mở miệng, muốn nhắm tới vật thô to kia mà nuốt vào.

Nhưng động tác của anh ta so với cô còn nhanh hơn, thừa dịp cô há miệng, đặt tay che trước miệng cô, bảo vệ dương vật tránh khỏi cái miệng nhỏ phía trước.

Kinh Hà không thể làm gì được nhưng cũng không chịu bỏ cuộc. Cô tàn nhẫn cắn vào tay đối phương, này bộc lộ sự tức giận của mình qua hành động này.

Thấy cô không có dấu hiệu muốn nhả ra, “Thiên Ngọc Sâm” nhíu mày, kịp thời nhắc nhở: “Đây là cơ thể của Tiểu Cẩn.”

Kinh Hà phản ứng lại vội vàng buông lỏng, nhưng mu bàn tay màu đồng kia đã lưu lại một dấu răng dính máu thật sâu.

Tệ quá, cô quá bốc đồng rồi...

Kinh Hà vô thức thổi thổi vào miệng vết thương, trên đầu lại lần nữa truyền tới tiếng cười lạnh của người đàn ông.

“Thái độ của cô đối với hai người chúng tôi thật đúng là khác nhau một trời một vực.”

Khi biết được linh hồn là Thiên Ngọc Sâm, cô hận không thể cắn chết đối phương. Khi biết được thân thể vẫn là Thiên Ngọc Cẩn, lại đau lòng đến mức thổi vào miệng vết thương của đối phương.

Trên mu bàn tay anh còn lưu lại nỗi đau mà Kinh Hà gây nên, nỗi đau này lại bị cô thổi vài cái mang đến chút khí làm tê liệt anh, dần dần sinh ra sự ngứa ngáy khó tả.

“Thiên Ngọc Sâm” nuốt nước miếng, đôi mắt đen nhánh thâm sâu hơn bao giờ hết.

Lúc này Kinh Hà ngẩng đầu lên hung tợn trừng anh ta một cái, tầm mắt hai người lại một lần nữa giao nhau.

Nhìn ra sự oán hận trong mắt cô, hai mắt người đàn ông khẽ cong, bật cười đùa giỡn: “Vừa nói không có phần thưởng thì tức giận như vậy sao...”

Một tay anh ta nắm lấy ót Kinh Hà, dùng bàn tay bị thương vươn ngón trỏ và ngón giữa nhét vào trong miệng cô.

Bận tâm vết thương trên tay anh ta, Kinh Hà không dám ngậm miệng lại, mặc cho người đàn ông ở trong khoang miệng cô quấy rầy, trêu ghẹo cái lưỡi nhỏ nhắn của mình.

“Chưa từng chơi cái đó sao?” Nhận ra sự ghét bỏ của Kinh Hà đối với chuyện làm bằng miệng, người đàn ông mỉm cười, dường có được niềm vui gì đó mà nói: “Coi đây là phần thưởng, tôi dạy cô nhé?"”

Kinh Hà rũ tầm mắt xuống, nhìn về phía dấu răng trên mu bàn tay đối phương, ý bảo cô cũng không phải động vật ăn chay.

Chẳng qua, anh ta đã sớm biết được cô sẽ không làm thương tổn Thiên Ngọc Cẩn, vậy nên không chút để tâm đến sự cảnh cáo của cô.

“Không cần khách sáo, tôi nghĩ Tiểu Cẩn nhất định sẽ rất thích những ấn ký cô lưu lại cho cậu ấy. Dù sao bình thường thì hai người chơi rất vui vẻ, không phải sao?”

Anh ta dùng ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy đầu lưỡi Kinh Hà, khuấy nước bọt trong khoang miệng cô, cọ xát ra tiếng nhớp nhớp dính dính.

Bởi vì trong miệng ngậm ngón tay, Kinh Hà không thể nào phát âm rõ ràng từng chữ, ô ô a a cả nửa ngày cũng không nói được rõ ràng.

Biết cô muốn nói chuyện, nhưng người đàn ông cố ý không chịu bỏ ngón tay ra, sau khi đùa giỡn trong miệng cô một thời gian dài mới chịu rút ra một chút.

Kinh Hà nhận được khoảng trống vội vàng chửi bới: “Biến thái! Đồ nhìn trộm! Anh quả nhiên, a...”

Vừa mắng hai câu, người đàn ông lại lần nữa đút ngón tay vào miệng cô, cắt đứt sự nhục mạ của cô.

“Tôi không có hứng thú xem trò chơi của hai người, chẳng qua là... Tiểu Cẩn có đôi khi không cẩn thận, sẽ vô thức đưa giác quan của mình truyền đến chỗ tôi thôi.”

Đúng thật là ngay cả Thiên Ngọc Sâm cũng không rõ tình huống hiện tại là như thế nào.

Sau khi anh ta lâm vào hôn mê, cả người đều ngây ngô, trước mắt phảng phất như có rất nhiều hình ảnh, nhưng một người cũng không thể nhớ kỹ.

Đợi lần thứ hai có tri giác, trước mắt lại là hình ảnh Kinh Hà chửi rủa mình.

Anh ta muốn che cái miệng nhỏ nhắn không ngừng mắng kia lại, nhưng phát hiện thân thể cũng không thể nghe theo sự sai khiến của chính mình, ánh mắt nhìn thân thể cô cũng không phải của anh ta.

A, thì ra lại là Tiểu Cẩn không cẩn thận truyền tầm nhìn của mình cho anh ta.

Tên nhóc thối, lúc này anh trai còn đang nằm trong bệnh viện cắm ống mà tên này còn đang hưởng thụ sao?

Trong lòng Thiên Ngọc Sâm mắng một câu, không biết là nên tức giận hay nên cười.

Nhưng thấy Kinh Hà thậm chí còn mắng mình, Thiên Ngọc Sâm lại cười không nổi.

Cứu cô còn bị mắng ngược lại, con sói mắt trắng này, thật sự phải giáo dục thật tốt một phen.

Vừa nghĩ, Thiên Ngọc Sâm thử ngoắc ngoắc ngón tay, lại bất ngờ phát hiện anh ta có thể điều khiển thân thể này.

Lúc Kinh Hà thất thần cúi đầu, một tay anh ta giữ chặt gáy cô, ấn cô quỳ xuống.

Kinh Hà tuyệt đối sẽ không nghĩ tới mấy câu chửi rủa thuận miệng của mình lại thật sự khiến Thiên Ngọc Cẩn giải cứu được Thiên Ngọc Sâm... chẳng qua là mượn thân thể của Thiên Ngọc Cẩn mà thôi.

Thiên Ngọc Sâm vốn chỉ muốn dọa Kinh Hà, cũng không có thật sự muốn để cho cô quan hệ tình dục bằng miệng.

Anh ta mắc bệnh sạch sẽ, cho dù lúc này không phải thân thể của mình, nhưng cũng không chấp nhận được cảm giác nước bọt của người khác dính vào người.

Chỉ cần Kinh Hà thoáng yếu thế một phen, anh ta sẽ thu hồi ý thức, để em trai một lần nữa nắm giữ quyền khống chế thân thể, diễn ra một sự cứu viện hoàn hảo.

Nhưng dù thế nào anh ta cũng không nghĩ tới, Kinh Hà lại lập tức nhận ra mình, khiến bản thân cưỡi hổ khó xuống.

Sự chán ghét của cô đối với anh ta thật sự đã khắc sâu vào tận xương tủy, đến mức trong tình huống này cũng có thể nhận ra được anh ta.

Đã như vậy, không bằng dứt khoát làm đến cùng...

Thiên Ngọc Sâm dùng ngón tay khuấy đảo khoang miệng Kinh Hà, ngón tay hơi cong, cuốn lấy lưỡi nhỏ của cô, bắt đầu dụ dỗ cô.

“Tưởng tượng ngón tay thành dương vật, nó rất yếu ớt nhạy cảm, cần nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi yêu chiều. Khoang miệng mở ra một chút, đừng để răng đụng vào...”

Anh ta từng chút từng chút dùng ngón tay dẫn Kinh Hà thích ứng với trạng thái quan hệ tình dục bằng miệng, giọng điệu nhẹ nhàng nói cho cô biết nên sử dụng kỹ thuật như thế nào.

“Đúng... cô có thể thử mút ở phía cuối họng... biểu hiện của cô bây giờ rất tuyệt vời.”

Kinh Hà nâng tầm mắt lên, vốn muốn hung dữ trừng mắt nhìn tên biến thái dùng thân thể em trai làm bậy.

Nhưng bởi vì lưỡi nhỏ trong khoang miệng bị bắt giữ, ngũ quan tương thông, ngay cả đôi mắt kia cũng trở nên ướt át, một chút lực uy hiếp cũng không có, ngược lại càng thêm quyến rũ khiêu khích.

Hơi thở Thiên Ngọc Sâm loạn nhịp, cẩn thận rút ngón tay ra, tay kia thay cô lau nước dính bên khóe miệng.

Cuối cùng Kinh Hà cũng có thể thở dốc một chút, cô ho khan vài cái, vội vàng chất vấn đối phương: “Sao anh lại ở trong người Tiểu Cẩn? Hay là anh luôn có khả năng này?”

Thiên Ngọc Sâm giơ tay lên rồi lại khẽ dừng, liếc Kinh Hà một cái, lại dời tầm mắt đến hai ngón tay dính đầy nước miếng của cô.

“Tôi cũng không rõ lắm, trước kia chưa từng xảy ra tình huống này. Có lẽ là bị cô mắng tới mức phải đổi hồn đấy.”

Anh ta cười lạnh một tiếng, trong lòng có chút khó chịu với cách xưng hô “Tiểu Cẩn” kia của Kinh Hà.

Gọi em trai thì thân thiết, đối với anh ta lại... Không phải gọi thẳng tên đầy đủ, thì ngay cả xưng hô cũng bỏ qua, trực tiếp mắng anh ta là “biến thái”.

Rõ ràng hai anh em bọn họ đều giống nhau...

Thiên Ngọc Sâm nén sự không vui xuống, lại bị mùi hương trên đầu ngón tay hấp dẫn.

Rõ ràng trong lòng có chút không muốn, nhưng thân thể lại không khống chế nổi mà hành động.

Anh ta vươn lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm hai ngón tay ướt át.

“Anh...” Kinh Hà nhất thời không biết nên nói như thế nào.

Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy hình ảnh Thiên Ngọc Cẩn liếm ngón tay.

Nhưng rõ ràng là cùng một khuôn mặt, cùng một động tác nhưng “Thiên Ngọc Cẩn” trước mắt so với người mà cô biết hoàn toàn khác nhau.

Hai mắt người này híp lại, trên gương mặt màu đồng mang theo chút ngượng ngùng, đuôi mắt khẽ nhướng, bộ dáng say mê khi mút ngón tay càng lộ ra vẻ yêu nghiệt khiêu dâm.

Kinh Hà không kìm được chìm vào mê hoặc, khi tinh thần bình tĩnh lại, lại phát hiện bản thân lại nhìn vào mắt người đối diện.

Không xong rồi, bị anh ta nắm thóp rồi...

Thiên Ngọc Sâm thấy được dáng vẻ Kinh Hà nhìn anh ta đến mê muội.

Cô nhìn anh say đắm, trong con ngươi mờ mịt gợn sóng xuân tình, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài hung dữ thường ngày của cô.

Anh ta vẫn nở nụ cười, có phần hài lòng trước ánh mắt mê mẩn của Kinh Hà.

Mà Kinh Hà hiểu được hàm ý trong nụ cười của đối phương, vội vàng biện giải cho mình.

“Tôi đang nhìn tiểu Cẩn thôi!”

Cô cũng tự an ủi bản thân như vậy.

Thân thể này là của Thiên Ngọc Cẩn, người cô cũng là anh, không có gì sai cả!

Nhưng mà Thiên Ngọc Sâm vẫn cười nhạt, tay trái vuốt ve hai má Kinh Hà, đầu ngón tay luồn qua tóc cô, nhẹ nhàng đáp một tiếng “ừm”.

Không sao, cô nhìn ai cũng không quan trọng, hai anh em bọn họ vốn là một lòng một thể, cũng không có khác biệt.

Người đàn ông đáp lại làm cho Kinh Hà có cảm giác trống rỗng như mình vừa đánh vào lớp bông. Vừa lúc cô đang muốn đẩy tay anh ta ra, lại bị đối phương nắm chặt cổ tay trước.

Đầu cô bị anh ta khẽ ấn xuống, lại một lần nữa chậm rãi tiến tới phía trước bụng, gậy thịt đen nhánh kia một lần nữa đập vào mắt cô.

“Đừng ghét bỏ nó nữa, thử xem? Nó cũng làm cho cô hạnh phúc mà không phải sao?"

Vật thô to cao vút đứng thẳng trên không trung, thi thoảng còn hơi run rẩy, đỉnh đầu vẫn còn lưu lại chút dịch nhầy lúc trước bị Kinh Hà chơi mà chảy ra.

Kinh Hà mặt đỏ tai hồng lắc đầu, trong lòng vẫn tràn ngập kháng cự.

Nơi đó vẫn là nơi người bài tiết, theo bản năng cô vẫn cảm thấy dơ bẩn.

Người đàn ông nhẹ nhàng dụ dỗ cô, chậm rãi dán gậy thịt lên má cô.

“Không hề ghê tởm như cô tưởng tượng, chỉ cần thử một lần, cô sẽ yêu cái cảm giác khống chế đối phương này, cô thấy sao?”

Dương vật mang theo mùi hương nam tính nồng nặc xộc thẳng lên mặt Kinh Hà, khiến cho hai gò má cô nóng lên, hơi thở dần dần gấp gáp.

Chuyện như này... làm sao có thể...

Kinh Hà dùng chút tinh thần cuối cùng phản kháng, lại bị tiếng cười lạnh của anh ta đánh nát hoàn toàn: “Đây là cơ thể Tiểu Cẩn mà...”

Đúng vậy, đây là cơ thể Của Thiên Ngọc Cẩn, cô đang do dự cái gì vậy?

Trước kia Thiên Ngọc Cẩn cũng từng làm với cô bằng miệng rồi, cô cũng từng hưởng thụ khoái cảm anh mang đến khi phục vụ cô.

Cô kháng cự phục vụ anh vào thời điểm này có phải hơi tiêu chuẩn kép không?

Kinh Hà nghiêng đầu, hơi nóng thở ra phả thẳng vào cái gậy thịt đang cứng đờ, kích thích nó run lên trong không trung.

“Đây chỉ là vì Tiểu Cẩn thôi...”

Cô không biết là đang nói cho ai nghe, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng cầm lấy cây gậy thịt kia, đưa đầu lại gần nó, thè cái lưỡi nhỏ liếm lên quy đầu đỏ tươi nhạy cảm của đối phương.

Tốc độ vô cùng chậm nhưng lại làm cho anh ta căng thẳng toàn thân, hơi thở không kìm được trở nên gấp gáp.

“A.”

Giọng mũi Của Thiên Ngọc Sâm trầm xuống, từng tiếng một rên rỉ, thay vì đáp lại, không bằng nói là bị hành vi của Kinh Hà khiến anh ta kìm lòng không được sau đó vô tình bộ lộ ra sự vui sướng.

Kinh Hà ngẩng đầu nhìn anh ta, phát hiện trên gương mặt đỏ bừng của đối phương mang nét ngượng ngùng, khiến cô nhất thời không phân biệt được rốt cuộc người trước mặt là ai.

Là Thiên Ngọc Cẩn? Hay là Thiên Ngọc Sâm?

Làm thế nào để phân biệt nổi, tại sao khi họ ngượng ngùng lại có thể giống nhau đến vậy?

Kinh Hà quan sát biểu cảm của anh ta vừa lần nữa liếm quy đầu, đầu lưỡi ở dưới rãnh nhạy cảm kia khiêu khích, như muốn hiểu rõ lúc này cô đang khống chế ai.

“Ưm...” Trong cổ họng người đàn ông tràn ra tiếng rên rỉ, tay bất giác nắm lấy đầu Kinh Hà từng chút một áp sát về phía trước.

Kinh Hà lần này không từ chối nữa, mở miệng ra, ngậm lấy dương vật của anh ta, đầu lưỡi liếm liếm xuống thân dương vật, cảm giác được thân dương vật kia theo đầu lưỡi khiêu khích mà không ngừng được run rẩy.

“Chậm, chậm một chút...” Bàn tay của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy Kinh Hà, giọng khàn khàn như muốn khơi dậy sự chú ý của cô.

Nhưng Kinh Hà cũng không nghe theo đề nghị của anh ta, cái lưỡi nhỏ giống như con rắn tùy ý vặn vẹo, đùa giỡn với dương vật to lớn muốn làm điều xấu, chơi đùa với nó càng thêm linh hoạt.

Nghe người đàn ông càng ngày càng thở gấp, Kinh Hà nhất thời sinh ra cảm giác thắng lợi.

Nơi mẫn cảm yếu ớt nhất của anh ta bị cô ngậm trong miệng, tình thế địa vị lập tức bị đảo ngược.

Chỉ cần cô muốn thì khiến cho anh ta sảng khoái hay khiến cho anh ta đau đớn, tất cả đều nằm trong ý nghĩ của cô.

Lời anh ta nói cũng không tồi.

Cô thực sự yêu cảm giác kiểm soát này.

Trong khoảnh khắc bị ngậm trong miệng , đại não Thiên Ngọc Sâm dường như ngừng hoạt động.

Cái miệng nhỏ nhắn ấm áp mềm mại, lưỡi nhỏ linh hoạt nhanh nhẹn, sau khi quấn lấy dương vật thì chơi đùa ngay lập tức, khiến Thiên Ngọc Sâm sướng đến sắp ngất xỉu.

Khác với Thiên Ngọc Cẩn đã sớm nếm qua mùi tanh, đây là lần đầu tiên anh ta thân mật cùng phụ nữ như vậy, sao có thể chịu được sự kích thích này?

Anh ta vội vàng lấy lại tinh thần và điều chỉnh hơi thở của mình.

Nếu lúc này ngất đi, cơ thể nhất định sẽ bị em trai chiếm lấy mà trở về, vậy chẳng phải anh ta đã may áo cưới cho người khác sao?

Mặc dù là song sinh một lòng đồng thể, nhưng hai anh em này vẫn có tâm tư riêng.

Nhất là chuyện vợ chồng, trong lòng bọn họ đều chỉ muốn độc chiếm Kinh Hà.

“Ưm... Kinh Hà...” Thiên Ngọc Sâm khàn khàn cổ họng thì thầm, hạ tầm mắt xuống nhìn thấy Kinh Hà đang khiêu khích cười với mình, đuôi mắt khiêu khích kia mang theo sự ngạo mạn cùng vui sướng khi người khác gặp họa, dường như thấy bộ dạng chật vật của anh ta rất vui.

Người đàn ông mím môi nhắm mắt, trong ánh mắt mang theo một tia cảnh cáo, hoàn toàn không biết mình sớm đã thành thịt trên thớt.

Kinh Hà cười khẽ một tiếng, thoáng khép hàm răng lại, đầu răng khẽ cắn lên dương vật nhạy cảm, chỉ như thế đã khiến trán người đàn ông toát ra mồ hôi lạnh.

“Đừng làm bậy...”

Thiên Ngọc Sâm từ trong ánh mắt của Kinh Hà có thể thấy cô đang thật sự nghiêm túc muốn cắn mình.

Chỉ cần anh ta dám chọc cô không vui, cô lập tức có thể để cho anh ta nếm thử sự đau đớn.

“Đây là cơ thể Tiểu Cẩn, người bị thương chỉ có thể là cậu ấy...”

Thiên Ngọc Sâm muốn chuyển chủ đề về Thiên Ngọc Cẩn để cho Kinh Hà thay đổi chủ ý, nhưng chỉ đổi lại được tiếng cười miệt thị của cô, hàm răng càng cắn chặt hơn một chút.

“Tôi xin lỗi! Cô nếu tức giận có thể nói với tôi, đừng làm Tiểu Cẩn bị thương, cậu ấy cái gì cũng không biết!”

Dưới tình thế cấp bách, chuyện liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của em trai, người đàn ông không thể không lùi bước cầu xin tha thứ.

Thiên Ngọc Sâm suy đoán ý thức của mình rất nhanh sẽ thoát ly khỏi người Thiên Ngọc Cẩn, anh ta không muốn bởi vì mình mà để lại khuyết điểm trên thân thể em trai.

Với tính tình của Thiên Ngọc Cẩn, cho dù người khiến anh bị thương là Kinh Hà, chắc cũng sẽ không có oán hận gì, nói không chừng còn có thể vui vẻ tiếp nhận, xem thương tổn của Kinh Hà mang lại là “quà tặng”.

Anh ta quá hiểu Thiên Ngọc Cẩn, thậm chí có thể tưởng tượng được hình ảnh em trai quỳ rạp cúi đầu tạ ơn với Kinh Hà.

Tình thế này hoàn toàn đảo ngược về phía Kinh Hà, tâm tình cô vui vẻ, lấy đầu lưỡi khiêu khích dương vật trong miệng, lập tức để trong lòng bàn tay chơi đùa.

“Bây giờ mới biết xin lỗi?”

Cô nắm chặt dương vật kia, thấy người đàn ông đau đến nhíu mày, lại càng thoải mái cười to mà nói: “Mỗi vậy anh cũng nhịn không được? Em trai của anh thích nhất như này đấy, anh ngay cả anh ấy cũng không bằng sao?”

Kinh Hà “chậc chậc” hai tiếng, trên mặt kia viết rõ hai chữ ghét bỏ, có thể khiến người đàn ông kích động đến thẹn quá hóa giận.

Không có người đàn ông nào thích bị đem so sánh với đối thủ cạnh tranh khác cả, huống chi còn bị đem đi so sánh với em trai ruột.

Thiên Ngọc Sâm lại một lần nữa lấy tay giữ chặt đầu Kinh Hà, chủ động đưa dương vật đến bên miệng cô, trong giọng nói khàn khàn mang theo sự không phục: “Tiếp đi.”

Kinh Hà cười một tiếng, vươn đầu lưỡi vào hai bên đầu khấc, hướng về phía cái lỗ nhỏ kia chọc vào, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường.

Thiên Ngọc Sâm bị cái lưỡi nhỏ khéo léo của cô làm cho rên rỉ liên tục, dương vật lớn run rẩy, quy đầu rung động, mắt thấy sắp đến bờ vực nổ tung.

Nhưng Kinh Hà cũng không thu tay lại, có vẻ là muốn người đàn ông thua triệt để, cô lại một lần nữa ngậm dương vật vào miệng, học kỹ năng quan hệ tình dục bằng miệng mà cô đã học được từ người đàn ông trước đó và mút nó bằng miệng.

Khoang miệng mềm mại bao chặt lấy vật thô, lực hút mang lại sự kích thích buộc người đàn ông phải gầm lên.Biết anh ta sắp ra, Kinh Hà vội vàng đưa tay đẩy, muốn nhả dương vật ra.

Nhưng người đàn ông biết mình sắp xuất tinh, chỉ muốn đưa vào sâu hơn, vô thức dùng sức đem đầu cô ấn vào bụng, không cho cô chạy trốn.

Dương vật lớn ở trong cổ họng giật lên một trận, tinh trùng dày đặc bắn ra, bắn thẳng vào cổ họng Kinh Hà.

Kinh Hà bị sặc đến nước mắt mơ hồ, bàn tay nhỏ bé đánh loạn xạ.

Trong khoang miệng tất cả đều là mùi tanh của tinh dịch, khó chịu đến mức cô thật sự muốn cắn đứt dương vật trong miệng mình.

Nhưng cô còn chưa kịp thực hiện hành động, người đàn ông đã vội vàng rút khỏi miệng cô, kéo cô đứng lên, không chút khách sáo mà hôn lên môi cô.

Kinh Hà kháng cự đẩy đẩy, trong miệng toàn là thứ nhầy do bị người đàn ông bắn vào khiến cô càng tức giận.

Cô không cắn anh ta cũng coi như cô khoan dung đại lượng, tên này lại còn dám hôn cô?

Lá gan thật lớn!

Kinh Hà trợn tròn hai mắt giận dữ, ngậm chặt môi răng không cho người đàn ông chạm vào.

Nhưng đối phương chẳng những không nhận sự cảnh cáo của cô, còn một tay giữ chặt cằm của cô, buộc cô phải mở miệng, không khách khí đưa lưỡi vào thăm dò trong miệng đối phương, quấy đảo ở trong miệng đó.

Kinh Hà tức giận hừ hừ, cái lưỡi nhỏ bé ở trong miệng làm hành động phản kháng, lại bị kẻ xâm nhập linh hoạt bọc lấy, ngược lại cùng nó giao triền cấu kết.

Không cách nào tránh thoát trói buộc của người đàn ông, Kinh Hà chống cự thế nào cũng bị anh ta hóa giải, chỉ có thể tùy ý để đối phương quấn lấy.

Lưỡi người đàn ông quấn quýt trong khoang miệng cô, mạnh mẽ mà ngang ngược cuốn hết nước bọt trong miệng cô, sau khi nhiều lần xác nhận không còn sót lại cặn bã mới cảm thấy mỹ mãn rút lui.

Kinh Hà tức giận trừng mắt, vẻ ửng đỏ trên mặt không biết là tức giận hay xấu hổ, nhưng khí chất như muốn ăn thịt người rõ ràng cho thấy cô ấy đang rất tức giận.

Chống lại vẻ mặt tức giận của Kinh Hà, Thiên Ngọc Sâm cẩn thận lau sạch vết nước tràn ra bên môi cô, còn không quên hỏi: “Có nuốt xuống không?”

Ý thức được người đàn ông đang nói tới tinh dịch, Kinh Hà phản xạ có điều kiện lắc đầu.

Tên biến thái này sau khi bắn đã kéo cô lên hôn môi, thứ trong miệng đã bị anh ta cuốn sạch sẽ, khí thế mãnh liệt giống như muốn ăn hết đầu lưỡi cô vậy.

“Vậy là tốt rồi.” Thiên Ngọc Sâm hài lòng cười cười: “Tôi hy vọng lần đầu tiên cô nuốt xuống chỉ có thể là của tôi...”

Dù sao, đây vẫn là cơ thể Của Thiên Ngọc Cẩn.

Hiểu được ý đồ thật sự của người đàn ông, Kinh Hà buộc miệng mắng một câu “biến thái!”.

Anh ta quen với cách xưng hô này, Thiên Ngọc Sâm có hứng thú nghiêng đầu nhìn cô: “Lúc cô chơi với Tiểu Cẩn cũng mắng như vậy sao?”

Không, cô còn có thể mắng khó nghe hơn.

Chỉ có điều vì những từ ngữ đó có thể đả kích tên khốn này thì tất nhiên Kinh Hà sẽ không nói như vậy.

“Anh ấy sẽ không giống như anh...”

“Tôi thì sao?”

Đối với sự mặt dày của người đàn ông này, Kinh Hà tức giận đến mức không nói tiếp được.

Cô nghiêng đầu sang một bên, không muốn nhìn thấy tên biến thái kia dùng mặt Thiên Ngọc Cẩn nói ra những lời phù phiếm.

“Anh ấy rất dịu dàng, cũng biết chừng mực, sẽ không ghê tởm như anh!”

Kinh Hà thật không thể tin được người này vừa rồi lại liếm sạch khoang miệng cô!

Anh ta không phải mắc bệnh sạch sẽ sao? Sao lại có thể làm ra điều này?

Thiên Ngọc Sâm ngược lại không để ý nhíu mày nói: “Cậu ấy chỉ là không có lá gan kia mà thôi, bằng không có thể còn quá đáng hơn so với tôi nữa kìa.”

“Ngay cả em trai ruột của mình cũng phải bôi nhọ? Thật vô sỉ!”

Nghe Kinh Hà tố cáo, Thiên Ngọc Sâm chỉ cười nhạt một tiếng: “Cô đang muốn cùng tôi so xem ai hiểu tiếng lòng của Tiểu Cẩn hơn sao?”

“Tôi...” Nhìn thấy người đàn ông cười chắc chắn như vậy, Kinh Hà nhất thời nói không lên lời.

Cô quả thật không sánh bằng anh ta, người có thần giao cách cảm với Thiên Ngọc Cẩn, nhưng điều đó không có nghĩa là cô đã thua trong lần đối đầu này.

“Có thần giao cách cảm thật tuyệt vời phải không? Không phải Tiểu Cẩn vẫn lựa chọn ở bên tôi sao?”

Không ngoài dự đoán, vừa nhắc tới Thiên Ngọc Cẩn anh ta liền đáp lời: “Vứt bỏ anh trai sinh đôi sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, lựa chọn bỏ trốn cùng người phụ nữ quen biết chưa tới mấy tháng...” Sắc mặt người đàn ông trước mắt nhất thời trầm xuống.

Kinh Hà vui vẻ, nhìn thấy Thiên Ngọc Sâm như vậy khiến cô thừa thắng xông lên mà truy kích, dùng lời nói có thể đả kích anh ta mà nói ra.

“Còn nữa, anh có thể có ích một chút hay không? Em trai anh tốt xấu gì cũng có thể chống đỡ thêm một chút thời gian, anh có thể đừng bắn nhanh như vậy không? Chưa gì đã... ưm, ưm!”

Lời trào phúng còn chưa nói hết, Kinh Hà đã bị người đàn ông thẹn quá hóa giận, xoay người đè cô lên tường ngăn nhà vệ sinh.

Cô kinh hoảng muốn chống người lên, nhưng cổ tay lại bị anh ta giữ chặt, sức nặng đè xuống sau lưng khiến cô bị giam cầm giữa tường và đàn ông.

Đây là lần thứ ba Kinh Hà bị tên này đè lên người.

Trên tường trước mắt phản chiếu bóng dáng hai người chồng lên nhau, cô như một con cá chờ làm thịt, căn bản không cách nào chạy thoát.

Hơi thở nặng nề của người đàn ông ở bên tai, Kinh Hà thậm chí có thể cảm giác được lồng ngực đè trên lưng cô đang phập phồng như thế nào.

Cơ thể không khỏi run rẩy, những ký ức từng bị người ta buộc phải quan hệ trên tường làm cho Kinh Hà sinh ra sợ hãi, cô phản xạ có điều kiện.

Nhận thấy cô run rẩy, Thiên Ngọc Sâm thu lại ánh mắt, khẽ vùi mặt vào cổ cô, ngửi mùi thơm trên người đối phương, ôn nhu đặt câu hỏi.

“Sợ rồi sao?”

Kinh Hà nuốt nước bọt, ở trong hàm răng run rẩy miễn cưỡng nặn ra một câu giọng mũi: “Ừm.”

Cô không còn dương dương đắc ý như trước, ở trước mặt thể lực áp đảo như này, hết thảy sự đọ sức đều trở nên vô nghĩa.

“Tại sao?” Người đàn ông cũng không kìm chế lại hành vi của mình, khẽ hôn lên cổ cô, hy vọng dùng cái này có thể trấn an cô: “Đây là cơ thể Tiểu Cẩn, tôi cũng chỉ là mượn lá gan của cậu ấy làm chuyện cậu ấy muốn làm mà thôi, cô đang sợ cái gì?”

“Anh ấy không như vậy...”

“Cậu ấy đã nghĩ rất nhiều về chuyện này đấy.”

Người đàn ông khẽ cắn một cái vào da thịt mềm mại sau gáy Kinh Hà, mạnh mẽ cắt lời cô muốn nói.

Hơi nóng thở ra theo cổ áo chui vào sống lưng Kinh Hà khiến cô cảm thấy căng thẳng, người đàn ông say mê ngửi mùi hương độc đáo trên người cô, lần thứ hai vùi sâu mặt vào cổ đối phương.

“Cậu ấy vẫn luôn muốn làm như vậy.”

“Vậy, vậy tôi cũng chỉ muốn do chính anh ấy tự mình làm...”

Kinh Hà không phát hiện ra giọng điệu của mình càng ngày càng yếu thế, cho đến khi người đàn ông phía sau hừ cười một tiếng nhắc nhở cô: “Cô không phát hiện mùi hương trên người mình càng trở nên nồng đậm sao?”

Thiên Ngọc Sâm thở dài một hơi thật sâu, giống như thỏa mãn thở dài một tiếng: “Cô đang khát vọng quan hệ... thời kỳ phát tình đã đến rồi sao?”

“Tôi, tôi không hiểu anh đang nói gì cả...”

Cô là con người, sao có thể có thời kỳ phát tình?

Đối với sự phủ nhận của Kinh Hà, Thiên Ngọc Sâm từ chối cho ý kiến: “Vậy thì tốt nhất cô không bao giờ nên hiểu.”

Tay trái anh ta thò vào vạt áo Kinh Hà, nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng cô.

Anh dùng lòng bàn tay vuốt ve vài vòng dọc theo phần thịt mềm mại ở bụng, chậm rãi di chuyển lên trên, đẩy áo lót ra, xoa nắn trên hai bầu ngực mềm mại kia.

Mục đích, hành vi của người đàn ông đã rõ ràng, Kinh Hà cũng biết rõ ý đồ của anh ta, nhưng sự kháng cự trong nội tâm lại bị tan rã từng chút một dưới sự tiếp xúc thân mật đó.

“Ưm... không được...”

Kinh Hà nghiêng đầu kháng cự một câu, vốn muốn né tránh sự thân mật của người đàn ông, nhưng lại vô tình để lộ một vùng da rộng dưới cổ, khiến đối phương càng có cơ hội xâm nhập.

Một tiếng cười êm dịu xẹt qua, Thiên Ngọc Sâm kéo cổ áo Kinh Hà xuống, vùi đầu hôn sâu xương quai xanh của cô.

Tiếng cười kia chậm chạp quanh quẩn bên tai Kinh Hà, giống như có một chuỗi dòng điện theo chỗ người đàn ông hôn đến toàn thân, khiến cô không kìm được run rẩy.

Khác với nỗi sợ hãi trước đó, sự run rẩy này mang theo sự hứng tình, dần dần chảy về phía tứ chi của cô.

“Không được sao?” Người đàn ông nhỏ giọng thì thầm, trong giọng nói mang theo ý cười, tay lại không chút khách khí thừa dịp Kinh Hà không chuẩn bị, một đường đi xuống dưới thăm dò vào trong quần cô, thẳng tắp đi vào sâu trong đường mòn.

Kinh Hà vô thức muốn khép chân lại, nhưng mà đều đã quá muộn, ngón tay người đàn ông đẩy miệng âm hộ của cô ra, lập tức đụng phải một mảnh dính dính.

“Vậy những thứ này là gì đây?”

Những ngón tay của cô đang nghịch nghịch bộ phận riêng tư của cô, tiếng nước lớp nhớp khiến Kinh Hà đỏ mặt xấu hổ.

Cô không trả lời, chỉ là lỗ tai đỏ thấu kia đã làm lộ sự chột dạ của cô.

Trong lòng Kinh Hà không muốn cùng Thiên Ngọc Sâm có bất kỳ liên quan gì, cho dù anh ta dùng cơ thể Thiên Ngọc Cẩn để kích thích cô, cô cũng không cách nào chấp nhận.

Nhưng cơ thể của cô lại không nghĩ như vậy, sau khi bị người đàn ông chạm vào mấy lần đã mềm nhũn xuống, hạ thấp cảnh giác, nhạy cảm và khao khát nhiều hơn.

Đây không phải là lần đầu tiên hiện tượng này, trước đây Cảnh Hà sẽ chọn cách phớt lờ, chỉ vì cho rằng cơ thể mình quá nhạy cảm.

Nhưng lời nói vừa rồi của người đàn ông lại đánh thức cô.

Cô... có muốn không?

Chương kế tiếp