Miêu Cương

Chương 12
Cửu quận chúa thuê một chiếc xe bò từ trong tay một nông hộ ở thôn nhỏ, đa phần người nhà nông vào thành đều đi bằng xe bò, nàng thuê cái tiện nghi nhất.

Đằng sau xe bò là một tấm ván rộng chừng nửa trượng, cứng ngắc, cũng đủ chỗ cho ba người ngồi, vừa hết mùa thu hoạch, bên trên tấm ván cứng kia phủ một lớp rơm rạ vẫn còn thoang thoảng mùi hương tươi mát của mầm lúa.

Cữu quận chúa không thu chuỗi châu chấu kia lại, thiếu niên âm thầm từ chối đề nghị ngồi chung với các nàng, hắn lạnh nhạt đi đến ngồi xung với xa phụ, nôm bóng dáng y hệt tiểu hài tử đang giận dỗi.

Cửu quận chúa ôm Tiểu Ngọc dựa vào tay vịn được bện bằng rơm, loạng choạng bện một chuỗi dế mèn, sau đó thương lượng với Tiểu Ngọc: “Ta dùng sợi mới bện này đổi sợi dây kia, có được không?”

So với vòng cổ do ca ca đáng ghét kia bện, hiển nhiên là Tiểu Ngọc thích dế mèn cỏ do tỷ tỷ đích thân làm hơn.

Cửu quận chúa ghé vào tay vịn, trên đường lung lay xóc nảy chọc chọc lưng thiếu niên, thiếu niên nhún vai, vẫn thờ ơ như trước.

Cửu quận chúa dứt khoát đem đồ treo lên cổ hắn, thiếu niên nghiêng đầu liếc nhìn nàng, qua lại một chút thì đã mất đi hứng thú với thứ đồ chơi này, mà đối với Cửu quận chúa thì bày ra bộ dáng “ngươi không để ý đến ta, ta cũng chẳng quan tâm ngươi”, tính tình hệt trẻ con.

Cửu quận chúa tựa mặt lên trên tay vịn, nhìn hắn, chê cười: “Ngươi mấy tuổi rồi nha?”

“Bảy tuổi.” Thiếu niên chẳng hề đổi sắc mặt, hắn nắm vòng cỏ kia kéo xuống ném cho Cửu quận chúa: “Đồ người khác chạm qua rồi không cần đưa cho ta.”

“Sao ngươi lại nhiều yêu cầu thế hả? Lúc nãy là ai chỉ đích danh nói muốn cái này?” Cửu quận chúa trừng hắn: “Dỗ như vậy vẫn không được à?”

Dỗ không được thì không dỗ nữa.

Thiếu niên hừ nhẹ nghiêng đầu nhìn nàng một cái, đôi tay lười biếng vịnh lên một bên khác trên tay vịn, nửa người của hắn hơi ngã về phía sau, đuôi tóc màu đen lơ đãng đảo qua mu bàn tay của Cửu quận chúa, sau đó bị nàng bắt lấy, ấn lên trên tay vịn.

“Có làm hòa không?” Cửu quận chúa kiên cường nói.

Thiếu niên dứt khoát chẳng để ý tới nàng, nhắm mắt dưỡng thần.

Cửu quận chúa vô cùng tức giận, người bao lớn rồi mà còn giành giật đồ với con nít? Ngẫm lại đúng là chẳng còn cách nào, thiếu niên phỏng chừng là đến từ nhà giàu có, dục vọng độc chiếm cao, thi thoảng tính cách ác liệt thích chọc ghẹo người khác, khiến người khác đặc biệt muốn đánh hắn nhưng lại chẳng có cách nào, thời gian hắn bình thường nhiều hơn so với lúc làm ầm ĩ.

Huống hồ, hôm qua hắn cả đêm không ngủ, tính tình không tốt cũng rất bình thường, lúc này hắn hẳn là vô cùng mệt nhọc.

Được rồi, tạm thời nhẫn nhịn đến lúc hắn tỉnh ngủ vậy.

Cửu quận chúa thiếu hứng thú nhìn lọn tóc mềm mại trong tay, bỗng nhiên nảy ra ý hay.



Trước khi mặt trời xuống núi bọn họ đã kịp đến thành trấn gần nhất, cửu quận chú ôm Tiểu Ngọc rồi đánh thức thiếu niên đang ngủ.

Thiếu niên ngáp một cái, nhìn thấy vạt áo của Cửu quận chúa nhăn nhúm, hắn thuận tay vỗ vỗ rơm rạ dính trên xiêm y của nàng, ngủ một giấc lại trở thành người không có việc gì.

Cửu quẫn chúa nỗ lực nhịn cười, xoay đầu để bản thân không nhì hắn, sợ chính mình sẽ không nhịn được mà cười ra tiếng: “Đi, đi thôi, trước tiên vào thành tìm gì ăn đã.”

Thiếu niên từ trong lời nói lắp của nàng nhìn ra được một chút cảm xúc có tật giật mình, khi hắn xoay người giao bạc cho xa phu thì cảm thấy có gì đó không đúng, dưới sự ám chỉ như có như không của xa phu, thiếu niên cầm đuôi tóc của mình.

Phía đuôi tóc dài bị thắt thành mấy bím tóc, đuôi tóc dùng rơm rạ thắt thành hình ngôi sao, mặt trăng, quả tim nhỏ, khi hắn dùng tay vén tóc lên nhìn y hệt là đang nắm sao trăng và tim vào trong tay mình.

Thoạt nhìn có chút xấu.

Thiếu niên: “…”

Tâm trả thù của Cửu quận chúa thật sự rất lớn.

Thiếu niên vuốt mấy thứ đan bằng cỏ trên đầu mình xuống, vốn dĩ những thứ rẻ tiền thế này kéo xuống rồi có thể ném sang ven đường, thế nhưng hắn vuốt xuống lại nhét vào trong tay nải, không chút để ý mà tính thử, số lượng vừa vặn bằng về mấy thứ đan bằng cỏ mà đêm qua hắn đưa cho nàng.

Xa phu ngồi trên xe bò chợt phát hiện, vốn dĩ lúc nãy thiếu niên đang mang vẻ mặt mệt mỏi, trong nháy mắt lại vui vẻ đến mức khóe mắt đuôi mày đều mang theo ý cười.



Ngủ ở khách điếm một đêm, ngày hôm sau Cửu quận chúa tinh lực dư thừa mà dẫn theo Tiểu Ngọc ra cửa dạo phố, Tiểu Ngọc nói muốn mua quà cho mẹ mình, mẹ nhìn thấy lễ vật nhất định sẽ rất vui mừng.

Cửu quận chúa cảm thấy Tiểu Ngọc thật sự quá đáng yêu, nàng ôm Tiểu Ngọc hết dạo bên này lại lượn sang bên kia, thắng lợi trở về.

Thiếu niên mặc kệ hai người, hắn tìm một gian trà lầu ghé lại uống trà nghe thuyết thư, vị trí của trà lâ rất tốt, ngồi trên lầu hai nhìn qua cửa sổ, vừa lúc có thể nhìn thấy Cửu quận chúa bận bận rộn rộn.

Một tay thiếu niên chống cằm, vòng bạc trên đuôi tóc cao cao thuận theo bím tóc mà rơi trên đầu vai hắn, hàng mi hắn đen dày, cứ ngồi vậy từ trên cao nhìn xuống Cửu quận chúa đang mua hồ lô ngào đường ở dưới trà lâu.

Cửu quận chúa lại mua hai món đồ chơi làm bằng đường hình chim nhỏ.

Cửu quận chúa mua thêm một túi mứt hoa quả.

Nàng lại mua một tượng đất nhỏ.

Rồi mua thêm một con cá.



Thiếu niên nghiêng đầu nhìn con cá nhảy nhót tung tăng trong tay nàng, không chút để ý suy đoán có lẽ nàng đang định sau khi quay về khách điếm sẽ tự mình đích thân hầm canh cá.

Cửu quận chúa chẳng biết học được chỗ nào, tự xưng trù nghệ vô cùng tốt, khoảng thời gian này thiếu niên đến Trung Nguyên đã từng thử qua vô số mỹ thực Trung Nguyên, phần lớn có hương vị không tệ lắm, hoặc là được, chỉ có duy nhất đồ ăn Cửu quận chúa làm hợp khẩu vị của hắn.

Cửu quẫn chúa nói khi còn nhỏ từng làm chân chạy vặt trong tửu lâu, nàng ở tửu lâu một thời gian dài, cho nên học được rất nhiều thứ từ đầu bếp nơi đó, bao gồm cả việc làm cơm.

Thiếu niên bỗng nhiên cảm thấy hơi đói.

Ở dưới lầu, thuyết thư tiên sinh đang nói vô cùng hứng khởi đột nhiên lại cầm lấy khúc mộc gõ lên bàn.

“Nói đến Cửu quận chúa nha, vị này mọi người hẳn đều biết, nàng là đại ma vương tác oai tác quái tại Kinh Thành, tay đánh Lục quận chúa, chân đá Tiểu vương gia, danh môn khuê tú khinh thường làm bạn với nàng, tài tử tuấn nam lại càng coi thường tác phong thô lỗ phóng đãng của nàng, thế nên nàng cứ góa bụa đến giờ…”

Thiếu niên không có hứng thú nghe thuyết thư, đối với Cửu quận chúa trong miệng của thuyết thư tiên sinh càng không có hứng thú, hắn rũ mắt quét nhìn Cửu quận chúa đang chuẩn bị quay về, hắn hình như đã thoang thoảng ngửi thấy mùi hương canh cá.

Mặt mày thiếu niên nhiễm ý cười, hắn giơ tay vỗ vỗ nếp nhăn trên y phục, đứng dậy đi xuống lầu.

Thuyết thư tiên sinh vẫn kể chuyện say xưa.

“…Hoàng đế của chúng ta nhân từ, cũng niệm tình thúc cháu, mới phái người chuẩn bị vạn dặm hồng trang cho Cửu quận chúa xuất giá.”

Trên thang lên lầu, người đứng đầy ra.

“Tuy nói là muốn đưa nàng gả đến nơi như Miêu Cương kia, nhưng bất luận nói thế nào, Cửu quận chúa cũng đã mười bảy, nữ tử mười bảy chưa lập gia đình sẽ bị người xung quanh dèm pha, lúc ấy dựa vào tính tình của Cửu quận chúa kia, có lẽ cả đời sẽ chẳng gả được.”

A Cửu.

Thiếu niên mặc y xục xen kẽ hai màu đen hồng chậm rãi dừng bước chân lại, hắn chẳng chúng gợn sóng mà nâng mắt lên, lặng lặng nhìn cái người đang ồn ào kia.

Thuyết thư tiên sinh hồn nhiên chưa phát giác, hắn ta lại gõ khúc mộc, mặt mày hớn hở nói: “Hoàng đế tâm địa nhân từ, mặt dù Cửu quận chúa làm mất hết mặt mũi Hoàng gia, nhưng ngài vẫn nguyện suy nghĩ cho quận chúa. Ai ngờ Cửu quận chúa vậy mà lại chẳng hề cảm kích, ngoài mặt thì giả vờ đáp ứng, lại âm thầm khiên chiến uy nghiêm thiên tử, vừa mới đến biên quan thì nàng đã lập tức bỏ trốn trong đêm cùng một nam tử thần bí…”

Mọi người xung quanh ồ lên.

So với chuyện Cửu quận chúa “phóng đãng chẳng thể kiềm chế” đầy nhàm chám, mọi người thích nghe chuyện “quận chúa bỏ trốn cùng nam tử thần bí” hơn.

Thuyết thư tiên sinh đem cái ly đặt lên miệng, giơ tay che động tác uống nước của mình, cũng che luôn ý cười đắc ý.

Mọi người còn đang truy vấn nam tử kia là người phương nào, chuyện cũ của Cửu quận chúa và nam tử đó là thế nào.

Thuyết thư tiên sinh theo mấy câu chuyện cũ mà bịa đặt một hồi, lại miêu tả Cửu quận chúa như là kẻ không biết xấu hổ, còn miêu tả nam tử kia ở trong tình cảnh mâu thuẫn giãy giụa không thôi.

Chuyện xưa đang lúc hay bỗng im bặt bởi một câu ý vị thâm trường: “Cửu quận chúa dùng roi trói nam tử kia lại, khiến cho hắn cùng bản thân hằng đêm sênh ca.”

Những người ngồi nghe ở đây sắc mặt phiếm hồng, thuyết thư tiên sinh này am hiểu nhất là nhắc đến một số tình tiết muốn nói lại thôi, nói là thắng thắng thì lại chẳng kinh tâm động phách bằng một số thoại bản xưa, mà nói yên ả bình đãm thì lại ủy khuất tài hoa của thuyết thư tiên sinh này.

Khách nhân ghé nghe đa phần đều là người địa phương, đều hiểu biết bản lĩnh của vị thuyết thư tiên sinh này, vừa nghe hắn ngừng ở đây liền biết chỗ này phải thưởng, sau một trận ồn ào cũng có một đám người cam tâm tình nguyện đi lên cho thưởng.

Thuyết thư tiên sinh lúc này mới vừa lòng tiếp tục.

Trận kể hôm nay thuyết thư tiên sinh thu được đầu chén, sau khi bãi diễn hắn ta đếm đếm thử, phát hiện lần này gần như là kiếm được nhiều nhất, nghĩ cũng biết đề tài Cửu quận chúa và nam tử thần bí kia nhất định sẽ là nguồn tài phú của hắn ta.

Thuyết thư tiên sinh cao hứng một phen, trên đường về hắn ta mua một vò rượu, một con gà quay, hùng hùng hổ hổ đá văng một tiểu khất cái đang ngồi xổm ven đường, trong miệng là tiếng mắng chửi thô tục, sau đó lại vui vẻ đi vào tiểu viện nhà mình, đi được hai bước mới nhớ ra bản thân chưa đóng cửa, hắn ta bèn xoay người đóng cửa lớn lại.

Kẽo kẹt.

Phía sau truyền đến tiếng đóng cửa thật trầm, hệt như tiếng gõ khúc mộc trong câu chuyện của hắn ta.

Thuyết thư tiên sinh bỗng nhiên run rẩy, hắn ta cảnh giác quay đầu lại, chỉ thấy một tiểu thiếu niên mặt mày sạch sẽ tuấn tú đang đứng dưới bóng râm của mái hiên.

Đang lúc hoàng hôn, ánh chiều tà hơi hơi phiếm hồng phân bậc thang đầy rêu kia làm hai nửa, chân thiếu niên đang đôi ủng đen, từ từ bước xuống, bên hông ủng đều có đính xinh xích bạc có hình mặt trăng.

Thuyết thư tiên sinh chất vấn hắn là người phương nào, ai ngờ vừa mới mở miệng, đầu lưỡi bỗng cảm nhận được một sự lạnh lẽo hệt như lưỡi đao xoáy vào.

Thiếu niên thong thả ung dung đứng ở dưới bậc thang, hai chân thon dài che mất ánh chiều ta, nửa người trên ẩn trong bóng râm của mái hiên, đôi mắt đen thuần phác họa ra chút hồng của hoàng hôn.

“Lời nhắc nhở đến tử nam tử thần bí”, thiếu niên hơi hơi mỉm cười: “Tốt nhất là đừng nói chuyện.”

Thuyết thư tiên sinh căn bản chẳng để đứa nhỏ chùi mũi chưa sạch này vào mắt: “Ngươi… a!!!!”

Hắn ta chỉ có thể phát ra hai âm thanh thì máu tươi đã tràn đầy miệng, sau một thoáng mờ mịt là nỗi đau xuyên tim.

Thuyết thư tiên sinh đau đến mức cong eo, che miệng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đau đến mức cả người run rẩy.

Thiếu niên cười như không cười nói: “Không phải đã nhắc nhở ngươi rồi hay sao? Tốt nhất là đứng nói chuyện.”

Mắt thuyết thư tiên sinh chứa đầy nỗi kinh sợ, tựa như bản thân gặp phải quỷ.

Thiếu niên không nhanh không chậm mà gập ngón trỏ của mình lại, một loại cổ to chừng ngón tay cái xuất hiện trên đầu ngón tay hắn, tiểu cổ nho nhỏ ngoan ngoãn cọ cọ ngón tay hắn, rõ ràng là mang theo ý tứ lấy lòng.

“Nó gọi là Thực Nhân Cổ, là loại kén ăn nhất, rất khó nuôi dưỡng, bởi vì nó chỉ thích ăn người, mà nơi nó thích ăn nhất chính là đầu lưỡi người ta. Nói đến cũng khéo, lâu rồi nó chưa được cho ăn, hôm nay vừa lúc có thể cho nó no nê một bữa. Đúng rồi, ngươi muốn biết nó ăn cơm thế nào không?”

Thuyết thư tiên sinh hiển nhiên không muốn biết.

Thiếu niên làm như không thấy hắn ta đang sợ hãi, hắn nâng tay mình lên, cách bài bước, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm vào thuyết thư tiên sinh, phảng phất xem đối phương như một miếng thịt khô vô vị.

“Ngươi nói một lời, nó sẽ gặm một miếng lưỡi của ngươi, ăn từ đầu lưỡi đến cuối lưỡi, chờ ăn hết rồi nó sẽ bò xuống thanh quản của ngươi, sau đó theo yết hầu từng chút từng chút đi vào thân thể ngươi, đến lúc đó nó sẽ coi thân thể ngươi như đất ấm, chờ lần sau nó đói sẽ từ từ gặm từ bên trong ra ngoài.”

“Yên tâm, nó sẽ chừa lại não của ngươi để ăn cuối cùng, để cho ngươi có thể thanh tỉnh cảm nhận được nỗi tuyệt vọng bị người ta ăn tươi nuốt sống.”

Thiếu niên nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lời qua tai của thuyết thư tiên sinh lại hệt như tiếng Diêm Vương gọi đến.

Hắn ta không muốn chết.

Hắn ta không muốn chết!

Thuyết thư tiên sinh nghiêng ngả lảo đảo ngã vào trước bậc thang, hắn ta muốn ôm lấy chân thiếu niên cầu xin hắn buông tha mình, yết hầu của hắn ta không ngừng nuốt xuống hỗn hợp nước bọt và máu, ậm ừ sợ hãi phát ra một ít âm thanh mơ hồ.

Hắn ta thậm chí còn chẳng cảm giác được sự đau đớn từ đầu lưỡi, tâm sợ hãi đã đủ giết chết hắn ta rất nhiều lần rồi.

Trong nháy mắt khi hắn ta nhào qua, thiếu niên nhẹ nhàng nghiêng người, phục sức bằng bạc trên người phát ra tiếng leng keng.

Vẻ mặt thiếu niên vô cùng ghét bỏ, dường như chẳng cảm nhận được rằng thuyết thư tiên sinh đang thống khổ, hắn xoay người đi ra cửa, vừa đi vừa lẩm bẩm.

“Dính máu rồi A Cửu sẽ không hoài nghi chứ nhỉ?” Thiếu niên dừng một chút, nhíu nhíu mày, hơi lo lắng mà tự nhắc nhở mình: “Lần sau phải cẩn thận một chút, không thể tùy tiện thấy màu.”

Thuyết thư tiên sinh ở phía sau trơ mắt nhìn cánh cửa gỗ chầm chậm đóng lại, đầu lưỡi của hắn ta đã bị sâu cổ gặm đến mất đi tri giác, chỗ yết hầu truyền đến cảm xúc lạnh như băng, trơn trượt buồn nôn.

Cả người thuyết thư tiên sinh run lên, đột nhiên phun ra một mớ hỗn độn gồm máu và thịt vụn.
Chương kế tiếp