Mèo Con Muốn Báo Ân Cũng Thật Khó

Chương 117
Tạ Cửu Triết chậm rãi thở phào, cảm thấy nếu thêm hai lần nữa, có lẽ còn chưa tới núi Thương Hà đã có thể chuẩn bị hậu sự rồi.

Anh đột nhiên nhận ra một chuyện, quay đầu lại nhìn Ô Miên, hỏi: "Vậy chiếc xe mà em lái...hoàn toàn không phải là do yêu vật hay tà tu tạo ra, mà là em, phải không?"

Ô Miên đang mài móng vuốt: ...

Cậu chậm rãi quay đầu lại, giả bộ kinh ngạc: "Em còn tưởng rằng anh đã sớm đoán được."

Tạ Cửu Triết đau đầu giay giữa lông mày, thế mà anh luôn nghĩ yêu vật hại cho Ô Miên, đâu nghĩ Ô Miên chính là yêu vật!

Ô Miên chột dạ nói: "Vấn đề này đợi mọi chuyện lắng xuống rồi nói."

Bây giờ không phải là lúc để tính sổ!

Tạ Cửu Triết xua tay: "Không sao, anh chỉ cảm giác vừa giải được một bí ẩn mà thôi."

Còn nói gì nữa? Lẽ nào đổ lỗi cho mèo? Mèo con có gì sai, nó chỉ muốn trả ơn.

Tạ Cửu Triết đã tự tư vấn tâm lý cho mình rất lâu, rồi hoảng hốt nhận ra sau này có lẽ bản thân anh sẽ gặp phải nhiều chuyện như vậy hơn.

Lúc này, anh đột nhiên nhìn thấy một đàn chim sà về phía xe của mình, anh vừa định nhắc nhở thì cảm thấy chiếc xe đột nhiên tăng tốc, lao ra ngoài như tên lửa.

Đây thật sự không phải do anh cường điệu, lúc ấy anh cảm giác áp vào lưng ghế do quán tính!

Không chỉ Tạ Cửu Triết không chuẩn bị trước, đàn chim đang lao tới dường như cũng không chuẩn bị trước, khi chúng lao xuống thậm chí còn không đuổi kịp nổi khói xe, đã lần lượt lao xuống đất, yếu ớt nằm bệt trên mặt đất, con nào khá hơn thì đứng trên mặt đất, xoay hai lần rồi ngã xuống.

Chỉ có vài con chim phía sau không nhanh như vậy, chúng kịp thời giảm tốc, sau đó xoay giữa không trung nhìn chiếc xe gần như khuất bóng trong giây lát.

Ô Miên quay đầu nhìn lại, mặc dù cậu hoàn toàn không nhìn thấy những con chim đó, nhưng cậu vẫn tự hào nói: "Còn muốn dùng chút thủ đoạn này ngăn bọn mình?”

Tạ Cửu Triết cố gắng hít sâu một hơi, khó khăn nói: "Dù em tránh được một kiếp không dễ, nhưng có thể hiểu người bình thường như anh không?"

Đối với anh mà nói, tốc độ này được tính là kích thích gấp bội cả về tinh thần lẫn giác quan!

Ô Miên quay đầu nhìn anh lập tức giật mình, vội vàng giảm tốc độ: "Rất... Rất nhanh à? Tốc độ tàu lượn siêu tốc của loài người không phải cũng rất nhanh sao?"

Tạ Cửu Triết thở ra một hơi, cảm giác chính mình như thở ra một phần linh hồn, chậm rãi nói: "Nhưng tàu lượn siêu tốc không kéo dài như vậy."

Tàu lượn dài nhất mới có bao nhiêu, ai dám đi tàu lượn siêu tốc dài như vậy?

Anh quay đầu nhìn Ô Miên, nói: "Mặc dù biết em đang rất vội, nhưng em lái ô tô nhanh hơn cả tàu cao tốc, để chú rể của em không vắng mặt trong đám cưới, em có thể lái chậm lại không?"

Ô Miên rụt cổ: "Được... được."

Tuy nói như vậy nhưng thực ra hình như cậu không kiềm chế được, dù sau đó bọn họ cũng gặp phải rất nhiều chuyện kỳ lạ, vì dụ như một đàn chồn hương từ đâu lao ra, hay có người đào hang thỏ trên con đường đất giữa đêm.

Tạ Cửu Triết cảm thấy con đường này có lẽ là con đường dài nhất anh từng trải qua, thậm chí anh còn hoài nghi mình có thể kiên trì đi đến đích hay không.

Nhưng cuối cùng, anh phát hiện ra rằng thần kinh của anh cứng rắn hơn nhiều so với anh tưởng tượng.

Ô Miên như đang bung lụa, để không chậm chế, gặp đám động vật nhỏ đột nhiên lao ra, cậu dứt khoát bay lên tránh.

Nếu đám động vật nhỏ ở trong một đàn, thì bay lâu hơn một chút.

Tạ Cửu Triết không biết nên miêu tả như thế nào, nói đó là tàu lượn siêu tốc, nhưng vẻ êm ái hơn, nói đó là ô tô, nhưng anh chưa từng thấy ô tô nảy nào có thể bay cao như vậy!

Tạ Cửu Triết lúc đầu nắm chặt tay vịn tới cuối chỉ ngồi yêu dùng máy tính gửi email cho Giang Vân, có trời mới biết anh đã trải qua những gì!

Khi bước xuống xe, hít thở không khí trong lành về đêm, anh chợt có chút xúc động.

Anh nghĩ mình sẽ không thể ra khỏi chiếc xe này.

Sau khi xe dừng lại, anh quay đầu nhìn Ô Miên

Mèo cam và hồ ly trắng thấy bọn họ cũng hơi kinh ngạc: "Sao nhanh vậy?"

Ô Miên coi như chuyện đương nhiên: "Nhanh á? Em còn giảm tốc độ rồi đó, nếu không có thể nhanh hơn."

Mèo cam và hồ ly trắng quay đầu lại, liếc nhìn Tạ Cửu Triết tái nhợt đang đi theo, chúng cảm thấy rằng chúng đã hiểu ra điều gì đó trong nháy mắt, chúng nhìn Tạ Cửu Triết một cách thông cảm, hỏi: “Cảm thấy như nào?"

Tạ Cửu Triết cố hết sức giả vờ không sao, nói: "Không sao."

Hồ ly trắng không khỏi thán phục: " Cậu là người đầu tiên ngồi trên xe của Miên Miên còn không chửi được."

Chỉ điểm này, giao Ô Miên cho Tạ Cửu Triết xem ra không có vấn đề gì, nhưng đổi lại là người khác có lẽ thực sự không chịu nổi.

Tạ Cửu Triết không khỏi hỏi: "Miên Miên... thật sự không biết lái xe sao?"

Mèo cam u sầu nói: "Lúc đầu khi yêu cầu nó học, nó đụng phải hai ngôi nhà và một khu rừng trúc rồi lái xe xuống hồ, khiến mà yêu tộc dạy lái cho nó tức tới mức lập tức rời khỏi làng Kính, còn nói thà tới thế giới loài người làm giáo viên dạy lái còn hơn dạy cho nó."

Tạ Cửu Triết đột nhiên thở hổn hển, quay sang Ô Miên, nói: "Lỗi của cháu, cháu không nên khuyên em ấy học lái xe."

Đây chính là sát thủ đường đua truyền thuyết, nếu so ra thì phương pháp lái xe hiện tại của Ô Miên tuy có chút man rợ nhưng ít nhất cũng an toàn, tốt cho mọi người.

Ô Miên lập tức không vui: "Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm Chấp, cứu Tiểu Hoa, mọi người bàn chuyện lái xe để làm gì?”

Đặc biệt là thầy, dù ở trước mặt vị hôn phu của cậu cũng không biết giữ thể diện cho cậu!(Đọc truyện tại page Mầm Nhỏ Xinh)

Đạo trưởng Duệ Minh đang im lặng đột nhiên hỏi: "Tới đây nhanh như vậy, vậy camera dọc đường..."

Vẻ mặt Ô Miên cứng đờ, cậu nhìn ông ấy đầy áy náy: "Tôi... tôi quên xóa băng ghi hình rồi."

Đạo trưởng Duệ Minh không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, quay đầu liếc Long Trì, Long Trì lập tức chạy tới một bên gọi điện thoại.

Sau đó Đạo trưởng Duệ Minh cười nói: "Không sao, không sao, chỉ cần thông báo cho bộ phận liên quan là được, đừng lo."

Ô Miên lập tức vui vẻ nói: "Cám ơn đạo trưởng."

Đạo trưởng Duệ Minh xua tay: "Không có gì, sau này gặp phải chuyện phiền có thể tới tìm ta."

Mặc dù biết rằng là thầy của Ô Miên, nhưng đạo trưởng Duệ Minh vẫn muốn nhận Ô Miên làm đồ đệ.

Dù sao cũng không có quy định chỉ có thể bái một thầy, huống chi một là người một là yêu, không phải rất hời à?

Mèo cam ở một bên đột nhiên cảnh giác nhìn đạo trưởng Duệ Minh, cảm thấy người này không phải người tốt, có lẽ là muốn cướp đồ đệ của ông ấy đi.

Mèo cam nhìn đạo trưởng Duệ Minh, nói: "Đừng nhiều chuyện, cho dù có tốt với Miên Miên đến đâu, Miên Miên sẽ không nhận ngươi làm thầy."

Ô Miên trợn to hai mắt: "Cái gì? ÔNg muốn nhận ta làm đệ tử?"

Đạo trưởng Duệ Minh ho nhẹ một tiếng: "Ô tiên sinh cực kỳ tài giỏi, lão đạo thấy thế rất vui mừng, đúng là có suy tính này."

Mèo cam cười lạnh một tiếng: "Vậy ngươi nên suy nghĩ, con mèo lười này sao có thể tu đạo."

Ô Miên rất xấu hổ, nói: "Đúng vậy, tu đạo rất mệt."

Đạo trưởng Duệ Minh: ...

Tạ Cửu Triết nhìn họ, quả nhiien trò theo thây, tính khí bộc trực của Ô Miên đều được học từ mèo cam.

Hồ ly trắng ở một bên thấy bầu không khí dần dần trở nên lắng xuống, nên nói: "Còn ai nhớ Tiểu Hoa đang chờ chúng ta tới cứu không?"

Nhóm người này có thể chú trọng việc chính không?

Tạ Cửu Triết lập tức nói: "Trận pháp ở đâu? Cháu cần làm gì?"

Sự chú ý của Ô Miên ngay lập tức chuyển sang chuyện này, cậu lo lắng nắm tay Tạ Cửu Triết, nói: "Ở đâu? Ở đâu? Em cũng đi."

Tạ Cửu Triết xoay người lại, xoa đầu Ô Miên nói: "Yên tâm, nghe trưởng bối nói."

Hồ ly trắng chỉ vào một cái cây ở đằng xa, nói: "Từ đó đi vào."

Cây rất rậm rạp, phải ít nhất hàng chục người ôm hết thân cây mới vây được.

Tạ Cửu Triết kinh ngạc hỏi: "Vào từ đâu?"

Núi Thương Hà cũng là một danh lam thắng cảnh nhỏ tương đối nổi tiếng, thỉnh thoảng có người đến thăm, chưa từng nghe nói ở đây có cây to như vậy, nếu tuổi cây không nhỏ, chắc chắn phải được bảo vệ.

Mèo cam búng ngón tay: "Chưa thấy cũng không sao, bởi vì là giả, sau khi đi vào đó, lao thẳng vào thân cây, không cần sợ hãi, có thể thông qua trận pháp đi vào bên trong. Sau khi đi vào cứ đi tiếp, bên trong trận pháo có thể gặp vài linh thể ngăn cản, để Miên Miên gải quyết là được."

Tạ Cửu Triết theo bản năng hỏi: "Miên Miên cũng vào?"

Mèo cam còn chưa kịp nói, Ô Miên đã thuận miệng đáp: "Em đương nhiên phải vào, em phải bảo vệ anh."(Đọc truyện tại page Mầm Nhỏ Xinh)

Tạ Cửu Triết nói uyển chuyển: "Ý của cháu là các trưởng bối vào cũng gặp nguy hiểm, Miên Miên cũng sẽ bị như vậy?"

Ô Miên sững người, lo lắng nhìn mèo cam và hồ ly trắng.

Cậu lo lắng Tạ Cửu Triết đi vào một mình, nhưng lo lắng của Tạ Cửu Triết khá có lý, nếu như cả mèo cam lẫn hồ ly trắng đều không đối phó được trận pháp này, cậu tiến vào chẳng phải là trở ngại sao?

Mèo cam cười lạnh: "Cậu cho rằng con mèo nhỏ này có thể yên tâm ở chỗ này sao? Đi đi, dù sao hai người có một đường nhân duyên, kim quang công đức của cậu sẽ bảo vệ nó, đi đi đi."

Mèo cam đã nói như vậy, Tạ Cửu Triết không hỏi thêm câu nào nữa, hai người họ ở bên nhau vẫn tốt hơn là chia xa, lo lắng cho nhau.

Sau khi mèo cam nói chuyện với hồ ly trắng xong, ông ấy dùng trận pháp đưa hai người họ đến gần cái cây lớn, nhưng họ thậm chí không thể đến gần cái cây lớn trong bán kính 100 mét.

Khi xuất hiện trước thân cây, kim quang công đức trên người Tạ Cửu Triết chợt lóe lên, ngăn cản năng lượng đen kịt đang dâng trào.

Tạ Cửu Triết theo bản năng kéo Ô Miện ra sau, nhìn hắc khí hỏi: "Đây là gì?"

Ô Miên thản nhiên nói: "Quỷ khí? E là mộ tập thể nhiều năm trước. Thôi, mặc kệ họ, chúng ta đi vào trước."

Cậu dẫn Tạ Cửu Triết đi thẳng tới thân cây.

Lúc xuyên qua thân cây, Tạ Cửu Triết có cảm giác như tới “Sân ga chín ba phần tư”.

Thân cây tưởng như vững chắc tưởng chừng như chỉ là một bức tranh huyễn hóa, bọn họ dễ dàng xuyên qua thân cây.

Chỉ là khi Ô Miện xuyên qua thân cây cậu thấy góc nhìn thay đổi, sau khi xuyên qua hoàn toàn mới phát hiện mình đã biến trở về nguyên hình.

Không chỉ như vậy, Tạ Cửu Triết vừa rồi còn ở bên cạnh cậu cũng biến mất.

Ô Miên: Meo meo?

Chương kế tiếp