Mèo Con Muốn Báo Ân Cũng Thật Khó

Chương 9
Lúc Ô Miên ở Kính Thôn đã nghe thầy nói đạo sĩ nhân loại khá là lợi hại, nếu bình thường gặp được tốt nhất nên đi đường vòng, tuy rằng cũng có kẻ lừa đời lấy tiếng, nhưng lỡ đâu gặp phải người lợi hại thật thì sao?

Lúc trước cậu cũng ghi nhớ những lời này, đồng thời cũng rời xa nơi nào có thể xuất hiện đạo sĩ, thế nhưng ai có thể ngờ rằng đạo sĩ đến lần này lại là do chính cậu dẫn tới?

Trái tim bị dọa đến sắp nhảy ra ngoài, trong đầu toàn là ý nghĩ: Mình sẽ bị phát hiện sao?

Cậu cũng không hiểu, tại sao các đại yêu khác khi ở thế giới loài người thì như cá gặp nước, đến phiên cậu thì mỗi ngày đều lo lắng mình bị vạch trần thân phận, rốt cuộc sai chỗ nào?

Lời nói của đạo trưởng Long Trì khiến cho ánh mắt của mọi người đều tập trung vào trên người Ô Miên.

Vốn có rất nhiều người nghi ngờ Ô Miên, Giang Lung Nguyệt trông có vẻ rất thích Ô Miên, nhưng trong lòng cũng mang theo nghi ngờ, cuộc nói chuyện vừa rồi chưa chắc đã nói chuyện.

Lúc này nghe đạo trưởng Long Trì nói như vậy, bà liền mỉm cười hỏi: "Đạo trưởng nhìn ra cái gì?"

Đạo trưởng Long Trì dường như có hơi không chắc chắn, trầm ngâm một lúc lâu hỏi: "Chỉ tay của vị tiên sinh này... Tôi có thể xem một chút không?"

Thật ra anh ta muốn xem sinh thần bát tự của người này hơn, nhưng vừa gặp đã đòi bát tự của người ta hình như không lịch sự lắm, nhất là ánh mắt đối phương nhìn anh ta có mang theo cảnh giác, giống như đang nhìn kẻ lừa đảo vậy.

Đạo trưởng Long Trì đã quen với ánh mắt như vậy, dù sao anh ta còn trẻ lại còn đẹp, nhìn thế nào cũng không hợp với đạo quan, nhưng cố tình anh ta lại có thiên tư siêu việt, nếu không cũng không có chuyện tuổi còn trẻ đã gánh vác trọng trách.

Ô Miên theo bản năng nhìn về phía Tạ Cửu Triết, Giang Lung Nguyệt đứng bên cạnh nhìn cảm thấy thật kỳ lạ, con trai bà đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho cậu nhóc đáng yêu này vậy? Thằng bé vậy mà có việc cũng nghe theo ý của Tạ Cửu Triết, thời buổi này cấp trên cấp dưới cũng không phải là chủ tớ ở xã hội cũ.

Tạ Cửu Triết cũng không hiểu tại sao Ô Miên lại như vậy, bên cạnh anh có không ít người toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, nhưng Ô Miên khác với bọn họ, những người đó chỉ đơn giản là cấp dưới, đến Ô Miên... Anh không hiểu tại sao anh vậy mà lại mang một chút ý thức trách nhiệm.

Đối phương là người trưởng thành, ý thức trách nhiệm này của anh thật khó giải thích.

Tạ Cửu Triết tuy rằng nghĩ như vậy nhưng vẫn quay đầu nhìn Ô Miên nói: "Cho đạo trưởng Long Trì xem một chút đi."

Đúng lúc tất cả mọi người đều ở đây, xem rốt cuộc có phải là vấn đề nằm ở Ô Miên hay không.

Chỉ sợ Tạ Cửu Triết cũng không ý thức được suy nghĩ bây giờ của anh càng giống với việc để Ô Miên rửa sạch hiềm nghi trước mắt mọi người, có lẽ trong lòng anh luôn cảm thấy chuyện này không liên quan gì đến tên nhóc đơn thuần này.

Dù sao động tay động chân trên xe quá mẫn cảm, không phải vì uy hiếp anh cũng là muốn mạng anh, trông Ô Miên thật sự là quá vô hại, hơn nữa bối cảnh gia đình cũng rất trong sạch.

Tuy rằng Ô Miên có hơi thấp thỏm, nhưng nếu Tạ Cửu Triết đã nói vậy, anh cũng không từ chối, dù sao cùng lắm... Cùng lắm thì cậu thú nhận thân phận, dù sao cậu cũng không phải muốn hại Tạ Cửu Triết, nếu không phải bởi vì sợ dọa đối phương, cậu vốn dĩ không cần giấu diếm.

Nghĩ như vậy, Ô Miên liền chải tay trái của mình ra trước mặt đạo trưởng Long Trì.

Đạo trưởng Long Trì nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay cậu, chỉ cảm thấy ngón tay mềm nhũn, trong lòng cảm thấy khó hiểu.

Bàn tay của đàn ông trưởng thành trừ khi là mập mạp, nếu không rất khó mềm mại như con gái, nhưng đôi tay này hình như còn bóng loáng mềm mại hơn so với con gái, khiến cho anh ta nhịn không được bóp bóp.

"Đạo trưởng Long Trì!" Tạ Cửu Triết chú ý tới động tác của đạo trưởng Long Trì, híp mắt gọi một tiếng.

Trong giọng mang theo cảnh cáo, diện mạo này của Ô Miên rất dễ khiến cho người mang ý xấu mơ ước, nhất là trông cậu quá sạch sẽ, cho dù dáng vẻ nghiêm túc ít khi nói cười trông rất lạnh lùng, nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy rất dễ lừa.

Chỉ sợ về sau anh còn phải trông chừng cậu thật kỹ, không để bị người ta lừa một cách dễ dàng.

Nghĩ như vậy, Tạ Cửu Triết lại cảm thấy có hơi không đúng, Ô Miên có thể bị lừa thì có liên quan gì đến anh chứ? Mối quan hệ giữa họ chỉ đơn giản là người thuê và nhân viên tạm thời.

Đạo trưởng Long Trì phục hồi lại tinh thần cảm thấy có hơi xấu hổ, vội vàng cúi đầu nghiêm túc xem lại, kết quả vừa nhìn thì không khỏi mở to hai mắt, sau đó càng bóp tay Ô Miên mạnh hơn, thậm chí còn vươn tay bóp cánh tay cậu.

"Anh làm gì vậy?" Tạ Cửu Triết bất chấp suy nghĩ đầu óc mình có phải xảy ra vấn đề gì hay không, trực tiếp vươn tay xách cổ áo Ô Miên kéo cậu đến phía sau mình, giọng nói ẩn chứa sự tức giận.

Ô Miên dường như cũng bị dọa sợ, ngoan ngoãn trốn sau lưng Tạ Cửu Triết.

Ánh mắt đạo trưởng Long Trì tỏa sáng hỏi: "Tiên sinh có duyên với Đạo gia tôi, chi bằng đến tu đạo với tôi, bái tôi làm thầy, cậu sẽ là đệ tử thủ tịch đời sau của tôi."

Ô Miên cũng đã chuẩn bị sẵn sàng nghe đạo trưởng Long Trì vạch trần thân phận của cậu, nhưng nghe được những lời này trên đầu nhịn không được từ từ nhảy ra một dấu chấm hỏi: Chuyện gì vậy?

Cậu nhịn không được sờ lên mặt dây chuyền bằng ngọc trên cổ, miếng ngọc có hình lá, lúc trước thầy cậu nói nó có thể che dấu yêu khí trên người cậu tránh bị con người phát hiện.

Bây giờ xem ra... Hiệu quả có phải tốt hơn một chút không? Hay là đạo sĩ này học nghệ không tinh?

Ô Miên hoạt động đầu nhỏ của cậu, thậm chí cảm thấy đạo sĩ này có thể đang lừa cậu, định lừa cậu đến Đạo quan rồi trấn áp.

Hừ, đối với xã hội loài người cậu chỉ là không biết chứ không phải ngu!

Không đi, chắc chắn không đi!

Những tiểu đạo sĩ được đạo trưởng Long Trì mang đến đều kinh hãi, khiếp sợ nhìn Ô Miên.

Tạ Cửu Triết chậm rãi mở miệng nói: "Đạo trưởng Long Trì đang đào người của Tạ thị sao?"

Ô Miên nghe xong lập tức trốn sau lưng Tạ Cửu Triết, nghiêm túc nói: "Đa tạ đạo trưởng, nhưng tôi rất thích công việc hiện tại, không muốn tu đạo." Nói xong cậu còn nhìn thoáng qua ông chủ nhà mình.

Tạ Cửu Triết hài lòng gật đầu, đạo trưởng Long Trì nghiêm túc nói: "Tôi cũng nói thật, cậu đi tu đạo còn có tiền đồ hơn so với ở Tạ thị, Đạo quan chúng tôi kiếm tiền cũng rất được, cậu có muốn xem đãi ngộ của chúng tôi hay không?"

Thời buổi này làm đạo sĩ cũng không phải muốn là làm, loại bình thường muốn gia nhập vào đều phải có bằng thạc sĩ mới được, còn loại người được nhận định là có thiên phú như Ô Miên thì đương nhiên có thể nới lỏng điều kiện.

Ô Miên quật cường nói: "Tôi không phải vì tiền!"

Mọi người nhịn không được nhìn về phía cậu, ngay cả Tạ Cửu Triết cũng nhìn về phía cậu.

Rất nhiều người suy nghĩ bậy bạ, không phải vì tiền thì vì cái gì?

Mọi người đều biết, tổng giám đốc Tạ thị nổi danh là người đàn ông đọc thân hoàng kim, có tiền có nhan sắc, có thể hốt được anh chính là người tài một giỏi hai.

Chậc chậc, không nghĩ tới trợ lý nhỏ này còn có dã tâm lớn như vậy.

Giang Lung Nguyệt mỉm cười nhìn thoáng qua con trai, phát hiện Tạ Cửu Triết không dao động, không có vui mừng cũng không chán ghét, bà không khỏi có hơi tò mò, đối với người theo đuổi không từ thủ đoạn, con trai bà chưa bao giờ nương tay.

Trên thực tế Tạ Cửu Triết vốn dĩ không cảm thấy Ô Miên đến không phải vì người anh, không, có lẽ là vì anh nhưng lại không phải vì thân thể hay tiền.

Ánh mắt Ô Miên nói cho anh biết như vậy, người có dã tâm, dù che dấu tốt đến đâu cũng không che dấu được khát vọng trong đôi mắt.

Ô Miên dường như không ý thức được mình đã khiến cho rất nhiều người hiểu lầm, nói thẳng: "Cơ hội vào Tạ thị rất khó có được! Anh có biết không?"

Đạo trưởng Long Trì:…

Đây là lần đầu tiên anh ta bị nói như vậy, nhưng người ta nhất quyết không muốn, anh ta cũng không hết cách, chỉ có thể tiếc nuối nói: "Căn cốt của cậu thật sự rất tốt, không tu đạo thì quá lãng phí, hiện tại cậu cũng chỉ có thể làm phàm nhân tầm thường, tu đạo thì cậu có thể thành tiên đó."

Tạ Cửu Triết nghe không nổi những lời này nhất, lúc trước những yêu đạo không biết đến từ nơi nào lừa gạt cha cậu cũng nói như vậy.

Tình cảm của anh với cha mình cũng bình thường, nhưng không ai thích người thân của mình qua đời vì cách này.

Vì thế sắc mặt anh trầm xuống nói: "Đạo trưởng Long Trì nếu còn dây dưa không dứt thì mời trở về đi."

Đạo trưởng Long Trì nghe xong thấy hơi xấu hổ, anh ta được mời đến coi một sự việc đặc biệt, kết quả nhìn thấy một hạt giống tốt liền quên mất tiêu.

Hết cách, người có xương cốt thanh kỳ như Ô Miên quá ít, đừng nói vạn dặm có một, đó là người ngàn vạn dặm có một.

Anh ta nghĩ có thể do mặt mình non nớt nên đối phương không tin, cùng lắm thì trở về để cho thầy anh ta ra tay, không làm được đồ đệ anh ta thì làm sư đệ cũng được.

Long Trì nghĩ đến những chuyện này liền hắng giọng, giả bộ dáng vẻ của tiên nhân như vừa rồi nói: "Chiếc xe nào xảy ra vấn đề? Tôi đi xem thử trước."

Tạ Cửu Triết không quá tin tưởng anh ta, ánh mắt nhìn anh ta lạnh như băng không nói gì, Giang Lung Nguyệt đứng bên cạnh như không có chuyện gì đưa tay chỉ một cái: "Chính là chiếc xe kia."

Đạo trưởng Long Trì đi một vòng quanh chiếc xe, nhịn không được nhíu mày, lấy ra một tấm bùa đặt ở trước xe, trong nháy mắt tấm bùa kia tự bốc cháy dù không có lửa.

Long Trì nhìn thoáng qua Ô Miên, hắn cố ý bộc lộ tài năng ở trước mặt Ô Miên, là vì muốn hốt người đi.

Kết quả không nghĩ tới mặt Ô Miên lại không thay đổi chút nào, dường như cũng không kinh ngạc.

Long Trì càng cảm thấy cậu không dễ lừa lắm, đành phải kiềm chế tiếc nuối trịnh trọng nói: "Trên chiếc xe này có yêu khí bao trùm."

Sau khi nghe xong, Ô Miên vừa mới thả lỏng vì Long Trì ngộ nhận lại trở nên căng thẳng.

Cậu rất muốn biết người này rốt cuộc bị sao vậy, cậu cho rằng tên này là đạo sĩ giả đi lừa gạt, ngay cả cậu là yêu cũng nhìn không ra, kết quả lúc sau lại có thể nhìn ra trên xe còn lưu lại yêu khí của cậu, chẳng lẽ người này thật sự có chút bản lĩnh?

Ô Miên có hơi khẩn trương nhìn đạo trưởng Long Trì, anh ta còn tưởng rằng mình hấp dẫn được sự chú ý của cậu, biểu tình trên mặt càng trở nên cao thâm khó lường nhìn về phía Tạ Cửu Triết hỏi: "Gần đây bên cạnh Tạ tổng có người khả nghi hay là người đặc biệt gì không?"

Tạ Cửu Triết quay đầu nhìn về phía Ô Miên.

Biến số lớn nhất bên cạnh anh chính là Ô Miên, tất cả đều là từ sau khi Ô Miên tới mới xuất hiện.

Long Trì dừng một chút rồi hỏi: "Ngoại trừ người thì sao? Còn ai khác không?"

Tạ Cửu Triết suy nghĩ một chút rồi lại nhìn về phía biệt thự mèo, ánh mắt Long Trì cũng chuyển hướng về biệt thự mèo.

Trong biệt thự mèo, cục màu đen còn đang ngủ khò khò, Ô Miên thậm chí còn khống chế thân thể mèo trở mình, bụng mèo con lông xù hướng lên trên dáng ngủ hình chữ X, dáng vẻ vô tâm không phổi.

Long Trì đứng ở trước biệt thự mèo chăm chú quan sát một lúc lâu, anh ta có hơi nghi ngờ: "Con mèo này... Hình như có gì đó sau sai..."

Tạ Cửu Triết chậm rãi hỏi: "Đạo trưởng đừng nói mèo tôi nuôi cũng có căn cốt thanh kỳ thích hợp tu luyện đó chứ?"

Đạo trưởng Long Trì tuy rằng còn trẻ nhưng đã trải qua rất nhiều, sau khi nghe xong cũng không xấu hổ, chỉ nói: "Tôi chỉ cảm thấy hồn phách trong cơ thể con mèo này hình như thiếu một chút."

Hô hấp của Ô Miên nhịn không được dừng lại trong chớp mắt, bên trong thân mèo chỉ có một tia tâm thần của cậu, hồn phách đương nhiên sẽ không đầy đủ, thậm chí thân mèo này cũng do cậu huyễn hóa ra.

Rốt cuộc đạo trưởng này là sao? Chẳng lẽ thật sự có chút tài năng?

Ô Miên có hơi không hiểu, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Đạo trưởng nói chiếc xe này là do con mèo này làm?"

Nếu Long Trì gật đầu, cậu sợ không phải là muốn hiến tế thân mèo vừa mới trà trộn vào.

Đạo trưởng Long Trì lại lắc đầu nói: "Trên người con mèo này không có yêu khí, hồn phách của nó chỉ không đủ, tàn khuyết bẩm sinh, chỉ sợ sống không lâu."

Tạ Cửu Triết nghe xong sắc mặt hoàn toàn lạnh như băng, anh nhìn chằm chằm đạo trưởng Long Trì chậm rãi nói: "Đạo trưởng nếu tìm không ra vấn đề có thể trở về trước, tiền Tạ gia sẽ chiếu theo, không cần chăm chăm vào một con mèo như vậy."

Cho dù kiến thức đạo trưởng Long Trì rộng rãi, lúc này tiếp xúc với ánh mắt u ám của Tạ Cửu Triết cũng nhịn không được sợ hãi tóc gáy sau lưng dựng thẳng, nhưng vì không muốn ở trước mặt đồ đệ tương lai lộ ra sợ hãi, anh ta vẫn cố gắng chống đỡ nói: "Tôi cũng không có nói dối, Tạ tổng vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng trước."

Tạ Cửu Triết đã không thể nhịn được nữa muốn sai người ném đạo trưởng Long Trì ra ngoài.

Rất nhiều năm qua, anh rất vất vả mới có được một con mèo nhỏ như vậy, cho dù không thể sờ không thể ôm, mỗi ngày nhìn nó nghĩ mọi cách tiếp cận mình, không hề phòng bị lộ bụng với mình cũng khiến cho tâm trí Tạ Cửu Triết có thể thả lỏng một lát.

Nhưng chỉ là một con mèo con như vậy cũng không được phép tồn tại?

Ô Miên ở bên cạnh đối với cảm xúc của Tạ Cửu Triết rất mẫn cảm, chỉ cần cảm nhận một chút là có thể biết đối phương hiện tại đang trong cơn giận dữ, chỉ là Tạ Cửu Triết càng tức giận thì lại càng bình tĩnh, trên khuôn mặt lạnh lùng kia nhìn không ra bất kỳ manh mối nào, chỉ có một đôi mắt cực kỳ đen, giống như không có bất kỳ hào quang nào có thể chiếu vào.

Ô Miên sợ Tạ Cửu Triết thật sự đuổi Long Trì ra ngoài.

Thầy cậu từng nói qua người trong Huyền Môn rất là mang thù có thù tất báo, cậu không muốn Tạ Cửu Triết bởi vì thân mèo mà đắc tội Long Trì.

Dù sao đến bây giờ cậu cũng không rõ Long Trì rốt cuộc là có thực lực thật sự hay là chỉ có danh tiếng.

Cậu đưa tay túm ống tay áo Tạ Cửu Triết, cố ý lớn tiếng nói: "Tạ tổng không cần để ở trong lòng, tuổi thọ động vật vốn không bằng nhân loại, anh ta nói chuyện tương lai ai biết là thật hay giả? Nếu để tôi nói tôi cảm thấy ấn đường của đại sư Long Trì biến thành màu đen, tương lai có gặp tai họa đổ máu."

Tạ Cửu Triết quay đầu nhìn về phía Ô

Miên, sau khi chạm phải đôi mắt màu lam mang theo sự quan tâm kia, sự tức giận trong lòng từ từ bị áp chế.

Anh quay đầu nhìn về phía đạo trưởng Long Trì nói: "Làm phiền đạo trưởng Long Trì đã đến một chuyến, trong nhà còn nhiều việc, không thể giữ đạo trưởng ở lại lâu."

Ai cũng nghe ra ý tiễn khách của anh, đạo trưởng Long Trì bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Ô Miên, cảm thấy đồ đệ hoặc sư đệ do anh ta nhận định và vị Tạ tổng này dường như không chỉ có quan hệ cấp dưới đơn giản.

Anh ta tiến lên một bước vốn muốn nói cái gì, kết quả cây cảnh trên đỉnh đầu bỗng nhiên rơi xuống một nhánh cây, nhánh cây không lớn, nhưng là rơi xuống theo hướng dựng thẳng, vốn là không được trúng đạo trưởng Long Trì được, kết quả đạo trưởng Long Trì lại tiến lên một bước, dáng vẻ như vậy trông giống như tự mình tới hứng cành cây rơi xuống.

Cành cây đập ở trên trán anh ta một cái, không có tạo thành thương tổn quá lớn, nhưng thật sự làm xước một lỗ, máu đỏ tươi lập tức chảy ra.

Long Trì sửng sốt một chút, anh ta sờ sờ trán mình, nhìn vết máu trên ngón tay lại nhìn Ô Miên kinh ngạc nói: "Đạo thể trời sinh nói là có ngay?"
Chương kế tiếp