Miêu Cương

Chương 89
Đêm tân hôn được định sẵn, Chu Bất Tỉnh đến tán gẫu với thiếu gia bằng hai vò rượu đào.

Người tuổi Tý hôm nay tâm trạng rất tốt, đôi mắt luôn cười, nhiều khi tâm tình vui vẻ, dù có làm phật lòng người cũng không làm hại mình, vì ở Trung Nguyên có lệ là ngày cưới không được nhìn thấy máu.

Và hắn sẵn sàng tuân thủ quy tắc, và yêu cầu bản thân "không nhìn thấy máu trước cuộc hôn nhân".

Nhìn thấy máu không phải là điềm lành.

Hắn không phải là người sẽ trấn áp bản chất của mình vì những lời soi mói vô cớ của người khác, nhưng bây giờ hắn sẵn sàng tuân thủ quy tắc khó giải thích này vì lợi ích cho người mình thương.

Hắn đang ở tâm trạng tốt nên khi Chu Bất Tỉnh hỏi chuyện, hắn hiếm khi làm theo ý mình.

"A Nguyệt, người thích cô quận chúa nhỏ của mình từ khi nào vậy?"

Từ " của mình" làm hài lòng chàng thiếu niên, hắn nhìn chằm chằm ly rượu trong veo, đột nhiên bật cười: "Đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng."

Chu Bất Tỉnh không thể tin được, liệu A Nguyệt có phải là người đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên?

Người thanh niên liếc nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Ngươi không nghĩ A Cửu rất dễ thương khi nàng ấy khen em đẹp trai sao?”

"..."

Nói thế nào đây, tuy rằng trước đây có người khen A Nguyệt đẹp trai, nhưng trước mặt thì chưa từng có ai dám khen hắn.

Bọn họ sợ hắn còn chưa đủ, làm sao có thể khen hắn thiên phú?

Chu Bất Tỉnh im lặng một lúc, sau đó ngập ngừng nói: "Nếu trước đó có người khác khen người đẹp trai, người có đối xử với người đó giống vậy không?"

"Sẽ không."

"Tại sao?"

Người thanh niên liếc nhìn hắn rồi tự uống cạn: "Ta không thích A Cửu vì nàng ấy khen ta đẹp trai."

Chu Bất Tỉnh: "Không phải người nói cô ấy khen người đẹp trai..."

Nói đến đây, Chu Bất Tỉnh dừng lại, điều A Nguyệt nói không phải là "Ta thích nàng ấy vì nàng ấy khen tôi đẹp trai", mà chỉ đơn giản là muốn nhấn mạnh: A Nguyệt rất dễ thương.

Vì vậy, cho dù Cửu quận chúa có khen ngợi hắn hay không, hắn đều cảm thấy Cửu Quận chúa rất đáng yêu.

"A Cửu rất dễ thương lúc nàng ấy làm mọi việc, và ta thích nghe mọi thứ nàng ấy nói."

Chàng trai trẻ không thích nói chuyện này với mọi người, nhưng tâm trạng của anh ấy tối nay rất tốt, nên nói thêm cũng không sao: "Nhưng ta không hiểu, khi ta chuyện này với ngươi, lẽ ra ngươi cũng nên đi kiếm tình yêu cho đời mình đi chứ? "

"..."

Chu Bất Tỉnh tức giận bỏ đi, hắn cảm thấy đêm nay mình thật sự thừa thãi, sao lại đến nói chuyện với A Nguyệt? Nói về nó, nói về sự suy sụp tinh thần của chính bản thân.

Thiếu niên này thực sự đã yêu Cửu Quận chúa ngay từ cái nhìn đầu tiên, nói chính xác là cổ trùng của anh ta đã yêu Quận chúa từ cái nhìn đầu tiên.

Mỗi cổ trùng trên cơ thể đều nói "Tôi thích nàng ta", "Tôi muốn nàng ta", "Tôi muốn ăn thịt nàng ta", “Nàng ấy là của ta".

Chúng chiến đấu và chiến đấu trong cơ thể hắn, không chịu thua kém bất kì ai, chúng là biểu hiện cảm xúc duy nhất cho sự bình tĩnh của hắn.

Cổ trùng hút máu và nghe theo lời chủ nhân, cũng có thể cảm nhận được những cảm xúc sâu kín nhất trong lòng chủ nhân, trước khi nhận ra một số thay đổi tinh vi về cảm xúc thì máu cổ trùng đã đi trước hắn một bước và rục rịch muốn "chiếm lấy A Cửu".

...

Cửu quận chúa cảm thấy có thứ gì đó đập nhẹ quanh eo, nhưng ở nơi đó chỉ có một bàn tay của A Nguyệt.

Lòng bàn tay ướt át của hắn áp chặt vào làn da ướt át của nàng, từ đầu ngón tay bỏng rát đến lòng bàn tay thỉnh thoảng lại có những chuyển động kì lạ.

Trong cơn choáng váng, nàng cảm thấy nhiều lần bị những vật thể khác nhau chạm vào, từ cổ đến thắt lưng, đến chân, tất cả những nơi A Nguyệt chạm vào đều có thêm những cái chạm giống nhau.

Vào ngày đầu tiên, nàng nghĩ đó là ảo ảnh và chìm vào giấc ngủ trong mê man.

Ngày hôm sau, nàng nghĩ rằng đó là sự co thắt da do rùng mình.

Vào ngày thứ ba, nàng cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng chàng trai không chạm vào nàng một cách thân mật.

Ngày thứ tư, ngày thứ năm, tà áo của chàng trai hờ hững, ngón tay luồn vào ống tay áo rộng, hắn luôn kéo nàng vào lòng với chiếc áo nửa hở cuối kia, vuốt ve mái tóc dài ướt át của nàng, anh thì thầm bên tai nàng với tông giọng rất chậm: "A Cửu."

Suốt nửa tháng sau đó, Cửu Quận chúa không hề nghĩ tới chuyện đụng chạm kỳ lạ đó nữa, cũng không tỏ ý bất mãn với thói trăng hoa của người thanh niên kia.

Hắn rất tốt, tốt đến mức khiến người ta không khỏi thắc mắc liệu cô có biết điều gì không, hắn quấn lấy nàng trong quần áo, áp nàng vào lòng.

Hắn hơi sững sờ, người trong tay đột nhiên lật người đè hắn xuống, kéo quần áo xộc xệch của hắn ra, trong tiếng thở gấp gáp, Cửu quận chúa nhìn chằm chằm xương vai, ngực, eo và bụng của anh với ánh mắt bỏng rát.

Hắn thở một hơi, vô thức nắm tay nàng,

Nàng giãy dụa, vặn vẹo người, đưa tay lên trong đôi mắt lim dim của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve lên vai, ngực, eo và bụng của hắn, những đầu ngón tay mát lạnh trượt từng chút một khiến máu mà nàng khao khát bấy lâu nay trong lòng rung lên.

Nàng đặt một tay lên ngực hắn, tầm mắt trong đêm đen mờ mịt, tự lẩm bẩm một mình: "Thì ra thật sự là như thế này..."

Khi đang yêu thì cổ trùng của hắn cũng sẽ động lòng với nàng, chỉ cần hắn chạm vào nàng thì cơ thể hắn sẽ xuất hiện những hiện tượng lạ, nếu người thường nhìn thấy chắc chắn sẽ hét lên.

Nhưng nàng không những không sợ hãi, còn kiên nhẫn vỗ về cổ trùng của hắn, xương vai, ngực, eo và bụng, giật bắn nhưng nhẹ nhàng an ủi từng con cổ trùng trong gân cốt đang cố gắng nổi dậy của hắn.

Khóe môi hắn mím chặt, khi nàng muốn tiếp tục, hắn liền nắm chặt cánh tay kéo nàng xuống, xem thường bắp thịt trên mu bàn tay trắng nõn và mỏng manh đang phồng lên.

Cổ trùng đã được xoa dịu thành công, hắn ngày càng trở nên không thể chịu đựng nổi.

Hắn nghiến răng, quay đầu sang ngang, ghé vào tai nàng thì thầm cảnh cáo: "Sở, Kim, Tửu."

Đây là lần đầu tiên hắn gọi nàng bằng tên đầy đủ, sau khi sững sờ một lúc, nàng liền cảm thấy kích thích không rõ nguồn cơn, vì vậy nàng xoa nựng mặt hắn đầy trìu mến và âu yếm, miễn cưỡng buông hắn, nghịch các khớp ngón tay trắng nõn kia. Hắn hỏi một cách yếu ớt: "Tống Việt Nguyệt, họ sẽ lẻn ra ngoài vào lúc này hay lúc khác?"

Nàng lặng lẽ siết chặt ngón tay, đôi mắt tối sầm lại.

“Hình như không phải.” Nàng tự mãn nói, lại cọ vào người hắn, dùng môi mình áp lên chiếc yết hầu nhỏ kia, quyến rũ không chút lưu tình: “Dù sao thì bọn họ cũng sẽ không đi ra, vậy nên chàng cũng không cần ẩn dấu, chúng đôi khi rất dễ thương, chúng ta hãy thử một cái gì đó cụ thể, được không? "

"..."

Thế giới đã sợ cổ trùng, lại càng sợ cổ trùng trên người hắn, chưa kể đụng đến cổ trùng thì dù nhìn hai lần cũng thấy chán ghét vô cùng.

Nàng thuyết phục không biết mệt mỏi: "Bọn họ càng không để yên, ta càng thích chàng. Chàng không thích quản ta, ta vui còn không kịp chứ nói gì là hận.”

Đây là ngày trước hôn lễ, người trong giấc ngủ đến nói với nàng rằng cổ trùng trong cơ thể A Nguyệt chỉ đáp lại nàng.

Chàng thanh niên từ từ đưa tay lên che mắt.

“Chàng không tin ta.” Nàng phàn nàn, giả vờ tức giận và muốn thoát ra khỏi người hắn, nhưng hắn đã nắm chặt cổ tay nàng, ôm vào lòng.

Mùi hơi nóng thoang thoảng thấm vào tấm rèm hẹp, tấm rèm che hờ bị một bàn tay thô bạo xé mở, quần áo nhàu nát lăn ra đất.

Mùa xuân đã qua nửa tháng ba.

Cửu quận chúa luôn thắc mắc tại sao cuối cùng A Nguyệt luôn gọi cô là "A Cửu của ta", không phải "A Cửu" hay "Nàng A Cửu".

Mãi sau này nàng mới biết hắn gọi nàng như vậy chỉ vì tranh giành với cổ trùng trong người.

Cổ trùng máu gọi cô là "A Cửu của ta", hắn cũng gọi nàng là "A Cửu của ta", rõ ràng họ đều là một, nhưng họ vẫn ngoan cố gây sự trong nội bộ chia rẽ, cổ trùng và người vừa trẻ con vừa buồn cười.

Điều hài hước nhất là kể từ khi Cửu quận chúa chấp nhận cổ trùng của chàng thanh niên, mỗi khi hắn bắt đầu, luôn có một cổ trùng lọt qua lưới và lẻn đến đầu ngón tay hắn, cố gắng lấy lại cảm giác tồn tại của nàng.

Cậu thiếu niên khó chịu bắt đầu nghiên cứu cách phong ấn cổ trùng, nhưng luôn luôn bị cắt ngang bởi người phục vụ của Cửu quận chúa một cách bối rối.

Một hoặc hai lần là tình cờ, mười hoặc tám lần là cố ý.

Như thể hắn không biết, hắn nghiên cứu bản thân còn quan sát nàng ngăn cản mình theo những cách khác nhau.

Cho đến khi anh thực sự tìm ra cách để phong ấn cổ trùng.

Đinh phong ấn cổ trùng bằng hàn ngọc và dùng nội lực của chính mình đóng đinh vào cơ thể, liên tục ba tháng thay đinh rồi mới cắm đinh vào, sau đó coi như hoàn toàn phong ấn cổ trùng.

Người thanh niên lặng lẽ xem phương pháp trên cuộn giấy, một lúc sau, hắn nhẹ nhàng cuộn cuộn giấy lại và đặt nó trở lại Tam Môn Chín Thất.

Hắn không thể quan tâm đến cơ thể mình đau hay không, nhưng hắn sợ rằng A Cửu sẽ biết về điều đó.

Nếu nàng biết hắn tự tay đóng đinh vào người, nàng nhất định sẽ khóc không ra nước mắt, nàng thích cười lắm, lúc cười lại rất đáng yêu, hắn không thích xem nàng khóc.

Không thể giấu giếm được, dù sao thì cũng sẽ gặp nhau thẳng thắn vào buổi tối.

Quên đi, tương lai còn dài, sau này sẽ xem có cách nào khác đơn giản hơn không.

Chàng trai ngáp dài mở cửa, ánh nắng tràn vào, hắn bước chầm chậm về phía sân trước, lấy một vài bông hoa và đan chúng thành một chiếc vòng đơn giản.

Ở sân trước, Cửu Chúa theo Vân Yên và Vân Miểu nhận hoa và cây của Đảo Vô Cực, mỗi người một kiểu, khi cúi người xuống, trên cổ nàng rơi ra một đường màu đỏ, trên dây có một chiếc nhẫn tròn màu bạc rơi xuống.

Vân Miêu cảm thấy thứ này có chút quen thuộc, Vân Lan liếc mắt nhìn rồi nói: "Đó không phải là chiếc nhẫn hàn bạc sao? Ta nhớ rõ là một đôi, hẳn là tình nghĩa vợ chồng trong một bộ tộc đã biến mất mà không hề có thông báo. "

Quận chúa khịt mũi, giơ tay chạm vào chiếc nhẫn tròn trịa, đầu cọ chọc vào cổ, vạch ra vết mực đen đậm đặc trên nền màu tối không quá chói mắt.

Vân Miểu và Vân Lan vui mừng khôn xiết.

Quận chúa lau vết mực trên tay, không còn cách nào khác là phải rửa cổ trước, khi quay lại thì phát hiện thanh niên đang ngồi trên bậc thềm và chăm chú nhìn vào ... cổ của mình.

Hắn từ từ di chuyển ánh mắt đến khuôn mặt của cô, và khi chạm vào đôi mắt hung dữ kiêu kỳ của nàng, hắn cười chậm rãi.

Nàng gãi gãi chóp mũi, vẻ hung dữ mà nàng giả vờ biến mất.

Chàng trai đứng dậy đi về phía nàng, luồn chiếc vòng tay mà hắn đã đan trên đường vào cổ tay nàng, nhân tiện đưa nàng đi rửa vết mực trên cổ.

Nước ướt chảy dài xuống chiếc cổ thon, ngập vào ve áo căng và thấm ướt một chút vải.

Quận chúa đang vặn vòng hoa nhỏ trên cổ tay cảm thấy hơi lạnh, vừa định đứng thẳng người lên, trên cổ đột nhiên có một chút mềm mại quen thuộc, dấu vết sắp rõ hơn.”

"A Nguyệt, chàng có phải là cẩu không?"

"Hai ngày trước nàng chỉ hỏi ta xem có phải là sói không."

Cửu quận chủ quyết định sẽ không quan tâm đến những chuyện tầm thường như vậy nữa, rốt cuộc,càng quan tâm đến loại chuyện này, cuối cùng nàng sẽ càng gặp xui xẻo.

Nàng rất có kinh nghiệm.

Cửu quận chúa thở dài một hơi, cố gắng chuyển đề tài: "Hôm nay thời tiết thật tốt."

Người thanh niên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy ánh lên màu xanh lam vô tận, mỉm cười nói: "Ừ, hôm nay thời tiết rất đẹp."

Mỗi ngày với nàng, thời tiết đều ổn.

Chương kế tiếp