Miêu Cương

Chương 14
Cuối cùng thiếu niên vẫn ăn hết bánh bao thịt và cà pháo đã nguội, Cửu quận chúa đã nói sẽ mua lại cho hắn một phần mới, hắn lại không thèm nói chuyện, rủ mắt tự mình ăn cà pháo.

Cửu quận chúa thấy bộ dáng hắn ăn bánh bao vô cùng yếu ớt, nghĩ thầm chắc chắn là hắn đã bệnh, khí tiết bồng bột quanh thân thiếu niên không còn, thay vào đó là hơi thở mệt mỏi, ủ dột, chán đời.

Nhưng Cửu quận chúa vẫn không chán ghét thiếu niên, thậm chí còn cảm thấy kì quặc, nàng cho rằng thiếu niên như vậy mới có cảm giác chân thật, Tiểu Ngọc thì lại càng thêm sợ hãi hắn.

Tiểu Ngọc nhỏ giọng nói: “Vì ca ca xấu xa trông còn tệ hơn.”

Cửu quận chúa cố gắng nói tốt cho thiếu niên: “Hắn không xấu một chút nào.”

Tiểu Ngọc cảm thấy thương tâm: “Nhưng ca ca xấu xa bây giờ tốt hay xấu.”

Vì để chứng minh thiếu niên không xấu chút nào, Cửu quận chúa to gan túm lấy chùm tóc đuôi ngựa của thiếu niên, hắn đưa mắt lười biếng như dò hỏi nàng đang làm gì.

Cửu quận chúa nháy mắt với Tiểu Ngọc, ý bảo là: Nhìn xem, ta túm tóc hắn, hắn cũng không tức giận, hắn có xấu chút nào đâu.

Tiểu Ngọc bị nàng thuyết phục, nhìn chằm chằm mái tóc đen mềm mại của thiếu niên, bàn tay bụ bẫm khẽ cử động.

Thiếu niên lạnh lùng liếc nhìn cô bé một cái, ý nghĩ của Tiểu Ngọc lập tức tan thành mây khói, cô bé vùi mình vào trong vòng tay của Cửu quận chúa mà thút tha thút thít.

Cửu quận chúa không hiểu sao cô nhóc đột nhiên lại thương tâm thế, dỗ dành một lúc cho đến khi đảm bảo đã không sao mới nhìn về phía thiếu niên, không nhịn được ngứa tay lại cầm tóc sau đầu hắn: “Hôm nay sao ngươi không tết tóc?”

Thiếu niên không muốn nói chuyện, nghiêng đầu về phía nàng, Cửu quận chủ hoàn toàn không hiểu được ý của hắn, vì thế thiếu niên liền nói ngắn gọn: “Tết.”

Giọng hắn khàn đến mức sắp không ra tiếng, suốt cả đêm cổ họng như bị lửa thiêu đốt, cuối cùng chỉ còn lại một nắm tro tàn.

Cửu quận chúa khiếp sợ, vội vàng buông Tiểu Ngọc ngẩng đầu lên nhìn cổ hắn, cổ áo xanh đen cài cúc của hắn suýt bị nàng kéo bung ra hết.

“Dám làm chuyện này giữa ban ngày ban mặt, chậc chậc chậc.” Người qua hừ một tiếng, khinh thường sự “cuồng nhiệt” của nàng.

Thiếu niên có chút đau đầu, nhưng lại không đẩy nàng ra, đầu hơi ngửa ra phía sau, tùy ý để nàng kiểm tra, chẳng buồn nói chuyện.

“Sao chỉ mới một buổi tối không gặp, giọng của ngươi lại biến thành như vậy? Bệnh thương hàn* à? Hay là tối qua ăn cá bị hóc xương?”

* Thương hàn là 1 bệnh nhiễm khuẩn toàn thân do trực khuẩn Salmonella gây nên. Bệnh thường khởi phát đột ngột và có nhiều biến chứng nặng nề như xuất huyết tiêu hoá, thủng ruột, viêm cơ tim, viêm não… có thể dẫn đến tử vong. Bệnh thương hàn là 1 bệnh truyền nhiễm cấp tính có khả năng lây lan mạnh và có thể bùng phát thành dịch lớn

Cửu quận chúa không phải là đại phu*, chỉ nhìn cổ hắn cũng không nhìn ra chỗ nào khác thường, nửa đường liền kéo hắn đi gặp đại phu, thiếu niên cũng lười phản kháng, cả đường bị nàng kéo đến y quán.

*Thầy thuốc.

Sau khi đại phu chẩn bệnh một lát, kéo mí mắt thiếu niên lên nhìn vào đồng tử đen nhánh của hắn, lại kéo quần áo của thiếu niên lên mà nhìn, quay mặt đi chỗ khác.

Cửu quận chúa lo lắng cho sức khỏe của hắn, khi nhìn thấy quần áo của hắn bị kéo lên cũng không nhớ phải quay mặt đi chỗ khác.

Đại phu xắn tay áo của thiếu niên lên, Cửu quận chúa nhìn chằm chằm theo dõi.

Đại phu vén vạt áo của thiếu niên lên, Cửu quận chúa vẫn nhìn chằm chằm theo dõi.

Đại phu yêu cầu thiếu niên cởi áo ra, thiếu niên vẫn không nhúc nhích.

Cửu quận chúa không chớp mắt, thúc giục nói: “Thất thần làm gì, cởi quần áo ra đi.”

Tiểu Ngọc vẫn còn là một đứa trẻ, cũng giống như Cửu quận chúa nhìn chằm chằm vào thiếu niên.

Thiếu niên cảm thấy đầu mình càng đau hơn.

Đại phu thúc giục thiếu niên: “Cởi quần áo ra đi, hai vợ chồng cũng đã có con rồi, sao còn ngại ngùng.”

Căn bản Cửu quận chúa cũng không nghĩ nhiều đến những chuyện khác, liền gật đầu phụ họa nói: “Đúng thế, con cũng đã có, ngại ngùng…….”

Nói đến đây, giọng nói đột nhiên im bặt.

Cửu quận chúa nhảy dựng: “Con nhóc này không phải con ta!”

Đại phu kinh ngạc nhìn thiếu niên, trong ánh mắt như biểu đạt “tiểu tử nhà ngươi tuổi còn trẻ mà hậu viện đã có lắm hoa đẹp thế kia rồi”.

Khuôn mặt thiếu niên không chút cảm xúc, sau đó liền cười khan.

Đại phu không hiểu nổi phản ứng của hai người họ.

Cửu quận chúa tiếp tục nhảy dựng: “Con nhóc này không phải là con của cả hai chúng ta!”

Tiểu Ngọc yếu ớt giơ tay: “Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc là được nhặt.”

Đại phu ồ một tiếng, không để bụng: “Có phải nhặt được hay không cũng không quan trọng, để cha của ngươi cởi quần áo ra trước đã.”

Tiểu Ngọc: “……”

Cửu quận chúa: “……”

Giải thích như không giải thích, lão đại phu lớn tuổi căn bản là nghe không hiểu.

Tiểu Ngọc còn nhỏ tuổi, chưa kịp sắp xếp từ ngữ để giải thích về xuất thân của mình, đại phu đã mất kiên nhẫn, xua tay đuổi hai người họ ra ngoài.

Tiểu Ngọc ngồi xổm bên ngoài, ủy khuất nói: “Mẹ không giống tỷ tỷ chút nào.”

Cửu quận chúa không còn gì luyến tiếc cuộc sống: “Nếu giống thì càng khó nói rõ.”

Không bao lâu, đại phu cau mày đi ra: “Tình hình thân thể phu quân của ngươi không lạc quan cho lắm.”

Nghe được nửa câu đầu, Cửu quận chúa còn muốn tiếp tục giải thích, nhưng khi nghe đến nửa câu sau, nàng bỗng nhiên căng thẳng: “Cái gì? Cái gì mà không lạc quan cho lắm?”

Nghe có vẻ như thiếu niên sắp chết ngay lập tức ấy, Cửu quận chúa còn chưa dẫn hắn đi đến kinh thành ăn điểm tâm Thái Bạch Cư, cũng chưa dẫn hắn cùng ngồi thuyền đến Đào Hoa Ổ xem hoa đào, còn có, nghe nói đảo Vô Cực có loại rượu uống rất tốt, loại đó chỉ cần uống một vò là có thể thăng thiên tại chỗ.

Nàng đã hứa sẽ đưa thiếu niên đi du lịch khắp Trung Nguyên, lúc này đến biên cương còn chưa đi hết chẳng lẽ vừa bắt đầu đã phải kết thúc sao?

Mắt thấy sắc mặt Cửu quận chúa xám xịt, đại phu nói tiếp như không có chuyện gì xảy ra: “Cũng không có gì, nếu các ngươi đến muộn thêm chút nữa, phu quân của ngươi cũng sắp khỏi hẳn bệnh rồi.”

“……”

Cửu quận chúa ưỡn ngực thở dốc một hơi, vừa quay đầu đã thấy thiếu niên vén rèm lên từ trong phòng đi ra, sắc mặt vẫn là bộ dáng tái nhợt như cũ.

Đại phu lại nói: “Nhưng đây chắc là do sức khỏe của phu quân ngươi rất tốt, tối qua đã thức cả đêm, nếu có bất cứ điều gì bất ngờ xảy ra trong đêm hôm qua, chắc là hôm nay ngươi cũng không thể gặp được hắn nữa.”

Hơi thở của Cửu quận chúa vừa mới nhẹ nhõm lại đột nhiên bốc lên, nghẹn không thể nuốt xuống: “Đại phu, sau này ông nói chuyện có thể nào nói một hơi hết tất cả không? Mỗi lần nói một câu thật sự là rất dọa người.”

Đại phu: “Lần sau nhất định sẽ nói.”

Cửu quận chúa lớn đến như vậy cũng rất ít khi bị người ta làm cho nghẹn họng, một là thiếu niên, một là vị lão đại phu này, nàng xoa xoa mặt, suy nghĩ đến điều gì đó, lại hỏi đại phu rốt cuộc vì sao thiếu niên lại bị như thế này.

Đại phu nói: “Có phải tối hôm qua phu quân của ngươi đã ăn những thứ gì đó cùng với nhau không?”

Cửu quận chúa nghĩ nghĩ: “Ăn cá.”

Thế nhưng lại quên phản bác lại câu “phu quân của ngươi” của đại phu.

Thiếu niên buồn ngủ ngáp một cái, dường như những gì bọn họ thảo luận không hề liên quan đến hắn, sinh tử gì đó thì ảnh hưởng gì hắn đâu.

Đại phu nói: “Ăn loại cá gì? Chế biến thế nào? Nấu cùng nguyên liệu gì? Không ăn thứ gì khác?”

Cửu quận chúa lần lượt trả lời, cuối cùng đột nhiên lại nhớ tới: “Còn có hạt dẻ, hạt dẻ rang, nhưng hắn ăn không nhiều lắm, chỉ ăn hai hạt.”

Nàng ăn sạch hai túi hạt dẻ rang, còn hai con cá thì đều bị thiếu niên ăn hết.

Đại phu quay đầu viết đơn thuốc, dặn dò nói: “Vì lý do cá nhân, phu quân của ngươi có thể chất đặc biệt, hạt dẻ và cá không thể ăn cùng nhau, nếu không……”

“Nếu không sẽ thế nào?”

Đại phu cười hiền từ: “Nếu không một khi ngủ sẽ không dậy nổi nữa.”

Thần sắc Cửu quận chúa ngưng trọng, gắng nhớ kỹ chuyện này, sờ vào cổ họng của mình, ngập ngừng hỏi: “Vậy giọng nói của hắn cũng là vì ăn cá cùng hạt dẻ?”

“Chỉ là di chứng bị đốt nóng suốt đêm, phối hợp uống thuốc thì sẽ ổn cả.” Đại phu không để bụng, đưa đơn thuốc cho nàng, nói: “Được rồi, tính tiền đi, hai lượng bạc, cảm ơn đã đến khám, vị khách tiếp theo!”

Cửu quận chúa: “……”

Vậy là đã đuổi người rồi?

Thế này?

Chỉ thế này ư?

Ý nghĩ của Cửu quận chúa sớm đã bị đại phu tiêm nhiễm, quanh đầu đều là “phu quân của ngươi”, nên khi quay sang nhìn về phía thiếu niên, câu cửa miệng là: “Phu quân……”

Thiếu niên bị tiếng kêu của nàng làm cho sửng sốt, ánh mắt bơ phờ, ỉu xìu đang gục xuống khẽ co giật.

Lúc này Cửu quận chúa mới phản ứng lại mình vừa mới nói cái gì, choáng váng tại chỗ, sau khi ngây ngốc nhìn chằm chằm hắn, nàng mới nhận ra cả người mình đang nóng lên.

“Không không không phải……”

Đại phu đưa bao thuốc đã đóng gói vào tay nàng, gương mặt đầy từ ái nói: “Nhìn xem, đây chẳng phải là một đôi tiểu tình nhân sao, mắt già này của ta có bao giờ nhìn lầm đâu?”

“……”

Ngươi đã nhìn lầm từ lúc bắt đầu rồi!!!
Chương kế tiếp