Miêu Cương

Chương 10
Cửu quận chúa biết làm một ít chuyện, mỗi thứ một ít.

Khi nàng còn nhỏ từng có một năm vì chọc giận Vương phi nương nương mà bị đuổi ra khỏi Vương phủ, những ngày tháng lang bạt sống cùng khất cái, lăn lộn một đoạn thời gian đoạt màn thầu với lão đầu khất cái kia thì nàng mới biết được ông ta vậy mà là tiền nhiệm bang chủ Cái Bang.

Cửu quận chúa nhờ vậy mà học được một bộ Đả Cẩu Bổng pháp, sau đó đem đám người bắt nạt nàng trùm bao bố lại rồi đánh.

Sau đó Cửu quận chúa bị một phụ vương là Vương gia chỉ biết lo đến mặt mũi gọi nàng về Vương phủ, Vương phi cứ cắt xén sinh hoạt phí của nàng, thế nên nàng bèn thường xuyên chạy ra ngoài cử làm chân chạy vặt cho người khác để kiếm tiền.

Đầu bếp của Thái Bạch cư là một đao khách lánh đời, đao pháp giết gà mổ heo phải nói là xuất quỷ nhập thần, Cửu quận chúa lại đi theo vị đầu bếp đó học một bộ Đao pháp uy phong lẫm liệt.

Đại nương bán đậu hủ từng làm việc cho Ma giáo, sử dụng roi phải nói là uy vũ sinh phong, Cửu quận chúa lại đi theo đại nương học một bộ Tiên pháp âm quỷ khó lường.

Tay đấm trong sòng bạc là tình địch của Võ Lâm Minh Chủ đương nhiệm, Cửu quận chúa lại chạy theo người ta học thêm một bộ Chưởng pháp nhu cương hòa hợp.

Người chế phấn son của một cửa hàng là thần trộm đã rửa tay gác kiếm, Cửu quận chúa lại học được một bộ khinh công xuất quỷ nhập thần từ hắn.

Bà chủ của Di Hồng Viện đã từng làm sát thủ của Thính Vũ các, sau đó bà ấy uy hiếp Cửu quận chúa phải kế thùa toàn bộ bản lĩnh giết người của bà trước khi bị ám sát.



Thời gian thoáng chốc qua mười năm, Cửu quận chúa đông học một búa, tây học một đau, một thân công phu cũng học ra hình ra dáng, rối loạn lung tung nhìn chẳng ra cái gì, cũng chính vì như thế, người ta mới chẳng thể nào nắm rõ được tiếp theo nàng sẽ ra cái gì, phàm là nàng ra tay thì vô cùng khó đoán, lần nào đánh cũng trúng.

Lần này cũng nhờ một phần khinh công xuất quỷ nhập thần mà người chế phấn son trong cửa hàng dạy, Cửu quận chúa yên lặng chẳng một tiếng động mà lẻn vào trong tàng bảo khố của phỉ trại, không chỉ tìm được vòng tay mà thiếu niên tặng nàng, nàng còn mang theo hai tay nải vàng bạc châu báu lớn.

Trước khi đi, nàng thuận tay cầm theo hộp trang sức, để dành sau này cho Tiểu Dị làm phòng ở, nàng nghĩ trong tay của thiếu niên hẳn là còn không ít cổ, thế nên mới cắt một miếng vải bọc một hộp trang sức mang theo.

Cửu quận chúa thu hoạch tràn đầy, đang lúc nàng muốn nhảy cửa sổ lén đi ra ngoài thì bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa sổ truyền đến tiếng bước chân.

“Nếu lần này ngài phạm sai lần, đương nhiên không thể yêu cầu hai người họ xin lỗi ngày, bọn họ nhìn qua cỏ vẻ trẻ tuổi đơn thuần, cũng chẳng có ác ý gì, bị nhốt trong phòng chứa củi một đêm, còn chẳng hề tức giận hạ độc giết người trong trại…”

Cửu quận chú giật giật lỗ tai, nghe thanh âm thao thao bất tuyệt của tên quân sư kia.

Đồng thời ngoài cừa còn có tiếng bước chân thật trầm.

“Quân sư nói gì thì ta làm thế ấy, lần này thật sự là ta lỗ mãng, nhưng mà muốn ta hạ mặt mũi thể diện để xin lỗi đám nhóc con kia thì trăm triệu lần không thể, việc này quan hệ đến mặt mũi của Tây Phong Trại chúng ta… Nhiều nhất thì ta cho bọn họ một ít đồ, lại bồi thường thêm một chút.”

Quân sư lại nói cái gì đó thì Cửu quận chúa không chú ý lắm, nàng khi đẩy cửa sổ ra thì phát hiện cửa sổ đã cũ rồi, nếu muốn đẩy cửa ra khẳng định sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ.

Nhưng mà bảo khố này chỉ có một cái cửa sổ, nếu không phải đi cửa sổ thì phải ra cửa chính, vậy chẳng khác nào phải đụng mặt đầu lĩnh mã tặc đâu?

Nghe mấy lời hắn ta nói kia thì hẳn là đang có ý hòa giải, nếu như bị hắn phát hiện nàng mượn gió bẻ măng lấy mấy đồ trong bảo khố của hắn thì…

Cửa kẽo kẹt một tiếng, bị đẩy ra.

Cửu quận chúa không chút suy nghĩ mà thuận thế trốn vào trong một miếng vải bố đôi, kéo một miếng vải che khuất đầu.

Đầu lĩnh mã tặc và quân sư đi tìm nửa ngày cũng không tìm được tay nải của Cửu quận chúa và thiếu niên, đang lúc nghi hoặc sao lại thế thì quân sư đảo mắt nhìn thoáng qua đống vải vóc hoa hòe trong góc, sau đó đề nghị tìm người trở tày lấy đám vải này làm thành tay nải, nếu còn thời gian có thể làm thêm hai bộ quần áo mới.

Đầu lĩnh mã tặc cảm thấy quá lời cho hai người kia, nhưng người có đầu óc duy nhất trong trại là quân sư đã lên tiếng, hắn ta dù không tình nguyện cũng chỉ có thể vì an nguy của mọi người trong trại mà gật đầu.

Cửu quận chúa: ‘…”

Ngươi đã không tình nguyện thì phải kiên trì nha! Sao lại dễ dàng bỏ qua như vậy hả đại ca!

Ngay lúc đầu lĩnh mã tặc chuẩn bị xốc miếng vải trên đầu Cửu quận chúa thì bên ngoài truyền đến tiếng gọi kinh hoàng.

“Trại chủ, không tốt rồi trại chủ, tiểu, tiểu thư không thấy đâu nữa…”

Đầu lĩnh mã tặc kinh hãi không thôi, vội vàng mang theo quân sư chạy ra cửa tìm người, chờ bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa thì Cửu quận chúa mới âm thầm lặng lẽ xốc tấm vải lên, sau khi xác định bên ngoài không có ai thì nàng mới thở phào một hơi.

Cửu quận chúa thắng lợi trở về, nàng đang chờ mong xem thiếu niên khi thấy nàng tìm đến nhiều lộ phí như vậy thì sẽ có biểu tình gì, thế nên nàng không khỏi bước nhanh chân hơn.

Thế nhưng khi thấy thiếu niên đang ngồi xổm trên đất, đối diện hắn là một nữ hài xa lạ cũng đang đối diện, tươi cười trên mặt cửu quận chúa dần dần cứng đờ lại.

Không xong rồi, bị phát hiện rồi.

Tiểu nữ hài thoạt nhìn chỉ khoảng bốn năm tuổi, gương mặt tròn tròn, búi hai búi tóc tròn tròn như đèn lồng, dưới chân mang ủng da thú, đôi mắt to tròn trông rất đáng yêu.

Nữ hài ấy ngẩng đầu nhìn qua Cửu quận chúa, sau đó nở nụ cười thật tươi.

Cửu quận chúa theo bản năng cười lại, sau đó nàng mới thấy sợ hãi, dùng ánh mắt dò hỏi thiếu niên ngồi đối diện đang nhàm chán đến mức dùng nhánh cây chọc kiến.

[Nàng ta là ai? Sao lại ở chỗ này? Ngươi bị phát hiện sao? Chúng ta có cần nhanh chóng chạy trốn hay không?]

Thiếu niên đứng lên, vỗ vỗ bụi và lá cây dính trên góc áo, sau đó cầm lấy hai cái tay nải khá nặng từ trên vai Cửu quận chúa: “Không quen biết, không biết, không rõ lắm.”

Cửu quận chúa nhìn về phía nữ hài, nữ hài nhìn nàng cười một cái rồi lại chuyển ánh mắt sùng bái nhìn thiếu niên, cũng chẳng làm ầm ĩ, chỉ cười thật an tĩnh.

“Có phải nàng ta vẫn luôn nhìn ngươi hay không?” Cửu quận chúa cảm thấy có chút kinh ngạc.

Thiếu niên từ trong bao quần áo tìm được cái vòng tay kia, mí mắt cũng chẳng thèm nâng lên: “Hẳn là do chưa từng thấy qua người đẹp như ta đi.”

“…” Lại đến lại đến nữa rồi, hắn lại thế nữa rồi.

Nữ hài kia yếu ớt phản kháng: “Phụ thân ta mới đẹp nhất.”

Cửu quận chúa nghĩ thầm người còn xinh đẹp hơn thiếu niên nữa thì phải đẹp đến mức nào? Cũng không biết có thể nhìn thấy phụ thân của nữ hài này hay không.

Thiếu niên nghiêng đầu nhìn về phía nữ hài, nghiền ngẫm nói: “Ở chỗ của bọn ta, một đôi mắt vô dụng sẽ bị móc xuống nuôi trùng.”

Nữ hài tựa như bị dọa sợ, biểu tình hơi dại ra, Cửu quận chúa vội vàng đỡ lời: “Hắn gạt ngươi đấy, đang yên đang lành sao có thể tùy tiện móc mắt của người khác? Đặc biệt là mắt của nhóc con, không có khả năng, không có khả năng đâu.”

“Vì sao lại không có khả năng?” Sắc mặt của thiếu niên có chút cổ quái, như là nghi hoặc với cách nói của nàng: “Nàng ta nói ta khó coi, đôi mắt vô dụng như vậy thì giữ lại làm gì?”

“Nàng ta không hề nói như vậy!” Cửu quận chúa lôi kéo cánh tay của thiếu niên, túm người về phía mình: “Nàng ta chỉ nói là ngươi không có đẹp bằng phụ thân của nàng ta thôi.”

Đôi mắt đen đặc của thiếu niên nhìn chằm chằm vào nàng.

Cửu quận chúa bị biểu tình tích cực của thiếu niên làm nàng có chút bất đắc dĩ, bổ sung: “Nàng ta còn nhỏ mà, tuổi thế này sùng bái phụ thân là chuyện bình thường, chờ nàng ta lớn lên kiến thức nhiều hơn, nhất định sẽ không suy nghĩ như vậy.”

Thiếu niên nâng mí mắt: “Lúc ngươi còn nhỏ cũng sùng bái phụ thân mình thế sao?”

Cửu quận chúa lắc đầu: “Ta ghét ông ta còn chẳng kịp nữa là, bất quả lúc ta còn nhỏ thật sự rất khâm phục một lão khất cái, hắn ta cho ta rất nhiều đồ.”

Thiếu niên lười biếng nga một tiếng, đột nhiên chẳng hề phòng ngừa nói ra hai từ chẳng hề liên quan chút nào: “Giơ tay.”

Cửu quận chúa trì độn một lát, thành thành thật thật nâng tay lên, đôi mắt còn đang lặng lẽ nhìn nữ hài đứng ở phía sau hắn, trên mặt nữ hài đầy ý muốn nói lại thôi.

Trên tay nàng truyền đến cảm giác hơi lạnh lẽo, Cửu quận chúa thu hồi ánh mắt, thiếu niên đã đem vòng tay bạc kia đeo lại lên tay cho nàng, nàng ngẩn người, chậm rãi cong cong khóe môi.

Thiếu niên run run tay nải bên hông của nàng, âm thanh leng keng làm hắn nhướng nhướng mày: “Thứ gì mà nặng vậy?”

Cửu quận chúa cởi dây thừng xuống đưa cho hắn, đảo mắt đã quên chuyện muốn móc mắt kia, cao hứng nói: “Ta vốn định tìm một cái hộp trang sức cho Tiểu Dị làm phòng ở, sau đó lại nghĩ đến hẳn là ngươi có không ít cổ, thế nên trước khi về ta mang hết mớ hộp trang sức đến đây, sau này ngươi có thể lấy chúng làm phòng ở cho cổ của ngươi nha.”

Lông mi của thiếu niên vừa dày vừa đen, hắn hơi rung rung mi, chuyên chú nhìn chằm chằm gương mặt vì vui vẻ mà hơi phiếm hồng của nàng.

Làn da trắng nõn bị bím tóc che mất vì quá hưng phấn mà hơi hơi chuyển động, xương quai xanh nho nhỏ nhô lên trong cổ áo, kéo dài đến bờ ngực chị che khuất, cổ trùng đang ngủ say trong cơ thể bỗng chốc thức dậy, chạy loạn khắp người.

“Nàng thật tốt.”

“Vừa thơm vừa thiện lương.”

“Ta rất thích nàng.”

“Cầu xin ngươi nhanh cho ta ăn nàng đi.”

“Ta tin tưởng ta có thể hoàn toàn có được nàng.”

“Nàng là của ta.”

“Ta ta ta.”



Thần sắc của thiếu niên bất động, lấy một hộp trang sức từ trong bao tải ra bỏ vào trong túi hộp, những cái khác lại ném sang một bên, chẳng hề động dung: “Ta không mang nhiều cổ cho lắm, giữ lại một ít là đã đủ dùng, những thứ khác mang theo rất vướng víu.”

“Cũng tốt.” Cửu quận chúa muốn nhìn tay hắn một chút: “Lúc nãy có phải có sâu bò đến trên tay ngươi hay không? Hình như ta nhìn thấy có thứ gì đó ở trên mu bàn tay ngươi.”

Động tác của thiếu niên ngừng lại một chút, sau đó lại ung dung thong thả mà đóng nắp hộp trang sức lại: “Ngươi nhìn lầm rồi.”

“Nhưng mà…”

“Chỉ là thả cổ ra hít không khí một chút thôi, quá nhàm chán đối với chúng nó cũng không tốt lắm, vừa lúc có thể mượn cơ hội này làm chúng nó thay đổi thích ứng hoàn cảnh mới.” Thiếu niên cầm hộp trang sức, bàn tay căng thẳng giấu ra phía sau, sau đó lại tủm tỉm cười nói: “A Cửu, chúng nó nói rất thích nhà mới, bảo ta cảm ơn ngươi.”

Chúng nó thích thì tốt.

Cửu quận chúa có chút ngượng ngùng, nàng sờ sờ cổ dịch dung trên tóc, nhỏ giọng nói cho nó biết chờ nó rời khỏi đây sẽ cho nó xem nhà mới.

Thiếu niên không chút để ý mà đứng ở giữa nàng và nữ hài, bạc sức treo bên hông bị gió thổi nhẹ nhàng đung đưa, vòng bạc cao cao đẩy ngọn tóc đuôi ngựa lẳng lặng rũ trên mua bàn tay.

Ở phía sau hắn, nữ hài trong lúc vô tình nhìn thấy cổ hoạt động trên mạch máu màu xanh lá dầy đặc của hắn, biểu tình thẹn thùng trong nháy bắt bị thay thế bởi hoảng sợ.
Chương kế tiếp