Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 60
“Xin lỗi…” Tưởng Thiên Du ôm thùng rác nôn xong thì có hơi xấu hổ, cô rút tờ giấy lau miệng.

Kỳ Tử Ngang đứng dậy từ trên ghế, đi tới trước giường bệnh.

Bóng mờ bao phủ trước mặt, Tưởng Thiên Du trơ mắt nhìn đối phương hỗ trợ ấn chuông gọi bác sĩ trong phòng, sau đó lại nghe được giọng nam quen thuộc vang lên: “Xem ra công tác thẩm vấn tiếp theo chỉ có thể đợi đến khi tình trạng sức khỏe của cô Chu chuyển biến tốt hơn rồi mới tiếp tục tiến hành tiếp được.”

“Trong khoảng thời gian này, cảnh sát sẽ tương đối kiểm soát quyền tự do cá nhân của cô, hy vọng cô Chu sẽ hiểu.”

Dù sao thì cũng phát hiện được xác chết, làm sao lại không áp dụng biện pháp nào rồi lại mặc kệ cho kẻ tình nghi vụ án đi lung tung trong bệnh viện được chứ.

Tưởng Thiên Du nhẹ nhàng đáp: “Ừm”.

Kỳ Tử Ngang và Lục Lê cũng không dừng lại lâu, hai người xoay người rời đi.

Không lâu sau, cô nằm trên giường mơ hồ nghe thấy giọng nữ truyền đến từ ngoài cửa, xem ra là nữ cảnh sát của tổ trọng án đã tới nhận ca rồi.

Nhưng vừa mới nhìn thấy thân thủ của cô, có lẽ là xuất phát từ sự cẩn thận, đợi đến buổi tối Tưởng Thiên Du ra ngoài giải quyết vấn đề sinh lý thì lại giật mình phát hiện có bốn người mặc đồng phục cảnh sát đang ngồi ngoài cửa, ba nam một nữ.

Cô mím môi có chút không nói nên lời, có phải là Kỳ Tử Ngang để ý tới cô quá rồi không.

Mặc kệ cô có suy nghĩ chống cự hay không, dường như bốn người ngoài cửa có hơi lo lắng khi thấy cô đi ra.

Hai ngày sau đó, cô đều sống rất yên ổn trong phòng bệnh, đồng thời di chứng chấn động não nhẹ cũng dần dần chuyển biến tốt hơn.

Trong lúc đó, công ty có gọi Hứa Sổ đại diện đến thăm cô.

Chỉ tiếc là cảnh sát lại không đồng ý, cuối cùng Hứa Sổ chỉ có thể bất đắc dĩ để laptop và văn phòng phẩm cần thiết lại ngoài cửa rồi hậm hực xoay người rời đi.

Sau khi lấy được máy tính, đầu tiên là Tưởng Thiên Du tốn không ít thời gian xử lý công việc chồng chất hai ngày gần đây và thư quấy rối tràn đầy hộp thư, sau đó lại bắt đầu cẩn thận mở các thư mục trong máy tính, dự định xem thử có thể phát hiện ra gì hay không.

Xem ra nguyên chủ Chu Mạn Đình là một người rất có kỷ luật, màn hình máy tính đơn giản sạch sẽ, thư mục trong mỗi ổ cứng cũng được phân loại rõ ràng.

Ngay cả những bài báo mà cô đã viết trong quá khứ, quá trình điều tra, ảnh chụp ghi âm các loại đều vẫn còn lưu giữ lại.

Mở bài báo về bạo lực gia đình cách đây không lâu, Tưởng Thiên Du đọc nhanh như gió, đại khái hiểu được tình huống cơ bản, sau đó lại mở video khi Chu Mạn Đình phỏng vấn người phụ nữ kia.

Nói đến cũng rất trùng hợp, hôm qua cô nhận được phản hồi từ cảnh sát là người phụ nữ này đã được đưa vào bệnh viện điều trị với đầy vết thương trên người từ một tuần trước.

Không ngờ đi dạo trong hàng lang bệnh viện lại nhìn thấy gương mặt Chu Mạn Đình.

Bị tấn công kép từ bạo hành mạng và bạo lực gia đình, lại kèm theo chút xúc động mất lý trí, lúc này mới có cảnh đối phương xông về phòng bệnh cầm dao gọt trái cây muốn tấn công cô.

Bên tai nghe thấy tiếng khóc lóc kể lể mệt mỏi của người phụ nữ này, Tưởng Thiên Du nhíu mày, cảm thấy tình trạng tinh thần của người này thật sự có hơi không ổn định, hèn chi lại làm ra hành động mà người thường không thể hiểu được.

Đúng lúc này, điện thoại bên gối đột nhiên rung lên liên tục, cô lấy lại tinh thần rồi cầm điện thoại đặt bên tai.

“Chị Mạn Đình hả? Tin tức lớn này!” Ngay sau đó, trong ống nghe truyền đến giọng nói của Hứa Sổ, chỉ là âm điệu rất thấp, không chừng là trốn trong góc nào đấy lén lút gọi cuộc điện thoại này.

“Hử?” Cô nhấp chuột, sau khi xác định rằng video tạm dừng thì mới mất tập trung đáp lại.

“Cảnh sát bận rộn trong tòa cao ốc của chúng ta hai ngày, nghe nói cuối cùng cũng tìm thấy một nơi, sáng sớm nay đã giăng dây cảnh báo luôn rồi!” Hứa Sổ nói xong có chút kích động nhưng chẳng mấy chốc đã đè âm thanh đến mức thấp nhất.

“Vừa rồi em xuống dưới hóng chuyện, vậy mà đã bị rất nhiều người của những công ty khác trong tòa cao ốc giành trước, vị trí không tốt nên cũng không nhìn thấy được gì cả.”

“Chị nói xem sao những người này lại rảnh rỗi như vậy chứ? Cả ngày chỉ biết hóng hớt không lo làm việc sao?”

Suy nghĩ của cô bé rất nhanh nhảu, nói tới nói lui cũng không thể nói ra được trọng điểm.

“Thư ký Hứa?” Tưởng Thiên Du đúng lúc lên tiếng nhắc nhở.

“Dạ? À đúng rồi.” Hứa Sổ ở đầu dây bên kia vỗ ót: “Em nói với chị nè, chị Mạn Đình…”

Cô ấy nói, lại đột nhiên dừng lại rất lâu, trong ống nghe cũng truyền đến tiếng nói chuyện không rõ ràng và tiếng vải cọ xát.

Khoảng mười mấy giây sau, giọng nói của Hứa Sổ có chút gấp rút, giống như đang rất vội vàng: “Chị Mạn Đình, hẳn là tin tức vừa mới được đăng tải, chị tự mở tài khoản công khai của công ty chúng ta ra xem đi, lát nữa em gọi lại cho chị sau!”

Tút tút tút…

Nghe thấy tiếng ngắt kết nối truyền đến bên tai, Tưởng Thiên Du ngạc nhiên nhướng mày, sau đó theo ý cô bé mà mở tài khoản công khai của công ty mình, nhìn thấy tiêu đề bắt mắt vừa được đăng tải.

Sốc! Một vụ tai nạn xe hơi lại phát hiện ra một vụ án mạng! Cảnh sát bao vây tòa cao ốc chỉ để tìm kiếm sự thật, mà kẻ giết người đứng phía sau lại là…

Nếu chỉ xem mỗi tiêu đề này thì còn tưởng rằng cảnh sát đã phá án rồi đấy.

Cô bĩu môi nhấp vào liên kết tin tức có liên quan, nhanh chóng xem hết toàn bộ tin tức.

Hơi khiếp sợ trợn tròn mắt, cô nhìn chằm chằm vào “Kẻ tình nghi là một cô gái họ Chu, là nhân viên biên chế của Mau Lục Soát Thiên Hạ”, mấy chữ lớn lặp đi lặp lại xác nhận nhiều lần, gần như muốn vỗ tay nhiệt liệt cho cấp trên trực tiếp của nguyên chủ.

Vì muốn giành được độ nóng đầu tiên mà tàn nhẫn đến nỗi chém giết bừa bãi luôn người của mình, thật sự là làm cho người ta không thể không ngưỡng mộ.

Trong tin tức còn nhắc đến hiềm khích giữa Chu Mạn Đình và người chết Mã Cảnh Trung, trực tiếp kéo hiệu quả xung đột đến mức tối đa.

Kéo đến dưới cùng, cuối cùng Tưởng Thiên Du cũng nhìn thấy đoạn video ngắn khoảng bảy tám giây, mặc dù hình ảnh không sắc nét nhưng miễn cưỡng cũng có thể nhìn ra được có cảnh sát đang kéo dây cảnh báo trong đám đông.

Hẳn là nơi cảnh sát phát hiện mà Hứa Sổ vừa mới nhắc tới.

Còn việc đó là nơi nào, một là hiện trường vụ án, hai là nơi đã từng giấu xác chết.

Cô nghiêng đầu quan sát cẩn thận, dựa vào sự hiểu biết của nguyên chủ về tòa cao ốc thương mại này mà đoán rằng video được quay ở phía Nam của tòa nhà thương mại.

Tầng một có cửa phụ, sau khi mở ra thì bên trong còn có một cánh cửa nhỏ mà ngày thường đóng kín, bên trong là hộp điều khiển điện của mỗi tầng trong tòa cao ốc.

Ngoại trừ kiểm tra tu sửa bốn tháng một lần, bình thường sẽ không có ai mở cánh cửa kia ra.

Bốn bức tường của phòng điều khiển điện được bọc bằng vật liệu đặc biệt, cửa sắt cũng có độ kín rất tốt, ngược lại tương đối phù hợp với điều kiện cần có để hình thành xác khô là ít không khí, nhiệt độ tương đối thấp và yêu cầu độ ẩm trong không khí không cao.

Cửa phòng điều khiển là khóa mật khẩu mới được thay thế hai năm trước, cho nên phạm vi người tình nghi cũng bị thu hẹp rất nhiều.

Thu hẹp đến… Toàn bộ nhân viên văn phòng làm việc trong tòa nhà.

Bên kia cũng không phải là khu vực cấm, không chừng chỉ cần là người có quan hệ tốt với bên bất động sản là có thể lấy được mật mã.

Kéo suy nghĩ đang trôi dạt trở lại, Tưởng Thiên Du lại xem bình luận bên dưới tin tức, lượt like cao nhất là vạch trần nguyên chủ Chu Mạn Đình, liệt kê kỹ lưỡng những gì cô từng đăng tải và những bài viết có sức nóng trên mạng.

Bình luận bên dưới đương nhiên là châm biếm, từ ngữ sỉ nhục khó coi lại càng không đếm xuể.

Tưởng Thiên Du bình thản tắt trang web, cô lại nhấp vào video trên máy tính, người phụ nữ tên Hồ Lạp bên trong lại tiếp tục phàn nàn.

Sau khi phơi bày vết bầm tím trên cả người mình, người phụ nữ tuyệt vọng nhìn về phía Chu Mạn Đình, chắp tay trước ngực vái lạy cô, cũng tuyên bố rằng mình muốn ly hôn, cầu mong truyền thông sẽ giúp đỡ cho cô ta.

Bây giờ xem ra, tất cả mọi chuyện cũng chỉ là một trò hề mà thôi.

Không ai biết rõ lúc đó Hồ Lạp mang theo tâm trạng gì liên lạc với Chu Mạn Đình, chỉ là sau đó đối phương không chỉ lật lọng mà còn đẩy tất cả sai lầm lên người nguyên chủ, không khỏi quá đáng rồi.

Sau khi xác định không bỏ sót cái gì, cô bấm đóng video và các thư mục có liên quan, sững sờ nhìn máy tính rất lâu.

Dường như cũng không có gì đặc biệt.

Trước khi Mã Cảnh Trung chết có gọi điện thoại cho Chu Mạn Đình, thậm chí chuyện ấy cũng có chút mơ hồ trong trí nhớ nguyên chủ, đơn giản cũng là vài lời đe dọa chửi rủa nên cô ấy sẽ không đặt trong lòng.

Không đúng.

Tưởng Thiên Du hơi thẳng lưng, trong ký ức không quá nhiều của Chu Mạn Đình, cô thật sự đã phát hiện ra một chi tiết nhỏ không đáng kể.

Dường như mỗi cuộc gọi đe dọa mà cô ấy có thể xác định đối phương là ai thì cô ấy đều ghi âm lại, còn có vài tin nhắn và tệp đính kèm, hẳn là còn có ảnh chụp màn hình.

Vậy thì những thứ đó đâu rồi?

Cô bình tĩnh lại, xóa bỏ tất cả những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, mặc cho bộ nhớ của cơ thể này điều khiển máy tính trước mặt.

Vẫn không tìm được gì cả.

Có lẽ là vì vừa rồi quá tập trung, Tưởng Thiên Du lại cảm thấy huyệt thái dương bắt đầu đau nhức mơ hồ, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ, xuống giường chuẩn bị hoạt động tay chân sắp thoái hóa của mình.

Cô đi qua đi lại trong phòng bệnh rộng rãi, ánh mắt vô tình nhìn về phía túi đựng laptop màu xám đen đang đặt trên giường bệnh.

Kiểu dáng công sở bình thường, cũng không có gì đặc biệt, bên cạnh dây kéo còn treo trang sức chú vịt con lông xù đáng yêu.

Tiến lên hai bước, cô tháo đồ trang sức vịt con xuống khỏi túi đựng laptop, cầm trong tay cọ sát, cảm nhận xúc cảm trơn tru trong lòng bàn tay.

Đường may trên túi đựng cũng không có gì hiếm lạ, điều kỳ lạ là trên túi của Chu Mạn Đình lại treo một chú vịt đáng yêu thế này.

Dù sao thì từ đầu xuống chân Chu Mạn Đình đều miêu tả rõ ràng hai chữ: Già dặn.

Ngón tay sờ qua sờ lại mặt ngoài tỉ mỉ của chú vịt, cuối cùng ánh mắt Tưởng Thiên Du sáng lên, hơi dùng sức kéo cánh nhỏ bị khâu chặt vào bên phải chú vịt, một cái thẻ nhớ chỉ lớn chừng móng tay rơi xuống.

Cầm thẻ nhớ, cô lấy đầu đọc thẻ ra từ túi xách tinh xảo mà nguyên chủ mang theo bên người.

Chẳng mấy chốc máy tính đã nhận dạng thành công.

Quả nhiên, Tưởng Thiên Du phát hiện một số bằng chứng ghi âm và hình ảnh mà Chu Mạn Đình giữ lại trước đó trong thẻ nhớ này, có lẽ cô ấy cũng đã dự định chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Cô thuận lợi tìm được vài đoạn ghi âm có ghi chú là “Mã Cảnh Trung”, mỗi đoạn đều không dài, từ một phút đến hơn bốn phút.

Từ thời gian lưu trữ của những đoạn ghi âm này, Tưởng Thiên Du lựa chọn ghi âm mới nhất, sau khi nhấp đúp vào ghi âm, lập tức truyền ra giọng nói mơ hồ.

Lúc đầu đối phương vẫn luôn không ngừng mắng chửi, trong khoảng thời gian ấy Chu Mạn Đình đều không đáp lại.

Sau đó người đàn ông bắt đầu khóc nức nở nói dài dòng rằng trong khoảng thời gian này anh ta khó khăn như thế nào, không chỉ phải đối mặt với hình phạt của chính phủ mà còn phải ngừng công, ngay cả gia đình của người quá cố cũng không buông tha cho anh ta.

Hẳn là uống quá nhiều, trong lòng Tưởng Thiên Du phán đoán.

Trong khi cô đang tập trung tiếp tục lắng nghe, cô chợt nhíu mày.
Chương kế tiếp