Mèo Bạc Hà Biến Hình

Chương 54

Hai người đàn ông nhanh chóng che giấu cảm xúc, vờ như không có chuyện gì xảy ra. ̉

Tôn Lục đứng sau lưng Kinh Hà nên không bị cô nhìn ra sự kỳ lại nhưng lại bị Hình Chính nhạy bén bắt được.

Hai người đàn ông đều im lặng không nói làm cho Kinh Hà hơi xấu hổ.

Nhận thấy bầu không khí thật sự không tốt lắm, Kinh Hà để canh gà lại rồi đứng dậy rời đi.

Thấy Kinh Hà không ở lại nữa, đương nhiên Tôn Lục cũng vui vẻ rời đi, chỉ là có một chuyện anh cần phải xác nhận với Kinh Hà.

"Người đàn ông vừa rồi chính là con mèo vàng lần trước em mang về?"

Không ngờ Tôn Lục lại chủ động nói về Hình Chính khiến Kinh Hà vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt.

Vậy là bắt đầu tính sổ với cô?

"Ừm... Vâng." Cô rụt rè đáp một tiếng, giọng điệu chột dạ muốn chết.

Nhưng những lời tiếp theo của Tôn Lục lại hoàn toàn ngoài dự liệu của Kinh Hà.

"Anh không ngửi được mùi đồng loại trên người cậu ta. Em xác định không phải nhận nhầm người sao?"

Kinh Hà chợt dừng bước nhìn Tôn Lục chằm chằm một hồi lâu, xác nhận anh không nói đùa thì vẻ mặt cũng nghiêm túc.

Liên tưởng đến Hình Chính mất trí nhớ, Kinh Hà cũng cảm thấy kỳ quái. Sao hết lần này đến lần khác cậu lại không nhớ rõ chuyện xảy ra trong khoảng thời gian về nước?

Chẳng lẽ Hình Chính mà cô từng gặp và người này thật sự không phải cùng một người?

Vẻ mặt Kinh Hà trở nên phức tạp, Tôn Lục nhìn thấy cơ hội thì trực tiếp nói rõ với cô: "Em vẫn nên ít tiếp xúc với cậu ta thì hơn, coi chừng bị lừa!"

Tôn Lục vừa nhớ đến ban nãy khi đứng ngoài phòng bệnh nhìn thấy Kinh Hà đau lòng vuốt ve bàn tay của con mèo vàng kia thì lại tức giận.

Cô bé này quá dễ dàng mềm lòng, nếu không cũng sẽ không bị tên trà xanh Thiên Ngọc Cẩn kia quấn lấy.

Bây giờ lại xuất hiện thêm một người bạn trai cũ yếu ớt, anh không muốn có thêm một đối thủ cạnh tranh.

Tro tàn nên được dập tắt, không thể cho nó có cơ hội tái sinh!

Được Tôn Lục nhắc nhở, Kinh Hà cũng cảm thấy nên suy nghĩ kỹ lại.

Nhưng cô vừa lỡ miệng nói muốn giúp Hình Chính khỏe lại, nhanh như vậy đã đổi ý cũng tự vả quá rồi.

Trả lời qua loa, Kinh Hà không tiếp tục thảo luận về chuyện Hình Chính nữa. Hai người đi đến phòng chăm sóc đặc biệt lại không nhìn thấy bất kỳ người nào của nhà họ Thiên.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Xác nhận Thiên Ngọc Sâm cũng không bị chuyển đi, Kinh Hà và Tôn Lục đành phải ngồi ngoài phòng chăm sóc đặc biệt chờ.

Khoảng nửa tiếng sau, hai người mới nhìn thấy cha mẹ Thiên thoải mái đi từ đầu hành lang tới.

Thiên Ngọc Cẩn theo sau họ với vẻ mặt yếu ớt, có phần phục tùng.

Anh thay bộ quần áo mùa đông bình thường, hẳn là mua từ cửa hàng gần đây.

"Ồ, hóa ra người bên trong không phải người nhà của họ à?"

Tôn Lục thấy tình trạng gia đình này thì không khỏi nhỏ giọng lạnh nhạt một câu. Kinh Hà vội kéo ống tay áo anh, khuyên anh đừng như vậy.

Tuy hôm qua cô có thể cảm nhận được thái độ của cha mẹ Thiên với hai đứa con trai khác nhau một trời một vực nhưng suy cho cùng cô vẫn là người ngoài. Dưới tình huống không biết nội tình, cô không có ý định chất vấn thẳng mặt.

Sau khi cha mẹ Thiên thấy Kinh Hà thì vội vàng bình tĩnh, cười nhạt giải thích với cô: "Chúng tôi dẫn Tiểu Cẩn đi ăn một bữa cơm. Sao Tiểu Hà đến mà không báo trước một tiếng vậy? Chờ lâu chưa?"

Kinh Hà cũng khách sáo cười trả lời một câu "không sao" nhưng trong lòng ngược lại không nói nên lời.

Đến nay số điện thoại di động của cô vẫn còn nằm trong danh sách đen nhà họ. Thiên Ngọc Cẩn lại không mang theo điện thoại, cô phải liên lạc trước như thế nào đây?

Không muốn giải thích quá nhiều, Kinh Hà đưa bình giữ nhiệt đựng canh gà cho họ: "Ở nhà cháu hầm chút canh gà. Nếu chú với dì, còn có Tiểu Cẩn không ngại thì nếm thử nhé?"

Cha mẹ Thiên do dự không chịu nhận, Tôn Lục phía sau Kinh Hà nhìn thấy thì không nhịn được nữa: "Sao, sợ bên trong có thuốc mê à?"

"Anh!"

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, cha mẹ Thiên cũng đành phải xấu hổ cười cười: "Chúng tôi vừa mới ăn xong, tạm thời còn chưa cần, Tiểu Hà không cần khách sáo như vậy! Người này là ăn cháu à?"

Mẹ Thiên cố ý chuyển đề tài, Kinh Hà bất đắc dĩ chuẩn bị thu tay lại thì Thiên Ngọc Cẩn vẫn luôn không có cảm giác tồn tại đột nhiên lên tiếng.

"Anh ăn!"

Thiên Ngọc Cẩn bước từ sau lưng cha mẹ ra, đi tới trước mặt Kinh Hà, lặp lại một lần nữa: "Anh ăn."

Nhìn dáng vẻ sợ hãi mà mang theo kiên định của anh, những thứ không vui trong lòng Kinh Hà cũng được xua tan. Cô cười gật đầu với anh: "Được."

Mở bình giữ nhiệt ra, múc một chén canh gà ấm áp, bầu không khí vốn cứng ngắc cuối cùng cũng được phá vỡ.

Trước đây Thiên Ngọc Cẩn vốn không muốn rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt nhưng không chống lại được sự cứng rắn của cha mẹ. Cuối cùng anh vẫn đi theo hai người họ đến nhà hàng bên ngoài bệnh viện.

Bởi vì trong lòng còn đang lo cho Thiên Ngọc Sâm đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, Thiên Ngọc Cẩn vốn không có khẩu vị gì. Vậy mà trên bàn ăn, cha mẹ Thiên vẫn lẩm bẩm về sai lầm của anh trai trên bàn ăn khiến cho anh ăn như nhai sáp.

Cho đến tận khi nhìn thấy Kinh Hà, cảm xúc căng thẳng của cậu mới hòa hoãn đôi chút, bụng dạ cũng đánh trống kêu gào.

Nhìn thấy đứa con trai út từ trước đến nay luôn nhát gan lại trở nên nhiều lời trước mặt bạn gái khiến cha mẹ Thiên nhìn nhau,sự kinh ngạc trong ánh mắt khó có thể che giấu.

Xem ra cô bé này cũng có chút năng lực.

**

Tình trạng của Thiên Ngọc Sâm vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt, thỉnh thoảng sẽ có bác sĩ tới nói cho người nhà họ Thiên chuẩn bị tâm lý.

Sự bình tĩnh của cha mẹ Thiên làm cho nhân viên y tế bên cạnh ngạc nhiên nhưng cũng chỉ dừng lại ở kinh ngạc mà thôi.

Ngay cả người thân của bệnh nhân còn thế thì người ngoài như họ càng không có lý do gì để hỏi.

Nhưng Kinh Hà lại nhìn không nổi nữa.

Không chỉ đối với cha mẹ Thiên mà còn có bản thân Thiên Ngọc Sâm.

Rõ ràng tên khốn kia đã đồng ý biến về nguyên hình, sao mấy ngày trôi qua không hề có động tĩnh gì, thậm chí còn càng ngày càng tệ?

Nhìn ra sắc mặt Kinh Hà càng lúc càng khó coi, Thiên Ngọc Cẩn chợt mở miệng: "Cha, mẹ tìm một khách sạn nghỉ ngơi trước đi! Hai người cách xa nghìn dặm đến Dung Thành, đi đường mệt nhọc, dọc đường chắc cũng không nghỉ ngơi được gì… Cứ để con ở đây canh là được rồi."

Đứa con trai út từ trước đến nay luôn sống nội tâm lại đột nhiên phát biểu chủ kiến của mình khiến cho cha mẹ Thiên chấn động lần nữa.

Nhưng lần này hai người họ không hỏi quá nhiều, ngược lại cười vui mừng, trước khi đi còn dặn dò: "Đừng quên cha mẹ đã nói gì với con, nhanh lên!"

Cha mẹ Thiên vừa rời đi, Kinh Hà trực tiếp mở miệng hỏi: "Nhà các anh xảy ra chuyện gì vậy?"

Đoán được cô sẽ hỏi như vậy, Thiên Ngọc Cẩn mới cố ý đuổi khéo cha mẹ để thẳng thắn với cô.

Nhưng anh liếc mắt nhìn Tôn Lục bên cạnh, do dự không chịu mở miệng.

Anh có thể thẳng thắn tất cả mọi chuyện với Kinh Hà nhưng chung quy vẫn là chuyện gia đình anh, thuộc về sự riêng tư của anh. Thiên Ngọc Sâm không muốn Tôn Lục là tình địch cũng biết chuyện này.

"Tiểu Hà Bao là gia đình của tôi, chuyện của cô ấy cũng là chuyện của tôi. Anh muốn ở nhà chúng tôi thì đừng nghĩ chuyện gì cũng vượt qua tôi!"

Tôn Lục lấy thân phận anh trai của Kinh Hà ra thị uy, thái độ kiên định chứng minh mình cũng sẽ không rời chỗ này.

Dù sao hôm qua ngày người này cũng vừa ăn vụng, anh sẽ không cho họ cơ hội ở một mình.

Thiên Ngọc Cẩn đưa ánh mắt cầu cứu sang Kinh Hà, thế mà lần này lại vô dụng. Kinh Hà chẳng những không tiếp chiêu mà còn không ngừng thúc giục: "Anh có nói hay không?"

Thấy Kinh Hà cũng không giúp mình, Thiên Ngọc Cẩn sợ mình sẽ "thất sủng" nên vội vàng nói.

"Thật ra em cũng biết họ là cha mẹ của hai anh em Thiên Ngọc Sâm, Thiên Ngọc Cẩn, cũng không phải cha mẹ của anh và anh trai. Dù bọn anh tiếp nhận toàn bộ ký ức của anh em họ Thiên nhưng bọn anh không phải họ. Cho dù bọn anh cố diễn cách mấy, chung quy vẫn sẽ có sự khác biệt, nhất là ở phương diện tính cách..."

"Thiên Ngọc Sâm vốn yếu đuối nhưng hiểu chuyện nghe lời, mà Thiên Ngọc Cẩn sáng sủa hướng ngoại, lại phản nghịch bướng bỉnh… Đúng, chính là hoàn toàn trái ngược với anh em anh…"

Nhưng bất kể hai đứa nhỏ có ưu khuyết điểm như thế nào thì cha mẹ Thiên vẫn đối xử rất công bằng, không có cố ý thiên vị ai.

Cho đến tám năm trước, anh em báo hoa họ tiếp nhận thân phận của Thiên Ngọc Sâm và Thiên Ngọc Cẩn, hết thảy đều thay đổi.

--

Hai mươi chín năm trước, cuối cùng gia đình làm công ăn lương cũng chờ đợi tin vui đến muộn.

Hai vợ chồng kết hôn nhiều năm nhưng vẫn không có con, cuối cùng năm đó cũng đợi được tin vui về nhà, hơn nữa còn là một mũi tên trúng hai con nhạn!

Nhưng lòng vui mừng, chờ mong mỏi mòn hai em bé ra đời chợt vụt tắt khi nhìn thấy sự khác biệt về màu da của hai đứa con.

Đứa lớn trắng như mỡ đặc, đứa nhỏ lại đen như mực.

Lúc đầu hai vợ chồng còn tưởng đứa nhỏ bị vàng da sơ sinh nhưng sau khi kiểm tra thì phát hiện đứa nhỏ vô cùng khỏe mạnh, ngược lại là đứa lớn thể trạng yếu ớt nhiều bệnh.

Theo sự trưởng thành của hai đứa nhỏ, sự khác biệt về màu da cũng càng rõ ràng. Dần dà cũng không khỏi có một ít lời đồn nhảm bay đến chỗ vợ chồng nhà họ Thiên.

Màu da hai vợ chồng đều bình thường, sao lại có một đứa con trai đen như vậy?

Cho dù vợ chồng nhà họ Thiên biết rõ hai đứa nhỏ đều là do mình sinh ra nhưng nghe quá nhiều lời đồn đãi nhảm nhí, khó tránh khỏi sẽ bị chịu ảnh hưởng. Khi họ cãi vã sẽ kéo đứa con trai út theo.

"Cô phát điên cái gì? Cô nghi ngờ tôi ngoại tình vậy tôi muốn hỏi ngược lại một chút, Thiên Ngọc Cẩn xảy ra chuyện gì vậy?"

"Ý anh là sao?"

"Trong lòng cô tự hiểu!"

"Họ Thiên, anh còn lương tâm hay không?..."

Trong phòng ngủ nhỏ cách một bức tường, hai anh em còn đang học tiểu học nghe tiếng cãi vã của cha mẹ thì chỉ biết ôm nhau chui vào chăn, nương tựa lẫn nhau.

Thiên Ngọc Cẩn là trung tâm cuộc tranh luận đang ôm anh trai run rẩy, ngược lại an ủi anh trai: "Không sao, không sao, họ cãi nhau xong ngay mà!"

Từ nhỏ cơ thể anh trai Thiên Ngọc Sâm đã không tốt, ngay cả khí chất cũng mang theo tia nhu nhược. Anh em song sinh này ở cùng một chỗ, em trai càng giống anh trai.

"Em là em trai của anh, anh biết." Trong đôi mắt ướt át của Thiên Ngọc Sâm mang theo sự rụt rè nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên định.

Anh trai đang an ủi em trai mình, mong em trai không để tâm đến lời của cha mẹ.

Họ là sinh đôi, có một số việc cho dù muốn giấu diếm thì cũng sẽ vì thần giao cách cảm mãnh liệt mà truyền đạt cho đối phương.

Đừng thấy Thiên Ngọc Cẩn từ trước đến nay luôn phóng khoáng sáng sủa, vô tâm vô phế nhưng thật ra Thiên Ngọc Sâm đều biết.

Bên dưới vẻ ngoài mạnh mẽ của em trai ẩn chứa một trái tim nhạy cảm.

Em trai cũng sẽ lo lắng vì những cuộc cãi vã của cha mẹ và tự ti vì sự nhạo báng của người khác.

Chỉ là em trai ngụy trang quá tốt, giấu những điều này dưới đáy lòng, đeo cho mình bộ giáp hoạt bát, sôi nổi, quấn mình thành từng lớp.

Người khác càng mỉa mai, châm biếm thì em trai càng phải sống hạnh phúc, thoải mái, phóng khoáng.

Khi còn bé, Thiên Ngọc Cẩn cũng không ít lần bị cha mẹ dạy dỗ vì nghịch ngợm quấy rối nhưng sau một thời gian, cha mẹ Thiên thấy dạy nhiều lần không thay đổi nên cũng mặc cho em trai nghịch ngợm. Họ đều chuyển trọng tâm bồi dưỡng lên người Thiên Ngọc Sâm.

Con trai lớn ngoan ngoãn, đầu óc thông minh, thành tích ở trường luôn luôn xuất sắc, là một tài năng dễ uốn nắn.

Về phần đứa con trai út... Miễn là không phạm sai lầm về nguyên tắc, muốn vui vẻ, chơi đùa gì thì tùy!

Theo phương châm giáo dục như vậy, con trai lớn siêng năng, không có gì bất ngờ khi thành công vào được khoa y trường đại học nổi tiếng trong kỳ thi tuyển sinh đại học.

Nhưng cha mẹ Thiên không ngờ đứa con trai họ ít chú ý đến cũng vào được tuyến đầu*.

*Các trường cao đẳng tuyến đầu còn được gọi là tuyến trọng điểm

Người thân đều khen cha mẹ Thiên biết dạy con, một lần mà nuôi được hai đứa con trai tài giỏi.

Nhưng mọi người thầm khen ngợi anh trai chính là thủ khoa thành phố, về phần em trai… Chỉ là hưởng lợi, không tính là mất mặt!

Hai anh em đều chọn trường xa nhà ở Dung Thành, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đây là lần họ xa nhau nhất.

Kỳ nghỉ hè năm thứ hai, hai anh em hẹn nhau vừa đi du lịch vừa về quê. Khi đi qua Nghi Thành, hai người đến một sở thú hoang dã ở địa phương để đăng ký vào.

Vốn là muốn nhân lúc nghỉ hè thư giãn một chút, ai ngờ lại gặp phải tai họa bất ngờ.

Cùng ngày hôm đó ở sở thú hoang dã xảy ra một vụ nổ gây ra đám cháy, cả hai anh em đều bị cuốn vào đám cháy.

Biết được hai đứa con trai xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cha mẹ Thiên lòng nóng như lửa đốt chạy tới Nghi Thành.

May mắn thay, cả hai đứa trẻ đều không gặp nguy hiểm đến tính mạng, cũng nhanh chóng tỉnh lại sau hôn mê.

Đều nói đại nạn không chết tất có phúc về sau nhưng đối với cha mẹ Thiên mà nói, sau trận hỏa hoạn kia mới là khởi đầu của ác mộng.

Sau khi hai anh em được cứu ra vẫn luôn hôn mê ở bệnh viện, vợ chồng nhà họ Thiên vẫn quan tâm anh trai Thiên Ngọc Sâm vốn yếu ớt nhất, sợ con trai không thể vượt qua được.

Nhưng kỳ tích chính là anh trai Thiên Ngọc Sâm lại là người đầu tiên tỉnh lại.

Nhưng hai vợ chồng còn chưa hưng phấn được bao lâu đã phát hiện sự kỳ lạ.

Thiên Ngọc Sâm từng ngoan ngoãn hiểu chuyện, trong mắt chỉ lộ ra vẻ dịu dàng và rụt rè thì giờ khi thấy hai vợ chồng họ, trong mắt chỉ còn ngạo mạn và lạnh như băng.

Ban đầu ông Thiên cho rằng con trai lớn vì tai nạn cháy nổ mà hoảng sợ, khó tránh khỏi cảm xúc bất ổn.

Nhưng hai ngày liên tiếp thái độ con trai lớn đối với họ khách sáo đến xa cách, thật sự làm cho hai vợ chồng họ lo lắng như tháng chạp tuyết rơi.

Con trai lớn bị hỏa hoạn dọa mất hồn sao?

Lúc đầu ông Thiên còn nghi ngờ Thiên Ngọc Sâm dính vào những thứ không sạch sẽ trong vụ hỏa hoạn, nếu không thì không thể giải thích được sự thay đổi tính cách của Thiên Ngọc Sâm.

Cho đến tận khi con trai út Thiên Ngọc Cẩn tỉnh lại thì càng làm cho họ kinh ngạc đến trợn tròn mắt.

Đứa con trai út từ trước đến nay vô tâm vô phế, sau khi tỉnh lại đột nhiên trở nên sợ hãi rụt rè, không chỉ sợ giao tiếp với người khác mà thậm chí còn không dám xuống giường.

Chẳng lẽ con trai út cũng bị nhập hồn?

Vợ chồng nhà họ Thiên mất một tuần mới có thể giao tiếp được với hai đứa con trai. Sau khi trao đổi thì họ chợt phát hiện, có thể hai đứa con trai không phải là dính vào những thứ không sạch sẽ trong đám cháy mà rất có thể hoán đổi nhau!

Nhìn đôi mắt đen của đứa con trai út lộ ra vẻ vô tội và ngây thơ, đây không phải là dáng vẻ một thời của con trai lớn sao?

Lại nhìn ánh mắt bất kham cùng với lạnh lùng, kiêu ngạo trong ánh mắt của đứa con trai lớn, đây không phải chính là dáng vẻ của đứa con trai út trước mặt họ sao?

Nếu lúc đầu chỉ là suy đoán của vợ chồng họ, họ thậm chí không thể thuyết phục bản thân sau khi tình trạng thể chất của hai đứa con trai cũng thay đổi.

Đứa con trai lớn từng yếu đuối, sau khi xảy ra hỏa hoạn không chỉ không để lại bất kỳ di chứng nào mà còn khôi phục hoàn toàn.

Mà con trai út vốn cường tráng hoạt bát, hai, ba ngày lại bắt đầu phát sốt cảm mạo, cơ thể yếu ớt đến mức đi lên lầu mà phải thở dốc không ngừng.

Hai vợ chồng đã sống với hai đứa con trai gần hai thập kỷ, sau khi so sánh các chi tiết này, họ nhanh chóng kết luận được.

Hai đứa con trai đã bị tráo hồn trong trận hỏa hoạn đó!

Đương nhiên Thiên Ngọc Sâm và Thiên Ngọc Cẩn thẳng thừng phủ nhận nhưng hai người lớn chỉ quyết tin vào kết luận của mình. Hơn nữa thái độ đối với hai đứa con trai cũng thay đổi.

"Theo họ, Thiên Ngọc Cẩn chiếm lấy tất cả mọi thứ của anh trai: thân phận sinh viên y khoa của trường danh tiếng, bề ngoài đẹp đẽ được người đời chấp nhận cùng với một cơ thể hoàn mỹ khỏe mạnh không bệnh tật."

"Mà Thiên Ngọc Sâm đáng thương lại bị em trai đẩy vào trong vỏ ngoài xấu xí, học một cái chuyên ngành vô danh mà lạ lùng, còn phải chịu sự tra tấn do cơ thể suy nhược mang đến."

Khi nói đến đây, Thiên Ngọc Cẩn buồn rầu cau mày, nụ cười trên mặt cũng có phần miễn cưỡng.

"Không lâu sau, cha mẹ lại đặt toàn bộ sự chú ý của Thiên Ngọc Sâm lên người anh, cho rằng anh trai đã cướp đi cuộc sống của Thiên Ngọc Sâm, muốn anh đoạt lại tất cả những thứ này."

Từ đó về sau, cha mẹ Thiên quang minh chính đại thiên vị Thiên Ngọc Cẩn, thậm chí coi Thiên Ngọc Sâm là đứa con bất hiếu ích kỷ ngang ngược, không còn giúp đỡ anh ta dưới bất kỳ phương diện nào nữa.

Sau đó, giữa Thiên Ngọc Sâm và cha mẹ xảy ra không ít xung đột, thậm chí còn buộc Thiên Ngọc Sâm không bao giờ được trở về quê, trực tiếp cắm rễ ở Dung Thành.

"Bọn anh không cách nào giải thích tính cách khác biệt giữa mình và anh em nhà họ Thiên, cuối cùng chỉ có thể tùy ý cha mẹ hiểu lầm như vậy. Tuy ngoài mặt anh trai làm bộ cũng không thèm để ý nhưng anh có thể cảm nhận được sự đau lòng của anh ấy."

Dù sao họ cũng có được ký ức của anh em nhà họ Thiên, đương nhiên cũng sẽ chịu ảnh hưởng của tình cảm gia đình họ.

Ban đầu Thiên Ngọc Cẩn không dám nói chuyện với cha mẹ Thiên, cũng là ký ức của "Thiên Ngọc Cẩn" nói cho anh biết đôi vợ chồng này cũng không thích anh.

Mà Thiên Ngọc Sâm vốn là "con trai ngoan" vốn được cha mẹ yêu thương chăm sóc lại lập tức bị cha mẹ ghét bỏ và khinh thường. Đương nhiên cá tính cao ngạo của anh ta không thể chấp nhận cảm giác chênh vênh như bị vứt bỏ này.

Vì thế Thiên Ngọc Sâm càng ngày càng xa cách cha mẹ, mà em trai và anh trai thì như hình với bóng. Sau khi tốt nghiệp, Thiên Ngọc Cẩn cũng không về quê mà chọn ở cùng anh trai.

Dù sao anh trai mới là người thân có quan hệ thân thiết nhất với anh, bất kể là báo hoa hay loài người, họ đều là anh em song sinh cùng mẹ, mà vợ chồng họ Thiên chỉ là cha mẹ trên thân phận con người của họ mà thôi.

Anh có thể trao đổi bí mật với anh trai mà không hề gặp trở ngại nhưng lại không cách nào nói cho vợ chồng nhà họ Thiên biết bản thân không phải là con trai thật của họ.

Nhưng cha mẹ Thiên cũng không biết nguyên nhân trong đó, thậm chí còn coi sự ỷ lại của Thiên Ngọc Cẩn là do bị Thiên Ngọc Sâm tẩy não và áp bách anh: "Cái tên cướp cơ thể của anh trai mà còn dám khiến cho anh trai biết ơn mình? Mày thiếu liêm sỉ đến cỡ nào hả?"

Xuất phát từ suy nghĩ như vậy, cha mẹ Thiên càng lúc càng ghé Thiên Ngọc Sâm, thậm chí còn trách tội Thiên Ngọc Sâm vì Thiên Ngọc Cẩn không thân thiết với họ.

Cha mẹ Thiên tin chắc Thiên Ngọc Sâm đã thao túng cảm xúc Thiên Ngọc Cẩn. Nếu không phải xuất phát từ chút quan hệ huyết thống kia, họ thậm chí đã có những suy nghĩ không nên có trong đầu.

Nếu không phải nghe Thiên Ngọc Cẩn giải thích, Kinh Hà nghìn lần trăm lần cũng không ngờ nhà họ Thiên còn có chuyện này.

Rõ ràng đều là con của mình, thế mà lại có thể thiên vị đến mức này…

Rốt cuộc trước kia "Thiên Ngọc Cẩn" bị cha mẹ ghét bỏ cỡ nào?

Nhìn thấy vẻ mặt Thiên Ngọc Cẩn thoáng qua sự chột dạ, Kinh Hà lập tức nhìn ra anh còn có việc đang giấu diếm.

"Vậy sao anh trai anh còn chưa tỉnh? Rõ ràng anh ta đã đồng ý biến về nguyên hình."

Dưới sự ép hỏi của Kinh Hà, Thiên Ngọc Cẩn đành phải kể toàn bộ cho cô nghe, đương nhiên là giấu nhẹm chuyện Thiên Ngọc Sâm khuyên anh sinh con.

Tôn Lục nghe xong lập tức cười nhạo một tiếng.

Hai anh em này thật đúng là không biết xấu hổ đến cực hạn. Biết rõ Tiểu Hà Bao đã có anh ta vậy mà còn đang nghĩ đến người không thuộc về họ.

Mà Kinh Hà nghe xong thì trong lòng vô cùng phẫn nộ.

Tên biến thái chết tiệt kia dám lừa gạt cô?

Hừ! Muốn chết như vậy thì đi chết đi! Lòng trắc ẩn của cô lãng phí vô ích!

Kinh Hà tức giận, cầm lấy bình giữ nhiệt muốn đi.

Nhưng cô vừa mới đứng dậy đã nhìn thấy thiết bị theo dõi của Thiên Ngọc Sâm trong phòng chăm sóc đặc biệt phát ra tiếng cảnh báo, nhân viên y tế lập tức tiến hành cấp cứu cho anh ta.

Nhất thời hai chân Kinh Hà như đổ chì không thể đi được, hai mắt xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn chằm chằm nhất cử nhất động trong phòng bệnh, ngay cả thở cô cũng quên.

Nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách này của cô, trong lòng Tôn Lục lập tức báo động.

Không được, chẳng lẽ Tiểu Hà Bao động lòng?

Anh vội đứng dậy muốn chắn trước mặt Kinh Hà nhưng vẫn là chậm một bước bị Thiên Ngọc Cẩn đoạt trước.

"Em đừng trách anh ấy!" Thiên Ngọc Cẩn kéo vạt áo Kéo Kinh Hà, vẻ mặt áy náy cau mày với cô.

Nhưng Kinh Hà lại không bị mua chuộc, trong đôi mắt mở to trở nên ướt át: "Anh ta như vậy không phải là đang trốn tránh sao? Tự ý lựa chọn từ bỏ mình, nghĩ rằng ai cũng sẽ vì vậy mà cảm kích sao? Không hề!"

"Anh ta vốn không hề nghĩ tới cảm giác của những người quan tâm anh ta. Anh ta chính là một kẻ hèn nhát! Em sẽ không vì hành động tự ý nhàm chán này mà động lòng đâu. Nếu anh muốn chết như vậy thì cứ tùy anh ta đi!"

Kinh Hà nhớ lại khi mình từng cứu giúp mèo hoang, những sinh mệnh kia đang bị treo lơ lửng nhưng vẫn ngoan cường muốn sống sót.

Chúng nó sắp bước vào vạch đích sinh mệnh, ngay cả mỗi một giây hít thở đều là tra tấn kịch liệt nhưng trong ánh mắt kiên cường vô tội của chúng lại lộ rõ khát vọng sống.

So với những tên nhóc đáng thương cuối cùng chỉ có thể lẳng lặng chờ chết, rõ ràng Thiên Ngọc Sâm có hy vọng sống sót hơn. Thế mà anh ta lại cam nguyện chịu chết vô ích...

Loại coi thường đối sinh mệnh mà không hề kính sợ này, có thế nào cô cũng không cảm động nổi.

Kinh Hà kích động muốn rời đi, lúc này trong phòng chăm sóc đặc biệt lại có tình huống mới. Các bác sĩ hoàn thành công tác cấp cứu cho Thiên Ngọc Sâm, vội vàng đi từ trong phòng bệnh ra thông báo cho người nhà.

"Bệnh nhân vừa mới có cử động nhẹ, đây là một dấu hiệu tốt. Nếu dấu hiệu sinh mệnh của anh ta có thể duy trì liên tục thì xác suất tỉnh lại sẽ rất lớn."

Bác sĩ dặn dò xong thì lại rời đi, ngược lại làm cho lòng Kinh Hà bối rối hẳn lên.

Tên này có phản ứng với lời trách móc vừa rồi của cô?

Hai anh em này có tật xấu gì vậy?

Phải để cô mắng mới chịu nghe lời?

Dường như Kinh Hà nắm giữ được mật mã mấu chốt làm cho Thiên Ngọc Sâm khôi phục. Cô xoay người nhìn Thiên Ngọc Cẩn một cái.

"Bây giờ anh và anh trai anh đang ngắt kết nối à?"

Thiên Ngọc Cẩn sững sờ gật đầu.

Quả thật anh không cảm nhận được tình trạng của anh trai. Nếu không với cơ thể yếu ớt của anh thì ngay cả hình người cũng không giữ được.

"Vậy có thể có khả năng anh không cảm nhận được anh ta nhưng anh ta có thể cảm nhận được anh không?"

Thiên Ngọc Cẩn chưa từng tưởng tượng, anh lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt: "Anh không rõ lắm."

Trải qua khoảng thời gian cắt ngang này, Kinh Hà cũng dần tỉnh táo lại.

Thôi thôi, coi Thiên Ngọc Sâm là một con mèo nhỏ vừa giả tạo vừa nhạy cảm.

Lúc cô cứu mèo hoang cũng không ít lần gặp phải mấy con mèo như vậy. Ban đầu thì gào thét hung dữ với cô không ngừng, còn không cho phép cô tới gần, vừa nhìn thấy cô đã bỏ chạy.

Nhưng cuối cùng không phải đều bị cô dạy dỗ phục tùng, nhìn thấy cô lại làm nũng ngao ngao kêu, dính lấy cô không ngừng sao?

Nghĩ như thế, Kinh Hà lại có ánh nhìn mới về Thiên Ngọc Sâm.

Dựa theo kinh nghiệm giao tiếp mấy năm nay của cô với đám mèo mà xem, nếu Thiên Ngọc Sâm là một con mèo hoang bị thương thì việc cô cần làm chính là dùng mèo làm quen với anh ta. Khi anh ta buông lỏng cảnh giác thì bắt anh ta vào lồng mèo, sau đó mang về vừa chữa trị, vừa từ từ dạy dỗ.

Tóm tắt một câu: đó là lừa dối!

Nếu anh ta dám lừa cô thì sao cô không thể lừa anh ta ?

--

"Thiên Ngọc Cẩn, anh có muốn cứu anh trai anh không?"

Đột nhiên Kinh Hà hỏi một câu khiến Thiên Ngọc Cẩn bối rối nhưng anh cũng không do dự, lúc này trả lời: "Muốn."

Đó là anh trai sinh đôi làm bạn với anh từ nhỏ đến khi anh lớn lên. Nếu như không có anh trai bảo vệ, chỉ sợ anh đã sớm bị xã hội loài người này đào thải.

Nhưng... Nghĩ lại, ngoại trừ ở một bên lo lắng chờ đợi, còn có cách nào có thể cứu anh ta sao?

Nhìn ra sự nghi ngờ của Thiên Ngọc Cẩn, Kinh Hà cười cười, vỗ nhẹ vai anh: "Chỉ cần có thể giúp anh trai anh quay về, hết thảy đều có thể giải quyết. Chỉ cần vượt qua được cửa ải khó khăn này thì còn lại không thành vấn đề."

Đương nhiên Thiên Ngọc Cẩn hiểu đạo lý này nhưng mấu chốt là phải thuyết phục người anh cố chấp kia của anh thế nào đây?

Vẻ mặt Thiên Ngọc Cẩn mờ mịt, ngược lại Tôn Lục rất nhạy cảm nhận ra dự tính của Kinh Hà.

"Anh không đồng ý!" Sắc mặt Tôn Lục lập tức trở nên rất khó coi.

Là "mèo hoang" đầu tiên được Kinh Hà "nhặt" về, đương nhiên anh biết rõ Kinh Hà sẽ làm gì tiếp theo.

Một khi bắt đầu, sau này càng ngày càng khó xử lý hơn.

Khi anh còn là "Khỉ" nhưng cũng đã cảm nhận sâu sắc hành vi "người phụ nữ xấu xa" của Kinh Hà:

"Chị chỉ muốn cứu những con mèo nhỏ khác, chị vẫn thương em nha!"

"Em ở chỗ chị mãi mãi là con mèo đáng yêu nhất, sẽ không bỏ lại em, mặc kệ em."

"So với chúng nó, em đã là mèo lớn, là lão đại của chỗ này, sao có thể nhỏ bé chứ? Những con mèo khác sẽ chê cười em…"

Những lời như vậy, Tôn Lục nghe không chín mươi thì cũng một trăm lần.

Nhưng kết quả đương nhiên là Kinh Hà không ngừng mang mèo mới về, quăng anh sang một bên, vốn dĩ không có thời gian quan tâm.

Anh phản đối, cô đàn áp, anh chiến đấu với những con mèo khác, cô nhốt anh vào riêng một lòng để cách ly anh.

Chỉ có lúc anh buồn bực không vui, cô mới nhớ tới mình bạc đãi anh rồi lại chạy tìm anh vuốt lông, an ủi một trận.

Tôn Lục quá hiểu Kinh Hà mà.

Cô bé này đối với mèo có độ khoan dung gần như thánh mẫu. Nếu cô thật sự cứu Thiên Ngọc Sâm, chỉ sợ sau này sẽ bị tên kia quấn lấy!

Đương nhiên Tôn Lục kháng nghị cũng nằm trong dự liệu của Kinh Hà.

Mặc dù cô và Tôn Lục gặp lại nhau mới được vài tháng nhưng lại có gần một năm giao tình với "Khỉ".

Tôn Lục đang phản kháng cái gì, đương nhiên cô hiểu rõ. Mà muốn thuyết phục anh thế nào thì cô cũng đã thành thạo từ lâu.

"Dù sao anh ta cũng đã cứu em một mạng, em cứu anh ta cũng là lẽ đương nhiên. Anh Lộc Lộc không muốn em vẫn thiếu cái mạng này, vĩnh viễn cõng gánh nặng này để sống đúng không?"

Kinh Hà nói có lý có căn cứ, ngay cả lý do phản bác Tôn Lục cũng không có.

Đương nhiên anh mong Kinh Hà có thể trực tiếp đoạn tuyệt, không hề có chút quan hệ với mấy người đàn ông này.

Nếu như Thiên Ngọc Sâm thật sự chết vì cứu Kinh Hà vậy phỏng chừng Kinh Hà có thể nhớ anh ta cả đời!

Điều này không bao giờ có thể xảy ra!

Mặc dù đã biết rõ không thể ngăn cản nhưng trong lòng Tôn Lục không thể buông bỏ nên cảm thấy cả người rất khó chịu.

Lỡ như trong chuyện này xảy ra sai sót gì, lòng thánh mẫu Kinh Hà thôi thúc cô mang Thiên Ngọc Sâm về nhà thì sao?

Hai anh em nhà họ Thiên không biết xấu hổ như vậy, một Thiên Ngọc Cẩn cũng đã khó chơi, lại thêm một Thiên Ngọc Sâm... Có thể khiến anh ghen chết không?

Tôn Lục bày ra vẻ mặt xấu xa không chịu nhượng bộ, Kinh Hà đành phải dùng cách cũ vuốt lông anh: "Được rồi, ngoan nha, không được nháo! Đây là chuyện liên quan đến sinh mạng. Khi nào tình hình của anh ta ổn thì em sẽ không đến bệnh viện nữa. Em hứa! Nhé?"

Kinh Hà kéo cánh tay Tôn Lục lắc lắc, không ngừng hứa hẹn với anh. Lúc này anh mới miễn cưỡng đồng ý.

Bên này vừa mới buông lỏng, Kinh Hà bên kia lại hưng phấn quay đầu đi thương lượng đối sáng với Thiên Ngọc Cẩn nên không nhìn thấy vẻ mất mát thoáng qua trên mặt Tôn Lục.

Vào thời điểm anh thực hiện một thỏa hiệp, anh đã thua.

Biết rõ tính tình của Kinh Hà, anh đã dự liệu được cuộc sống sau này sẽ biến thành cái dạng gì.

Nhưng anh có thể làm sao bây giờ?

Làm ầm ĩ với cô à?

Hành động điên cuồng, giống như một kẻ điên?

Ép buộc cô chỉ có thể lựa chọn một?

Không, tất cả đều không.

Kinh nghiệm từng bị Kinh Hà cách ly và "nhốt giam" nói cho Tôn Lục biết, ồn ào không thể níu kéo được trái tim của một "người phụ nữ xấu xa".

Hơn nữa, anh cũng không có tư cách để trách cứ cô.

Trước mắt Tôn Lục chỉ có thể dựa vào Kinh Hà về mọi mắt, ít nhất phải đảm bảo cô sẽ không bị những người đàn ông này làm tổn thương.

Về phần phải đuổi mấy người đàn ông này thế nào, anh còn giấu tài, tùy thời mà động.

--

Kết hợp với kinh nghiệm xâm nhập giấc mơ trước kia, Kinh Hà muốn vào trong mơ của Thiên Ngọc Sâm lần nữa.

Nhưng vì không biết nguyên lý nên cô và Thiên Ngọc Cẩn thương lượng một phen sau đó, quyết định ngủ trước một giấc thử xem.

Tham khảo tình huống hôm qua khi canh trong bệnh viện, Kinh Hà nằm trên băng ghế, đầu gối lên đùi Tôn Lục rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Thiên Ngọc Cẩn ngồi ở cuối băng ghế dài nhắm mắt ngả lưng. Tôn Lục biết anh còn thức nên cố ý thấp giọng cảnh cáo: "Hai anh em các người đừng hòng giở trò!"

Tiếp nhận ý thù địch của anh, Thiên Ngọc Cẩn im lặng một lát mới khàn giọng đáp lại: "Chúng tôi sẽ không hại cô ấy."

Trả lời Thiên Ngọc Cẩn chỉ có tiếng hừ không tin tưởng của Tôn Lục.

Anh vẫn chưa ngây thơ đến mức tin vào lời hứa của một con báo.

Loại mèo trời sinh xảo quyệt mà thần kinh này, không biết chừng lúc nào đột nhiên chuột rút phát điên.

Mà đến lúc đó người bị thương chỉ là Kinh Hà thân thiết với họ…

Anh nhất định phải chú ý Tiểu Hà Bao mới được.

**

Trong giấc mộng mơ màng, cuối cùng Kinh Hà cũng gặp được Thiên Ngọc Cẩn hóa thành báo đen trong bóng tối.

Ý thức trở nên rõ ràng, Kinh Hà để cho Thiên Ngọc Cẩn dẫn đường đi tới cái lồng lớn mà họ từng gặp.

Vừa nhìn thấy hình dáng của lồng sắt, con báo hoa nho trong lồng đã cảnh giác gầm nhẹ uy hiếp, cảnh cáo một người một thú bên ngoài lồng không được tới gần nữa.

"Thiên Ngọc Sâm, sao nói mà không giữ lời?"

Câu hỏi của Kinh Hà không được đáp lại, báo hoa vẫn nhỏ giọng gầm gừ giống như hoàn toàn không nhận ra cô.

Nó phủ phục trên mặt đất, tai tròn dán chặt vào đầu, đôi mắt màu xanh biếc, da thịt nhăn nheo cuộn lại, nhe răng trợn mắt, hung ác đến cực điểm.

Mỗi khi Kinh Hà bước gần một bước, tiếng gầm gừ của nó càng vang dội hơn. Mà cơ thể căng thẳng kia càng lúc càng tích lũy lực lượng, giống như sẵn sàng nhào tới cắn xé bất cứ lúc nào.

Kinh Hà dừng trước lồng sắt một bước, ngồi xổm xuống chậc lưỡi với con báo hoa nhỏ hai lần: "Ngao ngao ngao, tôi biết anh là mèo ngoan, đừng hung dữ như vậy. Tôi không có ác ý, có thể để tôi tới gần anh không?"

Báo hoa nhỏ phát ra tiếng gừ uy hiếp, hiển nhiên vô cùng không tin lời nói của Kinh Hà.

"À, tôi tay không tấc sắt, không thể tổn thương anh, anh xem!" Cô giơ tay lên, ánh mắt cũng trở nên mềm mại.

Cô nhìn vào báo hoa, mong sẽ thể hiện được sự thân thiện của mình cho nó thấy thông qua đôi mắt của mình.

Chiêu này có tác dụng, tuy báo hoa nhỏ không buông lỏng cảnh giác nhưng tiếng gừ nhỏ lại không ít.

"Đúng, đừng sợ, tôi sẽ không làm anh bị thương đâu!" Cuối cùng lần này Kinh Hà cũng có thể đi tới bên cạnh lồng sắt. Cô ngồi xuống, cười bắt chuyện với báo hoa nhỏ.

"Có phải anh không nhận ra tôi không? Hay là nói, lúc này anh không có trí nhớ của con người?"

Báo hoa dán sát vào mặt đất, đôi mắt tròn màu xanh biếc nhìn Kinh Hà chằm chằm.

"Xem ra là đúng rồi, vậy tôi tự giới thiệu lần nữa. Tôi tên Kinh Hà, là người đến cứu anh."

"Bây giờ anh rất nguy hiểm, sinh mạng đang bị treo lơ lửng. Anh phải rời khỏi lồng sắt này thì anh mới có thể được cứu."

Vừa nghe rời khỏi lồng sắc, báo hoa nhỏ lại nhe răng trợn mắt, khom người, muốn nhào tới đuổi Kinh Hà đi.

Không sợ hãi nó đe dọa, Kinh Hà tiếp tục giải thích: "Tôi biết anh nghe hiểu. Bây giờ dáng vẻ loài người của anh cũng không tiếp nhận dáng vẻ dã thú của anh. Anh ta nhốt anh lại, tình nguyện lựa chọn tự hủy diệt chứ cũng không muốn cho anh đi ra ngoài. Anh có thật sự cam tâm bị nhốt và biến mất cùng anh ta không?"

Vừa nhắc tới chuyện này, nhất thời khí thế của báo hoa nhỏ yếu đi, đôi mắt tròn lớn đều là sự bất lực và bất đắc dĩ.

Không phải nó không muốn sống nhưng nó sợ rằng một khi nó ra khỏi lồng thì lại bị tổn thương một lần nữa.

Ánh mắt đáng thương của báo hoa nhỏ khiến Kinh Hà nhìn mà đau lòng, cô vươn tay thò vào trong lồng sắt, nhẹ giọng dịu dàng trấn an con báo nhỏ: "Đừng sợ! Bên ngoài còn có tôi mà, tôi sẽ bảo vệ anh. Miễn là có tôi, anh sẽ không bị thương nữa."

--

Đôi mắt to tròn của con báo hoa nhỏ nhìn lướt qua đôi bàn tay đang tới gần của Kinh Hà, trên khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy thận trọng và do dự.

"Đừng sợ, tin tôi đi, nhé?" Kinh Hà nhẹ nhàng chậc lưỡi hai cái, giống như chọc mèo nhỏ gọi nó.

Nhưng mà báo hoa nhỏ chợt nghiến răng nhào tới, trực tiếp cắn tay Kinh Hà.

Báo đen lớn bên cạnh thấy thế thì lập tức gầm nhẹ về phía lồng sắt, muốn hù dọa báo hoa nhưng lại bị Kinh Hà dùng tay kia ngăn cản: "Em không sao!"

Cô chặn con báo đen phía sau, không để nó đến gần, nhắc lại một lần nữa: "Em không sao, đừng làm anh ta sợ!"

Báo đen uất ức lẩm bẩm một tiếng, lo lắng cho tay cô. Kinh Hà lại cười xoa cái đầu to của nó: "Yên tâm, đây chỉ là trong mơ."

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng lòng bàn tay cô truyền đến cơn đau không thua gì hiện thực.

Kinh Hà thậm chí có thể cảm nhận được răng nanh sắc bén của báo hoa đam mạnh vào lòng bàn tay cô, hơn nữa còn không ngừng cắm sâu vào.

"A..." Kinh Hà khàn giọng nhíu mày, nhịn đau trấn an báo hoa nhỏ: "Không sao! Anh xem, tôi không công kích anh đúng không? Đừng sợ, anh có thể nhả ra được không?"

Báo hoa nhỏ gừ hai tiếng. Lúc đối diện với Kinh Hà, hai mắt hung ác dần trở nên dịu dàng.

"Đúng, tôi đã nói rồi, tôi sẽ bảo vệ anh, tin tôi đi! Sau này anh cũng sẽ không bị thương nữa."

Ánh mắt Kinh Hà rơi xuống chân sau của báo hoa nhỏ, nhìn thấy toàn bộ bàn chân chân sau bên phải của nó đều không còn, vết thương mặt cắt ngang còn đang chảy máu.

Tên nhóc đáng thương, chắc chắn là bị đối xử rất tàn ác nên mới có thể hung hãn như thế.

Dường như sự đau lòng của Kinh Hà truyền ra ngoài, báo hoa con dần nhả ra, hơi áy náy liếm vết thương cổ, cổ họng vẫn còn gầm gừ.

Kinh Hà trở tay sờ đầu nó, tên nhóc kia vẫn căng thẳng né ra phía sau.

"Không sao, để tôi sờ chút nhé? Mấy con mèo đã thử dịch vụ gãi ngứa của tôi đều nói tốt."

Kinh Hà chủ động duỗi tay về phía trước, không ngừng quảng bá bản thân: "Có muốn thử xem không?"

Báo hoa nhỏ do dự, ngửi ngửi đầu ngón tay Kinh Hà, vẫn vô cùng thận trọng và cẩn thận.

Kinh Hà đành phải nhẫn nại dụ dỗ từng chút một. Cho đến khi tên nhóc kia hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, cô mới không hề khách sáo mà gãi cằm nó lên.

Giống như ma pháp, tay Kinh Hà vừa chạm vào báo hoa nhỏ, tên nhóc kia lập tức ngoan ngoãn phát ra tiếng ngáy thoải mái, hoàn toàn trở thành một con mèo nhỏ.

Tuy rằng hơi đau nhưng cuối cùng Kinh Hà cũng có thể chạm vào vật nhỏ. Báo đen bên cạnh thấy cô vui vẻ như vậy thì ghen tuông gừ một tiếng, dùng móng vuốt nhẹ nhàng kéo cánh tay cô xuống.

"Như thế nào, anh cũng muốn được sờ à?"

Báo đen gật đầu không hề do dự chọc cho Kinh Hà bật cười. Tay kia cô nâng đầu lớn của báo đen lên.

"Hai anh em đều có phần được chứ?"

Nhưng báo đen lại không hài lòng khi chỉ sờ đầu. Nó nằm sấp xuống, sử dụng chiêu phổ biến nhất là ngửa bụng, rất có ý tứ tranh sủng.

Kinh Hà chớp mắt, suýt nữa đã không nhịn được cười. Cô lắc đầu, dùng hai tay vui vẻ xoa bụng mềm mại của báo đen.

Trong nháy mắt khi Kinh Hà rút tay, báo hoa nhỏ đang sảng khoái đến mức ngáy lập tức tỉnh táo lại.

Má và hàm của chúng có các tuyến mùi đặc biệt, không chỉ để đánh dấu lãnh thổ mà còn thường được sử dụng để thiết lập địa vị.

Thế mà người phụ nữ này lại chủ động cọ cằm nó, cứ dính mùi hương của nó như vậy sao?

Báo hoa nhỏ nhìn Kinh Hà đến ngẩn người, trong lòng chợt gợn sóng, lại bắt đầu có chút cảm giác sảng khoái khi được cô gãi cằm.

Nếu… Nếu cô đã chủ động như vậy, không cho cô mặt mũi thì cũng không được.

Chỉ là...

"Ngao…!" Thấy Kinh Hà chỉ lo gãi ngứa cho báo đen, báo hoa nhỏ trong lồng không phục mà kháng nghị.

So với tiếng gầm tràn ngập uy hiếp ban nãy thì bây giờ giống tiếng bà nội, mềm mại, ngắn gọn mà sắc bén, càng phù hợp với vẻ ngoài đáng yêu của nó bây giờ.

Trong cổ họng báo hoa nhỏ phát ra tiếng ùng ục, ùng ục, mang theo âm thanh bong bóng khí, hiển nhiên là tỏ vẻ bất mãn với hành vi vuốt ve con mèo khác ngay trước mặt nó của Kinh Hà.

Dáng vẻ tức giận hiện rõ trên mặt: "Người phụ nữ này, sao cô cso thể dùng tay dính mùi của tôi đi sờ mèo khác!"

Thấy thời cơ chín muồi, Kinh Hà cười xấu xa với báo hoa nhỏ: "Muốn được sờ? Vậy thì ra khỏi lồng đi! Đây là cái lồng do chính anh tạo nên, cũng chỉ có anh mới có thể mở ra."

Chương kế tiếp