Mèo Con Muốn Báo Ân Cũng Thật Khó

Chương 111
Sau khi nghe vậy, Ô Miên lập tức căng thẳng: "Trốn nhà đi? Sao lại trốn nhà đi lúc này? Thầy có chắc chắn không? Không phải bị người ta bắt đi chứ?"

Bởi vì Tạ Cửu Triết vừa gặp nguy hiểm, Ô Miên thấy hơi lạ, xảy ra chuyện trước tiên phải nghĩ rằng có phải bị bắt đi hay không.

Mèo cam nói: "Không, trận pháp chưa bị động, hình như là gấu con tự chạy đi."

Trận pháp của làng Kính cũng được lưu truyền từ xa xưa, đã trải qua nhiều lần cải tiến, đừng nói Chấp không tìm được vị trí của Làng Kính, cho dù tìm được cũng không giải được.

Dù sao thời đại đang phát triển, trận pháp cũng trở nên phức tạp hơn, cho dù là Chấp ở thời hoàng kim, cũng chưa chắc có thể giải quyết trận pháp này, cho nên không thể là hắn.

Ô Miên có chút bối rối: "Vậy tại sao cậu ấy lại bỏ nhà đi? Thầy bắt nạt cậu ấy à?"

Mèo cam tức giận nói: "Thầy bắt nạt nó làm gì? Nó không biết nghe nói từ ai là em sắp kết hôn, ầm ĩ đòi đi dự tiệc đính hôn của em, em biết hoàn cảnh của nó, nó không thể hoá hình, còn không thể xuất hiện ở xã hội loài người vì nó thuộc quần thể đặc biệt, hơn nữa thiên phú có lúc không phát huy được, sao có thể cho phép nó đi, kết quả nhân lúc chúng ta không chú ý đã chạy ra ngoài. "

Tiểu Hoa có một biệt tài, có thể che dấu tung tích, nhưng không biết có phải do phong ấn hay không, biệt tài này có lúc thất bại.

Hóa ra là vì cậu, Ô Miên cảm thấy có lỗi, nói: "Vậy sao thầy không nói là em có thể về tổ chức một bữa tiệc đính hôn khác?"

Nhiều yêu tộc ở làng Kính không được phép đến dự tiệc đính hôn của cậu, yêu có địa vị đàng hoàng trong xã hội loài người không nhiều, tuổi thọ của yêu dài, muốn có thân phận đàng hoàng trong xã hội loài người cần không ngừng thay đổi, hơn nữa cần khống chế vẻ ngoài, sau đó mới sinh, lão, bệnh, tử cũng giống như con người.

Ngoại trừ những tiểu yêu vừa tu luyện có chút tiến bộ, tò mò về thế giới bên ngoài, những đại yêu đều không kiên nhẫn.

Vì vậy, Ô Miên luôn muốn tổ chức tiệc cưới khác ở làng Kính, tiệc cưới này sẽ chỉ mời yêu tộc từ làng Kính chứ không phải con người, nếu không muốn Tạ Cửu Triết biết vị trí của làng Kính, thì cho anh ngủ trước khi đưa anh tới là được.

Hừ, bịt mắt cũng không đáng tin cậy, người thông minh dù bịt mắt vẫn có thể nhớ được vị trí.

Tạ Cửu Triết tình cờ là một trong những người thông minh.

Ô Miên chắc chắn tin Tạ Cửu Triết, nhưng những người khác có thể không, cập tin rằng Tạ Cửu Triết sẽ hiểu.

Cho nên Tiểu Hoa cũng không cần lo không thể tham dự tiệc đính hôn của cậu.

Mèo cam cắn rứt lương tâm nói: "Không phải chúng ta chưa kịp giải thích sao?"

Ô Miên lạnh lùng nói: "Đừng giải thích, nhất định là thầy cố ý trêu chọc cậu ấy!"

Đại yêu ở làng Kính có một đại yêu đối xử với tiểu yêu khác tốt, đồ ăn ngon hay thứ gì thù vị cũng mang về, nhưng tính cách rất xấu, thích trêu chọc chúng, đặc biệt là thích làm chúng khóc.

Dung tích phổi của Ô Miên đều do họ rèn luyện, sau này cậu học được một phương pháp - ai làm cậu khóc, cậu có thể đến nhà đối phương khóc mấy ngày không ngừng.

Yêu, không xảy ra chuyện vì khóc quá nhiều.

Vì vậy, kể từ đó, yêu tộc trêu chọc Ô Miên đã ít hơn, nhưng Tiểu Hoa... tương đối đơn giản, lại thêm tiếng kêu của gấu trúc nhẹ nhàng, nên thường bị trêu chọc.

Lần này, mèo cam bọn họ có lẽ cũng trêu cậu ấy nên mới có chuyện.

Nhưng chắc chắn Tiểu Hoa cũng không hiểu đính hôn và kết hôn có nghĩa là gì, tại sao lại cố chấp như vậy?

Cậu cau mày nói: "Thầy, thầy nói với Tiêu Hoa cái gì? Bây giờ tìm không thấy nhất định là do thiên phú linh thông có tác dụng, còn không tìm được nữa, nhỡ bị đưa tới sở thú thì sao?"

Mèo cam lập tức nói: "Chúng ta tiếp tục đi tìm Tiểu Hoa, cúp điện thoại đi, đừng ảnh hưởng thầy!"

Ô Miên nghe âm báo bận trên điện thoại: ...

Cậu đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn Tạ Cửu Triết hỏi: "Đạo trưởng Duệ Minh nói thế nào?"

Tạ Cửu Triết nói: "Đạo trưởng Duệ Minh nói ông ấy đã cảm nhận được khí tức của Chấp, các đạo sĩ đã ra tay săn lùng, không chỉ có đạo môn, huyền môn hình như cũng rất coi trọng chuyện này, cho nên chúng ta không cần quá lo lắng."

Ô Miên gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, may mắn thay, con người khá đáng tin cậy.

Cậu không thể không tự hỏi, tuy yêu rất khó tu luyện, nhưng các thể đều mạnh, nhưng từ trước tới nay không phải đối thủ của loài người là vì yêu không hề đáng tin.

Tạ Cửu Triết hỏi: "Chú Quất nói gì?"

Ô Miên không thể nói với anh rằng họ trêu chọc đứa trẻ, đứa trẻ đã tức giận đến mức bỏ nhà đi, vì vậy anh phải nói: "Ở làng Kính cũng có chút chuyện, vì vậy họ cần phải bận một thời gian, nhưng đạo môn rất ít khi liên thủ với yêu tộc, trừ phi họ không giải quyết được."

Tạ Cửu Triết xoa đầu cậu nói: "Đừng lo lắng, không sao, chúng ta đi ngủ sớm đi, mai là ngày nghỉ à? Còn nhiều việc phải làm không?"

Ô Miên mệt mỏi lau mặt nói: "Buông ra, nhất định phải buông ra, nếu như còn không buông, em sẽ biểu tình với chú Đồ."

Cậu vốn cho rằng mình đã quen thuộc với các quy tắc, quy định và thủ tục của công ty, dù sao chi nhánh của nhà họ Đồ ở đây cũng sẽ không lớn hơn của Tạ gia.

Cuối cùng, cậu không ngờ điều khiến cậu bối rối đầu tiên chính là các thủ tục khác nhau do công ty tạo ra. Đừng nói là cậu, ngay cả Tạ Cửu Triết cũng có thể không biết rõ.

Dù sao Tạ Cửu Triết tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, tuy rằng trước đó anh đã đầu tư vào các công ty nhỏ nhưng cũng không phải tự mình làm thủ tục.

Bây giờ cuối cùng cũng kết thúc, còn nghỉ, con mèo sẽ kiệt sức!

Nhìn thấy bộ dáng tức giận của cậu, Tạ Cửu Triết không khỏi nở nụ cười: "Chú Đồ vì tốt cho em, nửa đầu năm làm xong hết, nửa cuối năm sẽ thả lỏng hơn rất nhiều."

Ô Miên dụi dụi vào trong lòng anh, lẩm bẩm nói: "Nghỉ ngơi, sao em làm sếp còn phải 996? Lúc em đi làm 996!"

"Chuyện đó là do em nghe thấy nghỉ làm hay nghỉ phép còn chạy nhanh hơn thỏ, khiến anh như đè nến em.” a giống như là bóp chết ngươi."

Ô Miên mỉm cười và cúi xuống hôn anh, rồi biến trở lại thành một con mèo.

Hết cách, không thể lấy lại cơ thể, cho nên cậu chỉ có thể đổi tâm thần.

Họ về phòng từ thư phòng phải đi qua sân, không thể để chú Trà những người khác thấy họ thay đổi đúng chứ?

Tạ Cửu Triết ôm con mèo vừa đi vừa chậm rãi nắm chân, vừa đi đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức quay đầu lại nhìn, anh há hốc mồm nói: “Miên Miên, hoa hướng dương e, tặng mất rồi!”

Ô Miên vốn định ngủ thiếp đi vì được anh vuốt ve, nhưng khi nghe được câu này, cậu như sắp bệnh chết đi sống lại, kinh ngạc ngồi dậy.

Cậu nhìn vào nơi trồng hoa hướng dương, phát hiện hướng dương lúc này chỉ còn lại một cọng, ngọn trơ trụi, đĩa hoa bay đi đâu mất.

Tạ Cửu Triết ôm cậu đi ra đó, phát hiện vết cắt rất gọn gàng, có lẽ phải dùng dao sắc bén vũ khí mới cắt được.

Tất nhiên, cũng có thể sử dụng các phương pháp khác.

Ô Miên ngẩng đầu nhìn Tạ Cửu Triết, Tạ Cửu Triết im lặng rồi hỏi: "Em nói…rốt cuộc anh ta nhắm vào anh hay hướng hướng?”

Ô Miên nghĩ vị khách không mời mà tới duy nhất tối nay chỉ có Chấp, cậu tức giận đến mức muốn ra ngoài tìm Chấp để lấy lại bông hoa hướng dương ngay lập tức.

Nghỉ gì mà nghỉ, không lấy lại được bông hoa hướng dương em không nghỉ!

Tạ Cửu Triết vội vàng ôm lấy cậu, nói: "Được rồi được rồi, đừng tức giận, giờ cũng không biết anh ở đâu, chờ tin tức của đạo trưởng đi."

Ô Miên lớn tiếng meo meo: Em biết, làm sao em có thể không biết? Anh ta cướp g hướng dương của em, em quen mùi hướng dương lắm.

Tạ Cửu Triết khó khăn ôm cậu về, sau đó bình tĩnh nói: "Anh không hiểu."

Ô Miên tức giận đến mức dùng chân vỗ vào cánh tay anh.

Nhưng cuối cùng cậu không thoát ra, vì sợ làm tổn thương Tạ Cửu Triết.

Sau khi trở về phòng, cậu lập tức biến thành hình người.

Vốn dĩ cậu muốn nhảy xuống, biến hình trở lại, nhưng Tạ Cửu Triết có thể lo cậu ấy sẽ tiếp tục chạy đi tìm Chấp nên đã dùng tay ngăn lại, vì vậy Ô Miên trực tiếp biến thành hình người trong vòng tay anh.

Tạ Cửu Triết giật mình, ngay lập tức kẹp chặt eo của Tạ Cửu Triết.

Cũng may Tạ Cửu Triết phản ứng nhanh, kịp thời ôm lấy cậu.

Ô Miên vỗ mạnh vào vai Tạ Cửu Triết, nói: "Để em xuống."

Tạ Cửu Triết ôm cậu trực tiếp ngã xuống giường, cười nói: "Rồi."

Ô Miên nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy hoa hướng dương quen thuộc, lập tức không vui: "Anh ta điên à, tới đây trộm hoa hướng dương?"

Cậu nói tại sao Chấp lại chạy đột ngột như vậy, nếu mục tiêu của anh ta thực sự là Tạ Cửu Triết, anh ta phải cố gắng hơn nữa đúng chú? Từ bỏ quá dễ, cảm giác không giống tên thành kinh hết lần này tới lần khác sống dậy để huỷ diệt thế giới.(Đọc truyện tại page Mầm Nhỏ Xinh)

Ồ, không, đến đây chỉ để ăn trộm một bông hoa hướng dương thì thật là bệnh hoạn.

Ô Miên lại gọi lại cho thầy, giọng của hồ ly trắng nghe có vẻ mệt mỏi: "Sao vậy? Đừng nói là lại xảy ra chuyện."

Sao đám trẻ này không để cho họ yêu tâm gì cả?

Ô Miên nói: "Chấp vừa lấy trộm bông hướng dương mà cháu tặng cho Tạ Cửu Triết. Bông hướng dương đó có gì đặc biệt không?"

Hồ ly trắng nghe xong cũng hơi ngạc nhiên: "Đặc biệt? Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là được linh khí bồi dưỡng đã lâu, sinh ra biến dị, cho dù kết quả nhiều lắm cũng chỉ kéo dài tuổi thọ, không giúp ích gì."

Tạ Cửu Triết ở bên cạnh nói: "Không phải anh ta có tay sai à? Liệu có phải cho tay sai không?”

Hồ ly trắng phủ nhận phỏng đoán này: "Nói là có thể kéo dài tuổi thọ, cũng có nghĩa là hơi có tác dụng hơn thực phẩm chức năng, không thần kỳ như vậy."

Một nhóm người suy đoán hồi lâu cũng không hiểu tại sao Chấp lại mang hướng dương đi.

Sau khi cúp điện thoại, Ô Miên quay sang nhìn Tạ Cửu Triết: "Trước đây anh có ân oán gì với anh ta không, anh ta chỉ tới chọc anh thôi à?”

Tạ Cửu Triết phủ nhận, nói: "Anh chưa từng gặp qua anh ta."

Còn Chấp nói Để hay gì, liên quan gì đến anh? Cho dù thật sự là luân hồi, mấy ngàn năm trôi qua, liên quan gì đến anh?

Anh nắm tay Ô Miên, nói: "Được rồi, lát nói với đạo trưởng Duệ Minh bọn họ, nếu tìm thấy Chấp sẽ gọi em tới đá anh ta."

Ô Miên thở dài nói: "Thôi, em không đánh lại anh ta, hai người chúng ta chỉ làm gánh nặng thôi.”

Điều duy nhất họ có thể làm bây giờ là chờ đợi tin tức, cậu khá hiểu biết về bản thân.

Ô Miên ủ rũ trở lại phòng với Tạ Cửu Triết, Tạ Cửu Triết ôm, dỗ con mèo một lúc lâu mới được.

Lúc này, Chấp cầm hoa hướng dương vừa hái, xoay vòng, nhìn về hướng Lạc Hải, hỏi: “Chắc chắn đây là vật định tình giữa Tạ Cửu Triết và Ô Miên?"

Một lão giả hơn năm mươi tuổi bên cạnh lập tức cúi người nói: "Vâng, thưa chủ nhân."

Chấp kìm không thở dài, vậy sao họ không tới?

Anh ta tới cửa khiêu khích, chẳng lẽ khiêu khích không đủ?

Anh ta đã đợi cả đêm rồi!

Chương kế tiếp