Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 181: Ngoại truyện 6 - Gặp bố mẹ
Có thể nói là Cục cảnh sát thành phố Giang cầu hiền như khát, các thủ tục liên quan đến việc điều động công tác của Tưởng Thiên Du được bọn họ xử lý rất nhanh chóng.

Sau khoảng thời gian dài bôn ba qua lại giữa hai thành phố Giang và thành phố Tĩnh Hoài, cô chính thức định cư ở thành phố phía Bắc này.

Môi trường làm việc mới cần phải thích ứng nhưng cũng may là vẫn làm nghề cũ là cảnh sát đặc nhiệm, Tưởng Thiên Du hòa nhập khá nhanh, chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn là cô có thể thong dong ôm súng bắn tỉa theo đội cảnh sát đặc nhiệm đi lại trên khắp ngõ nhỏ đường lớn trên thành phố làm nhiệm vụ rồi.

Hôm đó, lực lượng cảnh sát đặc biệt nhận được một nhiệm vụ, đó là vụ cướp ngân hàng.

Để đảm bảo an toàn cho mấy chục con tin trong ngân hàng, đương nhiên không thể thiếu tổ bắn tỉa do Tưởng Thiên Du dẫn đầu.

Đội cảnh sát đặc nhiệm của thành phố Giang và thành phố Tĩnh Hoài không có khác biệt quá lớn, đều có nơi làm việc riêng biệt, tiếng chuông báo động chuẩn bị xuất cảnh vang vọng khắp sân huấn luyện.

Lúc đó Tưởng Thiên Du đang mang theo mấy cấp dưới tiến hành huấn luyện hàng ngày trong trường bắn, sau khi nhận được điện thoại của chi đội trưởng, cô nhanh chóng bảo tổ viên buông súng huấn luyện trong tay rồi xuống sân tập hợp.

Tổ bắn tỉa được thành lập từ khi cô chính thức gia nhập Cục cảnh sát thành phố Giang, đội cảnh sát đặc nhiệm đã cho cô tự mình lựa chọn tổ viên.

Trải qua một thời gian huấn luyện, năng lực nghiệp vụ của mỗi thành viên trong tổ bắn tỉa đều có sự tiến bộ tương đối rõ rệt so với trước đây, hiệu quả rõ rệt như vậy, quả thực là làm cho lãnh đạo Cục cảnh sát thành phố Giang cười không khép miệng lại được, chắc chắn những thành viên này sẽ trở thành bom tấn trong đại hội võ thuật cảnh sát năm nay.

Đương nhiên, lần đại học võ thuật này, chắc chắn Tưởng Thiên Du sẽ không tham gia.

Một là vì cô cảm thấy mình đã tham gia nhiều lần như vậy, lẽ ra phải lui về tuyến hai, thứ hai là Cục cảnh sát thành phố Giang cũng không thể gánh nổi áp lực kia.

Nếu như cô tham gia và mang về hạng nhất đầu tiên cho Cục cảnh sát thành phố Giang, vậy thì chẳng phải là sẽ bị các tỉnh thành khác chê cười chết luôn à, đặc biệt là Cục cảnh sát thành phố Tĩnh Hoài, bảo đảm tiếng cười của bọn họ là lớn nhất.

Nhưng mà trước mắt có giáo viên nghiêm khắc như Tưởng Thiên Du, lãnh đạo Cục cảnh sát thành phố Giang luôn cảm thấy chắc chắn người nhận huân chương Ưng Nhãn tiếp theo sẽ là tổ viên trong tổ bắn tỉa vừa mới thành lập không lâu.

Sau khi mấy tổ viên bắn tỉa nghe được mệnh lệnh của tổ trưởng nhà mình thì nhanh chóng tập kết hoàn tất, sau khi mặc xong trang bị thì lần lượt chui vào trong chiếc xe có phun dòng chữ “Cảnh sát đặc nhiệm” đang đậu trước tòa nhà văn phòng.

Kèm theo tiếng còi báo động, mấy chiếc xe lớn chuyên dụng đặc biệt của cảnh sát kéo theo bụi bặm, mới chớp mắt đã rời khỏi khu phố này.

Đợi đến khi chạy đến bên ngoài Ngân hàng Phong Huệ kia, bên kia đã có rất nhiều xe cảnh sát bao vây, âm thanh ồn ào bên tai làm cho Tưởng Thiên Du vừa xuống xe đã nhíu mày trong vô thức.

Cảnh sát kéo dây cảnh báo rất dài ở ven đường, cũng phái rất nhiều lực lượng cảnh sát duy trì trật tự xung quanh, để tránh quần chúng vây xem quá nhiều rồi lại tạo ra tình huống ngoài ý muốn không cần thiết.

Sau khi xuất trình giấy tờ tùy thân, cô đi ngang qua ống kính của các phương tiện truyền thông lớn tại hiện trường, nhanh chân bước vào bộ chỉ huy tạm thời do cảnh sát thiết lập bên ngoài ngân hàng.

Nói là bộ chỉ huy, thật ra đó là chiếc xe cảnh sát với vẻ ngoài bình thường, thân xe đều bị bịt kín, sử dụng thủy tinh không xuyên thấu, người ngoài muốn dò xét tình huống bên trong thì khó như lên trời.

Bên trong xe treo và trưng bày không ít màn hình hiển thị, tất cả đều là công nghệ cao, thậm chí cảnh sát đã thành công hack vào hệ thống quản lý nội bộ của Ngân hàng Phong Huệ, lúc này trên một màn hình trong đó đang đồng bộ trực tiếp tình huống trong đại sảnh ngân hàng.

Kỳ Tử Ngang đang ngồi ở đó, vẻ mặt nghiêm túc nhỏ giọng phân phó gì đó vào trong bộ đàm bên cạnh.

Đợi đến khi người đàn ông kết thúc cuộc đối thoại, Tưởng Thiên Du chào hỏi lãnh đạo chủ chốt trong cục rồi mới đi tới phía sau anh, nhỏ giọng hỏi: “Tình huống thế nào rồi?”

Lục Lê ở bên cạnh nghe được giọng nữ quen thuộc, tháo tai nghe xuống, cười chào hỏi: “Chào chị dâu.”

Ý định lúc đầu của anh ta là muốn đùa giỡn cặp đôi vừa mới ở cạnh nhau mà thôi, tuyệt đối không ngờ tới lúc này vẻ mặt của hai người kia đều nặng nề nhìn chằm chằm vào hình ảnh giám sát trong ngân hàng, thậm chí còn không muốn bố trí ánh mắt dư thừa cho anh ta.

“Một tiếng trước có một nhóm côn đồ xông vào cổng Ngân hàng Phong Huệ, sau khi nổ súng bắn trúng hai bảo vệ thì thực hiện hành vi cướp ngân hàng.”

“Chẳng phải bây giờ ngân hàng đều trang bị kính chống đạn hay sao, sao bọn côn đồ này lại dám làm như thế?” Tưởng Thiên Du nhíu chặt mày vẫn chưa từng buông lỏng.

Những vụ án cướp ngân hàng hoặc là cướp tiệm vàng thế này, những năm trước có thể thỉnh thoảng nhìn thấy trong tin tức nhưng theo thời gian trôi qua và sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, trong những năm gần đây rất khó gặp được những trường hợp này.

Dù sao thì bây giờ phương pháp đề phòng trong ngân hàng vô cùng nghiêm ngặt, chỉ cần phản ứng kịp thời, hẳn là bọn côn đồ sẽ không thể xông vào căn phòng phía sau cửa kính được đâu.

Kỳ Tử Ngang nghe vậy, ý tứ sâu xa đáp lại: “Lúc xảy ra vụ án thì cửa an ninh dẫn vào quầy đột nhiên trục trặc, không thể đóng lại được.”

Tưởng Thiên Du híp mắt, lập tức hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh.

Loại trùng hợp này, căn bản không thể gọi là trùng hợp được, vụng về đến mức người ta chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu luôn rồi.

Hẳn là trong ngân hàng có nội ứng của nhóm người này.

Chuẩn bị đầy đủ thật đấy… Vậy thì tại sao lại rơi vào tình huống bị cảnh sát bao vây?

Chỉ cần liếc mắt là Kỳ Tử Ngang đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô lúc này, anh dứt khoát bảo Lục Lê ngồi bên cạnh màn hình hiển thị mở camera giám sát lúc xảy ra vụ án, chỉ vào thời điểm khi đám côn đồ xông vào ngân hàng, đột nhiên lại có một bóng người ngồi trên hàng ghế ở đại sảnh đứng lên.

“Vừa mới vận dụng công nghệ nhận diện khuôn mặt, đã điều tra được thân phận của người này, là quân nhân đã xuất ngũ.”

“Từ video có thể nhìn thấy, lúc xảy ra vụ án, ông ấy đã quyết định xông lên ngăn chặn phần tử có súng tiến vào trong quầy, hành động này đã cho nhân viên ngân hàng cơ hội bấm chuông báo động dưới quầy.”

Đương nhiên, cũng vì vậy mà quân nhân xuất ngũ kia đã chọc giận bọn côn đồ này, không chỉ bị bắn vào đùi mà còn bị mấy người đó đánh gần chết, trước mặt đang nằm ở hàng ghế phía sau, không rõ sống chết thế nào.

“Mười phút, nhiều nhất là mười phút.” Kỳ Tử Ngang nghiêm túc nhìn Tưởng Thiên Du: “Dường như hai bảo vệ bị trúng đạn cũng không bị bắn vào nơi nguy hiểm, thế nhưng bọn họ cũng đã mất năng lực hành động.”

“Quan trọng nhất vẫn là quân nhân xuất ngũ kia, nhân viên y tế thông qua lượng máu mất trong màn hình xem xét thì không lạc quan lắm, cho nên chúng ta chỉ có mười phút.”

“Không những phải thành công mà còn phải nhanh!”

“Bọn côn đồ có mấy người?” Vì an toàn nên Tưởng Thiên Du vẫn muốn xác nhận lại lần nữa.

“Năm người, nhưng mà muốn xác nhận vị trí của năm người này thì có chút khó khăn.” Kỳ Tử Ngang chỉ vào màn hình trước mặt, phía trên đang phát hình ảnh thời gian thực trong ngân hàng.

Nhóm người này đã chuẩn bị đầy đủ, trong quá trình thực hiện hành vi phạm tội còn cố ý phân ra một người phụ trách dán kín tất cả đầu dò giám sát trong đại sảnh.

Video giám sát mà cảnh sát đang xem là máy quay vừa mới lắp đặt trong quầy hai ngày trước, có lẽ là vì mới lắp đặt cho nên mấy nghi phạm này còn chưa biết.

Nhưng mà vị trí của camera giám sát này khá đặc biệt, mặc dù đối diện với kính chống đạn nhưng có thể nhìn thấy tình huống trong đại sảnh tương đối có hạn, phạm vi cũng chỉ có khoảng đối diện với cửa lớn mà thôi.

Trong phạm vi giám sát, mơ hồ có thể nhìn thấy ba nghi phạm đang cầm súng ống, những con tin ngồi xổm dưới đất ở xung quanh, bọn nghi phạm đi tới đi lui.

Từ động tác hình thể của bọn họ thì có thể phán đoán được rằng bây giờ trong lòng bọn họ đang rất lo lắng.

“Phối hợp với máy chụp ảnh nhiệt, em sẽ dẫn người đi tìm nơi ẩn nấp.” Tưởng Thiên Du dứt lời, giơ tay chạm vào bộ đàm mini trong tay, nhướng mày nhìn Kỳ Tử Ngang.

Dường như sự ăn ý giữa hai người không cần quá nhiều lời nói.

Chẳng mấy chốc Tưởng Thiên Du đã dẫn theo các tổ viên của tổ bắn tia phân biệt tìm được điểm bắn tỉa tương ứng, mỗi tổ viên đều có nghi phạm do mình phụ trách, trong lúc nhất thời, bởi vì căng thẳng mà bầu không khí xung quanh ngân hàng gần như ngừng chuyển động.

Bởi vì có Tưởng Thiên Du chỉ đạo nên toàn bộ quá trình cũng chỉ diễn ra trong hai ba phút mà thôi.

Đợi đến khi cô ra hiệu đã chuẩn bị sẵn sàng cho đội viên đội cảnh sát đặc nhiệm phía sau, đội viên kia lập tức liên lạc với tổ trọng án, khoảng nửa phút, Kỳ Tử Ngang trang bị võ trang đầy đủ dẫn theo đội cảnh sát đặc nhiệm đột kích chậm rãi tới gần cửa chính Ngân hàng Phong Huệ.

Bởi vì tình huống khẩn cấp, cũng xuất phát từ sự tin tưởng đối với tổ bắn tia do Tưởng Thiên Du dẫn đầu, lúc này Kỳ Tử Ngang cũng không lựa chọn phương pháp đàm phán ôn hòa tiến hành thương lượng với bọn côn đồ cướp ngân hàng này nữa.

Mà là trực tiếp nháy mắt ra hiệu cho đội biệt kích ở phía sau, ngay sau đó, cánh cửa ngân hàng bắt đầu vang lên ầm ầm.

Rõ ràng là năm gã côn đồ trong đó đều không ngờ tới cảnh tượng này, bọn họ vốn đã chuẩn bị cò kè mặc cả với cảnh sát, còn lên kế hoạch nếu thật sự không ổn thì sẽ nhẫn tâm giết hai con tin cảnh cáo cảnh sát, không ngờ rằng người bên ngoài lại trực tiếp phát động tấn công.

Biến cố đột ngột xảy ra khiến hai gã côn đồ đang trốn phía sau quầy cũng thành công để lộ thân thể của mình.

Ngay bây giờ!

Tưởng Thiên Du chợt nín thở, ánh mắt phía sau kính nhắm hơi trợn tròn, nhanh nhẹn bóp cò súng!

Gần như là cùng lúc, tổ viên tổ bắn tỉa cũng lần lượt hoàn thành phát bắn vô cùng quan trọng này.

Năm viên đạn từ các phương hướng khác nhau bắn về phía Ngân hàng Phong Huệ, xuyên qua cửa kính sát đất yếu ớt, bắn chính xác vào thân thể của mỗi mục tiêu.

Nương theo tiếng kêu thảm thiết của mấy nghi phạm, đội biệt kích tấn công trực diện vào cửa kéo ngân hàng cũng đã thành công, các cảnh sát đặc nhiệm giống như mãnh hổ xuống núi, khi cánh cửa ngân hàng và cửa sổ sát đất vỡ vụn, bọn họ xông vào ngân hàng với tốc độ nhanh nhất.

Năm gã côn đồ, cuối cùng hai gã bị bắn chết, ba kẻ còn lại bị thương do vết đạn bắn, bị cảnh sát cưỡng chế đưa đến bệnh viện.

Còn về quân nhân xuất ngũ kia, cũng bởi vì cảnh sát quả quyết mà thành công bảo vệ được mạng sống của ông ấy.

“Đậu xanh rau má… Cảnh tượng hoành tráng quá…” Hai tay Lục Lê khoanh trước ngực đứng trước xe chỉ huy, cảm khái với người vừa mới đi tới bên cạnh mình: “Nghe nói còn có một người tài xế phụ trách tiếp ứng, lúc xảy ra vụ án thì chuông báo động vang lên, nghi phạm kia cũng lái xe bỏ chạy.”

“Nhưng mà không cần quá lo lắng, anh Từ đã dẫn người đuổi theo tra xét, phỏng chừng chẳng bao lâu sau là có tin tức tốt gửi về ngay thôi.”

Sau khi cảnh sát biết được tình hình thì đã thiết lập rất nhiều chốt chặn trên mọi con đường trong thành phố này, thằng cháu trai kia có chắp cánh cũng khó mà bay thoát được.

“Ừ.” Tưởng Thiên Du mơ hồ đáp lại, từ lúc hành động hoàn thành thì cô đã trả lại súng bắn tỉa, nhưng lúc này trên người vẫn mặc áo chống đạn nặng nề.

Từ sau khi xác nhận quan hệ với Kỳ Tử Ngang thì tóc của cô chưa từng cắt qua, đã sớm từ đầu lá sen biến thành tóc dài xõa vai rồi.

Bởi vì hôm nay có hành động nên mái tóc dài được buộc sau gáy rất quy củ, để lộ vầng trán trơn bóng đẹp mắt.

Thật ra cô không quen với tóc dài lắm, Kỳ Tử Ngang cũng không biểu hiện ra sở thích đặc biệt gì với kiểu tóc của cô, lý do cô để dài như vậy cũng là có chút tâm tư bí ẩn không ai biết ở trong lòng.

Quan hệ giữa hai người ngày càng ổn định, Tưởng Thiên Du cảm thấy tóc dài rất hợp với váy cưới.

Từ khi có ký ức thì cô đã sống trong viện mồ côi, vì muốn tiện chăm sóc mà từ nhỏ đã không thể để tóc dài rồi.

Là chấp niệm sao?

Thật ra Tưởng Thiên Du càng muốn gọi là bù đắp tiếc nuối hơn.

Lấy lại tinh thần, tầm mắt của cô chạy tán loạn trong đám đông, cuối cùng thành công bắt được bóng dáng Kỳ Tử Ngang.

Đối phương đang đưa lưng về phía cô và đang nói gì đó với người bên ngoài dây cảnh báo, cô cứ tưởng rằng anh đang tiếp nhận phỏng vấn truyền thông, Kỳ Tử Ngang lại đột nhiên xoay người vẫy tay với cô.

Tưởng Thiên Du có hơi ngạc nhiên đi về phía trước, cô nhìn về phía đôi vợ chồng già ở đối diện, hai người khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, trong ánh mắt nhìn về phía cô lộ ra vẻ hài lòng sáng ngời.

Kỳ Tử Ngang căng thẳng giới thiệu: “Thiên Du, đây là bố mẹ anh, bố mẹ đang đi chợ gần đây mua thức ăn, không ngờ khi đi ngang qua đây lại gặp chuyện này.”

Thuận tiện dừng chân lại xem thử, sau đó phát hiện bóng dáng của con trai mình ở giữa những cảnh sát đang làm nhiệm vụ.

Hai ông bà lo lắng nên đứng lại đây căng thẳng chờ đợi kết quả.

Mặc dù đã tới thành phố Giang hai tháng nhưng Tưởng Thiên Du chưa bao giờ nghĩ tới việc cô sẽ gặp bố mẹ Kỳ Tử Ngang trong tình huống này, mặc dù luống cuống nhưng cũng không quên chào hỏi.

Cảnh tượng này cũng nằm ngoài dự đoán của Kỳ Tử Ngang.

Bởi vì Tưởng Thiên Du là trẻ mồ côi, đương nhiên là đã bỏ qua thủ tục bố mẹ hai bên gặp nhau.

Đối với việc dẫn cô đi gặp bố mẹ mình, trong lòng Kỳ Tử Ngang đã có tính toán từ lâu nhưng anh sợ Tưởng Thiên Du vẫn chưa chuẩn bị tốt cho nên anh vẫn không dám nhắc tới.

Bạn gái có thể vì anh mà từ Nam đến Bắc, anh đã rất đau lòng và cảm kích rồi, tuyệt đối không muốn lại vì tâm tư của bản thân mà ép buộc đối phương phải tăng tốc trong tình cảm này.

Bởi vì thần kinh căng thẳng, thậm chí Kỳ Tử Ngang còn cảm thấy cổ họng mình bắt đầu cảm nhận được dư vị ngọt ngào, trong lúc đó ánh mắt của anh chưa từng rời khỏi khuôn mặt người bên cạnh, sợ nhìn thấy cảm xúc không vui lóe lên trên gương mặt xinh đẹp ấy.

Cũng may, sau thời gian sững sờ ngắn ngủi, biểu hiện của Tưởng Thiên Du vô cùng khéo léo.

Nhưng mà chỉ có quỷ mới biết là hai đùi dưới quần cảnh sát rộng thùng thình đã bắt đầu run rẩy rồi.

Rõ ràng là bố mẹ nhà họ Kỳ đã biết đến sự tồn tại của cô từ trong miệng con trai từ lâu, biểu hiện rất hiền lành, thậm chí mẹ Kỳ còn mời: “Dì thấy các con đã bận xong, về đơn vị là kết thúc công việc rồi đúng không? Làm nghề này không tốt là như thế đó, không có thời gian cố định.”

“Buổi tối sau khi tan việc rồi về nhà ăn cơm chứ?”

Bố Kỳ tiếp lời: “Xem như chúc mừng hai đứa lại thành công bảo vệ tính mạng và tài sản của nhân dân.”

Lý do này, hình như Tưởng Thiên Du cũng không có cách nào từ chối, Kỳ Tử Ngang không muốn cô khó xử, anh đang định lên tiến thì lại bị cô ngắt lời: “Được ạ, vậy thì làm phiền chú dì rồi.”

Tóc cũng đã dài đến bả vai luôn rồi.

Cô hiểu được và cũng cảm ơn sự bảo vệ và yêu thương của Kỳ Tử Ngang với mình, dưới sự nuôi dưỡng của tình yêu này, thật ra cô cũng không yếu ớt và nhát gan như trong tưởng tượng của anh đâu.

Vì thế hôm đó sau khi tan tầm, Tưởng Thiên Du đến siêu thị tỉ mỉ chuẩn bị vài món quà rồi về nhà cùng với Kỳ Tử Ngang.

Hai vợ chồng già rất thích nói, bố Kỳ là thương nhân rất thành công, trước khi mẹ Kỳ về hưu đã làm việc trong bệnh viện, lúc nói chuyện đều khiến người ta cảm giác như đang tắm trong gió xuân.

Sau bữa ăn tối thịnh soạn, có thể nói là cả chủ lẫn khách đều vui vẻ.

Kỳ Tử Ngang thừa dịp bố mẹ ở đối diện không chú ý đến, anh nhẹ nhàng cầm tay trái rũ dưới bàn của Tưởng Thiên Du.

Tưởng Thiên Du hơi nghiêng mặt qua, ánh mắt tràn đầy ý cười liếc anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay anh.

Giống như bị nghẹn gì đó, hơi thở Kỳ Tử Ngang chợt dồn dập, miễn cưỡng đè nén cảm giác ngứa ngáy trong lòng, anh bắt đầu tính toán có phải là chiếc nhẫn bị anh giấu ở phòng làm việc rất lâu đã có thể nhìn thấy ánh mặt trời rồi không.

Nhưng mà không ngờ tới đó là, kế hoạch cầu hôn của anh còn chưa kịp thực hiện đã bị cướp trước rồi.

Khi bữa cơm tiến hành đến khâu cuối cùng, dường như mẹ Kỳ đột nhiên nhớ ra gì đó, bà đứng dậy chạy vào trong phòng ngủ.

Chưa tới mấy phút, bà đã cầm theo cái hộp gỗ bề ngoài hoa lệ vui vẻ đi ra ngoài.

Sau khi cẩn thận đặt hộp gỗ trước mặt Tưởng Thiên Du, mẹ Kỳ cười híp mắt: “Tiểu Du, con mở ra xem có thích hay không.”

Tưởng Thiên Du không thể nào từ chối sự nhiệt tình này, cẩn thận mở cái hộp gỗ ra, nhưng trong nháy mắt mở nắp hộp lên thì suýt nữa đã bị ánh sáng vàng bên trong lóe ra làm cho mù mắt.

Tràn đầy trang sức bằng vàng, trong đó còn có một chiếc vòng vàng rộng khoảng hai ngón tay của cô.

Cô đã nghe nói rằng trong phong tục hôn nhân ở thành phố Giang có chuyện nhà trai đưa “Tam Kim” cho nhà gái.

Nhưng cô nghĩ rằng Tam Kim đó có là ba món trang sức bằng vàng.

Chẳng lẽ…

Cô lén lút nuốt nước miếng, nghiêng người dựa sát bên tai Kỳ Tử Ngang hỏi: “Tam Kim ở chỗ các anh, là ba cân vàng sao?”

——

Cảnh sát Kỳ: Mẹ à, mẹ làm như vậy thì chiếc nhẫn kim cương mà con vất vả mua bằng tiền lương tích góp có chút không lên nổi mặt bàn luôn rồi! QaQ
Chương kế tiếp