Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 45
Khi cảnh sát của sở cảnh sát phụ trách khu đại học tới đã thấy mấy người mặc đồng phục cảnh sát đứng đó rồi, nói thật là hơi bất ngờ đấy.

Nhưng sau khi hiểu biết đầu đuôi câu chuyện bọn họ đưa Tưởng Thiên Du, mẹ Tôn Thiên Dương hai người đương sự về đồn.

Trong một văn phòng hai người ngồi ở hai phía, chú cảnh sát già ngồi sau bàn làm việc tận tình khuyên bảo.

Xuyên qua tầng sương khói hơi mỏng trong không khí mặt mày Tưởng Thiên Du đầy vẻ lãnh đạm, mà mẹ Tôn Thiên Dương vẫn luôn ngượng nghịu co rúm lại ở nơi đó không chịu mở miệng trước.

“Tôi nói này bà chị.” Cảnh sát nói suốt nửa ngày trời cũng cảm thấy mồm miệng khô khốc, ông cầm cốc uống hai ngụm trà lớn rồi tiếp tục nói: “Chúng ta đều lớn tới từng tuổi này rồi mà sao còn xốc nổi như vậy chứ? Tôi thấy con bé cũng không muốn ăn vạ đòi bồi thường mà… Chị xin lỗi trước rồi con bé sẽ thông cảm cho chị thôi, sau đó chúng tôi làm theo trình tự rồi hai người chỉ việc ký tên là đã được về rồi còn gì.”

“Con trai tôi vì cô ta…” Mẹ Tôn Thiên Dương vẫn còn muốn ngậm mãi vụ Tôn Thiên Dương bỏ mạng lại đột nhiên đâm phải đôi mắt lạnh băng của người đối diện, tự dưng cảm thấy chột dạ.

Lời mới nói ra được nửa đầu, nửa sau đã bị nghẹn lại rồi, bà ta cúi đầu mở túi tiền tuỳ thân ra: “Tôi bồi thường là được, cô muốn bao nhiêu phí bồi thường?”

“Mười nghìn tệ.”

“!” Lúc đầu mẹ Tôn Thiên Dương cứ tưởng mình nghe nhầm nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cảnh sát bà ta đứng phắt dậy chống nạnh rống lớn: “Mười nghìn? Sao mày không đi cướp luôn đi? Nhìn mày còn trẻ đến vậy mà sao lại độc ác thế chứ!”

“Khi bác ở trước mặt nhiều người trong trường thoải mái nói ra những tin tức không xác thực về cháu sao lại không cảm thấy bản thân độc ác vậy?” Tưởng Thiên Du trả lời lại đầy mỉa mai.

“Một là xin lỗi, hai là tạm giam.”

“Mày!” Mẹ Tôn Thiên Dương lại sắp xông lên nhưng xông được nửa đường thì bị chú cảnh sát đẩy ra hành lang ngoài văn phòng.

Vì không đóng cửa nên Tưởng Thiên Du có thể nghe rõ cuộc đối thoại của bọn họ.

Xuyên qua kẽ hở cô lạnh lùng nhìn hai bóng người ở hành lang, lòng không chút gợn sóng.

Không phải không thương người mẹ đau đớn vì mất con nhưng đau khổ tới đâu thì cũng phải nói lý lẽ rõ ràng.

Nếu thật sự là Nhậm Vũ Mộng giết thì dù mẹ Tôn Thiên Dương có tát trăm cái cô cũng đứng yên ở đó chịu trận.

Nhưng nhỡ không phải thì sao? Tất cả vẫn phải chờ tin tức chuẩn xác từ cảnh sát mới được.

Cô thấy mẹ Tôn Thiên Dương căn bản là không quan tâm ai giết Tôn Thiên Dương. Dù thủ phạm là ai thì trước mắt bà ta chỉ ích kỷ muốn phát tiết sự bất mãn của chính mình ra mà thôi.

Tưởng Thiên Du không nhìn nữa mà rũ mắt, nhíu mày như đang suy nghĩ gì đó.

Cuối cùng trò cười này kết thúc bằng một câu xin lỗi và một cái khom lưng chuẩn chín mươi độ của mẹ Tôn Thiên Dương.

Khi thực hiện xong tất cả thủ tục, khi đi tới cửa đồn cô thấy có hai người ở ngoài nôn nóng đi tới đón mẹ Tôn Thiên Dương.

Một nam một nữ, có vẻ là bố con.

Nghĩ tới trong ký ức của Nhậm Vũ Mộng hình như đúng là Tôn Thiên Dương có nhắc tới việc mình có chị gái.

Tưởng Thiên Du nhìn thẳng vào ba người đi tới ven đường không xa chụm vào nhau nói nhỏ, thi thoảng còn quay qua nhìn trộm cô một cái, cô hoàn toàn bỏ qua bọn họ rồi vẫy tay gọi một chiếc taxi, sau đó nghênh ngang rời đi.

Sau khi trở lại căn phòng gần trường học bố mẹ Nhậm Vũ Mộng tạm thời thuê cho nguyên chủ, cô ăn một bữa no rồi nói chuyện với hai người một lúc mới vào phòng ngủ.

Bố mẹ Nhậm Vũ Mộng vốn lo lắng con gái mình gặp phải chuyện đáng sợ như vậy nên muốn cô xin nghỉ dài hạn về nhà nghỉ ngơi nhưng Tưởng Thiên Du lại không chịu, thế nên bọn họ chỉ có thể chọn ở lại bên này chăm sóc cô một thời gian.

Một đêm ngủ ngon.

Ngày hôm sau thời khoá biểu của Nhậm Vũ Mộng kín cả ngày.

Tưởng Thiên Du đã sớm chuẩn bị xong xuôi, lưng đeo ba lô tay ôm sách bước vội vào Học Viện Sư Phạm.

Chẳng qua là cô cũng không đi tới khoa sinh vật mà là chọn rẽ ngang ở nửa đường, năm sáu phút sau đã đứng ở dưới khu nhà tổng hợp.

Cô móc di động ra xác định đúng lúc vừa tan khoá rồi đeo khẩu trang hơi cúi đầu đi vào trong.

Tiếp theo cô leo lên tầng ba, đi qua mấy cánh cửa đóng chặt cuối cùng chui vào hội trường có thể chứa khoảng hai trăm người.

Lúc này trong phòng học chỉ lác đác có vài sinh viên, Tưởng Thiên Du ngồi vào bàn thứ hai từ dưới lên tìm một vị trí tiện cho việc chạy trốn xong mới buông ba lô và sách vở xuống.

Không lâu sau người dần dần nhiều lên.

Tuy hiện tại cái tên Nhậm Vũ Mộng khá nổi danh trong Học Viện Sư Phạm nhưng người từng gặp qua cô hay thật sự biết cô trông thế nào rất rất ít, hơn nữa Tưởng Thiên Du còn dùng khẩu trang che hơn nửa khuôn mặt nên tạm thời còn khá ổn.

Vì để an toàn cô lại trùm mũ áo khoác lên đầu.

Cuối cùng thì trong tiếng sinh viên nói chuyện hai sinh viên nữ đi vào trong phòng.

Tưởng Thiên Du lặng lẽ lấy lại chỗ sách vở để chiếm chỗ ngồi bên cạnh mình rồi nhét tai nghe vào lỗ tai, nằm sấp ở trên bàn.

Không ngoài dự đoán khi hai cô gái kia phát hiện ở cuối lớp còn chỗ trống đã chạy chậm tới đây.

Sau khi dò hỏi sinh viên ngồi ở ngoài cùng hai người vui vẻ ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống gần Tưởng Thiên Du, cô gái tết tóc đặt điện thoại ở trên bàn rồi móc một ít đồ trang điểm và gương nhỏ ở trong túi ra xong mới nhẹ nhàng mở miệng: “Tớ nói đúng chưa, tới muộn có cái lợi của tới muộn, vị trí hôm nay tuyệt vời quá đi mất thôi.”

Một cô gái khác nở nụ cười dịu dàng, tóc dài xoăn màu hạt dẻ đậm rối tung ở sau lưng, mắt hạnh miệng chúm chím, là một người đẹp tiêu chuẩn.

“Đúng đúng đúng, cậu nói gì cũng đúng.”

Tưởng Thiên Du híp mắt lại, trộm nhìn qua bên cạnh xem xem gương mặt bạn gái trong truyền thuyết của Tôn Thiên Dương cũng như đàn chị Vương ngành ngoại ngữ như thế nào.

Cô hơi nhướng mày, đàn chị Vương có phong cách khác hẳn nguyên chủ, tên Tôn Thiên Dương này cũng nhiều gu thật, chẳng chê hệ nào cả, ai đến cũng nhận.

Kỷ luật trong những khoá giảng bài đều luôn khó quản lý, dù giáo sư có đeo microphone đi trên bục giảng nói khàn cả cổ để truyền thụ tri thức thì cuối phòng học vẫn loạn như cũ.

Mà cô gái tết tóc bánh quai chèo đã trải qua hai mươi phút đầu tiên với việc trang điểm.

Tới khi hoàn thành bước cuối cùng quá trình trang điểm cô ta lại vừa soi gương sửa sang lại vừa nói chuyện: “À đúng rồi Phán Phán.”

“Vừa tới lớp tự chọn này tớ lại nhớ tới cái tên lẽo đẽo theo đuôi cậu kia, tự dưng lại mất đi làm tớ chỉ nhớ lại những ngày tên đó ngồi trong phòng học này cùng cậu tớ đã thấy rợn cả người rồi.”

“Nói gì vậy chứ?” Vương Phán Phán hơi nhíu mày, dù là câu trách móc nhưng đi qua giọng nói mềm mại thì trách móc cũng như làm nũng: “Xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy ai ai cũng cảm thấy đáng tiếc…”

Biết chính mình nói sai cô gái tết tóc ngượng ngùng le lưỡi, chợt cô ta hạ thấp âm lượng như đang thầm thì.

“Tớ nghe nói tên đó bị một cô gái trong câu lạc bộ Street Dance đâm chết đó. Thù gì mà ghê thế chứ! May mà cậu không đồng ý lời theo đuổi của tên đó đấy Phán Phán, tớ thấy nhân phẩm của người này cũng chẳng ra làm sao cả. ‘Trung ương điều hoà’ điển hình, đã ăn trong chén lại còn nhìn trong nồi. Bên này tên kia theo đuổi cậu mà bên kia lại trêu chọc gái trong câu lạc bộ, đây gọi là quả báo nhãn lồng đó.”

Tưởng Thiên Du: “……”

Nói như thật vậy, quả nhiên những chuyện liên quan tới hai giới từ xưa đến nay đều là đề tài bị người khác đem ra nói chuyện.

Rõ ràng cảnh sát đã dùng hành động thực tế chứng minh Nhậm Vũ Mộng vô tội nhưng những người này đều chọn giả bộ không nghe thấy, cứ đồn đãi vớ vẩn lên, lời đồn nào dễ thu hút người khác là lại càng truyền đi.

“Chúng ta chỉ là bạn bè bình thường.” Vương Phán Phán nhẹ nhàng giải thích một câu xong không nói thêm gì nữa.

Cô gái tết tóc cũng rất thức thời, cúi đầu chơi điện thoại.

Một tiếng nhanh chóng qua đi, theo một tiếng “tan học” hơn một trăm sinh viên như con ngựa thoát cương tông cửa xông ra ngoài.

Tưởng Thiên Du vẫn như đang ngủ say ghé vào bàn không động đậy.

Vương Phán Phán với cô gái tết tóc có vẻ như là lười chen chúc nên vẫn cứ ngồi ở đó chờ.

Giây tiếp theo cô gái tết tóc bỗng nhiên huýt sáo một cái rồi bắt đầu trêu ghẹo: “Nha nha nha, Phán Phán, kẻ theo đuôi khác của cậu tới rồi.”

Tưởng Thiên Du nghe vậy thì đổi tư thế một chút nhìn về phía cửa phòng học.

Chỉ thấy một cậu sinh viên đang đứng ở cạnh cửa mặc cả người smart, trên đầu thắt đầy bím. Ngũ quan cậu ta thường thường nhưng trang phục trên người lại làm cậu ta có vẻ nổi bật.

“Ai da, tớ không quấy rầy hai người nữa ha, lúc về phòng ngủ nhớ mang cho tớ ly trà hoa quả đó.” Cô gái tết tóc làm mặt quỷ nói xong thì cầm túi đi thẳng.

Mà Vương Phán Phán lại như oán trách mà trả lời: “Bọn tớ chỉ là bạn bè bình thường.”

Tuy nói vậy nhưng ả vẫn mím môi cười đứng dậy đi tới cửa phòng học nói gì đó với cậu trai kia.

Lúc này Tưởng Thiên Du cũng ngồi ngay ngắn lại, thấy thế thì mím môi dưới lớp khẩu trang.

Vừa nãy cô gái tết tóc kia còn nói Tôn Thiên Dương nuôi cá, giờ xem ra cả hai chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi, cũng thế cũng thế.

Thấy hai người lần lượt ra khỏi phòng học, cô thu dọn đồ rồi bám theo sau.

Trong sân trường khắp nơi đều là người đến người đi, lúc này Tưởng Thiên Du không cố tình lẩn trốn nữa mà cứ đi theo hai người cách một khoảng nhất định, nhàn nhã như đi dạo.

Cuối cùng hai người ở phía trước quyết định đi vào quán cà phê ở tầng một thư viện rồi chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.

Đương nhiên là Tưởng Thiên Du muốn đi theo, sau khi phải trả một cái giá lớn là hai tám tệ cho một ly cà phê đá kiểu Mỹ cô ngồi ở vị trí hơi chếch phía sau hai người, luôn luôn chú ý tới những chuyển biến của bên kia.

Còn chưa đợi được tin tức hữu dụng từ Vương Phán Phán với cậu bạn kia cô đã phát hiện trong quán cà phê có rất nhiều người thảo luận chuyện Tôn Thiên Dương bị giết hại.

Cô cạn lời đỡ trán, phải phá án nhanh lên mới được.

Nhậm Vũ Mộng thật là một cô bé vừa mềm mại vừa yếu ớt, những lời đồn vô căn cứ này chắc chắn sẽ tạo thành bóng ma tâm lý và vết thương sâu với tinh thần tâm lý nguyên chủ.

Rốt cuộc thì dưới góc độ của nguyên chủ thì cô không làm sai gì cả, chẳng qua là không cẩn thận thích một cậu trai thôi mà lại bị cuốn vào vụ án này.

“Đúng rồi, trước đấy tôi muốn hẹn cậu đi leo núi nhưng may mà cậu không rảnh đấy.”

Giọng nam từ phía sau truyền đến thành công giúp Tưởng Thiên Du hoàn hồn.

Leo núi?

Khi cô đang nghi ngờ thì cậu sinh viên tiếp tục nói: “Tôi vốn định đưa cậu tới núi Hồng nổi tiếng nhất thành phố nhưng không ngờ nơi đó vừa xảy ra chuyện.”

“Chắc cậu cũng nghe được lời đồn về câu lạc bộ Street Dance của trường mình rồi nhỉ?”

Chương kế tiếp