Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 184: Ngoại truyện 9 - Bố đi đâu (2)
Ngay khi cô nhìn về phía phòng bảo vệ lần nữa, vị khách kia đã hoàn thành việc đăng ký thông tin cá nhân, trước khi trả lại bút cho bảo vệ, cây bút xoay nửa vòng trên ngón tay theo thói quen.

Bịch.

Giờ khắc này, Tưởng Thiên Du rõ ràng nghe được nhịp tim của mình.

Cửa thang máy trước mặt trượt về hai bên, cô chậm rãi đi vào, sau khi lẳng lặng đếm vài số trong lòng, vị khách kia thật sự cũng bước vào.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đối phương cười thân thiết nhưng động tác lại tràn ngập xa cách của một người xa lạ.

Người đàn ông có ngoại hình thanh tú, cao khoảng một mét bảy mươi bảy, dáng người hơi gầy gò, ăn mặc tinh anh, tuổi tác cũng chỉ hơn ba mươi tuổi.

Yên lặng đứng ở góc thang máy, Tưởng Thiên Du vô thức siết chặt quần áo trong ngực.

Ánh mắt lại như có như không xoay quanh trên người đối phương, quan sát từ đầu đến chân.

Cuối cùng người đàn ông đi xuống tầng thẩm vấn, đôi mắt đẹp của Tưởng Thiên Du chậm rãi nheo lại, nhìn chăm chú bóng lưng rời đi cho đến khi cửa thang máy tự động đóng lại.

Khi cô quay trở lại tổ trọng án thì ngay cả Lục Lê cũng giật mình.

Sau khi chào hỏi thì cô đi vào phòng làm việc nhỏ bên cạnh lấy lại điện thoại di động, lúc đi ra vừa vặn Lục Lê dẫn theo người vội vàng hoảng hốt đi ra ngoài, vì thế cô thuận miệng hỏi: “Sao vậy?”

“Dưới lầu lại có người tự thú, chị nói xem chẳng phải là đang gây rối hay sao!” Lục Lê hùng hổ nói.

Không ngoài ý muốn, Tưởng Thiên Du lại đưa ra ý tưởng muốn đến xem thử.

Lúc này cuối cùng thì Lục Lê cũng có chút phản ứng lại, nghi ngờ nhìn chằm chằm vào cô, giống như đang suy ngẫm nguyên nhân cô khác thường như vậy.

Vẻ mặt Tưởng Thiên Du bình thản nói: “Bác sĩ đã nói ca phẫu thuật rất thành công, hẳn là đội trưởng Kỳ của các anh sắp tỉnh lại rồi, nhưng hết lần này đến lần khác anh ấy vẫn còn đang hôn mê.”

“Anh cũng biết, điều anh ấy quan tâm nhất là chuyện công việc, tôi muốn chờ đến khi trở về bệnh viện thì sẽ kể cho anh ấy nghe chuyện trong tổ trọng án, không chừng sẽ có lợi cho việc khôi phục của anh ấy.”

Lý do này quá không có sơ hở, Lục Lê bị thuyết phục rất dễ dàng.

Cuối cùng Tưởng Thiên Du cũng đứng trong phòng quan sát bên cạnh phòng thẩm vấn như trong ý nguyện, cô lẳng lặng nhìn người đàn ông với diện mạo thanh tú và Lục Lê đang đi tới đi lui.

“Họ tên.” Trong loa phóng thanh trên tường truyền đến tiếng hỏi của Lục Lê.

“Trương Bác Dụ.”

“Số căn cước công dân.”

“3013…”

“Nói đi, hôm nay anh đến Cục cảnh sát làm gì?”

“Tự thú, rạng sáng ngày ba tháng chín, tôi đã giết chết nạn nhân Lý Linh Tây ở Thành Tây.” Người đàn ông thản nhiên đáp lại.

Nhưng cũng là vì quá thản nhiên, ngược lại làm cho Lục Lê có chút không yên lòng.

Cái gọi là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, lúc trước người đàn ông mắc bệnh tâm thần chủ động tới thừa nhận tội ác đã lãng phí không ít nhân lực và thời gian của cảnh sát, lại thêm một lần như vậy, công việc của bọn họ dứt khoát đừng làm nữa cho rồi.

Nếu như vẫn còn Kỳ Tử Ngang ở đây thì tổ trọng án cũng sẽ không chật vật như vậy, mấu chốt là sau khi hành động liên hợp kết thúc, lãnh đạo còn rút người đi một phần, chỉ còn lại hai người này mà phải đối mặt với lượng công việc cường đạo cao như vậy, rõ ràng là có chút có lòng mà không có sức.

Quan trọng nữa là trong tay tổ trọng án lại không chỉ có một vụ án, thật sự là làm cho bọn họ sứt đầu mẻ trán.

Lúc này có người đẩy cửa bước vào đưa mấy tờ giấy cho Lục Lê.

Trên đó là thông tin cá nhân của người đàn ông tên Trương Bác Dụ này, rất đầy đủ.

Lục Lê khẽ nhíu mày nhìn sơ qua vài lần, hai tay khoanh trước ngực, giọng điệu vững vàng nói: “Anh là kỹ sư phần mềm, nhà cũng không ở khu Long Hưng nơi xảy ra vụ án, khu Long Hưng nằm ở thành Tây, quan hệ xã hội giữa anh và người chết cũng không trùng khớp…”

“Anh Trương, nói miệng không có bằng chứng.”

“Trước anh cũng có một người anh em đến tự thú, hai người các anh giành nhau như vậy, chúng tôi cũng rất đau đầu.”

“Anh điều tra nạn nhân Lý Linh Tây thì chắc chắn là sẽ không điều tra được gì, bởi vì trước ngày xảy ra vụ án, tôi và cô ta thật sự không có liên quan gì hết.” Nói đến đây, tư thế của Trương Bác Dụ cũng hơi thả lỏng, sau lưng dựa vào ghế, cả người bình thản không giống như đang thừa nhận tội giết người, ngược lại càng giống như tùy ý tán gẫu với người khác về thời tiết hôm nay hơn.

Liên tưởng đến nghề nghiệp của nạn nhân khi còn sống, Lục Lê lập tức nhướng mày.

Đây là mua dâm nảy sinh mâu thuẫn, thẹn quá hóa giận nên đột nhiên phạm tội giết người hay sao?

Dường như người đàn ông ngồi đối diện vừa liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng anh ta, anh hơi nghiêng mặt khịt mũi cười nhạo không rõ ràng, sau đó tiếp tục nói: “Các anh có thể đi điều tra thêm về Chu Á Lệ, cô ta và nạn nhân Lý Linh Tây là… đồng nghiệp.”

“Còn giữa tôi và Chu Á Lệ, tôi cho rằng có thể nói là quan hệ người yêu, mặc dù phương thức quen biết có hơi khó mở miệng nhưng mà tình cảm tôi dành cho cô ta là thật.”

“Rất đáng tiếc, hình như cô ta không có tình cảm gì với tôi, sau khi lừa tôi một khoản tiền thì bỏ chạy.”

Khi “bạn gái” mới biến mất, Trương Bác Dụ còn giãy dụa tìm kiếm một thời gian nhưng dường như Chu Á Lệ đã thay đổi phương thức liên lạc, thành phố Giang lại là một thành phố lớn có dân số đáng kể, nếu đối phương cố ý muốn trốn thì rất dễ dàng.

Qua hai tuần, cuối cùng thì Trương Bác Dụ cũng chắc chắn rằng Chu Á Lệ thật sự cuỗm tiền bỏ chạy, anh dựa theo những gì hai người đã trò chuyện trong lúc ở cùng nhau, tìm được địa chỉ của người phụ nữ này trong khu nhà trệt Long Hưng thành Tây.

Rất rõ ràng, Lý Linh Tây và đối phương không chỉ là quan hệ đồng nghiệp mà còn là bạn cùng phòng.

Hai người đều thường xuyên dẫn người đến nhà, không ai ghét bỏ ai.

Đêm khuya cùng ngày xảy ra vụ án, nạn nhân Lý Linh Tây và Trương Bác Dụ tìm tới cửa đã xảy ra cãi vã.

Trương Bác Dụ cảm thấy chắc chắn là người chết đã biết Chu Á Lệ đi đâu, đương nhiên sẽ không bị đối phương quát lớn hai câu thì lựa chọn rời đi.

Do đó mà xung đột leo thang.

Trong lúc hỗn loạn, Trương Bác Dụ tiện tay cầm cây kéo trên bàn đâm về phía nạn nhân Lý Linh Tây.

“Tổng cộng mười hai nhát, vết thương trải rộng trên ngực và bụng nạn nhân.” Người đàn ông vẫn tiếp tục trình bày không gợn sóng: “Sau đó tôi cẩn thận xóa dấu vết liên quan đến mình ở hiện trường, nếu thật sự không thể xóa được thì phá hủy bạo lực, hơn nữa sau khi vụ án xảy ra không lâu thì bên ngoài đã đổ mưa to, cho nên tôi cũng yên tâm rời đi.”

“Hung khí đã bị tôi mang ra khỏi hiện trường, vứt xuống cống thoát nước gần số 33 đường Học Phủ quận Hoa Tân.”

“Còn có điện thoại di động của tôi, sau đó cũng bị tôi ném vào nhà máy xử lý rác lớn nằm ở ngoại ô, các cậu có thể tìm thử, không nhắc đến việc kỹ thuật hiện đại có thể khôi phục số liệu hay không, đã qua ba bốn ngày rồi, tôi cảm thấy cơ hội tìm được không lớn.”

“Cho nên không bằng các anh bắt đầu từ Chu Á Lệ đi, tìm được cô ta cũng có thể chứng minh tôi không nói dối.”

“…”

Khi người đàn ông nói xong, cơ thịt khóe mắt Lục Lê chợt giật giật, loại cảm giác còn chưa hiểu rõ đã bị người ta sắp xếp thế này thật sự có chút khó chịu.

“Anh đã phạm tội nhiều ngày như vậy, nếu muốn tự thú thì tại sao bây giờ mới đến?” Giọng điệu anh ta không tốt, tiếp tục chất vấn.

Nhưng người đối diện bàn thẩm vấn lại không trả lời câu hỏi cuối cùng của anh ta, chỉ là sau khoảng thời gian ngắn im lặng, anh hơi hất cằm lên: “Tôi xem dự báo thời tiết nói tối nay có mưa, cậu cảnh sát này, nếu động tác của cậu không nhanh hơn thì tôi cũng không chắc chắn hung khí có còn ở đó hay không đâu.”

Sắc mặt Lục Lê thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn dẫn theo người bên cạnh đứng dậy đi ra khỏi phòng thẩm vấn, đụng vào cửa rung động rầm rầm.

Khi Tưởng Thiên Du đi ra từ phòng quan sát, đúng lúc nhìn thấy Lục Lê đang gọi điện thoại kêu người đến trông giữ Trương Bác Dụ vừa mới tiến hành tự thú.

Mặc kệ cuối cùng đối phương có tội hay không, dù sao cũng cần cảnh sát lấy chứng cứ rồi mới nói chuyện, nhưng mà người này nói rất có lý, bọn họ cũng không thể qua loa sơ suất được.

Sau khi sắp xếp thỏa đáng, Lục Lê chào cô rồi vội vàng rời đi.

Bóng đêm buông xuống, tầng lầu phòng thẩm vấn vẫn yên tĩnh như trước.

Trong lúc đó, sau khi Trương Bác Dụ nhận được sự đồng ý của cảnh sát canh gác, anh đi vào nhà vệ sinh với hai cảnh sát.

Gần như cùng lúc đó, Tưởng Thiên Du cũng đi ra từ trong phòng nghỉ ở cuối hành lang, chạm mặt ba người đối diện.

Một cảnh sát nhân dân đi cùng người đàn ông vào phòng vệ sinh, người kia thì nhiệt tình trò chuyện với cô.

Bởi vì quan hệ với Kỳ Tử Ngang mà trước kia cô thường xuyên ra vào tòa nhà văn phòng của Cục cảnh sát thành phố Giang, cô đã quen biết hầu hết đồng nghiệp trong tòa nhà.

“Em dâu, em đây là…” Cảnh sát nhân dân lớn tuổi tò mò nhìn cô.

Sắc mặt Tưởng Thiên Du vẫn như bình thường đáp lại: “Em đến lấy hai bộ quần áo trong phòng làm việc của anh ấy, cảm thấy có hơi khát nên đến phòng nghỉ bên kia uống nước.”

Tất cả mọi người đều rõ ràng tình huống hiện tại của Kỳ Tử Ngang, nghe cô nói như vậy, biểu cảm của cảnh sát nhân dân lớn tuổi rất đồng tình.

“Vừa rồi nghe Lục Lê nói vụ án mạng mà tổ trọng án đang điều tra có người tự thú rồi sao?” Cô vô cùng tự nhiên dời về tài đến vụ án, ánh mắt giống như vô tình nhìn lướt qua phòng vệ sinh ở bên cạnh.

Phòng vệ sinh tầng này có bố cục đặc thù, từ cửa ra vào có thể nhìn thấy bóng dáng bên trong, hơn nữa để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà không hề có cách âm.

Cảnh sát nhân dân lớn tuổi nhìn vào bên trong, chép miệng đáp: “Là người đó.”

Có chút khó xử thu hồi tầm mắt, Tưởng Thiên Du lặng lẽ thở dài, bây giờ thân phận của đối phương là nghi phạm liên quan đến vụ án, cho nên dưới sự giám sát của cảnh sát thì nhất định không thể tiếp xúc quá nhiều với người khác.

“Bây giờ chỉ chờ Lục Lê mang hung khí và vật chứng về, nếu chứng cứ liên quan không có chỗ khả nghi, vụ án sẽ kết thúc.” Cảnh sát nhân dân nói tiếp.

Suy ngẫm hai giây, Tưởng Thiên Du cười tủm tỉm lên tiếng: “Đáng tiếc là chú Tôn nghỉ dài hạn, nếu không thì với ánh mắt của ông ấy, nếu ông ấy xem camera giám sát xung quanh hiện trường ngày xảy ra vụ án thì luôn có thể phát hiện ra vài manh mối.”

Nếu như không thể nói rõ vậy thì chỉ có thể âm thầm mà thôi, trong lời nói của cô như có gì đó.

Lúc trước chú Tôn và Kỳ Tử Ngang dựa vào tư thái của cô mà xác định thân phận của cô, bây giờ đúng lúc cô có thể lợi dụng ngược lại, từ tình huống quan sát tỉ mỉ lúc trước, Tưởng Thiên Du cảm thấy nhất định là Trương Bác Dụ đã đổi hồn rồi.

Nếu như lúc đầu Trương Bác Dụ đã định tự thú, vậy thì anh sẽ không phá hủy dấu vết chứng cứ tại hiện trường vụ án, càng không lựa chọn vứt bỏ hung khí.

Ví dụ như linh hồn bên trong thật sự là Kỳ Tử Ngang, vậy thì anh có thể nghe hiểu lời cô nói.

Tưởng Thiên Du mím môi, không chỉ có cô biến thành dạng gì Kỳ Tử Ngang cũng có thể nhận ra, anh đi đâu, cô chỉ cần liếc mắt là phát hiện.

“Chẳng phải là vì muốn giải quyết nhanh chóng hay sao? Nếu mà đội trưởng Kỳ không…” Cảnh sát nhân dân nói đến đây thì thở dài.

“Bác sĩ nói cơ năng anh ấy đều khôi phục rất tốt, tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.” Giọng điệu Tưởng Thiên Du nhẹ nhàng đáp, ngay sau đó lại nhíu mày, tay phải nhẹ nhàng che bụng.

“Sao vậy, em dâu?”

Đối diện với sự quan tâm của cảnh sát nhân dân, cô cười lắc đầu: “Không sao đâu, chỉ là vừa mới biết được em đang mang thai, có lẽ là hôm nay đi hơi nhiều nên có chút mệt mỏi, lát nữa về nhà nằm nghỉ là tốt rồi.”

“Thật hả? Tin tức tốt đấy! Thật sự chúc mừng em…”

Cảnh sát nhân dân bên này còn chưa nói dứt lời thì trong phòng vệ sinh bên kia đã có động tĩnh, ngay sau đó bóng dáng Trương Bác Dụ xuất hiện ngoài cửa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bụng Tưởng Thiên Du.

Đáy mắt thoáng hiện lên ý cười, Tưởng Thiên Du thở phào nhẹ nhõm.

Xem anh có thể tiếp tục giả vờ đến bao giờ, mặc dù biết rõ ý của Kỳ Tử Ngang là muốn nhanh chóng phá án rồi linh hồn trở về bản thể, không muốn xảy ra chuyện phức tạp giữa đường.

Dù sao người mà anh xuyên vào là hung thủ thật sự, lỡ như đối phương lấy lại quyền khống chế thân thể rồi biết được mối quan hệ giữa anh và Tưởng Thiên Du, suy cho cùng cũng sẽ không an toàn.

Cô đều hiểu hết, thế nhưng sự lạnh lùng của anh khi đi cùng thang máy vào buổi chiều vẫn khiến cô có chút giận dỗi.

“Giải quyết xong rồi à? Giải quyết xong thì mau về thôi!” Cảnh sát nhân dân lớn tuổi quay đầu thúc giục đồng nghiệp trẻ đưa người đàn ông trở lại phòng thẩm vấn.

Sau khi nhìn hai người trở về, ông ấy lại quay đầu an ủi: “Tình huống của em bây giờ rất đặc biệt, nhất định phải chăm sóc bản thân, đừng để đội trưởng Kỳ lo lắng.”

“Dạ.” Giọng của Tưởng Thiên Du còn vang dội hơn vừa rồi: “Dù sao mặc kệ bao lâu, em với cục cưng đều sẽ ở bên cạnh anh ấy chờ anh ấy tỉnh dậy.”

Trương Bác Dụ nghe được những lời này, rõ ràng là bước chân chợt ngừng lại.

Cứ như vậy, tâm trạng Tưởng Thiên Du rất tốt trở về bệnh viện, nói hết lời mới khuyên được Từ Lập Đạt vẫn muốn ở lại nơi này trở về Cục cảnh sát.

Vào buổi chiều, bố Kỳ mẹ Kỳ xách hộp cơm giữ nhiệt đi vào phòng bệnh.

Cảm xúc của con người không thể gạt người, sau khi nhận thấy tâm tình hôm nay của cô đã chuyển biến tốt đẹp, trong lòng hai vợ chồng già đều thở phào nhẹ nhõm.

Đêm đó, Tưởng Thiên Du vẫn làm vệ sinh cơ bản cho người đàn ông trên giường bệnh như thường lệ, sau đó cầm điện thoại lên lướt vòng bạn bè một lát.

Trong lúc vô tình lại nhìn thấy trạng thái mới nhất của Lục Lê, thấy tâm trạng trong từng câu chữ đều không tệ, hẳn là vụ án đã có tiến triển rất lớn.

Buông điện thoại trong tay xuống, cô cẩn thận nhét tay mình vào lòng bàn tay quen thuộc.

Mặc dù cô không chắc chắn Kỳ Tử Ngang có giống như mình trước đó hay không, thời gian dài xuyên qua thân thể khác nhau, thế nhưng so với tuyệt vọng không nhìn thấy phương hướng như hai ngày trước thì bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.

“Anh nhất định phải mau trở về đó…”

Dây thần kinh căng thẳng trong thời gian dài, chỉ cần được thả lỏng thì cơn buồn ngủ vô hạn đã nhanh chóng bao trùm cô, trước mắt Tưởng Thiên Du tối sầm, cô nằm sấp bên giường ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau.

Ánh mặt trời mềm mại xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu lên lưng Tưởng Thiên Du, cô mơ màng mở hai mắt ra, hơi giật giật cả người, cũng bởi vì máu lưu thông nhanh chóng sinh ra cảm giác tê dại mà nhe răng trợn mắt.

Nhưng cô còn chưa kịp thu hồi biểu tình rối rắm, vừa quay đầu đã đối diện với đôi mắt đen đang mỉm cười.

“…”

“…”

Sau khi lấy lại tinh thần, cô bấm chuông gọi ở đầu giường, đôi môi mềm mại cũng dừng trên trán người đàn ông.

Bởi vì bị thương ở cổ, hơn nữa cũng mới tỉnh dậy không lâu cho nên Kỳ Tử Ngang cũng không thể biểu đạt được rõ ràng, nhưng Tưởng Thiên Du vẫn đọc hiểu những gì anh nói từ sâu trong đáy mắt anh.

Anh yêu em.

Không quan trọng bề ngoài, không quan trọng gia thế, chỉ đơn giản là yêu em đơn thuần và nồng nhiệt.

Chỉ cần trái tim hướng về nhau, không sợ núi sâu hay biển rộng.

[HOÀN]