Mèo Bạc Hà Biến Hình

Chương 61

Ánh mắt của bác sĩ lớn tuổi nhìn qua nhìn lại khuôn mặt hai người trẻ tuổi rồi lập tức bày ra vẻ mặt "tôi hiểu rồi".

Bác sĩ khuyên giải Thiên Ngọc Sâm: "Chàng trai trẻ, tuy rằng vết thương của cậu khôi phục rất nhanh nhưng có nóng lòng đến đâu thì cũng không thể vội vàng như vậy."

Nói xong, bác sĩ lớn tuổi lại lấy ví dụ về nỗi phiền lòng của các bệnh nhân lớn tuổi thường xuyên đến chỗ ông khám bệnh. Cái gì mà thoát vị đĩa đệm, cơ thắt lưng bị tổn thương. Mà điều hay oán giận nhất chính là chuyện phòng the bất hòa.

"Cho nên đừng làm bậy làm bạ nữa, cố nhịn một chút! Kẻo lại 'tuổi trẻ không biết thắt lưng quý giá, cứ đến lúc vịn tường lại rơi lệ'!"

Dưới sự dặn dò từng câu từng chữ của bác sĩ lớn tuổi, Thần Ngọc Sâm ngay cả gật đầu cũng có vẻ vô cùng cứng ngắc.

Kinh Hà thì cố nhịn cười cả buổi, cho đến tận khi tiễn bác sĩ đi cô mới cười rộ lên.

Từ nãy đến giờ mặt Thiên Ngọc Sâm vẫn đen kịt. Kinh Hà thấy vậy thì không cười nữa, quay lại giường 'đưa bậc thang' cho anh ta: "Không sao, không phải bác sĩ nói chỉ cần anh nghỉ ngơi tốt thì sẽ không có gì đáng ngại sao? Đừng lo về chuyện đó!"

Nói xong cô còn vỗ vai trấn an người đàn ông, không hề có biểu hiện gì gọi là áy náy.

Đương nhiên cô biết bản thân mình chính là gốc rễ khiến cho Thần Ngọc Sâm tức giận nhưng điều này cũng không ngăn cản được niềm vui của cô.

Ức hiếp anh ta còn thú vị hơn ức hiếp Tiểu Cẩn nhiều.

Thiên Ngọc Sâm tức giận trừng mắt nhìn Kinh Hà một cái, lại khổ nỗi thắt lưng bị thương không thể xoay người. Cuối cùng anh ta phải quay khuôn mặt thối sang một bên, không muốn quan tâm nữa.

Biết mình hơi quá đáng, Kinh Hà thè lưỡi, đưa tay chọc nhẹ cánh tay anh ta: "Động dục thật sự khó chịu như vậy sao?"

Kinh Hà vẫn không thể hiểu được cái gọi là "động dục" của họ rốt cuộc là cái gì.

Cảm nhận duy nhất chính là hai người đàn ông trong nhà đều muốn quấn lấy cô từng phút từng giây, giống như có tinh lực vô hạn.

Nếu không phải cô dùng tư cách người chủ gia đình khống chế số lần của họ một cách mạnh mẽ thì e là mấy ngày cô cũng chưa xuống được giường.

"Anh là bác sĩ thì hẳn là đã nghiên cứu về cơ thể mình rồi đúng không?"

Nhắc tới vấn đề chuyên môn của Thiên Ngọc Sâm, người đàn ông này mới dời ánh mắt. Cuối cùng khuôn mặt nghiêm túc lạnh lẽo cũng có phần thả lỏng.

"Cô muốn biết động dục là gì?"

Kinh Hà gật đầu.

"Vậy cô tới gần đây một chút!"

Người đàn ông vẫy tay với cô, ý bảo muốn nói chuyện thì thầm.

Kinh Hà còn bị vùi trong sự dương dương đắc ý khi đả kích Thần Ngọc Sâm thành công nên không hề đề phòng mà dựa vào.

Ai mà ngờ khi cô vừa cúi đầu xuống thì người đàn ông chợt vươn tay giữ ót cô, ghì chặt đầu cô rồi hôn lên môi cô.

Đôi môi mỏng lạnh lẽo vừa dán lên đôi môi đầy đặn của cô đã không hề khách sáo mà bắt đầu công thành đoạt đất, mạnh mẽ cắn mút liếm láp. Thậm chí anh ta còn nhân lúc cô chưa kịp chuẩn bị mà cạy mở hàm răng cô, cướp bóc càng thêm càng rõ trong khoang miệng cô.

Kinh Hà khó tin mở to mắt, kinh ngạc giơ tay vỗ cánh tay người đàn ông.

Sao tên này còn dám quấy rối tình dục cô?!

Hơn nữa, không phải anh ta mắc bệnh sạch sẽ sao?

Sao khi hôn còn lưu manh hơn tên điên vậy?

Vẻ mặt kinh ngạc, hốt hoảng bất ngờ của Kinh Hà khác hoàn toàn với vẻ mặt vui vẻ thoải mái khiến cho người đàn ông hừ một tiếng như thể "cũng chỉ có thế".

Ý thức được mình đang yếu thế, nhất thời Kinh Hà lại dẫn dắt và bắt đầu phản ứng lại.

Đầu lưỡi cô chống lại thứ xâm nhập tùy ý làm loạn giữa môi và răng mình, ý đồ đuổi nó ra ngoài.

Nhưng mà đối phương cũng không muốn nhận thua. Anh ta bắt đầu đối phó cô, vừa tiến vừa lùi ngược lại càng giống như hai người đang triền miên.

Trận chiến này kéo dài năm phút, cuối cùng là Thiên Ngọc Sâm đột nhiên rút lui, lúc này mới kết thúc.

Kinh Hà nhìn anh ta từ trên cao xuống bằng ánh mắt khinh bỉ, đắc chí vì chiến thắng của mình.

Nhưng Thiên Ngọc Sâm vẫn hừ lạnh như trước giống như anh ta mới là người thắng cuộc.

Anh ta vừa lau nước bọt còn đọng lại từ nụ hôn ban nãy vừa khàn giọng hỏi: "Không phải cô muốn biết động dục là gì sao? Chính là nó đấy."

Vẻ mặt Kinh Hà đầy dấu chấm hỏi: Chỉ có vậy sao?

Đây không phải là quấy rối tình dục sao?

Nó có liên quan gì đến việc động dục?

Nhưng mà Thiên Ngọc Sâm lại cầm lấy điện thoại ở đầu giường, bật chế độ selfie rồi chuyển màn hình về phía Kinh Hà.

"Ý anh là sao?"

"Đáp án câu trước của tôi ở đây."

Kinh Hà nghe không hiểu câu nói của anh ta nên đành phải nghi ngờ nhìn về phía màn hình điện thoại di động.

Trên màn hình là hình ảnh phản chiếu khuôn mặt của cô. Khuôn mặt hồng hào, đôi mắt ướt át giống như hoa xuân đào đang trực chờ nở, chờ sương xuân tưới mát.

Kinh Hà nhìn mình như vậy thì cảm thấy hơi xa lạ.

Cô thế mà cũng có vẻ mặt này sao?

Hô hấp dồn dập còn chưa ổn định thì cả người lại dần nóng lên.

Dường như máu toàn thân chảy như phát cuồng, ngay cả lý trí cũng hơi mơ hồ…

Lúc này Kinh Hà mới ý thức được, thật ra "động dục" trong lời của Thiên Ngọc Sâm chính là đang chỉ cô.

Đột nhiên miệng lưỡi khô khan khiến Kinh Hà chợt tỉnh táo từ trong mơ màng. Cô đẩy người đàn ông ra rồi lui hai bước, cảnh giác nhìn anh ta.

Thiên Ngọc Sâm quan sát tất cả hành động của cô, hình như là rất hài lòng với những gì mà mình nhìn thấy. Anh ta càng thoải mái, bình tĩnh hơn ban nãy rất nhiều: "Cái gọi là "động dục" cũng không phải là một chiều. Chúng tôi sẽ không động dục vô duyên vô cớ. Cô cũng không hoàn toàn đứng ngoài cuộc..."

Trong một khoảnh khắc, những lời này làm cho Kinh Hà nhớ lại chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh bệnh viện lần trước.

Lúc đó cô bị Thiên Ngọc Sâm đè lên vách tường ngăn nhà vệ sinh, chính tai cô nghe anh ta nói: "Thời kỳ động dục của cô đã đến."

Bây giờ anh ta lại nói những lời tương tự một lần nữa, giống như nói… Cô cũng giống họ, không phải con người!

Thiên Ngọc Sâm nhìn thấy được sự dao động từ ánh mắt lóe sáng của Kinh Hà. Anh ta nhíu màu, khóe môi cong lên nụ cười đùa cợt: "Cho đến bây giờ cô chưa từng nghi ngờ vì sao bản thân cô lại khiến chúng tôi động dục sao?"

"Nói bậy! Anh có bằng chứng không?" Kinh Hà trực tiếp phủ nhận, cũng không muốn đi theo logic của anh ta.

Quả thật Thiên Ngọc Sâm không có bằng chứng, hết thảy cũng chỉ là suy đoán của anh ta mà thôi.

Chỉ có điều… Thật sự quá nhiều điểm trùng hợp khiến anh ta không thể không hoài nghi.

"Từ chỗ Tiểu Cẩn tôi biết được, ngoại trừ anh em chúng tôi thì cũng có không ít người cũng là thú biến thành hình người như chúng tôi. Vả lại họ đều bị mùi hương của cô hấp dẫn mà động dục. Tôi không có lý do gì để không nghi ngờ mối tương quan giữa cô với chúng tôi."

Nhìn ra người đàn ông không giống như đang nói đùa, Kinh Hà điều chỉnh hô hấp, cố gắng làm cho mình bình tĩnh hơn.

"Tôi vẫn luôn là con người, bất kể là trước kia hay bây giờ."

"Ừm, cô có thể kiên định như thế cũng là chuyện tốt, dù sao tôi cũng nói với bản thân mình như vậy."

Ý thức được mình rơi vào cái bẫy trong lời nói của Thiên Ngọc Sâm, Kinh Hà nghiến răng, cảm thấy hơi ấm ức.

Ngay cả bản thân cô còn không chấp nhận được khả năng mình không phải là con người thì sao có thể khuyên Thiên Ngọc Sâm chấp nhận sự thật anh ta từng là dã thú?

Nghĩ như thế, quả thật là tiêu chuẩn kép.

Kinh Hà nắm chặt nắm đấm, hai tay bất giác run rẩy.

Cô thở gấp đến mức không thể điều chỉnh lại được… Chết tiệt!

Cô trừng mắt nhìn người đàn ông thản nhiên tự đắc trên giường bệnh: "Anh đã làm gì tôi?"

Từ sau khi bị Thiên Ngọc Sâm hôn môi, trạng thái của cô hơi kỳ lạ.

Người đàn ông thản nhiên nhún vai: "Như cô biết, tôi chỉ hôn cô mà thôi."

"Tại sao tôi lại trở nên thế nào?"

Tâm trạng Kinh Hà dần nóng nảy, cả người dần khô nóng không thể hạ nhiệt được, lý trí cũng đang sụp đổ.

"Tôi đã nói rồi, 'động dục' là hai chiều. Sau khi tiếp xúc thân mật với chúng tôi thì cô cũng sẽ sinh ra triệu chứng động dục. Hơn nữa triệu chứng này sẽ càng ngày càng rõ ràng sau khi số lần thân mật tăng lên."

Từ lần trước "tự mình" làm trong nhà vệ sinh, Thiên Ngọc Sâm đã có thể kết luận cơ bản về trạng thái của Kinh Hà.

Anh ta nghiêng đầu đánh giá Kinh Hà, dường như rất hài lòng với ánh mắt mê ly, gò má ửng hồng của cô như hiện tại: "Chỉ là cô động dục, muốn giao hợp mà thôi."

"Anh đánh rắm!" Kinh Hà không tìm được lời để phản bác nên chỉ có thể ngoan cố phủ nhận một cách yếu ớt.

"Đừng cảm thấy khó chấp nhận! Dù sao khi chúng ta động dục cũng là trạng thái như vậy. Cô cũng có thể dùng ‘lý do con người’ mà cô tự hào để trấn áp nó phải không?"

Nụ cười của người đàn ông mang đầy sự trào phúng như lời nói của anh ta. Không biết anh ta đang cười nhạo Kinh Hà hay là đang cười nhạo đám người đáng thương bị gen dã tính khống chế.

Kinh Hà lui lại một bước, cảm thấy không khí trong phòng bắt đầu trở nên nghẹt thở: "Tôi… Trước kia tôi không thế này."

"Không phải trước khi gặp cô tôi cũng chưa từng động dục sao?"

"..."

"Thật ra cô vẫn luôn có trạng thái động dục, chẳng qua số lần giao hợp giữa cô và em trai tôi tăng lên nên cô đã xem động dục là chuyện bình thường, cũng không cảm thấy kỳ lạ. Và một khi đối tượng đổi thành tôi thì cô sẽ nhận thức được sự tồn tại của nó."

Nói đến mức này, Thiên Ngọc Sâm phát hiện cuộc chiến này không có người chiến thắng.

Anh ta nhận ra mình giống như một tên hề. Ngay cả Kinh Hà ở trong trạng thái động dục cũng không muốn tiếp nhận anh ta.

Nhưng mà đương nhiên anh ta không biết hiện tại nội tâm Kinh Hà dao động mãnh liệt cỡ nào.

Nếu không phải bị ý chí khống chế bản thân, cô đã nhào tới xéo bộ đồng phục bệnh nhân phong phanh của người đàn ông trên giường. Thậm chí cô còn muốn đè anh ta dưới thân một cách tàn bạo, để anh ta trả giá cho sự càn quấy và kiêu ngạo của mình!

Thiên Ngọc Sâm nhíu mày, ánh mắt Kinh Hà hơi kỳ lạ giống như sắp ăn thịt ai đó.

Trong ánh mắt của cô ngoài sự oán hận và phẫn nộ thì còn có một tia dục vọng bị đè nén.

"Kinh Hà...?"

Thiên Ngọc Sâm thăm dò kêu một tiếng, không hiểu sao nội tâm chợt nổi lên một tia rung động.

Đó có phải là điều anh ta nghĩ không?

Cô có khao khát anh ta không?

Kinh Hà cách giường bệnh quá xa nên anh ta không thể xác nhận trạng thái hiện tại của cô thông qua mùi hương được.

Thiên Ngọc Sâm nghiến răng, ra sức dùng tay chống người lên muốn ngồi dậy nhìn rõ mặt Kinh Hà.

Cơn đau ở thắt lưng làm cho động tác chậm chạp mà vất vả nhưng anh ta lại không có ý định từ bỏ.

Ngay cả bản thân anh ta còn chưa hiểu lý do sao mình lại làm vậy mà cơ thể đã tự ý hành động.

Nhưng khi anh ta miễn cưỡng chống người lên thì đột nhiên cửa phòng bệnh mở từ bên ngoài. Người bước vào lại ôm vai Kinh Hà, bế cô ra khỏi cửa.

Ban nãy khi bác sĩ kiểm tra xong rời đi thì Kinh Hà cũng không có khóa cửa khiến cho kẻ đó cứ công khai xông vào rồi bế cô đi như vậy.

"Đợi đã!..." Thiên Ngọc Sâm vừa mới kêu lên một tiếng thì đã bị ánh mắt uy hiếp của người đàn ông ngoài cửa làm cho giật mình.

Người đàn ông phát ra tín hiệu tấn công mạnh mẽ, trong mắt thể hiện tất cả sự thù địch của mình.

Cậu đang tuyên bố chủ quyền với đối thủ cạnh tranh.

Thiên Ngọc Sâm vẫn câm như hến, trơ mắt nhìn cho đến tận khi người đàn ông kia bế Kinh Hà đi mất. Lúc này anh ta mới giải tỏa được cảm xúc căng thẳng.

Nếu khứu giác của anh ta không sai thì người đàn ông vừa đến bế Kinh Hà đi chính là chủ nhân của mùi đàn ông trên mà Kinh Hà mang theo khi đến đây hôm nay.

Người nọ mặc đồng phục bệnh nhân, xem ra cũng là bệnh nhân ở bệnh viện này...

Ồ, lâu như vậy thế mà "bạn tình" này lại mà một "bạn bệnh cùng bệnh viện"?

Chế nhạo được nửa chừng thì Thiên Ngọc Sâm phát hiện mình cười không nổi nữa.

Yên lặng một lúc lâu, anh ta đành phải dùng câu "cơ thể bị thương" để tự an ủi mình.

Cho dù Kinh Hà thay đổi suy nghĩ muốn giao phối với anh ta thì người đàn ông ngay cả thắt lưng cũng không nhúc nhích được thì còn là đàn ông gì nữa?

Trào phúng chế giễu tới lui thì đúng là trào phúng chính mình.

Thiên Ngọc Sâm ngồi trên giường bệnh, bóng lưng cô quạnh, hai tay siết chặt chăn.

Quả nhiên vẫn không cam lòng.

Con mèo con vốn nên thuộc về anh ta lại bị người khác bắt cóc đi mất.

**

Hình Chính hùng hùng hổ hổ bế Kinh Hà về phòng bệnh của mình. Sau khi đóng cửa rồi khóa lại thì đẩy người lên giường.

Hai cánh tay cậu đặt bên đầu Kinh Hà, giam cô vào khoảng không gian nhỏ dưới thân mình.

"Chị lừa em. Chị nói chị về nhà, kết quả lại là gặp một người yêu khác?"

Sau khi Kinh Hà rời đi hơn một tiếng mà Hình Chính còn có thể ngửi được mùi thơm của cô trong không khí. Trong lòng cậu nảy sinh nghi ngờ nên lần tìm theo mùi hương đó, ai ngờ lại phát hiện cô đang gặp riêng một người đàn ông mà cậu không quen biết.

Hình Chính trừng mắt nhìn cô gái nháy mắt giả vờ vô tội dưới thân mình. Cậu phát hiện mùi hương trên người cô càng ngày càng nồng nặc, còn có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng của con đực xa lạ kia.

Chết tiệt...

Nếu không phải cậu xông vào kịp thời thì chỉ dựa vào mùi hương quyến rũ của Kinh Hà lúc này thì khó đoán lúc sau sẽ xảy ra chuyện gì.

Hình Chính càng nghĩ càng giận. Cậu trực tiếp cúi người xuống hôn cô, ý đồ che hết toàn bộ mùi hương mà Thiên Ngọc Sâm để lại.

Trước đây cậu từng cho rằng mình có thể rộng lượng đến mức "chung sống hòa thuận" với bạn trai của Kinh Hà nhưng khi thấy mặt cô ửng hồng, khao khát giao hợp với những con đực khác thì dục vọng độc chiếm trong lòng cậu lại dâng trào như lũ vỡ đê.

Cậu muốn đánh dấu một lần nữa để từ trên xuống dưới của Kinh Hà chỉ còn lại mùi hương của cậu!

Nụ hôn mãnh liệt của Hình Chính khiến Kinh Hà vốn đang trong trạng thái nóng bỏng lập tức rơi vào vực sâu tình dục.

Cô mở miệng chủ động đáp lại nụ hôn nồng nhiệt, lưỡi quấn lấy lưỡi người đàn ông.

Kinh Hà ngầm đồng ý làm cho Hình Chính càng to gan hơn. Trong nụ hôn nồng nàn, tay cậu dần luồn vào quần áo của cô.

Cảm nhận được bàn tay trên người mình càng lúc càng tự tung tự tác, Kinh Hà nhíu mày, hơi kháng cự hừ hai tiếng, bàn tay nhỏ bé đặt trước ngực người đàn ông.

"Không được sao...?" Giọng của cậu khàn đặc lại pha thêm sự uất ức, thăm dò hỏi.

Đôi mắt mơ màng của Kinh Hà mở ra. Trong nháy mắt khi thấy vẻ mặt của người đàn ông, sự kháng cự của cô lại bị cậu dùng sự kiềm chế và thận trọng làm cho dao động.

Đặc biệt là cả người cô đều khô nóng, dưới tình huống này thì còn do dự gì nữa?

Chỉ cần làm điều đó!

Kinh Hà thầm mắng mình nhưng hai tay lại chủ động vòng qua cổ Hình Chính, môi đặt một nụ hôn nhẹ lên chóp mũi cậu.

"Lâu rồi chị không được nếm hương vị của em. Thế em phải biểu hiện thật tốt mới được!"

Hình Chính bị xúc cảm của nụ hôn này làm cho giật mình. Dáng vẻ ngây ngốc của cậu khiến Kinh Hà vui vẻ.

Kinh Hà vỗ nhẹ ót người đàn ông hai cái kéo cậu ra khỏi cơn mê man. Cô còn chủ động cởi quần áo cho hai người.

Dưới bộ đồng phục bệnh nhân màu xám trắng là lồng ngực gầy gò của người đàn ông. Đầu ngón tay Kinh Hà nhẹ nhàng lướt qua, cô cảm nhận được sự đau xót trong mũi.

"Em gầy đi rồi..."

Nhớ lại lúc ở núi Minh Hoa, cô từng được cảm nhận lồng ngực này cường tráng, vững chắc đến cỡ nào.

Thế mà dáng vẻ giờ đây lại gầy gò chẳng khác gì da bọc xương. Có thể thấy được khoảng thời gian này cậu sống khổ sở cỡ nào.

Sau khi tỉnh lại Hình Chính mới biết được khoảng thời gian trước mình vẫn luôn trong trạng thái mất trí nhớ.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong thời gian qua, chính cậu không hề có ấn tượng.

Sao trong trạng thái mất trí nhớ cậu lại ngu ngốc như vậy?

Khiến cơ thể mình tàn tạ thế này, nếu bị chị ghét bỏ thì phải làm sao bây giờ?

Suýt nữa cậu còn mơ mơ màng màng theo mẹ về Mỹ. Nếu thật sự lên máy bay, e là cậu có khóc bao nhiêu cũng không đủ!

Hình Chính đang lặng lẽ chửi bới mình mãnh liệt thì chợt thấy hốc mắt Kinh Hà ửng đỏ. Cậu sợ tới mức vội nâng mặt cô, nhỏ giọng an ủi: "Không sao. Không phải chỉ gầy đi một chút thôi sao? Chỉ cần có chị ở đây chăm em ăn thì em sẽ mập lại nhanh thôi!"

Chàng trai cười tươi như ánh mặt trời chói chang, ý đồ xua đuổi ngoại hình yếu ớt của mình cùng với sự đau lòng của Kinh Hà.

Cậu thích nhìn nụ cười của Kinh Hà.

Nếu cô rơi nước mắt, cậu chỉ mong một tình huống.

Đó chính là bị cậu làm cho sảng khoái đến bật khóc.

Hình Chính hôn nhẹ lên mí mắt Kinh Hà, bầu không khí lại trở nên mập mờ.

Hai người trưởng thành nằm trên giường đơn của bệnh viện hơi quá tải, vừa lắc lư nhẹ một cái đã phát ra tiếng kẽo kẹt vang vọng.

Thế nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự thân mật của hai người họ. Biên độ động tác càng tăng, tiếng ồn này lại trở thành chất xúc tác sự tương tác thân thiết giữa họ.

Khao khát tràn đầy.

Dưới tấm chăn trắng tinh, hai người cởi bỏ hết thảy ngăn cách, trực tiếp va vào nhau.

Không biết là có phải cơ thể gầy gò làm cho Hình Chính không có tự tin hay không. Cậu thận trọng vuốt ve cơ thể Kinh Hà nhưng lại chậm chạp không làm bước tiếp theo.

"Trước kia em giống như hổ đói vồ mồi…"

Kinh Hà đỏ mặt trêu chọc, mập mờ thúc giục cậu.

Hình Chính mím môi, cảm thấy hơi rối rắm. Cậu thận trọng hỏi: "Không có bao… Chúng ta có thể không?"

Nhớ đến lần hai người cãi nhau vì chuyện tránh thai, bây giờ có thể nói cậu là một lần bị rắn cắn, sợ dây thừng mười năm.

Biết được chàng trai đang lo lắng về điều này, Kinh Hà thích thú nhếch khóe môi. Cô giơ tay vỗ nhẹ má cậu.

"Ngoan, có thể."

Dường như được đại xá, hai mắt Hình Chính lập tức sáng rực.

Cậu giống như mèo con ham ăn cuối cùng cũng có được cá khô mà mình yêu thích, đôi mắt sáng rực mở to.

Có được sự cho phép tiếp xúc gần gũi như vậy có nghĩa với việc cậu đã được chấp nhận làm người phối ngẫu không?

Thậm chí... Còn có thể làm cho Kinh Hà mang thai?

Người đàn ông bị từ chối khéo hồi trưa giờ lại mừng rỡ như được lên thiên đường.

Cậu kích động hôn lên cánh môi đỏ mọng của Kinh Hà, một tay cầm lấy gậy thịt đã cứng ngắc từ lâu, tìm kiếm con đường bí mật dẫn đến vườn đào.

Kinh Hà phối hợp dang hai chân ra, hai cánh tay như ngó sen ôm lưng Hình Chính vừa vỗ nhẹ lên sống lưng cậu, vừa mập mờ trêu chọc cậu.

Những lo lắng băn khoăn buổi trưa đều bị Kinh Hà vứt ra sau đầu. Lúc này cô muốn vui vẻ hưởng thụ, chỉ thế thôi.

Nhưng cô cũng có một phương pháp an toàn.

Để tránh tình huống "bất ngờ" lúng ta lúng túng giống như lần trong nhà vệ sinh bệnh viện trước đó lại xảy ra một lần nữa, Kinh Hà bắt đầu uống thuốc tránh thai tác dụng ngắn.

Tuy rằng hai người đàn ông trong nhà đều rất kiềm chế, lúc nào cũng giữ nguyên tắc đeo bao nên Kinh Hà rất yên tâm về hai người họ.

Thế nhưng cô lo lắng về bản thân mình!

Có nhiều lần cô nóng lòng đến mức muốn họ "ra trận không bao". May mà hai người đàn ông biết nặng nhẹ giữ vững nguyên tắc, nếu không cô hối hận bao nhiêu cũng không đủ.

Kinh Hà không nói chuyện dùng thuốc tránh thai cho bất kỳ ai, cũng không có ý định nói.

Cơ thể của cô, cô muốn tự làm chủ.

Đã lâu không thân thiết, Hình Chính thật sự sợ mình thể hiện không tốt khiến Kinh Hà cười nhạo.

Trong khoảng thời gian họ xa nhau, cậu vì cô mà thủ thân như ngọc, suốt ngày sống trong sợ hãi. Mà Kinh Hà lại bị oanh phi yến vũ vây bên cạnh, gặp muôn người muôn kiểu.

Sau khi gặp đủ loại đàn ông, cô có thể ghét bỏ kỹ thuật của cậu không tốt hay không? Có cảm thấy cậu không thể thỏa mãn cô không?

Hình Chính đỡ cậu nhỏ của mình, vừa miên man suy nghĩ vừa tìm lại vài lần trải nghiệm tình dục trong trí nhớ của mình.

Đêm ở núi Minh Sơn cậu có làm cho cô thoải mái không?

Có thể… Thật ra cô cũng không thoải mái, chỉ là vì phối hợp diễn với cậu mà thôi?

Nghĩ như vậy, có phải họ chiến tranh lạnh không xuất phát từ chuyện tránh thai mà vốn dĩ cậu chưa từng làm cho cô sảng khoái?

Bản tính đa nghi của hổ bắt đầu có xu hướng nhen nhóm, Hình Chính lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Thật sự sợ cái gì thì cái đó sẽ đến. Không biết có phải do quá lo lắng hay không mà Hình Chính vừa tiến vào cơ thể Kinh Hà không bao lâu, còn chưa kịp rút ra thì cự long đã mềm như một con trùng.

Hai chữ "liệt dương" hiện lên trong đầu Hình Chính như sấm sét. Cậu sụp đổ trong nháy mắt, nằm sấp trên người Kinh Hà khóc lớn.

Kinh Hà cũng ngây người trong thoáng chốc, chưa biết đang xảy ra chuyện gì.

Nghe loáng thoáng được tiếng người đàn ông tự mắng và oán giận trong tiếng khóc, lúc này cô mới ý thức được vấn đề.

"Em… Em thật sự vô dụng, ngay cả bản lĩnh làm cho chị thoải mái cũng không có. Em chính là phế vật..." Hình Chính vùi đầu trước ngực Kinh Hà giống như một đứa trẻ.

"Được rồi, không sao, không sao. Đừng tự hù dọa mình!" Cô vỗ về lưng cậu, mong cậu bình tĩnh lại.

Tình huống bất ngờ khiến Kinh Hà nhận ra có thể cơ thể của Hình Chính không thích hợp để "vận động kịch liệt".

Cậu vừa mới thuyên giảm được triệu chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn, cơ thể còn yếu ớt. Quả thật cô cứ hùng hùng hổ hổ ép buộc cậu như vậy cũng không nên.

Sau khi điều chỉnh lại tâm lý, Kinh Hà cũng ngăn chặn sự thèm khát trong nội tâm để đặt tâm tư lên người Hình Chính, an ủi cậu.

Hình Chính còn đang tự oán hận, ủ rũ không dám nhìn Kinh Hà.

Xem ra "liệt dương" thật sự là một đả kích tàn khốc đối với một người đàn ông. Ngay cả một chàng trai từng dũng mãnh một thời cũng bị sốc thành dáng vẻ này.

Cô xoa đỉnh đầu Hình Chính, dịu dàng giải thích bên tai cậu: "Không sao đâu, em chỉ là mệt mỏi quá thôi. Đừng lo lắng, nhé?"

Hình Chính lại lắc đầu, dáng vẻ suy sụp. Dường như nản chí ngã lòng đến mức cả đời này cũng không thể vực dậy được nữa.

Kinh Hà thấy vậy vừa tức vừa đau lòng. Cô xoay người đặt người đàn ông dưới thân, hai người đổi vị trí cho nhau.

Tên này thật sự gầy đi rất nhiều. Nếu là trước đó thì Kinh Hà không thể lật cậu xuống dễ dàng như vậy.

"Chị…?"

Khóe mắt Hình Chính còn đọng nước. Từ góc nhìn của Kinh Hà, dáng vẻ nước mắt lưng tròng này có phần thanh tú đáng yêu.

Cậu bé cao 1m8... Thật sự khiến người ta muốn ức hiếp tàn nhẫn một chút.

Kinh Hà đưa ý nghĩ vào hành động, bàn tay mềm mại trắng trẻo cầm lấy gậy thịt mềm mại kia vuốt ve nhẹ nhàng.

"Trong khoảng thời gian chia tay, em có nghĩ đến chị không?"

Kinh Hà thử dẫn dắt bằng động tác thành thạo phối hợp với lời nói để đánh thức cậu nhỏ của cậu.

"C… Có..." Hình Chính trả lời hơi lúng túng, dường như còn chưa thích ứng được với việc Kinh Hà chuyển từ phòng thủ sang tấn công.

"Vậy khi thủ dâm có nghĩ đến chị không?"

Câu hỏi của Kinh Hà trở nên sắc bén khiến người đàn ông dưới thân cô không khỏi đỏ mặt.

Hình Chính ấp úng trả lời không được, Kinh Hà nhéo gậy thịt của cậu như trừng phạt: "Nói nhanh, đừng có lóng ngóng!"

"Có..."

"Đã nghĩ gì?"

"Có thể không trả lời không?..." Hình Chính xấu hổ muốn che mặt lại.

Sau khi chia tay Kinh Hà, cậu thường thức thức trắng đêm.

Bị nỗi nhớ tra tấn nên cậu đành phải trút nỗi bực dọc vào ảo tưởng.

Mỗi khi đến nửa đêm, cậu đều tưởng tượng mình đè Kinh Hà dưới thân, gậy thịt thô cứng của mình tiến vào cơ thể cô, toàn bộ tinh lực đều phóng thích lên người cô.

Cậu muốn xuất tinh vào trong cô, đánh dấu cô, bắn tinh dịch đến cạn khô thì lại đổi thành nước tiểu...

Phàm là tất cả dịch cơ thể có thể làm cho cô dính mùi của cậu thì cậu đều dùng hết. Ngang ngược và táo bạo như thế cũng chỉ vì muốn giành cô thuộc về riêng mình cậu.

Tinh thần mê muội, lãng phí thể chất.

Cho đến khi ý thức rơi vào khoảng trống, dục vọng rút lui, mệt mỏi kéo đến thì cậu mới có được một giấc ngủ ngắn ngủi.

Khoảng thời gian đó trôi qua hoang đường cỡ nào, Hình Chính không hề muốn nhớ lại.

Người đàn ông khuôn muốn trả lời, Kinh Hà cũng không gặng hỏi. Dù sao…

"Được rồi, nhìn xem! Không phải như thế này là khôi phục rồi sao?"

Dưới sự "khôi phục" của Kinh Hà, gậy thịt dưới thân người đàn ông lại đứng lên một cách hùng vĩ một lần nữa.

Nhìn cậu nhỏ của mình khôi phục lại trạng thái hùng vĩ, Hình Chính trợn mắt há hốc mồm.

Cậu muốn nó đứng lên thì nó không nghe, ngược lại Kinh Hà chỉ mới vuốt ve vài cái đã khiến nó ngoan ngoãn đứng lên…

Thứ này thật sự mọc trên người cậu à?

Hình Chính khịt mũi, uất ức chớp mắt nhìn Kinh Hà: "Xong rồi, sau này nó chỉ nghe lời chị thôi. Phải làm sao bây giờ?"

Kinh Hà bị chọc đến cười khanh khách. Cô cầm vật thô cứng kia nhắm ngay tiểu huyệt của mình: "Vậy chẳng phải là tốt hơn sao? Chị muốn dùng lúc nào thì dùng, chị mà không muốn dùng thì không ai có thể dùng được." Nói xong, cô từ từ hạ thắt lưng xuống, tiểu huyệt nuốt chửng cả nửa gậy thịt.

"A..." Đột nhiên bị bao bọc bởi sự ấm áp khiến Hình Chính không kìm được mà rên rỉ.

Lần thứ hai nhớ lại được sự ấm áp này, tiểu huyệt chật hẹp mềm mại siết chặt lấy phân thân của cậu, vội vàng muốn ép tinh dịch ra.

"Chị..." Cậu vô thức nỉ non một tiếng, giọng nói khàn đặc.

"Ngoan, A Chính rất tuyệt! Nhìn xem, tất cả đều ở chỗ chị."

Kinh Hà lại hạ thấp thắt lưng, nuốt chửng nửa gậy thịt còn lại vào trong.

Cô xoa lọn tóc buông xõa của người đàn ông rồi cúi người, nâng ót Hình Chính, đưa bầu sữa đến bên miệng cậu.

Tuy rằng kinh nghiệm của Hình Chính không tính là nhiều nhưng cũng là người từng trải. Sau khi hiểu được ý đồ của Kinh Hà, cậu ngoan ngoãn ngậm lấy nhũ hoa anh đào vào miệng, mút một cách cẩn thận.

"Ngoan lắm!" Kinh Hà cười, vỗ cậu hai cái như để cổ vũ rồi lập tức bắt lấy tay phải của cậu đưa đến chỗ hai người giao hợp: "Thử xoa chỗ này giúp chị nhé!"

Trước tiên cô cho cậu làm quen nơi giao hợp không một khe hở của họ, cảm nhận được nơi bị thấm ướt do chất dịch trộn lẫn của họ có bao nhiêu gợi tình.

Môi âm đạo của cô đặt trên bìu của cậu, lông vùng kín của họ đan vào nhau, đã không còn phân biệt được từ lâu.

Kinh Hà rút một ngón tay của Hình Chính, xuyên qua khu rừng rậm tìm được hạt đậu nhỏ cương cứng ẩn giấu phía dưới. Tay cô dẫn dắt ngón tay cậu từ từ xoa nắn hạt đậu nhỏ.

Nhìn thấy cơ thể Kinh Hà hơi run rẩy theo từng cái xoa nắn, Hình Chính ý thức được có thể đó chính là "công tắc làm cho Kinh Hà thoải mái" mà cậu muốn.

Chàng trai sáng dạ lập tức hành động. Cậu lại thêm một ngón tay, thoát khỏi sự dẫn dắt của Kinh Hà, tự trêu chọc âm vật của cô.

Lúc thì vẽ vòng tròn, lúc thì đẩy ép, lúc thì dùng hai ngón tay để kẹp, lúc thì nhẹ nhàng nhéo rồi từ từ bóp...

Hình Chính cũng đang mút ngực Kinh Hà, đầu lưỡi cậu đùa bỡn nhũ hoa anh đào dựng đứng kia nhưng ngón tay vẫn không quên kích thích âm vật mẫn cảm của cô, muôn hình muôn vẻ đa dạng.

"A... Phải! Đúng vậy... Ừm, A Chính tuyệt quá!..."

Lúc này Kinh Hà hoàn toàn thả lỏng, vừa khen ngợi không tiếc lời vừa đung đưa thắt lưng nhả gậy thịt ra rồi lại nuốt chửng vào.

Gậy thịt thô cứng bị nhăn khi ra vào tiểu huyệt. Tư thế người phụ nữ ở trên thuận tiện nuốt lấy gậy thịt, hầu như là chẳng bỏ sót thứ gì.

Kinh Hà khống chế tần suất và lực ra vào, điều chỉnh góc độ va chạm để mỗi lần ra vào đều có thể cọ đến nơi khiến cô thoải mái nhất.

Quy đầu vùi vào thịt mềm mại giống như muốn chống vào khoảng không gian chật hẹp tạo ra hình dạng độc nhất thuộc về mình.

Nhưng mà hết thảy đều vô ích. Sau khi rút ra lại tiến vào, huyệt đạo nhỏ hẹp đã khôi phục như lúc ban đầu, cũng càng lúc càng siết chặt và mút mạnh hơn.

Trong phòng bệnh đơn, giường bệnh trắng tinh phập phồng lên xuống. Âm thanh mập mờ tình ái của đôi nam nữ bị đè nén đến mức chỉ hai người mới có thể nghe được.

Thỉnh thoảng ngoài cửa vang lên tiếng bước chân của y tá hoặc bệnh nhân đi ngang qua làm kích thích hai người dưới chăn càng thêm hưng phấn.

Buổi trưa từng bắn một lần mà lúc này Hình Chính mạnh mẽ và táo bạo hơn rất nhiều, mãi mà cũng chưa có dấu hiệu muốn bắn.

Mà Kinh Hà, người được kích thích các điểm mẫn cảm trên cơ thể không ngừng đã đạt đến đợt cao trào đầu tiên. Tiểu huyết tăng tốc co rút, ra sức đón lấy tinh hoa từ gậy thịt.

Hình Chính cắn nhẹ nhũ hoa của Kinh Hà. Khi cô dừng động tác hưởng thụ đợt cao trao, bàn tay cậu bắt lấy cặp mông vểnh lên, hạ thân cô chợt tăng tốc đưa đẩy.

"A, không... A Chính..."

Kinh Hà còn đang ở đỉnh cao của cơn sóng tình nên đương nhiên không chịu nổi gia tốc của tiết tấu này. Hai tay cô đặt trên ngực cậu, hai mắt mơ màng.

"Đợi em với! Chị, em cũng muốn cùng chị…" Hình Chính thở hổn hển, cắn răng dùng sức đẩy thân dưới của mình.

Nương theo quấn quýt cùng với tiểu huyệt của Kinh Hà đến lúc cao trào, Hình Chính cùng cô leo đến đỉnh cao của dục vọng như ý nguyện. Cậu run rẩy rót chất lỏng ấm nóng vào sâu trong tiểu huyệt.

Hai người cùng nhau đắm chìm trong sự thỏa mãn của đỉnh cao dục vọng. Kinh Hà nằm sấp trên người Hình Chính, bởi vì cơn mệt mỏi ập đến như thủy triều mà buồn ngủ nhắm mắt lại.

Trong hơi thở cô mang theo mùi hương đặc trưng phả lên khuôn mặt Hình Chính khiến hai gò má người đàn ông ửng hồng.

Thủy triều dục vọng vừa rút lui lại có dấu hiệu quay lại.

Hình Chính cẩn thận nhúc nhích cơ thể, cố hết sức để Kinh Hà gối đầu lên vai cậu.

Cô ngủ thiếp đi, đầu cọ vào người Hình Chính như bản năng, tìm một góc độ thoải mái để gối đầu rồi lại ngoan ngoãn không nhúc nhích nữa.

Hình Chính không muốn phá vỡ khoảnh khắc bình yên này nên chỉ đành thu tâm tư lệch lại, kéo chăn đắp kín hai người.

Làm xong tất cả, ngay cả Hình Chính cũng cảm thấy kinh ngạc bởi bản thân mình.

Cậu có thể dễ thỏa mãn như vậy sao?

Không thể tin được.

Nếu trước kia thì e là cậu chỉ biết tham lam vô độ, nghĩ đủ mọi cách để tìm được niềm vui trên người Kinh Hà cho đến tận khi tiêu hao hết phần sức lực cuối cùng thì mới chịu thôi.

Cũng là sau khi trải qua mất mát mới biết trân trọng.

Lần này mất đi mà lấy lại được, Hình Chính cũng không dám phạm phải sai lầm chết người kia nữa. Cậu thật sự rất sợ.

Trán Hình Chính chạm nhẹ vào đầu Kinh Hà. Cậu cũng nhắm mắt lại, hưởng thụ giây phút được gần gũi thân mật với người yêu.

**

Khi Kinh Hà thức giấc, bầu trời ngoài cửa sổ phòng bệnh đã tối đen. Cô sững sờ hai giây rồi vội vàng chống người ngồi dậy làm đánh thức người đàn ông đang ôm cô vào lòng.

"Chị?"

Giọng nói của Hình Chính vốn gợi cảm giờ lại mang theo sự khàn khàn đặc trưng của người còn ngái ngủ. Cậu lười biếng dùng đầu cọ cánh tay cô: "Chị muốn đi sao?"

Cậu hỏi đáng thương như vậy khiến Kinh Hà hơi không đành lòng. Cô chỉ trả lời một tiếng ừm.

Trong phòng tối tăm, Kinh Hà giơ tay bật nhỏ trên đầu giường bệnh.

Ánh sáng trắng mờ nhạt chiếu từ trên cao xuống tạo thành một nửa bóng tối trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Hình Chính.

Thấy rõ vẻ mặt không nỡ của cậu, Kinh Hà cảm thấy hơi áy náy. Cô vươn tay xoa mái tóc tán loạn của cậu: "Ngày mai chị còn muốn mở cửa hàng nên phải về. Ngày mai bán xong chị sẽ đến đón em xuất viện, ngoan ngoãn chờ chị nhé?"

Dường như nhận được một lời hứa, cuối cùng Hình Chính cũng gật đầu. Sự mong chờ trong đáy mắt cậu cũng không che giấu được.

Lúc Kinh Hà vệ sinh cá nhân, ánh mắt Hình Chính chưa từng rời khỏi cô. Bị cậu nhìn chằm chằm khiến cô hơi mất tự nhiên.

"Sao em cứ nhìn chị mãi thế? Nhìn chưa đủ à?"

Hình Chính lắc đầu rồi nói suy nghĩ trong đầu mình ra: "Hình như chị rất vui. Lần này em làm cho chị thoải mái sao?"

Cậu vẫn rất để ý vấn đề này. Lúc trước cũng vì lo âu chuyện này mà suýt nữa cậu đã liệt dương.

Đối với câu hỏi thẳng thắn của người đàn ông, Kinh Hà dở khóc dở cười nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút rồi lại gật đầu.

"Ồ, quả nhiên lần trước em không làm chị thoải mái." Cậu hơi thất vọng cúi mặt xuống.

Trong lúc nhất thời Kinh Hà còn chưa kịp phản ứng lần trước là lần nào. Khi nhận ra ý cậu là đêm đầu tiên họ vui vẻ thì cô lắc đầu: "Không, đêm đó chị cũng rất thoải mái."

"Nhưng đêm đó sau khi chị thức dậy thì rất mất hứng. Sao lần này lại vui vẻ như vậy?"

Bản thân Kinh Hà bị hỏi đến choáng ngợp. Cô biểu hiện rõ ràng vậy sao?

Suy nghĩ một lúc, cô đưa ra quan điểm chủ quan của mình: "Chỉ riêng về cảm xúc sinh lý mà nói thì bất kể là đêm ở núi Minh Sơn hay lần này thì chị đều rất thoải mái, rất sảng khoái. Nhưng về mặt tâm lý mà nói thì lần này khiến chị vui hơn lần trước. Đại khái là như vậy được chưa?"

Hình Chính nhíu mày: "Tâm lý? Tại sao?"

"Lần trước thì hầu như chị đều bị động tiếp nhận sự trêu chọc của em, ngoại trừ thúc thì vẫn là thúc nhưng lần này thì khác. Em biết dùng tay vuốt ve còn có thể dùng lưỡi để khiêu khích, như thế sẽ mang lại cho chị cảm giác em thật sự muốn chị vui vẻ. Chị cũng có được cảm giác quan tâm, được tôn trọng chứ không phải chỉ vì phát tiết dục vọng."

Nói đến đây, Hình Chính chợt hiểu ra: "Nói cách khác thì chị thích quan hệ tình dục tương tác hơn phải không?"

"Hình như là vậy." Kinh Hà gật đầu.

Hai mắt Hình Chính chợt sáng ngời giống như cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề khó khăn quấy rầy mình bấy lâu nay.

"Em biết rồi, sau này em sẽ cố gắng gấp bội để làm cho chị vui vẻ!"

Nhìn đôi mắt trong veo tựa như ngân hà của cậu, nội tâm Kinh Hà nhất thời cảm thấy chột dạ.

Tuy nói ngủ là ngủ nhưng cũng không có nghĩa là cô có thể mở cửa sau cho cậu.

Cô phải giải thích thế nào với cậu về việc cậu có thể gia nhập đại gia đình của họ hay không thì còn phải xem bản thân cậu có cố gắng hay không?

***

Khi Kinh Hà về đến nhà, phòng khách tối om.

Dự cảm không lành, cô thận trọng bật đèn treo trên cao. Quả nhiên Kinh Hà thấy Tôn Lục nghiêm túc ngồi trên sofa giống như một bức tượng Tu La.

Kinh Hà nuốt nước bọt, ra vẻ bình tĩnh hỏi anh: "Sao anh không bật đèn?"

Tôn Lục quay đầu nhìn cô hai giây, ánh mắt kia khiến Kinh Hà hơi sợ hãi.

Anh không nói một lời mà chỉ đứng dậy, bước vào phòng ngủ chính, không thèm ngoảnh đầu lại.

Đóng cửa rồi lại khóa cửa, không gian yên tĩnh đến lạ.

Kinh Hà líu lưỡi.

Khỉ nhỏ lại tức giận rồi, chỉ cần dỗ dành là được.

Kinh Hà bất đắc dĩ thở dài, vừa xoay người lại nhìn thấy bữa tối nguội lạnh trên bàn. Chén đũa đã bày ra cho cô, còn là vị trí mà cô thường ngồi.

Hai người đàn ông trong nhà đều tốt như vậy nhưng Kinh Hà lại hái hoa ngắt cỏ ở bên ngoài.

Kinh Hà đang gánh chịu bản án lương tâm nhưng vẫn ngồi xuống ăn sạch bữa cơm tối do Tôn Lục chuẩn bị.

Vốn dĩ cô định đi tìm Tôn Lục giải thích, vuốt lông một phen nhưng kết quả cửa phòng bị khóa trái, không hề có ý định cho cô vào.

Gõ cửa hai cái cũng không ai đáp lại, Kinh Hà lại đi gõ cửa phòng Thiên Ngọc Cẩn.

Thiên Ngọc Cẩn mở hé cửa, nửa khuôn mặt đen kịt lộ ra mang theo biểu cảm áy náy: "Cô Kinh, anh sắp đến hạn nộp bản thảo rồi. Khoảng thời gian gần đây anh bận chăm sóc anh trai nên chưa theo kịp tiến độ. Có thể khoảng thời gian này anh không thể cùng em được."

Lý do chính đáng như vậy nên Kinh Hà cũng không tiện nói gì nữa mà chỉ có thể gật đầu, nhắc nhở anh vài câu chú ý cơ thể rồi rời đi.

Đương nhiên cô có thể nhìn ra hai người đàn ông này đang âm thầm kháng nghị. Chẳng qua đang là bên đuối lý nên ngay cả tư cách oán giận cô cũng không có.

Cũng may trong nhà không chỉ có ba người họ. Kinh Hà rửa mặt xong thì ôm lấy Tiểu Dứa đang nằm trong ổ mèo trong phòng khách rồi trực tiếp bế nó vào phòng, hôn lấy hôn để một trận đã đời.

Đại khái là ngửi được mùi hương đàn ông xa lạ lưu lại trên người cô nên nó vô cùng kháng cự kêu vài tiếng meo meo, còn dùng vuốt nhỏ đẩy mặt cô, không cho cô gần gũi.

Kinh Hà bắt nó lên giường rồi đè hai chân trước của nó, ngang ngược vùi đầu vào cái bụng mềm mại của nó hít hà một trận.

Cô hết cách với hai người đàn ông kia thì còn không thể xử được con mèo nhỏ này sao?

"Ngoan ngoãn để chị hít mấy hơi. Nếu em mà còn như vậy thì sau này chị sẽ không ôm ấp em nữa!"

Nghe câu uy hiếp này sao Tiểu Dứa còn dám kháng nghị. Nó đành phải ngoan ngoãn nằm xuống mặc cho Kinh Hà hôn hít.

Hết cách rồi, ai bảo bây giờ nó chỉ là một con mèo yếu đuối?

Nếu không thể phản kháng thì chỉ có thể ngoan ngoãn hưởng thụ vậy.

**

Kinh Hà hôn hít mèo đến ngủ thiếp đi. Trong giấc ngủ mơ màng, cô cảm nhận được mình rơi vào một vòng tay vững chắc.

Hai cánh tay cường tráng của người đàn ông mang theo dục vọng chiếm hữu nồng nặc, siết chặt cô trong không gian nhỏ do anh tự tạo ra.

Kinh Hà giãy dụa hai cái nhẹ nhưng không thể tránh thoát được. Cô mơ màng lẩm bẩm: "Anh Lộc Lộc?"

Nếu không được cô cho phép thì Thiên Ngọc Cẩn sẽ không dám bước vào phòng cô. Nghĩ đến thì chỉ có Tôn Lục có thể làm như vậy.

Nhưng nghe được cách gọi của cô, hô hấp người đàn ông chợt trở nên nặng nề. Anh vùi đầu vào cổ cô, mút lấy da thịt mềm mại của cô như trút giận.

Bàn tay luồn vào dưới áo ngủ của cô nắm lấy đôi bầu sữa. Đầu ngón tay chọc vào nhũ hoa, khiêu khích nó dựng đứng.

Ngụ ý ẩn chứa trong hành vi của người đàn ông càng lúc càng rõ ràng. Xuất phát từ áy náy với Tôn Lục, Kinh Hà nghĩ thầm quả thật mình nên an ủi anh một chút. Thế nên cô chủ động vểnh mông cọ vào bụng dưới của người đàn ông.

Cách một lớp quần ngủ, Kinh Hà ý thức được người đàn ông không có một tấc vải che thân. Gậy thịt hùng vĩ kia càng thô to, cương cứng hơn dưới sự khiêu khích của mông cô.

Kinh Hà bật cười khanh khách, thầm nghĩ tên này đúng thật là không thèm che giấu gì mà trực tiếp trần truồng bò lên giường cô.

Tiếng cười này lọt vào tai người đàn ông lại càng giống như trào phúng, kích thích anh xoay người đè Kinh Hà dưới thân.

Bàn tay anh cởi quần ngủ của cô, đầu gối tách hai chân cô ra. Tay nâng nhẹ vòng eo cô lên, vật khổng lồ cương cứng nương theo lỗ âm đạo đã ướt át từ lâu tiến vào bên trong, lấp đầy khoảng không gian chật hẹp.

"Ưm…"

Sự xâm nhập đột ngột khiến cổ họng Kinh Hà phát ra tiếng rên rỉ như mèo con, nũng nịu quyến rũ lòng người.

Cô không thích ứng mà vặn vẹo vòng eo, cái mông nhỏ cọ lên cơ bụng của người đàn ông, nhất thời nội tâm dấy lên một nghi vấn nhỏ.

Anh Lộc có khỏe mạnh như vậy không?

Nghi ngờ trong đầu Kinh Hà xuất hiện chưa được ba giây đã bị từng đợt luân động đột nhiên tăng tốc xua tan.

Người đàn ông ra vào tiểu huyệt mềm mại của cô, tinh hoàn to lớn đập vào âm hộ của cô theo từng đợt luân động làm phát ra tiếng bạch bạch lanh lảnh vang dội.

Anh xé rách bộ đồ ngủ lỏng lẻo trên người cô, đôi môi nóng rực hôn lên sống lưng ướt đẫm mồ hôi của cô giống như du khách đi bộ trên sa mạc cuối cùng cũng phát hiện ra ốc đảo, đói khát uống dòng suối ngọt trong vắt trước mặt.

Đã lâu Kinh Hà không được cảm nhận tình dục mãnh liệt như vậy.

Kịch liệt, áp chế, hoàn toàn không thể phản kháng. Cô chỉ có thể nâng hông lên, giống như một con thú cái đang động dục tiếp nhận sự xâm nhập của người đàn ông.

"A, anh…"

Theo từng đợt ra vào mạnh mẽ kịch liệt của người đàn ông, Kinh Hà đều kêu to mà không hề che giấu tiếng rên phóng đãng của mình.

Mỗi khi cô nũng nịu ừm một tiếng, người đàn ông sẽ đau lòng thả chậm tốc độ nhưng khi cô gọi một tiếng anh thì người đàn ông lại thúc một cách hung ác hơn, giống như là trừng phạt nhưng cũng giống như khen ngợi.

Lúc nhanh lúc chậm, toàn lực tiến công. Kinh Hà nhanh chóng xuất tinh dưới sự luân động của người đàn ông vẫn không biết mệt mỏi, dâm thủy chảy ra như lũ vỡ đê dính đầy ga giường.

Kinh Hà xuất tinh một đợt rồi lại một đợt, khoái cảm chạy dọc khắp cơ thể. Giờ trong đầu cô chỉ còn bột nhão, tiểu huyệt co rút không biết mệt mỏi như thể muốn siết chặt dương vật, vắt đến không còn một giọt mới thôi.

Cô cứ bị đè trên giường quan hệ không biết bao lâu. Cuối cùng cho đến tận khi hai người đều sức cùng lực kiệt thì cuộc vui này mới được hạ màn.

Kinh Hà mệt đến mức không mở mắt nổi. Cô nằm sấp trên giường, ý thức mơ hồ chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của người đàn ông đang ôm lấy mình.

Đây là lần đầu tiên cô thấy Tôn Lục ngang ngược mạnh mẽ khi lên giường như vậy. Thế nên có thể biết được lúc này rất tức giận.

Bây giờ trận chiến cũng đã kết thúc, có phải anh nên bình tĩnh lại không?

Quả nhiên người đàn ông bắt đầu vỗ về cô sau khi xong việc. Bàn tay anh nhẹ nhàng xoa bóp theo thắt lưng cô, thỉnh thoảng cánh môi còn hạ xuống vai và cổ cô, thay cô xoa dịu sự trống trải mà cô chưa thể nguôi ngoai sau khi thủy triều rút lui.

Mặt anh cọ nhẹ gò má Kinh Hà. Vốn là một động tác rất dịu dàng nhưng lại làm cho Kinh Hà tỉnh táo hơn phân nửa từ trạng thái mơ màng.

Tuy nói kinh nghiệm của cô cũng không tính là phong phú nhưng cô vẫn nắm rõ hành vi của hai người đàn ông trong nhà đến bảy, tám phần.

Tuy Tôn Lục cũng thích cọ cô nhưng anh thích thái dương hơn là gò má.

"Anh Lộc Lộc?" Cô lại lên tiếng lần nữa để thăm dò, trong lòng nhất thời kích động.

Anh không phải Tôn Lục sao?

Anh là ai?

Cơ thể Kinh Hà cứng ngắc trong nháy mắt, nhịp tim cũng đập nhanh hơn một cách đột ngột làm cho người đàn ông phía sau biết mình đã bại lộ.

Anh thở ra một hơi, giọng nói trầm khàn nhẹ nhàng vang lên bên tai Kinh Hà: "Không phải, là tôi."

Nghe lại giọng nói làm cho Kinh Hà kinh hồn bạt vía vô số đêm khiến cô lập tức muốn giãy dụa theo phản xạ có điều kiện nhưng lại bị người đàn ông dễ dàng ghìm tay, chân lại.

"Ngoan nào, đừng kích động, đừng kích động!"

Người đàn ông dịu dàng trấn an cô gái nhỏ dưới thân. Hạ thân của hai người còn chưa tách ra lại vì sự giãy dụa của cô mà càng dính chặt vào nhau.

Cảm nhận được gậy thịt trong tiểu huyệt lại có dấu hiệu thức tỉnh, Kinh Hà chợt cảm thấy suy sụp. Cô trực tiếp chửi ầm lên: "Súc sinh! Thu Diệp Đình, anh là tên súc sinh! Sao anh dám chạm vào tôi? Sao anh dám làm như thế?"

Cô điên cuồng hét lên, lửa giận thiêu đốt lý trí.

Cô không chỉ không dễ tha thứ cho sự xâm phạm lần nữa của Thu Diệp Đình mà càng không dễ tha thứ cho bản thân mình vừa phóng đãng vài phút trước.

Cô thật sự phối hợp với Thu Diệp Đình!

Vừa nhớ đến mình còn chủ động vểnh mông mời Thu Diệp Đình tiến vào, Kinh Hà thật sự muốn nghiến nát răng.

Đó là tên cầm thú từng dùng chân giẫm đạp tôn nghiêm của cô một cách tàn nhẫn. Sao cô có thể không biết xấu hổ mà rên rỉ dưới thân Thu Diệp Đình như thế?

Nếu vậy thì rốt cuộc cô đấu tranh tới ngày hôm nay là vì cái gì?

Tuy rằng đã sớm đoán được kết quả sẽ như vậy nhưng thái độ phản kháng kịch liệt của Kinh Hà vẫn khiến trái tim ngạo mạng từ trước đến nay của Thu Diệp Đình bị vò thành một khối giấy.

Thời gian vui vẻ vài phút trước giờ đã trở thành ảo ảnh của cuộc sống. Hình ảnh thân mật như thế lại trở thành vũ khí sắc bén làm tổn thương lẫn nhau sâu sắc nhất.

Bé cưng, bé cưng à.

Có phải chỉ khi tôi hoàn toàn biến mất thì oán hận của cô mới có thể nguôi ngoai không?

Thu Diệp Đình im lặng đón lấy những lời chửi bới, nguyền rủa của Kinh Hà cho đến tận khi cô mắng đến mệt mỏi anh mới vừa hôn tai cô, vừa nhỏ giọng vỗ về: "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!" Anh thì thầm với tông giọng trầm thấp, thận trọng và thấp kém: "Từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa. Tôi bảo đảm."

Kinh Hà chợt bừng tỉnh từ giấc mơ, nhìn trần nhà tối tăm trong phòng ngủ, tim cô đập thình thịch.

Cô vội vàng hít vài hơi thật sâu rồi mới ngồi dậy bật công tắc mở đèn, kiểm tra từ đầu đến chân mình.

Bộ đồ ngủ của cô vẫn còn nguyên vẹn, trên người cũng không có bất kỳ dấu vết nào. Duy chỉ có tiểu huyệt còn ẩm ướt báo hiệu giấc mơ hoang đường kia.

Cô lại quan hệ với Thu Diệp Đình trong mơ một lần nữa.

Kinh Hà hơi uể oải vỗ hai má như đang nhắc nhở mình bình tĩnh.

Tên khốn đó có gì tốt mà xứng đáng được cô mơ thấy hết lần này đến lần khác?

Là do bên cạnh thiếu đàn ông sao?

Hay con sư tử lớn của cô thủ dâm không được?

Nghĩ đến sư tử, Kinh Hà chợt nhận ra Tiểu Dứa đã biến mất.

Cô nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng nó đâu.

Kinh Hà hốt hoảng xuống giường tìm nó, sự bất an dần dâng lên.

Cửa phòng khóa trái, chân của tên nhóc kia cũng chưa khôi phục hoàn toàn. Nó có thể đi đâu?

Dưới bàn trang điểm không có, gầm giường cũng không có. Chẳng lẽ là biến trở lại hình người?

Khi Kinh Hà vừa nghĩ thế thì chợt phát hiện trên ga giường có một mảng ẩm ướt nhỏ.

Vị trí ướt gần đầu giường, xem ra không phải dâm thủy của cô làm ướt do mộng xuân. Vậy chỉ có thể là…

Kinh Hà nhíu mày, trực tiếp đẩy cửa trượt của tủ quần áo ra một cách máy móc.

"Sao, cho rằng làm chuyện xấu rồi trốn đi là không sao à?" Kinh Hà khoanh tay trước ngực nhìn tên nhóc ngồi xổm cuộn tròn người trong góc tủ chằm chằm, cất giọng chất vấn nó.

Tiểu Dứa lo lắng sợ hãi chớp mắt, cái miệng nhỏ hé mở muốn kêu meo meo nhưng lại dừng lại.

Kinh Hà tức giận bế nó ra rồi ấn nó lên ngay địa đồ mà nó đã vẽ ra: "Đây có phải là em tiểu hay không?"

Tên nhóc giả vờ ngửi rồi rũ tai, meo một tiếng, thành thật thú nhận bản thân là tội phạm.

"Em nha, em nha."

Kinh Hà nghiến răng nghiến lợi giơ tay lên cao nhưng cuối cùng chỉ vỗ nhẹ vào cái mông mập mạp của Tiểu Dứa.

"Là chị quên cho em đi tiểu thường xuyên mà còn đưa em lên giường. Đây là lỗi của chị, chị không trách em, em không cần phải trốn."

Trải qua khoảng thời gian điều trị này, tình trạng sức khỏe của Tiểu Dứa tốt hơn rất nhiều nhưng vấn đề đại tiện vẫn chưa giải quyết được, nửa người dưới của nó cũng không có cảm giác.

Giường cách tủ quần áo một khoảng, thế mà con mèo mập này chỉ dùng hai chân trước để bò vào tủ quần áo. Có thể thấy được lúc xảy ra chuyện nó sợ mình bị trách cứ đến mức nào.

"Em không rơi xuống giường rồi bị thương lần nữa đấy chứ? Nhìn cái bụng của em kìa, mập mạp như vậy ngã xuống không đau sao?"

Kinh Hà xoa cái bụng to tròn của mèo mập, ngoài miệng nói những lời tổn thương nó nhưng trong lòng cô lại thấy nhói đau.

"Em có biết lúc không thấy em chị sốt ruột cỡ nào không? Sau này không được như thế nữa biết không?"

"Meo…"

Tiểu Dứa gật đầu, đôi mắt to lóe lên, không dám nhìn Kinh Hà.

Kinh Hà nhìn ra tên nhóc này vẫn còn lo lắng nên vươn hai tay nắm cái má mũm mĩm của nó, mạnh mẽ ép buộc nó nhìn thẳng.

"Tiểu Dứa, nếu em đột nhiên biến trở lại hình người rồi rời khỏi chỗ chị vậy thì nhất định phải quay về tìm chị biết không?"

Tên nhóc kia chậm chạp không chịu đáp lại, Kinh Hà cho rằng nó không muốn nên lập tức nghiêm túc.

"Nếu em không tìm chị trước tiên thì chị không cần em nữa. Sau này em có cầu xin thế nào thì chị cũng sẽ không làm bạn đời với em. Chị nói được làm được, em biết đấy."

Dưới lời tuyên bố nghiêm túc của Kinh Hà, Tiểu Dứa đành phải ngoan ngoãn gật đầu, không thể không meo một tiếng đáp lời.

Thấy tên nhóc kia đồng ý, Kinh Hà cười rạng rỡ, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của nó hôn lấy hôn để.

"Thế này mới phải. Cái mạng nhỏ của em là do chị cứu, chị còn chờ em báo ơn đây. Nếu em dám chạy trốn thì…"

Kinh Hà muốn nói lại thôi, chỉ nở nụ cười xấu xa không có thiện ý. Đột nhiên cô mượn đề tài để nói chuyện của mình: "Sao đêm nay em không chạy đến giấc mơ của chị? Hại chị mơ thấy chuyện mất hứng, em phải bồi thường cho chị!"

Cô ôm mèo mập, vừa xoa vừa hôn nó. Chà đạp nó một hồi mà Kinh Hà cũng không phát hiện có sự mất mát thoáng qua trong đôi mắt to tròn của Tiểu Dứa.

Đương nhiên là nó có vào giấc mơ để tìm cô, chỉ là cô không nhận ra mà thôi.

Sau đêm nay, nó quyết định chỉ là Tiểu Dứa của cô hết cả đời này, là một con mèo mà cô yêu thích như cô muốn.

Nhưng nếu một ngày nào đó không may nó trở lại thành người thì xin lỗi. Xin hãy tha thứ cho nó vì đã không thực hiện lời hứa trở về tìm cô.

Từ trước đến nay tổng giám đốc máu lạnh vô tình luôn được người người khen ngợi là sát phạt quyết đoán nhưng đây lại là lần đầu trong đời làm kẻ đào ngũ.

Chương kế tiếp